Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dâng Trào

Chương 41




25.04.2024

Editor: Fino

Ngày đông năm đó đã trở thành bóng ma đeo bám Trần Nghiền suốt nhiều năm.

Màu đỏ chói mắt lan tràn trên tuyết, giống như bụi gai yêu diễm, tứ chi không trọn vẹn cùng da thịt bại lộ trước mặt anh, tiếng thét chói tai của người qua đường, tiếng còi xe cứu thương cùng xe cảnh sát không ngừng vang lên.

Phải mất một tuần anh mới chấp nhận sự thật này.

Người đã làm anh vui trở lại.

Người đã cùng anh trải qua những năm tháng hạnh phúc.

Cứ như vậy vĩnh viễn biến mất khỏi cõi đời này.

Không bao giờ trở lại nữa.

...

"Chuyện cô tôi nhảy lầu gây chấn động không nhỏ ở Khi Nguyên, chuyện của cô và Lộ Hành An cũng bị người ta bới ra, một vài người biết chuyện bắt đầu lên tiếng bênh vực cô, nói rằng cô mới là người bị hại trong đoạn tình cảm đó." Trần Nghiên nhếch mép trào phúng, "Nhưng cô tôi đã đi rồi, nói những chuyện này còn có ích gì chứ?"

"Vậy Lộ Từ..." Tống Tịnh Nguyên dừng lại.

"Ừ." Trần Nghiên ngước mắt nhìn cô, "Lộ Từ là cậu bé năm đó bọn tôi gặp ở cửa hàng đồ chơi, Lộ Hành An là ba của cậu ta."

"Có thể là ông trời có mắt, cũng không lâu sau đó, công ty Lộ Hành An xảy ra rất nhiều vấn đề tài vụ nghiêm trọng, là cô tôi khi còn sống đã tố cáo, chuyện này đả kích rất lớn đối với ông ta, khiến ông ta mất tập trung khi lái xe, rồi gặp tai nạn xe hơi nghiêm trọng. Ông ta đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu rất lâu, cuối cùng trở thành người thực vật."

"A, nghe nói mấy hôm trước đã chết rồi."

"Người một nhà bọn họ đổ hết thảy mọi chuyện lên đầu cô tôi, vợ ông ta thậm chí còn mang theo Lộ Từ đến nhà bọn tôi náo loạn một thời gian dài, nói chính cô tôi đã hủy hoại gia đình họ." Trần Nghiên cúi đầu, trong giọng nói còn có một tia mất khống chế, "Còn cô tôi thì sao? Cô ấy đã làm sai điều gì..."

Tống Tịnh Nguyên lặng lẽ nắm lấy tay Trần Nghiên, lòng bàn tay của anh đầy mồ hôi lạnh, cô cố gắng dùng nhiệt độ lòng bàn tay mình sưởi ấm anh, cố gắng kéo anh ra khỏi cơn ác mộng năm xưa.

"Con mèo nhỏ màu cam kia cũng là cô cậu để lại à?"

"Ừ." Trần Nghiên gật đầu, "Lúc đó tôi mới chuyển đến đây. Để làm tôi vui, cô đã đến cửa hàng thú cưng mua một con mèo con, nhưng sau khi cô rời đi không lâu, mèo nhỏ cũng qua đời."

Trần Nghiên trầm mặc một lúc, giọng nói trở nên khàn khàn: "Sau tang lễ, có mấy lần ông nội muốn tôi quay lại chỗ ông, nhưng tôi đều từ chối, chỉ sống một mình ở đây, nhìn mọi thứ trong phòng, có đôi khi sinh ra ảo tưởng rằng cô vẫn còn sống, giống như thể cô chỉ ra nước ngoài để tham gia thi đấu thôi, không lâu nữa, khi cuộc thi kết thúc cô sẽ trở về."

Tống Tịnh Nguyên nhìn ánh sáng trong đôi mắt đen nhánh của anh đang dần ảm đạm đi, lồ ng ngực giống như bị ai nhét một cục bông vào, căn bản không thể thở được.

Cô không thể tưởng tượng nổi một mình Tr ần Nghiên trải qua những năm tháng đó như thế nào.

Anh bị ba mẹ bỏ rơi từ nhỏ, thật vất vả mới tìm lại được ấm áp ở người cô của mình, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn bỏ anh mà đi.

Có được rồi lại mất đi còn đau đớn hơn nhiều so với việc không bao giờ có được.

"Tôi có thể chịu đựng được bóng tối, nếu tôi chưa bao giờ nhìn thấy mặt trời."

Trần Xu Phàm vốn nên là ánh mặt trời trong bóng tối của anh, nhưng ánh mặt trời ấy cuối cùng cũng lặn về phía Tây.

Cô nhớ tới lúc mới bắt đầu mùa đông, nghe tin Trần Nghiên bị thương, cô liều lĩnh chạy đến nhà anh, lại bị Trần Nghiên hỏi ngược lại vì sao cô lại quan tâm anh như vậy.

Vào một khắc kia có phải anh nhớ tới đến sự chăm sóc của Trần Xu Phàm dành cho anh trước kia hay không?

Sau khi bị bỏ rơi, con người sẽ kích hoạt cơ chế tự bảo vệ trong tiềm thức, họ rất nhạy cảm với lòng tốt của người khác, bởi vì họ sợ rằng chuyện trước kia sẽ lần nữa xảy ra.

Thay vì dẫm lên vết xe đổ, tốt hơn hết là rút lui về khu vực an toàn của chính mình, từ chối mọi mối quan tâm bên ngoài.

Trần Nghiên hẳn là như vậy.

Anh nhìn có vẻ như vô kiên bất tồi, nhưng thực tế bóng ma của quá khứ vẫn còn tồn tại trong nội tâm anh.

"Mấy năm nay tôi luôn mơ thấy cô. Tôi mơ thấy cô khóc và trách tôi vì đã để cô nhìn thấy cảnh tượng ngày hôm đó. Tôi mơ thấy cô rơi từ trên không xuống hỏi tôi tại sao không thể về nhà sớm một chút để ngăn cô lại." Trần Nghiên khàn giọng nói, "Đôi khi tôi tự hỏi, nếu ngày đó tôi không nghe lời cô, không ra ngoài mua đồ cho cô, mà ở nhà cùng cô, liệu cô có nhảy xuống không."

"Không phải như vậy." Tống Tịnh Nguyên phủ nhận, "Trần Nghiên, cậu chưa bao giờ làm sai chuyện gì cả."

Trần Nghiên trầm mặc một lát, giọng khàn khàn: "Chiếc máy quay phim kia là kỷ vật cuối cùng cô để lại cho tôi, nhưng tôi luôn không dám mở ra, tôi sợ cô oán hận tôi, tôi trốn tránh rất lâu, cuối cùng dứt khoát giấu đi."

"Đã lâu như vậy rồi, có một số chi tiết chính tôi cũng không nhớ rõ, nhưng thường có một loại ảo giác, rằng tôi đã hại chết cô, lúc này tôi chợt nghĩ, nếu cô vẫn còn trách tôi, tại sao không mang theo tôi cùng nhảy xuống, lại bỏ tôi lại một mình ở đây."

Tống Tịnh Nguyên nhẹ giọng: "Trần Nghiên, tôi tin cô của cậu không trách cậu. Lúc ấy có lẽ cô ấy quá thương tâm, mới có thể nói ra những lời như vậy, người thật sự sai ở đây là Lộ Hành An cùng người nhà của ông ta. Rõ ràng ông ta đã lừa dối tình cảm của cô cậu, vì sao lại muốn trách cứ cậu, biết rõ cậu canh cánh trong lòng chuyện quá khứ, Lộ Từ lại hết lần này đến lần khác chọc vào nỗi đau của cậu, họ mới là người đáng bị trừng phạt, cậu không nên hành hạ bản thân, tra tấn chính mình mà thành toàn cho bọn họ."

Trần Nghiên sửng sốt vài giây, sau đó khẽ cười: "Cậu nói vậy, như thể tôi là người tốt ấy nhỉ."

"Đương nhiên rồi." Tống Tịnh Nguyên không chút do dự, vẻ mặt không chút dối trá, "Trần Nghiên, cậu là người rất tốt."

"Cậu cho rằng tôi là người tốt sao?" Trần Nghiên cúi đầu xuống, "Tôi chính là một tên khốn không hơn không kém."

Tống Tịnh Nguyên khẽ cắn răng, ánh mắt tràn đầy kiên định: "Mỗi chúng ta đều không hoàn mỹ, cậu sẽ không vô cớ bắt nạt những kẻ yếu thế hơn, nhìn thấy bọn họ gặp khó khăn, cậu sẽ chủ động giúp đỡ, đã là tốt hơn rất nhiều người rồi."

"Sao cậu có thể nói ra nhiều chỗ tốt của tôi như vậy chứ?" Trần Nghiên lười biếng dựa vào trên ghế sofa, nhướng mi nhìn cô, "Có phải cậu cố ý nói những lời dễ nghe như vậy để dỗ dành tôi không?"

Tống Tịnh Nguyên cúi đầu xuống: " Không có."

Trần Nghiên lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, cắn vào miệng chứa không châm lửa, giọng nói mơ hồ: "Vậy sớm muộn gì cậu cũng sẽ thất vọng về tôi."

Tống Tịnh Nguyên c ắn môi dưới, không nói tiếp, suy nghĩ liên tục trôi về năm thứ hai của trường trung học cơ sở.

Lòng tự trọng của mọi người chủ yếu được tạo ra trong cùng độ tuổi của nhóm tuổi đó.

Khi đó lớp của Tống Tịnh Nguyên là lớp loạn nhất trong cả khối, hơn một nửa học sinh xếp cuối lớp, trong lớp rất ít người nghe giảng, hàng sau hầu như đều nằm ngủ, mỗi lần trường thông báo có sự việc nghiêm trọng gì đó, luôn có thể nghe thấy tên học sinh lớp cô.

Trong một lớp học như vậy, giỏi quá cũng không phải là điều tốt.

Tống Tịnh Nguyên vốn trầm lặng, không thích nói nhiều nên không hòa đồng được với hầu hết mọi người trong lớp, cô luôn một mình hoàn thành bài tập trên lớp, đến văn phòng hỏi giáo viên bài tập ​​giữa các tiết học, điểm số vững vàng xếp thứ nhất, cô đã trở thành biểu tượng gương mẫu trong miệng của các giáo viên bộ môn.

Vì điều này, cô trở thành cái gai trong mắt một số học sinh hư trong lớp.

Họ bắt đầu trêu chọc cô bằng nhiều cách khác nhau, khi giáo viên khen ngợi cô trước lớp, họ cố tình sử dụng những giọng điệu không thân thiện nhái lại, khi cô trực nhật, họ để tất cả những công việc khó khăn nhất lại cho cô, lúc cô chuyên tâm làm bài tập, họ lừa cô rằng giáo viên tìm gặp, sau đó khiến cô xấu mặt.

Ỷ vào sự tốt tính của cô, hành vi của họ ngày càng trở nên vô đạo đức.

Một lần sau khi tan lớp học thể dục, Tống Tịnh Nguyên quay về lớp phát hiện chiếc cặp của mình đã biến mất.

Cô nắm chặt ống tay áo, đi hỏi những người luôn thích trêu chọc cô, nhưng ai cũng chỉ cười nhún vai, vẻ mặt vô tội nói không biết.

Tống Tịnh Nguyên tìm cả buổi chiều, cuối cùng phát hiện cặp sách của cô bị treo trên một cái rổ ở góc sân bóng rổ, cô ngẩng đầu nhìn hồi lâu, nhảy lên cũng không với tới. Người xung quanh chỉ đứng xem náo nhiệt, không ai để ý đến cô.

Lúc này, Trần Nghiên xuất hiện.

Có lẽ anh vừa mới chơi bóng rổ xong, sợi tóc đen nhánh rũ trước trán, lông mày thiếu niên sắc nét, đuôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên, sống mũi cao và thẳng, đôi môi mỏng ửng đỏ, quai hàm sắc bén.

Ánh mặt trời hừng hực lúc chạng vạng chiều làm nổi bật dáng người cao gầy và mạnh mẽ của anh qua chiếc áo đấu màu vàng sáng, trên tay cầm một lon Coca-Cola, ngón trỏ mảnh khảnh của anh khẽ giật nhẹ, nắp lon được mở ra, hơi nước lạnh bắn lên làn da anh, anh ngửa đầu uống, yết hầu lăn lộn.

Anh thong thả đi tới dưới rổ, ngẩng đầu nhìn thấy chiếc cặp sách màu tím treo lẻ loi trên đó, quay đầu híp mắt nhìn Tống Tịnh Nguyên, giọng nói lạnh lùng như ngâm trong sương băng: "Của cậu?"

Tống Tịnh Nguyên xấu hổ gật đầu.

Vài nam sinh cùng lớp với Tống Tịnh Nguyên đi tới vỗ vai anh, ghé vào lỗ tai nhắc nhở anh đừng xen vào chuyện của lớp mình, chỉ thấy anh cười nhạo môt tiếng rồi hất tay những người đó ra.

Tống Tịnh Nguyên nhìn anh đi về phía trước vài bước, nhẹ nhàng nhảy lên một cái, gió thổi bay góc áo anh lên, lộ ra cơ bụng gợi cảm lại rắn chắc, anh giơ tay lấy cặp sách, cánh tay siết chặt, gân xanh uốn lượn nổi lên.

"Của cậu." Trần Nghiên đưa cặp sách cho cô, cúi đầu xuống, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Đôi mắt anh đen kịt không thấy đáy.

Giống như giấu cả một dải ngân hà, khiến người ta không nhịn được muốn thăm dò.

Tống Tịnh Nguyên nhỏ giọng nói cảm ơn.

Mấy nam sinh phía sau hai mặt nhìn nhau, Trần Nghiên quay đầu liếc mắt nhìn bọn họ, lạnh lùng ném một câu, giống như dội một xô nước đá vào lửa đang cháy, khiến người ta á khẩu, không nói nên lời.

Anh nói: "Bắt nạt con gái, thật vô nghĩa."

Tống Tịnh Nguyên ôm cặp sách, ngơ ngác nhìn bóng lưng anh rời đi, như có một luồng điện chạy dọc sống lưng, khiến tim cô bất giác đập nhanh hơn, trên mặt như muốn bốc hỏa.

Sau khi trở lại lớp học, bạn cùng bàn nhìn cô hồi lâu, tò mò hỏi: "Tịnh Nguyên, cậu không khỏe sao? Mặt cậu đỏ quá."

Tống Tịnh Nguyên hốt hoảng nói "Mình không sao", sau đó cúi đầu vùi mặt vào cánh tay.

Cô đỏ mặt không phải vì khí hậu cận nhiệt đới, mà bởi vì ngày đó mặt trời bất trung, bán đứng trái tim cô.

Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường kéo cô trở về hiện thực, Tống Tịnh Nguyên mím môi, nói bằng giọng rất nhỏ: "Tôi sẽ không thất vọng đâu."

Trần Nghiên khép hờ mắt, cười khẽ: "Cậu rất kiên định."

"Được rồi" Trần Nghiên đứng dậy, "Không còn sớm nữa, tôi đưa cậu về."

Ban đêm yên tĩnh, gió nhẹ thổi qua, tuyết đọng trên cành cây nhè nhẹ rơi xuống.

Trần Nghiên hỏi cô có muốn gọi taxi không, Tống Tịnh Nguyên lắc đầu nói không cần, đi bộ về là được.

Cô muốn dành nhiều thời gian hơn với anh.

Hai người họ cứ như vậy sóng vai đi trên đường, không ai nói gì.

Cửa hàng trên phố đã sớm treo đèn lồ ng, màu đỏ tươi chiếu xuống mặt đất, tạo thành sự tương phản rõ nét với tuyết trắng.

Tống Tịnh Nguyên nhìn chằm chằm vào ánh sáng đỏ trên mặt đất, tránh không được liên tưởng đến máu.

Cũng trong một ngày tuyết rơi, Trần Nghiên chỉ biết nhìn cô của mình nằm trên vũng máu.

Cô lặng lẽ tránh sang một bên, cố gắng che khuất tầm nhìn của Trần Nghiên.

Trần Nghiên chú ý tới động tác nhỏ của cô, khẽ nâng cằm lên, nhìn cô cười: "Cậu che cái gì?"

"..." Tống Tịnh Nguyên cúi đầu không nói gì.

"Không ảnh hưởng lớn như vậy đâu." Trần Nghiên thoải mái nói, "Đừng nhạy cảm như vậy."

"Được rồi."

Trái tim Tống Tịnh Nguyên vẫn co lại, trầm mặc hồi lâu mới nói thêm: "Trần Nghiên, cậu nói trước khi cô của cậu nhảy lầu đã bảo cậu đi mua đồ phải không?"

Trần Nghiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào cô: "Phải."

"Tôi nghĩ lúc đó cô ấy chỉ muốn tách cậu ra." Tống Tịnh Nguyên có chút bối rối, "Thật ra cô ấy không muốn cậu tận mắt chứng kiến ​​cảnh tượng đó, cho nên mới lựa chọn tách cậu ra."

"Cho dù đến thời khắc cuối cùng của cuộc đời, cô ấy vẫn muốn bảo vệ cậu, chỉ có điều cuộc đời của cô ấy quá tệ, cho nên mới lựa chọn rời đi sớm."

Yết hầu Trần Nghiên lăn lộn: "Chỉ mong vậy."

Hai người đi đến dưới lầu tiểu khu, Trần Nghiên hất cằm về phía cô: "Trở về đi."

"Được." Tống Tịnh Nguyên gật đầu, có chút không nỡ, "Vậy tạm biệt cậu."

"Tạm biệt."

Trần Nghiên tiễn cô đi vào hành lang, anh đứng tại chỗ không nhúc nhích, lấy trong túi ra bao thuốc lá, châm lửa.

Ánh lửa đỏ tươi đặc biệt nổi bật trong đêm tối, Trần Nghiên nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, dần dần trùng lặp với một hình bóng nào đó trong ký ức của anh.

Đáy lòng dâng trào.

Anh quay người chuẩn bị trở về, còn chưa đi được mấy bước, tiếng chuông điện thoại di động dồn dập cắt ngang màn đêm yên tĩnh, anh cúi đầu nhìn xuống màn hình, hơi giật mình.

Tống Tịnh Nguyên gọi tới.

Anh nghe máy, còn chưa kịp mở miệng, trong ống nghe truyền đến một tiếng hét, còn mang theo chút run rẩy.

"Trần Nghiên!"

*Editor: Bà tác giả kiểu: Không có biến là không vui...:)))