Đàn Ông Độc Thân Nằm Mơ Giữa Ban Ngày
Ấn tượng của Vinh Hạ Sinh đối với Thẩm Yển thực ra cũng không tệ, chẳng qua anh không có ý định yêu đương. Anh nghĩ rằng nếu đã không có ý định đó thì thay vì cứ giằng co, hẳn là nên từ chối dứt khoát đừng bắt người ta phải đợi, lúc ấy lại lãng phí thời gian và tinh lực của đối phương.
Thứ quý giá nhất của người trưởng thành trên thế giới này chính là thời gian, không ai nguyện ý lãng phí thời gian vào những chuyện chẳng có kết quả nào.
Anh đã đi theo dòng xe, từ kính chiếu hậu còn có thể nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở đó.
Từ trước đến nay Vinh Hạ Sinh tiếp xúc với ít người, cái gọi là “đồng loại” có thể đếm trên đầu ngón tay, trước khi gặp Đồng Dã, anh thậm chí còn chưa gặp người trong giới LGBT nào.
Những người đó đều dùng những ứng dụng mạng xã hội mà anh chẳng bao giờ dùng.
Những người đó đều xem những diễn đàn và trang web video anh chẳng bao giờ xem.
Những quán bar mở vì những người như họ, anh cũng chẳng bao giờ đặt chân đến.
Cuộc sống của Vinh Hạ Sinh rất đơn giản, đơn giản như chính anh nói vậy, đến mức chẳng thú vị chút nào.
Nhưng anh lại không cảm thấy đây là chuyện xấu.
Xe càng ngày càng đi xa, người đàn ông trong kính chiếu hậu cũng ngày càng nhỏ lại.
Vinh Hạ Sinh không chắc sau này có thể gặp lại người này hay không, nếu được, anh có thể vui vẻ chào hỏi trò chuyện với đối phương một câu, nhưng anh vẫn sẽ chẳng nhớ được tên người ta.
Tuyết lại rơi, nên xe đi đến trường của Đồng Dã cũng chậm lại, Vinh Hạ Sinh tiện tay mở nhạc lên, vẫn là ca khúc được lặp lại duy nhất “Ánh trăng trong thành”.
Mọi lần Đồng Dã và Vinh Hạ Sinh thường gặp nhau ở cổng nhỏ mà xe không vào được, Vinh Hạ Sinh phải vòng một vòng lớn mới tìm được cổng chính, anh đi theo “lối vào xe của khách”, dọc theo biển hướng dẫn lái vào trong bãi đỗ xe.
Mới hai giờ chiều, anh ngồi trên xe nghe xong bài hát, nhìn vài sinh viên thỉnh thoảng lại đi lướt qua.
Những thiếu niên trẻ tuổi ấy không mặc quần áo quá dày, trên lưng đeo cặp sách, hoặc là chậm rãi chạy qua, hoặc là thân mật kéo tay nhau.
Loading...
Vinh Hạ Sinh nhìn bọn họ mà nở nụ cười lúc nào không biết.
Ôn nhu là bệnh dễ lây, anh cảm thấy ánh mắt của mình khi nhìn những on người xa lạ qua lại này thật ôn nhu.
Hai giờ mười lăm phút, Vinh Hạ Sinh cầm sách bước xuống xe.
Anh mở miệng thở một hơi, một làn sương mù mờ ảo xuất hiện trước mắt.
Anh giống như một đứa nhóc chưa từng được trải qua mùa đông phía Bắc, thế nhưng anh lại cảm thấy sự tầm thường này thật thú vị, đứng ở nơi đó thẫn thờ một lúc, anh lại hít một hơi thật dài rồi thong thả thở ra.
Tự biên tự diễn một vở “hài kịch”, anh lại tự cảm thấy thỏa mãn.
Khi Đồng Dã tìm thấy Vinh Hạ Sinh, người nọ đang ngồi trong một căn phòng học trống đọc sách.
Hắn đứng ở cửa lẳng lặng lén nhìn đối phương, nhìn người nọ đặt chiếc khăn len lên lưng ghế, còn áo khoác thể để trên bàn bên cạnh.
Nhìn người kia cúi đầu chăm chú đọc sách, trên khuôn mặt không mang theo biểu tình nào, lại giống như đang cất giấu rất nhiều cảm xúc chẳng thể nào đoán được.
Đồng Dã lại ngẫm nghĩ, không biết khi nào mình mới có thể tiến vào thế giới của anh ấy?
Ba giờ rưỡi tiếng chuông tan học vang lên.
Khi chuông vang lên, Vinh Hạ Sinh ngẩng đầu lên, bốn mặt hai người chẳng tình cờ mà chạm nhau.
Đồng Dã cười nói. “Anh đang đọc gì đấy?”
Vinh Hạ Sinh cũng cười, nhét dấu trang vào giữa trang đang đọc rồi cho hắn xem bìa sách.
Thực ra Đồng Dã không quá muốn để ý anh đọc gì, hắn chỉ muốn biết anh nghĩ gì mà thôi.
“Sao cậu đến không gọi tôi?” Khi Vinh Hạ Sinh đến phòng học này đã nhắn cho Đồng Dã vị trí của mình, để khi tan học đối phương có thể đến tìm mình ngay.
Đồng Dã đến sớm mà không nói với Vinh Hạ Sinh, chính là vì muốn nhìn lén.
Hắn rất thích đứng ở một nơi xa xa mà ngắm nhìn Vinh Hạ Sinh, giống như đang thưởng thức một bức tranh sơn dầu vậy, mặc dù không thể hiểu nhưng lại khiến hắn mê muội.
“Không muốn làm phiền anh.” Đồng Dã đi tới cầm lấy cuốn sách kia mà tùy tiện mở ra.
Vinh Hạ Sinh đứng dậy mặc áo khoác rồi choàng khăn lên cổ, quay lại hỏi hắn. “Bây giờ về nhà sao?”
Bàn tay đang lật sách của Đồng Dã dừng lại một chút, giương mắt nhìn Vinh Hạ Sinh.
Câu “Về nhà sao?” của đối phương đột nhiên khiến trái tim hắn loạn nhịp, tựa như một đôi tình nhân vậy, một người đến đón người kia về nhà.
Hắn cười. “Về chứ, hình như Simba ở nhà một mình nhỉ?”
Simba là tên Đồng Dã đặt cho mèo con được nhặt về.
“Ừ, ra ngoài một lúc tôi thấy hơi lo cho nó.” Vinh Hạ Sinh sờ sờ túi áo, xác định chìa khóa không bị rơi ra ngoài.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài, thỉnh thoảng sẽ bắt gặp vài sinh viên vì đi học muộn mà bước thật nhanh, Vinh Hạ Sinh nhìn bọn họ cười cười.
“Anh cười gì vậy?” Đồng Dã phát hiện ra gần đây Vinh Hạ Sinh cười thật nhiều, còn hắn thì lại rất thích nhìn người này cười.
“Nhớ tới khi tôi còn đi học thì không giống với bây giờ, khi đó thích ngủ nướng nên thường hay đi học muộn.”
Đồng Dã cảm thấy ngoài ý muốn. “Anh cũng ngủ nướng sao?”
“Tôi cũng là con người mà.”
Hai người nhìn nhau rồi đều cười lên thành tiếng.
Bọn họ vừa mới ra khỏi khu phòng học, điện thoại Đồng Dã đột nhiên vang lên.
Là Tưởng Tức gọi tới, tức giận hỏi. “Ông đang ở đâu?”
“Hở? Đang ở khu phòng học.”
“Khu nào?” Tưởng Tức nói. “Không phải nói hôm nay luyện tập sao? Lại chạy đi đâu rồi?”
Quên bà nó mất.
Hôm qua Vinh Hạ Sinh có nói muốn xem bọn họ luyện tập, Đồng Dã nhất thời nảy lòng tham bèn hò hẹn mọi người hôm nay phải đến đông đủ, cuối cùng hắn lại là người quên.
“Giờ đến đây, anh Tức đừng giận!” Đồng Dã hỏi. “Chỗ cũ hả?”
“Nhanh lên, năm phút nữa không đến thì giải tán.”
Tưởng Tức cúp máy của Đồng Dã, buồn chán gõ gõ trống.
Giọng ca chính của ban nhạc thò qua hỏi. “Đồng Dã mắc chứng gì vậy?”
“Kỳ động dục, đừng động đến nó.”
Khi Đồng Dã đang trong “kỳ động dục” dẫn Vinh Hạ Sinh đến phòng học luyện tập, hắn thẳng sống lưng giới thiệu đối phương với các thành viên của mình.
Đây là hát chính, kia là tay bass, bên này là tay trống, đằng đó là người đánh keyboard.
Sau đó chỉ chính mình. “Tay ghita kiêm đội trưởng.”
Vinh Hạ Sinh nhìn hắn cười cười hỏi. “Tôi không làm ảnh hưởng đến các cậu chứ?”
“Không sao, không vấn đề gì.” Giọng ca chính bình thường nói rất nhiều, cậu ta vô cùng tự nhiên nói chuyện với Vinh Hạ Sinh. “Anh trai, anh cứ tùy ý ngồi, để chúng tôi dạy cho anh.”
Vinh Hạ Sinh đang định hỏi dạy cái gì, tôi chỉ muốn đến hóng thôi.
Nhưng anh còn chưa kịp nói thì Đồng Dã đã chắn trước mặt. “Mẹ, anh trai là để mày gọi chắc?”
Giọng ca chính mang vẻ mặt ghét bỏ. “Đệt.”
Vinh Hạ Sinh nhìn bọn họ ồn ào nhốn nháo, không những không cảm thấy phiền mà còn cảm thấy hơi đáng yêu.
Anh yên tĩnh ngồi trong một góc nhìn bọn họ tập luyện.
Ánh mắt của Vinh Hạ Sinh trước sau đều dừng lại trên người Đồng Dã, ngón tay đối phương cầm miếng pick gảy đàn tạo nên những thanh âm ngẫu nhiên, cùng với ánh mắt lơ đãng chuyển qua nhìn về phía anh, tất cả đều khiến Vinh Hạ Sinh cảm thấy giờ phút này cuộc sống của bản thân như không hề chân thực chút nào.
Cuộc sống trước kia của anh chẳng bao giờ náo nhiệt và sôi động thế này.
Trống trải, quạnh quẽ, mỗi một âm thanh đều bị vang vọng lại.
Nhưng thực ra anh lại biết rõ, đây mới là một cuộc sống chân chính.
Là Đồng Dã đã mang phần chân thật này đến với anh.
...
Tâm sự mỏng: Từ giờ đến giữa tháng 12 tôi sẽ rất bận cho nên việc ra chương mới sẽ khá lâu đấy, mong các bạn đừng bỏ tôi ;;v;;