Đằng Nhi

Đằng Nhi - Chương 1: Thượng





edit: Lenivy


beta: Lan Hoa Chi


_______


“Chỉ Lan, lấy cho ta một chậu nước ấm vào đây. Ngươi xem, người Đằng nhi lạnh quá.”


Ngồi bên giường, nam tử kề sát, ôn nhu, yêu thương vuốt ve thiếu niên, động tác nhu mềm như gió thổi, nhẹ khẽ như nước chảy. Ngón tay thon dài vuốt qua thái dương, vuốt qua khuôn mặt của thiếu niên, cuối cùng cầm xuống cổ tay người nọ, nắm chặt không buông.


Trung nguyên đệ nhất sơn trang, Nhẫn Thiên Sơn trang.


Giang hồ đệ nhất đao, Vô Tâm khách Yến Hạo.


Cũng là trang chủ của Nhẫn Thiên Sơn trang.



Quỳ trên mặt đất, thị nữ không kìm được run rẩy, sợ sệt nói đứt quãng “Trang….trang chủ, thiếu chủ, ngài ấy, ngài ấy đã chết rồi…..”


“Ngươi nói cái gì?” Yến Hạo lạnh nhạt ngẩng đầu nhìn người đang quỳ trên mặt đất, tay vẫn như cũ nắm lấy cổ tay thiếu niên, cực kỳ thờ ơ hỏi lại.


“Thiếu, thiếu chủ……” Chỉ Lan còn muốn nói gì đó, bối rối nhìn bốn phía xung quanh, lại vô tình đối diện với ánh mắt của Yến Hạo, đột nhiên mới ý thức được mình phạm phải sai lầm ngu ngốc thế nào.“A! Không, không, nô tỳ biết tội! Nô tỳ……” Người lao đầu chạy ra cửa nhưng chung quy vẫn muộn một bước. Trong không trung, thanh âm xé gió của chưởng phong vang lên chói tai. Chưa kịp lao tới cửa phòng thì người đã vĩnh viễn không thể mở miệng.


“Nguyền rủa Đằng nhi của ta chỉ có một kết cục – Chết.” Yến Hạo quay đầu lại, trên mặt không chút cảm xúc xáo động, tựa như vừa nãy chỉ đơn thuần tùy tay đánh chết một con muỗi. Không vui, cũng không bi. Hắn năm nay tuy đã gần tứ tuần, nhưng năm tháng vẫn không chút bào mòn lên khuôn mặt vô tình, khôi ngô tuấn kiệt này. Chỉ có chỗ thái dương hơi hiển lộ vết tích tang thương, nhưng càng thêm vài phần trầm ổn, ở độ tuổi này lại càng thêm mị lực.


Nằm ở cạnh Yến Hạo là thiếu niên có dung mạo tương tự hắn, mũi cao thẳng tắp cùng đôi môi mỏng bạc, không chút khác biệt. Đương nhiên, nếu y có thể mở mắt, mọi người sẽ phát hiện thấy thần thái trong đôi mắt phượng dài của hai người cũng tương tự đến kỳ lạ. Quan hệ huyết thống luôn thực kỳ diệu, rất nhiều đặc điểm không cần nói ra người ta nhìn cũng sẽ biết. Nhưng, lại luôn luôn có vài điểm tuy cùng chung huyết thống cũng khó đồng nhất. Ví dụ như, trên người nam tử tỏa ra tà khí dương cương, so với khí chất trên người thiếu niên là cổ văn nho nhã, quả thật khác nhau một trời một vực.


Có người đi vào, kéo thi thể của Chỉ Lan đi, xóa sạch vết máu, hết thảy như chưa từng phát sinh. Không thể trách Yến Hạo, muốn trách, cũng chỉ có thể thương thay Chỉ Lan mệnh không tốt. Nếu nàng sớm nhận ra ý tứ trong lời nói của trang chủ thì nàng sẽ không nói ra những lời vô lễ làm phật ý hắn như vừa rồi. Trong Nhẫn Thiên Sơn trang, chỉ cần đã làm việc ở đây từ ba đến bảy năm, ai chẳng biết đến Yến Đằng – đứa con duy nhất của vị trang chủ quái gở này, cũng là người duy nhất quan trọng với hắn.


Khẩu khí phân phó của Yến Hạo vẫn ôn hòa như cũ, bàn tay giao triền khăng khít với năm ngón tay của Yến Đằng “Đinh Lan, lấy một chậu nước ấm vào đây cho ta. Thân thể Đằng nhi lạnh quá…..”


“Vâng.” Ngoài cửa, là một tì nữ thay thế cho Chỉ Lan. Đã tận mắt chứng kiến sự việc kia, nên lúc này Đinh Lan so với Chỉ Lan kia càng thêm phần thông minh khéo léo, nàng thận trọng quỳ trên mặt đất, gật đầu rồi xoay người, không nói thừa nửa lời, vội vã đi chuẩn bị nước.



Không bao lâu sau, Đinh Lan bưng theo một chậu nước ấm trở về phòng Yến Đừng. Tẩm ướt khăn mặt, Đinh Lan nhìn người trên giường đã chết được một ngày, trong lòng lạnh thấu xương, tay nắm khăn mặt không ngừng phát run, không dám buông, cũng không dám đắc tội với vị trang chủ âm lãnh trước mặt, đành phải cận thẩn vò khăn thật kỹ, khớp hàm run lên bần bật mở lời thỉnh cầu “ Trang chủ….”


“Lưu lại chậu nước, ra ngoài đi.” Yến Hạo tiếp nhận chiếc khăn trong tay Đinh Lan, đặt chậu nước ở bên chân, xua tay đuổi nàng đi, dùng khăn mặt ấm áp tiếp tục ôn nhu chà lau thân thể thiếu niên trên giường.


“Thị nữ đê tiện, chẳng nhẽ nàng ta cho rằng ta sẽ để người khác chạm vào thân thể của Đằng nhi sao? Nực cười.” Khinh thường liếc nhìn Đinh Lan đang chạy trối chết ra ngoài, trên mặt Yến Hạo lộ ra một tia cười trào phúng.


Cửa phòng được thị nữ cẩn thận khép lại, Yến Hạo chuyển ánh mắt về trên người thiếu niên, khăn mặt ướt át lau trên người thiếu niên tựa hồ ngưng kết lại trên hai gò má nhợt nhạt của y. “Đằng nhi, con tiện tì Chỉ Lan kia dám nói con đã chết, thật đúng là đại nghịch bất đạo. Bất quá, con yên tâm, ta đã giết nó rồi, cái miệng bẩn thỉu của nó sẽ không bao giờ còn có thể ô nhục con nữa.”


“Đằng nhi, cha lại giết người, con có phải lại sinh khí không?….Cha nhớ rõ, sau mỗi lần cha giết người, con sẽ lại cùng cha chiến tranh lạnh. Lần lâu nhất chính là năm con mười bốn tuổi. Khi đó cha muốn giết năm kẻ lạ mặt tự tiện xông vào Nhẫn Thiên Sơn trang, con không chịu, con cứ cố nói đó là những nông dân vô tội. Cha không nghe theo con, con liền suốt một tháng không hề để ý tới cha.” Yến Hạo khẽ nhíu mày, như là sợ thiếu niên trách cứ mình, đường nét khuôn mặt của thiếu niên như đúc khuôn mặt hắn hồi trẻ. Trong tay là chiếc khăn chưa kịp vắt khô, từng giọt từng giọt nước chảy xuống lông mi thon dài của thiếu niên, theo mi mắt chậm rãi chảy xuống, vô thanh vô thức trượt xuống mái tóc đen mềm đang tựa trên gối của thiếu niên, như giọt lệ của y lại cũng như nước mắt của nam tử.


“Hài tử ngốc, con từ nhỏ lớn lên trong Nhẫn Thiên Sơn, chưa từng trải qua sóng gió, nên sẽ không biết người giang hồ bên ngoài tâm địa hiểm ác? Khi đó con nổi nóng, không chịu nghe cha giải thích. Hôm nay, cha sẽ giải thích cho con nghe. Nếu những người đó thực sự là nông dân bình thường như lời con nói thì sao có thể phá được mê hồn trận pháp danh bất hư truyền của Nhẫn Thiên Sơn trang ta? Đằng nhi a, con luôn không chịu hiểu cho cha.” Oán trách thiếu niên lúc trước cố chấp, Yến Hạo nhẹ giọng thở dài, cởi bỏ đai lưng của thiếu niên, nới lỏng dây quần, khăn mặt thuận theo đưa vào trong quần áo, tham nhập vào trước ngực thiếu niên, trừng phạt chà sát hai điểm anh đào sáng bóng mẫn cảm kia.


Động tác trên tay càng ngày càng làm càn, Yếu Hạo cúi thấp đầu, tựa bên tai thiếu niên, khuôn mặt đẹp như khắc vốn tĩnh lặng, u mịch nay chậm rãi hiện ra tiếu ý, tà khí mà cô đơn “Đằng nhi, cha đã lâu chưa được ngắm thân thể của con……Năm năm rồi? Có khi còn lâu hơn.”


Hai tay không an phận lúc trước tập kích ở hai điểm trên ngực giờ mở rộng ra toàn thân, đôi tay kia nổi danh trên giang hồ bởi am hiểu đao pháp, mà lúc này đang dùng một thủ pháp so với đao kia còn tinh diệu hơn gấp trăm ngàn lần, từng chút từng chút một khi dễ trên người thiếu niên. Giờ phút này, hai tay Yến Hạo so với khi đối đầu với đại địch còn dụng tậm cẩn trọng hơn, ánh mắt lại phá lệ có điểm phiêu du “Biết hiện giờ con khiến cha nhớ tới cái gì không? Đó là con hồi nhỏ, lúc con đáng yêu nhất. Khi đó, vô luận con làm gì cũng đều rất thích kề cận cha, tắm rửa cũng bắt cha giúp con tẩy, đi ngủ cũng chui vào trong lòng cha. Nhưng từ khi con bắt đầu học cái thứ bỏ đi là tứ thư ngũ kinh kia thì con ngày càng thay đổi. Miệng đầy nhân nghĩa đạo đức cổ hủ, lễ giáo này nọ. Ngay cả cha muốn cùng con ngủ cũng không ưng thuận, ngay cả cha nghĩ muốn yêu thương con cũng không chịu.”


Đắm chìm trong hồi ức khiến nụ cười của nam tử càng ngày càng tươi sáng, quần áo trên người thiếu niên cùng tùy đó mà ngày càng ít. Rốt cục, như rất nhiều năm trước, một cảnh tượng phụ tử hòa thuận, thân thể thiếu niên non nớt trần như nhộng triển lộ trước mắt nam tử. Duy chỉ có một điểm không giống chính là, trước kia thiếu niên ngây ngô không hiểu sự đời sẽ nhát gan thẹn thùng kéo chăn lên che đi thân thể bé nhỏ của mình, nhỏ giọng kêu “Cha, đừng mà….”, mà giờ khắc này, y chỉ còn biết trơ mắt hứng chịu cảnh tượng hoang dâm này, không có chút khả năng chống cự, ngay cả cảm thấy thẹn cũng không có cơ hội.


“Đằng nhi của ta quả nhiên so với trước kia càng tuấn tú, càng chững chạc. Cha còn nhớ rõ, trước kia nơi này của Đằng nhi có suy nhược một chút, nhưng hiện giờ đều rất tráng kiện….. Nếu nó đứng lên, khẳng định càng đẹp hơn, càng mê người.” Yến Hạo kéo khăn mặt xuống càng thấp, đôi mắt xếch dài híp lại, vuốt ve tứ chi của thiếu niên, một lòng thưởng thức.


“Đằng nhi, từ năm con mười hai tuổi cố ý chuyển ra ở riêng thì vẫn chưa cùng cha ngủ chung lần nào. Cha thật sự rất nhớ con, cha thích cảm giác ôm Đằng nhi đi vào giấc ngủ….. Thân hình của Đằng nhi luôn vừa ấm lại mềm mại, tản ra mùi thơm tự nhiên của thân thể, thực ấm áp, thực dịu nhã, lại đẹp vô cùng. Giờ, tuy người Đằng nhi rất lạnh, nhưng cha vẫn rất thích. Đằng nhi, đêm nay lại bồi cha ngủ một lần, được không?” Yến Hạo một tay chậm rãi ôm lấy thân hình của thiếu niên, hôn lên bạc thần khô nứt của y, miệng mơ hồ thì thào không rõ.


Tay trái vòng qua thắt lưng của thiếu niên, tay phải hắn thủy chung chưa từng rời khỏi nơi yếu ớt nhất của thiếu niên, dường như vẫn muốn nhìn thấy cảnh tượng chỗ tư mật của thiếu niên ngẩng đầu, biểu tình trên mặt thẹn thùng, đỏ ửng; tay Yến Hạo không chịu dời đi. Ngón tay mềm nhẹ ngoạn lộng, thân hình thiếu niên vẫn như cũ không có một tia phản ứng, nhưng ngược lại dục hỏa của Yến Hạo lại khó có thể nhẫn nại thêm nữa, dần phát tác “Đằng nhi nhẫn nhịn thật giỏi, chỉ tiếc, cha không hơn được Đằng nhi.”


Chưa kịp thoát hết y phục, tính khí của Yến Hạo hơi ngẩng đầu, vội vã cởi áo lông bằng gấm ra, nhưng Yến Hạo chung quy vẫn không kiềm chế được bản thân, hoặc là chính hắn căn bản không định kiềm chế mình, vứt khăn đã lạnh sang một bên, Yến Hạo bao phủ lên thân thể hoàn toàn vô pháp phản kháng của thiếu niên.


Cuối thu, khi phiến lá phong cuối cùng lìa cành, tại một nơi hoang vắng lạnh lẽo cách Mạc Bắc không xa, thân thể thiếu niên tất nhiên sẽ rất mau lạnh, dù khăn có nóng cỡ nào cũng sẽ không thể tìm về được một chút độ ấm. Mặt ấm, tay sẽ lạnh, tay ấm thì chân lạnh; chân ấm, tâm sẽ lạnh…. Dù có trăm ngàn lần vuốt ve xoa nắn, cuối cùng thân thể của thiếu niên vẫn rất lạnh, mà trái tim người nam tử kia cũng sẽ lạnh buốt theo. Yến Hạo ôm chặt người dưới thân, thanh âm khẽ khàng, phát run “Nước cũng nguội mất rồi……Đằng nhi, con có lạnh không? Để vi phụ sưởi ấm cho con nhé…….”