Dẫn Ta Bỏ Trốn Được Không?

Chương 6




Mọi chuyện bắt đầu vào trưa nay, khi tan học, như bao ngày Tiểu Lam Lam và Tiểu Thiên Thiên lại đi bộ về nhà. Có một chiếc xe ngựa vẫn đi theo chúng từ cổng trường, nhưng lũ nhỏ chưa có tính cảnh giác cao nên cũng không để ý, vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ.

Đến một quãng vắng vẻ, xung quanh không có người, chiếc xe ngựa đột nhiên đi nhanh đến, vượt qua hai đứa rồi dừng lại, màn xe đột ngột tung ra, một người đàn ông lao đến túm lấy hai đứa nhỏ nhét vào trong xe. Mọi việc chỉ diễn ra trong chớp mắt, chiếc màn được buông xuống, xe ngựa tăng tốc chạy nhanh ra khỏi Xuân Phong trấn.

Hai đứa nhỏ bị đánh thuốc mê rồi nhét vào một góc của xe ngựa, đi chừng nửa giờ, xe ngựa xóc nảy đột nhiên dừng lại, người đàn ông trong xe bước ra, xách theo Tiểu Lam Lam và Tiểu Thiên Thiên quẳng vào một cái xe có lồng gỗ rất to, bên trong cũng toàn là trẻ con tầm tuổi Tiểu Lam Lam và Tiểu Thiên Thiên.

Tiểu Thiên Thiên vì thể chất khỏe mạnh hơn nên tỉnh lại trước, lúc nó tỉnh lại, xung quanh đã tối đen, có tiếng trẻ con khóc nỉ non, thút thít, chắc là do đã kiệt sức. Khi mắt đã thích ứng với bóng tối, nó phát hiện ra mình đang bị nhốt trong một cái cũi rất lớn, có rất nhiều trẻ con trong cũi này. Tiểu Thiên Thiên đưa mắt nhìn xung quanh, thấy Tiểu Lam Lam đang còn hôn mê nằm ngay cạnh mình, nó liền lấy tay vỗ vỗ mặt Tiểu Lam Lam: “Lam Lam, tỉnh lại đi.”

Tiểu Lam Lam ưm một tiếng, hai mắt từ từ mở ra, vẫn chưa phát hiện tình cảm của mình.

“Hình như chúng ta bị bắt cóc rồi.” Tiểu Thiên Thiên nhỏ giọng thì thầm.

Tiểu Lam Lam giật mình tỉnh hắn, hoảng hốt nhìn xung quanh, lắp bắp nói: “Bắt… bắt cóc?”

“Suỵt… nhỏ giọng một chút…”

“Làm sao bây giờ, họ sẽ làm gì chúng ta?”

“Ta cũng không biết, bắt nhiều như thế này chắc không phải là đòi tiền chuộc. Có lẽ họ muốn đem chúng ta bán cho người khác.”

“Bán?” Tiểu Lam Lam hoảng sợ, nghĩ đến việc bản thân bị mang đến nơi nào đó xa lạ, bị người ta mua qua bán lại, không được gặp mẫu thân nữa, không nhịn được cất tiếng khóc: “Ô ô, ta không muốn bị bán, ta muốn về nhà, ta muốn mẫu thân…”

“Lam Lam ngoan, đừng khóc, sẽ có người đến cứu chúng ta.”

“Thật, thật sao?” Tiểu Lam Lam vừa nấc vừa hỏi.

“Ừ.” Tiểu Thiên Thiên khẳng định, tuy rằng nó không hoàn toàn nắm chắc.

Tiểu Lam Lam cuộn mình trong vòng tay nhỏ bé của Tiểu Thiên Thiên, tất cả xung quanh đều tối đen, tuy cũng lâm vào sợ hãi nhưng Tiểu Thiên Thiên có vẻ trấn định hơn nhiều.

Trong chớp mắt bị bắt lên xe ngựa, Tiểu Thiên Thiên đã nhanh tay vứt lại chiếc vòng bình an mà nó vẫn đeo ở cổ tay. Chiếc vòng đó không phải là thứ gì đắt, nhưng nó là độc nhất vô nhị, do phụ thân nó vô tình có được. Nghe nói người đeo vào sẽ gặp hung hóa cát, phụ mẫu Tiểu Thiên Thiên dặn luôn phải mang theo bên người. Nếu người nhà đi tìm, nhìn thấy chiếc vòng bị rơi, chắc sẽ biết nó gặp phải nguy hiểm mà nhanh chóng đi cứu.

Hơn nữa, trong nhà Tiểu Thiên Thiên vốn nuôi một đàn chó săn được huấn luyện rất tốt, bình thường chúng thực hiện nhiệm vụ giữ nhà, hoặc phụ thân và huynh trưởng mang đi khi đi săn. Thính giác của chó săn cực tốt, nó có thể lần theo mùi để tìm người.

Tiếng khóc lóc vẫn vang lên bên tai, bỗng có tiếng xích khóa loảng xoảng, một gã đàn ông thô lỗ mở tung cửa, lấy đuốc soi vào cũi, chửi to: “Khóc cái *** à mà khóc, ông đập cho một trận bây giờ lũ ranh con. Chúng mày cứ khóc đi, tao bỏ đói cả lũ.” Người gã nồng nặc mùi rượu, hẳn là đã uống say.

Lũ trẻ im bặt, run như cầy sấy. Gã đàn ông vừa lòng, huơ huơ cây đuốc.

“Thế mới ngoan chứ. Đợi vài hôm nữa là tao có thể tống hết được chúng mày đi rồi, lúc đó thì thu bộn bạc ha ha ha.” Tiếng cười chói tai vang lên, hắn bước ra ngoài đóng cửa lại rồi đi mất hút.

Một lúc lâu sau, lũ trẻ mới khôi phục lại từ sợ hãi, tiếng thút thít lại vang lên, nhưng là kiềm nén trong miệng chứ không dám phát ra to.

Tiểu Thiên Thiên quay sang hỏi một đứa bên cạnh: “Ngươi biết họ bắt chúng ta làm gì không?”

Đứa nhỏ kia mải khóc, căn bản không chú ý đến nó. Haizz.

Lại quay sang hỏi một đứa im lặng không khóc: “Ngươi bị bắt lâu chưa?”

“Ta… huhu… ta bị bắt hai hôm rồi, bọn họ thật đáng sợ… hic… cho ăn rất ít… lại còn phải đi suốt ngày… Ta muốn về nhà huhuhu…”

Tiểu Lam Lam trong ngực Tiểu Thiên Thiên lại run lên, Tiểu Thiên Thiên vòng tay vỗ vỗ lưng, trấn an Tiểu Lam Lam.

“Thiên Thiên, liệu chúng ta có bị… bị giết chết không?”

“Ta cũng không biết a… có điều…” lúc này tâm trêu đùa lại nổi lên. “Nếu bị giết thật thì ta sẽ rất hối tiếc nha.”

“Ngươi hối tiếc cái gì?”

“Ta còn chưa có lão bà ni.”

“Lão bà? Chưa cưới được lão bà thì ngươi hối tiếc sao?”

“Đúng thế, làm sao bây giờ Tiểu Lam Lam?”

Tiểu Lam Lam ngẩng đầu nhìn xung quanh, “Hay để ta xem có ai đồng ý làm lão bà của ngươi không nha, ở đây có rất nhiều người.”

“Ngốc ạ, ta có quen bọn họ đâu.”

“Vậy làm sao bây giờ a.” Tiểu Lam Lam rất thích Tiểu Thiên Thiên, rất muốn giúp Tiểu Thiên Thiên hoàn thành nguyện vọng nha.

“Không phải ở đây còn có ngươi sao?”

“Ta? Làm lão bà của ngươi?”

“Ừ, làm lão bà thực tốt, tướng công sẽ cưng chiều ngươi, không đánh không mắng, có đồ ngon sẽ dành cho ngươi, có đồ chơi đẹp cũng dành hết cho ngươi, thế nào?”

Tiểu Lam Lam bắt đầu động lòng: “Nhưng ta không biết lão bà phải làm như thế nào?” khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy rối rắm.

“Lão bà không cần làm gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời tướng công thôi.”

“Thật sao?”

“Đúng vậy, so với vàng còn thật hơn, ta đã bao giờ lừa ngươi chưa?”

Tiểu Lam Lam nghĩ nghĩ, hình như là chưa bao giờ thì phải, vì thế không chần chờ nữa, gật đầu cái rụp, cứ như vậy mang bản thân bán đi.

Tiểu Thiên Thiên cao hứng hôn chụt một cái lên má Tiểu Lam Lam: “Lam Lam thật ngoan, ta sẽ đối với ngươi thật tốt.”

Tiểu Lam Lam đỏ mặt, “Ta cũng vậy.”

Đúng lúc này, tiếng chó sủa vang lên bốn phía,bọn bắt cóc hốt hoảng chạy ra, thì ra quan binh và người nhà của những đứa trẻ bị bắt cóc đã tìm được đến đây.

Bọn bắt cóc chỉ có tám tên, dù hung hăng cũng không địch lại được gần năm mươi người vây bắt cùng sự trợ giúp của đàn chó săn của Phong gia.

Chẳng mấy chốc bọn chúng đã phải buông binh khí đầu hàng, bị trói gô vào một góc. Lũ trẻ được giải phóng, thấy người thân chạy lên ôm lấy, khóc lóc dữ dội, bao nhiêu tủi thân tích tụ trong mấy ngày bị bắt đều hóa thành nước mắt trào lên.

Tiểu Lam Lam cùng lên xe ngựa nhà Tiểu Thiên Thiên, trở về Xuân Phong trấn một cách an toàn. Trận phong ba bắt cóc cứ như vậy trôi qua.

Bạn nhỏ Tiểu Thiên Thiên trải qua đại nạn, không những không mất một sợi tóc mà còn được thêm một lão bà nhu thuận, đúng là Tái ông thất mã a!