Hiểu Khiết tự tin: “Mặc dù không thể giỏi bằng A Cơ[2], nhưng mấy món thường ngày không làm khó em được đâu!”
Cơ.
Tử Tề mỉm cười, chầm chậm lái xe đi.
Chẳng bao lâu sau, hai người đã tới một siêu thị nông sản tươi.
Tử Tề đẩy xe hàng, ngang qua một kệ bày rượu vang, anh khẽ chau mày phàn nàn, “Sao đến một chai rượu ngon cũng không có nhỉ?”
Lúc này, một người đàn ông mặc comple mỉm cười rạng rỡ tiến về phía anh. “Xin chào, anh là Cao Tử Tề phải không?”
Tử Tề và Hiểu Khiết dừng bước, hiếu kỳ nhìn người đàn ông.
Tử Tề lên tiếng: “Xin hỏi ông là…?”
Ông ta chìa danh thiếp ra, “Tôi là giám đốc siêu thị nông sản tươinày, trước đây chúng tôi có gửi cho anh bản kế hoạch, muốn mời anh làmcố vấn, không biết anh đã xem chưa?”
Hai chân mày thoáng nhíu vào, Tử Tề nhớ lại bản kế hoạch ngày trướcđã bảo Thiên Thiên vứt đi. Cậu ta ngoan ngoãn nghe lệnh, cho cái bản kếhoạch không phù hợp với tiêu chuẩn đó vào thùng rác.
Anh mỉm cười rất lịch sự, nói thẳng: “Tôi chưa xem.”
Sắc mặt giám đốc siêu thị bỗng trở nên khó coi.
Tử Tề lại tiếp: “Cho nên tôi phải đích thân đến đây, thế này có ý nghĩa hơn nhiều so với việc xem bản kế hoạch.”
Ông ta lập tức gật đầu lia lịa.
Tử Tề đẩy xe hàng đi tiếp, Hiểu Khiết mỉm cười nhìn ngài giám đốc rồi vội vã theo sát Tử Tề. Cô lén liếc anh, càng thêm ngưỡng mộ thái độ đối với công việc ấy.
Hai người đi qua giá đặt catalogue hàng giảm giá, Hiểu Khiết tiện tay lấy một quyển. Đúng lúc đó, một đôi tình nhân đẩy xe hàng ngang qua, họ rất quấn quít, giống như cô và Tử Tề vậy. Cô lại nhìn trộm anh, hếtthảy sao như một giấc mơ.
Tử Tề phát hiện Hiểu Khiết lén nhìn mình, cố tình đùa cô, “Đang nhìn cái gì đấy?”
“Không có gì… Chỉ là…” Hiểu Khiết vội quay đi chỗ khác, giả vờ chỉvào chỗ bán dưa hấu giảmgiá, “Anh xem này, dưa hấu giá đặc biệt, 45 tệmột quả, còn rẻ hơn các sạp bên ngoài, lại để được lâu, không mua thìtiếc lắm!” Cô cười tít mắt, chạy lại ôm một quả đặt vào trong xe đẩy.
Tử Tề chau mày: “Anh chỉ mua cherry nhập khẩu thôi.” Anh đặt quả dưa hấu vào vị trí cũ, thay thế bằng một hộp cherry nhập khẩu.
Hiểu Khiết lấy lại hộp cherry, liến thoắng rằng: “Xin anh đấy, hànggiảm giá đặc biệt là dưa hấu, đương nhiên phải mua dưa hấu chứ! Anh cóbiết kiếm tiền rất cực không hả?”
Tử Tề nhìn cô chằm chằm, bất giác chế nhạo: “Em là bà cô già hả? Tính toán so đo thế! Hôm nay anh trả, yên tâm đi.”
Hiểu Khiết lắc đầu: “Không thể tiêu hoang như thế được. Thời buổikinh tế khó khăn, người có tiền như anh đừng làm thiên hạ nghĩ tiền dễkiếm lắm.
Lời Hiểu Khiết khiến Tử Tề chợt lóe lên một ý tưởng, anh vội hỏi lại cô, “Em vừa nói gì?”
Hiểu Khiết khệ nệ ôm quả dưa hấu đặt lại vào xe đẩy, “Em nói là tiềnrất khó kiếm, dưa hấu được giảm giá đặc biệt thì hãy mua dưa hấu đi!”
Tử Tề lắc đầu: “Không phải câu đó, câu khác kia.”
Hiểu Khiết trừng mắt, “Tiền của mấy người có tiền như anh dễ kiếm lắm.”
“Đúng thế, không sai chút nào? Đây chính là cái mà siêu thị BáchDuyệt cần!” Tử Tề đầy phấn khích, lấy hộp cherry trên giá bỏ lại vào xeđẩy.
Hiểu Khiết không hiểu, “Anh vẫn lấy cherry nhập khẩu?”
Tử Tề xua xua tay nói: “Không phải, là muốn kiếm tiền từ người có tiền.”
Anh lật giở cuốn catalogue siêu thị, “Mấy quyển catalogue này đối với chúng ta căn bản không có giá trị tham khảo, đối với những người cótiền, tiền không phải vấn đề, cái mà họ cần…” Anh chau mày suy nghĩ, nắm chặt quyển catalogue, cần cái gì hiện giờ anh vẫn chưa nghĩ ra.
Hiểu Khiết tiếp lời: “Sự tiện lợi? Thương hiệu? Đúng sở thích? Sự đặc biệt? Sự cần thiết?”
Tử Tề cân nhắc, “Hãy mix tất cả những cái này lại.”
Rất nhanh, Hiểu Khiết lóe lên một ý tưởng. “Đúng yêu cầu!” Ngay lậptức, cô tiếp tục, “Các bà các cô thường thích tới những chợ truyềnthống, hoặc các siêu thị giá trung bình. Trước đây em có xem qua một sốliệu, cho rằng nhóm khách hàng tiềm năng của mười năm tới sẽ là dân vănphòng thu nhập cao và những cặp vợ chồng trẻ chưa có con. Họ thích những đồ ăn tinh tế vừa tiện lợi vừa nhanh chóng. Mà nhóm khách hàng tiêudùng lớn nhất của trung tâm thương mại Hải Duyệt hiện nay, cũng chính là những OL và các quý phu nhân trẻ tuổi.”
Tử Tề nói: “Cho nên chúng ta cần phải đưa ra những sản phẩm phù hợpvới họ, khách hàng sẵn sàng bỏ ra nhiều tiền hơn một chút để mua đượcđúng sản phẩm mình cần!”
Hiểu Khiết phấn khích: “Ý của em cũng là thế đấy!”
Hai người nhìn nhau cười. Tử Tề đưa cuốn catalogue cho Hiểu Khiết,“OK, mua đồ về nấu ăn đã, về nhà chúng ta vừa ăn vừa nghĩ tiếp!”
Về đến nhà Tử Tề, anh quẹt thẻ mở cửa. Hiểu Khiết hơi hồi hộp bước vào trong.
“Dép ở bên cạnh, phòng bếp phía này, dụng cụ em cứ dùng tự nhiên.Thiên Thiên thi thoảng cũng đến làm vài món nên nồi niêu bát đĩa đều đủcả.” Tử Tể xách túi đồ mới mua, vừa nói vừa xỏ dép, vào phòng bếp.
Hiểu Khiết thay giầy, ôm quả dưa hấu vào theo, bắt đầu nấu nướng.
Một hồi sau, cô nấu xong bốn món nóng sốt. Bưng đĩa thức ăn ra, bàyxếp bát đũa ngay ngắn lên bàn phòng khách, “Em nấu xong rồi, nhà anhkhông có gạo, ăn tạm thế này vậy!”
Tử Tề ngồi trên sofa, chăm chú theo dõi trận golf trên kênh thể thao. Nghe thấy tiếng Hiểu Khiết, anh bèn đặt điều khiển tivi xuống, ngồi vào cầm đũa ăn từng món, chốc chốc lại tỏ ý khen ngợi.
Hiểu Khiết ngồi bên cạnh, hồi hộp hỏi: “Thế nào?”
Tử Tề cười đáp: “Có hương vị của mẹ.”
“Có vẻ không giống một lời khen…” Hiểu Khiết bĩu môi, nghĩ đến điềugì đó, lại nói: “Thức ăn còn thừa em đã chia thành từng phần nhỏ đểtrong tủ lạnh, anh muốn ăn bao nhiêu thì cho vào lò vi sóng quay lạinhé. Dưa hấu em cũng cắt thành từng miếng vừa miệng, khi nào ăn thì lấyra, rất thuận tiện.”
Lại một ý tưởng nữa lóe lên trong đầu Tử Tề: “Đúng thế, thuận tiện!Nếu chúng ta cung cấp thực phẩm đủ nấu cho một người, có lẽ sẽ kíchthích nhu cầu mua hàng của những người còn độc thân.”
Hiểu Khiết vui vẻ: “Một bữa ăn hạnh phúc cho những FA, gọi là khẩuphần hạnh phúc được không nhỉ? Chúng ta sẽ bán kèm một cuốn sách dạy nấu ăn đơn giản và các loại gia vị cần thiết, giúp họ khỏi băn khoăn vềviệc thức ăn thừa nữa.”
Tử Tề gật đầu, “Hay lắm, ngày mai chúng ta lập tức tiến hành biên tập thực đơn hạnh phúc với phong cách tinh tế, không giảm giá, chuyên đểkiếmtiền của những người giàu.”
Hiểu Khiết trêu chọc: “Họ cũng giống anh mà, sao phải vội vàng làm thịt người ta thế?!”
Giọng điệu của cô khiến Tử Tề bật cười.
Hiểu Khiết để ýthấy một tập tài liệu củatrung tâm đặc sản đặt trênbàn trà: “Đây là tài liệu của hội nghị cấp cao các trung tâm thương mạingày mai ạ?”
Tử Tề đáp: “Ừ. Ngoài việc khai trương siêu thị Bách Duyệt, gần đâycòn phải chuẩn bị việc này nữa. Từ bắc tới nam, toàn bộ đặc sản tiêubiểu nhất Đài Loan, chúng ta phải đi trước một bước, trở thành đại lýđộc quyền. Nếu như các trung tâm thương mại khác muốn tham gia, chúng ta cũng đã đi trước một bước.”
Hiểu Khiết khâm phục, tiện tay cầm tập tài liệu lên xem, cô hỏi: “Như thế cũng thêm một lượng khách hàng đáng kể đó.”
“Anh cũng nghĩ vậy.” Tử Tề mỉm cười.
Hai người tiếp tục thảo luận.
Ngày khai mạc hội nghị cấp cao các trung tâm thương mại, Thang Lanbản lĩnh hơn người cùng các lãnh đạo khác tập trung tại trung tâm thương mại Hải Duyệt. Thang Tuấn bộ dạng nhởn nhơ, hai tay nhét túiquần, đứng tận cuối đoàn. Thang Lan quay lại lườm cậu con trai, anh mớingoan ngoãn đi lên phía trước. Cao Quốc Thành đóng bộ comple truyềnthống dẫn đầu đoàn, phía sau ông là Tử Tề, Tử Hào và các nhân viên trong công ty, cùng đi về phía thang máy.
Hai bên gặp nhau trước cửa thang máy, chào hỏi và khách sáo vài câu qua lại.
Thang Tuấn liếc Tử Tề đứng ở giữa, anh ta chắc chắn là người nổi bật nhất trong đoàn người.
Cửa thang máy mở, mọi người lần lượt đi vào.
Trong phòng họp lớn của Hải Duyệt, lãnh đạo cấp cao của các trung tâm thương mại đều có mặt.
Thang Tuấn ngồi cạnh Thang Lan, vừa lơ đễnh nghe báo cáo, vừa nghịch điện thoại.
Tử Hào đứng trên bục: “…Trên đây là những trọng điểm kinh doanh củaHải Duyệt trong năm 2012. Về kế hoạch kinh doanh siêu thị Bách Duyệt thì xin mời người phụ trách-anh Cao Tử Tề lên báo cáo.”
Nghe đến tên Cao Tử Tề, Thang Tuấn ngẩngđầu lên theo bản năng, nhìn anh một cái, sau đó lại xuống ngay lập tức.
Tử Tề đầy tự tin đứng lên, cầm tập tài liệu bước về phía bục. Tử Hào không giấu được vẻ khinh thường lúc em trai đi qua.
Tử Tề hắng giọng, vững vàng bắt đầu: “Kính thưa các vị khách quý,trước khi bắt đầu báo cáo, tôi muốn hỏi quý vị một câu trước, các vị cóbiết sau khi Đài Loan mở cửa cho phép du khách từ Đại Lục sang du lịchđã tạo ra bao nhiêu giá trị sản lượng không?”
Tử Tề đưa mắt khắp một lượt, lúc này, Thang Tuấn hờ hững trả lời một cáchtùy ý: “Ngoại hối thu được tương đương 110 tỷ Đài tệ.”
Tử Tề quay sang nhìnThang Tuấn, hơi bất ngờ vì người đó có thể trả lời ngay được.
“Đúng vậy, cảm ơn anh. Khách Đại Lục đến Đài Loan, ngoài việc mua các hàng hóa cao cấp, bình quân mỗi người sẽ bỏ ra khoảng một vạn Đài tệ để mua các đặc sản nổi tiếng của Đài Loan. Chỉ riêng loại bánh dứa, giátrị sản lượng đã tăng lên 60 lần. Do đó…” Tử Tề nhấn nút điều khiển từxa, trên màn chiếu xuất hiện một tiêu đề rất lớn – Dự án trung tâm đặcsản Đài Loan tại Hải Duyệt.
Thang Lan đọc được tiêu đề này,tỏ ý tán đồng, quay sang định thảoluận với Thang Tuấn thì phát hiện anh hoàn toàn lơ đễnh, không tậptrung. Bà tức giận cấu Thang Tuấn một cái, khiến anh đau nhói.
Thang Tuấn nhìn Thang Lan giả bộ ngây thơ, bà lại nhìn anh với vẻtrách móc. Chẳng còn cách nào khác, Thang Tuấn đành miễn cưỡng lắng nghe báo cáo của Tử Tề.
Tử Tề nói: “Do đối tượng cung cấp chính là khách du lịch từ Đại Lục,siêu thị Bách Duyệt tiến hành dự án trung tâm đặc sản Đài Loan, sẽ tậptrung bán những đặc sản nổi tiếng ở tất cả các vùng miền trên khắp ĐàiLoan, trong đó các loại trà nổi tiếng sẽ là sản phẩm chủ đạo, được bánvới giá thành cao.”
Thang Tuấn đánh giá rất tốt ý tưởng của Tử Tề, quay sang Thang Lan,thấy bà hơi ngả về phía trước, lắng nghe báo cáo của Tử Tề một cáchthích thú. Anh lặng lẽ cúi xuống, liếc điện thoại, avatar MSN của HiểuKhiết hiển thị offline.
Anh nhìn chằm chằm như mất hồn vào hình đại diện của cô, “Không biết Hiểu Khiết đang làm gì…”
Hiểu Khiết ở văn phòng, đang nói chuyện điện thoại với xưởng in.
“Catalogue của khẩu phần hạnh phúc phải loại giấy tráng nhập khẩu,các trang phải nặng, trông tinh tế một chút. Được rồi, vậy anh định baogiờ gửi tới?” Hiểu Khiết ghi chú nội dung quan trọng vào sổ tay, “Vâng.Làm ơn gửi trực tiếp đến phòng kế hoạch marketing, cảm ơn!”
Hiểu Khiết cúp máy, gõ lại thông tin vào máy tính, điện thoại của côbỗng đổ chuông. Không kịp nhìn kỹ xem số của ai gọi đến, cô đã ấn nútnghe ngay, “A lô, xin chào, tôi là Hiểu Khiết.”
Đầu dây bên kia lên tiếng: “A lô, xin chào cô Lâm, tôi là phóng viên của báo ‘Tintức Sisson’, tôi họ Hoàng.”
Hiểu Khiết sửng sốt, sao lại là nhà báo?
Cô hỏi: “Vâng, có chuyện gì ạ?”
Nhà báo nói: “Nghe nói cô phụ trách việc khai trương siêu thị BáchDuyệt, xin hỏi hôm đó có dự định tiến hành hoạt động gì đặc biệt không?”
Hiểu Khiết nghe câu hỏi, tinh thần bỗng trở nên phấn chấn, cô vui vẻtrả lời: “Đương nhiên là có, chúng tôi sẽ thiết kế những xuất cơm hộpgọn nhẹ gồm những món ăn hạnh phúc.”
Nhà báo lại hỏi: “Những xuất cơm gọn nhẹ có kèm hoa quả chứ? Ví dụ như, dưa hấu?”
Hiểu Khiết cười: “Có kèm hoa quả đó.”
Nhà báo tiếp tục: “Nghe nói hôm qua có người nhìn thấy cô mua dưa hấu giảm giá trong siêu thị nông sản tươi, xin hỏi vì sao cô lựa chọn dưahấu?”
Hiểu Khiết không cần suy nghĩ đáp luôn: “Vì rau quả trong đó rất tươi ngon, hơn nữa gần đây dưa hấu được trồng nhiều nên vừa rẻ vừa ngon.”
Lúc này điện thoại nội bộ trên bàn reo lên, cô vội nói: “Xin lỗi, tôi có một cuộc gọi khác, anh chờ chút nhé.”
Hiểu Khiết nhấc điện thoại nội bộ lên, “A lô, thiết kế màu sắc món ăn có vấn đề ạ? Được rồi, tôi đi xử lý ngay đây.” Cô vội vã quay sang diđộng, “Ngại quá, tôi có việc bận phải đi bây giờ.” Sau đó vội vàng cúpmáy.
Trong nhà hàng buffet, Thang Tuấn ngồi đối diện với Thang Lan, hai mẹ con đang dùng bữa.
Thang Lan ngẩng đầu liếc Thang Tuấn một cái, “Về hội nghị cấp cao các trung tâm thương mại sáng nay, con nghĩ thế nào? Có đề án nào hợp tácđược không?”
Thang Tuấn đáp: “Con thấy cũng bình thường.”
“Lúc họp, con không hề chú ý.” Nhìn điệu bộ nhởn nhơ của con trai, Thang Lan bỗng thấy rất buồn, “Con biết đấy, sức khỏe của mẹ càng lúc càng xấu. Như thế này bảo mẹ làm sao có thể yên tâm giao SpiritHoàng Hải cho con đây?”
Thang Tuấn bật cười, “Mẹ, cái chiêu giả bệnh này không có tác dụngvới con nữa rồi, dù gì đi nữa, con cũng không muốn tiếp quản SpiritHoàng Hải đâu. Món cá hồi hun khói này ngon lắm, mẹ có muốn ăn thêmkhông?”
“Mỗi lần nhắc đến vấn đề này con đều tìm cách lảng tránh, rốt cuộccon tính sao?” Thang Lan thấy Thang Tuấn chuyển chủ đề, đùng đùng nổigiận.
“Phụ nữ quản lý việc trong nhà, đàn ông làm việc ngoài xã hội, mọiviệc ở nhà mẹ và chị phụ trách là được, con thích ra ngoài tự xây dựngsự nghiệp.” Anh thản nhiên.
“Hừ, lần này con vấp ngã, nợ mẹ những bảy triệu bảng Anh, còn không chịu ngoan ngoãn?”
“Mẹ, đây là hai việc khác nhau, lập nghiệp khó tránh khi lời khi lỗ, con nhất định sẽ trả tiền cho mẹ mà.”
“Mẹ hỏi lại lần nữa, con thực sự không muốn trở về Spirit Hoàng Hải phải không?” Thang Lan cố kiềm chế, đưa ra tối hậu thư.
Thang Tuấn vẫn không thay đổi, quả quyết: “Vâng ạ.”
Thang Lan nhìn anh, không những không tức giận mà lại còn mỉm cười,“Được lắm, con trưởng thành cứng cáp rồi, không coi sự nghiệp của giađình ra gì. Bây giờ không muốn tiếp quản gia nghiệp, mẹ sẽ khiến convĩnh viễn khỏi cần tiếp quản nữa.”
Thang Tuấn sửng sốt nhìn mẹ, không hiểu tại sao.
Thang Lan dứt khoát: “Coi như mẹ không có đứa con trai như con, toànbộ những thứ con có được từ mẹ bao gồm tài sản, cổ phiếu, tiền mặt, thẻtín dụng…mẹ sẽ thu lại hết. Con hãy biết trân trọng số tiền mà con đangcótrong tay.”
Thang Tuấn vô cùng bất ngờ, “Mẹ, trên người con chỉ còn lại 200 tệ thôi.”
Thang Lan nói: “Vậy vừa hay, giúp con cảm nhận được cuộc sống của một ‘đứa trẻ mồ côi’ là như thế nào. Bắt đầu từ bây giờ, giống tất cả mọingười, con sẽ phải gọi ta là chủ tịch Thang, làm việc bên cạnh ta với tư cách là trợ lý đặc biệt để trả hết khoản nợ bảy triệu bảng Anh.”
Thang Tuấnthấy mẹ kiên quyết, hiểu mẹ không nói đùa, đành ấp úng: “Con biết rồi, thưa chủ tịch Thang…”
Anh chưa dứt lời, một bản tin trên tivi đã thu hút sự chú ý của haimẹ con. Quay đầu xem, tiêu đề bản tin viết là “Lâm Hiểu Khiết đã thừanhận sản phẩm của siêu thị Bách Duyệt không tươi mới.”
“Buổi tối hôm qua, có thông tin cho biết đã gặp người phụ trách siêuthị Bách Duyệt Cao Tử Tề và người yêu Lâm Hiểu Khiết tay trong tay xuấthiện tại siêu thị nông sản tươi để mua đồ, họ đi bên nhau rất thân mật.Khi nhà báo tìm đến Hiểu Khiết để xác nhận, Lâm Hiểu Khiết nói rằng thực phẩm trong siêu thị nông sản tươi còn tươi hơn cả thực phẩm của siêuthị Bách Duyệt, cho nên hai người mới chấp nhận đi xa như vậy. Trước đây siêu thị Bách Duyệt đã từng vì bán đậu phụ quá hạn mà bị người tiêudùng kiện, xem ra sản phẩm của siêu thị Bách Duyệt thực sự có vấn đề.”
Thang Tuấn cau mày lại, bắt đầu thấy lo lắng cho Hiểu Khiết.
Thang Lan cảm thấy việc này thật không thể tưởng tượng nổi, tỏ vẻnghiêm nghị, “Trước ngày khai trương mà tin xấu lại bị lan truyền, erằng cô gái Lâm Hiểu Khiết sẽ không được yên đâu, chẳng biết Bách Duyệtsẽ xử lý chuyện này thế nào nữa.”
Thang Tuấn bỗng hạ quyết tâm, nói: “Mẹ…chủ tịch, con quyết định chấpnhận điều kiện của ngài, đồng ý làm trợ lý đặc biệt, nhưng con có mộtyêu cầu.”
Với đôi mắt sắc bén, Thang Lan nhìn con trai từ đầu đến chân, thấy con trai tỏ thái độ không chịu nhượng bộ, bà khẽ mỉm cười.
Trong phòng làm việc, Joe trọc đầu như ngồi trên đống lửa, quẳng tờbáo buổi chiều lên bàn, tiêu đề trang nhất là “Lâm Hiểu Khiết đã thừanhận sản phẩm của siêu thị Bách Duyệt không tươi mới.”
Ông tức giận quát: “Lúc đầu tôi cứ nghĩ cô cũng có chút đầu óc, aingờ đầu óc cô chỉ để trang trí! Siêu thị Bách Duyệt sắp sửa khai trươngtrở lại, cô còn để xảy ra rắc rối như thế này!”
Hiểu Khiết oan ức, cô giải thích: “Tôi không nói như vậy, tôi chỉ nói là dưa hấu của siêu thị nông sản tươi vừa rẻ vừa tươi…”
Joe trọc đầu ngắt lời cô, nghiêm giọng: “Cô là phát ngôn viên truyềnthông, lẽ nào không biết khi giao tiếp với nhà báo phải rất thận trọngsao? Chỉ cần cô bất cẩn nói sai một từ, bọn họ cũng có thể vin vào đó mà thổi phồng lên!”
“Tôi xin lỗi…” Hiểu Khiết cúi đầu nhận lỗi.
Joe trọc đầu thở dài thườn thượt, ngồi phịch xuống ghế, lấy chiếc bấm móng tay ra sức dũa.
“Out!” Ông ta quát.
Hiểu Khiết dè dặt: “Có cần viết một bài gửi cho giới truyền thông không ạ?”
Joe trọc đầu mất hết kiên nhẫn, điên tiết quát: “Im mồm! Cô đứng ở đây chỉ làm lãng phí oxi mà thôi!”
Hiểu Khiết không còn biết mở miệng sao, thấy giám đốc Joe chau dúmmày lại mà rấtthất vọng, cố gắng kiềm chế không khóc, lặng lẽ rời khỏivăn phòng. Tất cả mọi người đều đang nhìn cô đắc ý. Tự dặn bản thân phải mạnh mẽ lên, Hiểu Khiết ra khỏi phòng làm việc của bộ phận kế hoạch.
Cô ngồi ở cầu thang lối đi bộ, hai mắt đỏ hoe, lúc này điện thoại từ Tử Tề gọi đến. Cô bắt máy, “Tử Tề, em xin lỗi…”
“Đừng khóc, việc này cứ để anh xử lý, không phải lo đâu.” Giọng Tử Tề hơi lạnh lùng.
Cô sụt sịt, gật gật đầu.
Tử Tề ngồi trong văn phòng, dịu dàng nói với Hiểu Khiết: “Anh sẽkhông trách em, đằng nào chuyện cũng xảy ra rồi, đừng để bị người ta đem ra làm trò cười, em hiểu không? Yên tâm, từ nhỏ anh đã bị anh trai đốixử như vậy nên quen rồi, vấn đề này chỉ cỏn con thôi, anh sẽ xử lý. Anhsẽ gọi lại cho em sau nhé, bye bye.”
Anh cúp điện thoại, mặt không chút biểu cảm, nhìn Quý Tinh đang đứng trước mặt. Thiên Thiên run run đứng ngay phía đằng sau cô.
Quý Tinh nghe hết những lời Tử Tề an ủi Hiểu Khiết, lòng cảm thấytrống rỗng, “Tử Tề, em biết anh giận em, em thực sự muốn giúp anh, anhkhông cần em nói chuyện với cánh nhà báo à?”
Tử Tề bình thản: “Việc nhỏ này không dám phải làm phiền cô Bạch.”
“Em có thể giới thiệu cho anh một vài nhà báo thâm niên, nhờ họ giúpanh làm rõ việc này.” Bị từ chối nhưng Quý Tinh vẫn chưa bỏ cuộc, cô nắm lấy tay anh, “Một mình anh chống trọi vất vả quá.”
Tử Tề thấy cô chân thành cũng hơi mềm lòng, nhưng anh vẫn gạt tay cô: “Ý tốt của em anh xin nhận, nhưng anh không phải chỉ có một mình. Thiên Thiên.”
Cậu chàng lập tức đáp, “Vâng thưa boss.”
“Tiễn cô Bạch về đi, ngoài ra giúp tôi gửi một thông báo, tuyên bốtôi chính thức nhận lời mời của siêu thị nông sản tươi.” Tử Tề đứng dậy, cố tình quay lưng lại Quý Tinh, lật giở cuốn sổ danh thiếp tìm lại tấmdanh thiếp của giám đốc siêu thị nông sản tươi.
Thiên Thiên ngạc nhiên, “Anh muốn làm cố vấn cho siêu thị nông sản tươi?”
Tử Tề ừ một tiếng, rồi tiếp: “Nhân tiện anh vào Recycle Bin lấy lại cho tôi cái bản kế hoạch mà họ đã gửi trước đây nhé.”
“Vâng.” Thiên Thiên bối rối nhìn Bạch Quý Tinh, “À ừm… Cô Bạch, xin mời.”
Quý Tinh không tin đây là sự thật. Tử Tề cố tình không quan tâm đếncảm xúc của cô, nhấc điện thoại bấm gọi theo số liên lạc trên danhthiếp.
“Cao Tử Tề, em chỉ muốn nói cho anh biết, nếu muốn trở thành ngườiđiều hành của Hải Duyệt, anh cần một người bạn gái có thể giúp đỡ anhtrong sự nghiệp.” Dứt lời, Quý Tinh đứng dậy rời khỏi văn phòng, khôngthèm quay đầu lại.
Nơi cầu thang bộ, Hiểu Khiết đang vô cùng chán nản. Cô ngồi trên bậc thềm, cúi đầu nhắn tin cho Tom.
“Tom, tôi không hề cố ý, nhưng tôi gây ra chuyện nghiêm trọng cho công ty rồi. Giờ nên làm thế nào?”
Chẳng bao lâu, điện thoại báo có tin nhắn, Tom trả lời, “Đừng lo, sẽ sớm có người giúp cô giải quyết thôi, hãy tin tôi.”
Hiểu Khiết đọc xong, lầm bầm tự nhủ: “Nếu đơn giản thế thì tốt quá.Chuyện cần đối diện vẫn phải đối diện thôi. Lâm Hiểu Khiết cố lên.”
Lấy lại tinh thần, cô đứng dậy, ra khỏi chỗ cầu thang bộ.