Không biết từ lúc nào buổi concert đã bắt đầu.
So với các fan hâm mộ phấn khích ở hàng trước và hàng sau, cộng với một số ngôi sao lưu lượng đặc biệt tới cổ vũ, tất cả mọi người đã bắt đầu phiêu theo tiếng nhạc đinh tai nhức óc, hoàn toàn đốt lên sự nhiệt tình, quơ cây gậy huỳnh quang màu sắc sặc sỡ hò hét cổ vũ.
Thì trái lại, bên phía Tạ Thầm Ngạn, bầu không khí vô cùng yên tĩnh.
Anh cúi đầu nhìn Hạ Nam Chi theo phản xạ có điều kiện cầm gậy huỳnh quang che mặt, ngón tay thon dài lành lạnh muốn kéo ra: “Vừa rồi em hôn trộm anh?”
Da thịt trắng mịn của Hạ Nam Chi giống như bốc cháy, không chỗ trốn tránh: “Mặt anh là di tích văn hóa cấp quốc gia cần được bảo vệ à, không thể hôn sao?”
Tạ Thầm Ngạn ở trong bóng tối cười khẽ một tiếng, bàn tay thon dài giữ chặt chiếc gáy cô, trả lại đầy đủ.
So với nụ hôn phớt qua gò má như một đứa trẻ của cô, Tạ Thầm Ngạn cúi đầu, mạnh mẽ dùng đầu lưỡi tách môi cô ra, hơi thở ẩm ướt gần như ngay lập tức thấm đẫm lục phủ ngũ tạng, dần dần tràn ngập mỗi một tấc xương tủy, bất ngờ khơi dậy cơn bão tố trong cơ thể nhỏ bé đầy sức quyến rũ này.
Nửa tiếng sau.
Trì Lâm Mặc trên sân khấu đã chuyển sang một ca khúc tiếng Anh.
Hạ Nam Chi nghiêm túc ngồi xuống, đuôi mắt rũ xuống bị kí,ch thích đến phiếm hồng, cũng không cần dùng son để tô điểm.
Tuy rằng cô không ngẩng đầu lên, nhưng vẫn có thể cảm nhận được trong ánh mắt trầm tĩnh của Tạ Thầm Ngạn mình có cảm giác tồn tại rất mạnh mẽ, mà hiển nhiên anh không hề có hứng thú với mấy nam ca sĩ trên sân khấu, nán lại trong hội trường biểu diễn huyên náo này chỉ đơn thuần vì muốn ở bên cạnh cô mà thôi.
Thỉnh thoảng anh sẽ vươn tay ôm lấy thắt lưng cô, hành động tuy thân mật nhưng cũng rất phù hợp, ngón tay thon dài gõ nhẹ theo nhịp nhạc, càng làm nổi bật sự lạnh lùng thờ ơ.
Hạ Nam Chi phát hiện bên cạnh còn có một túi giấy nhỏ tinh xảo, là ban tổ chức tặng miễn phí, ngoại trừ gậy phát sáng còn có băng đô tai mèo hoạt hình màu hồng nhạt, cô cầm trong tay tò mò nhìn một lúc, cho đến khi phát hiện băng đô còn có thể lóe sáng, thế là trong khoảnh khắc ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt thuần khiết đó nhìn thẳng vào người đàn ông bên cạnh.
Mấy giây sau.
Cô thì thầm với anh: “Anh đã đồng ý với em là trước rạng sáng đều nghe lời em.”
Tạ Thầm Ngạn cứ thế bị cưỡng chế đeo băng đô tai mèo, món phụ kiện này còn phát ra thứ ánh sáng lấp ánh màu hồng nhạt, hoàn toàn không ăn nhập với khí chất cao quý như anh. Hơn nữa, anh còn mang gương mặt lạnh lùng cấm dục kia, để mặc Hạ Nam Chi lớn mật làm bậy trang trí mình hệt như một con búp bê thủ công tinh xảo nhất, sửa sang lại hình tượng cho anh.
Môi cô cong lên, cố ý tránh tiếp xúc với đôi mắt như ngọc trai kia của người đàn ông, chỉ lén lút chui vào lòng anh: “Xin hỏi, em có thể chụp ảnh cho anh được không?”
Cơ thể mềm mại của cô gái không ngừng dụi vào lồng ngực người đàn ông, vô hình trung mang theo sự hấp dẫn, phàm là một người đàn ông bình thường thì nào có thể chống đỡ nổi.
Ánh mắt sâu xa của Tạ Thầm Ngạn lướt qua khuôn mặt cô, bình tĩnh nói: “Có thể.”
Dễ tính vậy sao?
Hạ Nam Chi cảm thấy dùng băng đô tai mèo cài lên đầu anh đã là nghịch bất đạo lắm rồi, bình thường có lẽ cô đã bị anh dùng mấy lời ác ý sỉ nhục ngay tại chỗ, thế mà tối nay Tạ Thầm Ngạn lại hệt như Bồ Tát, còn chủ động đưa điện thoại ra.
Mặc dù nhận thấy có gì đó sai sai, nhưng cô vẫn không cưỡng lại được sự hợp tác của người đàn ông.
Ngón tay trắng nõn như hành của Hạ Nam điều chỉnh ống kính, đầu tiên là chụp cho anh ở khoảng cách gần hơn trăm tấm, sau đó chấm nhẹ vào màn hình, chuẩn bị chụp vài bức tự sướng. Cùng lúc đó, Trì Lâm Mặc đã hát được kha khá, sau khi bước vào đoạn cuối sôi nổi, sân khấu giống như bầu trời đêm đầy sao huyền bí bỗng nhiên bay đầy dải ruy băng.
…
Trong đám người ồn ào thét chói tai.
Tách tách ——
Thời gian đếm ngược selfie kết thúc, Hạ Nam Chi cũng chủ động hôn lên khuôn mặt tuấn tú của Tạ Thầm Ngạn.
Lưu lại khoảnh khắc này mãi mãi.
Ánh đèn trong nhà thi đấu vừa phải, giống như ánh trăng chân thật chiếu lên sườn mặt tinh xảo sắc nét của Hạ Nam Chi, mang theo vẻ đẹp cổ điển hiếm thấy, còn Tạ Thầm Ngạn vốn trời sinh đã lạnh lùng nghiêm túc, trên đầu cài băng đô tai mèo, trong đôi mắt như ngọc đen hiếm khi xuất hiện một nụ cười nhạt.
Buổi concert kéo dài tới rạng sáng.
Lúc tan cuộc, Trì Lâm Mặc còn gửi tin nhắn cho cô, nói là đừng ở dưới sân khấu hôn hít mãi nữa, chờ anh ấy kết thúc rồi cùng nhau đi ăn khuya.
Hạ Nam Chi không ngờ chỗ ngồi khuất như vậy mà vẫn bị phát hiện ra.
Nhưng nghĩ lại cũng không phải chuyện gì to tát, hôn thì đã sao?
Có thân phận vợ chồng chưa cưới danh chính ngôn thuận bày ra trước mắt, giống như tấm bia đỡ đạn, cho dù chú cảnh sát tới cũng hết cách với cô.
Hạ Nam Chi thưởng thức ảnh chụp Tạ Thầm Ngạn trong điện thoại xong mới nhấn tắt màn hình, hơi quay đầu lại: “Mặc kêu chúng ta khoan hãy đi.”
Tạ Thầm Ngạn cũng vừa dặn thư ký đặt một khách sạn năm sao sang trọng gần đây xong, hình như không định quay biệt thự Tư Nam cách khá xa.
Mà Hạ Nam Chi còn đơn thuần hỏi: “Thuê phòng làm gì?”
Tạ Thầm Ngạn đút một tay vào túi quần, cánh tay còn lại dễ dàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Em nói thuê phòng làm gì?”
Mấy giây trôi qua.
Khuôn mặt Hạ Nam Chi ửng đỏ, ngay cả trái tim cũng không thể kiềm chế được mà nhảy dựng lên, nghĩ đến đêm nay anh nhẫn nại cùng cô đi xem buổi concert giữa mấy vạn người, còn phối hợp đeo băng đô tai mèo chụp ảnh, một loạt hành vi khác thường hoàn toàn không giống một người có tính cách lãnh đạm cấm dục như anh có thể làm ra.
Thì ra là chờ sau rạng sáng, dẫn cô đến khách sạn làm chuyện xấu.
Tạ Thầm Ngạn cũng không nóng vội, dù sao Trì Lâm Mặc cũng đã nói muốn cùng ăn một bữa cơm, nên anh cũng không có ý từ chối: “Anh đặt nhà hàng nhé?”
Vừa dứt lời.
Hạ Nam Chi theo sát anh từng bước một ra ngoài, lúc đi qua chỗ rẽ hành lang, cô bỗng dưng ngừng lại.
Đôi môi đỏ mọng của cô nhẹ nhàng thốt ra một tiếng, động tĩnh rất nhỏ nhưng vẫn cắt ngang đôi nam nữ đang hôn môi cuồng nhiệt phía trước.
Giây tiếp theo.
Hạ Úc Phỉ thò đầu ra trước ngực Ôn Kiến Từ, nhìn sang đối diện, cũng cứng đờ người.
–
Không lâu sau, Trì Lâm Mặc đeo khẩu trang và kính râm khiêm tốn bước ra từ cửa bên hông.
Mấy người ngồi lên xe, im lặng đi tới nhà hàng nổi tiếng trên mạng giờ này vẫn còn kinh doanh.
Trì Lâm Mặc có đầu tư cổ phần vào chỗ này, cũng coi như nửa ông chủ, nhân viên phục vụ đã sớm chuẩn bị phòng bao cao cấp cực kỳ yên tĩnh.
Vừa ngồi xuống, Hạ Nam Chi không nhịn được đã nhỏ giọng hỏi: “Fwb của cậu là Ôn Kiến Từ?”
Hạ Úc Phỉ cũng xấu hổ, lấy khăn giấy lau đi vết son môi bị lem.
Coi như ngầm thừa nhận.
Hạ Nam Chi thừa dịp ba người đàn ông kia còn đang nói chuyện phiếm, đầu ngón tay trắng nõn chỉ chỉ vào cô ấy: “Tớ biết anh ta, là anh em khác cha khác mẹ của Tạ Thầm Ngạn đã chơi với nhau rất nhiều năm, tính tình có vẻ không dễ bị phụ nữ thao túng. Chẳng phải cậu đã thề là sau khi giã từ sự nghiệp Tiểu Hoa tuyến đầu sẽ mua một hòn đảo nhỏ bao nuôi mấy người mẫu nam dáng người gợi cảm, để lúc nào đi nghỉ dưỡng sẽ ‘mây mưa vần vũ’ sao… Ấy, đừng bảo cậu xem anh ta như người mẫu nam mà chơi đùa đấy chứ?”
Hạ Úc Phỉ hừm một tiếng: “Công chúa điện hạ, không phải cậu cũng lập lời thề giống tớ à?”
“Có sao?”
“Là ai nói không bao giờ thầm mến nữa, cũng muốn học tớ, chờ sau này leo lên được Tiểu Hoa tuyến đầu sẽ dựa vào bản lĩnh kiếm tiền bao nuôi người mẫu nam, mua một hòn đảo nhỏ ngay bên cạnh hòn đảo của tớ, nuôi một đám đàn ông đẹp trai nghe lời, một người giỏi nấu ăn, một người giỏi ca hát nhảy múa xiếc khỉ, còn có một người có giọng nói dễ nghe, để buổi tối đọc truyện cổ tích cho cậu nghe.”
Hạ Nam Chi cầm ly thủy tinh trong suốt, uống một ngụm nước ép để kìm nén sự kinh hãi.
So với hai người các cô đang túm tụm lại thì thầm, tư thái của Tạ Thầm Ngạn và Ôn Kiến Từ thoạt nhìn rất nhàn nhã, không bao lâu sau, Trì Lâm Mặc lại gọi hai ba ca sĩ và quản lý trong ekip đến, có người ngoài ở đây, hai nữ minh tinh đều tự giác rời xa đàn ông, không để mình dính vào scandal.
Có điều qua một lúc.
Hạ Nam Chi và Hạ Úc Phỉ đang nhẹ giọng thảo luận đĩa cua này có tươi hay không, thì đột nhiên cô cảm giác được bên chân nặng nề, lông mi khẽ run cụp xuống, phát hiện Tạ Thầm Ngạn đang lười biếng tựa vào lưng ghế dựa, góc độ này làm cho đường nét khuôn mặt anh trông cực kỳ hoàn mỹ, đôi môi mỏng nhạt màu thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm rượu mạnh.
Mà lúc anh quay đầu trò chuyện với người khác, bàn tay trái của anh đã bình tĩnh đặt trên người cô.
Mu bàn tay người đàn ông có màu trắng lạnh, mỗi một tấc da thịt đều vô cùng tinh xảo, ngón tay cũng thon dài như ngọc tạc.
Cách lớp váy lụa trơn mềm, nhiệt độ cơ thể cũng lộ ra rõ ràng.
Hạ Nam Chi khựng lại.
Hạ Úc Phỉ còn đang cà khịa với cô chuyện quay phim: “Bộ phim trước vì để duy trì cân nặng mà người quản lý công tư phân minh của tớ ở trong đoàn làm phim cứ nhìn tớ chòng chọc, bắt tớ ăn táo và bắp cải suốt hai tháng. Kịch bản bộ phim này của đạo diễn Thang tớ đã xem qua, nể tình nữ phụ không cần ăn kiêng giảm béo, dù cao hay thấp cũng phải diễn tốt cho anh ta mới được.”
Nửa ngày sau vẫn không thấy ai trả lời.
“Cá Con ngốc nghếch?”
Mạch suy nghĩ vừa lạc vào cõi tiên của Hạ Nam Chi đột ngột bị kéo về, giây tiếp theo, cô tự động nói sang chuyện khác: “Món này cay quá.”
Dù sao cũng là công chúa lớn lên trong hũ mật, hơi cay một chút đã không chịu nổi cũng là chuyện bình thường.
Hạ Úc Phỉ cũng không hoài nghi gì, rót một ly rượu trái cây tới: “Uống chút đi.”
Cả bữa tiệc tối nay Hạ Nam Chi đã uống ba ngụm rượu trái cây có độ cồn cực thấp, lại cảm giác hình như đã hơi say.
Có điều trước khi đi.
Cô vẫn không quên tìm Trì Lâm Mặc kêu anh ấy cho chữ ký, định cầm về cho quản lý và trợ lý nhà mình.
Sau đó làm thế nào tới khách sạn cô cũng không có ấn tượng gì, lúc xuống xe, cô quấn lấy Tạ Thầm Ngạn muốn ôm, đôi môi mềm mại chạm vào sườn cổ thon dài của người đàn ông: “Anh sờ chân em, Tạ Thầm Ngạn, anh dám sờ mó diễn viên nữ trước mặt bao nhiêu người mà vẫn tỉnh bơ như không có việc gì.”
Người đàn ông bắt lấy cái tay kia của cô, dễ dàng giữ chặt eo nhỏ của cô, giây tiếp theo không cần tốn chút sức nào đã ôm cô ra ngoài.
Đại sảnh khách sạn sau rạng sáng cũng không có bao nhiêu người, thư ký đã sớm tới quầy lễ tân làm thủ tục check in.
Tạ Thầm Ngạn ôm cô đi vào thang máy rộng rãi sang trọng, vừa mới đứng yên, lại thấy cổ tay mảnh khảnh của cô nhấc lên, muốn cài băng đô tai mèo màu hồng nhạt lên cho anh.
“Hạ Nam Chi.”
“Gì đó?”
“Bây giờ sau rạng sáng rồi…” Đôi môi mỏng của người đàn ông chậm rãi thốt ra mấy chữ này, giống như đang nhắc nhở cô không được làm càn.
Hạ Nam Chi nhỏ giọng than thở, giả ngây giả dại nói: “Sau rạng sáng rồi sao? Đôi mắt to tròn xinh đẹp của em sao lại thấy thời gian mới mười một giờ nhỉ?”
Tạ Thầm Ngạn dùng cả hai tay ôm lấy cô, cũng không thèm bỏ băng đô tai mèo màu hồng xuống, vẻ mặt thoáng qua ý cười nói: “Vậy sao? Vậy hy vọng đêm nay lúc ở trên gường, em cũng tính thời gian như vậy nhé.”
Hô hấp Hạ Nam Chi hơi cứng lại, có thể cảm nhận được sự tồn tại mãnh liệt của người đàn ông qua nhiệt độ nóng bỏng nơi lồng ngực. Đêm nay không chỉ có cô uống rượu mà hiển nhiên Tạ Thầm Ngạn cũng đã say vài phần. Ngay khi bầu không khí giữa hai người dần dần mập mờ lại kiều diễm, một tiếng đinh vang lên.
Thang máy vẫn chưa tới tầng cao nhất, mới tới hơn mười tầng đã ngừng lại, chậm rãi mở ra.
Hạ Nam Chi vô thức nhìn qua, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên.
Ánh đèn rực rỡ trên hành lang rất sáng, chiếu rọi hình ảnh ngoài cửa thang máy rõ ràng.
Trước nay cô vẫn biết đàn ông nhà họ Tạ có vẻ ngoài rất giống nhau, ngay cả Tạ Thầm Ngạn cũng học theo bố nhiều hơn, mà giờ phút này cách đó vài bước chân…
Tạ Lan Thâm mặc âu phục tinh tế tao nhã được ánh đèn phác họa ra bóng dáng cao lớn, ông không dẫn theo thư ký, bởi vì bên cạnh ông lúc này là Khương Nại mặc sườn xám màu sương nhạt, vẻ đẹp mong manh dễ vỡ, mái tóc dài đen nhánh dùng trâm ngọc búi cao, lộ ra nụ cười cực kỳ dịu dàng.
“Nam Chi.”
Ngắn ngủi vài giây.
Hạ Nam Chi tựa như con cá nhỏ mặc cho người ta xâu xé, ghé vào vai Tạ Thầm Ngạn.
Muốn gào khóc.
Cửa xe bị mở ra, gió đêm mùa thu lạnh lẽo bên ngoài cuốn theo mùi hương lạnh quen thuộc của người đàn ông len vào trong.
Trước khi bước lên xe, Tạ Thầm Ngạn chầm chậm cởi khuy măng sét tinh xảo ra.
Hạ Nam Chi ngồi ở ghế sau bấm thời gian trên di động, giọng nói trong không gian yên tĩnh khép kín mang theo chút mềm mại lưu luyến: “Anh muộn giờ hẹn mất một phút lẻ hai mươi ba giây, nể tình giao tình giữa chúng ta, số lẻ hai mươi ba giây em sẽ bỏ qua. Nói đi, tính bồi thường một phút cho em thế nào đây?”
Tạ Thầm Ngạn hơi ngước mắt lên, hình ảnh cô mặc váy lụa dài hai dây lập tức đập vào tầm mắt.
Tuy rằng ánh sáng hơi ngả vàng nhưng anh vẫn thấy rõ được gương mặt Hạ Nam Chi trang điểm nhẹ, phần đuôi mắt trắng mịn như tuyết vốn đã kiều diễm nay còn được cô trang điểm kiểu hoa đào.
Lại ăn mặc tỉ mỉ, mỗi một cái nhíu mày hay cười khẽ đều vô tình để lộ vẻ quyến rũ xinh đẹp.
Ngay cả Mật Kỳ làm tài xế cũng phải khen cô một câu từ tận đáy lòng: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô Hạ lén trang điểm đấy, phải nói là rất xinh đẹp.”
Hạ Nam Chi không ngờ ngay cả thư ký nam cũng nhìn ra cô trang điểm, tưởng là mình dặm phấn quá dày, vô thức muốn đưa tay lau mặt, nhưng đột nhiên lại dừng lại, mất tự nhiên hắng giọng nói: “Khụ khụ, đừng chuyển đề tài.”
Mấy giây sau, Tạ Thầm Ngạn đã bình tĩnh ngồi lên xe.
Anh vừa bước lên, Hạ Nam Chi không hiểu sao lại cảm thấy nhiệt độ trong xe đột ngột tăng cao, sống lưng thẳng tắp vẫn chưa kịp nhúc nhích, Tạ Thầm Ngạn đã tới gần vài tấc, thậm chí cũng không chạm vào sườn cổ mảnh khảnh của cô, chỉ có giọng nói thong thả vang lên: “Em muốn bồi thường cái gì?”
Rõ ràng lời nói rất đứng đắn, thế nhưng từ đôi môi mỏng của anh thốt ra lại trở nên mập mờ.
Hạ Nam Chi hơi khựng lại, mạch suy nghĩ thiếu chút nữa bị lạc nhịp, cũng may kịp thời quay đầu là bờ, đầu ngón tay trắng nõn nắm lấy nếp gấp trên váy, nói: “Phạt anh trước rạng sáng đêm nay phải nghe lời em.”
“Đơn giản vậy sao?”
Vài giây sau, tiếng cười sảng khoái quen thuộc của người nào đó vang lên trong thùng xe yên tĩnh.
“Tạ Thầm Ngạn, bộ em hung dữ biế,n thái lắm hay gì?”
“Ừm.”
…
Với tư cách là nam thần âm nhạc, Trì Lâm Mặc có thứ hạng rất cao trong giới giải trí, không ngoa khi nói rằng anh ấy đã được các fan săn đón và luôn nắm vững vị trí lưu lượng hàng đầu từ lúc mới ra mắt.
Vé vào cửa buổi concert luôn là ngàn vàng khó kiếm.
Cũng may Hạ Nam Chi có thể dựa vào tình cảm thanh mai trúc mã mà vươn tay vòi anh ấy.
Lúc đến nơi.
Trong nhà thi đấu đã tập trung một lượng lớn người hâm mộ, mà vị trí của cô là hàng ghế đầu khuất trong bóng tối, cách sân khấu rất gần, cũng sẽ không bị ánh đèn sân khấu chiếu vào.
“Mặc Mặc đúng là rất chu đáo.” Hạ Nam Chi lôi kéo góc áo Tạ Thầm Ngạn, khiêm tốn ngồi xuống cùng anh, quay đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sợ chúng ta sẽ bị chụp được, còn cố ý chọn nơi này. Em nhớ trước đây khi anh ấy chưa ra mắt, lần nào đi xem ca sĩ biểu diễn… Đều là anh ấy dẫn em đi.”
Bởi vì sân khấu thiết kế kiểu lộ thiên nên không có hệ thống sưởi ấm chống đỡ cái lạnh mùa thu.
Tạ Thầm Ngạn rũ mắt nhìn, tầm mắt đảo qua tấm lưng mỏng manh tr,ần trụi của cô, sau đó cởi áo khoác tây trang khoác lên: “Em muốn xem concert, tại sao chỉ đi tìm Trì Lâm Mặc?”
Nếu đổi lại bình thường thì anh đã không buồn hỏi.
Có lẽ là ngữ điệu truyền vào tai quá mức trầm tĩnh không chút cảm xúc, Hạ Nam Chi cũng không nhận ra điểm khác thường, lực chú ý và mạch suy nghĩ đều tập trung vào nhiệt độ của chiếc áo vest đột nhiên phủ trên bả vai, cũng ăn ngay nói thật: “Anh thì chắc chắn không đi đu idol với em rồi. Còn nếu là Tạ Thầm Thời, có lẽ sau khi buổi concert kết thúc, anh ấy sẽ nói rằng mình hát còn hay hơn những người trên sân khấu, thậm chí có khả năng sẽ ghét bỏ luôn ca sĩ vì hát không hay, lôi kéo em cùng mắng ca sĩ chính.”
Nói xong nửa giây.
Hạ Nam Chi vừa nghĩ vừa nói vài cái tên trúc mã có quan hệ khá tốt, cuối cùng lấy tính cách kỳ lạ cổ quái của Lạc Đại ra để kết thúc: “Lạc Đại thì không bước ra khỏi cửa lớn quá hai bước rồi, kêu anh ta tách khỏi tác phẩm điêu khắc hơn ba tiếng đồng hồ mà mặt mày u sầu chẳng khác gì người yêu chết, rủ anh ra đi đu idol rất dễ bị tụt mood.”
Tạ Thầm Ngạn im lặng nghe hồi lâu, nói tóm lại là Trì Lâm Mặc tốt tính, cô muốn đi xem buổi concert nào cũng chiều cô.
Nói xong, Hạ Nam Chi kéo tà áo vest quấn chặt người lại, còn len lén dựa sát vào anh, đôi môi đỏ mọng mềm mại dán lên phiến môi mỏng của anh: “Bây giờ em lại thích anh đi đu idol với em hơn.”