Dẫn Sói Vào Nhà

Chương 32: Ninja rùa




32-【1】

Hơi thở của anh phun lên bên tai cô, vừa tê vừa ngứa, làm cả người cô nhịn không được run nhè nhẹ lên.

Cô không muốn đi a, cô tình nguyện ở chỗ này bị Hạ Chi Sơ trêu cợt cũng không muốn đi lên một mình đối diện với Tống An Thần, không rõ vì cái gì mỗi lần cùng anh một chỗ, cô sẽ cảm thấy bất an, nhưng Tống An Thần không cho cô cơ hội nói "No", một phen đỡ lấy vòng eo của cô, mạnh mẽ bức cô đứng lên.

Mẹ nó, đây mà giống người đau dạ dày hả! Eo cô sắp bị véo bầm!

Vừa rồi cô uống một ngụm bia, cảm giác lá gan của mình to hơn một chút, vì thế ngẩng đầu lên phản kháng nói: “Em không……”

Anh cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng phun ra hai chữ “hợp đồng” khiến cho cô nháy mắt biến thành cà tím đông lạnh, héo luôn rồi.

Cô nước mắt đầy mặt, con thú nhỏ trong lòng gào thét, loại kiếp sống bị người uy hiếp này bao giờ mới kết thúc hả! Hả!

Dưới ánh mắt sáng quắc của mọi người, bọn họ “ôm nhau” về phòng, cô đem anh đỡ lên trên giường, vẫy đuôi muốn xoay người rời đi.

“Rót giúp anh ly nước.” Anh dựa vào trên giường, một tay xoa nhẹ trên trán, đôi mắt hơi nhắm lại.

Ánh đèn vàng nhạt chiếu lên trên mặt anh, ngũ quan anh lúc này không lạnh lùng giống như ngày thường, hơn nữa nhìn qua dường như còn có một chút mỏi mệt không thường thấy.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nét mỏi mệt trên mặt anh như vậy, trong lòng tuy rằng có chút không vui khi anh xem cô như nha hoàn mà sai bảo, nhưng nghĩ đến anh là bởi vì cô mới bị người nhà cô chuốc rượu cho nên ngoan ngoãn làm theo lời anh nói, đi đến phòng bếp rót đầy một ly nước ấm đem lên.

“Nè, uống nước đi.” Cô đứng ở mép giường, trên cao nhìn xuống anh.

Dường như thật sự mệt mỏi, cô nói hai lần, anh mới chậm rãi mở to mắt, liếc mắt cô một cái, ngồi dậy, uống luôn ly nước cô đang cầm trên tay.

Con thú nhỏ trong lòng cô lại bắt đầu gào thét, không phải anh cũng có tay sao, sao anh lại không tự cầm ly uống đi?!

Tống An Thần uống hai hớp liền không uống nữa, đem đầu dựa lên gối, đôi mắt vẫn như cũ hơi nhắm lại, cô thấy bộ dáng anh dường như muốn ngủ, đem chăn đặt ở trên tủ đầu giường, xoay người muốn rời đi, nhưng ngay lúc này Tống An Thần lại mở choàng mắt ra bắt lấy cánh tay của cô, hơi dùng lực một chút, trọng tâm cả người cô không vững liền ngã vào trong lòng ngực anh.

Cô chưa kịp hoàn hồn lại, “Tống An Thần, anh muốn chết hả, làm em sợ muốn chết.”


“Đêm nay lá gan của em không phải rất lớn sao? Sao có thể dễ dàng hù chết như vậy?” Anh cười khẽ, đem đôi tay vòng qua ở bên hông của cô, vùi đầu vào cổ cô.

Anh cứ như vậy mà dán vào cổ cô, dường như phun ra hơi thở lên tận bên tai cô. Từ sau khi quen biết Tống Kim Nhứ, cô mới biết được tai là bộ phận dễ dàng mẫn cảm như vậy, chỉ cần có chút hơi thở, cô liền nhịn không được phát run.

Cổ cô rụt trái rụt phải hệt như con rùa rụt cổ nhưng cũng không thể tránh thoát anh, đành phải duỗi cổ xin tha: “Không phải lá gan lớn, mà là mỡ gan quá nhiều, ngày mai em sẽ đi siêu âm B, anh, anh buông em ra, ngứa quá……”

Anh không buông.

Anh cố ý chôn trên cổ cô khẽ cười, hơi thở nóng rực phun lên tai cô, cả người cô nổi da gà, “Tiểu Tình Nhi, cũng may em không phải học y, nếu không đệ nhất lang băm Trung Quốc khẳng định chính là em.”

Cô nghiêng cằm qua một bên, cảm giác cổ mình chưa bao giờ dài ra như giờ phút này, “Anh rốt cuộc muốn thế nào, mau thả em ra đi mà.”

Cô duỗi tay gỡ ngón tay anh ra, lại bị anh nắm lấy, anh đem bàn tay nhỏ của cô nắm lại trong lòng bàn tay của mình, nhẹ nhàng mở tay cô ra mười ngón giao nhau, mắt phượng chứa đầy ý cười nhìn hai tai cô nháy mắt trở nên đỏ bừng, cong môi nói, “Anh sẽ không buông em ra, trừ phi em nói cho anh nghe đáp án.”

Năm đó khi cùng Lục Xuyên yêu đương cũng chưa từng đã làm qua động tác thân mật như vầy, cô giống như mông bị trĩ mà đứng ngồi không yên, dồn hết sức lực muốn giãy giụa lên, nhưng dù ra sao cũng không thể tách ra một ngón tay của anh.

“Đáp án gì?” Giọng cô nghe không vui.

“Câu hỏi vừa rồi của anh trai em.” Cánh mũi truyền đến hương vị nhàn nhạt thuộc về cô, kết hợp với mùi dầu gội lại làm anh cảm thấy so với bất cứ hương nước hoa gì cũng dễ ngửi hơn.

Cô ý chí kiên quyết, “Không nói!”

Không nói chính là không nói, cô chính là cô gái có nguyên tắc như vậy.

“Rất tốt, Tiểu Tình Nhi hôm nay uống rượu xong quả thật gan lớn hơn nhiều.” Anh xoay người một cái đem cô đè ở dưới thân, nhìn cô, khóe miệng hơi cong nói: “Nếu đã như vậy, chúng ta đây liền nhìn xem cuối cùng ai sẽ dương cờ trắng trước.”

Nói xong anh ngã vào bên cạnh cô nhắm mắt lại, nhưng không hề buông tay ra khỏi eo cô.

Anh có ý gì? Hạ Chi Tình khó hiểu chớp chớp mắt, chẳng lẽ anh chuẩn bị cứ như vậy mà ngủ?

“Buông ra, Tống An Thần!” Ngủ em gái anh! Nếu để người nhà cô biết đêm nay cô không biết xấu hổ mà qua đêm lại trong phòng anh, ngày mai hai người bọn họ đều đừng mong có ngày lành, hai ông cậu của cô tuyệt đối sẽ tống cổ bọn họ đi Cục Dân Chính. Hơn nữa cô cũng không thể bất nhân, bất nghĩa, bất hiếu, không có tình yêu đồng bào như vậy, Tống Kim Nhứ là của Nhân Chi Sơ!


Chị dâu, buông tôi ra!

Nhưng Tống An Thần giống như đã ngủ rồi, đôi mắt một chút cũng không động, cô nhìn lông mi thật dài của anh, hận không thể đem chúng nó từng cọng nhổ hết.

“Nói, không nói, nói, không nói……” Cô dùng số cọng lông mi của anh đưa ra quyết định nên hay không nên nói đáp án cho anh. Chỉ là càng đếm mí mắt càng ngày càng trầm, nhìn khuôn mặt của Tống An Thần cũng càng mông lung……

Nửa phút sau, nghe được người bên cạnh tiếng hít thở đều đều, Tống An Thần chậm rãi mở to mắt, xem miệng cô khẽ nhếch, ngủ giống như lợn chết, không khỏi vừa tức vừa buồn cười.

Chậm rãi rút cánh tay ra khỏi hông cô, xuống giường, đem chăn nhẹ nhàng đắp lên người cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên tráng cô, Tống An Thần xoay người đèn tắt đi.

Đóng lại cửa phòng, anh vừa quay người liền thấy được Hạ Chi Sơ dựa người vào lan can.

Hạ Chi Sơ nhìn Tống An Thần, lại nhìn cửa gỗ phía sau anh, khóe miệng nở ra một nụ cười ý vị thâm trường, “Ninja rùa, xin chào.”

Tống An Thần mắt phượng hơi nhếch, đi ngang qua bên người Hạ Chi Sơ nói, “Cẩu độc thân, tạm biệt.”

Hạ chi sơ: “……”

32-【2】

Ngày hôm sau Hạ Chi Tình thức dậy phát hiện bản thân không ở trong phòng của mình, sợ tới mức ra một thân mồ hôi lạnh. Cô dường như muốn lật toàn bộ giường lên, không phát hiện bất cứ màu đỏ khả nghi nào, cô mới nhẹ nhõm thở dài một hơi. Ngồi nghĩ hơn nửa ngày cũng nghĩ không ra bản thân ngủ khi nào.

Cô là cô gái tôn trọng sự đơn giản, chuyện gì nghĩ không ra thì sẽ không phí sức mà suy nghĩ, cô rửa mặt đơn giản xong liền đi xuống lầu.

Đi xuống dưới lầu là một mảnh gà bay chó sủa, cô đi xuyên qua đám anh họ cao lớn, nhìn vào thì thấy cậu cả đang cầm một con dao phay chuẩn bị mổ gà. Trên bàn có đặt một chiếc điện thoại đang mở loa ngoài từ bên trong truyền ra giọng một phụ nữ có chút già nua: “Con phải nhổ một ít lông chỗ cổ con gà ra trước đã, nếu không không có cách nào chảy máu.”

Cô vừa nghe, ủa, đây không phải giọng của bà ngoại cô sao? Cô quay đầu nhìn thấy bà ngoại cô ở trong phòng khách đang cầm điện thoại đứng gọi hỗ trợ, còn chị dâu hai đang ngồi trên sô pha mà cười nghiêng ngả.

Cô có chút khó hiểu, đây là đang chơi cái trò gì vậy, cô quay đầu lại hỏi anh tư đang đứng bên cạnh, “Anh tư, chuyện gì đây?”

Anh tư lau đi nước mắt nơi khóe miệng nói: “Ông muốn ăn gà trang trại cho nên bác cả mới sáng sớm liền đi mua, chuẩn bị tự mình làm gà cho ông ăn. Nhưng tay nghề này không phải ai tùy tiện cũng có thể làm được, nếu không bác cả chặt cổ gà vài nhát cũng không có máu chảy ra đành phải học bà nội lấy kinh nghiệm.”

Cô vẫn có chút không rõ, “Vậy bà ngoại sao lại đứng cách xa như thế, còn dùng di động trợ giúp, trực tiếp lại đây không phải bớt việc sao?”

Anh tư cười đến nói không ra lời, anh ba đứng ra chỉ cho cô xem đồ vật bên tay phải của bà cụ, cô cẩn thận nhìn qua vừa thấy cũng “xì” một tiếng cười ra. Bà cụ một tay cầm kinh thư niệm Phật, một bên cầm di động dạy cậu cả cô mổ gà như thế nào.

Lần này cô cười giống như chị hai dâu, cười đến mức đứng không vững. Bà ngoại cô nhiều năm trước đã bắt đầu tin Phật, phản đối sát sinh, cho nên đành phải tránh xa hiện trường sát sinh, ngoài miệng một bên niệm Phật, một bên dạy cậu cả như thế nào mổ gà.

Đây không phải lừa mình dối người sao? Ai nha, đau bụng chết cô rồi, bà cụ nhà bọn họ sao lại đáng yêu như vậy.

Mọi người cười một trận, ăn xong cơm trưa, lại chơi vài ván mạt chược, bọn họ khởi hành quay về thành phố A.

Cô ngồi trên xe đoạt bao lì xì từ diễn đàn của công ty, sếp bỗng nhiên từ trong diễn đàn phát ra vài bao lì xì rất dày, mọi người đoạt đến mức mặt mày vui tươi hớn hở, diễn đàn đó trên WeChat tưởng chừng muốn lag.

Bỗng nhiên “tích tích” hai tiếng, có hình con chim cánh cụt tìm cô, cô click mở vừa thấy thiếu chút nữa liền bạo phát, vậy mà lại là con điếm trà xanh Khương Vi kia.

Khương Vi gửi chính là voice chat, cô nhấn màn hình, giọng nói Khương Vi liền từ di động truyền ra: “Vì tránh cho cô dùng chiêu ‘ không ở trong nhóm nên không nhận được tin nhắn ’ mà không đến buổi họp lớp, tôi cố ý gửi tin nhắn này tới thông báo cho cô, ngày mai chính là ngày họp lớp, cũng đừng quên mang theo bạn trai cao phú soái của cô cùng nhau lại đây.”

“A, đúng rồi, tôi đã thông báo cho cả lớp nên bây giờ ai cũng đều biết cô sẽ mang theo bạn trai cao phú soái cùng nhau đến đây, nếu cô muốn lâm trận bỏ chạy thì có hơi muộn rồi, ha ha ha……”

Hạ Chi Tình tức giận thiếu chút nữa quăng điện thoại đi. Lúc tốt nghiệp vì để sự việc trước kia hoàn toàn kết thúc, cô rời khỏi nhóm lớp, đổi số điện thoại. Cho đến năm nay, lúc cô đi công tác gặp được lớp trưởng thời đại học, đối phương lại thêm cô vào, cô mới một lần nữa thêm vào nhóm, chỉ là từ lúc bắt đầu cô đã tắt thông báo nhóm lớp rồi.

Mấy ngày nay ăn ngon uống tốt, mỗi ngày nhận bao lì xì đến mỏi tay, cô quả thật đã đem chuyện họp lớp này ném tới chân trời rồi. Khá khen cho con điếm trà xanh Khương Vi kia tới nhắc nhở cô, hơn nữa để bức cô đi mà còn làm như gà mẹ nói cho các bạn học khác, quả thật là quá ghê tởm, quá đáng giận!

Tống An Thần ngồi ở ghế điều khiển bên cạnh tự nhiên nghe được giọng nói, anh nhìn lướt qua Hạ Chi Tình tức giận cả mặt đỏ bừng, giọng điệu thường thường hỏi: “Là 'cỏ non liền với trời xanh' sao?”

Cô sửng sốt một chút mới phản ứng kịp, thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết, gia hỏa Tống Kim Nhứ này nói chuyện thật sự quá chấn kinh rồi, mắng chửi người khác cũng không thô tục một chút nào, trách không được từ trước đến nay cô đều đấu không lại anh. Có điều lúc này đây cô muốn nói rằng: mắng rất đã, mắng rất hay, mắng rất kêu!

Nói ngắn gọn một câu: Cô thích.