[Đản Xác] Đạt Được Ước Nguyện

Chương 2




Đầu năm mùng Một Trịnh Đan Ny thật sớm về nhà với mẹ lại phát hiện Trần Kha không biết từ khi nào cũng đang ở đây.

"Bảo bối trở về rồi, sang năm mới cuối cùng cũng không còn bị bóc lột" Đối với quanh năm suốt tháng gặp được con gái không tới mấy lần, mẹ nàng nói cái này so với việc trúng số trăm vạn còn cao hứng hơn nhiều

Trịnh Đan Ny lúc đầu gương mặt còn rất cao hứng lập tức đổ xuống tới "Hai ngày nữa lại phải đi rồi ạ..."

Đau lòng xoa xoa lấy gương mặt đỏ bừng của con mình Trịnh "Nhanh nhanh ngồi xuống ăn cơm đi, mẹ nhớ con với Kha Kha thích uống canh mẹ nấu nhất"

Trịnh Đan Ny cho Trần Kha cái gật đầu xem như chào hỏi, sau đó ngồi xuống bên cạnh chị.

Mẹ Trịnh đều múc cho mỗi người một chén canh "Kha Kha uống nhiều một chút, khoảng thời gian này chắc con quá bận rộn rồi. Ôi trời, mặt đều gầy đi trông thấy"

Trần Kha cười nói "Con vẫn rất tốt mà dì"

Mẹ Trịnh nhìn xem Trần Kha định nói thêm gì đó nhưng rồi chỉ hỏi "Con có đi gặp mẹ không?"

Nụ cười Trần Kha lúc này mắt thường cũng có thể thấy biểu cảm đột nhiên cứng nhắc "Không có ạ"

"Không gặp cũng tốt, lúc trước đối xử với con như vậy hẳn là không nghĩ đến ngày hôm nay. Không sao, từ nhỏ đến lớn nơi này một mực là nhà của con, Kha Kha đối với gia đình này không phải là người ngoài."

"Vâng..." Trần Kha nặng nề mà gật gật đầu sau đó nhanh chóng sửa sang lại cảm xúc"A dì, cảm ơn dì rất nhiều, nhiều năm như vậy con thật sự cảm thấy rất may mắn khi được dì chăm sóc nên người" . ngôn tình hài

Mẹ Trịnh hốc mắt có chút đỏ đỏ quả thực đau lòng đứa nhỏ này, Trần Kha hiểu chuyện lại nhu thuận, bà làm sao cũng không nghĩ ra vì cái lí do gì mà bà mẹ kia lại nhẫn tâm bỏ rơi con mình như vậy "Đứa nhỏ ngốc nói cái này làm gì, đã dặn là không được khách sáo rồi"

"Mẹ, gần sang năm mới đừng khóc mà" Trịnh Đan Ny thấy hai người như vậy cũng muốn khóc. Trần Kha của nàng, ánh mặt trời ôn như ấm áp của nàng từ lúc nào lại bắt đầu có khoảng cách như vậy....