Đan Mộc Thanh Miên

Chương 1-2: Đánh rơi




Tháng 9.

Đám mây mùa hạ vắt ngang nơi bầu trời thu, cái nắng nóng vẫn còn đó cùng những cơn gió hậm hực kéo theo những nỗi muộn phiền của tiếng ve kêu văng vẳng.

Hoa sữa nơi đầu cành hãy còn đang e ấp, chực chờ một mai sẽ nở rộ.

...

Ngày khai giảng.

Học sinh lớp mười đang ồn ào việc xếp hàng ngũ chuẩn bị cho cuộc diễu hành chào mừng năm học mới. Vẻ mặt của bọn nó có đủ mọi loại cảm xúc quy tụ lại, nói chung là thảm không nỡ nhìn, có đứa than ôi hỡi trời "Đầu năm đã có slot catwalk một vòng sân trường, đây là vinh hạnh hay rước nhục vào thân?"

Ừ thì người đi trước cười người đi sau, lớp mười một và lớp mười hai lúc nhúc có mấy cái đầu chốc chốc lú nhú lên hứng thú nhìn về phía bên lớp mười, rồi nói mấy câu đùa giỡn túm tụm lại cười ha hả.

Phiền lắm cơ.

Thầy Bình thân là tổng phụ trách việc kỷ luật và trật tự đứng trên khán đài xoa xoa mái tóc vẫn còn một nửa của mình không khỏi phiền chán.

Lớn như thế chả có tí ý thức, nhìn xem còn ôm ôm ấp ấp, cười ngã ngớn như thế vui lắm chứ gì?

"Đề nghị các bạn học sinh trật tự, đặc biệt là mấy cặp đôi cô cậu học trò né xa xa ra cứ nếp nếp vào rồi ôm ấp, không thấy nóng thì tôi cho lên đây mà ôm!"

Cả trường nghe xong rộ lên một tiếng ồ rồi nhanh chóng lắng xuống thay bằng tiếng cười khúc khích, ánh mắt lũ học trò hết háo hức rồi tò mò tìm kiếm để hóng dưa.

"E hèm, trật tự, sắp chào đón các em học sinh khối mười, cứ như thế không sợ các em cười cho à? Sao đỏ đâu? Kiểm tra tác phong nề nếp báo cáo lại. Không báo theo lớp để mà bao che, lớp này kiểm tra lớp kia. Bắt đầu từ 11a1 kiểm tra lớp 11a2, 11a2 kiểm tra lớp 11a3 cứ tiếp tục như vậy mà làm."

Àiiii. Thì bọn nó kêu thế đấy, nghe xong ỉu xìu cả ra. Có mấy đứa len lén cầm điện thoại báo người lên lẹ kịp giờ, xung quanh lại sàn sạt không ít tiếng ồn.

Vị trí lớp 11a6 khá tốt ngay gốc cây nên khỏi sợ nắng mưa.

Đan Thanh Nghi tuy là lớp trưởng nhưng lại từ bỏ vị trí đầu hàng, lui xuống hàng giữa mà đứng, nhạt nhẽo nhìn đám người xung quanh.

Phương Nguyên đứng bên cạnh nàng cũng bực bội không kém, người thì đông mà trời thì nắng nóng thêm vài chục phút nữa chắc cậu ta cũng ngẻo luôn mất.

"Tao tới rồi nè!" Ngọc Vy hớn hở chạy tới vẩy vẩy tụi nó "Chờ lâu không?"

Phương Nguyên nhìn nó với vẻ mặt chê bai "Tao mà không báo mày định ngủ rồi tới giờ vào học mới vác mặt vào à?"

"Cũng không phải không thể." Vy nói rồi cảm thán bản thân nghe như tự hào lắm. Nó chen vào hàng lớp mình bên cạnh, mọi người xung quanh cũng không có vẻ gì khó chịu vì vốn hơn nửa lớp 11a5 đều có quan hệ tốt với nó.

"Sao lên sớm thế? Thêm mấy phút nữa hẳn vô cũng không muộn." Thanh niên bên cạnh chọc chọc cánh tay Vy đùa đùa hỏi.

"Thôi mày ơi đừng nói nữa." Vy làm mặt quỷ thuật lại câu chuyện "Bác bảo vệ cứ đứng cổng không cho tao vô đấy! Tao đứng tao khen, tao nịnh ổng lên trời ổng cười rồi còn không cho tao vào. May mà đúng lúc Mộc Miên đi qua giải vây không thì một bước cũng đừng hòng bước vào!"

Thanh niên cười khúc khích rồi nói thêm mấy câu với Ngọc Vy, Phương Nguyên đứng dưới cũng tham gia chọc nó.

Đan Thanh Nghi chẳng quan tâm mấy, khiến tụi nó hùa vào nói nàng sao cứ im ỉm thế nói vài câu chơi, nàng cười rồi đáp "Nói chuyện với chúng mày như giảm nửa IQ."

Má.

"Nào, lớp nào đứng lớp đó giãn cách ra kiểm tra tác phong làm như cái chợ. Đứng ngay ngắn, đánh nhầm ai sai đừng trách bố." Minh Phát quơ loạn cây viết chỉ chỉ tụi nó xếp hàng đúng cách.

Lúc này mới yên tĩnh được đôi ba phần, Mộc Miên đi phía sau vẻ mặt có vài phần cau có vì nắng. Bước vào bóng râm, thở phào bỏ quyển sổ trực mới tinh xuống.

Đưa mắt nhìn về phía nữ sinh bên cạnh không khỏi cảm thán trong lòng vài tiếng.

Thiếu nữ với tấm áo dài lụa mang màu trắng tinh khôi, tóc dài xoã ngang lưng điểm xuyến thêm phần nhẹ nhàng trang nhã, phác hoạ rõ dáng vẻ yêu kiều của nàng.

Có vẻ như xung quanh quá ồn ào nên người này có vài phần khó chịu chỉ nhíu nhẹ đôi mày rồi tiếp tục rơi vào trạng thái lười biếng, đến nỗi một cái nhấc mắt cũng không thèm mà mở.

Mọi người đều là động, chỉ có mình nàng ta là tĩnh. Phong tình vạn chủng mấy ai hay, thoáng một chốc hoá thành những câu chuyện xuân xưa.

"Đẹp không?"

Đan Thanh Nghi đang thoải mái nheo mắt hưởng thụ, nhưng mà cứ có cảm giác ai đó đang chăm chú nhìn, nàng có hơi khó chịu nhấc mi mắt, liếc nhìn người đang đứng cạnh bên mà hỏi với giọng cười đùa nhẹ nhàng như gió thoảng mây đưa.

"A..hả? Xin lỗi." Mộc Miên thấy người đã tỉnh lại, bắt quả tang bản thân đang nhìn người ta chằm chằm, có hơi xấu hổ, không nói hai lời hơi cúi đầu nhận lỗi.

Sau đó, chẳng có sau đó nữa.

Mộc Miên nhận lỗi xong cũng thành thực hẳn, xốc lại tinh thần ngang nhiên bước đi, tiếp tục công tác kiểm tra. Lấy quyển sổ ghi có ghi không vào rồi chạy xuống cuối hàng lớp 11a5 mà đứng.

Hay lắm, quýnh lên thế làm gì quên đưa cho lớp trưởng người ta ký rồi.

Minh Phát thấy cô như thế cũng chạy theo hỏi với lại. Mộc Miên mới chân trước chân sau về hàng thì phải xách đầu lên lần nữa, được mọi người bên lớp 11a5 chỉ lại đến chỗ người kia.

"Cậu là lớp trưởng à? Thế cho tớ xin chữ ký nha." Mộc Miên lật quyển sổ chỉ nơi cần kí ngước nhìn Đan Thanh Nghi với vẻ ngại ngùng.

Đan Thanh Nghi nghe thế, đôi mắt men theo ngón tay nhỏ gầy của cô dần rơi vào trang giấy. Nét bút đậm nhạt báo cáo lại những điều luật nhạt nhẽo, mà nhà trường nhắc đi nhắc lại hàng tuần, kể cả khi đó là ngày lễ thì cũng chẳng buông tha, gửi liên tiếp hàng loạt những điều cần lưu ý khi là học sinh, riết cái di động thông báo cũng mòn cả âm thanh.

"Cho tôi mượn cây bút." nàng đưa tay về phía Mộc Miên hỏi mượn, đôi mắt vẫn còn vương màu lười nhác làm cho ý cười bên môi thêm phần miễn cưỡng như bị bắt ép vậy.

Mộc Miên có thể cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh nhìn mình trông như thế nào nhưng cũng chả để ý mấy, chỉ là hơi mất tự nhiên.

Người vừa ký xong, hiệu trưởng cũng vừa lúc đặt mông vào ghế, thầy Bình lên tiếng nhắc nhở một lần nữa, phải trật tự và kiểm tra nhanh còn chuẩn bị vào lễ. Mộc Miên nghe thế chạy vội về chỗ quên mất cây bút vẫn còn trên tay Đan Thanh Nghi.

"Chạy chậm thôi ai hối mày đâu?"Diệu Anh thuộc lớp 11a6 đứng bên cạnh hàng thứ hai của lớp 11a5 nhìn cô bạn của mình hấp tấp về đến hàng.

"Mày không hiểu, nhục chết tao mất. Bắt chuyện hai lần, người ta đều không nói không rằng một câu, khiếu ăn nói của tao ngày càng thụt lùi à, sao mà ngượng thế nhỉ?" Mộc Miên ôm mặt nhỏ giọng lầm bầm, thanh tâm la hét kêu gào.

"Ai?" Diệu Anh buồn cười nhìn cô hỏi "Lớp trưởng lớp tao à?"

Mộc Miên vẫn ôm mặt gật đầu, khóc không ra nước mắt.

"Lạ à nha, lớp trưởng lớp tao ôn hoà lắm còn rất dễ nói chuyện hay là mày lại làm trò gì nữa à?" Diệu Anh chọc khoáy cô.

"Tao thì có thể làm gì chứ?" Mộc Miên nhìn nhỏ cười không nổi hắng giọng "Thôi đi, sắp vào lễ rồi đứng vào hàng. Tao sợ chủ nhiệm lớp mày xuống đây lột da hai đứa mình lắm."

Thầy Bình lần nữa cất cao giọng nghiêm nghị, hàng ngũ học sinh dày đặt xếp thành hàng giơ cao cờ đỏ sao vàng. Cuộc diễu hành bắt đầu.

"...Tiến vào khán đài chính là hàng ngũ lớp 10a1 với thành tích thi đầu vào trên ba mươi sáu điểm với tổ hợp môn..."

Giọng cô phát thanh giới thiệu tràn đấy sức sống, không cứng ngắc như hồi đầu lớp mười năm ngoái khiến không gian nóng nực bỗng tràn đầy sự căng nhựa nhiệt huyết.

Lớp 11 với lớp 12 cũng rất hưởng ứng mà vỗ tay khi nghe thành tích thi đầu vào của bọn lớp dưới, gặp người quen thì hú hí vài câu như đám khỉ gặp chuối nghe xong cũng chỉ biết cười xoà.

Nối tiếp là màn văn nghệ ba tiết mục, buồn cười là năm nào cũng lấy bài "Có hẹn với thanh xuân" để mở đầu nhưng không vì thế mà thiếu nhiệt. Thầy cô là người cổ vũ, không khí cũng theo đó nóng lên, sôi động hẳn. Lớp mười lúc đầu vì ngại môi trường mới, cũng không dám táy máy tay chân làm gì nhưng cũng theo phong trào hoà nhập vào đám người sôi nổi.

Chào cờ xong, cũng là lúc thầy hiệu trưởng bắt đầu bài phát biểu thiết tha mà ổng tâm đắc. Bọn học sinh nghe riết mòn cả tai thiếu điều ngồi gác chân, bung dù, phẩy quạt nằm ngủ.

Mộc Miên đang kê vai cho Diệu Anh ngủ nghe giọng nói hùng hồn của ông hiệu trưởng chỉ thấy nhức nhức cái đầu. Mợ nó, năm nay dài hơn năm ngoái à? Hơn nửa tiếng trôi qua cũng không có dấu hiệu dừng.

Vừa xong buổi lễ, học sinh mười một mười hai ở lại trường học buổi sáng. Lớp mười di dân về nhà chuẩn bị cho tiết học buổi chiều.

Cũng chẳng vội vã mấy, còn những mười mấy phút mới vào tiết. Bọn học sinh ở ngoài trường tranh thủ chụp vài tấm ảnh để có up story và làm kỷ niệm.

Mộc Miên tay cầm chiếc điện thoại canh góc chụp sao cho vừa ý, Nam với Diệu Anh đứng cứng ngắc giữa khung hình lo lắng hỏi.

"Mày xong chưa? Tụi tao tê cả chân rồi đây nè."

"Chưa đâu, góc này thiếu sáng quá bê dời qua bên này đi." Mộc Miên đưa tay chỉ đạo "Đúng rồi, qua xíu nữa là ok la."

Vừa chụp xong bên kia đã có tiếng ồn ào. Mộc Miền lia mắt theo hướng âm thanh, chỉ thấy trong đám người có hai vị thanh niên và thanh nữ cũng thuộc dạng nổi tiếng của trường.

Trông không giống xô xát lắm mà là lời qua tiếng lại vì chuyện tình cảm. Diệu Anh đi bến bên cạnh Mộc Miên thấy ánh mắt cô, liền tay kéo chân đi về phía đó. Nhỏ còn kể lại sự việc cho cô nghe.

"Thanh niên đối diện tên là Nghĩa là bạn của thằng bạn con Vy, nó có bồ rồi mà không biết sao dạo này cứ quấn lấy con Vy thả thính, dẫn đến lục đục nội bộ giờ bồ nó tìm con Vy nói chuyện. Con mà đứng bên cạnh thằng Nghĩa là con bồ nó tên Thảo."

Cả ba đến gần nghe rõ cuộc nói chuyện càng thêm kinh ngạc.

"Anh nói cho rõ ràng, sao anh lại đi cặp kè với con nhỏ này?" Thảo chỉ tay về phía Ngọc Vy làm nó có hơi khó chịu nhưng vẫn im lặng chờ thằng chả kia giải thích.

Quốc Nghĩa vừa mới tới đây nói chuyện được đôi ba câu muốn theo đó chụp vài tấm ảnh với Vy để kéo quan hệ cả hai thêm gần gũi, ai mà ngờ Thảo đứng sẵn ở đây chờ người, nghe thế cũng thấy bứt rứt không biết trả lời sao.

"Anh..chỉ nói chuyện thôi có làm gì đâu? Em cứ làm quá lên."

"Em làm quá?" Thảo cười gằng một tiếng rồi nhìn thằng chả với ánh mắt bực bội.

Thảo biết tin đồn lan truyền về việc Nghĩa với Vy đi chung từ hai ba tuần trước, vốn Vy có quan hệ rộng cho nên thiết nghĩ cả hai là bạn. Cho tới khi có người gửi mấy tấm ảnh có hai người ở bên trong cử chỉ hành động đều rất thân mật. Mới hôm trước còn dỗ nó hôm nay đã quay qua tán tính con khác. Cũng ra gì đấy.

Bạn của Thảo vốn ghét Vy biết chuyện này thì thêm mắm thêm muối. Khiến Thảo càng thêm hiểu lầm về câu chuyện mặc dù chỉ mới biết qua tin đồn.

"Mày nói xem sao mày đi với bồ tao?" Thấy Nghĩa không trả lời, Thảo đánh đồng chuyển hướng sang Vy hỏi với giọng rất hùng hồn tiện thể đưa di động dí sát tấm ảnh Vy ngã vào lòng Nghĩa trông rất giống như bồ của nhau.

"Là đi chơi với nhóm, tao chỉ vô tình gặp nó thôi, đi chung khỉ gì là tự nó sáp tới." Ngọc Vy nổi tiếng lúc vui lúc nóng nên cũng nhanh chóng bước vào không khí căng thẳng. "Với lại mấy tấm ảnh đó là do lựa góc chụp tao chỉ vô tình té thôi, Thanh Nghi đứng bên cạnh cũng có thể làm chứng. Mày nhìn cho kĩ, trong góc hình có Nghi tao vừa té nó liền kéo tao tránh cho tao đụng vào thằng Nghĩa."

"Hình của mày chụp có một góc mà nói cái gì? Khi nào chứng kiến hẳn hoi rồi nói, không rõ đầu đuôi lại mắng người." Nguyên đứng bên cạnh bức xúc nói thêm.

Bạn Thảo thấy vậy cũng nói "Hôm đó mày đi à? Nói như đúng rồi vậy?"

"Thế hôm đó tụi mày đi chắc? Ba tin củ cải cũng tin vào rồi đồn đoán lung tung."

Thấy hai bên giằng co không có hồi kết người bạn rủ Ngọc Vy và Nghĩa hôm đó nhanh chóng giải vay liên tục nói đỡ cho cả hai. Thảo bực nên cũng rời đi cùng đám bạn luôn, Nghĩa cuống quá cũng chạy theo nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Vy.

"Mẹ nó chứ đúng là thảm hoạ. Hết muốn chụp hình luôn á." Vy khoanh tay liếc xéo thằng chả đó cảnh cáo.

Đan Thanh Nghi đứng một bên lạnh nhạt chứng kiến toàn bộ sự việc, cho dù có được nhắc tên cũng không muốn chen chân vào một câu. Tay nghịch chiếc bút mực lúc nãy của vị sao đỏ nhỏ đánh rơi.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Tui thấy tui viết chương này như "Miêu tả về ngày lễ khai giảng trường em" vậy:')