“Biệt thự Tư Nam —— không phải xây dựng xong là có tên luôn sao?”
Đôi mắt Hạ Nam Chi mở to, giọng nói lại có chút chần chờ.
Cô không nhớ rõ lắm.
Bàn tay nhỏ nhắn mò mẫm nhánh gai trên cành hoa hồng nằm dọc theo mép bàn đá cẩm thạch màu trắng, chút đau đớn nhỏ này dường như có thể đánh thức ký ức đã lâu không gặp. Còn Lam Anh thì hiếm khi bày ra dáng vẻ đoan chính, cũng không nói mấy lời ca ngợi sự thâm tình của người đàn ông kia, mà là thưởng thức vẻ mặt hoang mang của mỹ nhân, nhẹ giọng nói: “Cô ngẫm lại thử xem.”
“Tôi nhớ rõ trước kia Tạ Thầm Ngạn không sống ở đây.”
Về phần dọn tới đây từ khi nào, điểm ấy Hạ Nam Chi có ấn tượng rất sâu sắc.
Trong giới, mọi người đều biết cặp song sinh nhà họ Tạ sau khi trưởng thành đều dọn ra ngoài khỏi nhà tổ để sống độc lập, mà trùng hợp là hai anh em giống như kẻ thù này lại làm hàng xóm cách vách, ban đầu cũng xem như thiên hạ thái bình.
Mãi đến có một ngày, Tạ Thầm Ngạn tối muộn đi xã giao về biệt thự, mới vừa xuống xe thì bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng kim loại va chạm rất mạnh.
Chiếc Rolls Royce vừa tắt máy không lâu của anh bỗng chốc biến thành đống sắt vụn, nếu có người ở bên trong, e rằng đã đưa thẳng đến nhà hỏa táng. Thân hình Tạ Thầm Ngạn không nhúc nhích, đôi mắt màu mực như nghệt ra mấy giây, sau đó anh liếc nhìn chiếc Pagani màu xanh đen có đầu xe cũng đã hư hại không kém kia.
Cửa xe bị một cước đá văng.
Tạ Thầm Thời kiêu ngạo chui ra, hai tay đút túi, nhìn thấy anh trai vẫn còn sống, giọng nói lười biếng nghe không có gì đứng đắn: “Thầy bói bảo đêm nay em có thể làm con một mà nhỉ? Tên giang hồ lừa đảo này —— em rõ ràng có đạp thắng xe, xin lỗi nhé, không làm anh giật mình chứ?”
Ánh đèn đường ấm áp chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của Tạ Thầm Ngạn, đôi môi mỏng gợi lên độ cong hoàn mỹ: “Không sao, em trai thân mến.”
Ngày hôm sau.
Sáng sớm lúc Tạ Thầm Thời ra khỏi cửa, xe vừa mới chạy ra khỏi sân biệt thự, lại ầm một tiếng.
Chiếc xe thể thao màu xanh bạc anh ấy mới mua tháng trước bị đụng đến lật nghiêng, mà chiếc Bugatti màu đen đầu sỏ gây nên đang chậm rãi dừng ở bên trái, cửa kính thủy tinh màu đen hạ xuống, vẻ mặt Tạ Thầm Ngạn vẫn lạnh lùng như tối hôm qua, cất giọng trầm tĩnh: “Em trai, muốn anh gọi xe cứu thương cho em không?”
Tạ Thầm Thời: “Mẹ kiếp, anh muốn mưu sát em từ lâu rồi đúng không!?”
Tạ Thầm Ngạn hừ khẽ một tiếng, thong thả cầm chiếc di động màu đen siêu mỏng đánh nhẹ lên khuôn mặt anh ấy, lạnh nhạt nói: “Em vẫn còn mười phút để tự cứu mình.”
Bởi vì tai nạn xe cộ ban ngày.
Còn kinh động đến nhà tổ nhà họ Tạ, Tạ Thầm Thời nhu nhược chỉ biết bám chân bố kia lập tức chạy về nhà tố cáo.
Sau đó Tạ Lan Thâm ra mặt, dặn Tạ Thầm Ngạn dọn sang căn bên cạnh.
Địa chỉ ban đầu là ở phía bắc Tứ Thành, Tạ Thầm Ngạn có lẽ cũng thấy mắc phiền cậu em trai bệnh thần kinh này, bèn chuyển đến ở phía Nam.
Một Nam một Bắc như vậy.
Giữa anh em cho dù có hận thù sâu sắc cỡ nào thì cũng không thể cứ ra khỏi cửa là lại lái xe đâm nhau chết.
…..
Hạ Nam Chi như từ trong hồi ức tỉnh lại, hạ giọng lẩm bẩm: “Bất động sản của Tạ Thầm Ngạn quá nhiều, tôi chỉ nhớ sau khi anh ấy cãi nhau với Tạ Thầm Thời thì đa số đều ở phía Nam, cho dù ở khách sạn thì cũng không ở phía Bắc cùng hướng với Tạ Thầm Thời, ở đây hình như anh ấy đã sống được tầm một hai năm thì phải?”
Cô chưa bao giờ phát hiện tên biệt thự là gì, giống như căn chung cư mà công ty sắp xếp cho cô ở trên đường Gia Nam vậy, nghe xong lập tức bỏ qua.
Lam Anh vẫn nói câu nói kia: “Cô ngẫm lại thử xem.”
Trong quá trình Hạ Nam Chi ngẫm nghĩ, cũng không cản trở cô ngồi xuống ăn cháo ngọt tổ yến.
Ánh mặt trời bên ngoài xuyên qua bể cá thủy tinh khúc xạ đến bên cô, ánh sáng hệt như sóng nước cực đẹp chiếu lên người. Trước khi Lam Anh về công ty làm việc, cô ấy còn cầm điện thoại chụp cho cô một tấm ảnh.
Chờ Hạ Nam Chi nghe tiếng mờ mịt ngẩng đầu lên, cô ấy mới nhếch môi cười quyến rũ: “Cho phép tôi tạm thời xâm phạm quyền chân dung của cô nhé, dù sao sếp Tạ cũng đang chờ tôi báo cáo chuyện công chúa điện hạ tôn quý ăn bữa sáng hằng ngày.”
Giả bộ thôi đúng không?
Hạ Nam Chi chậm rãi nuốt miếng cháo trong miệng, mặt lại đỏ lên.
Chờ Lam Anh giẫm lên đôi giày cao gót mười cm thướt tha đi ra ngoài, cô cũng lên lầu thay một bộ váy dài màu trắng bước xuống, biệt thự Tư Nam rộng lớn nhưng lại yên tĩnh vô cùng, may mà Đàm Tụng cuối cùng cũng nhớ tới nghệ sĩ của mình, lái xe bảo mẫu mới tới đón người.
Hạ Nam Chi ôm hộp châu báu vào lòng, lúc đi lại, làn váy thấp thoáng lộ ra mắt cá chân xinh đẹp, bóng dáng lay động dưới ánh mặt trời.
Chỉ là khi đi qua bức phù điêu tinh tế bên ngoài thì có dừng lại một chút.
Đàm Tụng thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, hỏi: “Nhìn gì vậy?”
Hạ Nam Chi đang nhìn biển số nhà hoa văn bên trái, thoạt nhìn như vừa đổi mới, lại không quá xác định.
Lúc khom lưng lên xe, cô nói ra nỗi hoang mang trong lòng.
Đàm Tụng lấy di động ra tìm kiếm, chẳng mấy chốc trên màn hình đã nhảy ra một đoạn giới thiệu: “Số 66 đường XXX do Minh thị xây dựng vào năm 1917, người ta gọi là Minh phủ.”
Hạ Nam Chi ngồi trên ghế, hô hấp thoáng nhẹ bẫng, trong xe mới vẫn còn tràn ngập mùi nước hoa tươi mát, có tác dụng tỉnh táo tinh thần.
Cô quay mặt nhìn biển số nhà ngoài cửa kính.
Đàm Tụng nói thầm một câu: “Bây giờ gọi là biệt thự Tư Nam, chắc là mới sửa lại sau này.”
–
Sau khi Hạ Nam Chi giành được giải diễn viên mới xuất sắc nhất của Ngôi Sao Cô Đơn, trên mạng bắt đầu tràn lan tin tức về cô, ngay cả siêu thoại Nhân Gian Đệ Nhất Chi cũng bị các đoạn phim ngắn chiếm cứ, trong đó hấp dẫn nhất chính là lúc kết phim.
Hạ Nam Chi thủ vai nữ chính mặc váy xếp ly màu xanh lam ngồi trên thuyền, mái tóc đen rủ xuống eo bị gió nhẹ thổi bay, thoạt nhìn như một một chú cá bơi giữa sông núi, có một đoạn độc thoại vang lên:
[Anh ấy sẽ quên mày sao?]
[Có thể chứ.]
[Mày cầu nguyện, nhưng liệu anh ấy có bảo vệ mày mãi mãi không?]
Hạ Nam Chi cười nghiêng đầu, da thịt hai bên má trắng đến gần như trong suốt, phía sau là một mảng màu xanh nhạt, ánh mặt trời nhàn nhạt xuyên qua mặt nước.
[Trên đời này, anh thà chết cũng sẽ không phản bội lại tôi…]
Hình ảnh xoay chuyển.
Chiếc thuyền phủ kín hoa tươi kia nhẹ nhàng lắc lư, khi ánh sáng chiếu xuống, trên chỗ ngồi chỉ còn lại vòng tay bạc buộc bằng sợi dây đỏ.
……
Hình ảnh Hạ Nam Chi ngồi trên thuyền mỉm cười trước khi nhảy xuống hồ được fan chụp lại, còn chế tác thành áp phích và ảnh ký tên, kế hoạch nghỉ phép đương nhiên cũng cứ thế đi tong.
Sau khi mở cuộc họp khẩn cấp suốt đêm ở tòa nhà Tinh Kỷ, chờ ngày hôm sau, Đàm Tụng nhận được thông báo lại đến công ty, lịch trình làm việc của Hạ Nam Chi từ một tờ giấy lại biến thành một chồng giấy.
Tình cờ là fan sự nghiệp của cô lại rất nhiều, ngày nào cũng theo dõi sát sao lịch trình làm việc vừa được công bố của cô.
“Người theo dõi em đâu chỉ có fan —— Lê Mạch tiết lộ với anh, hiện tại đã có hai mươi mấy kênh truyền thông đang luân phiên theo dõi em đấy.”
Đàm Tụng vừa nói.
Động tác tháo túi khoai tây chiên của Tang Lạc thoáng dừng lại, hít sâu một hơi: “Nhiều thế cơ à.”
“Có người muốn đào bới scandal của bé cưng Nam Chi chúng ta, cũng có người coi cô ấy là ứng cử viên cho dàn Tiểu Hoa mới nổi, còn có người muốn quay lại một số tư liệu để thu hút lưu lượng.” Đàm Tụng đếm kỹ, đột nhiên giành lấy khoai tây chiên Tang Lạc vừa mở ra, bỏ vào miệng nhai răng rắc.
Sau đó cất cao giọng cảm khái: “Scandal gì chứ, rõ ràng Nam Chi của chúng ta vẫn là một đứa trẻ mà!”
Hạ Nam Chi đang nằm ngủ bù bị Đàm Tụng đánh thức, cô kéo tấm chăn mỏng che mặt xuống, hời hợt nói: “Nghe hiểu rồi, đừng ám chỉ nữa.”
Đàm Tụng sợ cô đang ở thời điểm mấu chốt lại ầm ĩ muốn quấn quýt không rời với Tạ Thầm Ngạn, bình thường rảnh rỗi hay phối hợp với Tang Lạc thì thầm bên tai, bây giờ thấy cô dễ dàng nhìn ra tâm tư của mình, anh ấy xấu hổ cười cười: “Bên phía biệt thự Tư Nam không thể đi, nơi đó ai đang sống, báo chí chỉ cần lật xem là biết ngay. Huống hồ vị hôn phu của em cũng rất nổi tiếng, nếu không phải công tác bảo mật đúng chỗ, bình thường ra ngoài cũng không ít lần bị giới truyền thông tài chính và kinh tế theo dõi.”
Số lượng truyền thông đang theo dõi hai người gom lại cũng có thể tổ chức họp báo ngay tại chỗ.
Tang Lạc nghe mà như lọt vào sương mù: “Bé cưng Nam Chi không thể công khai tình yêu sao?”’
“Tổ tông ơi!” Đàm Tụng sợ Hạ Nam Chi đang nhắm mắt nằm bên cạnh nghe thấy lại dậy sóng, vội vàng che miệng cô trợ lý lại: “Cô có biết siêu thoại Nhân Gian Đệ Nhất Chi nổi tiếng đến mức nào không? Nếu dám công khai tình yêu, rất có khả năng bọn họ sẽ kháo nhau tới đốt cả tòa nhà Tinh Kỷ ngay trong đêm, mắng sếp và cả quản lý là không phải con người.”
Huống hồ trong các bản hợp đồng phát ngôn mà Hạ Nam Chi ký hiện nay đều cần cô duy trì hình tượng tiên nữ không dính ‘khói lửa nhân gian’, nhất định không được có scandal.
Thấy bọn họ lại ầm ĩ.
Hạ Nam Chi lại kéo chăn xuống: “Em biết rồi, không thể công khai tình yêu.”
Đàm Tụng: “Hiện tại sự nghiệp của em đang thăng tiến, tuyệt đối đừng để sắc đẹp của sếp tổng mê hoặc.”
Hạ Nam Chi không trả lời anh ấy mà giơ bàn tay trắng nõn kéo hộp tiết kiệm bên cạnh ra, lấy một viên kẹo vị bạc hà nhét vào miệng.
Mùi vị mát lạnh xua tan cơn buồn ngủ, cô hơi ngồi dậy, cầm di động đùa nghịch.
Màn hình tình cờ bật sáng, hiện ra bức ảnh chụp trong buổi concert, trong ảnh cô chủ động hôn lên khuôn mặt tuấn tú của Tạ Thầm Ngạn, người đàn ông thì cài băng đô tai mèo lấp lánh trên đầu, đôi mắt như ngọc đen kia vừa hay cũng đang nhìn vào ống kính, thấp thoáng ý cười.
Đàm Tụng vươn cổ nhìn trộm, kinh hãi: “Đổi ngay!”
Đừng để bị các fan có ‘hỏa nhãn kim tinh’ chụp được!
Hạ Nam Chi dứt khoát khóa màn hình lại, trưng ra khuôn mặt xinh xắn nói: “Không muốn.”
Đàm Tụng: “????”
“Không thể gặp người thật, em xem ảnh cho đỡ thèm thì làm sao?”
Sau đó, Hạ Nam Chi như có điều suy nghĩ nhìn cảnh phố bên ngoài cánh cửa thủy tinh màu đen, giống như một kẻ nhát gan, âm thầm động viên mình.
Đợi lần sau.
Gặp mặt, cô nhất định sẽ chính miệng hỏi Tạ Thầm Ngạn là biệt thự Tư Nam vì sao gọi là biệt thự Tư Nam?
……
Buổi chiều cuối tuần, Tạ Thầm Ngạn dẫn theo đoàn tinh anh sang New York tiến hành một cuộc đàm phán.
“Từ sau khi vợ yêu qua đời, chủ tịch Tiết của thương hiệu Tống Kim đã lui về trang viên hoa hồng ở ngoại ô New York dưỡng lão, nửa tháng trước có một nguồn tin bí mật, báo là ông ta có ý định bán tất cả cổ phần của Sâm Thụy.”
Lam Anh gửi email cho Tạ Thầm Ngạn, chưa xong, lại thêm vào một câu: “Người muốn thu mua thương hiệu trăm năm này không ít, nhu cầu cũng rất lớn, nhưng chủ tịch Tiết đã khéo léo từ chối năm công ty.”
Chờ xuống máy bay.
Tạ Thầm Ngạn mặc một bộ âu phục màu xám nhạt cắt may hoàn mỹ, dáng người cao lớn được mấy vệ sĩ bảo vệ xung quanh, sau đó đổi sang một chiếc xe tư nhân khiêm tốn.
Hành trình của anh cấp bách, trên đường đi tranh thủ nghe nhóm thư ký báo cáo công việc.
Trước khi tiến vào trang viên hoa hồng, anh nghiêng mặt qua, ngữ điệu lạnh nhạt: “Ba ngày, nhất định phải lấy được.”
Hai năm trước, Tạ Thầm Ngạn đã có ý định khống chế cổ phần Tống Kim, lợi dụng hiệu ứng thương hiệu chiếm lĩnh thị trường New York, cũng từng không ngại ngàn dặm xa xôi tự mình sang đây làm thân với chủ tịch Tiết.
Lam Anh cảm thấy nếu thật sự cố ý bán tháo, trên cơ bản chỉ là vấn đề thành ý lớn nhỏ.
Lại không ngờ miếng bánh ngọt này nhà họ Hạ cũng đã ngắm từ lâu.
Lúc được quản gia trang viên mời đến phòng chờ, vừa đi vào, phát hiện Hạ Tư Phạm cùng mấy vị thư ký tinh anh cũng ở bên trong, hình như đã tới từ nửa tiếng trước, nước trà trong tay còn bốc lên hơi nóng nhè nhẹ.
Mấy ánh mắt va chạm nhau một giây, không ai mở miệng trước.
Tạ Thầm Ngạn dẫn đầu tự nhiên ngồi xuống, tư thái cực kỳ uy nghiêm, ánh mắt của những người ở đây cũng chuyển động theo anh, cho đến khi Hạ Tư Phạm ngồi đối diện thong thả đặt chén trà cổ điển xuống, chủ động phá vỡ bầu không khí giằng co vi diệu này: “Trùng hợp thật.”
Câu tiếp theo, ngay cả ngữ điệu châm chọc cũng không che giấu sự công kích: “Tôi còn tưởng rằng sếp Tạ bây giờ đang bận rộn ở địa bàn Tứ thành, thèm nhỏ dãi Nam Chi giống như một tên cuồng biến thái, thì ra cũng sẽ rời đi?”
Lam Anh dùng đầu ngón tay sáng màu nhéo nhéo chóp mũi, nghĩ thầm quả là thù dai.
Tạ Thầm Ngạn vì Hạ Nam Chi mà đã đầu tư một nửa sản nghiệp vào giới giải trí, trên đời này không có bức tường nào không phong kín, những tài nguyên mà cô nhận được hôm nay đều là do Tạ Thầm Ngạn đút vào tận miệng. Bên nhà họ Hạ chỉ cần phái người hỏi thăm là có thể tra ra chân tướng.
Thế mà vẫn bị cản đường, đôi mắt tôn quý của Hạ Tư Phạm quả thực kiểm soát em gái quá mức.
Tạ Thầm Ngạn có qua có lại, chất âm tràn ra khỏi đôi môi mỏng luôn hờ hững lạnh lùng: “Đúng là rất trùng hợp, tôi cũng tưởng rằng sếp Hạ đến New York sẽ đi thăm bố mẹ trước, nào ngờ lại vội vã chạy đến trước mặt chủ tịch Tiết làm đứa con hiếu thảo.”
Luận về độc mồm độc miệng thì hai vị này đều không ai nhường ai.
Lam Anh kéo ống tay áo Thịnh Kỳ, im lặng đứng một bên xem kịch.
Các thư ký tinh anh khác ở đây cũng có tâm trạng tương tự, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình.
Hạ Tư Phạm mặt không đổi sắc nói: “Cũng khó trách.”
Câu nói bất thình lình này khiến Tạ Thầm Ngạn hơi ngước mắt lên.
Lại nghe anh ta cố ý kéo dài giọng: “Bây giờ cậu muốn gặp con bé khó như lên trời ——”
Lúc trước Hạ Nam Chi còn là diễn viên tuyến 18 chưa nổi tiếng gì, dù có đi ra phố lớn ngõ nhỏ thì các phóng viên truyền thông cũng không buồn chụp scandal của cô, sợ bị tuyến 18 ké fame nổi tiếng ngược…
Bây giờ fan nhiều, bên cạnh lúc nào cũng có người vây quanh, ngược lại không có tự do như trước kia.
Hạ Tư Phạm ngụ ý, rõ ràng đang châm chọc Tạ Thầm Ngạn tự chuốc lấy cực khổ.
Thịnh Kỳ dự thính đầu óc cũng chưa kịp xoay chuyển: “Hình như cũng hơi đúng.”
Đôi mắt quyến rũ của Lam Anh đảo qua: “Anh đổi họ Hạ rồi à?”
Thấy Hạ Tư Phạm kiêu ngạo, còn chưa lên bàn đàm phán đã muốn chèn ép người ta.
Ngón tay thon dài của Tạ Thầm Ngạn gõ nhẹ lên tay vịn màu đen, môi mỏng khẽ mấp máy: “Chỉ cần cô ấy thích đóng phim trong giới giải trí là được, tôi chịu chút nỗi khổ tương tư thôi mà, không mượn sếp Hạ phải kêu oan cho tôi.”
Anh chịu nỗi khổ tương tư?
Hạ Tư Phạm kêu oan?
Lời này vừa dứt, biểu cảm trên gương mặt điển trai của Hạ Tư Phạm đột nhiên nứt ra.
Nếu ở đó có thư ký dám cả gan lấy điện thoại ra chụp ảnh lại, có thể nói đây là một bức họa đẳng cấp thế giới.
Tình cảnh này cũng không duy trì được bao lâu đã bị tiếng bước chân khe khẽ từ ngoài sảnh cắt đứt.
Trước mắt bao người, một người phụ nữ mặc áo sơ mi và váy xếp ly màu trắng bưng theo nước trà, từng bước từng bước đi vào trong đại sảnh được trang hoàng theo phong cách cổ điển, đối mặt với mấy người đàn ông tinh anh mặc âu phục thẳng tắp cũng không hề sợ sệt, thậm chí còn đạt đến cảnh giới làm như không thấy, chỉ đi về phía Tạ Thầm Ngạn.
Cô ta tự mình pha một ly hồng trà hoa hồng bưng lên, hơi có chút hồi hộp: “Tôi là Cảnh Nghi, cá anh nuôi còn sống chứ?”
Vừa mở miệng đã nhắc tới chuyện xưa, mọi người ở đây đồng loạt nhìn chằm chằm không rời.
Kể cả Lam Anh cũng kinh ngạc.
Bên cạnh có một thư ký của Hạ thị tưởng cô ấy mơ hồ, bèn hảo tâm giải vây cho vị mỹ nhân lạnh lùng này: “Cô ấy là bác sĩ thú cưng của trang viên, vừa được chủ tịch Tiết nhận làm cháu gái nuôi.”
“Tôi còn tưởng xuất hiện thế giới song song cơ đấy.”
Trí nhớ của Lam Anh từ trước đến nay rất tốt, lần đầu gặp Cảnh Nghi, cô ta vẫn còn là một sinh viên nghèo rớt mùng tơi làm thêm ở nước ngoài, may mắn có được trợ cấp của Tạ Thầm Ngạn mới không bị đuổi học, thế mà vừa trở mình đã trở thành chủ nhân của trang viên hoa hồng.
Cảm xúc trong mắt Tạ Thầm Ngạn vẫn không hề dao động, ngón tay thon dài tiếp nhận trà, cũng chỉ khách sáo nói: “Ừm.”
Cảnh Nghi không tiện ở lâu, thấp giọng mật báo với anh: “Ông Tiết đi câu cá, đang trên đường trở về.”
Bên cạnh, Hạ Tư Phạm có thính lực tốt cười khẩy một tiếng.
….
Răng rắc.
Lam Anh chuyển thành chế độ im lặng, chụp một tấm ảnh rồi nhanh chóng chạy ra bên ngoài đại sảnh, đứng ở hành lang yên tĩnh nghịch điện thoại di động.
Thịnh Kỳ tò mò đuổi theo, chợt thấy cô ấy thuần thục mở phần mềm photoshop ra, bèn kinh ngạc nói: “Cô làm gì vậy?”
Lam Anh nói: “Cũng không biết Cá Con ngốc nghếch đã suy nghĩ thông suốt chưa, tôi phải mồi cho cô ấy chút lửa mới được.”
Mấy phút sau.
Cô ấy nhấp gửi đi.
–
Ở Tứ Thành xa xôi.
Hạ Nam Chi vừa kết thúc một chương trình phỏng vấn đặc biệt thì bị gọi lại, sau khi chụp ảnh chung với mấy vị thực tập sinh đài truyền hình xong, thấy sắc trời không còn sớm, cô cũng lười quay về phòng hóa trang mà leo thẳng lên xe bảo mẫu, thuận thế tháo hết đồ trang sức ra rồi ném cho cô trợ lý.
Hai phút sau.
Tư Duy cũng khom lưng đi lên, đi ké xe của cô một đoạn.
Tang Lạc đã sớm thân thiết với anh ta, ôm hộp trang điểm trêu ghẹo: “Anh không có xe à?!”
“Công ty không sắp xếp.” Tư Duy đã có chút tiếng tăm trên mạng, nhưng vẫn chưa được các quản lý cấp cao hoan nghênh.
Anh ta không thể so sánh với Hạ Nam Chi cho dù là lúc flop nhất thì vẫn có Đàm Tụng theo sau hầu hạ, bất kể là tiếp xúc kịch bản hay thông báo đều phải tự mình cầm lấy, mang theo một cái túi vải màu xám trắng bên người, lúc mở ra, chỉ cần không để ý là sẽ ào ào rớt ra không ít đồ.
Hạ Nam Chi ngồi ở ghế khom lưng, ngón tay mảnh khảnh thuận thế nhặt kịch bản rớt xuống bên cạnh váy lên.
Vừa rủ mắt liếc nhìn, ngược lại khá vui vẻ: “Tổng tài bá đạo yêu tiểu bạch hoa* ngây thơ? Bây giờ anh cũng hơi nổi tiếng rồi mà vẫn nhận mấy web drama như này à?”
(*tiểu bạch hoa: kiểu phụ nữ bên ngoài yếu đuối đáng thương nhưng bên trong mưu mô tính toán.)
Tư Duy đỏ mặt: “Đạo diễn này rất tốt, lúc tôi không đủ tiền mua cơm hộp đùi gà đã cho tôi đóng mấy vai khách mời.”
Hạ Nam Chi tuy rằng không tưởng tượng ra được hình ảnh Tư Duy đóng vai tổng tài bá đạo với khuôn mặt búp bê này như thế nào, nhưng vẫn tôn trọng trái tim tri ân báo đáp của anh ta, vừa trả kịch bản lại cho anh ta thì điện thoại di động đinh một tiếng.
Là tin nhắn của Lam Anh.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn mở:
[Ảnh: JPG]
“Bé cưng Nam Chi, anh Tụng bảo cô tối nay nhớ đắp mặt nạ dưỡng da, đừng thức đêm, hành trình ngày mai là phải đi chụp ảnh bìa tạp chí thời trang đấy.” Giọng Tang Lạc nhẹ nhàng vang lên.
Nụ cười dịu dàng trên khóe môi Hạ Nam Chi từ từ hạ xuống, đầu tiên là mê mang, sau đó là cơn tức không kiềm chế được: “Đặt vé máy bay cho tôi ngay, à không, không cần đâu, trong nhà tôi có máy bay tư nhân.”
“Cô muốn đi đâu?”
Hạ Nam Chi không trả lời Tang Lạc, ngược lại còn đưa ảnh chụp trên điện thoại cho quân sư Tư Duy xem: “Tên đàn ông chó má Tạ Thầm Ngạn không biết giữ phẩm hạnh kia vì muốn giành được việc làm ăn mà phát rồ đến mức muốn bán nhan sắc hiến thân cho tiểu bạch hoa thuần khiết, tôi có thể qua đó đập nát đầu chó của anh ta được không?”
Tư Duy nhìn vài giây: “Được!”