Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dâng Trào

Chương 88




Mấy ngày sau đó, Trần Nghiên đều dẫn Tống Tịnh Nguyên ra ngoài đi dạo.

Bọ họ quay lại phố Lai Hà, tiệm hoành thánh mà họ từng đến vẫn mở, chỉ có điều quán đã được sửa sang lại, trông sạch sẽ và khang trang hơn nhiều, mà chủ quán cũng đổi thành một người đàn ông trung niên, có lẽ là con trai của bà cụ trước đây.

Hai người đẩy cửa vào, chủ quán ra chào hỏi họ. Khi nhìn thấy Trần Nghiên, ông ấy dừng lại vài giây, rồi lên tiếng chào: "Chàng trai, lâu quá không gặp."

Trần Nghiên cười đáp: "Sau khi tốt nghiệp, tôi ít trở về đây."

Thực đơn vẫn như xưa, họ gọi hai bát hoành thánh thịt tươi, chủ quán lập tức vào bếp làm.

Chỉ sau vài phút, hai bát hoành thánh nóng hổi được bưng lên. Chủ quán vui vẻ trò chuyện với Trần Nghiên: "Đây là bạn gái của cậu phải không?"

"Đúng vậy."

"Hai người rất xứng đôi."

"Cảm ơn." Trần Nghiên lịch sự trả lời, "Trước đây cô ấy là người dẫn tôi đến quán này."

"Là bạn học cấp ba à? Vậy sao năm lớp 12 không thấy hai người cùng đến đây? Lần nào cũng chỉ có một mình cậu."

Tống Tịnh Nguyên đang định đưa một miếng hoành thánh vào miệng, nghe thấy câu này thì ngẩn ra, vô tình cắn vào lưỡi, nước súp nóng làm bỏng miệng cô, đau đến mức phát ra tiếng "hừ" nhỏ.

"Cẩn thận một chút." Trần Nghiên nhắc nhở cô, rồi giải thích với chủ quán, "Bạn gái tôi học hành chăm chỉ, không nỡ dẫn cô ấy ra ngoài chơi cùng tôi."

Chủ quán không nghi ngờ gì, cửa tiệm bị đẩy ra, ông ấy tiếp tục vui vẻ phục vụ những người khác.

Tống Tịnh Nguyên vẫn chưa bình tĩnh lại.

Khi học lớp 12, bọn họ đã chia tay rồi, nhưng Trần Nghiên không nhắc đến.

"Nghĩ gì vậy?" Trong lúc cô lơ đãng, Trần Nghiên đã ngồi xuống bên cạnh cô, dùng ngón tay nắm cằm cô, "Há miệng cho anh xem nào."

"Không sao đâu." Mặc dù nói vậy, nhưng Tống Tịnh Nguyên vẫn ngoan ngoãn mở miệng ra để anh kiểm tra như một đứa trẻ, nói chuyện không rõ ràng, "Chỉ cắn một cái thôi."

"Còn đau không?"

Tống Tịnh Nguyên lắc đầu.

"Năm lớp 12 anh thường đến đây à?" Cô hỏi.

"Ừ, thỉnh thoảng sau giờ tự học buổi tối anh sẽ tới."

Trong đầu Tống Tịnh Nguyên tự động hiện ra một hình ảnh.

Một thiếu niên mặc đồng phục gọn gàng, chiếc cặp màu đen đặt trên ghế bên cạnh, dưới ánh đèn mờ nhạt, anh vừa hồi tưởng lại những kỷ niệm họ từng cùng nhau trải qua, vừa yên tĩnh ăn hoành thánh.

Ngẫm lại khiến lòng người chua xót.

...

Một ngày trước khi về Giang Bắc, giữa trưa, Trần Nghiên nhận được điện thoại của Lục Tuấn Viễn, nói là trước khi anh đi muốn tụ tập thêm một lần nữa.

Tống Tịnh Nguyên muốn ở nhà dọn hành lý, nên không đi theo.

Khi dọn xong đồ đạc thì đã là ba giờ chiều, thời gian vẫn còn sớm, Trần Nghiên gửi tin nhắn cho cô, nói bữa tối có thể không về được, bảo cô tự ra ngoài tìm chút đồ ăn ngon.

Tống Tịnh Nguyên đáp lại một chữ "Dạ", rồi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay thời tiết đặc biệt tốt, ánh nắng rực rỡ, tuyết đọng đã tan, ngay cả hoa cẩm tú cầu trong sân cũng đã nhú mầm mới.

Cô bỗng dưng muốn quay lại căn nhà cũ xem sao.

Chìa khóa nơi đó luôn được cô mang theo bên mình, chỉ là những năm qua, mỗi lần  cô trở về Khi Nguyên đều khá vội vàng, phần lớn là đến nghĩa trang thăm bà nội, lại chưa một lần trở về căn nhà kia.

Cô tắm xong, sấy khô tóc rồi thay quần áo ra ngoài, chậm rãi đi về hướng đó.

Những năm gần đây, nhiều nơi ở Khi Nguyên đã được cải tạo và mở rộng, nhưng khu phố cũ này thì không thay đổi gì, vẫn cũ nát, hoang tàn và xuống cấp như trong trong trí nhớ, cây đinh hương bà nội thích nhất đã không còn, ngay cả dụng cụ tập thể dục cũng bị dời đi, để lại những hố đất không đẹp mắt.

Tống Tịnh Nguyên chớp mắt, rất nhiều ký ức hiện lên trong đầu.

Đèn cảm biến ở cầu thang vẫn hỏng, ánh sáng từ cửa sổ cũng không tốt lắm, bởi vì không có quản lý đến dọn dẹp, không khí tràn ngập mùi bụi đất, Tống Tịnh Nguyên bị sặc, ho khan mấy cái, cuối cùng dừng lại trước cửa nhà mình.

Chìa khóa cắm vào, ổ khóa có vẻ bị kẹt, phải xoay vài lần mới mở được.

Căn nhà này đã lâu không có người ở, theo lý mà nói, chắc chắn sẽ có mùi ẩm mốc nồng nặc, Tống Tịnh Nguyên chuẩn bị tâm lý thật tốt, đẩy cửa ra, nhưng cô không ngửi thấy mùi khó chịu kia, như thể cô mới rời đi không lâu.

Tống Tịnh Nguyên kinh ngạc vài giây, nhấc chân bước vào.

Trên bàn trà trong phòng khách thậm chí không có quá nhiều bụi bặm, bếp vẫn giữ nguyên tình trạng lúc cô rời đi.

Tiến vào sâu hơn là phòng của cô và bà nội.

Khi nhìn vào phòng của mình, đầu óc cô choáng váng.

Trong phòng, kệ sách được sắp xếp ngăn nắp với nhiều quyển sách giáo khoa cấp ba, trên bàn còn có một cái đèn học mới, trên tường dán mấy tờ bảng điểm.

Cô bước đến bên bàn học, cúi người nhìn bảng điểm trên tường.

Có bảng điểm của lớp 12-9, cũng có lớp 12-2.

Đây là bảng điểm của Trần Nghiên.

Khi rời đi, cô không thay khóa cửa.

Nói cách khác, sau khi cô rời đi, Trần Nghiên cũng không dọn đi mà vẫn ở lại đây.

Tim Tống Tịnh Nguyên thắt lại.

Cô giơ tay rút quyển sách Hóa trên giá, mở ra, quả nhiên tên của Trần Nghiên được viết trên đó.

Quyển sách đầy những ghi chú về các điểm kiến thức, một số được đánh dấu bằng bút đỏ, trang giấy hơi nhăn, có thể thấy đã bị lật rất nhiều lần.

Tống Tịnh Nguyên lại rút thêm một quyển sách khác, quyển sổ bên cạnh vô tình bị kéo ra, "bụp" một tiếng rơi xuống đất.

Cô cúi xuống nhặt lên, bởi vì bìa sổ khá trơn nên lại rơi khỏi tay lần nữa.

Cùng lúc đó, gió xuyên qua phòng khách thổi qua, tờ giấy bị thổi lên loạt soạt, một xấp thẻ khá dày rơi ra từ cuốn sổ, còn có vài tờ giấy tính toán ố vàng.

Tống Tịnh Nguyên không suy nghĩ nhiều, đưa tay nhặt mấy tờ giấy lên, nhưng khi nhìn rõ nội dung trên đó, móng tay cô ấn sâu vào da thịt, môi cũng bị cắn đến rỉ máu.

Trang đầu tiên là một bản đồ đơn giản, lấy Khi Nguyên làm trung tâm, xung quanh có năm vòng tròn đỏ, bên trong là năm thành phố, ở giữa còn có một loạt số liệu và chú thích.

Mai Sơn: cách Khi Nguyên 85 km, có ba trường trung học: Trung học số 1 Mai Sơn, Trung học Thực nghiệm Mai Sơn, Trung học số 2 Mai Sơn.

Dương Lâm: cách Khi Nguyên 127 km, có ba trường trung học: Trung học Dương Lâm, Trung học số 12 Dương Lâm, Trung học Hằng Đức Dương Lâm.

Tân Xuyên: cách Khi Nguyên 93 km, có hai trường trung học: Trung học số 1 Tân Xuyên, Trung học số 3 Tân Xuyên.

Tân Thành: cách Khi Nguyên 118 km, có hai trường trung học: Trung học Tân Thành, Tân Thành số 2.

Bàn Hà: Cách Khi Nguyên 216 km, có tổng cộng bốn trường trung học: Trung học Thực nghiệm Bàn Hà, Trung học số 10 Bàn Hà, Trung học số 3 Bàn Hà, và Trung học Ngoại ngữ Bàn Hà.

Những thành phố này gần Khi Nguyên nhất.

Đầu ngón tay Tống Tịnh Nguyên bắt đầu phát run, tầm nhìn dần mờ đi, cô dựa vào góc bàn mở tờ giấy thứ hai.

Lần này là một bản kế hoạch.

Ngày 12-13 tháng 9: Trung học số 1 Mai Sơn, Trung học Thực nghiệm Mai Sơn, Trung học số 2 Mai Sơn

Ngày 25-26 tháng 9: Trung học Dương Lâm, Trung học số 12 Dương Lâm, Trung học Hằng Đức Dương Lâm

Ngày 16-17 tháng 10: Trung học số 1 Tân Xuyên, Trung học số 3 Tân Xuyên

Tám trường trung học ở trên đã bị đánh dấu bằng một dấu X lớn.

Cuối cùng, vào ngày 5 tháng 11, trường Trung học Tân Thành.

Dấu X dự kiến không xuất hiện, mà được thay thế bằng một vòng tròn.

Bên cạnh còn có hai hàng chữ —

Hôm nay, Khi Nguyên có tuyết đầu mùa.

Cuối cùng anh đã tìm thấy em.

Tống Tịnh Nguyên đột nhiên cảm thấy khó thở, không kiểm soát được mà ngã ngồi xuống đất, trước mắt tối sầm, gần như ngất xỉu.

Hốc mắt đau đớn không chịu nổi, chất lỏng ấm nóng chảy dài theo gò má, rơi xuống sàn gỗ nâu, tạo thành một vết đen.

Tống Tịnh Nguyên đưa tay nhặt những thẻ bị rơi ra, lật tấm thứ nhất:

Tàu hỏa K7361, Khi Nguyên —— Mai Sơn

Đó là một vé tàu.

Tống Tịnh Nguyên cắn thịt mềm trong môi, vì cắn quá mạnh nên bị rách ra, mùi máu lan ra trong miệng, cảm giác mặn chát.

Cô tiếp tục lật những tấm thẻ khác.

Hai vé tàu đến Mai Sơn, hai vé tàu đến Dương Lâm, hai vé tàu đến Tân Xuyên, và hàng chục vé tàu đến Tân Thành.

Năm cô học lớp 12, mỗi tuần, Trần Nghiên đều dành thời gian đến Tân Thành một lần.

...

Tống Tịnh Nguyên quên mất mình đã rời khỏi ngôi nhà đó như thế nào.

Trong đầu cô chỉ còn lại tấm bản đồ đã ố vàng, bản kế hoạch bị gập lại nhiều lần, và vài chục tấm vé tàu.

Cô không biết Trần Nghiên đã tìm được trường của cô như thế nào, khi đó cô đi rất dứt khoát, không nói với ai về nơi mình sẽ đến, cũng không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Cô cũng không nghĩ rằng Trần Nghiên sẽ đi tìm cô.

Anh đã đoán rằng cô sẽ không đến các thành phố lớn, chỉ có thể sống ở vài huyện thành nhỏ gần đó.

Vì vậy, anh đã liệt kê tất cả các thành phố mà cô có thể đến, dùng phương pháp đơn giản nhất, tìm từng nơi một.

Có lần vào một ngày thứ Sáu, anh mua vé tàu lúc mười giờ tối, có lẽ là sau khi kết thúc buổi tự học tối, và khi đến Tân Thành thì đã gần nửa đêm.

Cô không thể nào tưởng tượng được cảnh thiếu niên đứng một mình trên đường phố xa lạ, nhìn dòng người đông đúc, không biết phải đi đâu.



Tống Tịnh Nguyên lang thang trên phố như một cái xác không hồn.

Bầu trời đột nhiên bị mây đen che phủ, tối sầm lại, gió lớn thổi mạnh vào các cành cây hai bên đường, một cơn mưa lớn sắp ập đến.

Không kịp phản ứng, những hạt mưa to và dày đã rơi mạnh xuống, xuyên thấu qua lớp áo mỏng của cô, cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể.

Tống Tịnh Nguyên chạy đến dưới mái hiên bên cạnh, khi đứng lại thì phát hiện phía sau là một quán rượu nhỏ.

Chính là quán rượu mà nhiều năm trước, vào đêm Giáng sinh bình an, cô đã đến cùng Thẩm Chi Ý.

Bên trong quán đã được tân trang lại, khi Tống Tịnh Nguyên đẩy cửa bước vào, cánh cửa kính ngăn cách không khí lạnh lẽo bên ngoài, bên trong vô cùng ấm cúng, không khí thoang thoảng mùi rượu nhẹ.

Cô ngồi xuống một vị trí trong góc, ánh sáng đỏ đậm trên đầu hơi chói mắt, nhân viên phục vụ hỏi cô muốn uống gì, Tống Tịnh Nguyên nhìn vào danh sách trên bàn, chỉ bừa vài món, lại gọi thêm một tá rượu.

Những chai rượu nhanh chóng được mang đến, xếp thành một hàng trước mặt cô, với nhiều màu sắc khác nhau, có nhiều loại cô chưa từng thấy.

Nhìn một hồi lâu, cô cầm chai rượu bên phải ngoài cùng đổ vào ly thủy tinh, là một loại lỏng màu hồng nhạt, trông khá đẹp mặt.

Cô nâng ly lên uống một ngụm.

Không có vị cay nồng của rượu, ngược lại có chút ngọt ngào.

Đã lâu rồi cô không uống say.

Có lẽ uống say, nỗi khổ sở trong lòng sẽ giảm bớt một chút.

*

Trần Nghiên ra khỏi nhà hàng của Lục Tuấn Viễn đã gần mười giờ, vốn định về nhà lúc tám giờ, nhưng nhóm bạn không chịu để anh về, cuối cùng Trần Nghiên phải nói rằng nếu không về nhà, đêm nay anh chỉ có thể ngủ trên sofa mới miễn cưỡng thoát thân.

Trên đường đi, anh gửi cho Tống Tịnh Nguyên một tin nhắn, nhưng không nhận được phản hồi.

Tưởng là cô gái nhỏ cố tình giận dỗi mình không giúp đỡ cô dọn dẹp, vì vậy Trần Nghiên ghé vào một tiệm hoa chưa đóng cửa gần đó để chọn một bó hoa, lại đến tiệm bánh ngọt mua chiếc bánh dâu tây mà cô thích nhất.

Cô gái nhỏ mà, phải dỗ dành thật tốt.

Trời vừa đổ mưa, đường phố ướt sũng, không khí có mùi gỉ sắt nhàn nhạt, gió lạnh thổi qua như thể lưỡi dao sắc bén sượt qua mặt, đau rát.

Trần Nghiên vừa chuẩn bị gọi một chiếc taxi bên đường, điện thoại trong túi vang lên, anh lấy ra, phát hiện là Tống Tịnh Nguyên gọi tới.

Anh giơ một tay, lướt lên nhận cuộc gọi, nhưng đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói xa lạ.

Trần Nghiên nhíu mày: "Cậu là?"

Người bên kia giải thích mình là nhân viên phục vụ quán rượu, nói quán sắp đóng cửa, nhưng Tống Tịnh Nguyên đã uống say không thể tự đi về, hỏi anh có thể đến đón cô ấy không.

Trần Nghiên xin địa chỉ quán rượu, lập tức gọi taxi đến đó.

Năm phút sau, Trần Nghiên mở cửa quán rượu, thấy Tống Tịnh Nguyên nằm gục trên bàn, trước mặt cô là vài chai rượu trống không.

"Một mình cô ấy uống hết từng này sao?" Trần Nghiên hỏi nhân viên phục vụ bên cạnh.

"Đúng vậy."

Trần Nghiên trả tiền, lịch sự nói: "Xin lỗi đã làm phiền các cậu."

Anh đỡ Tống Tịnh Nguyên đứng dậy, bế ngang cô lên, hai má cô gái nhỏ đỏ hồng vì rượu, như quả táo chín, cảm nhận được động tác trên người, cô mơ màng mở mắt, nhìn thấy Trần Nghiên, còn tưởng mình bị ảo giác, đưa tay chạm vào mặt anh, cuối cùng dùng sức véo.

Trần Nghiên: "..."

"Là anh sao, Trần Nghiên?" Cô mở to mắt, đồng tử tròn xoe như hai quả nho đen, rất sáng.

"Không thì là ai? Em muốn ai đến đón em?" Trần Nghiên cằn nhằn.

Taxi đang đợi ở cửa, Trần Nghiên đặt cô lên xe, tay anh luôn giữ trên đầu cô, sợ cô va phải.

Tống Tịnh Nguyên vừa ngồi xuống đã chủ động dựa vào người Trần Nghiên, đầu cọ vào vai anh, tóc rối bù, dính dính nói: "Anh ôm em một cái được không?"

Trần Nghiên không nhúc nhích, mà hỏi: "Tại sao lại ra ngoài uống rượu một mình?"

Tống Tịnh Nguyên dường như không nghe thấy lời của anh, tự lẩm bẩm: "Sao anh không ôm em?"

Trần Nghiên: "..."

Anh hoàn toàn chịu thua.

Trần Nghiên vòng tay qua cánh tay cô,Tống Tịnh Nguyên thuận thế ôm lấy cổ anh, mặt vùi vào hõm vai anh, hơi thở ấm áp phả qua tai Trần Nghiên khiến yết hầu anh lăn lộn.

"Hài lòng rồi chứ?" Anh vỗ về người trong lòng.

Tống Tịnh Nguyên kéo dài âm điệu "Dạ" một tiếng, tìm một tư thế thoải mái rồi vùi vào trong lòng Trần Nghiên.

"Em vẫn chưa nói cho anh biết, sao lại đến đây uống rượu?"

Tống Tịnh Nguyên bịa chuyện: "Đi được nửa đường thì trời mưa, em lại không mang ô, nên muốn vào đó trú mưa."

Trần Nghiên: "..."

"Em nghĩ anh là kẻ ngốc sao?" Anh tức giận nở nụ cười.

Chưa thấy ai trú mưa mà lại uống đến thế này.

Tuy nhiên, anh không chờ được câu trả lời của cô, không lâu sau, trong lòng anh đã vang lên tiếng thở đều đặn.

Trần Nghiên nhìn cô ngủ say, cảm thấy vừa bất lực vừa thấy buồn cười.

Xe bình ổn dừng lại trên đường Hồn Hà Bắc, Trần Nghiên ôm cô xuống xe, sợ làm cô tỉnh dậy, mỗi bước đi đều rất cẩn thận, tay còn phải cầm hoa và bánh, từ sân vào cửa chỉ cách hơn mười mét, nhưng anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cơ bắp toàn thân đau nhức.

Đèn trong phòng được bật lên, Trần Nghiên đặt cô lên ghế sofa, lấy hai viên thuốc giải rượu trong ngăn kéo, rót nước ấm, gãi gãi cằm cô: "Bảo bối?"

Tống Tịnh Nguyên ngủ rất nông, gần như ngay lập tức tỉnh dậy, mở mắt thấy khung cảnh trong phòng khách, hỏi: "Chúng ta đã về nhà rồi sao?"

"Ừ, trước tiên uống cái này đi."

Tống Tịnh Nguyên nhận thuốc: "Đây là cái gì?"

"Thuốc giải rượu."

Cô ngoan ngoãn uống, mắt lại quét về phía hoa và bánh Trần Nghiên đặt trên bàn, chớp mắt: "Còn cái kia là gì?"

Có vẻ như cái gì cũng đáng để hỏi.

Trần Nghiên hừ nhẹ một tiếng trong xoang mũi: "Quà tặng cho một cô gái nhỏ vô lương tâm nào đó."

"Là em sao?"

Trần Nghiên cố ý chọc tức cô: "Không phải em."

"Anh nói dối."Tống Tịnh Nguyên phồng má, "Chính là quà tặng cho em."

Chưa đợi Trần Nghiên trả lời,Tống Tịnh Nguyên lại lẩm bẩm: "Anh thật tốt với em."

"Ngày xưa anh cũng rất tốt với em, lúc nào cũng bao dung em, chưa bao giờ tức giận với em." Nói xong, nước mắt lập tức chảy ra, trong suốt lại nóng bỏng, như những hạt châu đứt dây.

Trần Nghiên có chút lúng túng, vội vàng rút hai tờ giấy lau nước mắt cho cô, đặt cô lên đùi mình, đầu ngón tay chạm vào chóp mũi đỏ của cô, giọng nói dịu dàng: "Bảo bối làm sao vậy? Sao lại khóc?"

Tống Tịnh Nguyên hít mũi, không nói gì.

"Nhớ tới chuyện gì không vui sao? Nói chồng nghe nào."

"Không có chuyện gì không vui." Tống Tịnh Nguyên cúi thấp đầu, giọng nói càng lúc càng nhỏ, "Chỉ là cảm thấy, em không tốt với anh."

Trần Nghiên ngẩn người một lát: "Em không tốt với anh chỗ nào?"

"Chỗ nào cũng không tốt." Tống Tịnh Nguyên cũng không giải thích rõ ràng, "Lúc nào cũng khiến anh lo lắng, theo em chịu khổ."

Trần Nghiên đoán có lẽ cô đang nhớ lại những chuyện không vui trước đây, vừa định mở miệng an ủi, lại nghe thấy Tống Tịnh Nguyên gọi tên anh: "Trần Nghiên."

"Ừ?"

"Xin lỗi."

"Đang yên đang lành sao lại xin lỗi?"

"Sau này em sẽ không chạy lung tung nữa..." Tống Tịnh Nguyên nói lắp bắp, "Đi đâu cũng sẽ báo cho anh biết trước, như vậy anh cũng không cần đi khắp nơi tìm em như mò kim đáy bể nữa."

Trần Nghiên cứng đờ, nhớ ra mình có vài thứ để ở căn nhà cũ không mang đi.

Anh khẽ chạm vào lông mi của cô: "Chiều nay về nhà cũ à?"

Tống Tịnh Nguyên thành thật gật đầu.

"Đã thấy hết rồi?"

"Dạ."

"Uống rượu cũng vì chuyện này?"

"Đúng vậy."

Trần Nghiên thở dài bất lực, tay anh vuốt nhẹ trên lưng cô, "Sớm biết vậy anh đã vứt mấy thứ đó đi, đỡ phải chọc em khổ sở."

"Trần Nghiên, anh làm cách nào để tìm được em?" Tống Tịnh Nguyên lau nước mắt, "Tại sao lại đi tìm em?"

"Một mình em không nơi nương tựa ở bên ngoài, anh có thể không lo lắng sao." Trần Nghiên bại trận, "Hơn nữa, anh cũng không chắc mình có thể tìm được em, chỉ nghĩ là thử vận may, lúc đầu anh chạy qua ba thành phố mà không thấy, sau đó lại nghe nói em ở trường Trung học Tân Thành."

"Lúc đó em đang học lớp 12, sắp đến kỳ thi đại học, anh không nỡ quấy rầy em, sợ làm rối loạn tâm trạng của em, ảnh hưởng đến điểm số kỳ thi đại học của em, chỉ có thể lén lút đến thành phố của em, muốn nhìn em từ xa."

"Sau đó biết em vào Đại học Giang Bắc, anh định học lại một năm để tìm em, không ngờ sau đó lại xảy ra sự cố... đã trễ nhiều năm như vậy."

"Làm sao anh có thể chắc chắn rằng em ở các thành phố xung quanh, nếu em đi rất xa thì sao?"

"Vậy anh sẽ từ từ tìm, chắc chắn có ngày sẽ tìm được."

"Chưa nghe câu nói đó sao?" Trần Nghiên xoa đầu cô, "Tình yêu có thể vượt qua khoảng cách."

"Vậy anh bất chấp chạy đến Tân Thành, có thực sự nhìn thấy em không?"

"Thỉnh thoảng thì có, nhưng phần lớn là không." Trần Nghiên mỉm cười, không quan tâm, "Nhưng vốn dĩ anh cũng không kỳ vọng quá nhiều, nên cũng không cảm thấy quá thất vọng."

Tống Tịnh Nguyên càng khóc to hơn.

"Được rồi, được rồi, mọi chuyện đã qua rồi." Trần Nghiên áp trán mình vào trán cô, chóp mũi hai người cọ vào nhau, "Đừng khóc nữa nhé? Anh sẽ đau lòng."

Một lúc lâu sau, cảm xúc của Tống Tịnh Nguyên dần ổn định lại.

Trần Nghiên không giày vò cô, chỉ ôm cô nằm trên giường, nói chuyện phiếm.

Tống Tịnh Nguyên đột nhiên ghé vào tai anh: "Em có một bí mật muốn nói với anh, được không?"

Trần Nghiên giật mình: "Bí mật gì?"

"Mùa đông năm đó, có một lần em ra khỏi trường, nhìn thấy xa xa có một bóng người rất giống anh, lúc đó em cảm giác như bị trùng tà, không quan tâm gì nữa, chạy về phía đó, vì không để ý băng dưới chân nên bị trượt ngã, còn vượt hai cái đèn đỏ, khiến tài xế bên đường phải hạ cửa sổ mắng em."

"Sau đó thì sao?" Trần Nghiên mân mê ngón tay cô.

"Chạy được nửa đường thì em đột nhiên nhớ ra, em và anh đã không còn ở cùng thành phố nữa."

Vì vậy, cô dừng bước, tham lam nhìn về phía đó vài lần, cuối cùng buồn bã quay đi, vừa đi vừa khóc.

Một nụ hôn dịu dàng rơi trên trán cô, Trần Nghiên nhẹ nhàng an ủi: "Sau này chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau."

Tối hôm đó,Tống Tịnh Nguyên mất nhiều thời gian mới ngủ được. Ngoài cửa sổ, ánh trăng như nước, cô nghiêng đầu nhìn khuôn mặt cứng cỏi của người bên cạnh, bỗng nhớ tới rất nhiều năm trước, Trần Nghiên đã hỏi cô một câu.

Anh hỏi: "Cậu có tin vào phép màu không?"

Bây giờ Tống Tịnh Nguyên đã có câu trả lời.

Hóa ra tình yêu có thể tạo ra phép màu.

Trần Nghiên chính là phép màu của cô.