Đan Phi Bất Đan Phi

Chương 18: 1000 và 1111




Edit + Beta : Draxt

_______________________

Một tin tức Weibo có tiêu đề là "Land Rover anh hùng cứu mỹ nhân" nhanh chóng được lan truyền trên mạng xã hội, chỉ một đêm số lượt xem liền vượt quá năm vạn ( 50.000 ). Vẻ đẹp của Đan Phi và khí chất anh dũng của Lưu Trấn Đông không thể nghi ngờ đã để lại ấn tượng sâu sắc cho nhiều blogger. Đan Phi không ngừng bị đồng nghiệp hoặc bạn bè làm việc ở các công ty lân cận lôi ra xem ảnh trên Weibo, mấy ngày gần đây đã bị chọc thành quen.

Đương nhiên cũng không hoàn toàn là lời hay tiếng đẹp, vẫn còn một số người mang tâm lý thâm độc ở sau lưng người khác nói này nói nọ. Có điều Đan Phi không phải là loại người hiếu chiến thích tranh chấp, đối với chuyện này cũng nghe tai này lọt tai kia, dửng dưng đối mặt, vì vậy những người thích khua môi múa mép nhảy nhót được vài ngày liền im bặt. Suy cho cùng, dù có giẫm lên đầu con sâu thì phải thấy con sâu đó phản kháng mới thú vị, chứ khi không tự mình xướng tuồng cho ai xem ?

"Đan Phi, giúp tôi xem thử tháng trước tiền hoa hồng của tôi là bao nhiêu." Đại Niên kéo cái ghế bên cạnh Đan Phi ngồi xuống.

"...Bốn trăm hai." Đan Phi yên lặng tính một chút, nhanh chóng đáp.

" Tôi nói cậu vẫn là không chấp nhận hiện thực a ?"

"..." Đan Phi đảo mắt chằm chằm nhìn vật để trên bàn, không lên tiếng.

Ngày hôm đó cuối cùng cậu vẫn không đi ăn cơm cùng Lưu Trấn Đông, đầu tiên bởi vì phải làm bảng báo cáo cho sếp, thứ hai là vì biết rằng bác sĩ Trần đến tối sẽ gọi điện cho cậu nói về chuyện cậu hai. Cũng may ngày đó dù điện thoại đã hỏng đến mức không thể dùng được nữa, nhưng sim bị kẹt bên trong vẫn còn có thể hoạt động được, bằng không lại giày vò thêm mấy phần. Nhưng dù vậy, không có điện thoại cũng khiến cho cậu gặp không ít phiền toái. Chủ yếu là bởi vì Tiểu Niên và Đại Niên đều dùng điện thoại di động đời cũ* nên dù sim của cậu lắp vào điện thoại của người ta thì căn bản là không dùng được. Ý tưởng mượn xài một đêm coi như bất khả thi, như vậy việc mua điện thoại mới trở thành việc thiết yếu cần làm, cái này tựa hồ không phải là vấn đề gì lớn. Nhưng cậu lại quên mất, lúc cậu đang ảo não mãi không thôi thì Lưu Trấn Đông liền đứng ở bên cạnh. Kết quả là, trên tay của cậu hiện tại có nhiều hơn một thứ – một chiếc Iphone màu trắng.

*Sau bao cuộc đắn đo cũng như tìm hiểu, tham khảo ý kiến từ những vị cao nhân rạch ròi tiếng trung thì chiếc điện thoại đời cũ ấy là con hàng 1G xịn sò này đây mọi người ạ.

Sim số mới, nhưng miễn là thẻ sim thì đều có thể dùng.

1000 và 1111...

"Này, cậu cười dâm dãng quá." ( O.O ) Tiểu Niên vỗ một cái lên bả vai Đan Phi, cười lớn.

"Fuck you!" Đan Phi gạt tay Tiểu Niên ra, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

Trong văn phòng hiện tại không có ai, Đan Phi đang làm dự toán kinh phí cho dự án mới, mà Đại Niên Tiểu Niên vừa hoàn thành một dự án, theo quy định thì có thể "nghỉ ngơi" một ngày, chỉ cần không có việc gì khẩn cấp là có thể được về nhà ngủ. Bởi vì buổi trưa không có ai nấu cơm, cho nên hiện tại bọn họ sẽ ở lại công ty một lát, dự định đúng giờ lên lầu ăn một bữa cơm đơn giản.

[ Chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]

"Đan Phi, mau nói cho tôi biết, có hay không cảm giác bị bá vương ngạnh thượng cung? Vị đoàn trưởng kia thoạt trông rất mạnh mẽ."

"Cút! Có thể đừng bàn đến được không?" Đan Phi trừng mắt nhìn Tiểu Niên, tiếp tục vùi đầu làm việc. Tuy nhiên vành tai hơi đỏ đã phản bội tâm trạng của cậu lúc này.

Nói bá vương ngạnh thượng cung thì có hơi khoa trương, nhưng mà Lưu Trấn Đông quả đúng là mạnh mẽ muốn chết, ngang tàng đến mức có chút giống lưu manh! Ngày đó, thời điểm Lưu Trấn Đông đưa điện thoại cho cậu, cậu vừa cự tuyệt hai lần đối phương liền vẻ mặt không vui, tà ác nói: "Cậu từ chối tôi hai lần, tôi rất thất vọng, cậu nói...Cậu muốn bồi thường cho tôi như thế nào?"

Cậu lúc đấy liền choáng váng, còn chưa kịp phản ứng, Lưu đoàn trưởng trực tiếp nắm lấy cằm cậu...chít chít hôn lên má cậu một cái, sau đó thập phần nghiêm túc nói: "Giờ nói cho tôi biết, lễ vật này của tôi cậu có nhận không?"

NND*, có ai nhìn chằm chằm vào miệng người khác mà nói những lời như vậy không ?!* NND = Nǎinai de : Con bà nó...

Nhưng mà cũng phải thừa nhận rằng, sự ôn nhu thoáng hiện trong con ngươi của Lưu Trấn Đông đúng là làm say lòng người. Khi một người đàn ông cường thế chân thành đối xử dịu dàng với một người, anh ta đã thực sự biến những ngón tay muôn vàn chai sạn của mình trở nên thật mềm mại. Đan Phi cũng không phải làm bằng sắt, và việc cậu thấy cảm động là điều dễ hiểu đi? Sau cùng, đây là món quà đầu tiên trong đời, rất đáng nhớ.

"Chậc chậc chậc, bộ dạng hiện tại của cậu giống vẻ mặt muốn lên trời mấy ngày nay của Lạc tỷ khoa kỹ thuật sát vách, nghe nói cuối tuần này nàng sẽ kết hôn. Nhưng Đan Phi, cậu đây là cũng muốn giống như vậy à? "

Đan Phi ho nhẹ một tiếng, đầu lại cúi thấp thêm một phần. Có người đối với cậu tốt như vậy, cậu chính là không có biện pháp kiềm chế cao hứng trong lòng?! Cũng không thể tận lực khiến cho bản thân phiền lòng để che đậy tâm tình này đi?

Tiểu Niên lắc đầu, đột nhiên khoa trương mà thở dài nói: "Nhà còn phải gả con trai, đối tượng là lưu manh lại không chỉ đơn thuần là lưu manh mà còn là một đoàn trưởng, đúng là tâm tư của con trai nửa điểm mẹ cũng không can thiệp được a, không can thiệp được."

"Câm miệng của cậu lại! " Đan Phi đá một cước vào ghế của Tiểu Niên, thẳng cho đối phương lảo đảo một cái mới thu dọn đồ đạc, đứng lên nói: "Đi, đi ăn cơm."

Ba người gọi cơm khác nhau rồi ngồi quanh bàn chờ đợi, Tiểu Niên lấy điện thoại di động ra loay hoay cả buổi đột nhiên như tên trộm đối với Đan Phi nói: "Đan Phi, phía sau ở bên trái có một cô gái một mực quan sát cậu, cậu quen không?"

Đan Phi không quay lại nhìn, đáp: "Có lẽ là do Weibo đi." Gần đây thường xuyên bị chỉ trỏ, sau đó cậu nghe đủ loại đàm tiếu nói rằng cậu giống như trên Weibo vậy.

[ Chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]

Đại Niên một tay chống cằm nói: "Tôi thấy không giống, ánh mắt cô ta nhìn cậu rất giống nhìn người quen mà."

Đan Phi khóa điện thoại, quay đầu lại nhìn, hắc, quả thật là người quen!

"Trấn Bắc ? Sao em lại ở đây?" Không phải em gái mũm mĩm đáng yêu Lưu Trấn Bắc thì là ai !

"Hắc hắc, anh Đan Phi..." Lưu Trấn Bắc gãi đầu đi tới, khi cô bé đến gần Đan Phi liền quay về hướng chỗ ngồi vừa nãy vẫy vẫy tay.

Mấy người Đan Phi ngờ vực nhìn theo, mới phát hiện vẫn còn một người ngồi ở đấy...Ừm, thoạt nhìn là một vị phu nhân xinh đẹp khoảng gần năm mươi.

"Anh Đan Phi, đây là mẹ em, bà ấy đến để gặp anh. " Vừa nói, vị phu nhân xinh đẹp đó đã bước tới, ưu nhã mà véo lỗ tai Lưu Trấn Bắc một cái, giả bộ tức giận: "Nha đầu ngốc, con nói kiểu gì đấy!"

"Oái mẹ à, đó là hài hước ! Hài hước đó mẹ có hiểu không nha!"

Đan Phi đã đứng dậy, hơi luống cuống mà nhìn mỹ phụ : "Bác gái, chào ngài ."

Đại Niên thức thời kéo Tiểu Niên tới bàn xa hơn để dùng bữa, Lưu phu nhân vốn cảm thấy như vậy có hơi xấu hổ nhưng vừa nghĩ tới cùng Đan Phi nói chuyện riêng, bà liền đem những vấn đề nhỏ nhặt này gạt bỏ một bên, trực tiếp nói cảm ơn rồi đưa Đan Phi đến phòng riêng của nhà hàng Trung Hoa. Ban đầu bà muốn mời Đan Phi uống một ly trà, thế nhưng lại vừa đúng lúc ăn trưa, vẫn không nên để đứa nhỏ đói bụng.

Lưu Trấn Bắc ngược lại muốn biết lần này mẹ cô tìm Đan Phi là có ý đồ gì, nhưng vừa thấy mẫu thân đại nhân trừng mắt, chỉ có thể ỉu xìu tự mình tìm nơi giải quyết vấn đề dân sinh. Dù sao thì cô bé biết rõ mẹ mình không phải là loại phụ nữ ngu muội thích bổng đánh uyên ương, cho nên không có gì phải lo lắng. Chính là không biết vì gì lại đặc biệt tò mò, thật sốt ruột a sốt ruột!

[ Chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]

Lưu Trấn Đông nhìn điện thoại, đã quá mười hai giờ rồi. Anh nghiến răng liều mạng trừng chiếc Iphone màu đen, hận không thể trừng ra hai cái lỗ. Được lắm Đan tiểu Phi, tôi không gọi cho em thì em không thể chủ động gọi một cú cho tôi sao ?!

Ding dong, âm báo tin nhắn SMS !

Lưu đoàn trưởng nhìn qua, nguyên lai không phải là tin nhắn của Đan tiểu Phi, chẳng qua tin nhắn này của em gái anh cũng rất hữu ích.

——Mẹ chồng đại nhân gặp mặt chị dâu, khả năng đổ vỡ : 0,1%, khả năng tác hợp : 99,9%, yêu cầu chỉ thị từ thủ lĩnh.

Lưu đoàn trưởng bình tĩnh trả lời : Đem cái 0,1% kia ném ra ngoài cho chó ăn cho lão tử (^ )凸. Sau khi im lặng đem 0,1% cho chó ăn, Lưu Trấn Bắc tiếp tục ăn sườn cay với cơm ở đại sảnh, kế bên là một đĩa dưa chuột lạnh.

Không ai biết được giữa trưa Đan Phi và Lưu phu nhân đã nói chuyện gì, nhưng xét từ biểu hiện của họ, kết quả hẳn hài lòng hơn dự kiến.

Lưu phu nhân vừa đi ra liền trừng cô bé một cái, nói: "Cái chân chó nhỏ nhà con, khẳng định là vừa mách lẻo với anh trai con đúng không?"

Lưu Trấn Bắc cười hì hì, Đan Phi trở lại với nụ cười cảm kích, cũng không nhiều lời.

Sau khi tiễn Lưu phu nhân và Lưu Trấn Bắc rời đi, Đan Phi mới gọi điện cho Lưu Trấn Đông. Lưu Trấn Đông đang "tưới hoa"* trong nhà vệ sinh, đúng vậy, là "tưới hoa". Đoàn trưởng đại nhân cũng là người, cũng có ba việc gấp!

* " tưới hoa " là mình tự ý thay đổi cho nó lịch sự, ai cũng biết ở trong nhà vệ sinh " tưới hoa " là làm gì mà phải không =]] Chính là đi giải quyết nỗi buồn ấy.

Đan Phi nghe thấy một đoạn nước chảy đầy tà ác, trong lòng xấu hổ. Đoàn trưởng, anh cố ý đúng không! 

___hết chương 18______