Đan Phi Bất Đan Phi

Chương 22: Phu nhân học hư




Edit: Du

Beta: Snivy

---------------------------------

Bàn tay Lưu Trấn Đông vuốt ve lưng của Đan Phi, dịu dàng đến nỗi không thể tả được. Đan Phi chìm vào giấc ngủ trong sự săn sóc gần như tràn ngập này, hoàn toàn quên mất điều kỳ lạ về mái tóc mọc nhanh chóng. Vì thế, sáng sớm hôm sau, khi Lưu Trấn Đông đang vuốt tóc của mình với vẻ mặt trìu mến, đầu óc cậu có chút choáng váng. Cậu thật không nghĩ tới sự việc cậu muốn che dấu với tất cả mọi người lại dễ dàng phơi bày trước mắt Lưu Trấn Đông.

"Đừng trừng mắt như vậy, sẽ biến thành ác quỷ đó." Lưu Trấn Đông dứt lời liền hôn mắt Đan Phi.

Đan Phi theo bản năng mà nhắm mắt lại, lông mi bị làm cho ẩm ướt, giống như chú nai con lạc đường về nhà, khiền người yêu chiều.

Đàn ông thức dậy vào buổi sáng thường rất khó nhịn, lúc này Lưu Trấn Đông đã sắp không kiềm chế được chính mình, chỉ là có người nào đó không biết.

Đan Phi nhìn Lưu Trấn Đông không chớp mắt, liếm đôi môi hơi se lại của mình rồi hỏi: "Anh... Không cảm thấy... Rất kỳ lạ sao?" Thực ra, cậu muốn nói nó rất đáng sợ, nhưng nghĩ đến khí thế bức người của Lưu Trấn Đông, liền thay đổi cách nói.

"Sợ cái gì? Cậu vẫn là cậu. Chẳng qua là tóc mọc nhanh một chút thôi, lại chẳng phải chuyện gì lớn." Tuy rằng chuyện này so với Triệu Sơn nói có chút khác, không hẳn là một hai centimet, mà là ba bốn centimet, nhưng Đan Phi vẫn là Đan Phi, cảm giác của hắn đối với Đan Phi vẫn không thay đổi. Đây mới là quan trọng nhất, không phải sao?

Đan Phi thấy Lưu Trấn Đông cũng không phải giả bộ, sự lo lắng cũng vơi đi một chút. Không biết vì sao, chỉ cần nghe người này khẳng định, người khác nghĩ sao đều không quan trọng.

"Về sau đừng lén đi cắt tóc, cứ để bình thường đi, tôi thích."

"Nhưng tôi đi làm, anh không nghĩ vậy, nhưng người ta sẽ nghĩ khác." Nếu bị xem là quái vật thì sao?

"Nếu thế thì cậu có thể đừng đi làm được không? Tôi có chuyện cần cậu giúp."

"Hả? Nói xem."

"Tôi có người bạn, khi cậu ta hy sinh, vợ cậu ta còn đang mang thai, nhưng người vợ này gần đây sức khỏe không tốt lắm, cho nên tôi muốn nhận đứa bé kia. Tất nhiên, nếu cậu không thích, thì coi như tôi chưa nói gì cả."

Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh

"Anh là... muốn tôi chăm sóc đứa bé kia?"

"Ừ, tuy rằng Tiểu Thạch mới 4 tuổi rưỡi, nhưng rất hiểu chuyện."

"Chuyện này... Anh cho tôi chút thời gian suy nghĩ đi?" Cũng không phải là không thể, chẳng qua khi còn nhỏ, cậu do một tay cậu hai nuôi nấng. Hiện tại, cậu hai ở nhà cũng không có việc gì, lúc cậu đi làm, cậu hai có thể rất buồn chán, nếu có một đứa trẻ con thì có thể sẽ vui vẻ hơn. Nhưng... cậu có thói quen tự nuôi chính mình, nếu bản thân không tự làm ra tiền, cậu sợ mình sẽ mất cảm giác an toàn.

Lưu Trấn Đông cũng không thúc giục, giúp Đan Phi nộp đơn xin nghỉ phép xong thì đi tắm, rồi mặc quần áo lại đàng hoàng. Nếu lại nằm đây, cơ thể sẽ nghẹn chết mất, hắn phải nhanh về đoàn, tiêu hao một phần sức lực.

Đan Phi ngồi ở trên giường, không hề bận tâm mà nhìn người đang thay quần áo trước mặt, gãi đầu nói: "Hay là, tôi nghĩ tốt hơn hết là đi nói chuyện với giám đốc một chút." Gần đây cậu nghỉ rất nhiều mà vẫn luôn nhận được lương, này thật sự không biết nói thế nào.

Lưu Trấn Đông mặc xong liền ngồi ở mép giường, nhéo mũi Đan Phi, "Nói gì thì nói, một năm tôi lấy cho cậu ta không ít công trình. Cậu là vợ tôi, ở nhà không làm gì, để cậu ta chia tiền hoa hồng cũng không tính là quá đáng. Đừng nghĩ nhiều như vậy, ngoan ngoãn ở nhà giúp tôi chăm sóc Tiểu Thạch."

"Thật sự không sao à?"

"Thật hơn cả trân châu, chồng cậu đã bao giờ gạt cậu đâu?"

Đan Phi đá vào chân hắn, không tự nhiên nói: "Đừng có mà chồng này chồng nọ, chuyện chưa tới đâu hết!"

"Nếu cậu lập tức đồng ý với tôi, tôi có thể vác súng ra trận ngay!" Lưu Trấn Đông giữ chặt chân Đan Phi, không nỡ bỏ ra: "Gần đây, nhiều việc quá, chờ thêm vài ngày, tôi đưa cậu ra mắt bác trai với bác gái, được không?"

"... Có phải vội quá không?"

"Không vội. Trong họ nhà tôi, những người gặp qua một lần liền kết hôn rất nhiều. Huống chi vợ yêu đại nhân, tôi đã 32 rồi, mong cậu thương xót, giúp tôi có cái gia đình."

"Càng ngày càng nói nhiều."

Lưu Trấn Đông đặt chân Đan Phi lên gối, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Đan Phi, nghiêm túc nhìn cậu và nói: "Tôi không nói đùa. Từ đó tới nay, bác trai và bác gái đối xử rất tốt với tôi, tốt còn hơn những anh chị em khác. Nhưng cái cảm giác này không giống nhau. Bên cạnh yêu thương, thì tự trách là nhiều, chuyện đó đối với họ vẫn là một gánh nặng. Chỉ có ngày nào đó, tôi chân chính có gia đình của chính mình, cũng cảm nhận được hạnh phúc của gia đình, mọi người mới cảm thấy sự giải thoát. Cho nên vợ à, nhiệm vụ của cậu rất gian nan đó."

"Anh coi trọng tôi ở chỗ nào? Bởi vì tôi đẹp?"

"Hừ, cậu tưởng tôi chưa từng thấy người đẹp sao? Tuy rằng cậu đúng là rất đẹp, nhưng đây không phải lý do. Tôi thấy thích một người chính là một loại cảm giác. Có loại cảm giác này, cả người liền trở nên nhẹ nhàng, thư thái. Đan Phi, cậu làm tôi cảm thấy được sống trong một loại hưởng thụ."

"Có cần khoa trương vậy không?" Đan Phi lắc đầu bật cười, không nhịn được mà xoa đầu Lưu Trấn Đông. Nó gai gai, đâm đâm, không mềm mại như của cậu. Bảo sao khí chất thật mạnh mẽ.

"Cậu không hiểu. Tóm lại một câu, rất may mắn khi gặp cậu."

"Haha, đoạt lời thoại của người khác là không tốt."

"Được rồi, tôi đổi cách nói. Chúng ta thật may mắn khi biết nhau."

"Cũng thế thôi."

Cậu hai của Đan Phi nhìn đồng hồ treo tường, cuối cùng vẫn quyết định làm phiền. Còn không thì cháu trai sẽ muộn làm mất!

Đan Phi thay xong quần áo, liền ra ngoài. Cậu hai cẩn thận nhìn, thừa dịp Đan Phi không chú ý, liền nhỏ giọng nói ba chữ với Lưu Trấn Đông: "Thật đáng khinh."

Đáng khinh cái gì, trong lòng Lưu đoàn trưởng tự nhiên hiểu rõ, chẳng qua hắn cũng không để ý quá, nhún vai nói: "Tôi phải cho cậu ta thứ tốt nhất, không phải chỉ có lời nói."

Cậu hai vì thế càng vừa lòng, ý cười lại càng chân thành.

Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh

Sau khi ăn xong, Lưu Trấn Đông liền lái xe về đoàn, Đan Phi thì ở nhà nói chuyện của Tiểu Thạch với cậu hai.

Đan Phi vốn cho rằng cậu hai sẽ đồng ý ngay, nhưng không nghĩ đến sau khi nghe tới lý do của cậu liền do dự, giống như là suy xét gì đó. Cậu cũng không thúc giục, dù sao tính tình của cậu giống cậu hai, phần lớn vẫn là đồng ý.

Quả nhiên, cuối cùng, cậu hai cũng chỉ hỏi Tiểu Thạch sẽ ở đây bao lâu, hay là ở cả đời, sau đó liền không phản đối gì hết. Tuy rằng sau đó, cậu hai có tự nhủ điều gì đó, nhưng Đan Phi không nghe rõ, cũng cảm thấy không phải chuyện gì to tát, cho nên không có hỏi nhiều, vì thế chuyện này cũng đã có kết quả.

Tiểu Thạch tên thật là Triệu Quốc Đông, là một đứa trẻ gầy da đen. Không đáng yêu lắm, nhưng đặc biệt rất biết làm việc. Cậu bé được đưa tới vào ngày Chủ Nhật, người đưa tới là Triệu Sơn. Lúc ấy, Đan Phi cũng không có nghĩ gì nhiều, họ Triệu là một họ lớn, khắp nơi đều có, huống chi này hai người này cũng chẳng có gì giống nhau.

Đặc điểm lớn nhất của Tiểu Thạch chính là cái miệng nhỏ nhắn quá ngọt, chỉ trong vòng chưa đầy một ngày đã khiến cậu hai Đan Phi và Đan Phi vô cùng vui vẻ.

Cậu hai của Đan Phi dường như rất thích trẻ nhỏ, một lớn một nhỏ chơi cùng nhau rất vui. Ngày thường, khi không có chuyện gì, hai người sẽ cùng nhau đi siêu thị mua một vài thứ rồi cùng nhau nấu nướng tại nhà. Khi thời tiết đẹp, bọn họ còn đi công viên chơi gì đó, đó là chưa nói đến việc chơi rất vui.

Mấy ngày đầu, Đan Phi còn lo lắng chuyện của Tiền Phong, nhưng phát hiện mãi không có chuyện gì, nên cũng dần bỏ qua một bên luôn. Quả là yêu vô cùng, Lưu Trấn Đông đã nói mấy vấn đề này không cần cậu nghĩ nhiều, làm lơ là được, tự nhiên sẽ có người giúp cậu giải quyết.

"Chú Tiểu Phi, con giúp chú xách túi." Mới từ siêu thị ra tới, Tiểu Thạch liền muốn giúp xách đồ.

Vì tay phải của cậu hai không tốt lắm, cho nên chỉ xách một cái túi bên tay trái. Đan Phi hận đã làm khổ cậu hai, nên chính mình xách sáu túi.

Hôm nay, Lưu Trấn Đông muốn dẫn người trở về ăn cơm, cho nên cậu liền mua nhiều đồ một chút. Khi bỏ đồ vô giỏ hàng, cậu không nghĩ như vậy là quá nhiều, đến khi tính tiền mới phát hiện, này quả thật quá nhiều. Nhưng đã ra đến chỗ tính tiền rồi, thì nào có thể trả lại chứ. Càng đừng nói tới, dường như có rất nhiều người đến ăn cơm hôm nay, nên cậu cũng không biết nhiêu đây có đủ ăn hay không.

Đan Phi nhìn đồ vật trong tay một hồi lâu, sau đó đưa một túi đồ ăn vặt cho Tiểu Thạch. Đừng nhìn túi này có vẻ to, thật ra bên trong phần lớn là khoai tây chiên cùng bánh phồng tôm, không nặng chút nào.

"Chú Tiểu Phi, chú lại đưa cháu thêm một túi đi, cháu có thể khiêng." Tiểu Thạch ngửa mặt nhìn Đan Phi, vẻ mặt không thể nào nghiêm túc hơn.

"Tiểu Thạch thật là đứa trẻ ngoan. Về nhà, chú Tiểu Phi thưởng đồ ăn ngon." Đan Phi nói như thế để không phải chia túi nữa.

Siêu thị lần này bọn họ đi khá là xa, ước chừng phải đi bộ hai mươi phút. Khi đến siêu thị, bọn họ chỉ là đi dạo, nhưng lúc về thì có lẽ là không ổn, hơi bị mất sức.

Đan Phi vốn đã nghĩ đến chuyện bắt taxi, tuy nhiên hiện đang là lúc tài xế thay ca, nên rất khó tìm được xe.

Hai người lớn một trẻ nhỏ đứng trên vỉa hè, nóng đến mồ hôi nhễ nhãi, nhưng vẫn không bắt được chiếc nào. Có một số người cũng đang đợi xe giống bọn họ đều đi ngược đường, chỉ vì muốn bắt được xe trước những người khác.

Ngay lúc Đan Phi đang vô cùng lo lắng, thì xe của Lưu Trấn Đông chậm rãi đi đến trước mắt họ. Hai người lớn một trẻ nhỏ vừa thấy xe thì đôi mắt liền sáng, rồi nhẹ nhõm thở dài. Lưu Trấn Đông nhìn thấy, liền cảm thấy buồn cười, mãi đến khi Đan Phi bỏ toàn bộ đồ vật vào cốp xe, mới trêu chọc một chút, "Những người này thật không có mắt, người đẹp như vậy đón xe mà còn không nhìn thấy. May mắn thay, mắt của tôi còn tốt, nhìn thoáng qua một cái là thấy."

Đan Phi rút khăn giấy ra lau mồ hôi rồi nói: "Đang là lúc thay ca, hết cách rồi. Anh đưa mấy người tới?"

Lưu Trấn Đông liếc mắt nhìn hướng Tây Nam, cười như không cười, rồi quay đầu nói với Đan Phi: "Là sáu tên nhóc nghe cậu giảng bài. Nhưng mà sau hai tiếng nữa bọn họ mới tới, cho nên lát nữa cậu về nhà thì nghỉ ngơi một chút hãy làm đồ ăn, đừng khiến bản thân mệt mỏi."

Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh

"Ừ, tôi có mua chút đồ ăn vặt, đói bụng có thể ăn trước để lót bụng."

Cậu hai của Đan Phi mở giúp Tiểu Thạch một lọ đồ uống để cậu bé uống, làm như không để ý phía trước. Từ kính chiếu hậu, Lưu Trấn Đông thấy Tiểu Thạch cười lộ ra hàm răng trắng, cũng cười theo và nói: "Tiểu Phi, nào rảnh thì thi lấy bằng lái xe đi. Về sau đi mua sắm cũng tiện hơn, tôi cũng yên tâm hơn."

Đan Phi thật ra cũng nghĩ tới vấn đề này, lần trước vẫn luôn không có thời gian, nhưng lúc này cũng xem như rảnh rỗi rồi. Tiểu Thạch tuy là một đứa bé, nhưng đã 4 tuổi rồi, nghỉ hè xong liền phải đi nhà trẻ, đến lúc đó cậu sẽ rảnh nhiều hơn, thi cái bằng lái xe cũng tốt.

Cả hai cùng nhau về nhà, nhưng dọc đường đi, Đan Phi cũng không gặp những người mà Lưu Trấn Đông nói sẽ đến. Mãi đến lúc Lưu Trấn Đông gọi điện thoại, năm người kia mới đồng thời xuất hiện.

Đan Phi rốt cuộc đã hiểu ý của Lưu Trấn Đông. Mặc dù hôm nay tất cả mọi người đều mặc quần áo bình thường, nhưng năm người đàn ông có khí chất mạnh mẽ như vậy đứng cùng nhau, nhất định sẽ rất bắt mắt.

"Thầy Đan, ngay khi đoàn trưởng của chúng tôi nghe bảo rằng chị không thể bắt được xe, anh ấy đã chạy thẳng ra đường chính mà không đưa chìa khóa cho chúng tôi." Lương Phiếu nói đùa.

"Phải vậy không? Vậy cậu cũng đã nghĩ tới vấn đề này, chẳng trách cậu khăng khăng muốn vào trước." Lưu Trấn Đông nói xong, liền chỉ tay ra ngoài, "Đi, trưa cậu ăn quá no rồi, đi dạo một chút rồi ăn cơm."

Lương Phiếu chán nản tuân lệnh, rõ ràng hắn là người thứ hai vào nhà! Nhưng phản bác vào thời điểm này rõ ràng là không có tác dụng, chỉ biết mong chờ có người giúp mình lấy lại công bằng. Vì thế, Lương Phiếu háo hức nhìn Đan Phi.

Đan Phi gãi đầu cười: "May quá, Lương Phiếu, cậu thuận đường thì mua giúp tôi chút đường trắng."

"..." Đoàn trưởng phu nhân học hư!

Lương Phiếu ôm mặt chạy ra đi, Lưu Trấn dịu dàng nhìn Đan Phi rồi đi vào phòng tắm. Mới vừa đóng cửa lại, điện thoại của Triệu Sơn liền reo lên: "Đoàn trưởng, người đã bắt được, đồ vật cũng ở đây, xử lý như thế nào?"

Lưu Trấn Đông nhìn ra ngoài cửa sổ, mãi đến khi nhìn thấy Lương Phiếu lên xe, mới nói: "Tìm một chỗ, nhốt lại. Tôi để Lương Phiếu đến đón cậu, về ăn đã rồi nói sau."

- Hết chương 22-