“Oa oa!” Vô Ưu một thân đỏ y vui sướng la lên. “Quả nhiên công lực bắn tên của Thất hoàng tử cực cao!”
“Đúng đó!” Vô Sầu hồng y cũng vui mừng tỏ vẻ đồng ý! “Không hổ danh là chủ nhân của tụi mình.”
Hai nha đầu xinh đẹp, mặt mũi giống y như đúc, một người đeo lấy một cây cung dài trên người, một người ôm đồ trang bị đầy đủ, vừa la vừa nhảy.
Chu Dục ngồi một bên vừa uống rượu, vừa nghe âm điệu mềm nhũn của các nàng, tựa như chim sơn ca đang hót, đáng yêu cực kỳ.
“Hoàng chủ nhân, người có muốn đi bắn thêm vài cái không!” Vô Sầu hưng phấn quay đầu hỏi.
Nhìn màu ráng gà ở phía chân trời, hắn lắc đầu.
Hôm nay, trừ nghi thức bắn tên mở màn ra, hắn đã bắn liên tiếp ba lần cho các hoàng đệ xem, cũng chỉ đạo bọn họ đến suốt trưa, giờ phút này, chỉ muốn hưởng thụ thời gian thư giãn, nhàn nhã ngắm hoàng hôn.
“Thật sự không muốn nữa sao?” Vô Ưu tỏ ra mất mát.
“Ở đây cho đến khi các ngươi xem xong cuộc thi.” Biết rõ các nàng thích tò mò náo nhiệt, Chu Dục cười nói.
“Có thật không? Cám ơn Hoàng chủ nhân!” Hai tiểu nha đầu quấn lấy Chu Dục, làm nũng hoan hô.
“Hai tiểu hoàng anh của bổn hoàng tử đáng yêu lắm.” Chu Dục dịu dàng cười, vỗ vỗ đầu các nàng. “Mau đi xem đi, xem xem người chiến thắng cuối cùng có phải là Thất hoàng đệ của các ngươi không.” Nhìn sắc trời này, hẳn là cũng sắp kết thúc rồi.
“Dạ!” Vô Ưu, Vô Sầu vui vẻ chạy ra ngoài, tiếp tục xem trận đấu.
“Là Tô công tử, Tô công tử ở bên kia!” Vô Ưu phát hiện, dưới bóng tùng xa xa là một thân ảnh rất quen thuộc, không khỏi vui sướng hô to.
“Đúng rồi, là Tô công tử!” Vô Sầu cũng hưng phấn, dùng sức quơ quơ tay. “Tô công tử… chúng ta ở đây…”
Đáng tiếc, khoảng cách quá xa, đối phương hiển nhiên không có nghe thấy, vẫn bước chậm chầm chậm xuống thềm đá.
“Hửm? Sao cái áo khoác lông chồn đó giống của Hoàng chủ nhân quá vậy.” Áo lông chồn vô cùng quý báu, ngay cả trong hoàng thất cũng chỉ có Hoàng đế, Thái tử và Tam hoàng tử mới có mà thôi, sao Tô công tử cũng có?!
“Đó là của Hoàng chủ nhân mà!” Vô Ưu nhận ra nói.
“Hoàng chủ nhân?” Hai nàng nhìn về chủ nhân đã đi đến phía sau.
Ngắm nhìn phía xa xa, thân hình quen thuộc đang phủ lên chiếc áo của hắn, một cảm giác khác thường, xao động nội tâm của Chu Dục.
Bóng tùng in trên thềm đá, Tô Thiếu Sơ dù bước chậm như nhàn nhã đi chơi, nhưng đầu óc lại suy tư không dứt về sư phụ Chu Tinh Bình…
“Sơ Nhi, sao con lại trúng độc trong võ công của Ma Hi?! Chẳng lẽ Ma Hi đã chuyển mục tiêu sang con sao?”
“Không phải, sư phụ người đừng gấp gáp như vậy, người của Ma Hi không có thù oán gì với con, một chưởng này hoàn toàn là ngoài ý muốn!” Hắn vội vã an ủi sư phụ.
Chu Tinh Bình bắt lấy tay Tô Thiếu Sơ, nói: “Âm Lượng chưởng có thể dùng nhiệt khí của trời, đất và nước khi giao nhau để giải độc, chỉ cần ngâm cho đến khi chảy mồ hôi là có thể giải được phần lớn độc trong cơ thể!”
Nhiệt khí của trời, đất, nước! Chu Dục cũng từng nói đến điều này!
“Sư phụ còn nhớ, lúc đầu, có một cao nhân về phong thủy đi đến đế đô, cũng đã nói đê đô có một nơi mà nhiệt khí của trời, đất, nước giao nhau, nhưng cuối cùng lại không tìm được, nơi đó là ở đâu.”
“Sư phụ, con sẽ nhờ Phó huynh tìm một cao nhân về tìm thử, thân thể của người vừa tốt lên, đồ nhi cũng không có việc gì, người đừng lo lắng quá.” Tô Thiếu Sơ đỡ nàng ngồi lên ghế.
“Sơ Nhi, dù cho không tìm được nơi đó thì con cũng có thể tìm Lan Xích Thạch, nó có thể ức chế tạm thời độc của Âm Lượng chưởng trong con!”
“Lan Xích Thạch?” Loại đá này không khác gì ngọc quý ngàn năm khó tìm, khó khăn lắm mới tìm được một viên.
“Khuyên tai mà Dục Nhi đeo từ nhỏ đến lớn là một viên hồng ngọc, cũng chính là Lan Xích Thạch!”
Lan Xích Thạch ở trên người Chu Dục! Nhớ tới lời của sư phụ, Tô Thiếu Sơ biết mình thật sự đã gặp phiền toái!
Vào lúc này, ánh sáng chói lóa, tiếng nổ vang trời đột nhiên xuất hiện cùng một lúc, làm cho Tô Thiếu Sơ chấn kinh!
Đồng thời, một tiếng thở dài quen thuộc cũng bay đến…
Lên tiếng hỏi gió, nên đi nơi nào, lên tiếng hỏi nguyệt, khi nào thì buồn? Đêm dài vô tận, mộng đẹp bao nhiêu? Gió thuận phá sóng hồng trần, không có cánh khó bay qua vạn núi, cuối cùng tiêu tâm tiều tụy, duyên, khó gặp; mộng, khó mơ…
… Cây tiêu này, đại biểu cho tính mạng của ta, khi ngươi nghe thấy tiếng tiêu, thì ta đã rời xa khỏi trần thế phức tạp này, sẽ có người dùng tiếng tiêu, nói lời từ biệt với ngươi thay ta.
Tô Thiếu Sơ không dám tin, chậm rãi quay đầu, quả nhiên, một dung nhan diễm lệ vô song chạy về phía hắn!
“Xước Nhi!”
Hắn gọi ra một cái tên, người đó vui mừng nhảy vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn!
“Người đó là ai? Sao lại ôm Tô công tử?”
“Tô công tử là của chúng ta, không cho nàng!”
Trên Liễu Vọng các, hình ảnh này đều thu vào đáy mắt Vô Ưu, Vô Sầu bắt đầu cảm thấy bất bình, Chu Dục đứng phía sau chỉ nheo mắt lại.
“Ngươi đang ở Trung Nguyên! Thì ra là ngươi cũng tới Trung Nguyên rồi?”
“Ta…”
“Mấy năm rồi không gặp ngươi, hại ta nghĩ ngươi thật sự không để ý đến ta nữa, kết quả ngươi vẫn còn lo lắng cho ta, đúng không?”
Phong Xước Nhi vừa hưng phấn vừa ngập ngừng nói, đôi mắt nàng đen nhánh, trong đó mang theo đầy vẻ sức sống, giờ phút này, nàng vừa mong đợi, vừa hy vọng, nhưng cũng rất sợ, sợ rằng đối phương lại lạnh lùng với nàng, vĩnh viễn chỉ thích làm nàng tổn thương.
“Sao nhìn ngươi đau thương quá vậy? Là vì nhìn thấy ta sao? Ngươi đang vui vẻ hay là không vui đây?” Suy nghĩ của hắn thật là khó bắt, khi thì dịu dàng thân thiện, khi thì cô độc lạnh lùng!
“Quân Nhi… Quân Nhi nàng… Đi khi nào vậy?” Nhẫn nhịn sự kích động trong nội tâm, Tô Thiếu Sơ hỏi.
“Tỷ tỷ?” Phong Xước Nhi không hiểu hắn lại hỏi như vậy, khó hiểu nói. “Hơn một năm trước, tỷ tỷ đã đi rồi, lúc ấy ngươi còn khảy đàn đưa tiễn nàng, ngươi quên rồi sao?”
“Hơn một năm trước!” Tô Thiếu Sơ bi thương cười. “Quân Nhi đã chết, nàng còn không nói với ta, chẳng lẽ sợ ta khổ sở sao?”
“Ngươi đang nói gì vậy? Ai không nói cho ngươi cái gì?” Phong Xước Nhi liên tiếp hỏi hắn, dù vậy vẫn hưng phấn ôm chặt hắn. “Ngươi ở Trung Nguyên có nhớ ta không? Nói mau? Có không?”
Tô Thiếu Sơ không đành lòng làm tổn thương cho tâm hồn thiếu nữ của nàng, đành ôn hòa vỗ vỗ lên tóc nàng, hắn cởi chiếc áo choàng lông chồn ra, phủ lên người Xước Nhi, không biết rằng hành động này làm cho đôi đồng tử sắc bén ở phương xa chìm vào lửa giận.
“Vô Ưu, Vô Sầu.” Chu Dục đưa tay. “Đưa cung, tên đây.”
“Dạ!” Hai nha đầu lập tức lục lọi tìm đồ.
Chu Dục lắp tên, giơ cung lên, sau khi kiểm tra đầy đủ rồi, mục tiêu là… cô gái đang choàng chiếc áo lông chồn màu tía!
“Đồ của Chu Dục ta, ai cũng đừng nghĩ có thể chạm vào, cho dù là nam hay nữ, cho dù là đồ hay người, cũng không cho trong lòng của hắn có ai khác, Thiếu Sơ yêu đệ, coi như là dạy dỗ ngươi một chút vậy!”
“Xước Nhi, ngươi nghe ta nói đã…” Khẽ đẩy ra thiếu nữ trong lòng, Tô Thiếu Sơ không biết nên giải thích như thế nào, bỗng giật mình nghe một tiếng xé gió! “Xước Nhi!”
Hai chữ “nguy hiểm” còn chưa kịp thốt ra, mũi tên đã xé gió lướt đi, xoay người lại, ánh sáng màu ngân bạc xẹt qua, mũi tên đã bị cắt làm hai, cắt làm hai mũi tên!
Tô Thiếu Sơ ở bên cạnh thầm than sợ hãi, suýt nữa hắn quên mất, Phong Quân Nhi, Phong Xước Nhi, hai tỷ muội này, một người ca hay múa đẹp, một người thuộc cao thủ kiếm thuật, nhận hai không ai dám nhận nhất!
“Thích khách… Có thích khách xông vào hoàng cung!”
“Người đâu… mau bảo vệ Tam hoàng tử!”
Vô Ưu, Vô Sầu trên Liễu Vọng các không ngừng la lên, kinh động toàn bộ thị vệ bên cạnh, vội vàng chạy đến bảo vệ.
“Thích khách ở bên kia… là nữ nhân đang mặc áo lông chồn màu tía!” Vô Ưu, Vô Sầu chen vào giữa đám thị vệ, chỉ vào mục tiêu phía trước.
“Đáng chết, là Chu Dục?!” Nhìn Liễu Vọng các xa xa, là một thân ảnh vô cùng quen mắt, Tô Thiếu Sơ vội vàng kéo Phong Xước Nhi chạy như điên.
“Phong Ngôn!” Chu Dục trong Liễu Vọng các gọi tâm phúc đằng sau.
“Có thần.”
“Người đó có ý định nhúng chàm người của bổn hoàng tử, ngươi nhất định phải mang đầu nàng về đây!”
“Dạ!”
Nhận được mệnh lệnh, Phong Ngôn tung người như bay, thân ảnh nhanh chóng biến mất, trong nháy mắt, lướt qua rừng cây, lướt qua thị vệ, đuổi theo dấu chân trên tuyết.
“Nhớ phải chém mấy dao vào, đừng có cho nàng chết tử tế!”
“Đạp thêm mấy cái nữa, ai bảo nàng ta cướp Tô công tử của chúng ta!”
Vô Ưu, Vô Sầu một bên hô một bên hét, không ngừng thêm dầu vào lửa!
“Hoàng chủ nhân, phải kêu Phong Ngôn bắt sống nàng, chúng ta đảm bảo, nàng chết không được sống cũng không xong, cả đời cũng đừng nghĩ có thể nhìn thấy Tô công tử nữa!”
“Còn phải chặt hai tay của nàng, xát muối vào, vĩnh viễn cũng không cho ôm Tô công tử nữa!”
Hai dung nhan xinh đẹp, vẻ mặt ngây thơ, lại nói ra những ngôn ngữ như vậy, thật sự rất không hợp, các nàng càng cười vui vẻ, người ta lại càng sợ hãi!
“Được được, ta sẽ dặn dò Phong Ngôn, đừng giết sớm quá, phải mang người sống về cho các ngươi chơi.” Hai tiểu nha đầu này, không quậy phá là không yên lòng sao?! Chu Dục cười gọi các nàng đến. “Xem xem ai lực tay tốt hơn, xoa bóp vai cho ta đi!”
“Ta, ta! Ta mát xa giỏi nhất!”
Hai nha đầu cười hì hì, tranh nhau xoa bóp cho chủ nhân.
“Mang viên ngọc này đến Tô phủ… Không, còn quá xa, phải ở gần đây, Lục gia!”
Vừa chạy ra ngoài hoàng cung, Tô Thiếu Sơ lập tức giao tín vật cho Phong Xước Nhi, dặn dò nói: “Mau chạy về phía đông, Lục gia ở đây khoảng mười thước, tìm Lục gia Thiếu phu nhân, nói cho nàng biết chuyện đã xảy ra, nàng sẽ bảo vệ ngươi!”
“Tại sao phải chạy? Ta vào hoàng cung vốn là có nhiệm vụ, hơn nữa đám thị vệ kia có gì đáng sợ, bao nhiêu ta cũng đối phó được.” Phong Xước Nhi không hiểu gì.
“Ở Trung Nguyên, ở đế đô, dưới chân thiên tử phải cẩn thận, tội thích khách Tam hoàng tử là tội nặng, không hay!”
“Trung Nguyên hoàng đế có lỗi với nhân dân Nam Nguyên, có gì phải sợ, giết hắn ta cũng không để ý!”
“Xước Nhi!” Tô Thiếu Sơ cảm thấy sắp điên rồi, làm thế nào để nói với đệ nhất kiếm Nam Nguyên, à không, tiểu nha đầu ngây thơ này đây?
Chỉ là bên cạnh Phong Xước Nhi luôn có người theo bảo vệ, sao hôm nay lại chỉ có một mình nàng chạy vào hoàng cung.
“Hơn nữa, đám ô hợp kia làm sao mà bắt được ta?!” Điệu bộ nàng đầy khinh thường.
“Ta tin năng lực của Xước Nhi, nhưng không phải lúc nào dùng vũ lực để giải quyết cũng tốt, âm thầm tiến hành ngược lại hiệu quả hơn.”
“Âm thầm tiến hành!” Có cần thiết không?
Tô Thiếu Sơ đang muốn nói nữa, bỗng nghe thấy tiếng gió truyền đến đầy hỗn loạn.
“Có một cao thủ đang đến gần chúng ta!” Phong Xước Nhi lập tức cảm nhận được, tràn đầy tò mò.
“Không tốt, là Phong Ngôn.”
“Phong Ngôn!” Nàng cao hứng hô to. “Chính là tên thị vệ lúc trước đi cùng con của Thánh nữ đến Trung Nguyên?”
“Ngươi làm gì?” Tô Thiếu Sơ kéo Phong Xước Nhi đang định tung người lên nóc nhà lại.
“Có thể thấy được tiền bối mà Nam Nguyên đồn đãi đã lâu, dĩ nhiên phải chào hỏi một cái cho lễ phép.”
“Còn chào hỏi nữa?!” Tô Thiếu Sơ đau đầu vỗ trán. “Hắn là người Tam hoàng tử phái đến để đối phó chúng ta, đừng hành động thiếu suy nghĩ!”
“Tam hoàng tử!” Phong Xước Nhi nghiêng đầu, càng không hiểu được. “Tam hoàng tử không phải là con của Thánh nữ sao? Sao phải đối với chúng ta như vậy?”
“Còn nói nữa, không chịu nghe lời, mau dùng khinh công bay đến Lục phủ đi, đừng để cho Phong Ngôn đuổi theo.”
“Ngươi không đi, ta cũng không đi!” Nàng lầm bầm.
“Ta sẽ đến tìm ngươi, biết điều một chút, nghe lời đi.” Phải dụ dỗ mới được. “Chỉ cần Xước Nhi nghe lời, trong thời gian ở đế đô, ngươi muốn đi đâu làm gì, ta cũng làm với ngươi.”
Nghe thấy câu này, làm cho Phong Xước Nhi cười to, hai lúm đồng tiền lộ ra, biết điều gật đầu, nhận lấy viên ngọc, ôm hắn một cái rồi vội vàng rời đi.
“Chẳng lẽ ý trời bắt buộc Thiếu Sơ ta hôm nay phải giao đấu sao!” Rốt cục tiểu nha đầu này cũng chịu bỏ đi, Tô Thiếu Sơ nhịn không được than thở. “Cho dù là nam hay nữ, ta đều phải bán tiếng cười, bán lòng cùng bán thân thể, mới có thể thoát thân.”
Nhớ tới ban nãy, vừa bị Chu Dục ôm, vừa bị hôn, lại còn bị hờn dỗi, bây giờ, phiền toái nhất là không biết nên nói thế nào với Xước Nhi!
“Muốn ta tránh khỏi nàng, tiện thể bảo vệ nàng, bây giờ thì tốt lắm, ý trời ý trời, thật là đau đầu!”
Liên tiếp phiền toái, Phong Xước Nhi đến đế đô, Nam Nguyên bắt đầu có hành động với hoàng tộc, Chu Dục lại là vị trí mấu chốt giữa song phương, nhưng hắn lại rắp tâm hại người, làm sao để đối phó cùng lúc với ba bên luôn đây?
Hơn nữa trước mắt mình…
Tô Thiếu Sơ nhìn lòng bàn tay bắt đầu xuất hiện màu xanh.
“Mỗi lần đánh nhau, sẽ hao tổn ba phần nội lực… Căn bản không phải cách trị liệu.”
Chu Dục! Lan Xích Thạch! Nhớ tới chuyện khi còn bé, đó không còn là nỗi sợ hãi nữa, mà đã là chuyện khi xưa, nhưng bây giờ mọi chuyện đã đến nước này, không thể giậm chân tại chỗ nữa!
Vĩ thanh
***
Khi Chu Dục trở về Tam hoàng phủ, đã là lúc đèn lên rực rỡ.
Vừa bước vào “Tung Lân viện”, thân thể đang đi bỗng dừng lại, Vô Ưu, Vô Sầu theo sầu không hiểu sao nhìn.
Lúc này, tiếng đàn đột nhiên vang lên, giống như đang tuyên cáo nơi này là của nó, âm sắc mạnh mẽ dồn dập, như đang gào thét, xuyên thấu vào ánh trăng xinh đẹp.
“Có người đang ở trong thư phòng?”
“Ai to gan như vậy, dám càn rỡ ở địa bàn của chủ nhân?”
Vô Ưu, Vô Sầu kinh ngạc không dứt, thị vệ Tam hoàng phủ nghiêm ngặt, những người canh giữ “Tung Lân viện” lại là cao thủ nhất đẳng, hôm nay chẳng những có thể vào trong phủ, còn bước vào thư phòng mà không ai phát hiện, còn khảy đàn tự tiêu khiển tự nhiên như vậy!
Chu Dục đưa tay ngăn cản Vô Ưu, Vô Sầu, khóe môi nở nụ cười lạnh lừng, kêu Vô Ưu, Vô Sầu lui xuống, hắn tự mình đi vào trong thư phòng.
Khi tiếng đàn trở về chậm rãi bình ổn, thì âm thanh quen thuộc cũng vừa lúc vang lên. “Là U Lan cổ khúc, nhẹ nhàng mà dồn dập, muốn yên lặng cũng không khống chế được, từ bắn ra không kịp nghe người ta bắn ra.”
Mở cửa thư phòng ra, đi đến trước giường, trong Tam hoàng phủ, thân phận của chủ nhân đều đưa lên trên hết, không có ai dám ngồi lên đồ của chủ nhân, giờ phút này, thân thể thư hoãn lại nhẹ nhàng ngồi xuống giường của hắn.
Ngón tay thon dài khẽ khảy đàn, giống như đang tiêu khiển, thử từng âm sắc của dây cung, đối với người vừa đến, hắn chỉ cười nhẹ. “Tam hoàng tử vẫn còn thích khúc “U Lan” của Thiếu Sơ sao?”
“Không ngờ yêu đệ luôn cự tuyệt đến gần ta, hôm nay lại tự mình đến Tam Hoàng phủ.”
Nhìn thân ảnh thong dong ngồi trên giường, khóe môi giương cao, đồng tử chỉa thẳng vào Tô Thiếu Sơ, ngón tay khảy đàn tùy ý đặt lên gối, phảng phất đều là vẻ thong dong như thế, nhưng lại toát ra đầy sự khiêu khích!
“Thiếu Sơ có một chuyện muốn thỉnh giáo Tam hoàng tử, nhưng lại ngại thân phận hèn mọn, không dám nhọc công Tam hoàng tử ngài tự mình di giá, đành phải tự mình đến trước cửa.”
Bình tĩnh ngồi dậy, duỗi người ra, lời nói lễ phép, nhưng hành động lại đầy liều lĩnh!
“Ồ? Có nghi vấn gì mà khiến yêu đệ tự mình đưa đến cửa như thế?”
“Tam hoàng tử có phải dù thế nào cũng phải lấy cho bằng được U Lan hay không?”
“Bổn hoàng tử đã nói, ta đã muốn, thì bất chấp thủ đoạn!” Chu Dục bắt đầu đi đến phía Tô Thiếu Sơ.
“Nếu ta muốn mượn đồ của người, không biết người có từ chối?” Theo bước đi từ từ đến của hắn, viên hồng ngọc trên tai cũng càng lúc càng sáng chói.
“Yêu đệ khó khi có điều cầu ta, dù khó khăn thế nào, bổn hoàng tử cũng chấp thuận.”
Khi tiếp cận với người nguy hiểm như Chu Dục, điệu bộ của Tô Thiếu Sơ vẫn nhàn rỗi không thay đổi, duy chỉ có đôi đồng tử là trở nên sắc bén.
“Nếu như thứ đó ở trên người Tam hoàng tử thì sao?”
Trong lòng Tô Thiếu Sơ thầm đếm: một bước, hai bước, ba bước…
“Trên người bổn hoàng tử có thứ mà yêu đệ cần?” Chu Dục cảm thấy hứng thú. “Là cái gì?”
Từ đây đến trước giường chỉ còn lại một cánh tay, vươn tay, vừa định chạm vào thứ hắn đang nghĩ, lại khó có thể nắm được trong tay. “Thiếu Sơ yêu đệ.”
“Vậy cho Thiếu Sơ mượn Lan Xích Thạch một chút…”
Dải hồng gấm đột nhiên bay ra, hướng đến phía cổ của Chu Dục, tay của Tô Thiếu Sơ cũng theo đó mà đi đến, nhưng vừa chạm được vào chuỗi khuyên tai, từ cổ tay đã truyền đến một lực mạnh!
“Bổn hoàng tử đã nói rồi, thứ gì yêu đệ cần ta cũng có thể cho, sao yêu đệ không chịu tin?” Dù Chu Dục kịp thời chặn cổ tay của hắn lại, nhưng dải hồng hồng gấm cũng cùng lúc quấn vào cổ hắn!
“Thiếu Sơ nông cạn, cũng giống như Tam hoàng tử vậy, chỉ hỏi thủ đoạn, không biết tin tưởng!”
Đột nhiên vận mạnh một cái, cố gắng thoát khỏi kiềm chế từ cổ tay, dải gấm giơ lên, xoắn thẳng vào cổ của Chu Dục!
Cổ bị dải gấm bó chặt lại, nhưng Chu Dục không những không có chút thay đổi, mà còn cười to ầm ĩ!
“Chỉ hỏi thủ đoạn, không biết tin tưởng! Hay cho câu nói này của yêu đệ, bổn hoàng tử làm sao có thể cô phụ?”
Mũi kiếm lách gió bay thẳng đến, Tô Thiếu Sơ chỉ cảm thấy tê dại, tất cả khí huyết như thuận theo dải hồng gấm, xoáy thẳng vào trong cơ thể của Tô Thiếu Sơ[1].
[1] Ý bảo lúc này Thiếu Sơ tỷ đang bị nội thương, Dục ca còn đánh thêm một chưởng nữa…
Vẻ mặt ngạc nhiên vừa xuất hiện, Chu Dục đã lật ngược ván cờ, thân hình của Tô Thiếu Sơ nhẹ nhàng lui lại, nhảy lên bàn!
“Ta nói rồi, chỉ cần ngươi chủ động đến tìm bổn hoàng tử, thì đó chính là lúc mộng đẹp của ta trở thành sự thật!
Hai bên được kết nối bằng một dải hồng gấm, giằng co mà đứng, lại thấy đối phương nở một nụ cười đầy thâm ý, dù bị uy hiếp vẫn không thấy tức giận.
Tô Thiếu Sơ thầm kêu không ổn, bởi vì từ hai dải gấm truyền đến một nội lực, làm cho hắn hoàn toàn không thể bỏ tay khỏi dải gấm, làm hắn đau đến tê dại, cảm giác mệt mỏi trống rỗng bắt đầu xuất hiện, hắn đã hoàn toàn mất thế chủ động!
“Yêu đệ cố tình cần gì phải cố tình làm vậy? Còn dùng dải hồng gấm để tạo thành mối lương duyên, bổn hoàng tử làm sao có thể thất lễ, tặng cho yêu đệ một đại lễ vậy…” Ngón tay của Chu Dục chỉ thẳng vào dải gầm, ánh sáng chói lóa, sặc sỡ như cầu vồng xuất hiện giữa đầu ngón tay, tựa như mũi tên nhọn bắn về phía Tô Thiếu Sơ!
Kình khí phá thông, uy lực lớn đến mức làm cho Tô Thiếu Sơ trố mắt, chỉ còn lại một chút nội lực để chống cực, phi thân né qua, đồng thời rút chủy thủ trong giày ra, hắn cắt dải hồng gấm ra làm đôi, sau đó linh hoạt nhảy lên cửa sổ, chuẩn bị rời đi.
“Bổn hoàng tử đã nói, sẽ tặng yêu đệ một món đại lễ, sao yêu đệ có thể nhẫn tâm bỏ đi vậy chứ?”
Hiểu rõ ý đồ của hắn, Chu Dục xuất thủ nhanh hơn một phần, mượn dải gấm trên tay, bay thẳng đến bắt lấy Tô Thiếu Sơ.
“A!” Thân hình đang nhảy lên cửa sổ la lên một tiếng, chủy thủ trong tay đồng thời rơi xuống đất, Tô Thiếu Sơ tựa vào tường, đau đớn che ngực, kình khí trên cánh tay tựa như đang chạy vào tim mạch của hắn, trái tim cứ như đang bị hàng ngàn mũi tên xuyên qua vậy!
“Thế nào, yêu đệ còn muốn đi không?” Thoát khỏi dải hồng gấm, Chu Dục đi tới trước mặt Tô Thiếu Sơ, nhìn vẻ mặt Tô Thiếu Sơ đau khổ, hắn hài lòng cười lạnh.
“Vậy phải xem… Tam hoàng tử… cho Thiếu Sơ… đại lễ gì!” Đau đớn làm cho hắn khó mà nói được hết câu.
Tối nay hắn bị bắt chắc rồi, ngoan cố chống lại chỉ làm cho nội thương càng nặng thêm, huống chi, khí huyết chi độc trong cơ thể cũng phải dựa vào hắn, đành phải nuốt nỗi nhục trước mắt lại, tránh cho sau này mất đi nhiều cơ hội phản kích!
“Đại lễ này chính là…” Chu Dục giương một tay lên, một cỗ nội lực kéo Tô Thiếu Sơ lại, đẩy hắn ngã vào trong khuỷu tay của Chu Dục. “Để bổn hoàng tử xác nhận thân phận và giới tính thật sự của ngươi vậy!”
[Chúc các bạn đọc sách vui vẻ tại . - gác nhỏ cho người yêu sách]
“Tam hoàng tử… Đại lễ này, Thiếu Sơ không… không cần!” Tô Thiếu Sơ nằm trên tay hắn, nhìn gương mặt cúi xuống bễ nghễ, ánh mắt dần dần trở nên dữ tợn kia, Tô Thiếu Sơ từ lâu không còn biết sợ là gì, lại bắt đầu cảm thấy khủng hoảng trong lòng.
“Không cần sao? Ha ha ha!” Hắn cười, tháo vạt áo của Tô Thiếu Sơ ra, cánh tay dò vào trong, bắt lấy một dải gấm, ánh mắt thủy chung vẫn khóa chặt vào người bên dưới. “Đứa con thứ sáu của Tô gia, là nữ, cũng là người của Thiên gia ta…”
Dải gấm đột nhiên bị kéo xuống, hai đầu vú tròn trịa trần truồng xuất hiện!
Tô Thiếu Sơ đột nhiên nhắm mắt lại, không phải vì cảm thấy khó xử vì trần truồng, cũng không phải vì bàn tay to đang đặt lên ngực kia, mà là vì cặp mắt như sói kia, giống như đã cướp được con mồi vào tay, cảm thấy hưng phấn, muốn nhanh chóng nuốt con mồi vào bụng!
Không chịu nổi nữa, Thiếu Sơ mờ mịt tựa vào tay hắn, cảm giác mình bị ôm lấy, nửa mê nửa tỉnh.
Chu Dục vuốt ve “nàng” trong ngực, như nhận được chiến lợi phẩm, đi vào mật thất đằng sau tường, sau đó, bức tường lại trở về như cũ, ánh trăng rọi qua song cửa sổ, yên lặng soi sáng cả thư phòng u tĩnh.
HẾT