29.06.2024
Editor: Fino
Đám người Lục Tuấn Viễn tò mò đến gần, sau khi nhìn rõ nội dung trên tờ giấy, họ lần lượt xua tay thở dài."
"Tôi cứ tưởng là gì chứ."
"Chờ nửa ngày hóa ra chỉ là một câu văn."
"Nhưng tôi nhớ câu gốc không phải như thế này đúng không?" Trương Bằng vật vã một lúc, chọc chọc Lục Tuấn Viễn bên cạnh, "Sách viết thế nào?"
"Sao tôi biết được? Thi đại học xong là tôi trả toàn bộ lại cho thầy cô rồi!"
"Tôi nhớ câu gốc viết là "Nữ chi trì hề, bất khả ngôn dã"."
"Anh Nghiên, sao lại thế này? Tốt xấu gì cũng từng là thủ khoa trong kỳ thi đại học, sao lại để bọn tôi bắt được sai lầm cơ bản thế này?"
...
Mọi người ầm ĩ hò hét tiếp tục bát quái về nội dung trên tờ giấy của người khác, tiếng ồn ào liên tiếp không ngừng, nhưng những điều đó cách Tống Tịnh Nguyên rất xa.
Tờ giấy bị nắm chặt đến nhăn lại, hô hấp của Tống Tịnh Nguyên hỗn loạn, cô cảm thấy mình như bị cô lập ở một thế giới khác.
Chỉ có cô hiểu, Trần Nghiên không viết nhầm, mà anh cố ý.
Năm đó cô dạy cho Trần Nghiên, bảo anh đọc thuộc lòng thơ cổ, bài đầu tiên là "Thi Ca Ngụy Phượng – Mạnh". Khi học thuộc đến câu "Nữ chi trì hề, bất khả ngôn dã", Trần Nghiên nhếch môi cười nhạo một tiếng, ghét bỏ những đối lập giữa nam nữ của người xưa. Cũng bởi lý do này, hai người tranh luận một lúc lâu, cuối cùng anh giận dỗi như một đứa trẻ, nói không muốn học bài này nữa.
Khi buổi học kết thúc, anh còn lấy sách của Tống Tịnh Nguyên, cúi đầu nằm sát lên bàn, tô tô sửa sửa, sửa câu đó thành câu trước mắt cô bây giờ —
"Sĩ chi trì hề, bất khả ngôn dã."
Một khi đàn ông chìm đắm trong tình yêu, luôn không thể tự thoát ra được.
Đó là lời hứa hẹn anh dành cho cô, là sự miêu tả chân thực của anh suốt nhiều năm qua.
"Xem đủ chưa?" Trần Nghiên rút tờ giấy khỏi tay cô, gấp lại bỏ vào hộp, giọng điệu hờ hững, "Lúc đó viết bậy thôi, đừng để ý."
"Nhưng câu "anh rất nhớ em" là thật."
Tống Tịnh Nguyên hiểu, Trần Nghiên đang an ủi cô.
Để thỏa mãn sự tò mò của cô, anh sẵn lòng đưa cho cô xem những bí mật này.
Biết cô sẽ nghĩ nhiều, biết cô sẽ buồn, cho nên anh dùng giọng nói thoải mái nhất để nói rằng cô đừng để ý.
–
Buổi họp lớp diễn ra được một nửa, điện thoại của Trần Nghiên vang lên.
Là Trịnh Thần gọi đến, anh ấy biết gần đây Trần Nghiên luôn ở bên cạnh Tống Tịnh Nguyên, không dễ dàng làm phiền, chắc là có việc gấp ở công ty nên mới gọi.
Trần Nghiên nhéo lỗ tai Tống Tịnh Nguyên, lười biếng báo cáo với cô: "Anh đi nghe điện thoại."
"Của Trịnh Thần."
Tống Tịnh Nguyên gật đầu: "Dạ."
Anh đứng dậy, lại nhắc nhở những người khác: "Tôi ra ngoài một chút, các cậu đừng dụ cô ấy uống rượu đấy."
"Chúng tôi nào dám!" Cả bọn đồng thanh nói.
Nước trái cây trên tay Tống Tịnh Nguyên đã uống hơn phân nữa, trước mặt là một đ ĩa hạt hạnh nhân, vừa rồi Trần Nghiên thấy chán nên ngồi bóc cho cô.
Ăn được hai ba miếng, Tống Tịnh Nguyên lau tay, đi tới bên cạnh Lục Tuấn Viễn, vỗ vào vai anh ấy.
Lục Tuấn Viễn quay đầu nhìn thấy cô, sang sảng nói: "Chị dâu cần gì sao?"
Trong phòng khá ồn, cô nói to hơn.
"Tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu, được không?"
"Được." Lục Tuấn Viễn đặt ly rượu trong tay xuống, đứng dậy đi theo Tống Tịnh Nguyên đến chỗ yên tĩnh bên cạnh, "Sao vậy?"
"Tôi nhớ lúc nãy cậu nói, cậu và Trần Nghiên cùng học lại đúng không?"
"Đúng vậy." Lục Tuấn Viễn gãi đầu, "Năm đầu tiên em thi không tốt, nên học lại một năm nữa."
"Nhưng em và anh ấy không cùng lớp, em học lớp 1, anh ấy học lớp 2."
"Nói đến chuyện này cũng khá thú vị, lúc đó trong mười mấy lớp, lớp 1 có tài nguyên giáo dục tốt nhất, mấy người học lại bọn em đều muốn nhờ quan hệ để vào đó, thành tích của anh Nghiên tốt thành tích như vậy, lãnh đạo cũng quan tâm, muốn cho anh ấy vào lớp 1, nhưng bị anh ấy từ chối, nhất định muốn vào lớp 2."
"Lớp 2 hỗn loạn lắm, có mấy học sinh hư, thường xuyên bị thông báo kỷ luật trong trường, ban đầu em còn lo lắng anh Nghiên sẽ bị ảnh hưởng, sau lại phát hiện là em suy nghĩ nhiều."
"Có mấy lần em đi học về, đi ngang qua lớp bọn họ, thấy anh Nghiên ngồi một mình ở chỗ ngồi, đám hư hỏng kia cười đùa ầm ĩ sau lưng, anh ấy như không nghe thấy gì."
"À đúng rồi, trong điện thoại của em có mấy tấm ảnh cũ của anh Nghiên học lại năm đó, chị có muốn xem không?"
"Muốn."
Ảnh nhanh chóng được gửi đến, tổng cộng có ba tấm, Tống Tịnh Nguyên trước tiên nhấn lưu, sau đó xem từng tấm một.
Tấm đầu tiên là ảnh chụp lén ở cửa lớp học.
Thời gian chụp có lẽ là sáng sớm, ánh sáng của bình minh ngoài cửa số vẫn chưa hoàn toàn ló dạng, trong lớp chỉ có mỗi Trần Nghiên, anh ngồi ở vị trí gần cửa sổ, chồng sách bên bàn gần cao bằng anh, anh mặc đồng phục màu trắng xanh, cầm cây bút mực màu đen, cúi đầu học bài.
Mái tóc trước trán che đi một nửa mày, dường như anh gầy đi không ít, đường quai hàm sắc bén, ánh đèn huỳnh quang chiếu lên người anh, khiến anh trở nên đặc biệt yên lặng xa cách.
Tấm thứ hai là buổi hội thao.
Trên biển hiệu lớp là hàng chữ "Lớp 12-2" màu đỏ, học sinh xung quanh đang hò hét cổ vũ cho các vận động viên trên đường băng, một mình Tr ần Nghiên ngồi ngoài đám đông, mặc áo đồng phục thể dục màu trắng, tay cầm cuốn từ điển tiếng Anh để học thuộc lòng, vô cùng tập trung.
Tấm cuối cùng là bảng điểm.
Là kỳ thi giữa kỳ đầu tiên của năm học lại, Tống Tịnh Nguyên tìm được Trần Nghiên ở hàng trên cùng:
030219 – Trần Nghiên lớp 12: Ngữ văn: 126 điểm; toán học: 140 điểm; tiếng Anh: 138 điểm; KHTN: 278 điểm; Tổng điểm: 682 điểm; Xếp hạng lớp: 1; xếp hạng khối: 1
Tống Tịnh Nguyên nhất thời có chút muốn khóc.
Đây là Trần Nghiên mà cô chưa từng thấy.
Vừa định tắt điện thoại, Tống Tịnh Nguyên bỗng nhận ra điều gì đó không đúng, cô phóng to bảng điểm, dán mắt vào dãy số, xác nhận rất lâu.
Mã số học sinh của Trần Nghiên là 030219.
Cô lại trượt về phía trước, chỗ ngồi của Trần Nghiên là hàng thứ hai gần cửa sổ.
Những chi tiết này dường như không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng khi kết hợp lại, nó trở thành một bí mật khác.
Đồng tử Tống Tịnh Nguyên không khỏi co rút lại.
Mã số học sinh tại Trường Khi Nguyên có sáu chữ số, 03 đại diện cho khối 12, 02 là lớp, hai số cuối cùng được tạo ra ngẫu nhiên.
Và 0219 chính là mã số học sinh mà Tống Tịnh Nguyên đã từng sử dụng.
Nếu không chuyển trường, mã số học sinh của cô ở lớp 12 sẽ là 030219.
Chỗ ngồi cũ của cô nằm ở hàng thứ hai sát cửa sổ.
Hơn nữa, trước đây khi trường tổ chức hội thao hoặc các hoạt động lớn khác, Tống Tịnh Nguyên luôn mang theo một cuốn từ điển, ngồi ngoài đám đông để học thuộc lòng.
Khi Lục Tuấn Viễn nói Trần Nghiên nhất quyết phải vào lớp 2, cô đã bắt đầu có một chút nghi ngờ, học lại là để tiến bộ trên nền tảng hiện có, Trần Nghiên không có lý do gì để từ chối những đặc quyền này.
Bây giờ cô đã có câu trả lời.
Trong năm học lại đó, Trần Nghiên kế thừa tất cả mọi thứ của cô.
Anh đã sống như cô đã từng.
Khóe mắt Tống Tịnh Nguyên có chút cay cay, giọng nói run rẩy: "Vậy cậu có biết, cuối cùng Trần Nghiên trúng tuyển vào trường nào không?"
"Đại học Giang Bắc." Lục Tuấn Viễn không nhận ra cảm xúc của Tống Tịnh Nguyên thay đổi, nghĩ gì nói nấy, "Anh ấy học lại là để vào ngôi trường này, cho nên em nhớ rất rõ, ngày nhận thông báo trúng tuyển của Giang Đại, mấy người bọn em tranh nhau muốn xem thông báo trúng tuyển Giang Bắc trông ra sao, nhưng anh Nghiên lại coi nó báu vật ấy, nói cái gì cũng không cho xem."
"Chị không biết dáng vẻ lúc đó của anh ấy đáng ghét cỡ nào đâu."
Lục Tuấn Viễn bắt chước hành động của Trần Nghiên, giọng nói ngả ngớn, còn mang theo một chút kiêu ngạo: "Muốn xem thì tự thi vào đi, đừng có xem thông báo của ông đây, lại làm bẩn của ông đây bây giờ."
"Chị nói xem, anh ấy thật đáng ghét!" Lục Tuấn Viễn tức giận bất bình.
Tống Tịnh Nguyên vẫn cứng đờ, cong khóe miệng: "Đúng là đáng ghét thật."
"Sau đó mỗi người đi học đại học, cũng không liên lạc nhiều, hôm nay là lần đầu tiên gặp lại." Lục Tuấn Viễn mỉm cười, "Nhưng em vẫn rất hoài niệm năm học lại đó."
"Tôi hiểu rồi." Tống Tịnh Nguyên cúi đầu, giọng nói nhạt nhòa, "Cảm ơn cậu."
"Ây dà, lúc đi học anh Nghiên đối xử với em rất tốt, nên chị dâu không cần phải khách khí với em đâu." Lục Tuấn Viễn xua tay, "Chỉ cần chị và anh Nghiên hòa thuận là được."
—
Trần Nghiên nhanh chóng trở về từ bên ngoài.
Anh ngồi xuống ghế sofa cạnh Tống Tịnh Nguyên, cúi người ôm lấy cô. Ánh đèn màu trong phòng bao cắt qua gương mặt anh, tạo thành bóng tối trên nửa khuôn mặt. Vẻ ph óng đãng trên người lại hiện lên.
Tống Tịnh Nguyên ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh, nghiêng đầu hỏi: "Anh hút thuốc à?"
"Bị phát hiện rồi." Trần Nghiên nhếch môi cười, "Vừa rồi anh ở bên ngoài một lúc lâu cho bớt mùi, sao mũi em lại nhạy thế?"
"Cảm thấy ngột ngạt không?"
"Không."
Tống Tịnh Nguyên chỉ cảm thấy trong lòng anh có chuyện.
"Công ty có vấn đề gì sao?"
"Không có vấn đề gì lớn." Trần Nghiên lười biếng nhìn cô, tâm trạng anh dường như vẫn khá tốt, "Chỉ là chút chuyện nhỏ, để Trịnh Thần giải quyết là được."
Tống Tịnh Nguyên gật đầu.
Uống rượu đủ rồi, đám người này lại cảm thấy chán nản, la hét muốn hát.
Trần Nghiên nhìn đồng hồ, thấy cũng không còn sớm nữa, đứng dậy muốn đưa Tống Tịnh Nguyên về.
"Chơi thêm chút nữa đi." Trương Bằng nài nỉ, "Em muốn nghe anh Nghiên hát mà."
"Ai thèm hát cho các cậu nghe." Trần Nghiên hừ cười một tiếng, "Muốn hát cũng chỉ hát cho vợ tôi nghe thôi."
Bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, tiết tự học buổi tối ở Khi Nguyên vừa kết thúc, học sinh trong đồng phục vọt ra khỏi trường, dừng lại ở quán ăn vặt ven đường, náo nhiệt lại ồn ào.
Nhiệt độ vào buổi tối thấp hơn ban ngày, Trần Nghiên sợ Tống Tịnh Nguyên lạnh, anh đón taxi bên đường để về nhà.
Trên xe có bật máy sưởi, cửa kính mờ mịt hơi sương, Trần Nghiên đưa tay vuốt chóp mũi cô, cười nhẹ: "Lần này không vẽ trên kính xe nữa à?"
"Hôm nay không muốn vẽ." Giọng của Tống Tịnh Nguyên nhỏ nhẹ, không có hứng thú gì.
"Sao thế này?" Trần Nghiên ôm cô vào lòng, "Chơi không vui à?"
"Không phải đâu." Tống Tịnh Nguyên nói, "Em cảm thấy vui mà, bạn của anh đều là những người tốt."
"Còn anh thì sao?"
"Anh cũng là người tốt."
"Anh không muốn cái danh hiệu người tốt này đâu." Trần Nghiên hôn nhẹ lên má cô, "Anh chỉ muốn là người đàn ông của em."
Ở buổi họp lớp, Trần Nghiên bị đám Lục Tuấn Viễn chuốc một chút rượu, tửu lượng của anh đã tốt rồi, lại cố ý giữ chừng mực, cho nên không say, chỉ là uống rượu vào thì dễ hưng phấn, trên mặt còn có chút lười biếng.
Tài xế chọn con đường này không tắc, nhanh chóng đưa họ trở về đường Hồn Hà Bắc.
Tống Tịnh Nguyên vào bếp làm cho Trần Nghiên một chút đồ giải rượu, Trần Nghiên xoa nhẹ cằm cô: "Anh không say."
"Em biết rồi, nhưng uống cái này sẽ thoải mái hơn."
Biết cô vì tốt cho mình, Trần Nghiên nể tình mà uống hết.
Tống Tịnh Nguyên cúi người lấy cốc, Trần Nghiên lại trở tay nắm lấy cổ tay cô, kéo người lên ghế sofa, xoay người đè lên, hôn xuống.
Trên người anh mang theo mùi rượu nồng nàn, kiều diễm cùng mập mờ nhanh chóng lên men giữa hai người. Chiếc áo len trên người Tống Tịnh Nguyên rất ngắn, Trần Nghiên đưa tay vào, ngón tay thô ráp ma sát lên làn da mịn màng, như điện dòng chạm qua, Tống Tịnh Nguyên không kiềm chế được mà run lên, toàn thân mềm nhũn.
Trần Nghiên nhẹ nhàng hôn lên cánh môi cô, sau đó chiếm cử môi lưỡi cô, động tác ở tay không ngừng, Tống Tịnh Nguyên nức nở, cả người bị hôn đến mơ màng, thở không ra hơi.
Nhiệt độ không khí tăng lên, ngay lúc muốn tiến thêm một bước, Tống Tịnh Nguyên đẩy bả vai anh, nhưng không có sức lực, giống như mèo cào một cái, mềm mại nói: "Vẫn chưa tắm rửa đâu."
Lúc này Trần Nghiên không tình không nguyện thả cô ra, giúp cô sửa sang lại vạt áo.
Tống Tịnh Nguyên đỏ bừng mặt, trên môi mang theo màu nước.
"Được rồi, mau đi tắm đi." Trần Nghiên xoa vài cái lên mặt cô.
Tống Tịnh Nguyên không nhúc nhích, con ngươi mờ mịt nhìn chằm chằm Trần Nghiên, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Hai người không ai nói chuyện.
Không khí yên tĩnh một phút.
Trần Nghiên đã sớm nhận ra cô gái nhỏ có chút lạ thường, cười khổ: "Hỏi đi, muốn hỏi gì cứ hỏi."
Tống Tịnh Nguyên gãi lòng bàn tay: "Trần Nghiên, tại sao cuối cùng anh không vào học Đại học Giang Bắc?"
Rõ ràng anh đã thi đậu.
Vất vả học lại một năm nhưng lại không vào học, đó không phải là tác phong của anh.
Nghe thấy lời của cô, Trần Nghiên biết có một số chuyện không thể giấu được nữa. Anh bất đắc dĩ nở nụ cười, còn có tâm tư nói chêm chọc cười: "Thằng nhóc Lục Tuấn Viễn kia nói linh tinh cái gì với em rồi?"
Tống Tịnh Nguyên không trả lời.
Trần Nghiên vuốt nhẹ tóc cô: "Ban ngày không phải em hỏi anh vì sao lại cắt đứt quan hệ với nhà họ Trần sao?"
"Vợ anh thông minh như vậy, em đoán thử xem?"
Tống Tịnh Nguyên chớp chớp mắt, dường như hiểu ra.
Trần Nghiên nhìn thẳng vào mắt cô, đưa ra câu trả lời khẳng định: "Đúng như em nghĩ, anh không đi được."
Mùa hè năm 2016 vô cùng oi bức, lá bạch dương ven đường mệt mỏi rũ xuống, tiếng ve kêu râm ran không ngớt, chú chó màu vàng trước cửa tiệm cũng không có tinh thần, nằm sấp trên mặt đất không hề động đậy.
Đêm kết thúc kỳ thi đại học, khắp nơi trên mạng đều có đáp án bài thi, Trần Nghiên dựa vào trí nhớ tính toán điểm số, tốt hơn so với mấy lần thi thử trước đó, không có vấn đề lớn.
Quả nhiên, hơn nửa tháng sau, kênh tra cứu điểm mở ra, anh thi được 687 điểm, là học sinh đứng đầu THPT Khi Nguyên năm đó, các thầy cô và bạn bè nhao nhao chúc mừng anh, thay nhau mời anh đi ăn.
Trần Nghiên kiểm tra điểm chuẩn của Đại học Giang Bắc mấy năm gần đây, điểm số của anh rất ổn định.
Vì vậy, khi mọi người đang sứt đầu mẻ trán suy nghĩ nên điền nguyện vọng trường nào, anh chỉ điền nguyện vọng vào Đại học Giang Bắc, sau khi chọn sáu ngành, anh gửi hồ sơ đi.
Lại qua nửa tháng, kết quả trúng tuyển được công bố, anh thuận lợi trúng tuyển vào đại học Giang Bắc, vì vậy trường Khi Nguyên còn làm cho anh một biểu ngữ lớn màu đỏ treo ở tòa nhà dạy học, để khích lệ các đàn em dốc sức học tập.
Đám anh em Thẩm Duệ vừa mới nghỉ hè không lâu, cả ngày tìm Trần Nghiên ra ngoài chơi, nói là nghẹn một năm không gặp, bây giờ cuối cùng cũng được nghỉ, phải bù đắp.
Hai giờ chiều hôm đó, mặt trời nghiêng nghiêng thiêu đốt mặt đất, một đám nam sinh đổ mồ hôi trên sân bóng, Trần Nghiên mặc chiếc áo bóng màu vàng nhạt ngồi nghỉ trên bậc thềm, mồ hôi chảy dài theo sườn mặt mạnh mẽ của anh, anh tiện tay lấy chai nước khoáng đặt trên đất, ngẩng đầu uống vài ngụm nước lạnh.
Hai bên sân bóng trồng hàng cây ngô đồng cao lớn lại tươi tốt, bóng cây chập chờn, ánh sáng vừa lọt qua khe lá, chiếu vào mặt Trần Nghiên, tạo thành những vòng sáng nhỏ, ngón tay thon dài nắm lấy thân chai, cơ bắp trên cánh tay trơn tru chắc chắn, làm cho những cô gái đi ngang qua không khỏi dừng chân nhìn lén.
Trần Nghiên tự động bỏ qua những ánh mắt đó, duỗi đôi chân dài ra, lấy một nhánh cỏ đuôi chó từ bãi cỏ bên cạnh cắn trong miệng, hai tay chống hông, mái tóc đen trên trán đẫm mồ hôi, vẻ mặt tự do tản mạn, trên người mang theo hơi thở thiếu niên mãnh liệt.
Bọn Thẩm Duệ đang ở gần đó thảo luận xem tối nay nên đi nướng thịt hay tự phục vụ, điện thoại trong túi quần của Trần Nghiên đột nhiên vang lên, là nhân viên chuyển phát nhanh gọi tới, nói rằng thư thông báo trúng tuyển của anh đã được gửi đến, hỏi anh có thời gian đến nhận không.
Trần Nghiên vội vã bỏ nhóm bạn lại, phủi bụi trên quần áo, quay người rời đi.
Thẩm Duệ kêu toáng lên sau lưng: "A Nghiên, cậu đi đâu vậy?"
"Tất nhiên là đi nhận thông báo của ông đây rồi." Trần Nghiên vứt nhánh cỏ đuôi chó sang một bên, một cơn gió khô nóng thổi qua, thổi tung góc áo của thiếu niên, lộ ra một đoạn thắt lưng gầy gò, anh ngẩng đầu lên, chỉ còn lại một bóng người phô trương lại phóng khoáng, sải bước đi về phía xa.
Thẩm Duệ có chút hoảng hốt, lâu lắm rồi cậu không thấy Trần Nghiên như vậy
Chính xác hơn là từ sau khi Tống Tịnh Nguyên rời đi.
Tối hôm đó khi đi ăn, Trần Nghiên khoan thai đến muộn, trong tay cầm một lá thư niêm phong EMS toàn cầu chưa mở, trên bìa màu đỏ thẫm có hàng chữ lớn, lấp lánh ánh vàng "Thông báo trúng tuyển Đại học Giang Bắc".
Đám người Thẩm Duệ lúc đi học chỉ biết lười biếng, người có điểm số cao nhất cũng chỉ hơn một chút, chưa bao giờ thấy lá thư thông báo của trường danh tiếng, họ đều kéo đến, ầm ĩ yêu cầu Trần Nghiên mở thư ra, để mọi người có cơ hội mở rộng tầm mắt.
"Khuyên mấy cậu vẫn là nên tránh xa thư thông báo bảo bối của cậu ấy một chút đi." Thẩm Duệ ở bên cạnh mỉm cười, "Nếu làm hỏng, cậu ấy đâm chết mấy cậu đó."
Trần Nghiên giơ thư thông báo lên cao, dẹp bỏ ý niệm trong đầu mấy người này: 'Thẩm Duệ nói đúng, ông đây muốn giữ lại để tự mình về nhà mở.'"
Bọn họ ăn thịt nướng ngoài trời, địa điểm được chọn là sân thượng trên nhà của Thẩm Duệ. Các chàng trai uống đến khi ánh sao trên trời thưa thớt cũng không có ý định tan cuộc.
Thẩm Duệ kéo ghế đến ngồi cạnh Trần Nghiên, cánh tay tùy ý khoác lên vai anh: "Khi nào nhập học?"
"Ngày 21 tháng 8." Thời gian nhập học của Đại học Giang Bắc luôn luôn sớm.
"Sẵn sàng đi tìm người ta chưa?"
Trần Nghiên ngừng lại một chút, cười lãnh đạm: "Bằng không thì sao?"
"Đã nghĩ nói cái gì khi gặp mặt chưa?"
Trần Nghiên cầm lon bia lạnh trong tay, ngửa đầu uống một ngụm, yết hầu chậm rãi lăn lộn. Ánh mắt anh không biết nhìn đi đâu, thật lâu mới trả lời: "Chưa nghĩ ra."
Anh thật sự chưa nghĩ ra.
Hơn hai năm không gặp, lúc đó cãi nhau cũng không vui, anh không đoán được suy nghĩ của Tống Tịnh Nguyên.
"Gặp thì nói chuyện với người ta cho tốt." Thẩm Duệ hiếm khi nghiêm túc, "Mua chút quà dỗ dành, tuy tính tình của học bá tốt, nhưng cậu cũng phải kiên nhẫn một chút, đừng vừa gặp đã cãi nhau."
"Tôi biết."
Đêm đó sau khi về nhà, Trần Nghiên nằm mơ, mơ thấy anh và Tống Tịnh Nguyên gặp nhau tại Đại học Giang Bắc.
Anh giật mình tỉnh dậy từ giấc mơ, lục lọi chiếc nhẫn mua vào ngày sinh nhật lần thứ 18, nghĩ đến ngày gặp lại sẽ tặng cho cô, bất kể Tống Tịnh Nguyên có thái độ gì, anh vẫn muốn dỗ cô quay về bên mình.
Dù sao họ vẫn còn ba năm học cùng một trường, nếu Tống Tịnh Nguyên ở lại Giang Đại học nghiên cứu sinh, vậy thì thời gian của họ sẽ nhiều hơn.
Nếu mọi chuyện tiến triển thuận lợi, có lẽ anh sẽ cưới cô về nhau sau khi tốt nghiệp đại học.
Nghĩ đến đây, Trần Nghiên nhìn chiếc nhẫn, mỉm cười thật tươi.
Anh vượt qua kỳ nghỉ hè trong sự chờ đợi, thậm chí cả những lời muốn nói sau khi gặp lại Tống Tịnh Nguyên cũng đã tập luyện sẵn.
Nhưng mọi chuyện luôn diễn ra không như ý muốn.
Một tuần trước khi nhập học, ông nội Trần gọi anh về nhà cũ.
Ông nội Trần rất ủng hộ anh học lại một năm này, cho nên anh cũng thường xuyên về thăm ông ta.
Sau khi trở về, anh mới phát hiện, bầu không khí trong nhà không đúng lắm.
Ông nội Trần ném một đống tài liệu ngoại ngữ trước mặt anh, không cho phản đối: "Một tuần sau, cháu đến nhập học ở California."
Trần Nghiên đột nhiên cứng đờ, lạnh lùng nói: "Có ý gì? Cháu đã nhận được thông báo trúng tuyển của Đại học Giang Bắc rồi, một tuần sau cháu sẽ đến Giang Đại."
"Cháu học lại một năm để cải thiện thành tích, ông không phản đối, nhưng cháu là người thừa kế của nhà họ Trần, cháu có trách nhiệm và nghĩa vụ của riêng mình, tương lai sau này ông không thể để cháu tùy tiện làm bậy."
Trần Nghiên cười lạnh, xoay người muốn đi, nhưng lập tức bị một đám người đàn ông to lớn ngăn cản.
Một tuần sau đó, Trần Nghiên bị nhốt ở nhà cũ.
Điện thoại bị tịch thu, anh hoàn toàn mất liên lạc với bên ngoài, ông nội Trần nhốt anh trong căn phòng nhỏ ở tầng hai, cử người chuyên trách giám sát bên ngoài.
Vài lần Trần Nghiên muốn nhảy lầu ra ngoài, nhưng toàn bộ đều bị ông nội Trần nhìn thấu.
Anh tuyệt thực đoạn thủy để uy hiếp họ, gương mặt gần như tái nhợt, cả người anh yếu ớt như một tờ giấy trắng, nhưng ông nội Trần không chịu buông tha, vẻ mặt rất khó coi: "Anh nghĩ anh chà đạp bản thân thì tôi sẽ thả anh?"
Trần Nghiên cười nhạo: "Thật không ngờ, có một ngày ông cũng dùng cái thủ đoạn hạ lưu này."
Vẻ mặt ông nội Trần vẫn như cũ: "Đều là muốn tốt cho anh."
Ngày nhập học càng đến gần, Trần Nghiên càng hốt hoảng.
Anh kéo rèm cửa của phòng nhỏ, không một tia sáng nào chiếu vào, anh ngồi trên sàn nhà trong góc suốt ngày đêm, tự hỏi rốt cuộc làm thế nào mới có thể thoát khỏi nhà giam này..
Kết quả là, anh thất bại.
Lúc đó anh mới nhận ra, mình chưa đủ mạnh mẽ.
Ngày 20 tháng 8, anh bị đưa đến Giang Bắc.
9 giờ 35 phút sáng ngày 21 tháng 8, anh lên máy bay đến California.
Đây vốn là ngày anh dự định đến Giang Đại báo danh.
Hành lý đã được ông nội Trần chuẩn bị sẵn, ông ta còn rất tử tế mang theo cả tờ thông báo nhập học ở Giang Đại tới cho anh.
Từ Giang Bắc đến California mất chín tiếng.
Trần Nghiên tựa bên cửa sổ, nhìn máy bay xuyên qua tầng mây, mặt đất dưới chân anh dần dần thu lại, cuối cùng trở thành một khoảng không thể phân biệt.
Một vệt sáng rọi lên lông mày sắc bén của anh, dần dần hóa thành một thứ ánh sáng mềm mại. Lông mi đen nhánh bị thấm ướt, không ai nhận ra có vài giọt nước mắt trên đó.
Từ nhỏ đến lớn, Trần Nghiên gần như chưa từng khóc, ngay cả khi Trần Xu Phàm qua đời, anh vẫn cực kỳ mạnh mẽ.
Lúc Tống Tịnh Nguyên rời đi, anh không khóc.
Ngay cả học lại, đối diện với những lo lắng và suy sụp, anh cũng không khóc.
Nhưng vào khoảnh khắc máy bay rời khỏi Giang Bắc, anh nắm chặt tờ thông báo màu vàng nhạt đã nhìn không biết bao nhiêu lần kia, mắt đỏ hoe, đau nhức không chịu nổi. Cuối cùng, tiếng "tách" vang lên—
Một giọt nước mắt nóng bỏng rơi lên đó, làm nhòe đi những dòng chữ màu đen, cuối cùng để lại một vết tích.
Anh đã khóc.
Rõ ràng anh đã cố gắng nhiều như vậy, cuối cùng tất cả đều tan thành bọt biển, thất bại trong gang tấc.
Chỉ một chút nữa thôi, anh đã có thể gặp lại người con gái mà anh yêu.