Dân Quốc Bắt Quỷ Ký

Chương 23




"Đại ca, nhị ca, sao hai người lại đến đây?" Lâm Mạc chuyển mắt, nhìn hai người đang ngồi trong đình.

Lâm Phác đẩy mắt kính nói:"Chuyện trong nhà cũng không quá bận nên liền qua đây."

"Đúng vậy, chuyện của sở cảnh sát cuối cùng cũng đã làm xong rồi." Lâm Cù một bên tự rót trà cho mình, một bên tiếp lời.

Sau khi giải quyết xong chuyện của gánh hát, sở cảnh sát còn phải cho mọi người một lời giải thích hợp lý, bận trước bận sau đem sự tình công bố ra ngoài, đương nhiên là phải giấu đi nột ít, chỉ nói với công chúng Hoắc Nguyên chính là hung thủ giết người.

"Đúng rồi, khi nào thì đệ về nhà? Đến thăm Khai Thiên tỷ?" Lâm Phác tiếp nhận chén trà Lâm Cù đưa qua.

Lâm Mạc khó hiểu hỏi:" Khai Thiên tỷ làm sao?"

"Nàng bị bệnh, Vương Khai Thiên cũng quá thích thể hiện, thân thể không khỏe còn mạnh mẽ chịu đựng ở lại sở cảnh sát, sau khi mọi chuyện kết thúc thì liền ngã bệnh, hiện tại đã được Vương thúc đưa đi bệnh viện, mỗi ngày đều nháo muốn ra ngoài " Lâm Cù bĩu môi.

Lâm Mạc:" Đệ đây liền trở về thăm tỷ ấy."

Lâm Phác cùng Lâm Cù gật đầu.

"Ta cũng muốn đi về." Quý Thế Lăng vẫn luôn ở một bên không lên tiếng bỗng mở miệng, nói xong hắn còn nhìn về phía huynh muội Quý Thế Vân:" Hai người cũng theo huynh đi về, ở lại phủ của huynh, có thời gian, huynh sẽ đến Quý gia đem mẫu thân hai người đón ra."

Giản Hưng đi theo gật đầu:" Đúng vậy, biện pháp tốt nhất đối với hai người hiện tại là theo chúng tôi rời đi, bằng không dựa theo tính cách đa nghi của Quý Lộc An, hắn nhất định sẽ cho người điều tra, khó có thể bảo đảm hắn không tra ra các người đã đến đây mật báo."

Đến lúc ấy, nếu còn lưu lại Quý gia, Quý Lộc An muốn đối phó với bọn họ, quả là dễ như trở bàn tay.....

Huynh muội Quý Thế Vân liếc mắt nhìn nhau sau đó gật đầu, xem như đồng ý.

Lần này trước khi rời khỏi đạo quán, Kê Tiểu Lăng liền đi đến mổ tay áo của Lâm Mạc, y sờ sờ mào gà của nó, vung tay lên, quyết định mang theo nó rời đi.

Trước khi rời khỏi, Lâm Mạc giữ chặt tay của Quý Thế Lăng nói:" Sau khi trở về Hâm Thành, ngươi đến nhà ta một chuyến, bằng không ta đi đến nhà ngươi cũng được, Tì Hưu kia còn kém một chút sẽ hoàn thành, ta muốn cho ngươi xem trước."

Khuôn mặt Lâm Mạc mang theo vẻ chờ mong, nhanh nhanh nhìn tay nghề của ta, sau đó, khen ta a!

Mấy năm nay cho dù có điêu khắc ngọc thạch, nhưng Lâm Mạc khắc xong cũng chỉ đưa cho người trong nhà, Quý Thế Lăng chính là người ngoài đầu tiên y tặng.

Lồng ngực của Quý Thế Lăng nóng lên, nghe vậy gật đầu, trên mặt mang theo ý cười:" Không bằng đến nhà ta."

Quý đạo lão bản không thiếu tiền, trực tiếp ở trên con đường tốt nhất Hâm Thành mua một căn nhà rất lớn để ở. Lâm Mạc tất nhiên không có ý kiến, liền gật đầu.

Thời điểm trở về, Quý Thế Lăng mang theo người của hắn trực tiếp đi về nhà, còn lại hai người Lâm Phác đưa Lâm Mạc đến bệnh viện, thăm Vương Khai Thiên. Trên đường, Lâm Mạc còn xuống xe mua một ít trái cây.

"Khai Thiên tỷ, đệ đến thăm tỷ." Vừa đến phòng bệnh, Lâm Mạc liền trông thấy Vương Khai Thiên đang nhàn nhã nằm trên giường, tùy tiện run chân, dưới thân đè lên đệm chăn, một góc chăn còn làm rớt xuống mặt đất.

Nghe thấy tiếng của Lâm Mạc, Vương Khai Thiên vội vàng ngồi dậy, đôi tay chống lên giường kinh hỉ nhìn về phía Lâm Mạc:"Mạc bảo, đệ từ đạo quán về rồi?"

Nói, liền nghĩ muốn xuống giường, nhưng là bị Lâm Mạc ngăn lại.

Lâm Mạc để nàng hảo hảo ngồi trên giường, sau đó đem trái cây đặt sang một bên:" Khai Thiên tỷ, thân thể sao rồi?"

Vương Khai Thiên nghe vậy sờ sờ trán nói:" Chỉ là sốt nhẹ, sớm đã không sao rồi."

Khuôn mặt thoạt nhìn không sao cả, chỉ là phi thường muốn xuất viện. Lâm Cù cười nhạo một tiếng, cầm lấy một quả táo chơi đùa:" Còn sốt nhẹ, tự mình sờ trán của chính mình, ngươi tin sao?"

Vương Khai Thiên lé mắt nhìn hắn:" Ta tin!"

"Cũng không biết ai phát sốt còn mạnh mẽ chống đỡ, cuối cùng té xỉu còn không phải do ta đỡ."

"Ha hả, ai muốn ngươi đỡ?"

"Ha hả, lần sau cho ngươi trực tiếp hôn đất được không?"

Lâm Mạc cùng đại ca liếc nhau, cả hai điều nhìn thấy được ánh mắt bất đắc dĩ của đối phương.

Thiệt là, nhị ca quan tâm người ta thì cứ nói thẳng liền tốt, nói mấy lời như vậy, sợ là sẽ bị Khai Thiên tỷ đánh, không thấy Khai Thiên tỷ đều sắp tức chết rồi sao.......

Cuối cùng vẫn là Lâm Phác khụ một tiếng, liếc mắt về phía Lâm Cù, Lâm nhị ca mới chưa đã miệng mà dừng lại.

Thể chất từ nhỏ của Vương Khai Thiên chính là thuộc loại không dễ dàng sinh bệnh, mà bệnh một cái thì sẽ vô cùng nghiêm trọng, cho nên lần phát sốt dẫn đến té xỉu này, Vương Phú Nguyên có chút khẩn trương, cưỡng chế Vương Khai Thiên ở lại bệnh viện đến khi khỏi mới thôi.

Bệnh viện này cũng không lớn, nhưng mà cơ sở y tế đều đầy đủ, ngoài ra còn có phòng bệnh chuyên biệt, cho nên người ngã bệnh nằm viện có nhiều thì cũng chưa bao giờ phát sinh tình huống thiếu giường bệnh.

Vương Phú Nguyên vì để cho Vương Khai Thiên có thể nghĩ ngơi thật tốt, cố ý chọn gian phòng một người cho nàng ở.

Mấy người Lâm Mạc ở lại phòng bệnh của Vương Khai Thiên đến khuya mới trở về, Vương Khai Thiên nằm một mình trên giường xoa bụng, cảm thấy chính mình muốn đi vệ sinh.

Trái cây Lâm Mạc mang đến không sai biệt lắm đã bị nàng ăn hết, kết quả là ăn đến no căng, cơm tối cũng không thể ăn nổi.

"Ai, phải đi nhà vệ sinh thôi." Hiện tại trời đã tối, đèn ở phòng bệnh Vương Khai Thiên cũng đã tắt, may là trong phòng không quá tối vì có ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, cửa ra vào ở bên kia, xuyên thấu qua cửa kính cũng có thể trông thấy ánh đèn mờ nhạt ngoài hành lang.

Tuy nói Vương Khai Thiên là phòng một người ở, nhưng trong phòng cũng không có nhà vệ sinh, toàn bộ tòa nhà này, mỗi tầng cũng chỉ có một cái nhà vệ sinh công cộng cho người nằm viện dùng, vì thế nên nếu muốn đi nhà vệ sinh thì cũng chỉ còn cách là đi ra ngoài.

Vương Khai Thiên thật sự rất lười động, nhưng nhà vệ sinh thì không thể không đi, nàng đành phải lấy lại tinh thần, mở cửa bước ra ngoài.

Ngoài hành lang cách một đoạn mới có một bóng đèn, cái bóng ở giữa nhìn như muốn hư, lúc tắt lúc sáng, Vương Khai Thiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấp giọng phun tào:" Còn không chịu đổi bóng đèn, buổi tối thật làm người sợ hãi."

Tăng nhanh bước chân, Vương Khai Thiên hướng về phía cuối hành lang chỗ nhà vệ sinh đi đến, cửa lớn của nhà vệ sinh được phân thành hai, một là nam, một là nữ.

Chạy nhanh đến nhà vệ sinh, Vương Khai Thiên giải quyết vấn đề sinh lý, rồi đi ra ngoài rửa tay, chỉ có độc một cái bồn rửa tay ở đối diện nhà vệ sinh làm bằng vôi, xem ra còn rất sạch sẽ.

Lúc bản thân nàng đang rửa tay, bỗng nhiên nghe thấy sau lưng một tiếng "tí tách", nháy mắt cả người đều run lên, lông tơ trên tay cũng dựng đứng.

Động tác rửa tay dừng lại một chút, Vương Khai Thiên mới nhấc lên dũng khí xoay người nhìn lại phía sau, vừa thấy nàng liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, thì ra không biết do nguyên nhân gì mà trần nhà bị thấm nước, lúc này bọt nước đang nhỏ giọt xuống, ngẩng đầu nhìn lên, nơi đó đang ngưng lại bọt nước thứ hai chuẩn bị nhỏ xuống.

Tòa phòng bệnh này tổng cộng có ba tầng, vị trí Vương Khai Thiên ở chính là tầng thứ hai, mà mỗi cái nhà vệ sinh vị trí đều giống nhau, Vương Khai Thiên suy đoán, có lẽ trên lầu có ai đó rửa tay mà quên tắt nước, để nước tràn ra ngoài.

Nghĩ như vậy, động tác rửa tay của Vương Khai Thiên nhanh hơn, vẫy vẫy tay, nhanh chóng bước ra ngoài.

Lầu trên, tầng ba.

Bởi vì người nằm lại bệnh viện cũng không tính là nhiều, cho nên toàn bộ lầu ba đều là phòng trống, khi nào có nhiều người, mới có người ở tại lầu ba, mà có ở cũng cách xa nhà vệ sinh, bởi vì vừa đến hè, mùi trong nhà vệ sinh có chút nặng.

Nhà vệ sinh nữ, vòi nước quả thật chưa tắt, nước chảy ào ào, tràn cả ra sàn.

Trên cái bồn rửa mặt làm bằng vôi, có một bóng người, đầu của người này toàn bộ đều chôn vào cái bồn đầy nước, hỗn loạn ** dài nổi lên bề mặt, không rõ sống chết. (nguyên văn để **)

Qua nửa ngày, có một người đạp nước bước qua, xuất hiện ở cửa nhà vệ sinh nữ, hắn đứng ở phía sau bóng người kia chốc lát, mới vươn đôi tay đang mang bao tay, nắm lấy tóc dài của người nọ, đem nàng mang đi.

"Rầm" một tiếng.

Khuôn mặt của người nằm trong bồn nước lộ ra, đó là một nữ nhân diện mạo thanh tú, hai mắt nàng nhắm chặt, khuôn mặt trắng xanh an tường, tựa hồ chỉ như đang ngủ.

Đôi tay nắm lấy tóc của nàng dừng trong chốc lát, mới bế nàng lên chậm rãi đi ra ngoài, sau đó chỉ còn nghe thấy thanh âm răng rắc cực nhỏ, tựa như có bánh răng chuyển động, sau thì không còn tiếng nữa.

Trong nhà vệ sinh, vòi nước vẫn đang chảy ào ào, trên mặt đất giọt nước đọng lại chậm rãi tràn ra bên ngoài.

Ánh trăng từ cửa sổ nhà vệ sinh rọi vào, địa phương được soi sáng không lớn mấy, đột nhiên, vũng nước nhỏ dưới đất gợn sóng một vòng lại một vòng hướng ra bên ngoài.

Ngay sau đó, một bàn tay trắng xanh tựa như đang chảy máu, chậm rãi nhô ra từ trong vũng nước.....

Bàn tay ở trong nước sờ soạng, nhưng không đợi nó sờ ra cái gì, thì cái thứ hai, cái thứ ba...... Giống như bàn tay màu trắng xanh đầu tiên từ trong nước duỗi ra ngoài.......

Tích tách, tích tách.......nước trên bồn chậm rãi nhỏ giọt.......

Sáng hôm sau, Vương Khai Thiên vừa ngáp vừa đi đến nhà vệ sinh, lại phát hiện có rất nhiều người chờ bên ngoài, tất cả đều đang xếp hàng.

"Sao lại có nhiều người như vậy?" Vương Khai Thiên lẩm bẩm một tiếng.

Người ở phía trước quay đầu lại nói:" Buổi sáng người đi vệ sinh rất nhiều, còn phải đợi."

Đó là một bác gái tốt tính, xoay đầu vẻ mặt ôn hòa nói với Vương Khai Thiên.

Vương Khai Thiên lên tiếng, lại giống như nghĩ đến chuyện gì đó, nói:" Chúng ta có thể đi nhà vệ sinh ở tầng ba a."

Bác gái hiển nhiên đã ở chỗ này được một thời gian không ngắn, nghe vậy thì cười đáp:" Nhà vệ sinh tầng ba hỏng rồi, hơn nữa gần nhất người nhập viện cũng không nhiều, tầng ba lại không có ai, cho nên vẫn luôn chưa sửa xong."

Vương Khai thiên nghi hoặc, nghĩ đến chuyện đêm qua:" Vậy đêm qua........"

Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy tiếng nói của hai vị hộ sĩ đi ngang qua:" Cũng không biết đêm qua là ai lên lầu, đã nói là nhà vệ sinh tầng ba không thể dùng, kết quả đêm qua còn quên đóng vòi nước, chảy nước cả đêm, viện trưởng bây giờ còn đang tức giận."

"Đúng vậy, hiện tại còn phải lên quét dọn, nước chảy đầy đất đấy." Hai vị hộ sĩ oán giận đi xa.

Vương Khai Thiên hiểu rõ gật đầu, thì ra là như vậy.

Bất quá, Vương Khai Thiên không nghĩ sẽ xếp hàng ở chỗ này, lại chạy xuống tầng một, kết quả phát hiệm tầng một cũng như vậy, liền quay trở về thành thật đứng ở phía sau xếp hàng.

Trong lòng thầm nghĩ, may mắn chỉ cần ở lại thêm một đêm, mai là có thể xuất viện.

Nhưng mà hôm nay vốn đã định trước là sẽ không yên ổn, Hâm Thành tuy có sở cảnh sát quản lý, nhưng mà vài năm gần đây, thế đạo cũng không yên ổn, nhiều người chiếm núi làm vua hoặc là kết thành băng đảng.

Hâm Thành cũng có đến mấy bang phái cỡ nhỏ, bởi vì quy mô không lớn, cũng không có gây chuyện, sở cảnh sát địa phương đều giống nhau có thể mặc kệ thì liền mặc kệ, nếu như chúng gây xung đột với nhau thì người bị thương đầu tiên chính là dân chúng tại Hâm Thành.

Nhưng mà không biết vì sao, mấy bang phái nhỏ này lại tự nhiên sống mái với nhau, người chết, kẻ bị thương, cuối cùng những kẻ không bị làm sao đều bị người trong cục đưa đi, dư lại những kẻ bị thương thì đưa đến bệnh viện.

Nháy mắt bệnh viện nhỏ này liền trở nên đông đúc.