Diệp Mạn Lâm quay người chạy về nhà, muốn lấy súng.
Hai gã côn đồ ngã không nhẹ, nhưng dù sao là đàn ông, chịu đựng được hơn một chút. Sau khi đứng dậy, bọn họ hoàn toàn không vui, lập tức đuổi theo.
Diệp Mạn Lâm vừa mới hôn mê bốn ngày, còn đói bụng, sức lực không thể so sánh với bọn họ, ngay trước khi vào cửa, một gã côn đồ đã nắm c.h.ặ.t t.a.y cô. Mùi rượu hòa lẫn với mùi mồ hôi bám vào khiến Diệp Mạn Lâm ghê tởm đến cực điểm.
“Cút hết đi cho tao!” Diệp Mạn Lâm vừa vùng vẫy vừa rơi nước mắt. Cô vốn không dễ khóc, nhưng vừa trải qua một lần sống sót, giờ gặp lại những tiếp xúc ác ý như vậy, rất hay không kiểm soát được cảm xúc.
Chuỗi đồng hồ vàng quấn quanh một ngón tay của Diệp Mạn Lâm, khi cô vùng ra, đầu bên kia bay lên. Gã côn đồ bị đẩy ra liền muốn nắm lại, kết quả đầu ngón tay chạm vào chiếc đồng hồ vàng bay lên, tóc của gã côn đồ bỗng đứng lên, cả người cứng đờ ngã xuống đất, sau đó ôm lấy cơ thể kêu đau. Nhìn lại ngón tay của gã côn đồ, có một phần ở nửa trước đã chuyển sang màu đen.
Gã côn đồ còn lại định từ phía sau ôm lấy Diệp Mạn Lâm, nhưng thấy tình hình này, vội vàng đi xem đồng bọn mình thế nào.
Diệp Mạn Lâm đã chú ý đến tình trạng của gã côn đồ, cô nghi hoặc nhìn tay mình và đồng hồ, một giọt nước mắt rơi tí tách xuống đất.
Diệp Mạn Lâm lau nước mắt trên mặt một phen, bỗng nhận ra điều gì đó. Là nước mắt, là khi cô khóc mới phóng điện ư?
“Ê ê, mày sao vậy, mày không sao chứ?” Gã côn đồ còn lại nhìn đồng bọn đau đớn, vội hỏi hắn rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
“Ả đàn bà lẳng lơ này rốt cuộc đã dùng yếu pháp gì, chờ đó, tao sẽ báo thù cho mày!” Gã côn đồ còn lại xắn tay áo, lao về phía vẻ đẹp mà gã thèm muốn.
Diệp Mạn Lâm chạy về nhà, cầm lấy cái roi treo trên tường, nhắm thẳng vào gã côn đồ đang lao tới, nhưng khi cô quật roi cũng không dùng nhiều sức.
“Á—”
Khi mũi roi chạm vào gã côn đồ, Diệp Mạn Lâm như thấy tia lửa.
Gã côn đồ kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất, trên n.g.ự.c mở toang có một vết bỏng.
Cô thực sự đang phóng điện, hai người thông qua tiếp xúc gián tiếp đều không chết. Nhưng Diệp Mạn Lâm không dám đảm bảo, nếu mình lại dùng đồ vật chạm vào bọn họ có thể sẽ c.h.ế.t không.
Thấy hai gã côn đồ còn có thể loạng choạng đứng dậy, Diệp Mạn Lâm liền hét bảo cả hai nhanh cút đi.
Ở cửa sau vào lúc này lại có một người bước vào, đối phương ngơ ngác nhìn hai gã côn đồ đang chạy trốn, vội vàng đến xem tình hình của Diệp Mạn Lâm.
“Cảnh trưởng Diệp, cô không sao chứ, tôi thấy cửa sau mở nên vào.”
Người nói là một thanh niên, mặc quần xanh, áo sơ mi trắng, chưa đến hai mươi tuổi, mặc bộ vest đen, da rất trắng, mặt mày sạch sẽ, khi cười có lúm đồng tiền, nhìn như một chàng trai chưa trải đời.
Diệp Mạn Lâm đang phiền não với chuyện phóng điện của mình, lấy khăn lau nước mắt. Bỗng nghe có người đến, lập tức nhìn sang.
Lương Định Tư sợ hãi tới mức vội vàng lấy giấy chứng nhận ra, đưa cho Diệp Mạn Lâm, cúi chào cô.
“Người mới Lương Định Tư, báo cáo cảnh trưởng Diệp! Cảnh trưởng Diệp, xin lỗi, tôi vừa thấy cửa sau mở, tưởng có chuyện gì, nên trực tiếp vào mà không gõ cửa.”
Lương Định Tư hơi căng thẳng, lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy nữ cảnh sát, mà còn là một nữ cảnh trưởng xinh đẹp như vậy, tâm trạng không thể không kích động.
Có rất nhiều truyền thuyết về nữ cảnh trưởng xinh đẹp này, nghe nói cô là một trong những người đầu tiên du học ở Mỹ, học chuyên ngành báo chí, rất tài năng, nhưng về nước lại chọn làm nữ cảnh sát, vừa mới nhậm chức ba ngày đã phá được vụ án xác không đầu ở Tây Kiều, thăng chức lên cảnh trưởng. Về chuyện tình cảm thì càng ‘truyền thuyết’ hơn, vị hôn phu trước của cô lại chính là Lục tam thiếu…
“Người mới, cậu đi mang cho tôi vài con gà sống về đây.”
“Hả?”
“Nhanh lên!”
“Rõ!”