Đang Diễn Vai Tổng Tài Bỗng Nhiên Hoán Đổi

Chương 4: Bao trai




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ở trong mắt người hâm mộ, Lê Úy là tiên nữ giáng trần, ngay cả sợi tóc cũng tỏa ra hơi thở của thần tiên, uống sương sớm để sống, là một vị tiên nữ được tạo ra qua màn hình hiển thị.



Lê Úy nghe nhiều lời nói này đến nỗi đôi khi cô soi gương, cô sẽ tự luyến cảm thán vì sao mình sinh ra đã có vẻ đẹp tiềm ẩn như vậy.



Thế nhưng sau khi trở thành đàn ông vài ngày, nét đẹp tinh tế này của Lê Úy đã biến mất không còn sót lại gì.



Dù lúc này cô là đàn ông thì cũng chả sao cả, song Dịch Anh Lãng lại ở trong cơ thể cô nên anh ta cần phải đẹp thay cô, duy trì hình tượng cá nhân của cô. Có như vậy thì sau này khi đổi lại cơ thể, cô cũng chẳng phải sợ sự bất hòa giữa cô và Dịch Anh Lãng mà còn có thể tiếp tục làm một minh tinh.



Bởi vì sợ Dịch Anh Lãng không ngủ yên ổn do đau bụng kinh, Lê Úy đành phải lén lút mò tới phòng Dịch Anh Lãng lúc nửa đêm, thay anh xoa bụng lại còn đi pha nước đường.



Đã làm được đến mức này, Lê Úy tự nhận thấy mình đã đối xử với Dịch tổng tận tình tận nghĩa.



Kết quả Dịch Anh Lãng lại bị tràn.



Lê Úy nhìn vào biểu cảm muốn cười lại không dám của cô nàng y tá đang thay ga trải giường. Nếu như không phải bọn họ đã ký một bản thỏa thuận giữ bí mật, thì lúc này Lê Úy đã nổi tiếng với tin người đại diện cho nhãn hiệu băng vệ sinh nổi tiếng đã bị tràn vào ngày đèn đỏ. Tin tức này đủ để xuất hiện không ngừng trên hot search.



Cô có số lượng người hâm mộ hùng hậu nên thu hút rất cao sự chú của người khác; dù cho vấn đề có nhỏ như thế nào thì cũng sẽ được phóng đại không có giới hạn. Lúc này lại bị phơi bày dưới mắt công chúng, thể nào cũng bị bàn luận nửa khen nửa chê.



Lê Úy thật sự nổi nóng.



Cô đứng ngay mép giường, lên án kịch liệt với tên Dịch Anh Lãng đang giả chết: “Không phải tôi đã nói anh tối nhớ mặc quần băng hay sao? Vì sao lại không mặc?”



Lê Úy dịu dàng chăm sóc đêm qua đã biến mất, đổi lại là một người phụ nữ đang trừng mắt nhìn anh bởi vì việc trào dâu ra ngoài.



Lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.



Cơ thể của Dịch Anh Lãng đã không thoải mái, lại liên tiếp gặp các loại đả kích nên anh đã muốn tự kỷ đến tột cùng.



Đổi lại là ngày thường của Dịch Anh Lãng, anh đã sớm nghiêm mặt mà phản kích lại thật vô tình rồi.



Song, lúc này anh chỉ cảm thấy vô cùng uất ức.



Ngày đèn đỏ của phụ nữ chính là như vậy, làm cho tâm trạng rất nhạy cảm và dễ bị tổn thương hơn.



Dịch Anh Lãng ở trên giường rốt cuộc chịu mở mắt, vẻ mặt hiện sự khinh thường: “Cô đang làm ầm ĩ với tôi chỉ vì một việc nhỏ như vậy thôi sao?”



Lê Úy chống nạnh: “Tôi là nữ minh tinh.”



“Cô là nữ minh tinh?” Dịch Anh Lãng bỗng nhếch môi cười, ánh mắt không có một chút khách khí mà quét một vòng trên người cô: “Không phải cô dùng cơ thể của tôi khá là thuần thục sao?”



Lê Úy á khẩu không trả lời được.



Mấy ngày nay đúng thật là dựa vào việc là một người đàn ông mà cô đã muốn thả bay mình rồi.



Không có dâu rụng, không cần giả vờ cười trước màn ảnh, còn có một thư ký thay cô sắp xếp mọi việc chu toàn, dù cho có là ai thì khi nhìn thấy cô đều phải kêu một tiếng “Dịch tổng”.



Lê Úy lẩm bẩm nói: “Nhưng mà anh chính là nam chính mà, thay nữ chính giữ gìn hình tượng mới là việc mà nam chính nên làm mới phải.”



Dịch Anh Lãng nheo mắt lại lạnh lùng nói: “Cô nghĩ rằng tôi muốn làm sao?”



Anh trưng ra một khuôn mặt xấu, lại dùng đôi mắt đào hoa đó mà bất mãn nhìn cô chằm chằm, đôi mắt lúng liếng, toát lên sự quyến rũ mê người.



Không có nổi một sự uy hiếp nào.



Lê Úy nhìn mặt mình thì sự tức giận trong lòng cô không hiểu sao đã tan hơn phân nửa.



Không ai có thể đành lòng tức giận với mỹ nhân, ngay cả khi người đó cũng chính là mình.



Cô không thể nào hung dữ với Dịch Anh Lãng, đành cúi đầu nhỏ giọng oán trách anh: “Anh cho rằng tôi muốn làm nữ chính khi có một nam chính như anh hay sao? Tôi tình nguyện muốn làm vật hy sinh hơn.”



Dịch Anh Lãng nghe vậy, sắc mặt lạnh lùng hẳn: “Chờ sau khi đổi lại thân thể, cô yêu ai thì cho người đó làm nam chính theo ý cô đi.”



Lê Úy oán hận nói: “Tôi cũng muốn như vậy!”



Ném ra lời này xong, cô xoay người, rời phòng bệnh một cách phóng khoáng.



Dịch Anh Lãng thật sự đau đầu, anh cố gắng bóp lấy giữa trán mình.



Mới vừa ra khỏi phòng bệnh, Lê Úy đã gọi hệ thống: “Tôi muốn đổi nam chính.”



Từ xưa tới nay chỉ có độc giả bất mãn về nam chính, ồn ào đòi tác giả đổi nam chính, đây là lần đầu tiên có nữ chính đòi đổi nam chính.



Âm thanh của hệ thống có chút bất lực.



—— “Cô có thể đừng tùy hứng nữa được không? Dàn ý đã được viết ra rất tốt rồi, làm sao nói đổi là có thể đổi?”



Lê Úy hợp tình hợp lý đề nghị: “Nếu như tác giả đã dám viết ra một nam chính khó chịu như vậy thì phải chuẩn bị tâm lý nam chính sẽ bị đổi chứ.”



Hệ thống im lặng vài giây, cuối cùng lại cho một đáp án rất vô tình.



—— “Không đổi.”



Lê Úy nổi giận đùng đùng nói: “Vậy thì tôi tự mình đi tìm vậy. Chờ khi thân thể được đổi trở lại thì tôi sẽ tìm một người khác trong quyển tiểu thuyết này để yêu.”



—— “Xin đừng tiến hành những việc sẽ ảnh hưởng đến hướng đi của cốt truyện.”



Lúc này hệ thống chỉ đợi nam nữ chính xuất viện để xào nấu lại dàn bài với âm mưu; sau đó sẽ tiếp tục tiến hành cốt truyện ban đầu, làm gì có chỗ cho nữ chính thích gì làm đó chứ.



Hành động của Lê Úy lại bị hạn chế.



Cô không thể khống chế bản thân mình, bị hệ thống mạnh mẽ lôi thân mình trở về phòng bệnh.



Lê Úy giãy giụa: “Buông tôi ra! Tôi muốn đi tìm người khác!”



Người trực ban đi ngang qua hành lang thì nhìn thấy Dịch tổng – người đáng lý nên tĩnh dưỡng trong phòng bệnh – đang vật lộn với không khí, quơ tay ra quyền, giương nanh múa vuốt đắm chìm trong thể giới của riêng mình, thậm chí còn la to muốn đi tìm đàn ông.



Thấy cảnh này thì nhân viên y tế, đặc biệt là mấy chàng trai, đều run bần bật, dựa vào tường né tránh.



Di chứng để lại sau tai nạn xe cộ thật là đáng sợ.



…………….



“Nghe nói Dịch tổng ở phòng bệnh trên lầu có di chứng rất nghiêm trọng sau tai nạn xe.”



“Hả, không phải chứ? Tôi đang muốn xin được điều đến phòng bệnh của Dịch tổng đó.”




“Cô đừng nghĩ nữa, tôi nói cho cô biết, nghe nói Dịch tổng là dạng người kia đó.”



“Dạng gì?”



“Bao trai.”



“???”



“Nằm viện lâu như vậy mà đã không chịu nổi, muốn đi tìm đàn ông rồi. Nè, chuyện này cô đừng nói với ai hết đấy.”



“Má ơi, nhưng không phải Dịch tổng đang quen chị Lê hả?”



“Quen chơi thôi. Chị Lê cũng thật đáng thương, bị một tên đểu cáng như vậy đùa giỡn tình cảm.”



Ngồi trong toilet, Dịch Anh Lãng tức giận đến độ gân xanh trên trán nhảy tưng tưng.



Lúc này anh không những không muốn sống nữa mà còn muốn lôi Lê Úy đi chung.



Dù cho có chết thì anh cũng muốn kéo theo cô, không thể để cho cô sống yên ổn được.



Có thể vì sát ý trong lòng Dịch Anh Lãng quá rõ ràng, hệ thống sợ anh sẽ không kiềm chế được mà xử lý nữ chính, đành phải lên tiếng nhắc nhở.



—— “Xin đừng tiến hành những việc sẽ ảnh hưởng đến hướng đi của cốt truyện.”



Dịch Anh Lãng lạnh giọng: “Không muốn chết thì câm miệng.”



—— “……”



Hệ thống tỏ vẻ quá khó khăn cho nó, một đám nam nữ chính đều nóng nảy như vậy.



Dịch Anh Lãng đẩy cửa nhà tắm đi ra ngoài.



Vốn dĩ tưởng rằng “Lê Úy” không ở trong phòng bệnh, lúc này hai cô y tá đang tám chuyện cứng đờ người, động tác thay ga trải giường bỗng ngừng lại, run rẩy xoay đầu.



“…Chị Lê, nãy giờ chị đang ở trong nhà tắm hả?”



“Lúc nãy chúng tôi nói giỡn thôi, trăm ngàn lần chị đừng để ở trong lòng.”



“Đúng đúng đúng, khẳng định Dịch tổng không phải là người như vậy.”



Dịch Anh Lãng lười nghe lời giải thích của hai cô gái vừa ồn ào lại ngu xuẩn này, anh chau mày phủi tay “Đi ra ngoài hết đi.”



Các cô nàng y tá nhanh chóng thay ga xong rồi chạy ra ngoài.



“Khẳng định chị ấy rất đau lòng, mặt đã tối sầm lại như vậy rồi.”



“Tại chúng ta sai, tự nhiên bàn về chuyện này ở trong phòng của chị ấy.”



Lúc Quách Húc Phương tới thì thấy nghệ sĩ nhà mình đang nằm ngây ngốc ở trên giường, mặt thì xụ lại.



Cô đặt rổ trái cây bỏ bên giường bệnh, thở dài: “Mới nằm im mấy ngày mà sắc mặt em đã không tốt rồi, ngày nào cũng trưng khuôn mặt xấu này ra, rốt cuộc ai đã làm mích lòng em rồi?”




Ai?



Ngoại trừ người phụ nữ Lê Úy kia thì còn có ai nữa?



“Em chỉ có thể làm việc này một cách riêng tư, ra viện rồi cũng không thể làm như vậy nữa. Cẩn thận mấy tài khoản marketing nắm được nhược điểm này, nói em khó chịu khi đối xử với người khác.”



Quách Húc Phương cũng không muốn nhiều lời, cô biết rõ khả năng kiềm chế của Lê Úy, chỉ cần có ống kính quay đến thì Lê Úy luôn luôn lộ ra vẻ mặt dịu dàng.



Về mặt này thì cô rất yên tâm về Lê Úy.



“Đã hơn nửa tháng nay em không đăng tin gì lên Weibo làm cho người hâm hộ cứ thúc giục mãi. Bây giờ em đăng một tấm selfie lên Weibo để trấn an mọi người đi.”



Dịch Anh Lãng không nhúc nhích.



Quách Húc Phương vỗ giường: “Aizz, đừng có bực lây cho chị chứ, không lẽ em lại muốn được dạy dỗ thêm một bài học hay sao.”



Cô đã đi làm nhiều năm, giúp đỡ nhiều nghệ sĩ trở nên nổi tiếng nên cô có cách quản lý và hạn chế nghệ sĩ của riêng mình.



Lê Úy trước kia cũng rất nghe lời, nhưng mà từ sau vụ tai nạn xe cộ thì giống như tiến vào thời kỳ phản nghịch, cô không thể hiểu được.



Quách Húc Phương lấy di động của Lê Úy, thay cô đăng nhập vào Weibo; sau đó quơ quơ trước mặt “Lê Úy”.



“Em đọc bình luận trên Weibo đi.”



Dịch Anh Lãng không cam tâm cầm lấy di động, tùy tiện lướt lướt vài lần.



Bài đăng mới nhất của Lê Úy đã cách đây nửa tháng. Bài viết kia nhìn đã biết không phải tự cô viết, tag rất nhiều người lại mang theo đề tài bình luận, mọi người chỉ cần nhìn đã biết đó là bài quảng cáo tuyên truyền.



Click mở bình luận, bình luận nóng hổi từ nửa tháng trước đã được hiện thị đầu tiên.



“Bíp! Người quảng cáo cho Lê Úy đã login!”



Sau đó đều là bình luận thúc giục.



“Hôm nay chị ấy có đăng bài mới không? *icon không có*”



“Huhuhu, dạo này chị nhà đang làm gì, em rất nhớ chị! *khóc thút thít*”



“Đi học cũng không nhịn được mà lướt Weibo vì sợ bỏ qua bài đăng của chị. Kết quả là không có cái gì hết. *khóc thút thít*”



“Úy Úy đóng cửa nghỉ ngơi lâu như vậy, không lẽ lại quên mất hội nhà Lê rồi. *tủi thân*”



“Chị hỡi, hãy đăng một tấm selfie, cầu hình chị nhà để làm món ăn tinh thần.”



“Em đã ôm hình chị đi offline nửa tháng trước quá lâu rồi, cầu mong chị chụp tấm mới.”



“Cầu hình tự chụp.”



“Đừng nói là chị nhà quên mật mã tài khỏan Weibo nha.”



“Em tự chụp nhớ thay đồ và tìm cảnh khác, đừng làm cho người ta nhìn ra em đang ở bệnh viện.” Quách Húc Phương đứng dậy: “Chị đi hỏi bác sĩ xem chừng nào em có thể xuất viện.”



Cửa được đóng lại, Dịch Anh Lãng khịt mũi.




Anh là một người đàn ông, làm sao có thể tự chụp selfie tham gia náo nhiệt chứ?



Dịch Anh Lãng mở di động của Lê Úy, anh muốn nhìn thử xem cô có lưu tấm nào hay không, chọn đại một tấm đăng lên coi như xong chuyện.



Kết quả là cô nàng này đúng là tự luyến gắp trăm lần so với những gì anh tưởng tượng.



Vài trang trong album tự chụp, đủ thể loại filter làm anh nhìn đến lóa cả mắt. Thậm chí có mấy tấm còn có tư thế giống hệt nhau, chỉ khác mỗi hiệu ứng filter. Theo anh thấy lưu mấy tấm như vầy chỉ tổ tốn bộ nhớ điện thoại.



Anh mở đại vài tấm hình không thêm hiệu ứng làm con mắt thoải mái đôi chút.



Hình chụp mỹ nhân đeo tai thỏ, nghiêng đầu bĩu môi về phía máy ảnh, đôi mắt sáng ngời, làn da trắng trẻo, còn đẹp hơn rất nhiều so với những bức ảnh đã được chỉnh sửa và làm đẹp khác.



Người đẹp vốn dĩ không cần trang điểm quá nhiều.



Lúc trước Hoa Ánh còn thổi phồng về việc trên người Lê Úy còn có giá trị thương mại khổng lồ chưa được khai phá hết, nhưng mà anh không đồng ý với việc đó.



Nghệ sĩ dựa vào việc kinh doanh, vậy thì nếu như không có cái bao bì mang tên Hoa Ánh thì giá trị thương mại của Lê Úy cũng là cái vỏ rỗng mà thôi.



Điều duy nhất anh công nhận về giá trị của cô chính là khuôn mặt đó.



Cô ấy đã sử dụng gương mặt này rất tốt – đây cũng là nguyên nhân vì sao Hoa Ánh lại cưng cô như vậy.



Dịch Anh Lãng đột nhiên nheo mắt, nở nụ cười.



Anh mở camera trước, vuốt lại mái tóc dài đang rối bù của Lê Úy, cuối cùng tìm một góc từ dưới lên, duy trì biểu cảm xụ mặt rồi bấm chụp một tấm selfie.



Góc chụp tự sát.



Bởi vì không thể làm lộ ra bộ đồ bệnh nhân nên Dịch Anh Lãng cắt bớt hình, chỉ chừa lại cái đầu to của Lê Úy.



“Lê Úy Beeyah: Selfie”



Đính kèm ảnh selfile.



Sau đó đăng lên Weibo.



Kế tiếp, anh chỉ cần lẳng lặng chờ Lê Úy phản ứng, cho cô nàng cảm nhận được hết thảy những gì anh đã trải qua.



Không bao lâu sau, Lê Úy không tới nhưng Quách Húc Phương lại kích động vọt vào trong phòng.



“Lê Úy, em vừa đăng cái gì lên vậy?”



Dịch Anh Lãng dựa đầu vào gối, cà lơ phất phơ liếc mắt nhìn cô: “Em dựa theo lời chị nói nên chụp một tấm selfie, chị còn không hài lòng sao?”



Quách Húc Phương thở phì phò từng hơi từng hơi: “Em, em……”



Dịch Anh Lãng cười lạnh.



“Chị quá là vừa lòng ấy chứ! Làm sao tự nhiên em lại thông suốt như vậy!” Quách Húc Phương đổi phong thái, vừa nói xong đã ôm lấy đầu của “Lê Úy”, rồi dứt khoát hôn lên đỉnh đầu của cô một cái.



Dịch Anh Lãng bị hôn đến ngu ngốc: “?”



Một lần nữa tiến vào Weibo, hashtag # Lê Úy selfie # đã xông lên hot search.



Ảnh tự chụp kia đã được lan truyền khắp nơi.



“A a a a chị ơi a a a a a a a.”



“Mặt mộc a a a a.”



“Chị nhà ỷ vào mình đẹp nên muốn làm gì thì làm” *meme doge*



*Meme doge:







“Rốt cuộc chị cũng chịu bán sắc.”



“Mặt mộc đã giết tôi!!”



“Chị nhà thật đáng yêu đến phát khóc!!!



“Huhuhu, ngay cả chụp góc chết như vậy mà vẫn đẹp, thật ghen tị.”



“Chị nhà giả xấu mà cũng đẹp như vậy. *thẹn thùng*”



“Ha ha ha ha lại lên hot search, vẻ đẹp đáng kiêu ngạo *doge*”



“Góc chụp đặc biệt này, bố cục ánh sáng tinh tế này, tỷ lệ khung hình hoàn hảo, tông màu ảnh tiên tiến theo chủ nghĩa hậu hiện đại, đúng là ngay cả ảnh selfie mà cũng nghệ thuật như thế, yêu yêu.”



Công ty đã tạo cho cô một gương mặt và cá tính riêng nên mỗi lần Lê Úy xuất hiện trước công chúng, không có lần nào không được trang điểm tỉ mỉ.



Mà Lê bản thân Lê Úy cũng là một người đẹp kén chọn, nên ảnh tự chụp thường ngày thì dù là trang điểm hay bố cục cũng không có một sự sai lầm nào.



Cho nên đây là lần đầu tiên tự chụp kiểu thế này.



“Thôi nào, kiểu tự chụp chân dung này cần có khuôn mặt, đừng thử nếu bạn không có sắc đẹp ngàn vạn đồng như Lê Úy.”



“Đăng một tấm tự chụp cũng có thể lên hot search, đỉnh của đỉnh.”



“Tôi không thích Lê Úy lắm nhưng cô ấy quả thật rất đẹp muahaha.”



“Mặt Lê Úy còn chưa đủ tối sầm đâu.”



“Đây là lần thứ mấy Lê Úy đã dựa vào mặt mình để lên hot search trong năm nay rồi?”



“Tôi còn tưởng Lê Úy vốn là dạng người giả vờ ngay cả trong cuộc sống thật, ai ngờ rằng cô ấy lại tinh quái như thế chứ.”



Tấm hình này chẳng những ổn định trái tim người hâm mộ Lê Úy mà còn kéo theo làn sóng người hâm mộ qua đường.



Đối với việc này, Dịch Anh Lãng không còn lời nào có thể nói.



Từ tác giả cho đến mỗi nhân vật trong quyển tiểu thuyết này, không có ai là người bình thường.