Dân Quốc Kiều Tiểu Thư Trọng Sinh

Chương 69




Đường Kiều đang rửa tay thì nghe thấy tiếng giày cao gót thanh thúy truyền đến. Đường Kiều không quay đầu lại cũng biết người đến là ai.

Quả nhiên, Đường Hành xuất hiện sau lưng cô, nhỏ nhẹ nói: "Chị."

Đường Kiều bật cười thành tiếng, cô dựa vào bồn rửa tay, cười nói: "Cũng không có ai khác, giả vờ cái gì chứ? Chị chị em em, cô không thấy ghê tởm sao?"

Đường Kiều lấy khăn lau tay, soi gương, ừ, rất tốt, nhìn qua vẫn giống một tiểu mỹ nhân hiền lành.

Đường Hành nhẹ giọng: "Sao chị lại nói những lời đó chứ? Cha hi vọng chúng ta có thể hòa thuận.."

Đường Kiều cũng không thèm quan tâm, xoay người bước đi, lúc đi ngang qua người Đường Hành thì dừng lại, hảo tâm nói: "Cô có thể làm ướt cả người rồi nói là tôi hắt. Tôi tin Chu Vũ Hiên nhất định sẽ rất đau lòng. Cô thử xem.."

Đường Kiều nâng cằm Đường Hành lên, ôn nhu nói: "Cô gái đáng thương bị bắt nạt, nhân vật này thiết lập rất tốt, cô đừng có đi nhầm nha."

Nói xong Đường Kiều liền buông tay, nở nụ cười, xoay người rời đi.

Đường Hành đi theo ôm mục đích gì, Đường Kiều biết rõ, cô một chút cũng không ngạc nhiên, dù sao đây là một cơ hội rất tốt để hãm hại cô a?

Ý cười trên mặt Đường Kiều không giảm, cô trở lại vị trí, liền nhìn thấy Chu Vũ Hiên nhìn sang, ánh mắt lo lắng nhìn về phía sau.

Chu San San hỏi: "Tôi thấy Đường Hành cũng đi theo, cô có sao không?"

Đường Kiều mỉm cười: "Không có việc gì, nhưng tôi nghĩ.. Cô ta hẳn là sẽ không bỏ qua cơ hội này."

Chu San San khó hiểu: "Cơ hội gì?"

Vừa dứt lời liền nhìn thấy Đường Hành toàn thân ướt sũng đi ra, cả người run run, vô cùng đáng thương.

Dù Chu San San là tiểu thư khuê các cũng không thể nhịn được, trực tiếp mắng một câu: "Mẹ nó!"

Đường Hành mặc một chiếc vày màu trắng, lúc này bị ướt làm cho lớp vải trở lên trong suốt, lộ ra nội y bên trong, cho dù đứng xa cũng có thể nhìn thấy.

Chu Vũ Hiên lập tức chạy qua, vội vàng cởi áo khoác mặc cho Đường Hành: "Làm sao em lại biến thành như vậy? Thật sự quá đáng!"

Đường Kiều chống cằm nhìn bọn họ, bĩu bĩu môi: "Cô xem, tôi nói có đúng không? Cơ hội tốt như vậy nếu cô ta không hãm hại tôi một chút, đều thẹn với hình tượng bạch liên hoa nha."

Đường Kiều cũng không quan tâm trên bàn còn có hai người đàn ông, vô tư nói chuyện với ba người bạn.

"Mọi người nhìn mà học tập thủ đoạn của người ta. Đường Hành muốn hãm hại tôi, nhưng mục đích thực tế cũng không phải như vậy. Đây là một mũi tên trúng hai con chim nha! Không chỉ có thể đổ oan cho tôi, với bộ dáng đáng thường này còn có thể hấp dẫn sự chú ý của đàn ông a?"

Đường Kiều chỉ mấy cái bàn: "Có thấy tất cả đàn ông xung quanh đều đang nhìn chằm chằm cô ta không?"

Chu San San vừa nhấc đầu liền nhìn thấy Kỳ Bát gia và Đoan Mộc Cảnh Dục quả thật đều đang nhìn chằm chằm Đường Hành.

Nhưng mà có thể do giọng nói của Đường Kiều quá rõ ràng, hai người họ xấu hổ thu hồi ánh mắt.

Tuy rằng háo sắc, nhưng bị người khác vạch trần trước mặt như vậy, vẫn là xấu hổ a!

Chu Vũ Hiên còn đang an ủi Đường Hành đáng thương. Chu San San thật sự không thể nhịn được, đứng dậy muốn xông lên.

Tuy Đường Kiều hay tính kế người khác, nhưng cô không thích lợi dụng bạn bè, một tay Đường Kiều túm Chu San San lại, nghiêm túc nói: "Cô ngồi xuống đi."

Chu San San cực kỳ tức giận, nói: "Cô ta, cô ta, cô ta.. Cô ta thật không biết xấu hổ!"

Đường Kiều mỉm cười: "Cô ta không biết xấu hổ là chuyện của cô ta, đó là bí kíp gia truyền của nhà bọn họ. Cô là thục nữ nha, không cần so đo với người như vậy."

Nói xong, Đường Kiều kéo Chu San San ngồi xuống.

Nhưng mà cô không muốn quan tâm người ta, người ta lại trăm phương ngàn kế tìm đến cửa nha.

Chu Vũ Hiên nắm tay Đường Hành đi đến trước mặt Đường Kiều, giọng nói khiển trách: "Đường tiểu thư, tôi biết cô không thích A Hành, nhưng làm như vậy có phải không hay không? Cô ấy dù gì cũng là một cô gái, cô lại hắt nước lên người cô ấy như vậy sao? Tôi cho rằng, dù thế nào thì hai người cũng là chị em. Cô.."

"Chu tiên sinh." Đường Kiều lên tiếng ngắt lời hắn, giọng nói mềm mại: "Lời này của ngài thật sự không có đúng rồi. Ngài lên án tôi, ngược lại, tôi cũng muốn hỏi ngài một câu, ngài có chứng cứ sao? Ngài tận mắt nhìn thấy sao?"

Đường Kiều chớp đôi mắt to, buồn bã nói: "Tôi biết hai người có quan hệ thân thiết, nhưng đó không phải là lý do để các người đổ oan cho tôi a? Lại nói, lời này của ngài còn có cái sai đâu! Cái gì mà chị em a? Tôi và cô ta là chị em gì chứ? Nếu cô ta là chị em với tôi thì sao lại đi thuê phòng trọ với anh họ của tôi vậy? Chẳng lẽ.. Bọn họ đặc biệt muốn tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện nhân sinh lý tưởng sao?"

Giọng nói nhẹ nhàng của Đường Kiều vang lên, nhưng những lời cô nói lại nhắc mọi người nhớ ra cô gái trước mặt này là ai. Đây không phải là người đó sao? Người trên tờ báo hôm trước đó!

Đường Hành nức nở: "Chị, chị đừng nói như vậy."

Đường Kiều vô tội nói: "Tôi nói cái gì a, chẳng lẽ lời tôi nói không phải sự thật? A Hành, tôi biết cô không thích tôi, mẹ cô có thể đâm chính mình để hãm hại tôi, bây giờ cô lại muốn tự hắt nước để đổ oan cho tôi sao?"

Đường Kiều đánh giá Đường Hành, làn váy dính trên đùi, lộ ra đường cong duyên dáng.

Đường Kiều lập tức cười khẽ.

"A Hành, tôi biết dã tâm của cô rất lớn, mục tiêu cũng cao, giống như mẹ cô vậy. Nhưng nếu là chuyện không có chứng cứ thì không cần nói nữa, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát để điều tra rõ ràng."

Tầm mắt Đường Kiều dừng trên đùi Đường Hành tầm một phút đồng hồ, sau đó a một tiếng liền quay đầu đi.

Mọi người theo tầm mắt của cô nhìn lại, dần dần ánh mắt nhìn Đường Hành cũng trở lên vi diệu.. Đây không phải là kỹ xảo tự biên tự diễn để câu dẫn đàn ông ư? Phàm là cô gái đàng hoàng sẽ không để xảy ra chuyện như vậy.

Chu San San thật sự bị chọc giận rồi. Tuy rằng Đường Kiều dặn cô không cần để ý nhưng cô không thể nhịn được.

Chu San Sna cầm chén trà hắt lên người Đường Hành. Đường Hành kinh hô một tiếng, lập tức bật khóc.

Chu San San nổi giận đùng đùng: "Tôi nhịn cô đã lâu. Đường Hành, tôi nói cô biết, lại để tôi nhìn thấy mặt cô, gặp một lần tôi đánh một lần. Thật sự chưa từng gặp qua ai vô liêm sĩ như thế!"

"San San, giáo dưỡng của em đâu?" Chu Vũ Hiên nhìn về phía em gái: "Đường Hành thật đáng thương, không phải em là một cô lương thiện sao? Cô gái lương thiện sẽ bắt nạt người khác như vậy sao?"

"Thiện lương vô điều kiện chính là dung túng cho kẻ ác." Lê Vân Triều tuy tính tình yên tĩnh, nhưng cũng không phải đồ ngốc: "Cho dù là Đường Kiều làm, xin hỏi, làm thế nào mà có thể biến thành cả người ướt sũng như vậy được? Chẳng lẽ Đường Hành không biết đường né tránh sao? Nếu như né tránh, vì sao Đường Kiều không bị ướt chút nào? Nói dối cũng phải có nghĩ trước, Đường Hành, đây không phải lần đầu tiên, tất cả chúng tôi đều biết cô là người như thế nào. Có người nguyện ý tin tưởng cô, đó là bọn họ ngốc. Nhưng phàm là người có lý trí, chỉ cần suy xét một chút liền biết chân tướng sự việc."

Khuôn mặt Lê Vân Triều có chút đỏ ửng, cô không giỏi giao tiếp với người khác, nhưng Đường Hành lại quang minh chính đại nói dối bắt nạt bạn của cô, sao cô có thể ngồi yên mặc kệ được.

Đường Kiều nở nụ cười, cô không ngờ Lê Vân Triều sẽ nói như vậy. Kỳ thật những lời này cô muốn để đến cuối cùng mới nói, nhưng bây giờ thấy Lê Vân Triều bảo vệ cô nhữ vậy, Đường Kiều rất vui vẻ.

Một tay ôm Chu San San, một tay ôm Lê Vân Triều, cười nói: "Thật tốt nha, tôi biết bạn của tôi là tốt nhất mà, phải trái đúng sai, người tốt người xấu đều nhìn rất rõ. Cảm giác được bảo vệ này thật tốt nha."

Đường Hành biết bản thân không thắng được Đường Kiều, lúc này chỉ còn cách làm cho Chu Vũ Hiên càng thêm đau lòng cô ta. Đường Hành cắn cắn môi, đột nhiên xoay người xông ra ngoài..

Chu Vũ Hiên lập tức đuổi theo: "Đường Hành!"

Chạy được vài bước, hắn quay đầu lại, nói: "Các người thật quá đáng!"

Nói xong lại chạy đi.

Đường Kiều kéo hai người bạn ngồi xuống, cảm khái: "Hai người một văn một võ, thật đẹp trai nha! Đúng là nữ trung hào kiệt!"

Cô cười tủm tỉm: "Không bằng lát nữa chúng ta đi ăn kem đi? Hứa Tịnh, được không a? Mấy người chúng ta cùng đi."

Hứa Tịnh còn đắm chìm trong màn kịch vừa rồi, nghe thấy Đường Kiều nói vậy, hoàn hồn gật đầu: "Đi đi, mình mời mọi người."

Đường Kiều hạnh phúc nở nụ cười.

"Bạn của mình đều tốt vô cùng!"

Không biết vì sao, nghe thấy khẩu khí này của Đường Kiều, Đoan Mộc Cảnh Dục đột nhiên rùng mình, hắn yên lặng quay đầu nhìn về phía Kỳ Bát gia.

"Tôi có chút không thoải mái."

Kỳ Bát gia cũng cảm thấy trái tim của mình không tốt, đang yên đang lành mấy cô gái này lại gây gổ đánh nhau..

Kỳ Bát gia lập tức nói: "Được, tôi đưa anh về."

Hai người không ở lại lâu, chào hỏi bốn cô gái liền rời đi.

Trước khi đi Kỳ Bát gia còn muốn biện hộ một câu: "Kỳ thật Đường Hành cũng đáng thương, có thể là có hiểu lầm.."

Dù sao, Đường Kiều biết đánh nhau a, hắn đã tận mắt nhìn thấy.

Nhưng mà.. Còn chưa dứt lời, Chu San San liền nổi giận.

"Anh họ, anh của em còn chưa tinh, anh ấy ở nước ngoài quá lâu, đầu óc không bình thường. Nhưng đến anh cũng không phân biệt được ai tốt ai xấu sao? Vân Triều nói rất đúng, nếu thật sự là Đường Kiều làm, tại sao lại không bị ướt chút nào chứ? Có hắt nước thế nào cũng không thể làm cho Đường Hành biến thành như vậy được. Anh.. Anh làm em tức chết rồi!"

Chu San San không hiểu nổi, đầu óc của đám đàn ông này có phải không mọc ở trên cổ không? Quả nhiên mẹ cô nói đúng, đàn ông a, có đôi khi mọc ở nửa người dưới. Đáng ghét! Thật đáng ghét!

Chu San San tức run người, Đường Kiều nhẹ nhàng an ủi: "Đừng tức giận, đừng tức giận."

Lập tức nhìn về phía Kỳ Bát gia, mỉm cười..

"Ý của Kỳ Bát gia là sao? Tôi nói dối?"

Nói xong liền nhanh chóng cúi đầu, muốn khóc nhưng lại cố nén.

Kỳ Bát gia cũng không phải nói Đường Kiều nói dối, chẳng qua đàn ông a, luôn sĩ diện bênh vực kẻ đáng thương. Lúc này thấy Đường Kiều như vậy, hắn có chút xấu hổ.

"Cái kia, cái kia.. Tôi không có ý này. Cô, cô.."

"Ngài rõ ràng là nói tôi đổ oan cho cô ta." Đường Kiều cũng không muốn nhằm vào Kỳ Bát gia, dù sao San San còn ở đây! Nhưng vẫn phải cho hắn một bài học.

Ngữ khí của Đường Kiều không có gì đặc biệt, chỉ là mang theo tiếng nức nở, nhưng lại làm cho Đoan Mộc Cảnh Dục cảm thấy tóc gáy dựng cả lên.

Không biết có phải di chứng khi nằm viện không, hắn từng chứng kiến Đường Kiều trở mặt tàn nhẫn cắn người, nên lúc này, thân thể không tự chủ được bắt đầu run rẩy.

Hắn lập tức nói: "Kỳ Bát gia, đây là lỗi của anh! Đường tiểu thư rõ ràng bị oan. Anh lại làm cái gì vậy, anh không thể bởi vì người ta lộ đùi liền nói người ta bị bắt nạt a? Nếu lần sau có người cởi áo trước mặt anh, có phải ngay cả danh dự anh cũng không cần không?"

Mọi người: ?

Đoan Mộc Cảnh Dục còn tiếp tục nói: "Tôi nhìn không quen loại đàn ông như anh, thật là, trước mặt sắc đẹp, một chút định lực cũng không có!"

Kỳ Bát gia: ?

Đường Kiều cười như không cười nhìn Đoan Mộc Cảnh Dục.

Người này có phải đã quên mất lúc hắn xuất hiện đùa giỡn cô rồi không?

Quả nhiên, người a, lúc đầu óc không bình thường thì phải đánh một chút mới được.

Đoan Mộc Cảnh Dục là ví dụ tốt nhất a! Nhìn đi, bây giờ người này đã trở nên tốt hơn, còn biết phân biệt phải trái!

"Đoan Mộc đại ca nói đúng." Đường Kiều cười tươi nhìn Đoan Mộc Cảnh Dục.

Hắn.. lại run lên!