Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dâng Trào

Chương 103




Nhịp độ học tập của lớp 9 nhanh hơn nhiều so với hai năm trước, tất cả các bài học mới được giảng dạy xong thì lập tức bước vào giai đoạn ôn tập tổng quát. Mỗi buổi tự học trưa, lớp 9-8 đều có các bài kiểm tra nhỏ cho các môn khác nhau.

Để mô phỏng tốt nhất không khí phòng thi, khi kiểm tra, thứ tự chỗ ngồi của tất cả mọi người sẽ bị xáo trộn, mọi người phải mang đầy đủ dụng cụ thi cử và đến chỗ ngồi của người khác để làm bài.

Sáng hôm đó, anh Đoàn dán bảng chỗ ngồi thi lên bảng thông báo bên cạnh bảng đen. Mọi người xô đẩy, chen chúc nhau để xem. Tống Tịnh Nguyên không tham gia cuộc vui này, đợi đến giờ ăn trưa, khi mọi người đã đi hết, cô mới ôm sách vở bước tới.

Từ hàng đầu tiên nhìn xuống, đến lúc tìm thấy tên mình, cô không tự chủ mở to mắt.

Sợ mình bị ảo giác, Tống Tịnh Nguyên phải kiểm tra nhiều lần mới chấp nhận sự thật này.

Chỗ ngồi thi của cô là ở hàng thứ hai từ cuối lên, gần cửa sổ.

Là chỗ ngồi của Trần Nghiên.

Bình thường chỉ cần đi ngang qua anh, cô đã cảm thấy tim mình đập nhanh, giờ lại ngồi ngay chỗ của anh ——

Tống Tịnh Nguyên không dám nghĩ thêm.

Hơn một giờ sau, mọi người ăn trưa xong, trở về lớp học.

Khi tiếng chuông tự học vang lên, mọi người thu dọn đồ đạc và đi đến chỗ ngồi thi của mình.

Trước khi đứng dậy, Mạnh Hạ kéo tay áo cô: "Tịnh Nguyên, cậu ngồi chỗ của ai vậy?"

"Chỗ của Trần Nghiên." Cô nhỏ giọng trả lời, cố gắng không để giọng mình run rẩy.

Tống Tịnh Nguyên cầm túi đựng bút và giấy nháp, đi theo đám đông đến mấy hàng ghế cuối. Trần Nghiên vừa mới bị bạn bàn sau đánh thức, mặt mày vẫn còn đầy vẻ mệt mỏi, trông rất uể oải.

Tống Tịnh Nguyên đứng chờ anh bên cạnh bàn, Trần Nghiên ngước mắt nhìn cô: "Thi ở đây à?"

"Ừ."

Anh đẩy bàn về phía trước, chỉ mang theo một cây bút mực, đứng dậy nhường chỗ cho cô.

Môn kiểm tra trưa nay là Vật lý, là một trong những môn mà Tống Tịnh Nguyên khá giỏi, cô tập trung làm bài, kiểm tra kỹ lưỡng hai lần, xác nhận không có vấn đề gì rồi mới bắt đầu phân tâm.

Vừa rồi cô đặt hết tâm trí vào bài thi, không cảm thấy gì, giờ lại thấy, mùi bạc hà quen thuộc ấy dường như đang thiêu đốt cô.

Đứng ngồi không yên.

Không giống như các bạn khác, bàn học của ai cũng chồng chất đầy sách, bàn của Trần Nghiên rất sạch sẽ, chỉ có vài tờ giấy thi không viết nhiều và một chai nước khoáng ở góc trên bên trái.

Túi đựng bút của anh là loại màu đen cơ bản, bên trong cũng không có gì nhiều.

Tống Tịnh Nguyên lén lút quan sát mọi thứ của anh, cảm thấy vui mừng vì nghĩ rằng, mình đã tiến gần anh thêm một bước.

Dù cô cũng không rõ mình đã gần hơn ở điểm nào.

Nhưng vẫn không thể không mỉm cười.

Mười mấy phút còn lại, tâm trí cô hoàn toàn bị Trần Nghiên chiếm lĩnh.

Chỗ ngồi của Trần Nghiên được xếp ở hàng thứ ba. Khi thi, anh cũng không tập trung lắm, sớm đã nằm úp xuống bàn, chỉ để lại cho cô một cái gáy.

Tống Tịnh Nguyên lén lút nhìn dáng vẻ đó rất lâu.

Mọi người đều đang cúi đầu làm bài, không ai để ý đến ánh nhìn của cô, cũng không ai phát hiện ra bí mật của cô.

Tiếng chuông hết giờ vang lên, giáo viên yêu cầu mọi người nộp bài và trở về chỗ ngồi ban đầu.

Tuy nhiên, Tống Tịnh Nguyên vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Vì áo khoác của cô, túi đựng bút của cô, và thậm chí cả những sợi tóc của cô ——

Tất cả đều vương mùi hương của Trần Nghiên.

...

Khi tiết học đầu tiên kết thúc, Tống Tịnh Nguyên đang ngồi làm bài tập.

Mạnh Hạ vừa vẽ vời lên cuốn vở nháp vừa kể cho cô nghe những tin đồn mới nghe được gần đây.

"Này, cậu biết gì không? Tối qua, sau giờ tan học, có vài cô gái ở trường THPT số 2 đến trường chúng ta tìm Trần Nghiên đấy."

Ngòi bút dừng lại một giây, rồi nhanh chóng tiếp tục viết, Tống Tịnh Nguyên cố tỏ ra thoải mái: "Mình không biết."

"Cũng đúng, cậu ham học như vậy, làm gì có thời gian để ý mấy chuyện này."

Mạnh Hạ gật đầu, tự lẩm bẩm: "Thực ra mình cũng chỉ nghe người khác nói thôi, nhưng mình thấy độ tin cậy của chuyện này không cao lắm. Đúng là Trần Nghiên rất đẹp trai, nhưng trường THPT số 2 cũng có rất nhiều anh chàng đẹp trai mà, sao họ lại phải chạy xa như vậy, đến tận trường chúng ta để tìm cậu ấy?"

Tống Tịnh Nguyên khẽ mím môi, không nói gì, nhưng tâm trí cô hơi rối bời.

"Cậu nghĩ xem, sau này Trần Nghiên sẽ vào trường THPT số 2 hay là trường THPT Khi Nguyên?" Mạnh Hạ càng nói càng hăng, "Mình khá tò mò, nghe nói gia cảnh của cậu ấy khá tốt, không đi theo con đường học hành thì có thể đi con đường khác, mọi người đều nói cậu ấy sẽ vào trường THPT số 2."

"Dù sao thì trường THPT Khi Nguyên nhiều chuyện lắm, quản lý nghiêm hơn, điểm đầu vào cũng cao hơn."

Tống Tịnh Nguyên càng nghe càng thấy rối bời, nếu Trần Nghiên thực sự vào trường THPT số 2, liệu sau này họ có còn cơ hội gặp lại không?

Một tiếng "xoẹt" vang lên, một vết mực dài xuất hiện trên vở, Tống Tịnh Nguyên giật mình hoàn hồn, dùng bút xóa để che đi vết mực, như che đi những suy nghĩ lộn xộn trong đầu."

"Vài ngày trước mình còn nghe anh Đoàn nói chuyện với Trần Nghiên, bảo nếu cậu ấy không cố gắng hơn, có thể sẽ không vào được trường THPT Khi Nguyên, nhưng cậu ấy hoàn toàn không để ý, thật là...."

Mạnh Hạ đang nói dở, bỗng dưng ngừng lại.

Tống Tịnh Nguyên nghiêng đầu nhìn cô ấy, phát hiện vẻ mặt của cô ấy rất không tự nhiên, ánh mắt liên tục nhìn về phía sau cô. Cùng lúc đó, cô ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng trong không khí.

Chưa kịp quay đầu lại, những ngón tay sạch sẽ và thon dài đã chạm vào bàn của cô, gõ nhẹ hai cái không nhanh không chậm, nhưng đủ để thu hút sự chú ý.

Tống Tịnh Nguyên siết chặt tay, ngẩng đầu nhìn thấy Trần Nghiên đang dựa vào mép bàn của cô, áo hoodie trắng ma sát với mặt bàn, khuôn mặt vẫn lười biếng và lạnh lùng như thường lệ.

Cô nuốt nước bọt, nhẹ nhàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Trần Nghiên đặt một cục tẩy màu vàng nhạt lên bàn của cô, giọng nói hơi uể oải nghe như vừa mới tỉnh dậy, còn hơi khàn.

"Của cậu à?"

"Không phải."Tống Tịnh Nguyên lắc đầu, cục tẩy của cô vẫn nằm yên trong túi đựng bút.

Trần Nghiên không nói thêm gì, chỉ bỏ lại một chữ "ồ" rồi quay người cầm cục tẩy rời đi.

Mạnh Hạ thở phào nhẹ nhõm: "Trời ạ, làm mình sợ muốn chết!! Cậu nghĩ cậu ấy có nghe thấy những gì mình vừa nói không?"

"Chắc là không đâu." Trong đầu Tống Tịnh Nguyên vẫn hiện lên hình ảnh cà lơ phất phơ của Trần Nghiên vừa rồi, "Nhìn cậu ấy không có phản ứng gì."

"Đúng ha." Mạnh Hạ đồng tình, "Nếu cậu ấy nghe thấy, chắc chắn đã tìm mình tính sổ rồi."

Nghĩ lại, cô ấy vẫn còn sợ: "Nếu vậy thì mình chết chắc."

Tống Tịnh Nguyên dừng lại vài giây, khẽ nhíu mày: "Tình huống này chắc không xảy ra đâu."

"Hả?"

"Trần Nghiên không phải là người sẽ bắt nạt con gái."

"Ai mà biết được?" Mạnh Hạ nhún vai, "Nghe nói cậu ấy đánh nhau ghê lắm.Trước đây cậu ấy từng đánh mấy nam sinh Nhị Trung đến nỗi phải vào viện đấy."

Tống Tịnh Nguyên không phản bác, nhưng trong lòng vẫn thầm giải thích cho anh, rằng Trần Nghiên chắc chắn không phải là người như vậy.

...

Tháng Tư năm sau, trường tổ chức buổi lễ động viên đếm ngược 100 ngày trước kỳ thi vào cấp ba.

Ban giám hiệu đã thông báo mỗi lớp phải viết một câu khẩu hiệu tuyên thệ, sau đó cử một học sinh đại diện lên sân khấu để dẫn dắt cả lớp tuyên thệ.

Anh Đoàn thông báo việc này với mọi người trước giờ học. Thực ra, ông không mấy hứng thú với các hình thức này của trường, nên chỉ giao cho lớp trưởng nghĩ trước về câu khẩu hiệu tuyên thệ cho cả lớp.

Về học sinh đại diện, ông đứng trên bục giảng nhìn quanh lớp một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Tống Tịnh Nguyên.

Ông mơ hồ nhớ rằng Tống Tịnh Nguyên đã có nhiều kinh nghiệm phát biểu trên sân khấu từ năm lớp 7, lớp 8, nên việc này đối với cô ấy chắc không thành vấn đề.

"Tống Tịnh Nguyên, em đại diện lớp mình lên tuyên thệ nhé."

Tống Tịnh Nguyên bất ngờ bị gọi tên, ngây người một lúc, rồi gật đầu: "Vâng ạ."

Ngay lúc này, một giọng nói khác chen vào, đó là ủy viên văn nghệ, Lưu Mộng Đình.

"Thưa thầy, em cũng muốn thử."

Có lẽ anh Đoàn không ngờ lại có sự cạnh tranh trong việc này, thầy cũng quên hỏi ý kiến của Tống Tịnh Nguyên, bèn đưa ra quyết định: "Vậy thì thế này nhé, một lát nữa sau khi tan học, chúng ta sẽ dành vài phút để bỏ phiếu đơn giản."

Để không lãng phí thời gian, anh Đoàn lập tức bắt đầu tiết Toán,Tống Tịnh Nguyên thực sự không mấy quan tâm đến cơ hội này, việc lên hay không lên cũng không có gì khác biệt với cô, nên cô bắt đầu chú tâm nghe giảng.

Khi tiếng chuông hết giờ vang lên, anh Đoàn gõ lên bảng: "Mỗi người lấy một mảnh giấy, viết tên của một trong hai bạn lên."

Lớp 9-8 có tổng cộng 43 học sinh, không có khả năng xảy ra hiện tượng phiếu bầu bằng nhau.

Tống Tịnh Nguyên viết tên Lưu Mộng Đình lên giấy, nhanh chóng nộp lên. Trong khi đó, Mạnh Hạ lại tỏ ra bất bình thay cô.

"Thật là, mình thấy rõ ràng Lưu Mộng Đình cố tình đối đầu với cậu, muốn lên sân khấu thể hiện bản thân."

"Trong trận bóng rổ lần trước mình đã phát hiện ra, rõ ràng thầy phân công cậu đưa nước cho các bạn nam, cậu ta lại khăng khăng đòi giúp, thực chất là muốn mọi người chú ý đến cái váy mới mua của cậu ta mà thôi."

"Được rồi, được rồi." Tống Tịnh Nguyên vỗ về cô ấy, "Đừng nghĩ ngợi nhiều thế."

"Yên tâm đi, mình nhất định sẽ ủng hộ cậu!"

Tống Tịnh Nguyên không nhịn được cười: "Gì thế này, đâu phải việc quan trọng gì, cũng chẳng có gì để cạnh tranh, cậu đừng làm như đây là một cuộc thi sắc đẹp thế chứ."

Tất cả phiếu bầu đều đã được thu lại, Tống Tịnh Nguyên cầm sách đến văn phòng hỏi bài, trong khi các chàng trai ở hàng ghế sau vẫn đang thảo luận sôi nổi về vấn đề này.

Ủy viên thể dục của lớp 9-8 tựa lưng vào ghế, áo khoác đồng phục hơi mở, trò chuyện với những người xung quanh: "Này, các cậu bầu cho ai thế?"

"Lưu Mộng Đình chứ ai, cậu thì sao?"

"Tôi cũng vậy." Cậu ta búng tay, giọng điệu mang chút tinh nghịch của một thiếu niên mười mấy tuổi, "Lưu Mộng Đình xinh đẹp, tính cách cũng tốt, cởi mở và rộng lượng."

"Thằng nhóc này, có phải cậu thích cậu ấy không?"

"Ai nói vậy?" Lớp trưởng thể dục nghẹn lời, "Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy. Tôi chỉ đang nói sự thật thôi, các cậu không đồng ý sao?"

"Nhưng tôi thấy học sinh giỏi cũng rất tốt mà."

"Có sao? Tôi thấy cậu ấy bình thường thôi, chỉ là da trắng hơn một chút, suốt ngày mặc bộ đồng phục rộng thùng thình, cả ngày im ỉm chẳng nói một câu." Cậu ta tặc lưỡi, "Nhạt nhẽo và vô vị."

...

Trần Nghiên đang cầm điện thoại, cúi đầu chơi game, không biết là do vận xui hay tâm trạng tồi tệ, màn hình hiện lên dòng chữ "GAME OVER" to đùng. Anh cáu kỉnh vò đầu, ném điện thoại vào ngăn bàn, tạo ra một tiếng động lớn.

Những lời chế nhạo của các chàng trai đã lọt vào tai anh từng chữ một. Khuôn mặt Trần Nghiên u ám, môi mím thành một đường thẳng. Anh giơ tay bóp nhẹ khớp cổ, phát ra "rắc" nhẹ.

"Nói đủ chưa?" Trần Nghiên đặt một chân lên thanh ngang dưới bàn, hơi đạp về phía trước, đẩy ủy viên thể dục ở hàng ghế trước ra ngoài.

Những cậu con trai ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Bàn tán về ngoại hình của người khác sau lưng họ." Trần Nghiên áp đầu lưỡi vào bên má, vẻ mặt viết rõ hai chữ "khó chịu", "Các cậu vẫn cảm thấy rất tự hào?"

Đúng lúc này, Tống Tịnh Nguyên ôm sách bước vào. Vì muốn đến gần Trần Nghiên, cô có thói quen vào từ cửa sau, vòng qua chỗ ngồi của Trần Nghiên để về chỗ của mình.

Hôm nay cũng vậy, cô âm thầm nắm chặt góc sách, mặc dù tim đập rất nhanh nhưng cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh và vô tư.

Khi đi ngang qua Trần Nghiên, cô cảm thấy góc áo của mình bị ai đó kéo nhẹ.

Cô quay đầu lại, đối diện với đôi mắt sâu thẳm nhưng đầy cuốn hút của Trần Nghiên.

"Chờ một chút." Giọng Trần Nghiên đã trở nên dịu dàng hơn khi nói chuyện với cô.

Tống Tịnh Nguyên không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, ngoan ngoãn đứng yên như lời anh nói, không biết phải làm gì, cũng không biết nhìn đâu.

Cô nhìn thấy Trần Nghiên đứng lên, kéo cổ áo ủy viên thể dục, ép cậu ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đẩy đến trước mặt cô.

Trần Nghiên nắm chặt gáy của cậu ta, giọng nói nghe có vẻ thiếu kiên nhẫn: "Xin lỗi."

Anh dùng lực rất mạnh, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, đôi mắt sắc bén lộ rõ sự giận dữ.

Cơn đau không ngừng truyền đến từ sau gáy, ủy viên thể dục không cử động được, chỉ có thể cúi đầu nhận lỗi, nói với Tống Tịnh Nguyên: "Xin... xin lỗi."

Tống Tịnh Nguyên ngạc nhiên: "Gì cơ?"

"Tôi không nên bàn tán sau lưng cậu."

Trần Nghiên khẽ hừ một tiếng, đẩy ủy viên thể dục trở lại chỗ ngồi: "Lần sau đừng để ông đây nghe thấy cậu nói mấy câu không nên nói nữa."

"Được rồi." Anh lại quay sang Tống Tịnh Nguyên, nhặt tờ giấy vừa rơi ra khỏi sách của cô, đưa cho cô, khuôn mặt trở lại vẻ hờ hững trước đó, "Về chỗ đi."

Tống Tịnh Nguyên muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng tim cô đập nhanh quá, nhiệt độ trên mặt cũng cao, chỉ cần hơi ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy yết hầu anh nổi rõ, mọi giác quan đều bị hơi thở bạc hà của anh chiếm giữ. Đầu óc cô choáng váng đến mức không thể suy nghĩ gì, phải mất một lúc lâu, cô mới chậm rãi gật đầu: "Được."

Anh Đoàn và lớp trưởng nhanh chóng thống kê số phiếu, cuối cùng Tống Tịnh Nguyên nhận được 22 phiếu, Lưu Mộng Đình được 21 phiếu, chỉ kém đúng một phiếu. Lưu Mộng Đình đã âm thầm lườm cô mấy lần.

Chuông báo hiệu vào lớp vang lên, một chàng trai ngồi bên phải Trần Nghiên không kìm được sự tò mò, nhích lại gần anh, hỏi nhỏ: "Anh Nghiên, vừa rồi anh bầu cho ai thế?"

Trần Nghiên không trả lời, nhưng trong đầu anh không ngừng hiện lên hình ảnh của một người anh vô tình bắt gặp ở cầu thang cách đây khoảng một năm.

Mãi cho đến khi giáo viên bước vào lớp, tiết học tiếp theo chính thức bắt đầu, anh mới từ từ lên tiếng: "Bầu cho một cô gái hay khóc."