Đẳng Cấp Tư Duy

Chương 6




Sau khi Triệu Trạch hỏi thêm vài câu theo thông lệ, thì thả bà Vương về.

Có một vụ việc ở hành lang khiến bà Vương đành phải dừng lại một chút, quay người lại nhưng không may lại đụng trúng vào một người, "Không có mắt à?", bà Vương hung hăng nhìn trừng trừng vào người đụng phải, kiêu ngạo nói.

Tô Niệm Đường nhướng mày: "Xin lỗi!"

"Hừm! Lần sau đi đứng cẩn thận một chút", bà Vương xoay người không có ý định dây dưa thêm, muốn rời đi.

"Thưa bà, bà tin vào tình yêu sao, bà cho rằng hai người thân phận khác biệt có thể ở bên cạnh nhau sao?", Tô Niệm Đường đột nhiên mở miệng hỏi bà Vương.

Bà Vương đương nhiên không hề nghĩ tới đối phương sẽ hỏi mình vấn đề này, đầu tiên bà sững người, sau đó hai tay khoanh trước ngực, nghiêng người đáp trả: "Tại sao cô lại hỏi như vậy? Cô còn bé như thế biết gì về tình với yêu."

"Nhìn bà xinh đẹp như vậy, chắc hôn nhân rất hạnh phúc!"

Nghe Tô Niệm Đường nhắc đến hôn nhân, bà nghiêng đầu sang một bên theo bản năng, không nhìn vào Tô Niệm Đường, sau đó cười nói: "Hừm! Như thế nào thì ai cần cô xía vào!"

Tô Niệm Đường nhấc hộp cơm nhìn bóng lưng của bà ta, hơi suy tư.

"Xin hỏi ...", Tô Niệm Đường đứng trước cửa phòng làm việc của Sở Sự Vụ, nhẹ nhàng gõ cánh cửa đang mở.

"Xin hỏi cô tìm ai?", bàn làm việc của Lê Huy sát cửa, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tô Niệm Đường đứng ở đó. Một chiếc áo măng-tô màu đen giống như quấn kín mít cô gái nhỏ nhắn trong chiếc bao tải to, mái tóc xoăn đen ở phía sau, lộ ra đôi mắt trong vắt. Trang phục của cô ta có chút quái dị.

"Tôi đến tìm thám tử Kỷ Lang", Tô Niệm Đường mỉm cười, trên gương mặt lộ hai chiếc lúm đồng tiền xinh xinh mê người, "Anh ấy chưa ăn sáng đã đến Sở Sự Vụ, tôi sợ anh ấy đói."

Vừa nghe cô nói đến tìm Kỷ Lang, không chỉ Lê Huy đứng dậy, mà ngay cả Triệu Trạch cùng Tiết Nhạc cũng ngẩng đầu nhìn về phía Tô Niệm Đường.

Lê Huy mời Tô Niệm Đường vào trong: "Đang có cuộc họp bên Cục cảnh sát, sếp một lát nữa sẽ về. Xin lỗi không biết xưng hô như thế nào?"

Tô Niệm Đường đặt hộp cơm đang cầm trong tay lên bàn, "Tôi tên Tô Niệm Đường, thật không phải, tôi không biết có các anh ở đây, nên cũng không mang thêm phần bữa sáng cho các anh."

Tiết Nhạc đứng dậy: "Không sao, không vấn đề gì. Cô Tô, cô với sếp của chúng tôi có quan hệ gì vậy?"

Tô Niệm Đường nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, vừa vặn Kỷ Lang trở về. Anh kinh ngạc nhìn Tô Niệm Đường: "Đường Đường, sao em lại ở đây?"

"Đường Đường ... nha ... nha", Tiết Nhạc gian xảo, kéo dài ngữ điệu kéo dài: "Sếp lúc này có bạn gái mà không nói với anh em một tiếng!"

Kỷ Lang vỗ lên vai Tiết Nhạc một cái: "Nói ba xàm xong chưa? Đường Đường là em gái của tôi, nghĩ đi đâu vậy?"

Tô Niệm Đường nghe những lời Kỷ Lang giải thích đột nhiên liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó lập tức cúi đầu nói: "Anh Kỷ Lang, em mang bữa sáng đến rồi, sáng sớm nay anh đi ..."

"Bữa sáng đến rồi đây, em mua nhiều lắm. Đúng rồi, em nghe anh Triệu nói, thám tử Kỷ rất thích ăn bánh quẩy và sữa đậu nành, vì vậy em cố tình cũng mua giúp cho sếp thêm một phần đây", thanh âm vui vẻ của Mục Y truyền đến, "Ồ sao mọi người đều ở đây?"

"Tiểu Mục, bánh quẩy và sữa đậu nành đều đưa hết cho bọn anh ăn đi, anh đói sắp chết rồi đây", Triệu Trạch cười cười nhận túi đồ ăn sáng từ tay Mục Y, gian xảo tiếp lời: "Sếp hả, đã có em gái thương mến mang bữa sáng đến rồi!"

"Ồ!", Mục Y nhìn về phía Tô Niệm Đường: "Đây là em gái của thám tử Kỷ sao? Chào chị, tôi là Mục Y!", vừa nói cô ta vừa đưa tay muốn bắt tay Tô Niệm Đường.

Tô Niệm Đường nắm chặt bàn tay của Mục Y: "Tôi tên Tô Niệm Đường!"

Kỷ Lang vò vò đầu Tô Niệm Đường: "Được rồi! Được rồi! Đường Đường lần sau không cần mang đồ ăn sáng đến đâu, chỉ có một mình anh ăn món này, anh em thấy được cũng không hay."

Lê Huy vừa nhai bánh tiêu vừa nói: "Không sao, chúng em tuyệt đối sẽ không nghĩ ngợi gì đâu."

Kỷ Lang trừng mắt nhìn anh ta: "Món ăn đầy họng cũng không chặn nổi cái miệng của cậu, ăn nhanh đi."

Mọi người cười vang, Tô Niệm Đường cũng cười nói: "Em mang đến là món sủi cảo hấp, mới vừa làm sáng nay, mọi người có thể đến thử một miếng xem sao."

Kỷ Lang mở hộp cơm ra, bên trong là những miếng sủi cảo óng ánh: "Cũng được, mọi người cùng nhau nếm thử xem."

Để lại sủi cảo hấp cho mọi người, anh cầm bánh quẩy và sữa đậu nành, kéo tay Tô Niệm Đường sang một chỗ khác. "Lần sau không cần mang đồ ăn sáng qua đây, sáng sớm anh mua ở bên ngoài là được rồi. Hôm nay em không có việc gì sao?"

Tô Niệm Đường nhìn chiếc bánh quẩy vàng rực trên tay Kỷ Lang, chậm rãi lắc đầu: "Em mới về, nhà trường để em thích nghi mấy ngày sau đó mới sắp xếp tiết dạy cho em."

"Đường Đường, em dạy chuyên ngành gì, chương trình học có cực lắm không?"

Tô Niệm Đường lắc đầu một cái: "Em đã tu nghiệp ở nước ngoài, sẽ không thấy khổ cực đâu, anh đừng lo lắng."

Kỷ Lang nhìn ra cô không muốn bàn thêm về công việc chuyên môn của mình cũng không ép cô thêm, lại tiếp tục vò vò đầu cô: "Vậy em đến căn tin chờ anh, chỉ còn hai tiếng nữa là đến trưa, trưa nay anh mời em ăn cơm."

Hình như sau khi cô trở về, căn bệnh vò đầu của anh lại tái phát.

Tô Niệm Đường gật gù: "Ok, nhưng ... anh Kỷ Lang, bánh quẩy không hợp vệ sinh, ăn ít lại vẫn tốt hơn."

"Nhóc con!", Kỷ Lang cười cười đem miếng bánh quẩy cuối cùng cho vào miệng: "Quản lý nhiều chuyện quá, anh biết rồi. Em xuống lầu trước đi, anh làm công việc trước đã!"

Tô Niệm Đường nhìn Kỷ Lang muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng chỉ ừ một tiếng, hơi thất vọng đi ra ngoài.

Kỷ Lang gọi cả đội vào phòng họp, trên màn hình phát tin tức ngày hôm nay, đó là hình ảnh bà Vương lấy khẩu cung, sau khi tin tức phát hết một lượt, Kỷ Lang lại hỏi: "Đối với chuyện quan hệ của bà Vương và nhân viên bảo vệ Hà Uy, các cậu thấy thế nào?"

"Thật ra nhìn không thấy có chút gì khả nghi cả", Tiết Nhạc nâng cằm nói.

"Đúng, bà ta trả lời tất cả câu hỏi đều rất bình thường", Lê Huy nói với theo.

Kỷ Lang nhìn vào Triệu Trạch một lúc. Triệu Trạch cho ý kiến: "Ngày hôm qua tôi có đến xét nhà của Hà Uy ở khu Thiên Hồ, bất ngờ phát hiện, đây là nhà đã được mua từ ba năm trước, người đứng tên chủ hộ là Dương Tuệ."

"Hả, chẳng lẽ họ thật sự có quan hệ mờ ám?", Tiết Nhạc kinh ngạc thốt lên.

Triệu Trạch ra hiệu cho Tiết Nhạc im lặng, tiếp tục báo cáo: "Sau khi dò hỏi chuyện nhà cửa, tôi cũng tiện thể điều tra luôn lý lịch của Dương Tuệ và Hà Uy, phát hiện bọn họ là đồng hương, đều sinh ra và lớn lên tại thị trấn A. Còn quan hệ cụ thể của bọn họ ra sao, phải đến thị trấn A điều tra một chuyến mới có thể biết được!"

Kỷ Lang phất tay: "Không cần, tôi nghĩ chúng ta nên đi gặp Hà Uy."

Hà Uy được các bác sĩ tận tình cứu giúp, chiều hôm qua cũng đã tỉnh. Nghe nói Vương Hữu Tài cùng vợ ông ta cũng đã đến thăm.

"Đúng! Hà Uy mới là người mấu chốt nhất, chúng ta hiện tại ở đây cứ xoắn xuýt mãi cũng vô dụng", Mục Y xen vào, "Tình hình hiện nay, xem ra khả năng nhân viên bảo vệ cùng bà Vương cấu kết trộm đồ là khá cao."

"Nhưng ...", Lê Huy vẫn còn lơ mơ, "Bà Vương cùng nhân viên bảo vệ hợp mưu trộm Phật ngọc nhà mình là để làm gì?"

"Sau khi đến gặp Hà Uy tất cả đều sẽ có câu trả lời."

Đã đến giờ trưa Kỷ Lang để mọi người đi ăn, buổi chiều theo nhóm Hứa Thiên Lập đến bệnh viện lấy khẩu cung. Lúc bọn họ xuống đến căn tin còn khá sớm nhưng cũng đã đầy ắp người. Kỷ Lang liếc mắt tìm, đã nhìn thấy Niệm Đường ngồi bên phía cửa sổ chăm chú nghịch điện thoại di động. Xung quanh cô nhóc cũng không ít người len lén nhìn cô bình phẩm, có mấy tên còn rục rịch chuẩn bị đến gần.

Kỷ Lang tiến đến, đứng chắn tầm mắt của mấy con sói đó.

"Anh Kỷ Lang xong việc rồi sao?", Tô Niệm Đường hoàn hồn, cất điện thoại di động cẩn thận vào túi.

"Đói bụng không? Chúng ta ăn cơm thôi."

Có Kỷ Lang mời, cả nhà không ai khách khí, bưng bảy tám món ăn lại đây. Tiết Nhạc nhanh chóng cướp lấy trước một chỗ ngồi: "Sếp, đây là mời khách sao?"

Mọi người cũng ngồi xuống, theo thói quen vừa ăn vừa tán gẫu vụ án. Lê Huy nhanh tay cướp được miếng thịt từ đũa của Tiết Nhạc, mau lẹ bỏ vào miệng: "Sếp, buổi chiều ai đi bệnh viện?"

"Tôi đi cùng Mục Y thôi", Kỷ Lang trả lời, "Mục Y biểu hiện cũng không tệ, lần này cho đi để tự ráp nối với hiện trường gây án, cũng là cách quan sát thực tế."

Mục Y hai mắt sáng rỡ: "Thật không? Tốt quá, cám ơn sếp." Lời nói không che giấu sự hưng phấn, giống như một thói quen lại vén tóc ra sau tai.

"Mọi người không để ý đến cảm giác của cô Tô sao, tám chuyện khác đi", Triệu Trạch nhìn Tô Niệm Đường cứ im lặng nhìn chằm chằm vào chén cơm không nói một lời, nên vội vã giải vây.

Nghe có người nhắc đến tên của mình, Tô Niệm Đường ngẩng đầu cười nói: "Không sao, mọi người cứ bàn chuyện đi. À, đến bệnh viện để lấy lời khai của nhân viên bảo vệ kia sao?"

"Ừm!", Kỷ Lang gật đầu.

"Ồ ...", Tô Niệm Đường cắn cắn môi, hạ giọng: "Anh Kỷ Lang, anh có nghĩ đến không, vụ án này có thể không cần bắt đầu từ anh bảo vệ. Mọi người trước tiên cứ điều tra tay chủ tịch kia trước a!"

"Hả?", mọi người há hốc mồm nhìn Tô Niệm Đường.

"A ... là thế này, ngày hôm nay khi đến tìm anh Kỷ Lang, vô tình đụng vào bà Vương ở cửa. Tôi cho rằng mối quan hệ vợ chồng của bà ta cũng không tốt."

"Đương nhiên là không tốt!", Mục Y nói, "Bà ta qua mặt chồng có vấn đề với nhân viên bảo vệ, còn có chuyện gì khác sao?"

Tô Niệm Đường gật đầu: "Có nhân tất có quả, một bà chủ quyền cao chức trọng cần gì phải dính dáng đến một người bảo vệ. Có thể chỉ cần điều tra từ mối quan hệ vợ chồng của bọn họ sẽ nhanh hơn một chút."

"Cô Tô tại sao lại có hứng thú xen vào chuyện phá án của Sở Sự Vụ, tôi nghĩ trên phương diện này sếp của chúng tôi có kinh nghiệm hơn cô rất nhiều", Mục Y cười cười nhắc nhở.

Tô Niệm Đường sững người, cẩn thận suy nghĩ lại, chính mình cũng đã vượt ranh giới, quay đầu về phía Kỷ Lang: "Em chỉ đưa ý kiến, không hề có ý gì hết!"

Kỷ Lang khẽ cười, lại đưa tay vò vò đầu cô: "Anh biết, nếu trước đây không phải em nhắc anh bảo vệ và bà Vương có quan hệ, anh cũng không thể điều tra ra nhanh như thế này được. Được rồi! Mọi người đừng nói chuyện này nữa, ăn cơm thôi." Kỷ Lang đột nhiên cảm thấy những lời của Tô Niệm Đường cũng có đạo lý. Có nhân tất có quả, đường đường là phu nhân của một tập đoàn cần gì phải có quan hệ với nhân viên bảo vệ? Hay bởi vì mối quan hệ của bà và Vương Hữu Tài xảy ra vấn đề nên mới phải tìm đến người bảo vệ?