[Dân Quốc] Nữ Phụ, Em Thật Quyến Rũ

Chương 10: Chuyển biến (3)




Nghĩ đi nghĩ lại, đầu óc hơi đau, hiện tại, cô cũng chỉ có thể từng bước một mà đi.

Ít nhất so với hai giấc mơ trước, tình huống hiện tại của cô tốt hơn nhiều.

Không biết có phải cơ thể lại có biến đổi không, cô thấy n.g.ự.c khó chịu, bèn ngồi dậy mở hai cái cúc áo khoác, lúc này mới dần dần chìm vào giấc ngủ.

Một đêm không mộng mị, phá lệ ngọt ngào.

Sáng sớm, Hồ Oánh Oánh đã dẫn một người về nhà mẹ đẻ.

Chị ấy vừa về đến nhà đã gọi Chu Thủy Tiên: “Mẹ, nhanh lên pha trà ngon.”

Chu Thủy Tiên không hiểu gì: “Vị này là?”

Hồ Oánh Oánh đứng dậy véo mẹ mình một cái, hạ thấp giọng: “Sao mẹ lại hồ đồ vậy, tối qua đã nói rõ rồi mà, chuyện của em gái, quên rồi à?”

“Bắt em gái con đi làm nha hoàn?” Chu Thủy Tiên mới nhớ ra, đúng rồi, tối qua Hồ Oánh Oánh đã nói như vậy, nói rằng ông già đó không đáng tin, phải tìm người khác nghĩ cách.

“Không phải là bắt ép, mà là em gái tự nguyện.” Hồ Oánh Oánh quay người, trên mặt nở nụ cười, “Má Khổng, tôi đi pha trà cho má nhé.”

Chẳng bao lâu, má Khổng đã uống trà ngon do Hồ Oánh Oánh pha, lại nhận lấy cái quạt do Hồ Oánh Oánh đưa, quạt đi mồ hôi: “Em gái của cô đâu, dẫn ra cho tôi xem một cái.”

Hồ Oánh Oánh nhanh chóng dẫn Hồ Mạn Mạn ra, hôm nay Hồ Mạn Mạn chỉ buộc tóc đơn giản, mặc chiếc váy bình thường, má Khổng vừa thấy liền khen, lại nắm tay Hồ Mạn Mạn, rồi lại khen, cuối cùng lại đến gần nhìn đôi mắt của cô, nói: “Mắt như hoa đào, chủ nhà chưa chắc đã thích đâu.”



“Má Khổng!” Hồ Oánh Oánh kêu một tiếng, lại nhét cho má Khổng một cái gì đó, “Má giúp tôi một tay đi.”

Má Khổng nghiêm mặt, nắm cái túi mà chị ấy đưa, chuyển hướng nói: “Làm nha hoàn, thường xuyên cúi đầu là được.”

Bà ta dặn dò vài câu, nói với Hồ Mạn Mạn: “Đi thôi, bây giờ đi, vừa kịp, nhà họ Thẩm sắp bắt đầu chọn người rồi.”

Vừa nhắc đến mấy chữ nhà họ Thẩm, Trong lòng Hồ Mạn Mạn chấn động. Không biết chị cả đã dùng cách gì, mà thật sự tìm được cách đưa cô vào nhà họ Thẩm.

Hồ Oánh Oánh cũng chịu chung chi, trực tiếp thuê một chiếc ô tô nhỏ, đưa hai người đến cổng biệt thự của họ Thẩm.

Trên sườn núi yên tĩnh của Thượng Hải, hai hàng cây ngô đồng pháp cao lớn che phủ một vùng xanh mát, tiếng ve kêu như những chiếc máy hát nhẹ nhàng, kéo dài trong không trung. Không xa lắm, chính là dinh thự của họ Thẩm.

Dinh thự của họ Thẩm được xây theo kiểu Âu Mỹ, mái vòm và tường nhọn giao hòa hoàn hảo, tường trắng cửa đỏ, như một lâu đài nho nhỏ.

Lính cảnh vệ chặn hai người lại, má Khổng cười tươi, đưa một tờ giấy qua.

Lính cảnh vệ xem xong mới cho phép đi: “Nha hoàn vào cổng phía Tây.”

Má Khổng gật đầu liên tục, kéo Hồ Mạn Mạn từ cổng phía Tây đi vào.

Vừa vào cổng Tây, đã thấy một sảnh nhỏ rộng rãi, một đám đông đứng ở phía dưới, trên cao có một người đàn ông mặc áo trường sam vải lụa, mặt trắng, béo tròn tròn.

Hồ Mạn Mạn ngay lập tức nhận ra đây là tổng quản của nhà họ Thẩm, Trang Khai Thành.



Má Khổng dặn Hồ Mạn Mạn: “Cô đứng ở đây không được động.”

Rồi bà ta tiến lên nói gì đó với Trang Khai Thành, tổng quản Trang vừa gật đầu vừa lướt nhìn qua Hồ Mạn Mạn.

Không lâu sau, tổng quản Trang đã đi một vòng trong đám người, nhìn một lúc rồi chỉ vào một người: “Cô, cậu, cậu—”

Cuối cùng chỉ vào Hồ Mạn Mạn: “Còn có cô, ở lại. Những người khác, giải tán đi.”

Mọi người đều im lặng tản ra, cổng Tây lại đóng lại, má Khổng cũng không nói nhiều, đợi mọi người đi gần hết, lại tiến lên nói với Trang Khai Thành một câu gì đó, rồi nhanh chóng rời đi.

Hiện tại, trong phủ đại soái rộng lớn, như thể chỉ còn cô một mình.

Trang Khai Thành đếm số người: “Nhóm con trai ra ngoài, mấy đứa con gái ở lại, đi theo tôi.”

Hồ Mạn Mạn và một cô gái bên cạnh ở lại, đi theo sau Trang Khai Thành, từ tầng một của phủ đại soái bắt đầu nghe ông ta giới thiệu về những điều cấm kỵ và quy tắc trong phủ.

“Đây là thư phòng.”

Trang Khai Thành đẩy cửa phòng ra, sàn gỗ sơn đỏ, trên bàn làm việc kiểu Tây có một chiếc đèn đồng màu xanh lá cây, vài lọ mực thủy tinh trong suốt, kiểu dáng mới mẻ, vừa đơn giản vừa đẹp mắt.

Ông ta nhắc nhở: “Thư phòng là dành riêng cho thiếu soái, thiếu soái không gọi, ai cũng không được vào.”

Nói đến thiếu soái, Trang Khai Thành cảm thấy cần phải nói thêm vài câu: “Các cô phải biết vị trí của mình, thiếu soái là thiếu soái, nha hoàn là nha hoàn.” Một số lời tục tĩu khó nghe ông ta cũng không tiện nói trước mặt những nha hoàn mới vào phủ, thực tế, một nha hoàn đẹp đẽ trước đây dám trèo lên giường của thiếu soái, suýt nữa đã bị thiếu soái b.ắ.n chết.