Dân Quốc Bắt Quỷ Ký

Chương 14




Tung tích của vị nhạc sư kia cũng rất dễ tìm, nhóm Lâm Mạc cầm ảnh chụp hỏi các người cao tuổi ở tại Hâm Thành, liền đã tìm được vị nhạc sư kia.

Thì ra vị nhạc sư kia cũng là người Hâm Thành, sau khi rời khỏi gánh hát thì đã về nhà thành gia lập nghiệp.

Nhạc sư tên là Trình Tiễn, trong nhà cũng tính giàu có. Lúc sau nhóm người Lâm Mạc đến Trình gia, liền trông thấy một vị trung niên đứng ở tiền đường. Thần sắc trung niên phức tạp nhìn một nhóm người, há mồm nói:" Không biết vài vị tiểu thư, thiếu gia, vì sao lại hỏi thăm Trình mỗ, ngay cả.....Thanh danh vang xa như Quý đại lão bản cũng đại xá quang lâm đến đây."

Trình Tiễn chấp tay đối với Quý Thế Lăng.

"Trình tiên sinh, chúng ta chủ yếu là vì chuyện của gánh hát mà đến." Lâm Mạc cùng nhóm Lý Nguyệt Quý liếc nhau nói.

"Nga?" Trình Tiễn trước liếc nhìn Lý Nguyệt Quý một cái:"Không biết Lý Tứ gia......"

"Là như vầy......."

Lý Nguyệt Quý đem sự tình nói ra một lần, thế nhưng che giấu sự việc quỷ dị của Hồng Nhụy chỉ nói là có người trả thù mà bọn họ thì tra ra được có khả năng sự tình có quan hệ đến gánh hát Đường Thanh trước kia, lúc trước cũng đã đến tìm Hoắc Nguyên.

Nhắc đến gánh hát, Trình Tiễn sắc mặt có chút khó coi nhưng vẫn nói:"Thứ cho tại hạ không thể giúp,ta đã sớm cùng gánh hát không còn quan hệ."

Nói đến đây, Trình Tiễn không biết nhớ đến điều gì, thở dài một hơi.

Lâm Mạc nhìn sắc mặt của ông, đột nhiên hỏi:" Kia ngài cò biết Mâu Thanh Thiên ở đâu không?"

Nói đến Mâu Thanh Thiên cùng vị nhạc sư này là một trước một sau rời đi, Lâm Mạc tra xét nửa ngày, cũng không tra ra được Mâu Thanh Thiên đang nơi nào.

Lời ra khỏi miệng, sắc mặt Trình Tiễn càng thêm khó coi, ông há miệng thở dốc, phảng phất niệm tên của Mâu Thanh Thiên, nhưng cuối cùng, không có bất kỳ thanh âm nào phát ra.

"Tại hạ có chút mệt, nếu các vị vì sự tình của gánh hát, tìm người khác cũng được, gánh hát Đường Thanh vẫn còn có rất nhiều người còn sống."

Trình Tiễn như cười một tiếng, sau đó xoay người rời đi, hiển nhiên cũng không sợ đắc tội ai, cũng chẳng muốn nhiều lời.

Lâm Cù cảm thán một tiếng:" Xem ra trước khi rời khỏi gánh hát, Trình Tiễn cùng gánh hát có hiềm khích rất lớn a."

"Thỉnh vài vị chớ trách, lão gia chỉ là nhớ đến cố nhân, trong lòng có chút khó chịu mà thôi."

Đúng lúc này, một vị nữ nhân dịu dàng đi đến nói.

"Trình phu nhân." Lâm Mạc lễ phép chào hỏi.

Trình phu nhân than một tiếng:" Nếu vài vị muốn biết đến sự tình của Mâu Thanh Thiên, ta lại biết một ít."

Trình phu nhân cho rằng bọn họ đến là muốn nghe chuyện về vị Mâu Thanh Thiên kia.

"Nguyện ý nghe."

Nhóm người Lâm Mạc nhìn nhau nói.

Từ trong miệng Trình phu nhân mà biết được, thì ra trước kia Trình Tiễn chính là cùng Mâu Thanh Thiên tình đầu ý hợp, ở lúc tại gánh hát, hai người sớm chiều bên nhau, bất tri bất giác liền nảy sinh tình cảm, về sau ước định rời khỏi gánh hát liền ở tại Hâm Thành định cư.

Lúc ấy, Mâu Thanh Thiên là một nữ tử mồ côi cùng với Hoắc Nguyên phiêu đãng khắp nơi, mà Trình Tiễn sau là Hoắc Nguyên đi đến Hâm Thành mới đương làm nhạc sư.

Chính là có một ngày, Mâu Thanh Thiên khóc lóc đi tìm Trình Tiễn, nói cái gì mà bọn họ không thể ở bên nhau, Trình Tiễn nhìn nàng khóc đến thương tâm, muốn hỏi cho minh bạch làm sau cũng không đồng ý tách ra.

Cứ như vậy trôi qua vài ngày, Trình Tiễn không hỏi ra nguyên nhân, nhưng Mâu Thanh Thiên đã buông lỏng nói muốn Trình Tiễn mang nàng rời khỏi Hâm Thành.

Trình Tiễn đáp ứng, lúc đó vì tình yêu mà nguyện phá tan mọi thứ, cái này làm cho Trình Tiễn tình nguyện từ bỏ gia đình mang theo Mâu Thanh Thiên rời đi, nhưng chính là vào đêm ước định Mâu Thanh Thiên cũng không đến.

Chờ đến hôm sau, Trình Tiễn nhận được phong thư Hoắc Nguyên giao, đó là thư của Mâu Thanh Thiên tự mình viết.

Nói là Trình Tiễn không xứng với nàng, nàng đã sớm chán Trình Tiễn, mấy ngày nay chỉ là muốn đùa giỡn hắn mà thôi sớm nàng đã cùng một vị phú thương cặp với nhau rời Hâm Thành.

Tuy rằng nét chữ là của Mâu Thanh Thiên, nhưng chỉ bằng một lá thư, Trình Tiễn vẫn không hề từ bỏ, mà là đi tìm Mâu Thanh Thiên rất lâu nhưng là mặc kệ là trong hay ngoài Hâm Thành mỗi địa phương đi tìm đều không thấy tung tích của Mâu Thanh Thiên.

Trình Tiễn bi thương không để ý đến chuyện gánh hát, sau cũng rời đi, trong nhà mỗi ngày lấy rượu ra uống, bỏ bê không thôi.

Vị Trình phu nhân này chính là bạn thanh mai trúc mã của Trình Tiễn, nhìn thấy hắn như vậy, nàng đau lòng vì thế mỗi ngày điều chiếu cố hắn, làm hắn quật khởi.

Nhiệt tình của Trình phu nhân sau cùng đã đả động được Trình Tiễn, lúc sau hai người thành thân, hiện tại tức phụ của nhi tử cũng đã mang thai.

"Lão gia đối với vị Mâu tiểu thư rời đi vẫn luôn canh cánh trong lòng, một thân tìm kiếm, năm đó hắn chính là tìm vị Mâu tiểu thư kia suốt một tháng, từ Hâm Thành đến nơi khác, nơi nơi điều tìm."

Trình phu nhân thở dài lắc đầu, khuôn mặt điều là tràn đầy đau lòng.

Lâm Mạc:" Cuối cùng tin tức điều không có?"

"Không có, một chút cũng không có, lão gia chỉ là nghĩ muốn hỏi minh bạch, nếu đã sớm cùng vị phú thương kia vì sao còn lại đi trêu chọc hắn làm hắn mang theo tâm lý bất hiếu cũng muốn dẫn nàng rời đi.........."

"Sau, lão gia tìm Mâu Thanh Thiên, trên đường đi thiếu chút nữa đã ngã xuống vách núi chết, sau sự tình ấy, cha mẹ điều đem tính mạng mình ra đe dọa, nói gì cũng không cho lão gia ra ngoài."

Trình Tiễn sau đó cả ngày uống rượu, Trình phu nhân vẫn luôn làm bạn bên người, mới từ từ tốt lên.

Nhóm người Lâm Mạc cùng Trình phu nhân cáo biệt, trên đường về, Lâm Cù cảm thán một tiếng:" Vị Trình phu nhân này cũng thật là si tâm, may mắn có nàng bên người bồi Trình lão gia, Trình Lão gia mới có thể tốt lên."

Nói xong lại nhíu mày:"Bất quá, chuyện Mâu Thanh Thiên một chút điều không có tin tức, chúng ta còn phải đi tìm người khác sao?"

Lâm Mạc lắc đầu:"Mọi người nói xem, vị Mâu Thanh Thiên kia cuối cùng có rời khỏi Hâm Thành không? Vì sao chúng ta tìm lâu như vậy, một chút tiếng gió của nàng cũng không có, càng không cần nói, Trình lão gia cũng đi tìm suốt một tháng, thế nhưng mọi tin tức đều không."

"Là nàng không rời Hâm Thành?" Nhóm người Vương Khai Thiên khó hiểu:" Chính là rời khỏi Hâm Thành mới khó tìm đi, nếu là còn ở Hâm Thành, tổng vẫn sẽ thấy tung tích của người này."

"Không, có lẽ Mâu Thanh Thiên chưa từng rời khỏi Hâm Thành." Lúc này, Quý Thế Lăng lên tiếng:" Làm một người vô tung vô tích, có rất nhiều cách."

"Đem người giấu đi hoặc là.......Người chết." Nguyên Ngọc tiếp lời.

Lâm Mạc nói với bọn họ:"Cho nên, chúng ta hiện tại còn phải đi tìm Hoắc Nguyên một chuyến, Trình phu nhân nói, thư tín lúc trước của Mâu Thanh Thiên là bảo Hoắc Nguyên đưa cho Trình lão gia."

Vì thế, mọi người lại đến nhà của Hoắc Nguyên, nhưng ở trong viện gọi vài tiếng cũng không thấy Hoắc Nguyên xuất hiện, nhóm Lâm Mạc vén rèm lên xem, đi vào phòng ông.

Trong phòng phi thường đơn sơ, một vài món gia cụ ít ỏi, trong không khí còn tản ra mùi mốc.

Vương Khai Thiên phất tay, ho khan vài tiếng:" Hoắc lão nhân đã đi đâu rồi?"

"Các ngươi mau xem cái này!" Lý Nguyệt Quý từ dưới gối đầu của Hoắc Nguyên tìm ra một tấm ảnh.

"Mâu Thanh Thiên?"

Trên ảnh là Mâu Thanh Thiên, là tấm ảnh nàng đơn độc chụp, đối với màn ảnh mỉm cười, đem một mặt tốt đẹp của chính mình đều bảo lưu lại.

Ảnh chụp xưa cũ lộ ra dấu vết năm tháng, hiển nhiên là có người thường xuyên cọ xát vào, ảnh chụp xung quanh đều đã mơ hồ.

"Này, Hoắc Nguyên cũng thích Mâu Thanh Thiên?" Lý Nguyệt Quý nhìn tấm ảnh xong nói.

"Rất bình thường, không phải đã nói một nửa nam nhân Hâm Thành điều mê luyến nàng sao?" Nguyên Ngọc tiếp lời:" Xem bộ dáng của nàng, xác thật......."

Lời còn chưa nói hết đã bị Lý Nguyệt Quý trừng mắt nuốt trở về, Nguyên Ngọc nhướng mày, không nói nữa.

"Có khả năng hay không........Căn bản là không có vị phú thương kia........" Lâm Mạc ngẩng đầu nhìn về phía mọi người.

"Mạc bảo,ý của đệ là, Mâu Thanh Thiên căn bản không phải cùng phú thương kia rời khỏi?" Lâm Cù nhíu mày, suy tư một chút.

"Đúng rồi, Mâu Thanh Thiên rời đi cũng chỉ có Hoắc Nguyên nói, còn có lá thư kia, mà chúng ta đã tra thật lâu, hỏi rất nhiều người, mọi người đều nói chưa ai gặp qua vị phú thương kia, mà trong một đêm Mâu Thanh Thiên đã rời đi, một lời cáo biệt với gánh hát cũng không có."

Vương Khai Thiên:"Nếu không có phú thương, như vậy là Hoắc Nguyên đã đem Mâu Thanh Thiên........,kia, kia lửa kia là sao đây?"

"Mâu Thanh Thiên phóng hỏa? Hay là Trình Tiễn? Hoặc là........Này thật ra vẫn là Hoắc Nguyên phóng hỏa." Lý Nguyệt Quý mở miệng nói.

"Xếp lại sự kiện, ai là người bị hại?" Lâm Mạc nói:" Gánh hát trước khi cháy, Mâu Thanh Thiên, Trình Tiễn, gánh hát sau khi cháy, Hoắc Nguyên......."

Quý Thế Lăng đột nhiên lên tiếng:" Ngày đó, người bị cháy chết có ba người không có xác định thân phận, nhưng đều là nam nhân, không có nữ nhân."

"Cho nên......Mâu Thanh Thiên cuối cùng đi nơi nào?"

Chuyện này chỉ sợ phải moi ra từ trong miệng của Hoắc Nguyên, nhưng là nhóm người Lâm Mạc ở trong nhà Hoắc Nguyên đợi nửa ngày, cũng không thấy quay về.

"Kỳ lạ, Hoắc Nguyên là chạy đi?" Đợi lâu không thấy, nhóm người Lâm Mạc cũng đành phải quay về, đúng lúc vừa vào thành liền đụng phải Hiểu Kha đang nôn nóng chờ ở giao lộ.

"Hiểu Kha?" Lý Nguyệt Quý kinh ngạc nhìn nàng.

Hiểu Kha nhìn thấy Lý Nguyệt Quý nước mắt liền lập tức rơi xuống, sắc mặt trắng bệch nói:" Bầu.......Bầu gánh, ngài mau cứu Tiểu Cốc, nàng đến gánh hát, đến bây giờ vẫn không thấy đi ra, ta.......Ta nghĩ muốn vào tìm nàng, lại phát hiện bên trong gánh hát có thanh âm hát tuồng......"

Hiểu Kha bị dọa đến run người, lời nói đứt quãng.

Sự tình gánh hát còn chưa được giải quyết, Lý Nguyệt Quý sợ có chuyện xảy ra, liền cưỡng chế ra lệnh người trong gánh hát không được tiến vào.

Vốn dĩ cũng không có chuyện gì, nhưng là mấy ngày nay trong nhà Tiểu Cốc có chuyện, nhu cầu cấp bách dùng tiền, mà trang sức đáng giá của nàng là đặt tại gánh hát, quên lấy về. Vì thế liền nói với Hiểu Kha, tính đi đến gánh hát lấy.

Sau chuyện của Hồng Nhụy, Hiểu Kha vẫn còn sợ hãi, hơn nữa bầu gánh cũng không cho vào, nhưng Tiểu Cốc lại có chuyện gấp, nàng cho rằng hung thủ cũng không có khả năng ở lại gánh hát, mà bản thân cũng chỉ vào lấy đồ mà thôi.

Liền bảo Hiểu Kha ở bên ngoài, nàng lập tức ra ngay.

Nhưng, Hiểu Kha đợi suốt nửa ngày,điều không thấy Tiểu Cốc, dưới tình thế cấp bách, liền muốn đẩy cửa tiến vào, nhưng là khi tay đặt trên cánh cửa nghe thấy bên trong truyền đến tiếng hát tuồng ê ê a a, còn không phải âm thanh của một người.

Lập tức liền làm Hiểu Kha vô cùng sợ hãi, đi tìm Quý Nguyệt Quý, hạ nhân Lý phủ nói tứ gia đã đi ra ngoài, vì thế hoang mang lo sợ không dám về nhà một mình, nàng liền chờ ở đây.

"Nàng đi vào thời gian bao lâu?" Lâm Mạc lập tức hỏi.

Hiểu Kha khóc lóc trả lời:" Hơn một canh giờ."

"Tứ ca, các ngươi cùng nàng ở đây, đệ đến rạp hát." Lâm Mạc dứt lời liền muốn chạy đi.

Nhưng tay rất nhanh bị Lâm Cù nắm lại:"Không được, Mạc bảo, huynh đi cùng đệ."

Không đợi Lâm Mạc cự tuyệt,Lâm Cù nói tiếp:"Dù sao đệ đi rồi, chúng ta cũng sẽ tự đến."

Lâm Mạc:".......Vậy được rồi, vậy nhị ca cùng ta......"

"Ta cũng đi." Đúng lúc này, Quý Thế Lăng cũng lên tiếng.

"Ta cũng đi,ta mang súng!" Vương Khai Thiên vỗ vỗ túi xách của mình nói.

Lời vừa thốt ra, nhóm người Lâm Cù ngạc nhiên nhìn ánh mắt của nàng:"Ngươi hôm nay chính là đem súng sao?"

Vương Khai Thiên gật đầu, đương nhiên, đây là nàng thật vất vả mới lấy ra được từ sở cảnh sát.

Nhóm Vương Khai Thiên điều đi, Lý Nguyệt Quý cùng Nguyên Ngọc đương nhiên cũng không nghĩ bị bỏ rơi, dù sao cũng là chuyện gánh hát của bọn họ.

Cuối cùng, chỉ còn Hiểu kha một người ở tại viện Lâm gia, nhóm Lâm Mạc đi đến gánh hát.