Dẫn Sói Vào Nhà

Chương 54




Nhưng mà người nghe điện thoại  không phải Tống An Thần, mà là giọng nói của một người phụ nữ ——

Nghe giọng nói ấy, phản ứng đầu tiên của Hạ Chi Tình chính là nghĩ mình đã gọi nhầm số vì thế vội vàng xin lỗi nói: “Ngại quá, tôi gọi nhầm số.”

Cúp điện thoại vừa thấy nhật ký trò chuyện, không sai, là số điện thoại của Tống An Thần a? Sao lại là một người phụ nữ nghe máy chứ? Không phải là sai tín hiệu rồi? Cô không nghĩ nhiều, lại lần nữa nhấn số điện thoại của Tống An Thần, điện thoại chuyển tiếp, giọng nữ thanh thúy kiều nhu lại lần nữa vang lên, “Alo, xin chào——”

Đối phương nói “Xin chào” xong liền không nói thêm gì nữa, cô đành phải mở miệng nói: “Xin chào, xin hỏi đây có phải là số điện thoại của Tống…… Tống tổng không?”

“Đúng vậy, đây là điện thoại của An Thần, xin hỏi cô là ai?”

Hạ Chi Tình sửng sốt, điện thoại không gọi sai, nhưng người nghe điện thoại này là ai chứ? Giọng điệu kia nghe ra giống như rất quen thuộc với Tống An Thần, “Tôi là nhân viên của công ty anh ấy.”

“Ồ, hoá ra là cấp dưới của anh ấy, hiện tại An Thần không tiện nghe điện thoại, cô có chuyện gì nói cho tôi, tôi sẽ truyền đạt lại.”

Nghe được đối phương trả lời, trong lòng cô có đủ loại suy nghĩ, Tống An Thần vì sao không tiện nghe điện thoại? Lại vì sao vẫn luôn không gửi tin nhắn cho cô? Vết thương trên trán anh hẳn không sao đi? Chủ yếu chính là người phụ nữ này là ai? Từ giọng nói nghe ra hẳn là người phụ nữ trẻ tuổi, “Cũng không có chuyện quan trọng gì, chỉ là chuyện liên quan đến công việc.”

“Hoá ra là vậy, được, tôi đã biết, một lát nữa anh ấy tỉnh lại tôi sẽ nói với anh ấy.”

Tỉnh? Bây giờ anh đang ngủ? Nếu anh đang ngủ, vậy cô gái này lại là ai? Anh lại ngủ ở nơi nào? Cúp điện thoại, Hạ Chi Tình cầm di động có chút ngơ ngác mà nhìn màn hình, trong đầu nhịn không được suy đoán lung tung, trong lòng cũng có chút không được tự nhiên, nhưng đến nỗi vì sao không được tự nhiên, cô nhất thời nghĩ không rõ, cũng không muốn miệt mài theo đuổi.

Tô Thiến cúp điện thoại, đôi mắt chợt lóe, nhân viên? Chỉ sợ không đơn giản như vậy đi. Tiểu Tình Nhi, ý là tiểu tình nhân sao? Tô Thiến nhìn ba chữ “Tiểu Tình Nhi” trên di động lâm vào trầm tư thật sâu.

******

Vẫn luôn không thấy Tống An Thần trả lời, Hạ Chi Tình giãy giụa một hồi lâu, vốn định chuẩn bị đi đến chỗ Tiểu Hải để hỏi thăm vết thương của Tống An Thần một chút. Nhưng cô làm bộ đi photo tài liệu, đi ngang qua bàn làm việc của Tiểu Hải ba lần cũng không nhìn thấy bóng dáng anh ta đâu, trong lòng cô bỗng nhiên hiện lên một tia bất an.

Cho đến tan làm, cô cũng không có được tin tức của hai người bọn họ. Cô vốn dĩ tính toán sẽ tăng ca nhưng sau đó lại muốn trở về nhà, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Lâm Du. Cô nhớ tới tình cảnh ngày ấy ở toilet gọi điện thoại quốc tế cho Lâm Du, nghĩ đến tiếp theo khẳng định sẽ có một trận “nghiêm hình bức cung” cùng với đại hội phê phán, cô liền nhịn không được cả người giật mình một cái, nhanh chóng giảm âm lượng hai đề-xi-ben, làm ra bộ dáng rất mỏi mệt, chuẩn bị làm bộ không thoải mái tránh đi Lâm Du, chờ cô ấy sau khi hạ hoả thì gặp lại sẽ an toàn hơn một chút.

Nhưng Lâm Du là người nào, đó chính là nhân tinh trong nhân tinh, thời điểm Hạ Chi Tình hạ thấp giọng, cô ấy liền lập tức mẫn cảm phát giác ra, cô ấy cong môi, gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó nói: “Bị bệnh? Vậy đúng lúc, chúng ta lâu như vậy không gặp mặt, tớ mua chút trái cây qua nhà thăm cậu.”

Hạ Chi Tình vừa nghe liền héo, căn cứ theo tính cách của Lâm Du, nếu đụng phải Tống An Thần trong nhà cô, vậy chẳng khác nào sao Hoả đâm Trái Đất. Trường hợp đó quả thực không thể tưởng tượng được, vì thế cô một chiêu đã bại, nói: “Không có, tớ không có bệnh, chỉ là hơi mệt một chút, bất quá vì thấy bạn tốt, chút mỏi mệt này tính là cái gì, tan làm 6 giờ chúng ta gặp nhau chỗ cũ.”

Nói xong không đợi Lâm Du trả lời, cô liền cúp điện thoại, sợ Lâm Du phản bác kiên trì muốn đến nhà cô. Di động Lâm Du truyền đến tiếng “bip bip”, mày đẹp nhếch lên, em gái, cho dù cậu có trốn khỏi Ngũ Hành Sơn cũng đừng mơ thoát khỏi trước mặt chị, thật là không biết tự lượng sức mình a.

Tan làm rồi, Hạ Chi Tình không còn cách nào đành phải tuân thủ lời hứa, đi đến chỗ cũ hai người đã hẹn.

Hai người các cô đều là động vật ăn thịt, hơn nữa không cay không vui. Cho nên mỗi lần đi liên hoan, hai người đều tìm quán ăn đáp ứng đủ hai điều kiện này. Có một quán ăn cách công ty Lâm Du không xa, quán bán chủ yếu mỹ thực Hồ Nam rối mấy món ăn ngon khác nữa, hơn nữa vị trí địa lý ưu việt, giao thông rất thuận lợi, hai người liền thường xuyên hẹn gặp mặt ở quán đó.


Khi Hạ Chi Tình đi đến tiệm ăn Hồ Nam thì Lâm Du còn chưa đến. Cô ngồi vị trí bên cửa sổ, gọi hai món mà hai người đều thích ăn trước, sau đó uống trà chờ Lâm Du đến. Đợi hai mươi phút, Lâm Du mới khoan thai tới muộn.

Cô căn bản không giống tính cách của Lâm Du, Lâm Du làm việc từ trước đến nay không bao giờ trễ, hơn nữa vô cùng đúng giờ. Đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy đến trễ đó. Hạ Chi Tình hồ nghi nhìn Lâm Du, chỉ thấy làn da cô ấy so với gặp mặt lần trước đen hơn hai tone, có xu thế phát triển giống người da đen Châu Phi, nhưng khí sắc lại khá tốt, đặc biệt là hai mắt ngập nước, hay cho một bộ dáng đào hoa.

“Vừa rồi cậu ở trong điện thoại ấp a ấp úng, bây giờ vấn đề đã giải quyết chưa?”

Lâm Du rót cho cô một ly trà hoa cúc.

Lâm Du cầm lấy chén trà, lộc cộc lộc cộc mà uống tù tì ba ly đã khát mới ngừng lại, nghe được câu hỏi của Hạ Chi Tình, cô chỉ là nhìn chằm chằm chén trà, gật gật đầu, lại lắc đầu, sắc mặt nổi lên vệt đỏ ửng khác thường nhưng lại không nói lời nào.

Bộ dáng này của cô ấy khiến cho lòng hiếu kỳ của Hạ Chi Tình càng lớn, chẳng lẽ là cô ấy và Thẩm Chí Viễn đã có tiến triển gì? Phải biết rằng từ sau khi gặp được Thẩm Chí Viễn, người mà có thể làm Lâm Du kích động như vậy cũng cũng chỉ có một mình anh ta. Nhưng mà cô càng nghĩ càng cảm thấy không giống lắm, nếu là chuyện liên quan đến Thẩm Chí Viễn, chỉ sợ đêm nay cô ấy đã không hẹn gặp mặt. Cô nhìn thần sắc Lâm Du có chút hoảng hốt cùng với sắc mặt đỏ ửng quỷ dị, nhất thời cũng không biết cô ấy rốt cuộc là khổ sở hay là vui vẻ.

Vì thế cô do dự một hồi mới thật cẩn thận mở miệng nói: “Bộ dạng này của cậu không phải là người kia chủ động liên hệ với cậu hả?”

Cô không gọi ra tên "người kia", nhưng khi Lâm Du nghe được, cả người vẫn là run rẩy một chút, cả người cũng từ trong hoảng hốt mà phục hồi tinh thần lại, khôi phục bình tĩnh như ngày thường. Sau khi cô uống thêm một ly trà hoa cúc mới sâu kín mở miệng nói: “Không phải, anh ấy sao có thể chủ động liên hệ với tớ chứ?”

Khi nói lời này, khóe miệng cô ấy hiện lên một tia tự giễu, cho dù cô ấy đã khống chế nhưng đáy mắt vẫn hiện lên nỗi ưu thương, Hạ Chi Tình lướt qua cái bàn, duỗi tay qua nắm lấy tay cô ấy, nhéo nhéo, Lâm Du biết cô là đang an ủi mình, vì thế thoát khỏi một giây ưu thương, cười nhạt nói: “Tớ không có việc gì.”

“Không có việc gì thì tốt, bất quá cậu cũng đừng đổi đề tài, thành thật sẽ được khoan dung, kháng cự sẽ bị nghiêm phạt, nhanh nhanh nói ra đi!”

Lẩu thịt bò đã lên bàn, Lâm Du không màng ăn một ngụm, tầm mắt đảo qua nói: “Lời này là tớ phải nói với cậu.”

Nhìn đến mỹ thực, Hạ Chi Tình cũng hai mắt sáng ngời, cả đầu chôn trong chén nhưng ngữ khí lại không có chút nào yếu thế, “Cái gì cũng phải có trước có sau, hiện tại là tớ hỏi cậu trước, nói mau, xem biểu tình kích động kia của cậu, không phải là trúng 500 vạn chứ?”

Lâm Du cắt ngang cô một tiếng, “Nếu là tớ trúng 500 vạn, cậu cho rằng tớ sẽ còn qua lại gặp mặt với cậu sao? Tớ khẳng định sẽ cắt đứt bạn bè với cậu, giang hồ không gặp.”

Cô một bên cướp một miếng thịt bò lớn với Lâm Du, một bên chỉ trích cô ấy nói: “Không ngờ 500 vạn liền thấy được khuôn mặt thật của cậu, không ngờ tình bạn chúng ta lại không địch lại 500 vạn, Lâm Du, tớ thật là nhìn lầm cậu.”

Lâm Du cười, “Cậu thật là đánh giá quá cao bản thân, cho dù trúng 100 vạn, tớ cũng sẽ cắt đứt bạn bè với cậu.”

Cô tức giận làm bộ muốn đánh Lâm Du, hai người náo loạn nhỏ một hồi. Lúc sau, Lâm Du có chút không nguyện ý mở miệng mà nói, đem sự tình xảy ra trước khi hẹn đến đây nói cho cô một lần.

Hạ Chi Tình nghe xong liền quên ăn, cắn chiếc đũa nhìn Lâm Du, kinh ngạc nói: “Ý của cậu là, bắt đầu từ sáu tháng trước, người đàn ông thần bí mỗi ngày tặng cậu một bó hoa hồng đỏ rốt cuộc đã xuất hiện?”

Lâm Du gật gật đầu.

“Là ai? Là ai? Là người cậu quen hả?” Lòng hiếu kỳ của Hạ Chi Tình cơ hồ muốn bùng nổ. Lâm Du lớn lên thật xinh đẹp, dáng người cao gầy thon thả, ngũ quan thanh tú, vẫn luôn không thiếu người theo đuổi, nhưng cô ấy vì Thẩm Chí Viễn mà cự tuyệt toàn bộ. Nhưng bắt đầu từ tháng 10   năm trước, mỗi ngày đều có một bó hoa hồng đỏ gửi đến công ty cô ấy, không có lưu lại tên họ và số điện thoại, chỉ để lại một tấm card nhỏ viết tay, chữ trên tấm card mạnh mẽ hữu lực vô cùng khí phách.


Cổ nhân nói: Thấy chữ như thấy người. Chữ của mọi người đều thể hiện tính tình khí chất trong đó. Cổ nhân cho rằng khí chất của một người còn xuyên qua đầu bút lông, người hiện đại đều quen dùng máy tính và di động, viết chữ dần dần ít đi, đối với chữ xấu hay đẹp đều không coi trọng  như cổ nhân. Nhưng mà có thể viết chữ đẹp như vậy vẫn sẽ lưu lại ấn tượng tốt cho người khác trong đầu tiên gặp mặt.

Ông nội Lâm Du là nhà thư pháp, từ nhỏ cô ấy đã cùng ông nội học tập thư pháp, bản thân viết được một tay chữ nhỏ xinh đẹp, chữ bằng bút lông cũng rất làm người kinh diễm. Cho nên đối với Lâm Du mà nói, nếu con trai có thể viết một tay chữ đẹp, đây quả thật được rất nhiều điểm. Trước khi gặp được Thẩm Chí Viễn, một trong những yêu cầu cô đối với một nửa trong tương lai đó là yêu cầu đối phương phải viết được một tay chữ xinh đẹp, chỉ là sau khi tiến vào vòng xoáy với Thẩm Chí Viễn, tất cả yêu cầu đều thành mây bay.

Tuy rằng trong lòng có người, chỉ là sau khi thấy chữ của người thần bí theo đuổi này, cô vẫn là bị kinh diễm một phen. Nhưng người theo đuổi này thật sự rất thần bí, mỗi ngày kiên trì tặng hoa, người từ trước đến nay đều không xuất hiện, cô bởi vậy còn có chút nổi tiếng ở công ty, mấy cô gái cùng bộ phận đều hâm mộ không thôi. Cô đã từng hỏi qua anh trai giao hoa, chỉ là đối phương miệng rất kín, cô hết khuyên can ngay cả uy hiếp cũng nói ra, đối phương chính là không muốn lộ ra thông tin của người tặng hoa.

Cô không còn cách nào khác, đành phải đem hoa nhận được chia cho các đồng nghiệp trong phòng làm việc, trong nhà cũng rãi đầy hoa tươi. Cô đã từng nghĩ có người cố ý dở trò đùa dai, chỉ là có người kiên trì đùa dai nửa năm vung tiền không xuất hiện sao? Sau khi tiếp nhận nửa năm được tặng hoa hồng, trong lòng Lâm Du cũng dần dần có chuyển biến vi diệu. Cô từ lúc ban đầu kháng cự, đến tò mò, lại đã có chút chờ mong. Hai người thông qua tấm card nho nhỏ kia gọi là có một chút tri kỷ. Hiện tại trong phòng làm việc của cô, số lượng tấm card nhỏ đó dường như chất đầy toàn bộ ngăn bàn nhỏ.

Từ tấm thứ nhất “Quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.” Sau lại đến “Thời tiết đã lạnh, xin nhớ mặc nhiều áo quần.” Lại đến “ Phim 《 Tróc yêu ký 》 sắp chiếu, đánh giá đúng sai, có thể cùng bạn bè đi xem.” (kèm theo hai tấm vé xem phim). Người thần bí này vô cùng kiên nhẫn, không thanh không động, từng nét bút không dấu vết chạm vào trong lòng cô.

Lâm Du nhìn bộ dáng bạn tốt kiểu "bảo bảo tò mò", nhịn không được xì một tiếng bật cười, cố ý trêu lòng hiếu kỳ của cô sau mới không nhanh không chậm nói: “Ừm, là người mình quen, anh ấy là một khách hàng của tớ, nửa năm trước công ty bọn tớ hợp tác một hạng mục với công ty anh ấy, lúc ấy là tớ phụ trách đàm phán với đối phương, anh ấy không phải người phụ trách chủ yếu, nhưng tớ cũng đã gặp mặt anh ấy vài lần, mọi người cũng cùng nhau ăn cơm, nhưng thật sự không nhận ra anh ấy đối với tớ…… có ý gì.”

Tính bà tám của Hạ Chi Tình hoàn toàn bị khơi lên, “Người nọ là làm công việc gì? Ý tớ là, anh ta đảm nhiệm chức vị gì ở công ty kia, bao nhiêu tuổi? Người ở đâu? Đẹp trai không?”

“Sao trước kia tớ không nhận ra cậu lại nhiều chuyện như vậy chứ?” Lâm Du bị mấy câu hỏi liên tiếp của Hạ Chi Tình làm hôn mê, gắp lên một miếng thịt gà nhét vào trong miệng cô, “Mau ăn đi, đồ ăn sắp lạnh rồi.”

“Đó bởi vì là cậu tớ mới nhiều chuyện.” Hạ Chi Tình một bên nhai thịt gà, một bên rầm rì.

Lâm Du trợn trắng mắt, “Nói như vậy tớ còn phải cảm động đến rơi nước mắt?”

“Cảm động đến rơi nước mắt thì miễn đi, nhưng cậu đừng hòng nói sang chuyện khác, mau nói cho tớ biết tất cả, toàn bộ!”

“Được, được, thật là sợ cậu, bà tám nhỏ. Anh ấy là người ở đâu tớ không biết, công ty kia chủ yếu là do anh ấy quản lý.”

“Chủ yếu là quản lý, ý là ông chủ sao?”

Lâm Du gật đầu.

Hạ Chi Tình: “Đẹp trai không?”

Lâm Du: “Cũng không tệ lắm, dáng người cao gầy, ngũ quan đoan chính.”

Hạ Chi Tình mắt lấp lánh: “Oa, đơn giản mà nói đó chính là một anh chàng cao phú soái, còn hiểu được lãng mạn, viết chữ thật đẹp,  không tiếc tiêu tiền!”

Lâm Du nghe được lời Hạ Chi Tình nói, nhịn không được lại lần nữa trợn to mắt, cô gái nhỏ này hôm nay thật nhiều chuyện.

Hạ Chi Tình hoàn toàn bỏ qua ánh mắt xem thường của Lâm Du ném qua, tiếp tục oanh tạc nói: “Vậy cậu phát hiện là anh ấy như thế nào?”

Lâm Du nghe được câu hỏi của cô, mặt đỏ hồng, “Hôm nay anh ấy nhân công việc mà hẹn tớ ra ngoài, sau đó thổ lộ với tớ.”

“Thật là quá đáng tiếc, nếu tớ có mặt ở hiện trường thì tốt rồi.” Hạ Chi Tình bộ dáng tiếc hận. Nếu cô biết được trên biển quảng cáo lớn nhất tại quảng trường Thời Đại bị thay hàng chữ “Quan quan thư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, Lâm Du, làm bạn gái anh được không?” đoán chừng sẽ càng tiếc nuối hơn.

Cô không cho Lâm Du một cơ hội thở dốc nào, tiếp tục oanh tạc nói: “Lâm Du, vậy cậu, cậu trả lời đối phương như thế nào? Không phải cậu lại cự tuyệt đối phương chứ?”

Lâm Du uống một ngụm trà, miệng trương trương, cuối cùng vẫn là gật gật đầu, không nói chuyện.

Hạ Chi Tình nhìn không lầm, đôi mắt cô ấy chợt lóe một tia giãy giụa, cô nhớ tới má đỏ ửng của Lâm Du vừa tới khi nãy, đôi mắt tỏa ra ánh sáng, thật ra trong lòng Lâm Du không phải là hoàn toàn không có đối phương?

Hai người trầm mặc một hồi, Hạ Chi Tình đánh vỡ trầm mặc nói: “Lâm Du, cậu có nghĩ tới cho đối phương, cũng như cho chính mình một cơ hội hay không?”

Lâm Du không nói gì, chỉ là theo thói quen yên lặng chuyển động ly đồ uống.

“Tớ biết, cậu muốn nói với tớ rằng trong lòng cậu chỉ có một người là Thẩm Chí Viễn, chỉ là Lâm Du, làm bạn tốt của cậu, tớ không muốn hạnh phúc cả đời của cậu sẽ chặt đứt bởi một người không yêu cậu, 5 năm, nếu Thẩm Chí Viễn anh ta yêu cậu thì sao lại bỏ được thời gian lâu như vậy mà không để ý tới cậu? Lý do ba mẹ không đồng ý này không phải là lý do thật sự, từ xưa đến nay có bao nhiêu cuộc hôn nhân ba mẹ không đồng ý, nhưng cho dù là cổ nhân bảo thủ cũng sẽ dùng cách chạy trốn hoặc là lấy chết mà phản kháng bảo vệ tình yêu bọn họ. Còn Thẩm Chí Viễn đâu, anh ta chỉ biết trốn, vậy nói rõ cái gì? Đó là anh ta không đủ yêu cậu. Hơn nữa, thời gian các cậu quen nhau căn bản không dài, cậu có nghĩ tới rốt cuộc là cậu thật sự yêu Thẩm Chí Viễn hay là yêu người trong tưởng tượng của cậu, hay là xem áy náy mà trở thành tình yêu?”

Đôi mắt Lâm Du nảy lên sự thống khổ đau thương và giãy giụa, “Chi Tình, tớ không biết, tớ thật sự không biết, có đôi khi tớ cũng sẽ nghĩ, tớ kiên trì có phải không có ý nghĩa hay không? Nhưng mà anh ấy là bởi vì cứu tớ nên mới biến thành cái dạng này hôm nay, nếu ngay cả tớ cũng không để ý tới anh ấy……”

Hạ Chi Tình duỗi tay nắm lấy tay Lâm Du, “Kỳ thật chính cậu cũng ý thức được, cậu không bỏ xuống được Thẩm Chí Viễn rốt cuộc chỉ là bởi vì nội tâm cậu cảm thấy bi kịch hôm nay của anh ta là do một tay cậu tạo thành, chỉ là Lâm Du, đây không phải cậu sai, không có ai lại hy vọng xảy ra chuyện như vậy. Kỳ thật tớ rất cảm kích lúc ấy anh ta xuất hiện cứu cậu, nếu các cậu là lưỡng tình tương duyệt, tớ sẽ thật cao hứng mà chúc phúc hai người,  nhưng vấn đề mấu chốt hiện tại  là —— anh ta không yêu cậu! Hai người đã 4-5 năm không gặp mặt, không gọi điện, chẳng lẽ cậu muốn cả đời sống như vậy sao? Anh ta là ân nhân của cậu không sai, chỉ là cậu cũng không thiếu anh ta, huống chi nhà cậu bồi thường bọn họ nhiều như vậy, tớ biết tiền tài cũng không thể đổi lại sức khỏe của anh ta. Nếu cậu phải dùng cả đời của mình để đi đền bù chuyện ngoài ý muốn này thì thật không có ý nghĩa gì, đền bù có rất nhiều cách, tiền cũng được, làm bạn bè cũng được, cũng không phải chỉ có phương thức vì thương hại áy náy mà sinh ra tình yêu này!”

Cô nói năng rất có khí phách, nhiều năm như vậy cô luôn làm một người đứng xem, vẫn luôn yên lặng ủng hộ tất cả lựa chọn và quyết định của Lâm Du. Mới đầu cô cũng cho rằng đó là tình yêu, chỉ là theo thời gian trôi đi, suy nghĩ và cái nhìn của cô cũng chậm rãi thay đổi. Lúc còn thanh thiếu niên ngây thơ, đọc tiểu thuyết nhìn thấy nam chính vì nữ chính chết đi mà cắt mạch linh tinh sẽ rất vô cùng cảm động. Nhưng sau khi lớn lên mới biết được đó không phải tình yêu, đó là biếи ŧɦái, là tính cách không thành thục, là tình yêu dị dạng, tính cách như vậy cuối cùng sẽ dẫn đến bi kịch.

Chuyện của Lâm Du cũng giống nhau, cô mới đầu cho rằng đó là tình yêu, nhưng hiện tại lại cảm thấy Lâm Du đã đem bản thân vào bên trong một cái ngõ cụt, dùng kén vây quanh chính mình thật chặt, người bên ngoài vào không được, cô ấy cũng không ra được. Cô không hy vọng nhìn thấy bạn tốt của mình bởi vì một thứ cảm tình không phải tình yêu mà tiếp tục bị tra tấn, thậm chí bởi vậy mà cô độc sống quãng đời còn lại, cô càng không muốn bạn tốt tới tuổi già rồi mới đột nhiên quay đầu phát hiện bản thân đi nhầm, bỏ lỡ rất nhiều điều tốt đẹp của cuộc sống mà ảm đạm thê thương.

Cho nên đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc như vậy nói thẳng ra cái nhìn của mình, cô hy vọng cho dù không thể làm Lâm Du hoàn toàn tỉnh táo lại, nhưng ít ra cũng sẽ tự hỏi một lần nữa đoạn tình cảm này có thật sự đáng giá hay không, cuộc đời sau này cũng không sẽ hao phí như vậy.

Hạ Chi Tình nói giống như chiếc chùy sắt, một chút một chút đập vào trái tim tường đồng vách sắt mà Lâm Du dựng nên, cô thật sự bị chấn động rồi, tình cảm cô đối với Thẩm Chí Viễn không phải tình yêu mà là áy náy? Chuyện này không có khả năng, nửa năm kia ở bệnh viện chiếu cố anh ấy, cô có thể bảo đảm tình cảm cô đối với Thẩm Chí Viễn tuyệt đối không phải áy náy hay đồng tình. Nhưng sau này thì sao, sau này anh ấy đơn phương chia tay cô, thay đổi số điện thoại, cự tuyệt gặp mặt cô. Đến bây giờ, bọn họ đã 4-5 năm chưa gặp lại, có đôi khi cô thậm chí nhớ không nổi bộ dáng của anh ấy, càng không biết hiện tại anh ấy đã biến thành bộ dáng gì.

Cô không dám đối diện trái tim của mình, chỉ là cô quả thực không giống như lúc ban đầu nữa, lời thề son sắt bảo đảm, giờ phút này cảm tình cô đối với Thẩm Chí Viễn thuần túy là tình yêu sao? Chẳng lẽ thật là cô để tâm vào mấy chuyện vụn vặt? Là cô quá chấp mê bất ngộ mà làm bản thân đi vào mê cung?

Lâm Du trầm mặc, trong lòng sóng gió mãnh liệt, lần đầu tiên nghĩ lại đoạn cảm tình này. Nhưng không đợi cô đưa ra lý do gì, điện thoại Hạ Chi Tình liền vang lên.

Hạ Chi Tình lấy ra di động, nhìn thấy là dãy số xa lạ. Cô ấn xuống nút nghe, giọng Tiểu Hải từ đầu điện thoại bên kia truyền tới: “Hạ tiểu thư, Tống tổng xảy ra tai nạn xe, lúc này đang ở bệnh viện Nhân dân Đệ nhất, có thể làm phiền cô đưa quần áo cùng vật dụng hàng ngày của Tống tổng đến đây không?”