Hạ Nam Chi yên tĩnh nằm sấp bên thành bể bơi rộng lớn màu xanh biếc trên tầng thượng, một hồi lâu cũng không nhúc nhích, sóng nước lăn tăn lặng lẽ phản chiếu tấm lưng trắng như tuyết của cô. Chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân từ xa truyền đến, cô lại lập tức giấu mình dưới nước. Lần nữa trồi ra ngoài hít thở không khí, đuôi mắt cô đã nhuốm màu son nhạt, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã xinh đẹp càng thêm kiều diễm.
Vừa mới nghiêng đầu, ánh mắt hơi bối rối chợt khựng lại.
Chỉ vì nhìn thấy Tạ Thầm Ngạn không nói năng gì đã bước vào, đang đứng trên sàn đá cẩm thạch hoa lệ lạnh lẽo, phía dưới ống quần màu xám lạnh lộ ra một nửa mắt cá chân như điêu khắc, màu da của anh trắng lạnh, bất luận là quan sát từ góc độ nào, mỗi một tấc da thịt trên người anh đều hoàn hảo đẹp mắt.
Hạ Nam Chi ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt tuấn tú kiêu ngạo của đàn ông thấp thoáng ý cười, đôi môi đỏ mọng ướt át của cô lại bắt đầu nóng lên.
Sự nóng bỏng này làm cho cô nhớ lại hành động lớn mật trước đó không lâu ở dưới lầu, cả người giống như bị sặc nước, đột nhiên cúi đầu ho khan.
“Khụ… không có sự cho phép của em, anh lên đây làm gì!”
“Sợ em chết đuối.” Tạ Thầm Ngạn cúi người, đưa tay vớt lấy mỹ nhân ngư, cánh tay mạnh mẽ dễ dàng ôm cô ra khỏi bể bơi dập dờn sóng nước. Toàn bộ tầng này nếu không được sự cho phép thì quản gia và người giúp việc sẽ không tùy tiện bước vào. Mà Hạ Nam Chi sau khi như người mất hồn chạy lên đây, cô đã ngâm mình đủ lâu rồi.
Anh dùng chiếc khăn tắm màu trắng mềm mại khổ lớn bao bọc cơ thể người con gái, sau đó đặt cô lên sofa bên cạnh.
Giây tiếp theo.
Mũi chân trắng nõn mịn màng của Hạ Nam Chi ẩn hiện giữa lớp khăn tắm mịn màng, đôi mắt ướt sũng cũng đồng thời trắng trợn đánh giá người đàn ông gần trong gang tấc này. Ánh mặt trời vàng nhạt xuyên qua cửa sổ thủy tinh khổng lồ rải xuống mặt đất, dễ dàng chiếu sáng mọi thứ không chút che đậy.
Cô nằm yên chưa được một lúc lại muốn trêu chọc anh: “Phỏng vấn anh vài câu.”
Tạ Thầm Ngạn dùng một góc khăn tắm giúp cô lau đi giọt nước trong suốt trên tóc.
Vừa nghe trong giọng nói mềm mại lộ ra ý tứ tò mò, anh cũng không buồn nhướng mắt lên.
Quả nhiên.
Cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp của Hạ Nam Chi chỉ nhớ ăn không nhớ đau: “Anh có bị em làm cảm động không?”
Tạ Thầm Ngạn im lặng một lát, sườn mặt sắc nét nghiêng nghiêng dưới ánh nắng: “Hạ Nam Chi.”
“Hả?” Đột nhiên bị gọi cả tên họ, Hạ Nam Chi ‘ngây thơ vô tội’ ngoan ngoãn ngồi thẳng sống lưng, trong lòng đồng thời còn suy đoán, đừng bảo anh định trao cho cô giải thưởng người tốt để cảm ơn cô đấy chứ?
“Em có biết giới truyền thông muốn phỏng vấn anh phải xếp hàng hẹn trước bao nhiêu số không?”
Giọng điệu của Tạ Thầm Ngạn thờ ơ như thể vừa ‘xách quần lên là quên sạch’, cô nghe mà lập tức tỉnh táo lại, trên gương mặt xinh đẹp viết đầy biểu cảm: “Cũng có phải phỏng vấn kinh doanh nghiêm túc gì đâu, hơn nữa em là một lòng ham học hỏi mới xin anh chỉ bảo mà, hiểu không?”
Tạ Thầm Ngạn lại nhẹ nhàng nói: “Không phải em ngậm có một ngụm rồi nhả ra sao?”
Điên mất thôi!
Đồng tử đen nhánh của Hạ Nam Chi đột nhiên giãn ra, trong nháy mắt cô lại muốn xuống bể bơi lần nữa. Người đàn ông này thật sự không biết xấu hổ là gì, lúc nào ở đâu cũng có thể trưng cái khuôn mặt cấm dục này thẳng thừng nói ra chuyện ngượng ngùng đó.
Bộ nói chuyện uyển chuyển một chút, gợi lên sự cảm động của người khác sẽ lấy mạng của anh sao???
Hạ Nam Chi sắp không thở nổi, trên mặt lại ra vẻ: “Là do miệng em nhỏ quá.”
“Ừm, cho nên em làm được nửa đường thì dừng lại, còn hùng hồn dùng cái cớ anh bị thương phải kiêng ‘ăn mặn’.” Tạ Thầm Ngạn hời hợt tiếp lời của cô, sau đó, hàng mi dày như lông quạ đảo qua vẻ mặt sượng trân của cô, cuối cùng dừng lại trên đôi môi đỏ mọng, giọng điệu lại có chút sâu xa: “Chỉ có chút xíu đó, làm gì có kỹ thuật nào đáng để thảo luận đâu chứ?”
Bầu không khí yên tĩnh hồi lâu.
Hạ Nam Chi mặt không chút thay đổi kéo khăn tắm, làm cờ trắng đầu hàng: “Được rồi, anh thắng.”
Đáng ra cô không nên tràn ngập lòng trắc ẩn, đau lòng cho vị tư bản đại ác mắc chứng lạnh lùng khó gần này.
Thân hình mềm mại không xương chậm rãi đứng dậy khỏi sô pha, chân trần giẫm lên sàn đá cẩm thạch bị ánh mặt trời hun nóng, lúc chuẩn bị xuống lầu thay một bộ quần áo.
Suy đi nghĩ lại, cô lại cảm thấy không cam lòng rơi vào thế hạ phong.
Hạ Nam Chi dừng lại, giữ nguyên tư thế quấn khăn tắm nhìn người đàn ông với vẻ kiêu ngạo, giọng nói rõ ràng dứt khoát: “Tạ Thầm Ngạn, mấy chục năm sau… Tốt nhất anh nên thắp hương cầu nguyện sống lâu hơn em hai năm đi, nếu không coi chừng em rút ống oxy của anh đấy.”
*
Ở trên lầu sửa soạn một lúc khá lâu, chờ Hạ Nam Chi ở trong phòng thay đồ dùng di động nói chuyện công việc với quản lý nhà mình xong, lần nữa xuống lầu, cô lại kinh ngạc phát hiện trên bàn cơm bày rõ bữa sáng giống như Mãn Hán Toàn Tịch, lấy các loại bánh bao làm món chính.
“Công chúa điện hạ mau ngồi xuống ăn sáng nào.” Lam Anh mặc bộ váy công sở chít eo đứng dưới ánh sáng, màu sắc quần áo kia cực kỳ giống một viên đá quý màu lam thần bí nào đó trong rương bảo vật của cô, tôn lên khí chất đặc biệt nổi bật. Có lẽ là thấy Hạ Nam Chi nhìn chằm chằm mình như trẻ con, cô ấy cong đôi môi diễm lệ dỗ dành: “Cô thích váy của tôi à? Hay là thích dây chuyền của tôi?”
Đều không phải.
Tầm mắt Hạ Nam Chi rũ xuống, cố ý nhìn bóng dáng lạnh lùng ngồi ngay ngắn trên sofa, cao giọng nói: “Váy của cô.”
Màu sắc, rất giống đá quý.
Lam Anh đè nén ý cười trong đáy mắt, phối hợp với cô: “Tôi cũng thấy vậy.”
Làn váy màu xanh đậm dài đến mắt cá chân của Hạ Nam chậm rãi lướt qua bậc thang, cất từng bước đi tới, tao nhã ngồi xuống chiếc ghế trước bàn ăn.
Cô nâng cổ tay trắng như tuyết bưng một ly sữa đậu nành ấm áp lên nhấp thử một ngụm, hương vị ngọt ngào tràn ngập đầu lưỡi.
Tiếp theo như nghĩ đến gì đó.
Lại cảm thấy sữa đậu nành này hơi khó nuốt.
Lam Anh bên cạnh không hiểu gì, nhận thấy vẻ mặt của cô hơi thay đổi thì thân thiết hỏi: “Tôi cho thêm ba muỗng đường rồi đấy, chưa đủ ngọt à?”
“Đâu có.” Ngón tay nhỏ nhắn của Hạ Nam Chi vô thức cong lại, lại liếc nhìn phòng khách bên kia, xấu hổ chuyển sang chuyện khác, nhỏ giọng nói: “Cũng sắp mười giờ rồi, Tạ Thầm Ngạn từ lúc lên nắm quyền Tạ thị không còn cảm giác khủng hoảng nữa à? Sao giờ này vẫn chưa đi làm?”
Hơn nữa anh còn đặc biệt kêu người chuẩn bị đầy một bàn bữa sáng kiểu Trung Quốc, đừng bảo là biế.n thái tới mức nhìn cô ăn hết sạch mới đi chứ?
Lam Anh mỉm cười: “Sếp Tạ đang buôn sỉ châu báu trang sức.”
Hạ Nam Chi phản ứng chậm hai giây, dưới sự ám chỉ của Lam Anh rốt cuộc cũng nhịn không được nở nụ cười, bỗng nhiên đứng dậy, bàn chân nhỏ nhắn như ngọc giẫm dép lê bình bịch chạy qua chỗ anh. Chờ sắp đến nơi, cô lại rụt rè chậm lại một giây.
Lúc này Tạ Thầm Ngạn đang lười biếng ngồi trên sofa, ống tay áo sơ mi sạch sẽ xắn đến khuỷu tay để lộ ra băng vải đã băng bó lại, màu da trắng lạnh, thờ ơ gõ bàn phím laptop đặt trên đầu gối, dường như không phát hiện có người tới gần, khuôn mặt được màn hình máy tính phản chiếu cực kỳ trầm tĩnh.
Cho đến khi Hạ Nam Chi không kiềm chế được sự rụt rè của mình nữa, lên tiếng: “Em cảm thấy vòng cổ hoa hồng đỏ ở trang trước không tệ, phối với chiếc váy em mua tháng trước rất hợp.”
Tạ Thầm Ngạn hạ mình hỏi: “Viên này thì sao?”
“Màu vàng nhạt không đẹp, em thích màu này —— ” Hạ Nam Chi rất tự nhiên ngồi lên bắp đùi đang mở rộng của anh, làn váy rủ xuống như nước, ngón tay trắng nõn xinh đẹp kia điểm nhẹ lên màn hình laptop, như thể đi shopping không cần nhìn giá, chấm được cái nào là bỏ vào túi ngay.
Tạ Thầm Ngạn phàm là không có chút tài sản thì không nuôi nổi con cá phá tiền này.
Anh vươn cánh tay thon dài mạnh mẽ vòng quanh chiếc eo nhỏ nhắn của cô, với tư thế này, thỉnh thoảng khi nói chuyện, đôi môi mỏng của anh sẽ hôn lên gò má và vành tai vừa trắng vừa mịn của cô.
Lúc đầu Hạ Nam Chi còn sợ Lam Anh nhìn thấy, lông mi khẽ run rẩy, sau đó Tạ Thầm Ngạn chọn cho cô cả một hộp châu báu trang sức, số tiền tiêu phí rất lớn, trong nháy mắt cô lại cảm thấy hy sinh một chút sắc đẹp, để anh hôn vài cái cũng không sao.
….
…….
“Thế cho nên, châu báu trang sức trong chiếc hộp này trị giá tới mấy trăm vạn, chứ không phải mấy cái loại một trăm tệ trên mạng sao???”
Mấy ngày sau, trong khách sạn của đoàn làm phim.
Đàm Tụng nhận lấy một chiếc hộp từ thư ký Tạ thị, vừa biết giá thì hồn vía cũng bay mất, dùng cả tay lẫn chân đặt trên tấm thảm dày, cũng không dám chạm vào đồ vật mỏng manh hơn cả bảo bối này.
Hạ Nam Chi thì vẫn thản nhiên nằm trên sô pha, khuôn mặt xinh đẹp kia nhìn qua chẳng có chút phản ứng gì.
Lông mi đen nhánh rủ xuống, đang cầm di động hỏi Hạ Úc Phỉ gần đây có lịch trình hay không.
Đàm Tụng thò đầu liếc trộm, nói: “Quý Nhân Nhân xin nghỉ, vắng mặt trong buổi lễ khởi quay, bây giờ còn thẳng thừng cho đạo diễn Thang leo cây, đăng lên mạng tuyên bố nghỉ bệnh một thời gian, chờ đến khi cô ta quay lại chắc chắn sẽ bị giới đạo diễn phong sát cho xem.”
Thang Hồng Lãng sứt đầu mẻ trán tạm thời không tìm được diễn viên thích hợp để thay thế, Hạ Nam Chi thân là nữ chính dẫn tư bản vào đoàn, đương nhiên bụng làm dạ chịu phải giúp một tay.
Sau đó, bên Hạ Úc Phỉ trả lời bằng một cuộc gọi video: “Quý Nhân và nhà họ Hạ cậu từ hôn, cũng đâu cần bị đả kích tới mức rút khỏi giới giải trí chứ, đúng không?”
Đàm Tụng ở bên cạnh hóng hớt, gật mạnh đầu.
Hạ Nam Chi liếc nhìn hai người này một cái: “Bởi vì những ham m.uốn ích kỷ mà cô ta đã phá hỏng cuộc hôn nhân này, cho dù anh họ như Quý Gia Thuật muốn giữ lại thì nhà họ Quý cũng sẽ không để yên, Quý Nhân Nhân hơn phân nửa là bị gọi về giam giữ trong nhà rồi.”
Cái gọi là giam giữ, cũng không phải là nhốt đến một hòn đảo không người lui tới.
Mà là không chút lưu tình thu hồi toàn bộ nhân mạch từng cho Quý Nhân Nhân, để cho cô ta đóng cửa suy nghĩ lại, đừng tiếp tục ở bên ngoài gây ra sóng gió khiến cho gia tộc thấy phiền toái nữa.
Đàm Tụng: “Quy tắc của giới hào môn cũng nhiều thật đấy.”
Nghĩ như vậy, trong nháy mắt anh ấy cũng có thể hiểu được vì sao nhà họ Hạ lại có nhiều quy củ đến thế, không muốn để cho nữ minh tinh tuyến 18 nhà anh ấy xuất đầu lộ diện.
Hạ Úc Phỉ bình tĩnh nói: “Có nhiều quy tắc cũng bình thường, Quý Nhân Nhân đã hưởng thụ hai mươi năm vinh hoa phú quý mà gia tộc cung cấp cho cô ta, con đường liên hôn này cũng là cô ta tình nguyện lựa chọn, đổi lại là mấy vị tiểu thư có đầu óc khác cũng tự biết phải lập đền thờ, không làm ra những chuyện khiến gia tộc hổ thẹn, thế nhưng cô ta không biết sống chết.”
Hạ Nam Chi ngược lại không muốn tán gẫu chuyện của Quý Nhân Nhân nữa, cô chống má nhìn vào màn hình điện thoại, hỏi: “Ê, vậy cậu có lịch trình gì không?”
Hạ Úc Phỉ ở bên kia lật xem lịch làm việc gần đây của mình, cất giọng mơ hồ: “Công chúa điện hạ đã mở lời thế này rồi, sao tớ lại từ chối được chứ. Nhưng Tạ Thầm Ngạn phải trả thù lao gấp ba lần cho tớ đấy……”
Hạ Nam Chi: “Được, tớ thay anh ấy đồng ý với cậu.”
Hạ Úc Phỉ lập tức ngẩng đầu lên, lần nữa nhìn khuôn mặt trắng nõn không tì vết trong ống kính: “Cậu khá bất thường đấy?”
Không hổ là bạn tốt nhiều năm, từ đôi ba câu đã nhận ra sự thay đổi rất nhỏ.
Hạ Nam Chi giẫm chân trần xuống sàn, chạy vào phòng ngủ chính tránh Đàm Tụng rồi thì thầm: “Là vậy, hình như tớ lại hơi động lòng với Tạ Thầm Ngạn rồi.”
Nhìn cô nhắc tới tên người đàn ông này mà trong mắt không ngừng thấp thoáng vẻ vui mừng.
Hạ Úc Phỉ hoài nghi nghĩ, đâu chỉ là hơi động lòng?
Trong lúc đó, Hạ Nam Chi đã chủ động kể lại chuyện Quý Nhân Nhân vô tình để lộ việc đàn ông nhà họ Tạ mắc chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng với Hạ Úc Phỉ. Cô lười biếng nằm sấp trong chăn, sườn mặt bị ánh mặt trời bên cửa sổ thủy tinh chiếu rọi, ngay cả lông mi cũng hơi phát sáng: “Úc Phỉ, tớ cảm thấy Tạ Thầm Ngạn năm đó không đáp lại thư tình của tớ là có nguyên nhân, anh ấy mắc chứng thờ ơ vô cảm di truyền của gia tộc, có thể bẩm sinh đã có chướng ngại với phương diện tình cảm…”
Hạ Úc Phỉ: “…?”
“Cậu xem, anh ấy mắc chướng ngại trên phương diện tình cảm mà vẫn đối xử tốt với tớ như thế, mua cho tớ cả một hộp châu báu.” Mạch não của Hạ Nam Chi thỉnh thoảng người bình thường có chạy hụt hơi cũng đuổi theo không kịp, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, nói rất chắc chắn: “Nếu tớ vẫn còn trách anh ấy không hồi âm cho tớ, có phải hơi keo kiệt không nhỉ?”
Hạ Úc Phỉ nửa ngày sau mới nghĩ ra lý do thoái thác như thế nào, làm thủ thế dừng câu chuyện: “Baby à, nếu Quý Nhân Nhân và anh trai cậu biết cậu nghĩ như vậy, sợ là nửa đêm đang ngủ cũng bật dậy nôn ra một ngụm máu đấy?”
Hạ Nam Chi sửng sốt ba giây, chợt hiểu ra ý tứ trong lời nói cô ấy, bên môi tràn ra nụ cười: “Nói thật, Tạ Thầm Ngạn là trúc mã tớ muốn gả từ nhỏ, nếu như không gả cho anh ấy, tớ thật sự không nghĩ ra trong cái giới hào môn này nên gả cho ai thì thích hợp hơn.”
Cô không phải giống như Hạ Úc Phỉ một lòng theo chủ nghĩa không kết hôn, lúc mối tình đầu thời thiếu nữ mới bắt đầu, tất cả những gì cô khát khao là sau này trưởng thành có thể gả cho Tạ Thầm Ngạn, trở thành cô dâu của anh.
Hiện giờ cho dù biết gia tộc Tạ thị có vấn đề về gen di truyền, Hạ Nam Chi cũng không nghĩ tới chuyện từ hôn, giọng nói mềm mại chậm rãi kéo dài: “Hết cách rồi, ai bảo anh ấy quyến rũ tớ chứ.”
Hạ Úc Phỉ mặt không chút thay đổi cà khịa: “Chứ không phải cậu thích cái hộp châu báu của anh ta à?”
“Không hề, tớ còn muốn nghiêm túc yêu đương với anh ấy.”
Hạ Nam Chi yếu ớt phản bác xong.
Hạ Úc Phỉ lại nghe ra ý tứ khác: “Cho nên hai người có hẹn với nhau rồi?”
“À, Trì Lâm Mặc sắp mở buổi concert, chồng sắp cưới của tớ cố ý bớt chút thời gian trong lịch trình bận rộn, nói tối nay muốn dẫn tớ đi xem.” Đầu ngón tay trắng nõn của Hạ Nam Chi rút vé xem buổi concert bên cạnh gối ra, nhắm ngay ống kính điện thoại di động lắc lắc, khóe môi càng tươi cười rạng rỡ: “Cậu mau thu xếp vào đoàn làm phim đi, tớ phải đi trang điểm đây…”
Nói xong.
Cô dứt khoát cúp video trò chuyện, sợ chậm một giây sẽ muộn mất buổi hẹn hò tối nay.
Chỉ vỏn vẹn một cái chớp mắt, Hạ Úc Phỉ nhìn điện thoại di động, chậm mất nửa giây nói: “Ai mà không có vé concert chứ.”
…
Lúc đèn sáng lên, cửa văn phòng CEO mới nhậm chức của tập đoàn Tạ thị bị đẩy ra.
Tạ Thầm Ngạn xử lý xong công việc khẩn cấp, đêm nay cố ý nghe theo lời dặn trong tin nhắn của Hạ Nam Chi, mặc âu phục màu xanh dương trùng tông màu của buổi concert bước ra, đúng lúc Thịnh Kỳ ôm văn kiện tới nói: “Sếp Tạ, chủ tịch Trình thị lại tìm anh.”
Từ sau khi tin tức Tạ Thầm Ngạn nhậm chức chính thức công bố ra ngoài, một số nhân vật đức cao vọng trọng có hợp tác chặt chẽ với tập đoàn cũng không biết có phải ôm tâm tư ‘gần quan được ban lộc’ hay không mà bắt đầu nối dây tơ hồng cho anh, thỉnh thoảng lại mượn danh nghĩa hợp tác dùng nhiều cách khác nhau đẩy thiên kim lá ngọc càng vàng nhà mình tới trước mặt anh.
Trong mấy tháng này, chỉ riêng Lam Anh ra mặt, cũng không biết đã thay Tạ Thầm Ngạn từ chối bao nhiêu hoa đào.
Lần này chủ tịch Trình ba lần bảy lượt tự xưng cháu gái ruột của mình là phóng viên tài chính, muốn thực hiện một cuộc phỏng vấn đầu tư tài chính gửi cho đài để báo cáo kết quả công tác.
Cho nên niệm tình hợp tác giữa các gia tộc, muốn xin Tạ Thầm Ngạn tiện tay giúp đỡ một lần.
Tối nay vừa vặn Lam Anh không ở công ty, Thịnh Kỳ lại không giỏi đối phó với chủ tịch Trình làm càn làm bậy, đành phải ‘bẩm báo’ chi tiết.
Cứ tưởng Tạ Thầm Ngạn sẽ phớt lờ giống như trước kia, ngay cả cửa lớn dưới lầu Tạ thị cũng không cho bước vào.
Ai ngờ anh đột nhiên dừng lại, giọng điệu thản nhiên hỏi: “Còn bao lâu nữa mới đến buổi concert?”
Thịnh Kỳ giơ đồng hồ lên nhìn, nhanh chóng nói: “Còn hai tiếng nữa.”
“Cậu đến đoàn làm phim đón Hạ Nam Chi đến công ty chờ tôi trước…” Tạ Thầm Ngạn thong thả đi đến phòng họp, đồng thời còn nói một câu khiến anh ấy suýt nữa không kịp phản ứng: “Mời cháu gái của chủ tịch Trình lên đây.”
Trước khi Trình Hi được mời lên phòng họp tầng cao nhất, trợ lý và nhiếp ảnh gia trong nhóm đều cảm thấy tối nay lại xôi hỏng bỏng không.
Chỉ vì cả tháng qua cô ta liên tục gặp trắc trở, cho dù lấy thân phận thiên kim Trình thị ra cũng không có tác dụng. Thư ký ở đây ai nấy đều tinh ranh, đặc biệt là vị họ Lam kia còn giảo hoạt hơn cả ông nội cô ta, cũng không biết giữ vị trí gì bên cạnh Tạ Thầm Ngạn mà dường như rất có quyền lên tiếng.
Nhưng cứ thế quay về, Trình Hi lại cực kỳ không cam lòng.
Từ khi cô ta tiếp xúc với chuyên ngành này tới nay, tin tức tài chính nhìn thấy nhiều nhất đều có bóng dáng của Tạ Thầm Ngạn, nghe đồn thanh danh của anh trong giới kinh doanh rất tốt, lại có phong cách làm việc khiêm tốn nổi bật của gia tộc Tạ thị, hiện giờ tuổi còn trẻ đã lên nắm quyền, gần như có được quyền thế địa vị vô hạn.
Chỉ là đối với chuyện nam nữ hình như không mấy hứng thú, lịch sử tình trường lại càng nhạt nhẽo đến vô vị.
Dần dà, khi ông nội ở nhà nhắc tới có lẽ có khả năng, cô ta đã động lòng.
Theo thang máy đi lên từng tầng, tay Trình Hi nắm bản thảo phỏng vấn khẩn trương đến đổ mồ hôi, đầu óc bị niềm vui bất ngờ chiếm lấy, chỉ có thể đi theo thư ký mặc âu phục giày da đến thẳng cửa phòng họp.
“Sếp Tạ.”
Thư ký giơ tay gõ cửa hai lần rồi cung kính nhường đường.
Cửa kính tự động mở ra.
Dưới ánh đèn rực rỡ, cơ thể Trình Hi thoáng khựng lại giây lát, sau đó nhìn thấy người đàn ông thân phận cao quý trong truyền thuyết kia đang nhàn nhã ngồi trên sofa da thật, anh ngước khuôn mặt tuấn tú lên, chầm chậm nói: “Cô chỉ có mười phút để phỏng vấn.”
Trình Hi từ trong kinh ngạc hoàn hồn lại, cùng thành viên trong nhóm bước vào. Thời gian mười phút rất ngắn ngủi, ngay cả bản thảo phỏng vấn cũng không kịp đưa qua.
Tạ Thầm Ngạn lạnh nhạt hỏi: “Tin tức này khi nào thì công bố?”
Trợ lý đi theo ánh mắt sáng lấp lánh, tự động cướp lời: “Tăng ca suốt đêm thì ngày mai là có ạ.”
Cuộc phỏng vấn chính thức bắt đầu.
Trình Hi đỏ mặt liên tục hỏi ra ba câu hỏi, ép buộc bản thân duy trì sự hàm dưỡng và bình tĩnh của phóng viên, “Vấn đề cuối cùng, mọi người đều rất tò mò chuyện chung thân đại sự của anh. Đối với việc này, anh có gì muốn nói không?”
Tạ Thầm Ngạn ung dung trả lời ba câu hỏi đầu.
Vốn dĩ anh chưa bao giờ ở nơi công công đáp trả bất kỳ việc riêng tư nào, lần này lại hiếm khi từ chối. Trầm ngâm vài giây, đôi môi mỏng tràn ra giọng nói trầm thấp bình tĩnh: “Về chung thân đại sự, tôi đã có vị hôn thê, mong các vị sớm ngày tìm được chàng rể tốt.”
Ý tứ rõ ràng.
Anh đã có chủ rồi.