[Dân Quốc] Nữ Phụ, Em Thật Quyến Rũ

Chương 29: Hội chùa (2)




Khi Hồ Mạn Mạn vừa dứt lời, Thẩm Kỉ Đường đã phục hồi tinh thần, đồng tử co rút lại, nhanh chóng rút tay về, quay lưng đi.

Một lúc sau, anh đã hắng hắng giọng, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Vậy thì nghỉ ngơi đi.”

Chỉ trong giây lát, anh đã bước ra khỏi phòng.

Bên ngoài, phó quan Thường đã chờ sẵn, thấy Thẩm Kỉ Đường đi ra, liền mở cửa xe: “Thiếu soái, hôm nay trễ vài phút.”

Anh ta vốn là cháu trai của bà mợ hai, từ khi bảy tám tuổi đã được gửi vào phủ Đại soái làm thư đồng của Thẩm Kỉ Đường, cùng nhau lớn lên cùng nhau nhập ngũ, nên nói chuyện cũng thoải mái hơn những phó quan bình thường.

Thường ngày, Thẩm Kỉ Đường luôn đúng giờ, khi lên xe đi quân doanh tối đa chỉ muộn một phút, dù trời có gió có mưa gì cũng không thay đổi, từ ngày anh mặc quân trang cho đến nay, chưa bao giờ ngừng lại.

Thường Vân dám cả gan trêu đùa một câu, không ngờ Thẩm Kỉ Đường ngày thường lạnh lùng ít nói, lại như bị chọc giận, liếc anh ta một cái: “Ồn ào như phụ nữ vậy.”

Ái chà, mới sáng sớm mà ai dám chọc giận Thiếu soái như vậy chứ?

Thường Vân không dám nói thêm gì nữa.

Tại phủ Đại soái, nội sảnh.

Hồ Mạn Mạn mất một lúc mới lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng từ trên chống người mặt đất đứng dậy.



Trên mặt đất, đúng vậy, vừa rồi Thẩm Kỉ Đường khẽ buông tay, tự mình đi ra ngoài, cô liền mềm nhũn ngã xuống đất, kêu một tiếng “á”, anh cũng không quay đầu lại.

Nếu xung quanh có vật cứng gì đó, có lẽ không cẩn thận cô đã ngã lên đó luôn rồi.

May mắn là xung quanh chỉ có một cái bàn ăn, cách cô mười bước.

Ngoài kia, nghe thấy tiếng gọi của Tam Ni: “Hồ Mạn Mạn, cô xong chưa?”

Ôi, cô đã quên mất.

Khi cô ra ngoài, Tam Ni nhìn sang: “Mặt cô sao đỏ thế?”

Hồ Mạn Mạn sờ sờ má, đúng là nóng bừng, xem ra, tới gần Thẩm Kỉ Đường thật sự quá nguy hiểm, chỉ cần một chút là...

“Mới làm bữa sáng cho Thiếu soái, nóng quá.”

Tam Ni gọi Hồ Mạn Mạn mang đồ đạc, hai người cùng dẫn Thẩm Tiểu Nhã ra cửa.

Trước khi ra cửa, một nha hoàn mặt tròn, mặc áo lụa chặn hai người lại, Hồ Mạn Mạn thầm nghĩ không hay, lần đầu tiên lén lút ra ngoài đã gặp phải Xuân Nha. Xuân Nha là đại nha hoàn bên cạnh bà mợ hai, thường ngày cũng không dễ nói chuyện.

Xuân Nha cầm một đống vải vụn: “Các cô đi đâu vậy, bà cả đang gọi đại nha hoàn làm áo cà sa để cúng Phật kìa.”



Tam Ni ngược lại cũng không sợ, ôm Thẩm Tiểu Nhã: “Hôm nay và ngày mai cô chủ nhỏ đều phải đi nhà trẻ, bà mợ ba đã dặn, không cần vội chuyện của bà cả.”

Xuân Nha cười lạnh hai tiếng: “Ai mà không biết cô hả, chắc là nhân lúc cô chủ nhỏ đi nhà trẻ, liền đi chơi đâu đó chứ gì.”

Tam Ni cũng không để ý đến cô ta: “Ghen tị à, cô cũng nói với bà cả, qua đây với cô chủ nhỏ bên này thì thế nào?”

Hai người nói qua nói lại vài câu, Hồ Mạn Mạn đứng sau Tam Ni, không nói gì.

Xuân Nha đã nhìn thấy Hồ Mạn Mạn từ lâu, cô mới đến, bộ dạng lại xinh đẹp, ban đầu tưởng rằng hai ba ngày nữa sẽ chọc giận Thiếu soái, ăn đạn gì đó, không ngờ được...

Hồ mị tử*, cô ta đã sớm không ưa Hồ Mạn Mạn, tự nhiên sẽ không bỏ qua: “Còn cô, Tam Ni có việc, còn cô thì sao?”

*hồ mị tử: dùng để chỉ người phụ nữ giỏi quyến rũ người khác bằng vẻ ngoài quyến rũ của mình.

Nhận thấy ánh mắt của Tam Ni, Hồ Mạn Mạn cũng không sốt ruột, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ừ, tôi cần ra ngoài mua một ít nguyên liệu tươi.”

Trong lòng Xuân Nha càng không vui, hừ, đúng vậy, bây giờ Thiếu soái phải ăn bữa sáng do Hồ Mạn Mạn làm.

Cô ta tinh mắt, thấy Hồ Mạn Mạn đang cầm một cái rổ nhỏ, liền xông lên giật cái vải xanh trên rổ: “Đồ gì đây, các cô mang đồ ăn đi đâu?”

Tam Ni một tay đẩy tay cô ta ra, tức giận nói: “Đây là để cô nhìn hả? Đây là bánh do Mạn Mạn làm cho cô chủ nhỏ, nếu cô không cẩn thận làm đổ, cô chủ nhỏ đi nhà trẻ bị đói, cô có đền nổi không?”