Thang Tuấn ngồi trong phòng, trên bànchất đầy tài liệu. Trong tay là chiếc móc chìa khóa thỏ Peter, anh chăm chămnhìn nó hồi lâu rồi lưu luyến đặt xuống, tiếp tục lật giở tài liệu, tập trungtinh thần, chốc chốc lại dùng bút dạ quang đánh dấu những điểm nổi bật.
Có tiếng cốc cốc vang lên. Thang Tuấnngẩng lên, Châu Văn dẫn Sở Sở đi vào.
“Thiếu gia, cô Sở Sở đến tìm cậu.”
Thang Tuấn gật đầu, Châu Văn lui rangoài.
Sở Sở cầm theo một túi đồ ăn đêm, mỉmcười bước về phía Thang Tuấn, “Em biết ngay là anh chưa ngủ, đang xem gì vậy?”
Thang Tuấn đáp: “Anh muốn tìm hiểu quatài liệu mấy năm gần đây để nhanh chóng nắm được tình hình.”
“Tích cực quá nhỉ!” Sở Sở mỉm cười, mởtúi đồ ra, bên trong là một bát cháo nóng. Cô đưa thìa cho Thang Tuấn, “Em muacháo ở cửa hàng mà anh thích ăn nhất đấy, mau tranh thủ cho nóng.”
Thang Tuấn ngạc nhiên, vui mừng: “Oa,chu đáo quá, anh cũng đang tính tìm lúc nào đi ăn, không ngờ em đã mua chorồi.”
Sở Sở không nói gì, xoa xoa cằm, nhìn vẻthỏa mãn của Thang Tuấn mà tràn ngập hạnh phúc.
Trong phòng làm việc của bộ phận kếhoạch, mọi người đều rất bận rộn, chỉ có Thang Tuấn ngồi không, đảo mắt quansát xung quanh. Anh nghĩ một lát rồi cầm bản kế hoạch, dứt khoát bật dậy, đitới chỗ Tố Tố.
“Tố Tố.” Thang Tuấn thân thiện cất lời.
“Vâng, thưa chủ nhiệm!” Tố Tố hoang mangnhìn anh.
Thang Tuấn nói: “Hôm qua tôi nảy ra ýtưởng liên quan đến kế hoạch cho lễ kỷ niệm năm nay, chị xem giúp tôi đượckhông?”
Tố Tố sửng sốt, chưa kịp trả lời thìđiện thoại trên bàn đổ chuông. Cô ra hiệu “Anh đợi một lát” với anh, nhấc điệnthoại lên, “Phòng kế hoạch xin nghe. Đúng, đúng, cô đã liên lạc chưa?”
Tố Tố vừa nói chuyện vừa nhìn ThangTuấn, thấy anh vẫn đứng đó, bèn lấy tay che ống nghe lại, tỏ vẻ khó xử: “Xinlỗi anh, tôi phải bàn với người bên phòng sản phẩm về các nhãn hàng sale offtrong dịp lễ kỷ niệm, có lẽ mất chút thời gian.”
“Không sao, chị cứ bận đi.” Thang Tuấngiả vờ không để tâm, gật đầu, đi về phía Tô Lợi.
Trên tay Tô Lợi là một đống tài liệu,chuẩn bị đứng lên, nhìn thấy Thang Tuấn bèn hỏi: “Có việc gì vậy?”
Thang Tuấn nói: “Tôi nảy ra một ý tưởngliên quan đến kế hoạch lễ kỷ niệm năm nay, cô xem giúp tôi được không?”
Tô Lợi liếc tập giấy trên tay ThangTuấn, lịch sự từ chối, “Xin lỗi, tôi phải đi photo tài liệu để chiều họp vớiphòng kinh doanh.” Tô Lợi giơ thứ đang cầm lên, tỏ ý là cô đang rất bận.
“OK, cô cứ làm việc đi.” Thang Tuấn lạiquay sang Trịnh Phàm bên cạnh.
Bắt gặp ánh mắt anh, Trịnh Phàm lập tứcnhấc điện thoại lên, giả vờ bận bịu, “A lô, lần trước các anh bảo với tôi vềloại kem trứng cá muối công dụng tốt mà cũng đắt hàng đó, lễ kỷ niệm năm nay cóưu đãi đặc biệt không?”
Trịnh Phàm cắm đầu vào nghe điện thoại.Thang Tuấn buồn bực, đưa mắt tới những người khác, dường như tất cả đều bậnrộn.
Thang Tuấn thở dài, cầm tài liệu trêntay trở về bàn, định uống ngụm nước, phát hiện thấy cốc đã cạn bèn rời khỏiphòng, bóng dáng thật lẻ loi.
Thang Tuấn vừa khuất bóng, đám nhân viên‘bận rộn’ lập tức nhìn nhau, những người mới gọi điện thoại lần lượt cúp máy.Tiết Thiếu, Tô Lợi, Tố Tố qua bàn Trịnh Phàm, thi nhau bàn tán. Thêm hai bangười nữa sán lại hóng hớt.
Tố Tố: “Mọi người lờ anh ta như vậy,liệu có hơi lộ liễu không?”
Tô Lợi: “Là anh ta rỗi hơi tự tìm rắcrối, thiếu gia của công ty chỉ cần ở đấy ngồi mát ăn bát vàng là đủ rồi, đếnđây làm ảnh hưởng đến công việc của chúng ta làm gì?”
Tiết Thiếu: “Tôi ủng hộ quan điểm của TôLợi. Hơn nữa, giờ ai mà để ý đến anh ta thì coi như xong, sẽ bị giám đốc Thanglườm cho chết.”
Tô Lợi tò mò, “Điều tôi không hiểu làtại sao giám đốc Thang lại đối xử với em trai như thế?”
Tiết Thiếu, Tố Tố, Trịnh Phàm lập tức tỏthái độ “Cô không biết ư?”, trợn mắt nhìn Tô Lợi.
Tiết Thiếu ngạc nhiên: “Thật cô khôngbiết?”
Tô Lợi lắc đầu, ra chiều “Không biết thìlàm sao chứ?”, lạnh lùng hỏi: “Tôi đâu biết đâu?”
Trịnh Phàm lắc đầu lia lịa, “Tô Lợi, côlàm việc ở công ty bao lâu rồi mà nội dung cơ bản nhất trong ‘Mật sử Thang gia’cũng không biết?” Chẳng đợi Tô Lợi phản ứng, cô ta hỏi những người khác, “Cácngười có biết không?”
Có người lắc, có người gật.
Trịnh Phàm nhìn những người lắc đầu, vôcùng kinh ngạc.
“Nào nào, để chị đây bổ túc kiến thứccho. Làm việc ở Hoàng Hải nhưng không biết lịch sử hào hùng của Hoàng Hải thìcoi thế nào được?” Tố Tố kéo một chiếc ghế, ngồi xuống rồi vẫy cả đám lại.
Lập tức, có người dựa vào bên cạnh, cóngười bò ra bàn làm việc. Tiết Thiếu, Tô Lợi, Trịnh Phàm đều sán lại gần, ngườiđứng người ngồi, tư thế chuẩn bị sẵn sàng lắng nghe.
Tố Tố lần lượt lấy bốn món đồ trên bànra xếp, chỉ: “Đây là chủ nhiệm Thang, Thang Tuấn. Cái này là giám đốc Thang. Còncái này là chủ tịch Thang, cũng chính là mẹ của chủ nhiệm Thang. Và cái này, làmẹ của giám đốc Thang.”
Tô Lợi lập tức cầm ‘mẹ của giám đốcThang’ và ‘chủ tịch Thang’ lên, “Chẳng lẽ mẹ của giám đốc Thang không phải làchủ tịch?”
Tố Tố đáp: “Đúng vậy! Giám đốc Thang làcon gái của ông chủ tịch với một phụ nữ khác.”
Tô Lợi kinh ngạc: “Nhưng giám đốc Thanglại nhiều tuổi hơn chủ nhiệm Thang, tức là...”
Tố Tố vớ thêm hai thứ đồ, bổ sung: “Đúngthế! Sau khi kết hôn chủ tịch của chúng ta mới phát hiện đức lang quân và côthư ký đã có con riêng từ lâu. Không những thế, bà kia đã 38 tuổi.”
Tô Lợi sửng sốt: “Ôi trời, không ngờtrong cái văn phòng nho nhỏ này lại lắm ‘tri thức’ thế.”
Tố Tố gật gù: “Đúng đó, chưa dừng ở đâyđâu, nghe đồn chuyện về hội đồng quản trị cũng rất thú vị.”
Mọi người đều chăm chú nghe Tố Tố kểThang gia mật sử, ai nấy đều thích thú vô cùng.
Trong nhà Tử Tề, anh và Quý Tinh đangdùng bữa, lặng lẽ thưởng thức món mỳ Ý.
Quý Tinh nhấp một ngụm rượu vang, nhìnTử Tề. Tử Tề chỉ im lặng dùng dĩa xoắn mỳ, chẳng đưa miếng nào vào miệng, trônganh như có tâm sự.
“Em nấu không ngon sao?” Quý Tinh cắt ngang dòng suy nghĩ củaTử Tề.
Anh ngẩng lên, định thần lại, “Không, em tiến bộ rất nhiềurồi.”
Quý Tinh mỉm cười, gõ gõ vào đĩa Tử Tề, mỳ vẫn còn thừa khakhá.
Tử Tề khẽ nhếch mép, muốn dùng nụ cười che giấu tâm trạngcũng không được.
Quý Tinh hỏi: “Anh có tâm sự?”
Tử Tề định bảo cô hãy để anh yên tĩnh, nhưng chẳng nỡ, “Anhtưởng em bận? Nếu công việc mệt mỏi thì không phải đến đâu, lại còn làm bữa tốicho anh nữa.”
“Thật kỳ lạ, trước kia anh không thích em chỉ biết đến mỗicông việc, bây giờ em đặt anh lên trên hết thì anh lại thấy không vui.”
Tử Tề câm lặng.
Quý Tinh đặt chiếc dĩa trên tay xuống, bực bội bất đắc dĩ,thở dài, quan tâm hỏi: “Tử Tề, rút cuộc em phải làm sao chúng ta mới trở về nhưtrước kia?”
Tử Tề cũng đặt dĩa xuống, chăm chăm vào cô một lúc, cuối cùngquyết định thành thật, “Anh không định quay lại với em.”
Quý Tinh mở to mắt nhìn Tử Tề.
Tử Tề lấy dũng khí, tiếp tục: “Anh muốn nói với em từ lâurồi, nhưng không biết phải mở lời thế nào. Thực ra, anh không định quay lại bênem nhanh chóng như thế này.”
Quý Tinh tức giận, “Tại sao?”
Tử Tề áy náy, “Vì anh vẫn chưa lấy lại được sự thăng bằngtrong lòng.”
Quý Tinh không chấp nhận nổi ý nghĩ này, phẫn nộ: “Lần nàylại là vì Lâm Hiểu Khiết?”
Tử Tề sửng sốt, không ngờ cô lại đổ chuyện này lên HiểuKhiết.
“Chắc chắn là vì cô ta, cô ta lại liên lạc với anh phảikhông? Lại đeo bám anh phải không?” Quý Tinh chất vấn.
“Việc này không liên quan đến cô ấy.” Tử Tề lắc đầu.
Quý Tinh hoàn toàn không tin, “Không phải là cô ta? Vậy làai? Tại sao bỗng nhiên anh muốn rời xa em?”
Tử Tề thoáng do dự, “Thực ra giấu em một chuyện. Lần trước điAnh, không phải là đi công tác mà là tìm Hiểu Khiết.”
Quý Tinh nổi điên: “Quả nhiên anh còn bảo việc này không liênquan đến cô ta! Cao Tử Tề, anh làm sao vậy? Cô ta tuyên bố hủy hôn trước mặttất cả mọi người, hại anh biến thành trò cười cho cả thiên hạ, anh chưa chịu đủhay sao? Còn muốn ở bên cô ta? Anh không thấy việc này rất nhảm nhí hả?!”
Tử Tề nuốt nước bọt, “Anh và Hiểu Khiết đã kết thúc rồi! CaoTử Tề và Lâm Hiểu Khiết đã hoàn toàn kết thúc! Anh đã nói rõ với cô ấy, cô ấynói sẽ quên những tổn thương mà anh và em gây ra, cũng hy vọng anh sẽ khôngtrách cô ấy vì đã hủy hôn trước mặt mọi người, cô ấy muốn trở về quan hệ bạn bèvới anh. Nói thật, kết cục này khiến anh thở phào nhẹ nhõm, từ trước đến nayluôn là anh không phải với Hiểu Khiết.”
“Em không tin! Vậy tại sao anh nói không muốn quay về bên em,không muốn chúng ta bên nhau?”
Tử Tề thở dài, “Quý Tinh, Hiểu Khiết đã nhắc anh rằng nhữngcặp tình nhân đã chia tay, ngoài việc trở thành người xa lạ còn có một lựa chọnnữa... Làm bạn bè.”
Quý Tinh sửng sốt.
Tử Tề mím môi, rồi tiếp tục: “Tình yêu là thứ làm người tamệt mỏi, sau khi trải qua những việc với em và Hiểu Khiết, anh không biết liệumình còn đủ sức, đủ khả năng để yêu nữa hay không. Anh rất mệt, anh chỉ muốnnghỉ ngơi.”
“Ý của anh là...”
Tử Tề dồn hết chân thành: “Anh và em không thể làm bạn ư? Anhkhông biết tương lai sẽ thế nào, nhưng anh biết hiện giờ mình chỉ muốn làm bạnvới em. Chúng ta quay lại từ điểm xuất phát, là bạn bè được không?”
Quý Tinh tròn mắt im lặng.
Cô và anh bước ra từ nhà Tử Tề.
“Anh đưa em về.”
Quý Tinh ngồi bên ghế phụ, mặt không chút biểu cảm, nhìnkhung cảnh ngoài cửa kính ô tô, không đáp lại.
Tử Tề thở dài, quay đầu, đẩy cần lái, khởi động xe.
Ở một góc tối, tiếng “tách tách” vang lên, hình ảnh Tử Tề vàQuý Tinh cùng ngồi trên xe đã lọt vào ống kính.
Ngày hôm sau, trang nhất các báo đều đăng bức ảnh đó với tiêuđề rất to: “Cao Tử Tề và Bạch Quý Tinh hẹn hò đêm khuya, kẻ thứ ba chen vàochuyện tình của Lâm Hiểu Khiết đã lộ diện.”
Tại hành lang, Tử Tề tức giận quăng tờ báo, Thiên Thiên vộiđón lấy, bất đắc dĩ cầm lấy tờ báo rảo bước theo Tử Tề.
“Boss, tin tức của anh và cô Quý Tinh gây ồn ào quá, tôi losẽ ảnh hưởng đến chương trình chiều nay. Có cần tôi hủy cho anh không?” ThiênThiên vừa dứt lời, một đám nhà báo đã lao đến.
Họ náo loạn, gọi ầm lên: “Anh Cao! Anh Cao!”
Tử Tề bị cánh nhà báo chặn đường, Thiên Thiên nhanh chóngngăn cản, “Đề nghị tránh đường!”
Nhà báo thi nhau hỏi: “Anh Cao, xin hỏi quan hệ của anh vàBạch Quý Tinh là...?”
“Anh đang qua lại với Bạch Quý Tinh phải không?”
“Lâm Hiểu Khiết có biết chuyện này không?”
Thiên Thiên chặn đám đông, “Xin lỗi! No comment!”
Một nhà báo hét ầm lên: “Bạch Quý Tinh là kẻ thứ ba phảikhông?”
Tử Tề hơi biến sắc, dừng bước, nhìn thẳng vào nhà báo đó.
Nhà báo cũng không chịu chùn bước, lặp lại câu hỏi, “Xin hỏiBạch Quý Tinh có phải kẻ thứ ba chen vào tình cảm giữa anh và Lâm Hiểu Khiếtkhông?”
Các nhà báo khác đều yên lặng, đợi câu trả lời của Tử Tề.
Thiên Thiên lo lắng gọi nhỏ: “Boss!”
Tử Tề thẳng thắn đáp: “Tôi nói thẳng, tôi và cô Bạch Quý Tinhchỉ là bạn bè, đề nghị quý vị không nên suy đoán tùy tiện. Những tin đồn nhưthế này nếu truyền đi sẽ gây tổn thương rất lớn cho bất kể là Hiểu Khiết hayQuý Tinh. Xin cảm ơn!”
Tử Tề lạnh lùng dứt lời, ung dung thoát khỏi đám nhà báo.
Thiên Thiên vội theo bước.
Đám đông lại thi nhau hét: “Anh Cao! Anh Cao, hãy nói thêmmột chút!”
Họ náo động, đuổi theo Tử Tề và Thiên Thiên.
Quý Tinh đeo một chiếc kính râm lớn, cùng Amy bước ra một tòanhà, cũng gặp phải sự bao vây của nhà báo.
Nhà báo thi nhau hỏi: “Quý Tinh, cô và Tử Tề là người yêu?”
“Cô có phải là kẻ thứ ba chen vào Cao Tử Tề và Lâm Hiểu Khiếtkhông?”
Quý Tinh mỉm cười: “Quý vị vất vả rồi, tôi và anh Cao chỉ làđối tác làm việc, tối qua tôi đến văn phòng của anh ấy để trao đổi bàn bạc. Vớinhững tin tức không có thật của tờ báo nào đó, tôi sẽ yêu cầu được bảo vệ quyềnlợi hợp pháp của mình cho đến khi tờ báo đó xin lỗi mới thôi.”
Quý Tinh duyên dáng đi về phía ô tô, Amy mở cửa. Cả hai nhanhchóng rời khỏi hiện trường.
Quý Tinh vô tình cúi xuống, như mất hồn dồn ánh mắt vào bứcảnh trên báo của cô và Tử Tề.
Amy liếc thấy, thản nhiên bình luận: “Trong nghề này chỉ cầnmột nam một nữ đi gần nhau là bị đồn thổi ngay. Thực ra cũng chẳng trách đượcchuyện cô bị viết thế, gần đây công việc của cô đều liên quan đến Cao Tử Tề,buổi lễ khai trương siêu thị Bách Duyệt cô có đến, còn là đại sứ trong đêm hộiWIP ở Thượng Hải. Tôi hỏi thật nhé, đã bao giờ cô nghĩ đến việc thử tiến thêmmột bước với anh ta chưa?”
Quý Tinh không kịp phản ứng trước lời gợi ý bất chợt này,“Hả?”
Amy giải thích: “Cô nghĩ xem, cô làm nghề này được bao lâunữa? Cao Tử Tề có gia thế, có sự nghiệp riêng, mặc dù đã từng yêu Lâm HiểuKhiết nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến thực tế rằng anh ta đang là một chàng độcthân có giá. Cô nên suy xét việc thêm anh ta vào danh sách riêng đi.”
Quý Tinh mỉm cười im lặng, Amy cũng không đề cập nữa, quaylại chủ đề công việc, “Thôi, nói chuyện khác, chiều nay học viện thẩm mỹ quốctế Thượng Hải có buổi chụp hình với cô.”
Quý Tinh dựa vào cửa sổ trầm tư.
Thang Mẫn ngồi trước bàn làm việc, ảo não nhìn tập tài liệutrên tay, trên đó viết: “Thông báo cắt giảm nhân viên”.
Đúng lúc này Sở Sở gõ cửa bước vào, đưa thêm tài liệu và mộtđống thư từ cho Thang Mẫn, “Giám đốc, đây là những báo cáo tài chính mà chị yêucầu tôi đến phòng kế toán lấy, cả thư riêng của chị nữa.”
Thang Mẫn gật đầu, để thư sang bên cạnh, xem bản báo cáo tàichính.
Sở Sở thắc mắc: “Thực ra Spirit Hoàng Hải không hề có vấn đềgì về tài chính, tại sao hội đồng quản trị lại muốn giảm bớt chi phí nhân sự?”
Thang Mẫn cúi đầu đọc báo cáo, lạnh lùng cười, không ngẩnglên: “Mục đích của họ không phải là cắt giảm chi phí, mà là muốn nhân viên mấtniềm tin vào tôi, lợi dụng lòng người bất an để tạo ra dư luận rằng tôi khôngphù hợp với việc đảm nhiệm quyền chủ tịch, ép tôi nhường lại cái ghế đại diệnCEO.”
Thang Mẫn nhìn từng hàng số liệu kế toán, thấy xuất hiện dòngchữ “Tiền từ thiện đêm hội WIP, Cao Tử Tề trả hộ 100 vạn”.
Cô chau mày, tạm gác lại, tiếp tục nhìn xuống.
Sở Sở lại hỏi: “Vậy giám đốc định làm thế nào?”
Thang Mẫn không để tâm, “Họ muốn ‘thi thể’ tôi sẽ cho họ ‘thithể’. Có điều không ai quy định tôi phải tự tay ‘giết người’.”
Sở Sở hiểu ra ý Thang Mẫn, “Mượn dao giết người?” Nhưng…trong công ty, ngoài giám đốc ra còn ai nắm quyền sinh quyền sát các nhân viênnữa?”
“Đúng thế, là ai?” Thang Mẫn đau hết cả đầu, xem xong báocáo, tiện tay cô cầm tập thư từ lên xem, lướt qua từng bức một. Cô nhìn thấymột lá thư có vẻ bất thường, lập tức bóc ra.
“Thưa giám đốc Thang, tôi là Lâm Hiểu Khiết. Trong lá thư nàylà tờ chi phiếu 100 vạn Đài tệ, tương đương với khoảng 20 vạn Nhân Dân tệ. Đâylà số tiền từ thiện trong đêm hội WIP mà tôi nợ quý công ty, số tiền còn lạitôi sẽ trả dần, mong giám đốc thông cảm.”
Cô lấy tấm chi phiếu ở trong lá thư ra, lập tức nghĩ đến điềugì đó, lại xem khoản tiền mà Cao Tử Tề đã trả trên bản báo cáo, mỉm cười, “Hìnhnhư tôi đã tìm thấy người thay tôi ‘giết người’ rồi.”
Sở Sở không hiểu.
Đầu phố London, Hiểu Khiết ngồi ở quán cà phê bên đường, đọccuốn sách về quản lý kinh doanh.
Cô chụp lại cốc cà phê trên bàn bằng điện thoại, đây là cốccapuchino có vẽ biểu tượng tình yêu. Cô gửi bức ảnh cho Thang Tuấn, đồng thờithêm một dòng tin nhắn, “Tặng anh một ly cà phê, mong anh có thêm nghị lực cốgắng, hy vọng mọi việc bên đó đều thuận lợi!”
Gửi bức ảnh xong, cô ngẩng lên thấy Doug cách đó không xađang vẫy tay với cô.
Doug nhanh chóng đến trước mặt cô, kéo ghế ngồi, vui vẻ chào:“Hi! Đợi lâu rồi phải không?”
“Hi! Tìm em có việc gì?”
Doug nói: “Anh biết Tom quay về Spirit Hoàng Hải làm việcrồi, sợ em buồn nên rủ em đi uống cà phê, nhân lúc sơ hở xem xem có cơ hội độtnhập không.”
Hiểu Khiết mỉm cười, buồn rầu hạ giọng: “Thì ra anh ấy vềSpirit Hoàng Hải làm việc, em cứ tưởng anh ấy sẽ sớm quay lại.”
Doug cắn một miếng bánh ngọt, lấy khăn lau miệng, ngạc nhiên:“Tom không nói với em?”
Hiểu Khiết ủ rũ, không đáp.
Doug an ủi cô, “Chắc cậu ta không ngờ mẹ mình bệnh nặng nhưthế, một lúc xảy ra quá nhiều việc nên không kịp thông báo với em.”
“Cũng có thể.” Lúc này, điện thoại của Hiểu Khiết đổ chuông,cô nghi hoặc nhìn màn hình, “A lô?”
Giọng Thang Mẫn vang lên, “Cô Hiểu Khiết phải không? Tôi làThang Mẫn của Spirit Hoàng Hải.”
Hiểu Khiết sững người lại, ngạc nhiên, “Giám đốc Thang?”
Doug ngồi bên cũng bất ngờ.
Hiểu Khiết lại hỏi: “Có chuyện gì không ạ?”
Thang Mẫn đáp: “Tôi chỉ gọi điện để thông báo là mình đã nhậnđược chi phiếu 100 vạn Đài tệ cô quyên góp cho đêm từ thiện WIP.”
Hiểu Khiết bất giác ngồi thẳng người, “Số tiền còn lại tôi sẽnhanh chóng gửi trả theo phương thức trả góp, xin hỏi như thế có được không?”
Thang Mẫn khẽ cười, “Yên tâm, tôi đâu đòi nợ. Tôi chỉ muốn côbiết rằng là anh Cao Tử Tề đã giúp cô thanh toán hết rồi, cô không cần gửi chiphiếu nữa. Tôi sẽ hủy chi phiếu này cho cô, số tiền này không phải đưa vào tàikhoản của Spirit Hoàng Hải nữa.”
Hiểu Khiết vô cùng kinh ngạc, “Cái gì? Giám đốc nói ai đã trảgiúp tôi?”
Thang Mẫn cười, “Đừng bận tâm, quy tắc ngầm khi chia tay củaxã hội thượng lưu, mọi người đều hiểu. Tôi nghĩ anh Cao nhất định muốn coi 100vạn tệ này là chi phí đền bù cho cô. Nó chẳng là gì với người nhà họ Cao, côkhông cần bận tâm.”
Hiểu Khiết bị những lời của Thang Mẫn chọc giận, cô nghiêmtúc nói: “Từ bấy đến giờ tôi chưa từng đồng ý để Tử Tề trả tiền hộ, việc nàycũng không cần thiết. Mặc dù hiện tại tôi chưa đủ tiền, nhưng tôi sẽ không trốnnợ, tôi sẽ làm việc để kiếm tiền trả.”
Thang Mẫn đáp ứng: “OK, nếu cô không định nhận sự giúp đỡ củaCao Tử Tề, tôi sẽ trả lại tiền cho anh ta.”
Hiểu Khiết khẽ thở phào, “Cảm ơn giám đốc Thang.”
“Cô đã xác định được kế hoạch trả tiền chưa? Cô dự định sẽlàm việc tại đâu? Về Đài Loan? Việc xảy ra với Cao Tử Tề sẽ khiến cô thật khómà xin được việc trong các trung tâm thương mại tại quê nhà.”
Hiểu Khiết mím môi, “Tôi hiểu, cũng đã có sự chuẩn bị tâm lýrồi. Cảm ơn lời nhắc nhở của giám đốc Thang.”
“Bất luận là mẹ tôi hay cá nhân tôi đều đánh giá cao năng lựccủa cô. Nếu cô đồng ý, chúng tôi sẵn sàng chào đón cô về Spirit Hoàng Hải, bắtđầu lại sự nghiệp. Cô cứ suy nghĩ kỹ đi rồi liên lạc với tôi.”
Thang Mẫn không đợi Hiểu Khiết trả lời đã cúp máy.
Hiểu Khiết cười khổ, nhìn điện thoại.
Doug quan tâm, “Sao vậy?”
Hiểu Khiết lắc đầu, ăn một miếng bánh ngọt, nhàn nhạt nói,“Em nên về Đài Loan thì hơn.”
Doug sững sờ, “Em nghĩ kỹ chưa? Về Đài Loan, không phảiThượng Hải?”
Đài Loan là nhà em, bạn bè và các mối quan hệ đều ở Đài Loan.Mặc dù quay về có chút mất mặt, nhưng so với Thượng Hải thì Đài Loan là lựachọn nhiều ưu thế hơn.”
Doug lắc đầu, không tán đồng, “Về Đài Loan, em còn làm việcđược trong các trung tâm thương mại không? Scandal của em và Tử Tề vẫn còn ồnào lắm, lại thêm việc hủy hôn giữa bao người nữa, việc này cũng khiến Hải Duyệtmất mặt. Chà chà, anh mà là bộ phận nhân sự của trung tâm thương mại, chắc chắnkhông dám nhận em.”
Nghe Doug phân tích, Hiểu Khiết bắt đầu thấy hoang mang,“Thật ạ?”
Doug ra sức gật đầu, “Of course! Đến Thượng Hải bắt đầu lạiđi, quan trọng hơn là...”
“Dạ?” Hiểu Khiết nhìn Doug.
“Chủ nhà Tom của em đang ở Thượng Hải!” Doug đặt hai tay lênđầu bắt chước tai thỏ. Hiểu Khiết phì cười.
Trở về căn hộ, Hiểu Khiết bắt đầu thu dọn đồ đạc. Cô cho thỏPeter vào vali đã sắp đầy quần áo.
Doug đứng dựa vào cửa, nhìn cô mà xoa cằm nghĩ ngợi, “Là doanh thuyết phục giỏi, hay em là người dễ bị thuyết phục? Em quyết định quaThượng Hải ư?”
Hiểu Khiết bực bội: “Anh thật nhiều chuyện, chả phải anh độngviên em đi Thượng Hải sao?”
“Ý anh là, Thượng Hải và Đài Loan, Thượng Hải better. Nhưngnước Anh và Thượng Hải, đương nhiên nước Anh much better.”
Hiểu Khiết đứng dậy, đưa chùm chìa khóa cho Doug, “Đây làchìa khóa căn hộ, giao cho anh đấy.”
“Này này...” Doug tiến sát lại Hiểu Khiết như muốn tiết lộmột bí mật cho cô.
“Dạ?” Hiểu Khiết không hiểu.
Doug đảo mắt, “Không bằng như vậy, số tiền em nợ để anh trảcho, em ở lại Anh với anh. Chẳng phải em rất thích nước Anh sao? Hàng ngày anhcó thể dẫn em đi khắp London. Chẳng phải em rất thích thỏ ư? Chúng ta ở lại cănhộ này, lúc nhìn bầy...” Bất giác không nghĩ ra cái tên của chú thỏ mà HiểuKhiết mang theo, “… thỏ Prefer!”
Hiểu Khiết lập tức sửa lại, “Thỏ Peter!”
Doug nhún vai: “Peter hay Prefer như nhau thôi.”
Hiểu Khiết chống nạnh: “Thỏ có rất nhiều loại, Miffy, Lehman,Chomsky... Nhưng em và Thang Tuấn chỉ thích thỏ Peter!”
“OK! Peter thì Peter.” Doug xoa cằm, quay về chủ đề chính,“Tóm lại, chúng ta ngày ngày sẽ vui vẻ sống trong căn hộ mà đâu đâu cũng là thỏPeter, ha ha.” Anh dang hai tay, cười sảng khoái, như thể mình đang ngồi trongcăn hộ ngập thỏ Peter vậy.
Hiểu Khiết nhe răng, chọc cho anh một cái, “Doug, căn hộ nàykhông phải của anh đâu nhé.”
Doug giơ chùm chìa khóa lên, “Nhưng tôi có chìa khóa, ngườicó chìa khóa chính là chủ căn hộ.”
Hiểu Khiết lập tức hét đòi, muốn giật lại: “Trả cho em!”
Doug giơ cao tay, không cho cô lấy. Hiểu Khiết phải nhảy mấycái mới đoạt được chìa khóa từ tay anh, “Để em trực tiếp trả chìa khóa choThang Tuấn. Bây giờ em sẽ thông báo với anh ấy.”
Cô lôi điện thoại ra định sẽ gọi cho Thang Tuấn, Doug vộingăn cản, “Nói trước với cậu ta làm gì, phải khiến cậu ta bất ngờ chứ.”
“Anh thật rất trẻ con.”
“Không được tiết lộ với Tom, nhớ cho anh biết thái độ của cậuta khi thấy em nhé!” Doug vui vẻ cầm áo khoác, “Sáng mai anh đến đón đưa em điăn bữa sáng cuối cùng, sau đó tiễn em ra sân bay.”
Doug vui vẻ vẫy tay tạm biệt, Hiểu Khiết cũng mỉm cười vớianh.
Sau khi Doug đi rồi, cô tiếp tục thu dọn mọi thứ, thấy thỏPeter lại cảm thấy vui.
Trong bệnh viện, Thang Lan nằm trên giường, vẫn chưa tỉnh.
Thang Tuấn ngồi bên cạnh bà, vừa nhẹ nhàng xoa bóp cho mẹ,vừa dịu dàng trò chuyện: “Hôm nay mẹ khá hơn chưa? Mấy ngày vừa rồi con khôngđến, mẹ đoán xem con đi đâu?”
Thang Lan vẫn nhắm nghiền, không phản ứng.
Thang Tuấn mỉm cười, “Chắc mẹ không ngờ là con đã quay trở vềSpirit Hoàng Hải. Không có mẹ che chở, có rất nhiều việc không thuận lợi lắm,mỗi ngày con ngủ chưa đến ba tiếng. Nhưng con nghĩ qua đợt này sẽ tốt hơn. Cònmột tin tốt... Con muốn mẹ xem một thứ.”
Anh lôi trong túi ra bản kế hoạch lễ kỷ niệm năm nay, giơ ratrước mẹ, vui vẻ nói: “Lễ kỷ niệm trung tâm thương mại năm nay do con phụtrách, mẹ có bất ngờ không?”
Thang Lan vẫn vậy.
Thang Tuấn đặt bản kế hoạch xuống, chán nản: “Mẹ không lo conlàm hỏng một hoạt động lớn thế ạ? Nếu mẹ lo thì mau tỉnh lại chỉ bảo con đi. Mẹcó biết không, hiện giờ những người bên cạnh chẳng ai muốn giúp con cả, chỉmình con đơn thương độc mã, con sợ mình sẽ làm hỏng việc, cũng sợ sẽ làm hủyhoại danh tiếng của mẹ.”
Anh thở dài, buồn bã nói: “Suýt nữa con quên mất, mẹ cũngđang đơn thương độc mã chiến đấu với chính mình. Mẹ phải nhanh tỉnh lại đấynhé!”
Nhìn Thang Lan cô đơn nằm trên giường bệnh, Thang Tuấn vôcùng đau lòng. Mắt anh đỏ hoe, dịu dàng nắm chặt tay bà, “Con hứa sẽ cố gắng,dù chỉ có một mình, con cũng sẽ cố gắng, nhất định con sẽ làm thật tốt buổi lễkỷ niệm năm nay, để mẹ tỉnh dậy là có thể tự hào vì con. Cho nên mẹ cũng phảicố gắng nhé, con xin mẹ, hãy mau tỉnh lại.”
Hai mắt Thang Lan vẫn nhắm nghiền.
Anh cười: “Mẹ, muộn rồi, con phải về đây, ngày mai con lạiđến thăm mẹ!” Anh đứng dậy, cầm ba lô và chùm chìa khóa, cúi xuống hôn lên mámẹ rồi quay người rời đi.
Trong phòng khách sang trọng của Tăng gia, Đổng sự Tăng vàcác thành viên trong hội đồng quản trị đang ngồi trên sofa, nhàn nhã hút xì gà,uống whisky.
Thành viên hội đồng quản trị A từ từ nhả một làn khói, khôngvui phát biểu: “Con nhỏ Thang Mẫn kia chẳng coi cổ đông chúng ta ra gì. Ngàytrước khi Thang Lan làm chủ tịch, ít nhiều còn tôn trọng ý kiến của chúng ta.Bây giờ Thang Lan ngã xuống, Thang Mẫn không thèm quan tâm ý kiến của chúng ta,bảo xử lý việc cắt giảm nhân sự mà bao lâu rồi không thấy động tĩnh, cứ nghĩđến mấy chuyện này là tôi lại không ngủ được.”
Đổng sự Tăng rót một ly Whisky đưa cho ông A, mỉm cười an ủi,“Đừng tức giận, tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe, như thế thật không đáng. Chodù có giảm biên chế hay không thì cô ta vẫn phải suy nghĩ về vấn đề chi phínhân sự, lần họp tới chắc chắn phải đưa ra biện pháp giải quyết, chúng ta hãycho cô ta chút thời gian.”
Thành viên hội đồng quản trị B lên tiếng: “Cho chút thời gianđương nhiên không thành vấn đề, có điều tôi lo lễ kỷ niệm năm nay Thang Mẫnkhông đủ năng lực, sẽ làm hỏng việc. Đến lúc đó cổ phiếu của Hoàng Hải sụt giá,chúng ta phải ăn nói thế nào với các cổ đông nhỏ đây?”
Tất cả đều lo lắng, nhìn nhau.
Đổng sự Tăng mỉm cười, bình tĩnh hút xì gà, từ từ nhả khói, vờ vĩnh nói:“Đừng như thế, chúng ta phải tin tưởng vào năng lực xử lý của Thang Mẫn, ít ra cô ta cũng đã được tôi luyện rất lâu dưới trướng Thang Lan rồi,học không được mười phần thì cũng phải được bảy, tám phần. Hơn nữa,Thang Tuấn cũng trở về giúp sức, đêm hội WIP lần trước cậu ta làm chảphải rất thành công ư? Cứ đặt niềm tin vào những người trẻ tuổi một lầnđi.”
Ông A nhấp một ngụm whisky, “Đương nhiên, so với Thang Mẫn, ThangTuấn có vẻ tôn trọng chúng ta, nhưng cậu ấy còn quá trẻ, cần phải đượctôi luyện nhiều hơn. Không như các vị lão thành đây, bao nhiêu sóng gióđều trải qua hết rồi, đặc biệt là ông, Đổng sự Tăng, bắt ông phải nghelời mấy đứa trẻ, để ông phải chịu ấm ức rồi.”
Đổng sự Tăng đảo mắt một vòng, cười: “Đừng nói thế, già rồi phảinhường sân khấu lại cho người trẻ phát huy, cho họ cơ hội được rèn dũa,chúng ta cứ chờ xem! Huống hồ, nếu thực sự xảy ra chuyện, chẳng phải vẫn còn lớp già này hay sao?”
Các thành viên trong hội đồng quản trị đều gật gù.
“Nể mặt Đổng sự Tăng, chúng tôi sẽ chờ xem lễ kỷ niệm năm nay thế nào!”
Mọi thành viên trong hội đồng quản trị nâng ly, vui vẻ tiếp tục tròchuyện. Đổng sự Tăng hút xì gà, nhả từng làn khói ra, khẽ nhếch mép đầykhó hiểu.
Trong phòng họp của Hoàng Hải, Thang Tuấn ngồi ở vị trí chủ trì, chau mày lật giở từng trang bản kế hoạch trước mặt. Người phòng kế hoạchngồi hai bên, tất cả đều nhìn Thang Tuấn với vẻ hí hửng.
Thang Tuấn gập lài liệu lại, cân nhắc nên nói thế nào.
Tố Tố mở lời trước, “Chủ nhiệm thấy sao?”
Thang Tuấn đáp: “Nội dung cũng phong phú...”
Tiết Thiếu tự tin: “Từ kho số liệu về lễ kỷ niệm của các trung tâmthương mại khác, tôi đã chọn ra những hoạt động phù hợp nhất với HoàngHải rồi mới viết thành bản kế hoạch này. Mua mười tặng một, mỹ phẩm độcquyền giá ưu đãi, tặng hàng hiệu... không thiếu hoạt động nào.”
“Số lượng hoạt động thì đủ rồi, nhưng về chất lượng, tôi chỉ lo hoạtđộng mà những trung tâm thương mại khác có chúng ta lại không có.” Thang Tuấn cố gắng diễn đạt uyển chuyển suy nghĩ của mình.
Trịnh Phàm lên tiếng: “Chủ nhiệm yên tâm, tôi đã nghe ngóng hoạt động vào lễ kỷ niệm năm nay của các trung tâm thương mại kia, cái họ cóchúng ta chắc chắn cũng có.”
Tất cả vui vẻ gật đầu.
Thang Tuấn nhìn một lượt, chân thành hỏi: “Vậy cái người khác không có, chúng ta có không?”
Cả đám sửng sốt, không biết đáp sao.
Thang Tuấn nói: “Khách hàng mục tiêu của trung tâm thương mại chúngta đều là những khách hàng cao cấp VIP, WIP có thu nhập hàng năm trênnghìn vạn, cô nghĩ họ sẽ quan tâm đến những chương trình khuyến mãi nhonhỏ kiểu này?”
Trịnh Phàm đáp: “Lễ kỷ niệm của các năm trước, kết quả doanh thu của những hoạt động này rất tốt.”
Mọi người phớt lờ Thang Tuấn.
Thang Tuấn sắp xếp lại suy nghĩ, bình tĩnh diễn đạt: “Không phải tôinói bản kế hoạch năm nay không tốt. Tôi biết việc áp dụng kinh nghiệmthành công của những năm trước là biện pháp an toàn nhất. Nhưng tôi hyvọng có thể bứt phá khuôn mẫu hiện có, tổ chức một lễ kỷ niệm hoàn toànkhác.”
Thang Tuấn phát tài liệu trên tay, nhân viên phòng kế hoạch chán nảnxem các số liệu mà anh đưa cho, cảm thấy vị thiếu gia này sao mà rỗi hơi nhiều chuyện.
Thang Tuấn nói tiếp: “Đây là danh sách khách hàng WIP của năm nay,tôi muốn mọi người nghiên cứu nhu cầu của họ, những thứ gì họ cần, điềuhấp dẫn họ nhất có thể không phải là khuyến mãi mà là dịch vụ cao cấpchẳng hạn, chúng ta có thể suy nghĩ theo hướng này.”
Tiết Thiếu nhìn số liệu, lo lắng lên tiếng: “Chủ nhiệm, thông tin vềthói quen tiêu dùng của khách hàng WIP rất hạn chế. Nếu bắt đầu xây dựng lại một kho dữ liệu thuộc về họ thì phải cần khoảng một tuần, tôi sợkhông kịp báo cáo.”
Thang Tuấn khẽ chau mày, sau đó mỉm cười động viên, “Ngoài kho dữliệu, tìm hiểu trực tiếp hoặc làm các phiếu điều tra thị trường cũngđược. Đừng suốt ngày ngồi trước máy tính như thế không tìm được ngườiyêu đâu.”
Mọi người bật cười.
Tiết Thiếu lén nhìn Tô Lợi, đẩy đẩy gọng kính, hơi lúng túng.
“Chủ nhiệm, chúng tôi hiểu hiện giờ anh đang có những suy nghĩ rấttáo bạo, muốn làm một việc thật khác thường. Nhưng điều chúng ta cầnkhông phải mạo hiểm mà là giảm bớt rủi ro thất bại. Mặc dù bản kế hoạchnày đánh vào chiêu bài an toàn, nhưng ít ra cũng giữ được bát cơm. Hộiđồng quản trị đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, cho nên chúng ta khôngđược phép sai sót là điều quan trọng nhất.” Tố Tố khẩn thiết nhìn ThangTuấn.
Tô Lợi vội chen vào, “Tố Tố nói rất đúng, hơn nữa hội đồng quản trịtoàn những bậc lão làng cả, tôi sợ rằng họ sẽ không thích những trò mới. Cái gì cũng có mặt tốt của nó, cho dù chúng ta không biết sở thích củahội đồng quản trị, nhưng ít ra những kinh nghiệm trong quá khứ có thểkhiến hội đồng quản trị tin tưởng.”
Trịnh Phàm nũng nịu nhìn Thang Tuấn, “Chủ nhiệm, bản kế hoạch này rất tệ ư? Chúng em cố lắm rồi mà.”
Thang Tuấn khẽ thở dài, “Đương nhiên tôi nhìn thấy sự cố gắng của mọi người, nhưng cầm bản kế hoạch này tôi không biết phải ăn nói với giámđốc thế nào.”
Tố Tố chân thành góp lời: “Chủ nhiệm, anh vừa mới đến có khi khônghiểu giám đốc bằng chúng tôi. Khi chị ấy dẫn dắt chúng tôi lên kế hoạch, những sách lược thường dùng nhất như chiết khấu, tặng quà, hàng độcquyền chúng tôi đều đưa vào đây rồi, xin chủ nhiệm cứ yên tâm.”
Thang Tuấn vẫn tỏ ra không tán đồng, im lặng.
Trịnh Phàm lại thở dài, “Chủ nhiệm, anh không cần lo cho chúng tôi, thực ra chúng tôi mới là người lo lắng cho anh.”
Tất cả đều nhìn Thang Tuấn với ánh mắt ái ngại, ra sức gật đầu.
Thang Tuấn không hiểu, “Lo lắng cho tôi?”
Tố Tố cố tỏ ra bí mật: “Thấy bảo giám đốc mời về một giám đốc dự án để giám sát lễ kỷ niệm năm nay.”
“Thật hả? Tôi đâu nghe nói đâu.” Thang Tuấn bất giác chau mày.
Tố Tố an ủi, “Vừa mới rơi từ trên trời xuống một chủ nhiệm dự án, giờ lại thêm một giám đốc dự án, động thái này rõ ràng là định khống chếchủ nhiệm. Nhưng anh yên tâm, chúng tôi đều ủng hộ anh.”
Thang Tuấn cảm động.
Tiết Thiếu tiếp tục, “Chúng tôi thấy trước khi giám đốc mới đến,chúng ta nên dĩ bất biến ứng vạn biến, cứ giữ nguyên bản kế hoạch thếthì hơn. Nhỡ sửa giữa chừng rồi, giám đốc dự án mới lại thích bản kếhoạch an toàn thì sao.”
Mọi người đều gật đầu tán đồng.
Thang Tuấn do dự, cuối cùng theo đa số, “Được thôi, vậy tạm thời giữnguyên phương án cũ. Nếu ai có ý tưởng khác về lễ kỷ niệm năm nay, rấtmong cứ mạnh dạn đưa ra.”
Cả phòng thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí căng thẳng dần trở nên dễ chịu hơn.
Tiết Thiếu nhìn đồng hồ, “Đến giờ nghỉ trưa rồi, chủ nhiệm, chúng tôi đi ăn nhé?”
Thang Tuấn cũng nhìn đồng hồ, “Ừ, hôm nay đến đây thôi, mọi người giải tán.”
Tất cả lũ lượt đứng dậy, rời khỏi phòng.
Chỉ còn lại một mình Thang Tuấn, anh nhìn những chỗ ngồi trống không, thực sự bất lực.
Cầm một lon nước ngọt, anh đứng ngoài ban công, u buồn ngắm phongcảnh thành phố. Vừa làm một ngụm đã bật cười, “Sao lại là vị dâu?”
Anh nhớ lại nụ hôn đầu tiên với Hiểu Khiết... Cô quay đầu về phíaanh, môi chạm nhẹ vào môi anh. Lúc bất ngờ đó cả hai đều không kịp phảnứng, mắt mở to nhìn đối phương, thời gian như dừng lại.
Định thần, anh nhìn lon nước ngọt trong tay, nhớ đến Hiểu Khiết màmỉm cười, lầm bầm một mình, “Nếu có em bên cạnh cùng nghĩ cách thì tốtbiết bao.”
Thang Tuấn ngẩng đầu lên bầu trời, thở dài, cười khổ.
Hiểu Khiết mặc bộ vest công sở, chân đi đôi giày cao gót hàng hiệu,bước nhanh về phía cửa trung tâm thương mại Spirit Hoàng Hải.
Lòng cô ngập tràn hy vọng. Đứng ngoài phòng làm việc của Thang Mẫn,cô bắt đầu cảm thấy hơi hồi hộp, lấy gương và son môi từ túi xách chỉnhtrang lại.
Từ trong gương, Hiểu Khiết bắt gặp một cô gái đeo thẻ nhân viên trêncổ bước ra từ văn phòng giám đốc Thang, trông có vẻ bất mãn, miệng cònlàu bàu, “Thật quá đáng, không đủ người thì gọi tôi vào pha cà phê, tôiđã qua cái thời làm em gái cà phê lâu rồi.”
Hiểu Khiết mải chú ý vào cô ta, không cẩn thận quẹt lệch son môi. Cô ảo não, vội tìm giấy ăn trong túi.
Người đi ra là Tố Tố, thấy vẻ bối rối của Hiểu Khiết bèn lại gần, đưa một cuộn giấy vệ sinh bẹp dí từ trong túi ra, “Cho cô này.”
Hiểu Khiết cầm cuộn giấy, nói cảm ơn.
Tố Tố mỉm cười thân thiện: “Đừng khách sáo, tôi tiện tay lấy trongphòng vệ sinh đấy, còn nhiều lắm, cuộn này cô cứ giữ mà dùng.” Sau đórời đi.
Hiểu Khiết nhíu mày, “Sao lại trộm giấy trong nhà vệ sinh chứ? Người khác vào mà không có giấy thì làm thế nào?”
Cô cúi đầu, cầm một đầu khẽ lau vết son, bất cẩn đánh rơi cuộn giấy.Nó lăn dọc theo hành lang, càng lúc càng nhỏ dần, kéo dài một quãng.
Cuối cùng, cuộn giấy vệ sinh lăn đến tận đầu kia hành lang, dừng lại bên cạnh một đôi giày nam đặc biệt.
Hiểu Khiết vô cùng lúng túng, vội đi theo, định cúi xuống nhặt thì một bàn tay trắng dài đã giúp cô.
Cô ôm một đống giấy, cúi đầu, thật mất mặt, liên tục nói: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh.”
Hai người cùng ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhau.
“Là em!”
“Là anh!”
Thang Tuấn và Hiểu Khiết gần như đồng thanh, ngạc nhiên nhìn đốiphương. Anh nheo mắt liếc đống giấy vệ sinh trên tay cô, Hiểu Khiết cũng đưa mắt theo. Phì cười.
“Sao em lại ở đây? Lại còn cầm một đống giấy toilet nữa chứ.” Thang Tuấn cầm một đầu, Hiểu Khiết đầu còn lại, cùng cuộn lại.
Hiểu Khiết ngại ngùng, bĩu môi như làm nũng: “Chuyện này nói ra dàilắm. Anh ấy, bao lâu không liên lạc với em, điện thoại gọi cũng khôngnghe máy, khiến em lo chết đi được!”
“Anh xin lỗi, đợt này bận quá.” Thang Tuấn cảm thấy kỳ lạ, sao độtnhiên cô lại đến Thượng Hải, trong lòng phấp phỏng mong đợi, “Cho nên…em đến đây... là vì...?”
Hiểu Khiết cười: “Công việc, sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi.”
Thang Tuấn ngạc nhiên vui sướng, “Thật hả? Thế thì tốt quá, là phòng nào? Chức vụ gì?”
Hiểu Khiết đang định đáp thì thư ký đi tới, cắt ngang hai người, “Cô Lâm, giám đốc đang đợi cô.”
Hiểu Khiết nháy mắt với Thang Tuấn: “Em đi gặp giám đốc đã, lát sẽnói chuyện với anh.” Cô vội vàng đi theo thư ký, nhưng quên mất cô vàThang Tuấn mỗi người đang cầm một đầu cuộn giấy vệ sinh, đoạn giấy giữahai người lại bị kéo dài ra.
Thang Tuấn gọi, “Em quên giấy vệ sinh rồi này!”
Hiểu Khiết quay đầu lại nhìn sau lưng, bật cười khúc khích.
Thang Tuấn đưa giấy vệ sinh cho Hiểu Khiết. Cô ra hiệu cảm ơn anh rồi vội theo chân thư ký.
Hiểu Khiết vừa đi vừa ra sức cuốn lại cuộn giấy nhưng thế nào cũngkhông xong, cuối cùng đành phải mang một đống giấy vệ sinh vào văn phòng Thang Mẫn.
Nhìn cô như thế, Thang Tuấn không nhịn được cười.
Thang Mẫn ngồi trước bàn làm việc, Hiểu Khiết lo lắng ngồi trên sofađối diện cô. Chiếc túi bên cạnh nhét phồng căng, ít giấy thò ra bênngoài.
Thang Mẫn lên tiếng: “Rất vui vì cô đã chấp nhận lời đề nghị của tôi.”
Hiểu Khiết mỉm cười, hơi căng thẳng.
“Không phải khẩn trương, cô đã để lại ấn tượng sâu đậm với tôi sauđêm hội WIP. Lại thêm xuất phát điểm trước kia của cô tại Hải Duyệt nữa, tôi tin rằng không ai hiểu về trung tâm thương mại hơn cô. Hy vọng côcó thể dẫn dắt đội ngũ phòng kế hoạch của chúng tôi làm nên một bản kếhoạch đặc biệt cho buổi lễ kỷ niệm năm nay.”
Hiểu Khiết mỉm cười, gật đầu đầy tự tin.
Thang Mẫn đẩy một tệp tài liệu đến Hiểu Khiết, “Đây là kế hoạch trảnợ mà kế toán làm cho cô, khoản tiền quyên góp cho đêm hội WIP còn lại80 vạn Nhân Dân tệ, sẽ khấu trừ dần vào lương hàng tháng của cô.”
Hiểu Khiết mở ra nhìn, lại gật đầu.
Đột nhiên, Thang Mẫn thu lại thái độ ôn hòa, rất nghiêm túc nói: “Vềlễ kỷ niệm năm nay, còn một nhiệm vụ đặc biệt muốn giao cho cô.” ThangMẫn đưa công văn yêu cầu giảm biên chế cho Hiểu Khiết, “Nhân dịp chuẩnbị kế hoạch lễ kỷ niệm năm nay, tôi muốn cô thay mặt công ty loại đinhững nhân viên thiếu tích cực, đây là danh sách.”
Tờ đầu tiên là hồ sơ của Thang Tuấn. Cô ngạc nhiên: “Giám đốc Thang, thế này là ý gì ạ?”
Thang Mẫn đáp: “Đây là danh sách những nhân viên có thành tích khôngtốt, tôi muốn cô kiểm tra từng người một và loại bớt những nhân viênkhông đạt yêu cầu.”
Hiểu Khiết thắc mắc, “Bao gồm... Thang Tuấn?” Cô cầm danh sách, không dám tin lắm.
“Nếu chỉ vì là họ Thang mà được ưu tiên thì làm sao có thể khiến cácnhân viên khác tâm phục khẩu phục? Vì sự gắn kết tập thể, trong danhsách cắt giảm đương nhiên phải có tên Thang Tuấn.”
Hiểu Khiết thoáng lo lắng.
Thang Mẫn nhìn chằm chằm Hiểu Khiết, “Tôi biết cô và em trai tôi cómối quan hệ cá nhân rất tốt, nhưng trong công ty, tôi hy vọng hai ngườicông tư phân minh, đừng để tình cảm riêng tư ảnh hưởng đến công việc.”
Hiểu Khiết thành thực đáp: “Xin giám đốc yên tâm, tôi và Thang Tuấnchỉ là bạn bè. Tôi nhận công việc này là vì nhiệt huyết theo đuổi côngviệc trong trung tâm thương mại, cũng để có tiền trả nợ. Hiện giờ tôichỉ muốn làm việc tốt, nhanh chóng trả nốt 80 vạn còn thiếu, nhữngchuyện khác đều không quan trọng.”
Thang Mẫn gật đầu tán đồng, nhưng vẫn chưa yên tâm, “Cô chắc chắn sẽ đối xử với em trai tôi như những người khác?”
Thái độ cứng rắn của Thang Mẫn khiến Hiểu Khiết hạ quyết tâm, quả quyết: “Tôi có thể.”
Thang Mẫn hài lòng, “Hy vọng cô nói được, làm được. So với nhữngngười không có năng lực, thì những người làm việc theo cảm tính còn tệhại hơn, cho dù biểu hiện có tốt thế nào thì tôi cũng không muốn mộtngười như vậy tiếp tục ở lại.”
Hiểu Khiết hiểu ra ý Thang Mẫn, “Vâng, tôi biết rồi ạ.”
Mọi người đều đang bận rộn với những công việc sau cùng cho bản kế hoạch của lễ kỷ niệm.
Thang Tuấn đi đi lại lại từ chỗ này sang chỗ khác, hướng dẫn nhânviên chỉnh sửa nốt. Anh đứng cạnh Tố Tố, chỉ cho cô những số liệu cầnchú ý, “Đây là ước tính lợi nhuận, phải kiểm tra nhiều lần, cẩn thậnkhông tính nhầm.”
Tố Tố gật đầu, lấy máy tính ra tính lại lần nữa.
Thang Tuấn đi về phía Tiết Thiếu và Tô Lợi, liếc màn hình máy vi tính của họ, “Rất tốt, trong khoảng thời gian ngắn đã phân tích chi tiết các số liệu của WIP lần này, đây coi như phụ lục.”
Tiết Thiếu và Tô Lợi mỉm cười gật đầu, tiếp tục chỉnh sửa tài liệu.
“Đang bận à?” Đột nhiên, giọng Sở Sở vang lên. Tất cả dừng lại nhìn ra cửa.
Sở Sở cười: “Phòng kế hoạch của các bạn lại được bổ sung nhân lực đây.”
Mọi người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, chờ Sở Sở hé lộ đáp án.
Sở Sở mỉm cười giới thiệu, “Xin giới thiệu, đây là giám đốc dự án mới, Lâm Hiểu Khiết.”
Ai nấy đều bất ngờ, lần lượt đứng cả lên. Tố Tố nhận ra Hiểu Khiết là người ban nãy mình đưa giấy vệ sinh cho.
Hiểu Khiết mỉm cười nhìn Thang Tuấn, sau đó lịch sự chào hỏi: “Sau này mong mọi người chỉ bảo thêm.”
Người phòng nhân sự quả nhiên nói thật.
Sở Sở để ý thấy ánh mắt đưa qua đưa lại giữa Thang Tuấn và HiểuKhiết, bất giác chau mày nhưng vẫn giữ đúng nguyên tắc, “Tôi chắc hẳnmọi người đã gặp cô Lâm trong đêm hội WIP, tôi cũng không giới thiệunhiều. Kể từ hôm nay, giám đốc cử cô Lâm dẫn dắt mọi người lên bản kếhoạch cho lễ kỷ niệm, đề nghị các bạn hãy phối hợp với giám đốc dự án.”Sau đó quay sang, “Chủ nhiệm Thang.”
Thang Tuấn và Hiểu Khiết như chìm trong thế giới chỉ có hai người.
Sắc mặt Sở Sở sa sầm, khẽ hắng giọng đánh tiếng.
Lúc này Thang Tuấn mới định thần lại, quay sang Sở Sở: “Có việc gì?”
Sở Sở mỉm cười lịch sự, “Chủ nhiệm Thang, giám đốc tìm anh.”
Thang Tuấn mỉm cười với mọi người rồi đi theo Sở Sở.
Hai người đi rồi, nhân viên phòng kế hoạch lại cúi xuống, tiếp tục làm việc.
Hiểu Khiết lên tiếng: “Các bạn, chúng ta họp một lát, cùng xem xem kế hoạch cho lễ kỷ niệm năm nay mọi người đã làm đến đâu rồi nhé.”
Tiết Thiếu ngẩng đầu lên, “Giám đốc, bản kế hoạch của chúng tôi vàchủ nhiệm Thang cơ bản đã xong rồi, lát nữa sẽ in ra cho giám đốc xemqua.”
Hiểu Khiết vô cùng bất ngờ, “Làm xong rồi? Vậy những tặng phẩm có liên kết cùng thẻ tín dụng thì sao? Đều có cả rồi?”
Trịnh Phàm đứng dậy, đi về phía Hiểu Khiết, đưa tài liệu cho cô: “Đã liên hệ rồi, đây là các số liệu về tặng phẩm.”
Hiểu Khiết nhận lấy, tiếp tục hỏi: “Việc tuyển thêm nhân viên làm bán thời gian thì sao? Sẽ cần rất nhiều người, nếu không đủ...”
Tiết Thiếu lập tức cắt ngang lời, “Việc này đã chuyển cho phòng nhânsự, yêu cầu bọn họ đăng tuyển trên mạng.” Dứt lời lại cúi xuống làm tiếp việc của mình.
Hiểu Khiết lại hỏi: “Vậy phòng sản phẩm thì sao?”
Tố Tố đáp: “Phòng sản phẩm đã được thông báo, đề nghị hỏi nhà cung cấp các chi tiết về chiết khấu và thông tin phản hồi.”
Hiểu Khiết thấy tất cả đều tập trung làm việc của họ, cô hoàn toànkhông có chỗ để thò tay vào và cũng không có việc gì để giúp đỡ.
Tố Tố mỉm cười với Hiểu Khiết. Hiểu Khiết nhận ra Tố Tố, cũng cười lại, đưa mắt nhìn các nhân viên bận rộn trong phòng.
Sau khi Thang Tuấn gõ cửa đi vào văn phòng của Thang Mẫn, tiện taykhép luôn cửa lại. Sở Sở lúc đầu định rời đi, nhưng được vài bước, nghĩthế nào lại quay lại đứng ngay bên ngoài lo lắng.
Thang Mẫn ngồi trước bàn làm việc, nhìn thẳng vào Thang Tuấn, cười lạnh, “Có biết tại sao chị gọi em vào không?”
Thang Tuấn đáp: “Giám đốc dự án mới vừa đến đã vội gọi em vào, chắc có liên quan đến Hiểu Khiết?”
“Em rất thông minh, việc công là việc công, việc tư là việc tư, emđuổi theo Hiểu Khiết đến Anh, hại mẹ đổ bệnh nằm đó, việc này chị có thể bỏ qua. Nhưng chị để Hiểu Khiết đến Hoàng Hải, không phải là cho haingười không gian yêu đương mà là giúp Hoàng Hải phát triển, nên mong emhãy giữ tự trọng.”
Thang Tuấn im lặng.
Thang Mẫn tiếp tục: “Hiểu Khiết đã nói với chị rất rõ ràng, hai người chỉ là bạn bè bình thường. Chị tuyệt đối tin tưởng nhân cách cô ấy vàcũng tin cô ấy sẽ không dám làm loạn ở công ty. Ngay đến Cao Tử Tề cô ấy còn không coi ra gì huống chi một hoàng thái tử bất tài như em, chắcchắn sẽ không thể lọt được vào mắt cô ấy.”
Sở Sở nghe thấy lời, lặng lẽ thở phào, mỉm cười yên tâm.
Thang Mẫn vẫn nói: “Người mà chị lo, là em.”
Thang Tuấn siết chặt tay lại, chấp nhận chịu đựng sự xỉ nhục của Thang Mẫn.
Cô nhìn chằm chằm vào anh, “Em hãy chuyên tâm làm việc cho chị, chịkhông muốn nghe thấy đồng nghiệp chê cười em là một kẻ si tình ngu ngốc, trở thành trò cười trong lúc nhàn rỗi, làm mất mặt nhà họ Thang chúngta!”
Thang Tuấn nghiến răng, kiềm chế cảm xúc, “Chị yên tâm, em sẽ không làm chị mất mặt.”
“I hope so.”
Thang Tuấn bực bội, quay lưng bước đi dứt khoát, không để ý Sở Sở vẫn đứng ngoài cửa.
Cô cắn môi, âm thầm tính toán.
Hiểu Khiết một tay cầm hộp bánh, một tay xách chiếc túi đựng nhiềulon cà phê, vào trong phòng làm việc. Gần đến cửa, bèn nghe thấy mộttràng cười từ trong vọng ra.
Trịnh Phàm cay nghiệt nói: “Mọi người có thấy biểu hiện của Lâm Hiểu Khiết không vậy? Thật lố bịch.”
Tố Tố góp lời: “Đối với những người mới từ đâu rơi đến thế này, phải cho một bài học mới biết sự lợi hại của chúng ta.”
Trịnh Phàm gật gù: “Đúng thế, phòng kế hoạch làm việc bao lâu nay đâu có sao, đột nhiên rớt xuống một vị giám đốc, rốt cuộc định làm gì chứ?”
Hiểu Khiết chau mày, bước chậm lại, đứng bên ngoài nghe ngóng.
Tiết Thiếu lên tiếng: “Mọi người không sợ cô ta đến để giảm biên chế ư?”
Mỗi người có một phản ứng khác nhau.
Trịnh Phàm bất mãn: “Cô ta dựa vào cái gì? Cô ta hiểu chúng ta thế hả? Ở đâu có chuyện cô ta quyết định ai sống ai chết?”
Tô Lợi nói: “Sao mà phải lo lắng, chỉ cần làm tốt bản kế hoạch, cô ta sẽ chẳng có lý do gì để đuổi chúng ta.”
Tố Tố cũng nói: “Điều đáng sợ nhất là cô ta hoàn toàn không bị ràngbuộc bởi các mối quan hệ, thích đuổi ai thì đuổi. Chúng ta không biếtLâm Hiểu Khiết sẽ ở lại đây bao lâu, không biết chừng giảm biên chế xong là phủi đít đi luôn ấy. Mọi người cứ nhìn cách cô ta rời khỏi Hải Duyệt là biết.”
Tất cả đều gật đầu.
Trịnh Phàm tiếp tục: “Người phụ nữ đó toàn thích mấy anh nhà giàu,vừa bỏ Cao Tử Tề đã vào Hoàng Hải theo đuổi Thang Tuấn, thật là khôngbiết xấu hổ.”
Hiểu Khiết trợn tròn mắt, tay khẽ run run.
Tố Tố nói: “Nhặt sỏi đấy.”
Tiết Thiếu không hiểu, “Nhặt sỏi?”
Tố Tố bĩu môi, “Nhặt sỏi cô cũng chưa nghe bao giờ? Cô làm sao thếhả? Chả phải có câu danh ngôn ‘Chọn người yêu như nhặt sỏi, mục tiêu:càng nhặt càng lớn, phải chắc chắn viên sỏi sau tốt hơn viên sỏitrước’.”
Trịnh Phàm lấy ví dụ bổ sung, “Ồ hiểu rồi, cũng giống shopping, hàng mùa tới lúc nào chả tốt hơn đồ mùa này.”
“Vậy thì năm nay cô đừng mua nữa cho xong!” Tố Tố bực bội.
Trịnh Phàm lên tiếng: “Nhưng trong lúc chờ đợi sản phẩm của mùa sauthì vẫn cần có quần áo ra hồn để còn gặp gỡ mọi người chứ. À há, cho nên Cao Tử Tề chính là bộ mặt của Lâm Hiểu Khiết mùa bây giờ, đổi mùa cáilà bị cho đi ngay.”
Đám người bật cười.
Bên ngoài, Hiểu Khiết không thể nghe thêm được nữa, cầm hộp bánh ngọt và túi cà phê quay người bỏ đi.
Trong phòng uống nước, Hiểu Khiết thất vọng ngồi trước bàn kính, nhìn chỗ bánh ngọt và cà phê mình có lòng tốt mua về bên cạnh, lòng buồn bã. Cô không ngờ mọi người lại có những suy nghĩ tồi tệ như thế, bất giáchai mắt đỏ hoe.
Cô lấy một lon cà phê, mở ra uống một hơi hết luôn, lại tiện tay lôibánh ngọt ra ăn. Hết cái này đến cái khác, cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, xoa dịu cơn tức trong lòng. Uống cà phê xong, cô ném mạnh vỏ lon vàothùng rác.
Thở mạnh, Hiểu Khiết cố gắng điều chỉnh cảm xúc, tay siết nát mấy chiếc bánh ngọt còn dư như xả giận rồi vứt đi toàn bộ.
Nhìn hộp bánh, sắc mặt cô lạnh dần, quay người rời khỏi phòng uống nước.
Cô quyết định sẽ liều với bọn họ một phen.
Toàn bộ nhân viên phòng kế hoạch đều đã ngồi trong phòng họp, mọingười đã chuẩn bị rất tốt, giờ chỉ đợi cuộc họp bắt đầu. Cửa được mở ra, Hiểu Khiết cầm trên tay một đống tài liệu và bản kế hoạch về lễ kỷ niệm năm nay, mỉm cười đi vào, “Tôi đã xem xong bản kế hoạch của mọi người,vất vả quá.”
Nhân viên phòng kế hoạch đưa mắt nhìn nhau, tỏ vẻ đắc ý.
Hiểu Khiết đặt bản kế hoạch và các tài liệu trên tay xuống, sắc sảophát biểu: “Đồng thời tôi cũng xem tài liệu về lễ kỷ niệm trung tâmthương mại những năm gần đây. Tôi có một thắc mắc: Tại sao bản kế hoạchnày chỉ không ngừng copy lại những hoạt động đã làm mà không có bất kỳmột sáng tạo nào?”
Thang Tuấn sửng sốt vì Hiểu Khiết có những nhận định giống mình, anh hân hoan đưa mắt về phía cô.
Các nhân viên khác dường như đã quá quen với câu hỏi kiểu này, lập tức giải thích.
Tố Tố lên tiếng: “Giám đốc, lễ kỷ niệm là hoạt động tổ chức hàng nămcho nên kết cấu cơ bản không thay đổi, chỉ điều chỉnh chi tiết mà thôi.”
Trịnh Phàm mở miệng: “Đúng thế, nếu viết một bản kế hoạch mới có khicòn phải gánh rủi ro thất bại. Cứ áp dụng theo kết cấu cũ sẽ tuyệt đốian toàn, không có sai sót.”
Mọi người phụ họa theo, “Phải phải, từ trước đến nay đều thế.”
Hiểu Khiết cười: “Rất có lý.”
Trịnh Phàm và Tố Tố gật đầu, ra vẻ đó là điều đương nhiên.
Ánh mắt Hiểu Khiết vẫn sắc bén, “Nhưng các bạn cứ vận dụng, vận dụng, rồi lại vận dụng. Một ý tưởng ban đầu vốn rất mới mẻ bây giờ đã trở nên lỗi thời. Hiện tại ngày một tiến bộ, sản phẩm dưỡng da từ dưa leo, kemthoa mặt đã phát triển thành mặt nạ. Nếu đầu óc cũng không tiến bộ theo, e sẽ bị đào thải.”
Ai nấy đều biến sắc, nhận ra Hiểu Khiết đang châm biếm họ.
Hiểu Khiết cười rạng rỡ nhưng lại dùng ánh mắt lạnh lùng lướt qua tất cả, bất giác khiến người ta lo sợ.
Cô mở bản kế hoạch, nhàn nhạt điểm danh, “Trịnh Phàm, xin hỏi ước tính tiêu thụ mà cô viết trong này được tính bằng cách nào?”
Trịnh Phàm lúng túng: “Là kết quả căn cứ vào số liệu thực tế cũ sau khi điều chỉnh.”
Hiểu Khiết nói: “Năm nay Spirit Hoàng Hải đã tổ chức đêm hội WIP, xin hỏi cô có thống kê cả thói quen tiêu dùng của những khách hàng WIP nàykhông?”
Trịnh Phàm không biết phải trả lời thế nào.
Thang Tuấn cảm thấy Hiểu Khiết phân tích rất có lý, khẽ gật đầu.