[Dân Quốc] Tất Cả Phản Diện Đều Sợ Cô Khóc

Chương 28




Im lặng một lúc, Diệp Mạn Lâm vẫn muốn biết tình hình cụ thể, liền hỏi anh: “Vậy ông già nhà anh sau khi xem báo thì nói gì với anh?”

“Ông ấy bảo tôi cưới cô, đừng làm mất mặt nhà họ Lục.”

Diệp Mạn Lâm không tin, “Không thể nào, lúc trước chúng ta hủy hôn, ông già nhà anh chắc đã muốn g.i.ế.c tôi, làm mất mặt nhà anh lớn như vậy.”

“Ha, nếu ông già có suy nghĩ truyền thống như cô nói, thì dễ đối phó rồi. Cô không hiểu người nhà họ Lục, không ai ăn chay cả.” Lục Quân Lễ buông tiếng thở dài, rồi nhắm mắt lại.

Diệp Mạn Lâm ngẩn người, bỗng cảm thấy khoảng cách giữa cô và Lục Quân Lễ rất xa, cô vẫn chưa bao giờ hiểu rõ anh.

Lại qua một giờ, bọn họ cuối cùng cũng đến thôn Lạc An, khi xuống xe, đúng lúc có một người dân đang chăn đàn dê trở về, một cỗ mùi lạ xộc vào mũi.

Lục Quân Lễ ho vài tiếng, đưa khăn tay cho Diệp Mạn Lâm, nhưng bị Diệp Mạn Lâm từ chối.

Trưởng thôn Lạc An là ông Trịnh và đội trưởng đội an ninh Dương Đại Thụ, cùng với mười mấy người đã đợi sẵn ở cổng thôn, cuối cùng cũng đợi được người đến, vội vàng ra đón và liên tục xin lỗi.

Diệp Mạn Lâm khi điều tra án không nói nhiều, miễn phần xã giao, lập tức đi xem hiện trường vụ mất tích của đứa trẻ thứ tư. Đứa trẻ này sống trong một căn nhà ngói nhỏ, nhà ở vùng núi đều như vậy, sau nhà dựa vào một ngọn núi, còn trước sân hai bên là vườn rau, giờ đã mọc đầy rau xanh.

Theo lời mẹ của đứa trẻ mất tích, khi cô ta rời đi, đứa trẻ đang chơi trong sân, còn da rắn thì được phát hiện dưới giàn nho trong sân.

“Ở đâu?”

Mẹ của đứa trẻ mất tích chỉ vào giữa đất dưới giàn nho.



Diệp Mạn Lâm nhận thấy chỗ trong sân không có dấu chân người đi qua, có dấu hiệu đã được quét dọn, liền hỏi cô ta có quét dọn sân mỗi ngày không.

Mẹ của đứa trẻ mất tích gật đầu, “Mỗi sáng tôi thức dậy việc đầu tiên là quét sân.”

Vậy thì da rắn chắc là rơi xuống vào ngày đứa trẻ mất tích, dù sao thì mảnh lớn như vậy, nằm ở giữa sân thì không thể nào không quét dọn được.

Diệp Mạn Lâm còn muốn xem có dấu hiệu nào khác không, nhưng vì sự việc đã qua một ngày, sau đó có nhiều người dân trong thôn đến hiện trường, nên hiện trường cơ bản đã bị phá hoại, không còn manh mối gì hữu ích. Tuy nhiên, có một người dân tên là Lý Đại Chí nói rằng, thời điểm anh ta tới thấy sau nhà có một dấu vết cỏ dại bị ép, rất giống như dấu vết của mãng xà bò qua.

“Khi đó còn chưa phát hiện ra da rắn, nên tôi cũng không nghĩ nhiều. Sau này có người tìm thấy da rắn, tôi càng nghĩ càng thấy giống. Chắc chắn là con rắn đó đã nuốt chửng đứa trẻ rồi chạy tới sau núi đi!”

“Cái người này, sao không nói sớm! Nhưng thôn chúng tôi từ trước đến nay chưa từng xuất hiện mãng xà. Thật không thể tin, sao tự dưng lại có một con rắn chuyên ăn trẻ con như vậy!” Dương Đại Thụ tức giận nghiến răng.

Diệp Mạn Lâm hỏi trưởng thôn: “Trong thôn có gà vịt bò dê nào bị mất không?”

“Chưa nghe nói.”

“Ba đứa trẻ trước mất tích vào lúc nào?” Diệp Mạn Lâm hỏi tiếp.

Dương Đại Thụ nhớ lại: “Ngày ba tháng hai, ngày sáu tháng ba, ngày một tháng tư, gần như mỗi tháng lại mất một đứa. Tính ra thì đúng là giống như bị mãng xà ăn.”

“Cảnh trưởng Diệp, vậy chúng ta có nên tìm một thợ săn biết truy tìm, mọi người tập hợp lại để lên núi tìm kiếm, cho đến khi bắt được con rắn, không thể để trẻ em trong thôn lại rơi vào tình huống nguy hiểm như vậy nữa.” Trưởng thôn Trịnh, tuổi đã cao, thời điểm nói chuyện thì gấp đến độ toàn thần run rẩy.