02.04.2024
Editor: Fino
Trái tim treo lơ lửng cả ngày cuối cùng cũng có thể buông xuống.
Tống Tịnh Nguyên thở phào nhẹ nhõm, có thể khiến anh vui vẻ hơn một chút, chính mình đêm nay bầu bạn với anh cũng rất có ý nghĩa. Hai lúm đồng tiền nông trên môi rất tinh nghịch và đáng yêu, Tống Tịnh Nguyên ôm chặt thỏ bông, hôm nay cô đã dành rất nhiều thời gian cho Trần Nghiên, cảm giác hưng phấn đánh sâu vào đầu óc cô đến choáng váng. Gió đêm không ngừng vỗ vào mặt cô, tóc tai rối tung, tầm nhìn bị che khuất, nhưng Tống Tịnh Nguyên vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
"Vào đi." Trần Nghiên nói, "Buổi tối gió lớn."
Tống Tịnh Nguyên gật đầu đồng ý, xoay người đi về nhà, đã vào hành lang cô mới phát hiện mình chưa nói lời tạm biệt Trần Nghiên. Cô lại chạy ra ngoài, Trần Nghiên vẫn đứng đó, mái tóc đen bị gió thổi tung, để lộ vầng trán đầy đặn, dưới ánh đèn đường mờ ảo chiếu xuống, lông mày và ánh mắt của anh có chút dịu dàng hơn.
Tống Tịnh Nguyên chạy đến bên Trần Nghiên.
Trần Nghiên nhướng mày nhìn cô: "Làm sao vậy?
Tống Tịnh Nguyên đột nhiên ý thức được mình có chút xúc động, nhưng đã chạy ra ngoài, cô muốn nói chút gì đó.
Cô cắn môi dưới, khẽ nói: "Tạm biệt."
Trần Nghiên không ngờ rằng cô lại trịnh trọng chạy trở về chỉ để nói lời tạm biệt với anh, khóe môi cong lên trả lời cô câu tạm biệt. Sau đó, Tống Tịnh Nguyên mới yên tâm rời đi. Trần Nghiên đứng đó thêm vài phút nữa, khi bóng người nào đó đi ngang qua cầu thang, anh cầm điện thoại di động lên chụp một tấm.
–
Lúc về đến nhà, bà nội còn chưa ngủ.
"Tịnh Nguyên về rồi à? Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi bà nội ạ."
"Ừ." Bà phát hiện ra chiếc áo khoác cỡ lớn trên người cô, "Áo của ai vậy? Lớn thế này có thể dùng làm váy cho Tịnh Nguyên của chúng ta rồi."
Tống Tịnh Nguyên có chút ngượng ngùng, mơ hồ nói: "Hôm nay hơi lạnh, bạn học luyện tập cùng cháu cho cháu mượn ạ."
Bà nội cười cười, không hỏi thêm câu nào nữa.
"Bà nội." Tống Tịnh Nguyên không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ, cô giấu con thỏ bông ở sau lưng, trên mặt dần dần nóng lên, "Cháu về phòng làm bài tập đây, bà đi ngủ sớm một chút nha."
"Được." Bà nội đi tới vỗ nhẹ lên đầu cô, "Tịnh Nguyên cũng đi ngủ sớm một chút."
"Vâng ạ."
Tống Tịnh Nguyên nhanh chóng trở về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cô cởi áo khoác của Trần Nghiên ra gấp nó lại, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ xấu hổ.
Cô muốn giữ chiếc áo khoác này bên mình.
Nhưng rất nhanh, ý nghĩ này đã bị cô bác bỏ, nghe thấy tiếng bước chân của bà nội về phòng, cô ra khỏi phòng, vào phòng tắm giặt áo khoác, định một ngày nào đó sẽ trả lại cho Trần Nghiên.
Sau khi lang thang bên ngoài một ngày, Tống Tịnh Nguyên thu hồi tâm tư, lấy bài thi từ trong cặp ra tập trung làm bài tập.
Tối nay cô đặc biệt có tinh thần, làm bài rất hiệu quả, đợi đến khi cô làm xong tất cả bài tập, cầm điện thoại lên xem, đã gần một giờ sáng. Tống Tịnh Nguyên thay quần áo ngủ nằm xuống chiếc giường mềm mại, tầm mắt thoáng nhìn con thỏ bông ở góc giường.
Trần Nghiên thắng được từ tay cậu bé.
Cô giơ tay cầm con thỏ tới, nhìn chằm chằm hồi lâu, khóe miệng vô thức cong lên, vui đến mức chỉ muốn chui vào chăn lăn mấy vòng trên giường.
Có lẽ Trần Nghiên chỉ nhất thời cao hứng muốn chơi cùng trẻ con, có lẽ chỉ là kỹ thuật của cô quá kém nên muốn giúp cô lấy lại thể diện, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng cảm thấy rất vui.
Cô đặt con thỏ bông ngay ngắn tựa vào đầu giường, lấy điện thoại di động ra, chụp một bức ảnh đăng lên vòng bạn bè, trên đó có biểu tượng cảm xúc của một con thỏ nhỏ. Sau khi đăng bài, cô tùy tiện làm mới vòng bạn bè một chút, danh sách bạn bè của cô không nhiều, tần suất đăng bài cũng ít, mọi người chỉ thỉnh thoảng phàn nàn về cuộc sống cấp ba cực kì bi thảm của mình.
Ngón tay lướt xuống, Tống Tịnh Nguyên đột nhiên nhìn thấy một bức ảnh, ngón tay đột nhiên dừng lại. Cô vô thức nín thở, hai mắt mở to, như muốn xác nhận xem có phải mình đang hoa mắt hay không.
Nửa giờ trước, Trần Nghiên đã đăng lên vòng bạn bè, không phải văn xuôi, chỉ có một bức ảnh. Anh cầm chiếc móc khóa hình búp bê có phần thô ráp trong tay, ánh đèn ấm áp trong phòng ngủ chiếu xuống, một nửa chiếu vào món đồ, nửa còn lại chiếu vào lòng bàn tay anh, còn có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét tinh xảo trên lòng bàn tay.
Tống Tịnh Nguyên cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
Vuốt xuống một lần nữa, cô nhìn thấy bình luận của Thẩm Duệ và những người khác.
[ Thẩm Duệ:? Anh Nghiên bị trộm tài khoản sao? ]
[ Thẩm Duệ: Cậu cầm cái gì vậy? Búp bê Barbie? Gần đây cậu thích cái này? ]
[Thẩm Chi Ý:... Thẩm Duệ, em mù à, búp bê cầu nắng cũng nhìn không ra sao?]
[ Thẩm Duệ: Có phải cậu uống nhiều quá không? Mình phải chụp ảnh màn hình lưu lại mới được.]
Có lẽ bị cậu làm cho quá phiền, Trần Nghiên bèn đáp lại vài chữ.
[1: Còn nhắn nữa lập tức kéo đen.]
...
Tống Tịnh Nguyên cầm điện thoại bằng hai tay, xem đi xem lại bức ảnh, bấm vào trang cá nhân của anh, ngoại trừ con mèo con anh đăng mấy năm trước, chỉ có búp bê cầu nắng cô đã cho anh.
Cho nên Trần Nghiên có ý gì? Là ngụ ý nói cho cô biết anh thích món quà này sao?
Cô tắt đèn bàn cạnh cửa sổ, nằm trên giường ngẩn người nhìn trần nhà, vừa nghĩ vừa ngủ thiếp đi.
–
Tuyết đầu mùa năm nay đến muộn hơn thường lệ, nhiệt độ ở Khi Nguyên đã thấp đến khó tin, bầu trời còn không có lấy một bông tuyết.
Sau ba vòng xét duyệt, tất cả các tiết mục của liên hoan văn nghệ đã được quyết định, Trần Nghiên và Tống Tịnh Nguyên tập luyện vào cuối tuần, hai người kết hợp càng ngày càng tốt, Trần Nghiên thỉnh thoảng còn giữ cô ở lại ăn cơm tối với mình.
Thành tích học tập của Tống Tịnh Nguyên không hề sa sút, điểm thi giữa kỳ thậm chí còn cao hơn kỳ thi tháng trước, vì vậy Lão Vương đặc biệt khen ngợi một phen, để mọi người học tập cô nhiều hơn.
Thời gian liên hoan văn nghệ cuối cùng được ấn định vào cuối tháng Mười một.
Nhà trường cố ý tìm một ngày nắng ráo, tất cả các lớp đều nghỉ học, trong khuôn viên trường treo rất nhiều đồ trang trí như băng rôn, bóng bay, các nam nữ sinh đều hân hoan mong chờ liên hoan văn nghệ.
Tống Tịnh Nguyên mặc áo khoác ngoài đến lớp từ sáng sớm, học thuộc lòng nửa tiếng đồng hồ mới đứng dậy đi đến hội trường.
Trong phòng nghỉ đã có không ít học sinh tới, Tiết Linh và những người khác đã vượt qua vòng xét duyệt cuối cùng, khi Tống Tịnh Nguyên bước vào, một số cô gái đang ngồi trên ghế chờ trang điểm.
Tống Tịnh Nguyên đi tới chào hỏi bọn họ, sau đó ngồi trên ghế chờ chuyên gia trang điểm cho mình, rồi được dẫn vào trong thay quần áo.
Lâm Vĩ chọn cho cô một chiếc váy hai dây dài màu xanh xám, bên ngoài phối hợp với lớp ren xếp chồng lên nhau, sau lưng thiết kế khoét sâu để lộ một mảng da nhỏ trắng như tuyết, làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn, ngũ quan nhu hòa của thiếu nữ được trang điểm thêm vài phần tinh xảo, mái tóc đen mềm mại buông xõa tự nhiên sau lưng càng khiến cô trở nên thuần khiết hơn. Thẩm Chi Ý vừa vặn nhìn thấy cô từ trong phòng hóa trang đi ra, cô ấy mở to mắt, đi tới bên cạnh nói: "Cảnh Nguyên, hôm nay trông cậu rất đẹp!" Tống Tịnh Nguyên đi một đôi giày cao gót màu bạc, lần đầu tiên đi, cô hơi không thoải mái, cô thận trọng nắm góc váy đi về phía trước, giọng điệu vẫn có chút không tự tin: "Thật sao?"
"Thật sự, thật sự!"
Thẩm Chi Ý đánh giá cô từ trên xuống dưới, "Ngay cả một nữ sinh như mình cũng phải gục ngã trước cậu đó."
"Đừng làm loạn."
"Mình mới không làm loạn." Thẩm Chi Ý đi qua lôi kéo cô chụp ảnh, "Tới đây chụp với mình một tấm đi, bên cạnh có một tuyệt sắc giai nhân như vậy, mình muốn tung ra ngoài để những người trong vòng bạn bè ghen tị, hâm mộ mình một chút."
Thẩm Chi Ý chụp một hơi hơn 10 bức ảnh, cẩn thận chọn tới chọn lui một lúc lâu, vừa đăng lên vòng bạn bè vừa hỏi: "Tịnh Nguyên, tiết mục của cậu xếp thứ mấy vậy?"
Tống Tịnh Nguyên soi gương sửa sang lại tóc "Tiết mục thứ tư."
"Trần Nghiên đâu? Tại sao cậu ấy vẫn chưa đến?"
Tống Tịnh Nguyên cũng cảm thấy có chút kỳ quái: "Không biết cậu ấy đang ở đâu nữa."
Cô lấy điện thoại ra, mở WeChat, gửi tin nhắn cho người được ghim ở trên cùng.
[Y: Tôi đến rồi, cậu đến chưa?]
Cô vừa nhấn nút "Gửi" đã nghe thấy mấy cô gái đi ngang qua xì xào bàn tán: "A a a vừa rồi tôi nhìn thấy Trần Nghiên ở bên ngoài, anh ấy mặc âu phục màu đen, đẹp trai chết đi được!"
"Tôi cũng thấy, thực sự rất đẹp trai, tôi muốn đến xin phương thức liên lạc của anh ấy quá."
"Đi, đi đi, sợ cái gì chứ?"
"Khẳng định là không được đâu. Anh ấy không thích diện mạo nhu thuần như tôi."
Tống Tịnh Nguyên đưa lưng về phía mấy người ngồi trên ghế, tay cầm điện thoại bất giác siết lại, cô ngước mắt nhìn về phía đó, đúng lúc nhìn thấy Chúc Lan bước ra khỏi phòng thay đồ.
Cô ta và một số nữ sinh lớp nghệ thuật khác sẽ biểu diễn trong phần mở đầu, thân trên mặc một chiếc áo bó màu đen, phía dưới là quần jean, phối hợp với đôi Martin màu đen, dáng người tương đối chuẩn, họ kẻ mắt lòe loẹt, khi đi ngang qua cô, cô ta cười khẩy một tiếng không quá thân thiện.
Tống Tịnh Nguyên không để ý đến cô ta.
Điện thoại đột nhiên rung lên hai lần, Tống Tịnh Nguyên vốn tưởng rằng là Trần Nghiên trả lời tin nhắn, nhưng sau khi nhìn rõ màn hình lại nhíu mày.
Là Tống Hồng Minh.
[Bây giờ chuyển cho tao năm mươi nhân dân tệ. ]
[Không trả lời tin nhắn của tao phải không? Tống Tịnh Nguyên, mày thật có tiền đồ.]
...
Cô còn chưa kịp trả lời.
Người hơn 40 tuổi đòi tiền từ đứa con gái còn đang học trung học phổ thông, Tống Tịnh Nguyên thực sự cảm thấy có chút hoang đường.
Cô thật sự không muốn gọi cho ông ta, chỉ gõ mấy chữ hỏi.
[Y: Ông muốn tiền để làm gì?]
[Tống Hồng Minh: Đừng nói nhảm nữa, bảo đưa thì mày cứ đưa.]
[Tống Hồng Minh: Bằng không mày tự chuốc lấy hậu quả.]
...
Tống Tịnh Nguyên nhíu mày.
Tống Hồng Minh này, chuyện gì cũng có thể làm được.
Nhớ khi còn bé, có lần ông ta đòi tiền Ngô Nhã Phương nhưng không được, bèn uy hiếp nói nếu không cho ông ta sẽ gây rối ở nơi làm việc của bà. Lúc ấy Ngô Nhã Phương không tin, kết quả xế chiều hôm đó, Tống Hồng Minh thật sự say khướt đến làm loạn, mặc kệ người khác có nói xấu hay không, cuối cùng khiến cho bà rất khó xử.
Tống Tịnh Nguyên sợ ông ta làm phiền bà nội, đành thỏa hiệp chuyển cho ông ta 50 tệ. Đồng thời trong lòng cũng cầu nguyện, mong rằng sau này sẽ không xảy ra tình trạng này nữa.
Thời gian bắt đầu ngày càng gần, các nhân viên đang tiến hành những bước chuẩn bị cuối cùng, không ngừng chen lấn qua đám đông, xung quanh tràn ngập tiếng ồn ào.
Trần Nghiên bên kia vẫn không có tin tức, Tống Tịnh Nguyên có chút mất mát, chuẩn bị đi tìm đám người Thẩm Chi Ý. Cô vừa đứng lên khỏi ghế, lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc khác phía sau sân khấu.
Lộ Từ đi tới chào hỏi cô, hắn mặc một bộ âu phục màu xám, Tống Tịnh Nguyên có chút nghi hoặc: "Hôm nay cậu cũng biểu diễn sao?"
"Không." Lộ Từ cười với cô, "Người dẫn chương trình lúc trước đột nhiên xảy ra chút chuyện, tôi bị giáo viên kéo tới cứu nguy."
Tống Tịnh Nguyên gật đầu, không nói gì thêm.
Không gian phía sau sân khấu hơi nhỏ, một nhân viên công tác hỗ trợ chuyển ghế bị những người phía trước chặn lại, không nhìn thấy Tống Tịnh Nguyên bên cạnh, bèn đụng phải cô, cũng may Lộ Từ nhanh tay nhanh mắt, kịp thời kéo cô tránh đi, mới tránh được sự cố sắp phát sinh.
Tống Tịnh Nguyên hoàn hồn, nói với hắn câu cảm ơn.
"Nếu không cậu đến phòng nghỉ của MC chúng tôi một lát đi, không gian trong đó rộng rãi, cũng không có người ngoài."
Tống Tịnh Nguyên vừa chuẩn bị mở miệng nói "Không cần", một giọng nam từ bên cạnh chen vào, giọng điệu lạnh lùng mà xa cách, còn mang theo vài phần không khách khí: "Cô ấy không đi."