Dẫn Sói Vào Nhà

Chương 23: Anh bảo đảm sẽ không đánh chết em




23-【1】

Hạ Chi Tình nghe được giọng nói của Tống An Thần, thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết, cô vốn đang lo lắng phòng có cách âm tốt hay không, nhưng khi cô thấy cánh cửa phòng mình không hề đóng lại thì cô không còn lo lắng nữa, Tống An Thần khẳng định là nghe được hết.

Trái tim cô như rơi thẳng xuống.

Dưới sự ánh mắt đầy gió và tuyết của mẹ Tô, cô bước một bước dừng hai bước, gian nan di chuyển ra cửa phòng, động tác chậm rì kéo cửa ra, cô vốn dĩ còn cho rằng sẽ nhìn thấy một khuôn mặt đầy sương giá nhưng lại ngoài dự liệu của cô, trên mặt Tống An Thần vậy mà lại rất bình thản.

Hay là anh không có nghe được lời mẹ Tô? Cô cẩn thận quan sát đến biểu tình của Tống An Thần, chỉ là người sau vô cùng thản nhiên, rốt cuộc trái tim cô có thể buông xuống.

“Đã trễ thế này, anh tìm em có chuyện gì?”

Anh không có trả lời mà là vòng qua cô đi vào trong phòng nhìn bên trong nói: “Bác gái, ngài còn chưa đi ngủ ạ.”

“Đúng vậy, con rể An Thần, đã lâu không có gặp bánh bao nhà ta, nhớ nó lắm cho nên hai mẹ con mới tụ lại ở đây, con cũng trễ rồi, sao chưa đi ngủ?”

Cô nghe được mẹ Tô hư tình giả ý nói, cả người run run một chút, chỉ là cô bên này còn chưa có run xong liền nghe được Tống An Thần bên kia mở miệng như sét đánh nói: “Con đang chuẩn bị tìm quần áo đi tắm thì mới nhớ tới quần ngủ đặt ở chỗ Tình Tình.”

Cô bị anh như nổ sét đánh xuống, “Anh, anh, quần ngủ của anh để chỗ em lúc nào chứ?”

Anh thu hồi tầm mắt, rũ mắt liếc cô một cái, lời ít ý nhiều nói: “Lúc xếp đồ.”

Cô không cần quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng cháy đến từ sau lưng, dường như đem sau lưng cô khoét ra một cái lỗ, cô làm bộ hồ đồ nói: “Không có a, em vừa rồi mới thu dọn, anh có phải nhớ lầm hay không?”

Cô dùng sức mà nháy mắt ra hiệu cho Tống An Thần, dùng ý niệm nói cho anh, một lát tôi đem qua cho anh, đáng tiếc cái loại tâm linh tương thông này đối với bọn họ mà nói còn quá xa vời, Tống An Thần giống như không nhận thấy được "đôi mắt như hồ thu" của cô, ngược lại một bộ dáng vô tội nói: “Không nhớ lầm, ở trong vali của em đó, còn có đôi mắt của em làm sao vậy, sao vẫn luôn chớp không ngừng?”

Cô ở trong lòng lại đem Tống Kim Nhứ kéo ra quất xác một ngàn lần, ngày thường khôn khéo sao giờ phút này lại ngốc như vậy chứ.

Mẹ Tô đưa qua một cái túi màu đen, hỏi: “Có phải cái này hay không?”

Tống An Thần vừa thấy liền nhận lấy, gật đầu nói: “Chính là cái này, cảm ơn bác gái, vậy con về trước, bác gái sớm nghỉ ngơi.”

Mẹ Tô lộ ra nụ cười Mona Lisa, nhìn Tống An Thần vẫy vẫy tay, nói, “Được, con cũng sớm nghỉ ngơi, chúc ngủ ngon.”

Tống An Thần vừa đi xa, mẹ Tô “Phanh” một tiếng đóng cửa lại, xoay người, Mona Lisa lập tức biến thành mẹ kế Hoàng Hậu, một đôi mắt sắc bén mà nhìn chằm chằm Hạ Chi Tình, “Nói! Hai đứa có phải sống thử hay không?”


Hạ Chi Tình thiếu chút nữa liền quỳ!

Đây chỉ là…… Mẹ nó! Mẹ Tô thật là quá thần, chỉ một câu vậy liền bắt được điểm chết rồi.

Cô cảm thấy bản thân tiếp theo sẽ bị ánh mắt của mẹ Tô thiêu đốt không còn một mảnh, cô đứng thẳng bất an mà xoắn thân mình, “Không, không có a.”

“Không có? Vậy qυầи ɭóŧ và quần ngủ của nó sao lại ở chỗ con?” Mẹ Tô một lần nữa ngồi vào trên ghế, vẻ mặt như quan thẩm phán.

“Đây, đây không phải bởi vì vali của anh ấy không đủ chỗ nên mới đặt ở chỗ con sao.” Nếu bị mẹ Tô biết được hai người bọn họ cùng sống dưới một mái nhà, có phải bị diệt khẩu tại chỗ hay không?

Mẹ Tô tuy rằng rất muốn cô nhanh chóng gả chồng, chỉ là mẹ Tô là người rất truyền thống, nếu như bị bà biết được cô và Tống An Thần sống thử, không phải, là sống cùng một căn nhà thôi, bà còn sẽ không lột da cô sao.

Hiện tại cô muốn mạnh mẽ tát mình hai cái, lúc ấy Tống An Thần đưa cho cô sao cô không biết mở ra xem một chút chứ?

Có điều tên Tống Kim Nhứ đồ hồng nhan họa thủy này! Đồ cá nhân như vậy sao không bỏ ở chỗ mình đi, không phải ngại cô bị chết quá chậm hả?

“Phải không?” Vẻ mặt mẹ Tô không tin nhìn chằm chằm cô.

Cô chột dạ đảo mắt, “Con làm sao dám lừa gạt mẹ chứ.”

Mẹ Tô đắc ý, bộ dáng kiểu "con cũng không có cái gan kia", “Ta vừa rồi bị đánh gãy vấn đề rất quan trọng, nhiệm vụ tiếp theo của con chính là phải xác nhận nó có phải thật sự thích phụ nữ hay không, còn có phương diện kia có "được" hay không, nếu có mấy vấn đề này, đứa nhỏ này cho dù ưu tú như vậy chúng ta cũng không cần.”

“…… Vậy, loại chuyện này xác nhận như thế nào ạ?” Cô vừa có chút giảm đỏ đi thì lại nổi lên rồi.

Khuôn mặt già của mẹ Tô cũng hiếm khi đỏ lên, “Xác nhận như thế nào, chẳng lẽ loại chuyện này còn muốn ta dạy con sao? Không ăn qua thịt heo còn không có gặp qua heo chạy sao? Có cái gì không hiểu thì hỏi thiếm Baidu đi.”

Nói xong những lời này, mẹ Tô tiêu sái chạy lấy người, bỏ lại Hạ Chi Tình mặt đắng như khổ qua đứng sững sờ tại chỗ.

Năm trước công ty bọn họ có tới một em gái trà xanh, cô ta mở to một đôi mắt đầy thiên chân vô tà hỏi các đồng nghiệp nam đang pha trò nói: “Các anh nói mao - phiến* là gì vậy? Người ta như thế nào đều không có nghe nói qua a.”

*Phim hêu :))

Lúc ấy mấy đồng nghiệp nữ ở đây nghe được lời này vẻ mặt đều khinh bỉ, nói cô ta giả bộ thanh thuần, học ai không học lại đi học A Kiều. Lúc ấy cô sợ tới mức không dám nói cho mọi người thật ra cô cũng không có xem qua mao - phiến.

Cô tự nhiên biết mao - phiến là cái gì, chỉ là không có xem qua, cô xem qua lộ liễu nhất hẳn là bộ điện ảnh《 Sắc giới 》của Thang Duy và Lương Triều Vĩ, hơn nữa lúc ấy xem lại là bản tóm gọn, nhưng trình độ điện ảnh như vậy cũng làm cô xem đến mặt đỏ tim đập, có chút khó hô hấp.


Năm đó khi cô và Lục Xuyên yêu nhau, Lục Xuyên có mấy lần đề nghị muốn cùng cô phát sinh quan hệ thân mật, chỉ là cô đều lấy lý do vẫn còn là học sinh mà cự tuyệt, nguyên tắc của cô là muốn chờ hai người sau khi có công việc ổn định, kinh tế độc lập, sẽ đem hoàn chỉnh bản thân dâng hiến cho anh ta, đáng tiếc anh ta đợi không được một ngày kia liền bò lên trên giường Khương Vi.

Sau khi chia tay Lục Xuyên cô vẫn luôn trong giai đoạn "cửa sổ trống"*, trong thực tế cô cũng không có cơ hội đi thực hành loại chuyện này, dẫn tới cô cho đến bây giờ về phương diện H vẫn là trống không.

*Từ này bắt nguồn từ Đài Loan, nghĩa là giai đoạn từ khi bắt đầu mối quan hệ tan vỡ cho đến giai đoạn yêu nhau lần nữa.

23-【2】

Một buổi tối ngủ không an ổn dẫn đến cô dậy trễ vào ngày hôm sau, vào ngày ba mươi hàng năm cô đều sẽ cùng ba Hạ sáng sớm đi chợ mua thức ăn.

Sau khi rửa mặt xong, cô vẫn mặc quần tây rộng rãi, thay một chiếc áo khoác sáng màu hơn, đi dép lê xuống lầu.

Cô còn chưa có đi đến phòng khách mà xa xa đã thấy ba cô và Tống An Thần hai người vây quanh bàn cờ, trên đó còn năm quân cờ, gϊếŧ đến khó phân thắng bại.

Ba Hạ thích chơi cờ, chỉ là cô và Hạ Chi sơ hai người đều không thích, trải nghiệm đau đớn khi bị ép học chơi cờ khi còn nhỏ vẫn còn nguyên trong ký ức của cô, cô không có hứng thú tránh đi phòng khách chuẩn bị đến phòng bếp tìm đồ ăn.

Hạ Chi Sơ đang ôm laptop đánh chữ “Bùm bùm” liếc mắt nhìn cô một cái, mở miệng nói: “Hạ bánh bao, rót cho anh ly nước chanh lại đây.”

Cô tức giận, cảm thấy anh thật sự xem cô trở thành người giúp việc Philippine mà đối xử, cô đang muốn mở miệng từ chối, bỗng nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, lời định từ chối đã đến đầu lưỡi liền sửa lại nói: “Ồ, biết rồi.”

Trong phòng bếp, mẹ Tô lão đang hấp bánh gạo, cô cầm một miếng bánh mì ở trên bàn ngậm vào trong miệng, giống như con tằm xuân ăn lá cây, một chút một chút cắn xé, “Mẹ, có cần con giúp chuyện gì không?”

Mẹ Tô cũng không ngẩng đầu lên, xua xua tay ghét bỏ nói: “Đứng một bên đi, con không cần ở chỗ này gây thêm phiền toái cho ta chính là hỗ trợ.”

Ở Hạ gia, đầu bếp của gia đình là ba Hạ, nhưng điều này không đại biểu mẹ Tô sẽ không nấu cơm, bà chỉ là bị ba Hạ quản đến quá lười, dễ dàng không ra tay, phàm là vừa ra tay, toàn bộ phòng bếp đó là thiên hạ của bà, ai dám làm phiền bà, bà liền cho ngươi nín.

Cô hướng bóng dáng của mẹ Tô làm cái mặt quỷ, lấy nước chanh bên trong tủ lạnh ra, rót cho mình một ly, sau khi uống xong cô không có lấy cái ly mới, cũng không có đem cái ly kia mang đi rửa mà dùng lại cái ly đó rót đầy một ly.

Cô nhìn thoáng qua mẹ Tô đang chuyên tâm hấp bánh gạo, cầm lấy lọ muối trên bàn đổ mấy muỗng vào ly nước chanh, sau đó khuấy vài cái mới mang đi đưa cho Hạ Chi Sơ.

“Nè.” Cô làm bộ trưng ra vẻ mặt khó chịu giống như thường ngày đem nước chanh đặt thật mạnh trước mặt Hạ Chi Sơ.

“Biết rồi.” Hạ Chi Sơ hai mắt nhìn chằm chằm màn hình cũng không thèm liếc mắt cô một cái, thậm chí không có một tiếng cảm ơn, trong giọng nói lại còn có mang theo một tia không kiên nhẫn.

Cô tức giận hướng anh giơ lên nắm đấm, có điều nghĩ tới tình cảnh tiếp theo, phẫn nộ nho nhỏ trong lòng cô lập tức tan thành mây khói.

Hạ Chi Sơ đôi mắt vẫn luôn dán ở trên màn hình, không có nhìn thấy tia giảo hoạt trong ánh mắt cô, chỉ thấy anh cầm lấy ly nước chanh trên bàn uống một ngụm lớn.

Mẹ nó, mặn quá, ly nước chanh pha một đống muối kia mùi vị ghê tởm giống như phân chó, “Phụt ——”

Phía trước đặt laptop nên Hạ Chi Sơ nhịn xuống ý muốn phun ra nước chanh, mạnh mẽ nuốt nó xuống cổ họng, bị sặc đến liên tục ho khan.

“Ha ha ha……” Cô nhìn Hạ Chi Sơ kia bị sặc đến đỏ bừng mặt, cười đến nước mắt đều chảy ra.

Con nhỏ chết tiệt kia! Rốt cuộc là đổ bao nhiêu muối vào đó? Hạ Chi Sơ chạy vào trong phòng bếp uống hai ly nước mới giải toả đi vị mặn muốn chết người kia trong cổ họng.

Nghe được tiếng cười chói tai trong phòng khách truyền đến, Hạ Chi Sơ cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi chạy ra ngoài, “Hạ Chi Tình!”

“Làm gì?” Cô ngửa đầu, bộ dáng ai sợ ai.

“Ngứa da đúng không?” Anh chạy qua bên cạnh cô, cười đến vẻ mặt “Dữ tợn”.

“Lúc anh trêu cợt em, sao anh không nói chính mình ngứa da đi?” Cô một bên lui về phía sau, một bên cãi lại.

“Ngoan, lại đây, anh bảo đảm không đánh chết em.”

“Anh cho rằng em là đồ ngu hả?” Cô nhìn thấy Hạ Chi Sơ bỗng nhiên giống như báo chạy như bay qua đây, sợ tới mức thét chói tai, quay đầu liền chạy, “Ba mẹ, cứu mạng a, Nhân Chi Sơ muốn đánh con.”

Hạ Chi Sơ đuổi theo phía sau cô không tha: “Hôm nay cho dù là thiên hoàng lão tử tới cũng không thể nào cứu được mày.”

Mẹ Tô và ba Hạ đối với chuyện cãi nhau của hai anh em bọn họ thấy nhiều như cơm bữa, không thèm trách mắng mà trực tiếp làm lơ luôn, cho nên hai người nghe được Hạ Chi Tình gọi đều giống như vào tai này ra tai kia đều thờ ơ làm chuyện của mình.

Ô Viên thấy bọn họ hai người chạy tới chạy lui tưởng đang chơi trò chơi nên cũng hưng phấn vô cùng.

Cô thấy không có ai tới cứu mình mà Hạ Chi Sơ người cao chân dài mắt thấy liền bị anh đuổi kịp, đôi mắt cô loạn quét mọi nơi, tìm kiếm chỗ trốn, bỗng nhiên quét đến Tống An Thần đang cùng ba Hạ chơi cờ, nhanh chóng phanh lại, quay đầu hướng anh bay tới.

“An Thần, cứu em.”