26.02.2024
Editor: Fino
Đêm hè, lá cây bạch dương bên đường bị gió thổi bay rơi lả tả trên mặt đất, phản chiếu một màu xanh nhàn nhạt dưới ánh trăng. Lúc ra khỏi phòng khám, cô lấy điện thoại di động ra xem giờ.
6 giờ 30 phút.
Vẫn còn thời gian.
Cô đạp xe qua hai con phố và đến một cửa hàng bán Hamburger gần trường trung học dạy nghề trước bảy giờ.
Trong cửa hàng Hamburger có rất nhiều người, phần lớn đều là học sinh trung học học nghề, họ ăn mặc chững chạc, trên mặt trang điểm tinh xảo, hoàn toàn trái ngược với Tống Tịnh Nguyên mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng.
Tống Tịnh Nguyên ôm cặp sách đi vào, nhìn một vòng bên trong, cô nhìn thấy Tống Hồng Minh ở một góc cách đó không xa. Hai người đã hơn ba tháng không gặp, hôm nay ông ta mặc một bộ âu phục màu đen không biết lấy được từ đâu, thoạt nhìn rất chỉn chu tỉ mỉ, khi nhìn thấy Tống Tịnh Nguyên, ông ta vẫy tay với cô.
Màu vàng ấm áp của ánh đèn chiếu vào người ông ta, ai không biết còn tưởng ông ta là người cha hiền lành chờ con gái tan học.
Tống Tịnh Nguyên không biết ông ta hẹn mình ra ngoài có mục đích gì, cô cau mày, lưng đeo cặp sách chậm rãi đi tới, ngồi xuống đối diện Tống Hồng Minh.
"Ba, hôm nay ba gọi con tới có chuyện gì sao?"
"Con xem con đang nói cái gì kìa?" Tống Hồng Minh đẩy hamburger gọi cùng coca tới trước mặt cô. "Mấy tháng không gặp, ba quan tâm con một chút không được sao?"
"...?"
"Gần đây học tập thế nào?"
"...Cũng ổn."
"Cuối học kỳ trước con vẫn xếp hạng nhất chứ?"
"Vâng."
"Lớp 12 rồi, chắc chắn sẽ mệt hơn trước một chút, nhớ nghỉ ngơi thật tốt."
"..."
Tống Tịnh Nguyên nhấp một ngụm Coca, những viên đá nổi lên từ trong ra ngoài tỏa ra hơi mát lạnh. Nghĩ đến tình huống đặc biệt của mình, cô chỉ nhấp một ngụm rồi đẩy trở về, nhẹ nhàng nói: "Ba, bây giờ con đang học lớp 11."
"... Xem trí nhớ của ba này." Tống Hồng Minh xấu hổ cười cười.
"Có chuyện gì thì cứ nói thẳng với con." Tống Tịnh Nguyên không muốn nghe lời thăm hỏi giả tạo của ông ta, "Con còn có việc khác phải làm."
"Thật ra cũng không có gì to tát." Tống Hồng Minh nhìn cô cười nói: "Tịnh Nguyên, tiền nuôi dưỡng mẹ con để lại cho con..."
Nói được nửa đường, Tống Tịnh Nguyên hiểu ông ta muốn làm gì.
Năm đó, Ngô Nhã Phương dứt khoát rời đi, sau khi rời khỏi Khi Nguyên đến một thành phố khác, bà cũng tái hôn sau đó không lâu. Có lẽ trong lòng bà cảm thấy hơi hối hận, nửa năm sau, bà lặng lẽ trở lại Khi Nguyên một chuyến, đưa cho Tống Tịnh Nguyên một tấm thẻ ngân hàng, trong đó có khoản phí nuôi con trước khi cô đến tuổi trưởng thành, đồng thời còn dặn dò cô giữ thẻ ở bên mình, ngàn vạn lần đừng nên giao nó cho Tống Hồng Minh. Tống Hồng Minh không biết từ đâu biết được chuyện này, ông ta đã nhiều lần cố gắng lấy thẻ ngân hàng nhưng đều không thành công.
"Ba." Cốc giấy đựng coca bị Tống Tịnh Nguyên bóp hơi biến dạng, hơi nước dính vào lòng bàn tay, cô cố nén cảm xúc, bình tĩnh nói: "Tiền mẹ để lại cho con đi học, không phải để ba tiêu xài phung phí."
"Ba còn chưa nói hết câu mà?" Tống Hồng Minh vẫn cười, "Gần đây ba muốn đầu tư một dự án, dù sao hiện tại con cũng không cần nhiều tiền như vậy, không bằng con cho ba mượn trước."
"..." Tống Tịnh Nguyên cau mày, giọng điệu có chút giễu cợt: "Dự án?"
"Lần này thật sự đáng tin cậy." Tống Hồng Minh mặt mày hớn hở nói, tựa hồ muốn chứng minh bản thân, "Tịnh Nguyên, chờ ba kiếm được nhiều tiền, con và bà nội có thể sống cuộc sống tốt hơn rồi."
Tống Tịnh Nguyên hiển nhiên sẽ không tin lời của ông ta, từ nhỏ đến lớn cô đã nghe những lời này không biết bao nhiêu lần, lúc trước ông ta cũng lừa dối Ngô Nhã Phương như vậy.
"Ba." Tống Tịnh Nguyên thở dài, "Không cần nói nữa, tiền này con sẽ không cho ba."
Nụ cười trên mặt Tống Hồng Minh lập tức thu lại, một chút cũng không muốn ngụy trang nữa: "Tống Tịnh Nguyên, hiện tại ông đây chính là người giám hộ của mày, mày thật sự cho rằng tao không đụng vào số tiền kia được sao?"
Giọng nói của ông ta không nhỏ, làm cho người chung quanh đều nhao nhao nhìn về phía này.
"Tao vất vả nuôi mày đến tuổi này." Tống Hồng Minh bắt đầu mắng cô, "Mày nợ tao tiền!"
Tống Tịnh Nguyên cắn môi dưới, trong con ngươi màu nâu sẫm có chút lạnh lùng, giọng điệu kiên định: "Nhưng ông đã làm tròn trách nhiệm với tôi chưa?"
"Sói trắng mắt." Tống Hồng Minh không nhịn được đánh vào vai cô, tiếp tục chửi: "Năm đó lẽ ra tao nên bóp chết mày. Mày cũng không có lương tâm như mẹ mày, gặp phải hai mẹ con mày, tao thật xui xẻo."
Tống Tịnh Nguyên hiếm khi đối đầu với ông ta, "Năm đó phát sinh hết thảy thật sự đều là mẹ sai sao? Nếu không phải ông là người quá phận..."
Một hồi chuông điện thoại dồn dập cắt ngang lời cô, Tống Hồng Minh liếc nhìn hiện thị cuộc gọi, nối máy, ông ta bày ra vẻ mặt nịnh nọt: "Anh Chu, là tôi đây."
Không biết đối phương nói cái gì, trên mặt ông ta lộ ra một tia vui mừng: "Tôi lập tức qua đó ngay."
Sau khi cúp điện thoại, Tống Hồng Minh đứng dậy, hung ác trừng mắt nhìn Tống Tịnh Nguyên, đĩa thức ăn trên bàn bị ông ta hất đi, cốc giấy lăn xuống đất, Coca bên trong bắn lên cổ chân của Tống Tịnh Nguyên.
"Mày chờ đấy."
Trong lời nói của ông ta không giấu được vẻ chán ghét, giống như người trước mắt không phải con gái ông ta, mà là đầu sỏ khiến ông ta nghèo túng và thất bại.
Cả người Tống Tịnh Nguyên lạnh lẽo, cô nới lỏng nắm tay đang nắm chặt, kiềm chế không cho mình run rẩy, đưa tay vuốt lại mái tóc hỗn độn. Những người xung quanh vẫn đang xem náo nhiệt, có người không biết đúng sai thậm chí còn nhỏ giọng nói về cô, như thể cô thực sự đúng như lời Tống Hồng Minh đã nói, là một đứa con gái độc ác tự nuốt tiền sinh hoạt, không quan tâm đến mối quan hệ giữa cha và con.
Nhưng Tống Tịnh Nguyên không quan tâm. Loại ánh mắt này cô đã trải qua không biết bao nhiêu lần, mùa đông năm lớp 6, Tống Hồng Minh say khướt về nhà, quậy phá ầm ĩ, cả nhà náo loạn, hàng xóm cũng đến xem náo nhiệt như vậy.
Một lần khác là ở trường học, ông ta mắng cô không chút do dự, dùng những lời lẽ tục tĩu khó nghe, không quan tâm bạn học khác nghĩ gì về cô.
Tống Tịnh Nguyên hít sâu mấy hơi, đeo cặp sách lên lưng rời đi, chuông treo trước cửa phát ra tiếng va chạm thanh thúy, một cơn gió lạnh thổi qua, đôi chân thon dài ẩn hiện dưới lớp đồng phục học sinh xanh trắng rộng thùng thình kia không khỏi run lên.
Trên con phố này có không ít quán ăn vặt, những chiếc xe đẩy nhỏ màu xanh xếp thành một hàng, bên ngoài đặt những chiếc bàn gỗ nhỏ màu vàng, các loại nguyên liệu như ớt xanh, xiên thịt được bày trên đó, thịt trên vỉ nướng vừa chín, được rắc lên một nắm ớt, cả con phố tràn ngập mùi thơm.
Nhưng Tống Tịnh Nguyên lại chẳng thèm ăn chút nào, cô dựa vào cột điện ven đường, ánh đèn đường mờ ảo kéo bóng cô thật dài, cách đó không xa, một gia đình ba người đang tản bộ, cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc đồng phục, trong tay cầm xấp kẹo dẻo, vui vẻ kể cho bố mẹ nghe về những điều mới mẻ gặp ở trường. Tống Tịnh Nguyên khẽ ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm lấp lánh những vì sao, cô khẽ thở dài, tất cả những ký ức năm xưa đều hiện lên một cách bất chợt.
Đó là mùa đông lúc Ngô Nhã Phương rời đi, ngày đó tuyết rơi dày đặc, cô chạy xuống lầu nhìn Ngô Nhã Phương đặt hành lý sau cốp xe taxi.
Cô gắt gao kéo góc áo của bà, vừa khóc vừa xin bà đừng rời đi, đừng bỏ cô ở đây một mình. Một cô bé 10 tuổi, từ nhỏ đã chứng kiến ​​nhiều sự thô bạo của ba, cô vô cùng tuyệt vọng khi cùng ông ta, chỉ biết van xin mẹ trong sự kinh hoàng và bất lực. Nhưng cuối cùng Ngô Nhã Phương đã tránh khỏi tay cô, xoa đầu cô, bảo cô tự chăm sóc tốt bản thân.
Bông tuyết tung bay khắp trời, nhè nhẹ từng chút rơi trên bả vai, trên tóc, trên đôi môi không còn một tia huyết sắc nào của cô. Cô chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, gió buốt như dao sắc, khoét sâu vào lục phủ ngũ tạng, dù lạnh đến run rẩy vẫn ngoan cố không chịu rời đi, cho đến khi chiếc taxi màu vàng khuất hẳn khỏi tầm mắt.
Có đôi khi cô cũng sẽ oán giận, vì sao ông trời lại đối xử bất công với cô như vậy. Cảm xúc hỗn loạn bị cảnh tượng vừa nhìn thấy khơi dậy, Tống Tịnh Nguyên hít sâu hai hơi, cố gắng trấn tĩnh hết mức có thể, sau đó quay người đi đến một cửa hàng nhỏ gần đó. Lang thang vài vòng quanh kệ hàng, cuối cùng cô chỉ mua một thanh sô cô la, sau khi thanh toán, cô ngồi xuống băng ghế ở cửa, xé gói, viên sô cô la sữa màu trắng lộ ra. Tống Tịnh Nguyên nhét một miếng vào miệng, lúc này cô mới phát hiện trên người mình thiếu thứ gì đó. Cô đã để quên chiếc túi ni lông mà Trần Nghiên vừa ném vào tay cô ở nhà hàng Hamburger.
Tống Tịnh Nguyên lập tức đứng dậy quay trở lại nhà hàng, lúc này người phục vụ đang dọn dẹp chiếc bàn mà cô vừa ngồi, ngay khi chiếc túi ni lông đen chuẩn bị cho vào thùng rác, Tống Tịnh Nguyên chạy tới, có chút lo lắng nói: "Xin chào."
Nhân viên phục vụ xách túi quay đầu hoài nghi nhìn cô.
"Vừa rồi tôi để quên cái túi này ở đây." Tống Tịnh Nguyên vươn ngón tay, bởi vì chạy một đường tới đây, hai gò má trắng nõn hơi ửng hồng, trên trán còn có một tầng mồ hôi mỏng, vài sợi tóc mảnh nhỏ dán lên, "Có thể trả lại cho tôi không?"
"Đương nhiên có thể." Người phục vụ đưa túi cho cô, nghi hoặc trong mắt vẫn không hề giảm bớt, tựa hồ không hiểu tại sao cô gái này lại để ý với cái túi màu đen không mấy nổi bật này như vậy.
Tống Tịnh Nguyên thở phào nhẹ nhõm: "Cám ơn."
Sau khi rời khỏi cửa hàng hamburger, Tống Tịnh Nguyên ngẩn ngơ nhìn chằm chằm cái túi màu đen hồi lâu, trong mắt bất giác lan tràn chua xót. Đã nhiều năm như vậy, ngoại trừ bà nội và Ngô Nhã Phương ra, đây là lần đầu tiên cô nhận thuốc từ người khác.
Lại là của Trần Nghiên đưa tới.
Có lẽ ông trời thấy cô thầm mến quá khổ, cho nên muốn thưởng một chút cho cô.
Tống Tịnh Nguyên cụp mắt, cẩn thận cất "phần thưởng" này vào ngăn nhỏ của cặp sách.
–
Lúc về đến nhà, bà nội đã ngủ rồi. Tống Tịnh Nguyên trở về phòng, sắp sửa lấy bài tập ra đặt lên bàn, trên cùng là tờ giấy mà tiết Hóa buổi sáng nói đến. Phản ứng mà Trần Nghiên tiện tay viết vẫn còn ở phía trên.
Tống Tịnh Nguyên kéo ghế ngồi xuống, cúi thấp tầm mắt, nhìn chằm chằm hàng phản ứng kia hồi lâu. Chữ viết của Trần Nghiên cũng không qua loa, điểm này Tống Tịnh Nguyên đã sớm biết, lúc học lớp 9, tuy thành tích của hắn không tốt, nhưng bởi vì chữ viết mạnh mẽ có lực, hắn thường xuyên được giáo viên ngữ văn khen ngợi. Tống Tịnh Nguyên vạch một đường dưới công thức phản ứng, dùng dao nhỏ cắt nó ra, cô cảm thấy hành vi này thật sự buồn cười nhưng vẫn kẹp nó ngay ngắn trong nhật ký.
SiO2+4 Hf -> SiF4↑+2H2O
Theo sách Hóa học, tinh thể silicon dioxide nguyên chất là chất rắn cứng, giòn, không tan. Nhưng khi nó gặp hydro flouride, "duy nhất" lập tức có ý nghĩa.
Tôi chỉ sẵn sàng hòa tan trong bạn.
Cô giống như silicon dioxide, gian nan vật lộn trong nghịch cảnh hơn mười năm, vốn tưởng mình sẽ mạnh mẽ đến cùng, nhưng khoảnh khắc gặp được Trần Nghiên, cô dần dần tan ra, một lần lại một lần gục ngã.
–
Sau khi phân loại tất cả các câu hỏi sai, Tống Tịnh Nguyên không tìm thấy tờ giấy hóa học cuối kỳ năm ngoái, cô lục tung cả cặp sách nhưng không thấy tung tích. Cô không phải là người bất cẩn, bình thường cũng rất ít phát sinh tình huống ném giấy.
Tống Tịnh Nguyên lấy toàn bộ sách vở trong cặp sách ra, cẩn thận tìm kiếm, thậm chí từng trang sách cũng không buông tha, nhưng vẫn không tìm được. Tống Tịnh Nguyên cau mày, suy đoán có lẽ đã để quên ở trường. Cô cầm điện thoại lên, mở WeChat, muốn nhờ Đinh Thi Dao chụp ảnh tờ giấy rồi gửi cho cô, nhưng lại phát hiện trên cột bạn bè có một số "1" màu đỏ rất nổi bật.
Cô không có nhiều bạn bè trên WeChat, cũng rất ít người chủ động thêm cô. Tống Tịnh Nguyên dừng lại, theo bản năng bấm vào đó, sau khi nhìn thấy avatar quen thuộc kia, hai mắt cô không tự chủ được mà mở to, nhất thời cho rằng mình đang gặp ảo giác.
[Nghiên đã gửi yêu cầu kết bạn với bạn.]
*Tác giả có lời muốn nói: Tôi chợt phát hiện ra, Trần Nghiên, sao sau hơn 10 chương cậu mới chịu kết bạn với vợ thế hả?