Đằng Nào Cũng Dính Sao Quả Tạ

Chương 30




Sáng sớm hôm sau, Tiểu Hắc vẫn cứ ngủ mê mệt như thế, có điều một khi đã biết nguyên nhân, tôi cũng không lo lắng lắm.

Tuy rằng tôi rất muốn đưa cậu ta đi ngay lập tức, song suy tính một hồi, lại thấy vẫn là nên đi chính thức chào từ biệt người trong phái Bế Phong thì mới phải phép. Mặt khác, bây giờ hẳn là đã đến lúc dùng bữa sáng, có đồ chùa không ăn, chẳng phải là có lỗi với chính mình lắm ư.

Sau khi làm vệ sinh một cách qua loa, tôi vừa đẩy cửa ra, thì đã bị doạ hết hồn.

Nghiêm Trang không biết đã đứng sẵn ngoài cửa tự bao giờ, anh chàng cười tủm tỉm nhìn tôi: “Chưởng môn Lý, buổi sáng tốt lành.”

Tuy rằng tối qua gây náo loạn một phen, tâm trạng không được tốt lắm, song tôi vẫn tuân thủ nguyên tắc không đánh người đang cười, nên mới cười đáp lại: “Chào buổi sáng.”

Nghiêm Trang nâng cái rổ đỏ trong tay lên, nói: “Tôi mang bữa sáng đến đây.”

Bánh nếp hoa quế thơm lừng mùi sữa, chè tuyết nhĩ hạt óc chó, bên trên có điểm xuyết thêm vài hạt cẩu kỷ tử đo đỏ, rồi cả mấy món nguội có kèm rau thơm nữa, chỉ trông thôi đã phát thèm rồi.

Nghiêm Trang mỉm cười: “Bữa cơm tối qua, chưởng môn Lý đây hẳn là ăn không được ngon miệng lắm, có lẽ là tại không hợp khẩu vị nhỉ. Nên hôm nay tôi tự tay làm mấy món này, ngài nếm thử xem có vừa miệng không.”

“Làm nhiều như vậy thật phiền cậu quá.” – Tôi ngượng ngùng nói.

“Xem như là lời từ biệt tôi gửi đến chưởng môn Lý vậy.” – Nghiêm Trang đã dọn xong chén đũa, ra hiệu mời tôi dùng bữa.

Tôi vội vàng ngồi xuống, quan sát anh ta nhanh nhẹn bày nào là đĩa nào là khay ra khắp bàn, tôi nếm thử một muỗng chè tuyết nhĩ hạt óc chó, ngọt mà không ngấy, hương thơm thoang thoảng lấp đầy khoang miệng, ngon mê ly. Lại thử một miếng bánh nếp hoa quế, hương hoa quế nồng nàn, thích thật đó, sao trên đời lại có món ăn ngon đến thế cơ chứ!

Nghiêm Trang ngồi đối diện với tôi, nói: “Chưởng môn, ngài nếm thử món này xem, bánh chuối đậu xanh, nêm rất vừa miệng đó.”

Ừm, ngon đáo để!

“Chưởng môn, món này là sở trường của tôi nè, tôm cuộn mẫu đơn.”

Ừm, ngon đáo để!

“Chưởng môn, tôi lột vỏ rồi nè, món trứng luộc nước trà này không ăn vỏ được đâu.”

Ừm, ngon đáo để!



“Nào, thử một miếng gà xé phay này để đổi vị đi.” – Một đũa đồ ăn được đưa tới tận miệng, tôi liền há mồm ra theo phản xạ có điều kiện: “Ừm, ngon đáo để!”

Nghiêm Trang cười tít mắt dòm tôi: “Ở đây vẫn còn nhiều món lắm, chưởng môn cứ xin cứ từ từ thưởng thức…”

Tôi lắc đầu nguầy nguậy: “Không được, tôi thật sự ăn không vô nữa rồi.”

Nghiêm Trang tỏ ra rất chu đáo, liền đưa sang ngay một tách trà: “Chưởng môn, mời ngài uống.”

Tôi hớp một ngụm, mẹ ơi, ngay đến trà mà cũng thơm như vậy! Tôi ăn biết bao nhiêu đồ của người ta rồi, dĩ nhiên cũng nên nói vài lời tỏ lòng biết ơn: “Ừm, Nghiêm Trang này, công phu bếp núc của cậu đúng thật là tuyệt đỉnh nha.”

“Đa tạ chưởng môn Lý đã khích lệ.” – Nghiêm Trang cúi rạp đầu, hàng mi dài cong vút khép lại – “Hôm nay ngài đã phải đi rồi, không biết bao giờ mới lại đến thăm nơi này?”

“Chắc là sẽ không trở lại nữa đâu.” – Tôi nghĩ gì nói đấy luôn.

Nụ cười của anh ta như bị đông cứng lại, qua một lát, mới nghe thấy tiếng trả lời nhỏ xíu: “Thế à.”

Tôi nhìn anh ta lặng lẽ thu dọn đồ ăn trên bàn, xếp lại từng cái vào hộp, ngay hàng thẳng lối, hình như anh ta còn điều gì muốn nói thì phải, tôi liền gọi: “Nghiêm Trang…”

Anh chàng liền ngẩng phắt đầu lên, cắt ngang lời tôi: “Chưởng môn Lý, ngài yêu thương đệ tử của mình như thế, khiến cho Nghiêm Trang rất cảm động. Thế nhưng cậu ta…” – Nghiêm Trang ngừng lại một lát.

“Những lời cậu nói hồi tối qua, tôi không thích nghe lại đâu.”

Lại lôi chuyện Tiểu Hắc ra để nói rồi.

Nghiêm Trang miễn cưỡng nở nụ cười, liền đổi đề tài: “Kỳ thật, từ khi tôi gia nhập phái Bế Phong cho đến nay, cũng chỉ có khoảng thời gian từ sau khi ngài đến mới được nhàn rỗi như vậy. Ngài là một người tốt, không cần đợi sư tôn, rời đi sớm một chút, có lẽ mới là tốt cho ngài.”

Tôi chẳng biết nên nói gì nữa, đành đứng nhìn anh ta cấp tốc thu dọn sạch sẽ. Nghiêm Trang đi tới cửa rồi, đột nhiên quay đầu lại nói: “Lý Sơ, nếu một ngày nào đó gặp lại nhau trên chốn giang hồ, tôi nhất định sẽ làm một bữa tiệc thịnh soạn đãi cậu.”

Anh ta không gọi tôi là chưởng môn Lý, mà gọi thẳng tên Lý Sơ luôn.

Cũng không phải tôi xét nét cái chuyện vai vế thứ bậc gì đâu, chỉ là cảm thấy, có chỗ nào đó là lạ thôi.

Sau khi dùng điểm tâm, vốn dĩ định nhanh chóng đi từ biệt chưởng môn Bế Phong, nhưng rồi được nghe báo lại là Hà Đồng đang tu luyện, đến giờ cơm tối mới xuất hiện.

Thế thì đành phải chờ thôi.

Tiểu Hắc vẫn ngủ li bì như chết, chán chết đi được.

Đã nhiều lần tôi muốn lay người cậu ta cho tới khi tỉnh mới thôi, không thì lôi ra lăn qua lộn lại mấy vòng, coi coi có thật là cậu ta không tỉnh dậy nổi hay không. Nói ra thì, đám đệ tử Bình Tâm Nhai cũng chơi được quá chớ, không ngờ bọn chúng lại có thể dễ dàng tha thứ cho việc tôi một mình ở lại trên núi đánh một giấc suốt hơn mười năm, chứ gặp người khác thì đã lôi đầu tôi ra mà dốc ngược lại cho tỉnh rồi.

Cơm trưa và cơm tối đều do một đệ tử khác tên Tăng Ảnh đưa đến chỗ tôi, về tiêu chuẩn nếu so với bữa sáng thì hiển nhiên là một trời một vực rồi.

Hỡi ôi, Nghiêm Trang, tôi đã bắt đầu thấy nhớ (mấy món ăn của) cậu rồi.

Sau khi ăn xong, Tăng Ảnh vái chào tôi: “Sư tôn đã tu luyện xong, có thể gặp ngài rồi, xin mời đi theo tôi.”

“Còn Nghiêm Trang đâu?” – Không thấy bóng dáng cậu ta lảng vảng quanh đây thật không quen chút nào.

Gã ta chần chờ một lúc, mới nói: “Sư huynh đang ở chỗ sư phụ, lát nữa ngài sẽ gặp huynh ấy ngay thôi.”

.

Tôi đi theo Tăng Ảnh băng qua hành lang, không biết là do tôi không hiểu lắm cái lý do mà gã đưa ra, hay là tại gã ta không thích nói chuyện nữa, mà tôi thấy bầu không khí cứ lạnh lẽo thế nào ấy, tôi đã không biết phải bắt chuyện với gã thế nào, mà gã cũng chẳng buồn chủ động mở lời với tôi.

Tăng Ảnh dẫn tôi đến trước một cánh cửa sắt, đẩy nó ra, đằng sau đó là một lối đi dẫn xuống lòng đất, gió lạnh thổi vi vu ngược lên trên.

“Hà Đồng ở dưới đó sao?” – Tôi có hơi do dự.

Tăng Ảnh lấy giá cắm nến xuống, gật đầu.

Dưới đất giống như một mê cung, ban đầu chỉ có một lối đi thôi, càng về sau hai bên trái phải lại rẽ ra vô số ngõ nhỏ khác. Tôi theo sát sau lưng Tăng Ảnh, trong lòng biết thừa, một khi mất dấu gã ta, thì tôi cả đời cũng đừng hòng thoát ra được chỗ này.

Có điều bị nhốt trong này mà không được ăn uống gì, thì cái gọi là ‘cả đời’ kia cũng chẳng kéo dài bao lâu đâu nhỉ.

Sau khi quẹo hết chừng bảy tám lần gì đó, trước mắt bỗng hiện ra một không gian rộng rãi sáng sủa, không ngờ lại là một cái sảnh lớn.

Sau tấm rèm che, có thể thấy bóng người mờ ảo đang ngồi ở đằng sau đại sảnh.

Tăng Ảnh làm động tác mời với tôi, tôi bước lên bậc thang, vừa đi vừa lên tiếng: “Chưởng môn Hà, tôi muốn đến cáo từ.”

Đúng rồi, tôi chợt nhớ ra một chuyện, nếu không có Nghiêm Trang, Hà Đồng cũng không thể nói chuyện lâu được, thế thì tôi làm sao giao tiếp với ông ta được đây.

Tôi quay đầu lại tính hỏi, nhưng Tăng Ảnh lúc nãy vẫn đứng dưới chân cầu thang, giờ đây đã không thấy bóng dáng đâu!

Sau lưng tôi là cả đại sảnh trống trơn, người đâu cả rồi?

Tôi chạy vội lên cầu thang, vươn tay vén rèm lên, không ngờ người ngồi trên ghế, lại là Nghiêm Trang!

Anh ta miệng không thể nói, thân không thể động đậy, tựa người vào ghế, đôi mắt rưng rưng nhìn về phía tôi. Tôi gọi liền mấy tiếng, mới nhận ra anh ta hẳn là bị trúng phép rồi.

Ngay lúc này, tôi nhanh chóng nhớ lại lượng kiến thức ít ỏi mà mình học được, phải rồi, đây là thuật trói vào địa linh. Thi triển một trăm phần trăm thuật trói buộc với người hoặc hồn phách, sẽ khiến người trúng phép giống như bị mặt đất trói chặt linh hồn vậy, không cách nào rời khỏi chỗ bị trói được. Tôi thở phào nhẹ nhõm, may mà phép thuật này cũng dễ giải, chỉ cần giúp cậu ta thoát ra khỏi nơi bị trói mà không chạm vào thân thể cậu ta là được.

Tôi nhìn quanh hiện trường, liền vòng ra phía sau cái ghế, phóng vọt lên đá nó ngã lăn lốc. Nghiêm Trang té nhào ra đằng trước, miệng gào to lên: “Sư phụ, đừng mà! Sư phụ, sư phụ…”

Việc bị trói trong một thời gian dài khiến hai chân anh ta nhất thời còn tê dại, Nghiêm Trang hoàn toàn không để ý tới tôi, chỉ mải mê bò lê bò lết về phía trước, miệng vẫn không ngừng la hét, từ phương xa chợt truyền đến tiếng đóng cửa nặng nề, anh ta bàng hoàng thảng thốt, rồi sau đó nằm dài ra đất như thể đã cạn kiệt toàn bộ sức lực, bắt đầu ho sù sụ.

Tôi bước tới định đỡ anh ta dậy, khi chạm vào người anh ta, tôi liền nhận ra anh ta đang run lẩy bẩy, liền cúi đầu nhìn xuống, đã thấy anh chàng nước mắt giàn giụa rồi.

“Này, cậu làm sao vậy?” – Tôi hốt hoảng, xưa nay có thấy ai rơi lệ bao giờ đâu, chứ đừng nói tới loại người làm việc nghiêm túc, cẩn thận như Nghiêm Trang!

Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, nước mắt rơi càng rơi nhanh hơn, nghẹn ngào nói không nên lời: “Sư phụ, sư phụ ngài ấy đã không cần tôi nữa rồi.”

Suýt nữa thì tôi đã reo lên “thế thì hay quá còn gì” rồi!

May là tôi kịp thời cắn vào lưỡi mình, nuốt câu này lại vào bụng. Tôi cuống lên lựa lời an ủi anh ta: “Chắc sư phụ cậu không có làm thật đâu. Ông ta chỉ đùa với cậu thôi ấy mà. Cũng giống tôi vậy nè, ngày nào tôi cũng hăm he đòi đuổi Tiểu Hắc ra khỏi sư môn, nhưng cậu ta cũng có thèm để vào tai đâu. Cậu cứ học theo cậu ta là được chứ gì.”

Nghiêm Trang khóc nức nở, những giọt nước mắt long lanh đọng lại trên bờ mi thật dài: “Sư phụ, sư phụ trước giờ đều hễ nói là làm, người vừa rồi dẫn cậu tới chính là sư phụ tôi.”

“Cái gì! Hoá ra hắn ta cũng có dáng vẻ bình thường như thế sao!” – Tôi ngạc nhiên vô cùng.

“Sư phụ rất giỏi thuật biến hình. Ông ấy đã dùng hình dạng ấy để trói tôi lại đây, một khi đã tự mình dẫn cậu đến đây, thì ông ấy nhất định sẽ không thay đổi ý định đâu. Chúng ta chắc chắc đều phải chết trong này rồi!

Tôi không biết nên nói gì cho phải nữa, chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh ta, một lúc lâu sau mới nói: “Không đâu, ông ta chỉ hù cậu có tí thôi mà. Cậu xem, cậu giỏi giang như thế, lại biết nấu nướng, sư phụ cậu trước giờ vẫn rất xem trọng cậu mà, ông ấy thương cậu biết bao nhiêu, đúng chứ? Ổng sẽ không nỡ lòng nào để cậu chết ở…”

Tôi còn chưa nói hết, Nghiêm Trang đột nhiên xoành xoạch vài cái lột sạch áo xống, tôi nghẹn họng nhìn trân trối, từng vết từng vết sẹo, kéo dài từ cổ tay cho đến xương sườn, nổi bật trên làn da trắng muốt ấy, phàm là những khu vực mà y phục có thể che lại được, đều hiện đầy các vết trói, vết bỏng, vết cắt! Thương tích kéo dài dến tận bên hông, từ đó có thể suy ra được tình trạng của nửa người dưới là như thế nào.

“Cậu thấy rồi chứ? Cậu đã hiểu rồi chứ? Tôi chỉ là một nam sủng nhỏ nhoi của sư phụ mà thôi! Giờ đây chỉ cần tôi làm trái ý thầy ấy một chút thôi, hơn nữa nếu thầy ấy đã để ý đến một người khác tốt hơn tôi rồi, thì thầy sẽ xử tôi ngay!”

Càng nói, giọng anh ta càng nghẹn ngào đứt quãng.

“Người tốt hơn, chẳng lẽ là…” – Tôi như nghĩ ra điều gì đó, biểu cảm trên mặt như đông cứng lại.

“Cậu đã hiểu hay chưa?” – Nghiêm Trang nước mắt lưng tròng nhìn tôi một cái rồi liền ngoảnh mặt đi.

Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Cái tên cầm thú Hà Đồng này, cỡ hắn mà cũng dám tơ tưởng tới tôi hay sao!”

“Ông ấy mà thèm muốn cậu thì sao lại ném cậu vào trong này chứ! Người mà ông ta để ý tới, là đệ tử của cậu đó!”

“Thế à.” – Tôi yên chí thở phào một hơi.

“Cậu không lo cho anh ta sao?” – Nghiêm Trang ngỡ ngàng nhìn tôi với vẻ không dám tin – “Không phải cậu rất yêu thương anh ta à?”

“Cũng không phải vậy.” – Tôi gãi đầu – “Chỉ là tôi không tưởng tượng ra nổi dáng vẻ ‘người bị hại’ của Tiểu Hắc thôi. Chẳng bằng chúng ta lo tìm cách thoát khỏi chỗ này thì hơn.”

“Chúng ta, chúng ta!” – Nghiêm Trang đột nhiên ngẩng đầu dậy, nổi trận lôi đình hất tôi ra, quát to – “Tại sao cậu vẫn cứ ở đây chứ! Chẳng phải tôi đã cảnh cáo cậu hãy sớm rời đi rồi hay sao?!”

Tôi ngẫm nghĩ một hồi: “Cảnh cáo, ý cậu là cái câu ‘rời đi sớm một chút, có lẽ mới là tốt cho ngài’ kia đó hả?”

“Tôi đã nhắc nhở cậu đến mức đó rồi, sao cậu vẫn chưa chịu cuốn gói cho nhanh?!” – Anh ta xốc áo tôi lên, nước mắt rơi lã chã.

Một câu nói khách sáo cho có lệ như vậy mà cũng gọi là cảnh cáo được hả!! Tôi nghiêm mặt nói: “Nếu lần sau cậu muốn bảo tôi trốn đi, thì phiền cậu đừng có vòng vo Tam Quốc như thế nữa, miễn giùm luôn cái màn gì mà ‘rời đi sớm một chút, có lẽ mới là tốt cho ngài’ đi, chỉ cần nói phứt ra là ‘Lý Sơ, một là anh trốn ngay đi, hai là ở đây chờ chết’ là được rồi ha?”

Anh chàng sững sờ nhìn tôi, hình như còn chưa tiêu hoá hết những lời tôi vừa nói hay sao ấy, rồi đột nhiên khóc oà lên như chết cha chết mẹ vậy. Trời đất quỷ thần ơi, cái cậu Nghiêm Trang này nhìn bề ngoài thì có vẻ nhanh nhẹn tháo vát, có ai ngờ trên thực tế lại là một thằng nhãi mít ướt thế này đâu, quả nhiên con người không thể trông mặt mà bắt hình dong được mà!

“Nín đi, đừng khóc nữa mà!” – Tôi lóng ngóng tay chân ra sức dỗ dành chàng ta, cũng tại Tiểu Hắc lúc nào cũng ra vẻ ngầu ứ chịu được làm chi, thành ra kinh nghiệm dỗ trẻ của tôi gần như bằng con số không, chỉ đành cố sức mà lau nước mắt trên mặt anh ta – “Cậu là đại đệ tử cơ mà, nhất định cậu sẽ biết đường thoát ra thôi.”

Anh chàng vốn đang khóc sưng đỏ cả mắt kia nghe thế liền nhìn tôi, gật đầu.

“Thế thì không thành vấn đề gì đâu. Cho dù bọn họ có khoá cửa, chỉ cần cho tôi chút thời gian, tôi tin chắc mình có thể cạy được cửa ra mà!”

Ngay đến tảng đá khổng lồ bị chôn dưới đất tôi còn nạy lên được, huống chi chỉ có mỗi một cánh cửa này thôi.

Nghiêm Trang chợt lắc đầu nguầy nguậy: “Vô ích thôi, đã không còn kịp nữa rồi! Môn chủ, môn chủ đã bắt được nó rồi!”

“Cái gì?” – Tôi chợt có linh cảm không hay.

“Con tò he mà cậu nói đó, tối qua đã bắt được rồi, là sư phụ tự tay bắt được nó đó. Lúc này, hẳn là đã bị ném xuống mê cung ngầm này rồi. Cũng tại tôi có ý tốt với cậu, nên sư phụ mới ném tôi vào đây luôn.” – Lệ đã ngừng rơi, trên gương mặt ưa nhìn giờ đây chỉ còn vẻ tuyệt vọng – “Chúng ta sẽ trốn không thoát đâu, rồi hai ta đều sẽ vùi thây trong này thôi!”

Không thể nào.

Đáp lại lời tôi, là thứ âm thanh lê lết trên mặt đất ngày một lớn dần, thứ âm thanh của sự ma sát đã quá đỗi quen thuộc này, khiến người ta không khỏi sởn cả gai ốc.

|Hết chương 29|