Dẫn Lửa

Chương 11




Trong video:

Tạ Thầm Ngạn mặc âu phục sang trọng kiêu ngạo xuất hiện ở đoàn làm phim, khoảnh khắc anh từ chiếc Rolls – Royce màu đen phiên bản dài bước xuống, phóng viên truyền thông cắm chốt gần Hoành Điếm giống như ngửi thấy thịt thần tiên, mạnh dạn chạy đến phỏng vấn.

Dưới ống kính cận cảnh HD, không biết phóng viên giải trí của đài nào hỏi một câu: “Sếp Tạ, nghe nói anh đã đầu tư vào một nửa ngành công nghiệp giải trí trong nước, hôm nay anh đến đây khảo sát với tư cách nhà đầu tư sao?”

Rõ ràng là muốn hỏi chuyện tình cảm đang ồn ào trên mạng, lại sợ chọc giận nhân vật cao quý hệ cấm dục này.

Thay đổi cách nói mập mờ thế này cũng đủ liều mạng rồi.

Tạ Thầm Ngạn dừng bước, ngón tay thon dài thuận thế sửa sang lại ống tay áo, chất liệu màu trắng bạc khiến anh càng thêm thanh lịch, miếng băng cá nhân dán trên hổ khẩu lại đồng thời tạo thành sự tương phản cực độ cho khí chất cao quý, đôi môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên: “Không, đến thăm ban với tư cách người nhà.”

Hình ảnh đến đây thì dừng lại.

Nhưng những bình luận hot trên mạng vẫn chưa kết thúc:

[A a a a a!!!]

[Anh ấy quá ghê gớm, còn dùng băng cá nhân giấu nốt ruồi son đi, tôi ship được rồi, tôi ship được rồi! Tình cảm của đôi thanh mai trúc mã này quá ngọt ngào!]

[Phải chăng Tạ Thầm Ngạn đã biết fan thèm cắn nuốt rồi trên hổ khẩu của anh ấy???]

[Tin nóng, trong giới tài chính anh ấy được mệnh danh là tượng ngọc Quan Âm lạnh lùng trên bàn thờ, chúng sinh như chúng ta nào có tư cách khinh nhờn, chỉ có tiên nữ như Hạ Nam Chi mới có thể khinh nhờn thôi.]

[Ôi, giờ tôi không biết nên hâm mộ Tạ Thầm Ngạn có được Hạ Nam Chi, hay là nên hâm mộ Hạ Nam Chi có được một người chồng thần tiên tuân thể đức hạnh như thế nữa.]

[Anh ấy bảo là tới thăm ban với tư cách người nhà, trắng trợn thật!!!]

[Cách màn hình mà tôi vẫn có thể cảm nhận được vị sếp tổng kia muốn show ân ái đấy. Dạo này mấy vị sếp tổng đều yêu đương mù quáng thế sao???]

[Tạ Thầm Ngạn không phải yêu đương mù quáng, rõ ràng vì Chi Chi nên mới như thế.]

….

Hạ Nam Chi xem xong màn bình luận trên Weibo, đầu ngón tay mảnh mai nghịch điện thoại di động, khóe môi không khỏi cong lên thành một nụ cười.

Đàm Tụng ở bên cạnh học theo cô: “Mặc kệ anh ấy mà?”

Hạ Nam Chi nhẹ nhàng cho anh ấy một ánh mắt, sau đó vịn ghế đứng lên, thoạt nhìn rất chậm rãi, nhưng kỳ thực đôi chân giấu trong đôi giày đế chậu hoa thời nhà Thanh lại bước nhanh vùn vụt, ngay cả nhân viên công tác cũng theo không kịp.

Bên kia phòng quay phim đã có một đám người vây quanh, bao gồm cả đạo diễn.

Bộ phim này cũng không phải do tập đoàn Tạ thị đầu tư, sở dĩ Hạ Nam Chi đến làm khách mời là do nhà sản xuất thiếu chút nữa ba quỳ chín lạy mời tới. Nguyên nhân rất đơn giản, trong phim cung đình thời nhà Thanh đều là các phi tử quốc sắc thiên hương, mà bọn họ muốn tìm một nữ diễn viên đến sắm vai hoàng hậu bạch nguyệt quang đệ nhất mỹ nhân chốn hậu cung.

Lật khắp toàn bộ giới giải trí, cũng chỉ có Hạ Nam Chi là hợp vai nhất, đối với khán giả cũng có sức thuyết phục nhất.

Khi quay phim.

Tạ Thầm Ngạn không hề bày ra dáng vẻ sếp tổng, chỉ khiêm tốn đứng bên chỗ máy giám sát, giống như đang trò chuyện với đạo diễn. Nhân viên công tác may mắn nhìn thấy vẻ điển trai của anh ở khoảng cách gần, bao gồm cả các diễn viên đóng giả phi tử ở đây cũng không nhịn được sự mê trai, bỗng nhiên cảm thấy hoàng thượng không còn sức hấp dẫn nữa.

Dù vậy, cũng không ai dám tự tiện đi qua bắt chuyện.

Toàn bộ quá trình Hạ Nam Chi  không hề đi qua, hoặc là cầm cuốn kịch bản diễn thử với nam diễn viên bên cạnh, hoặc là dừng lại cầm bình giữ nhiệt nhấp một ngụm trà xanh hoa hồng, hoặc là bày ra dáng vẻ mỹ nhân lạnh lùng xin đừng đến quấy rầy, tư thế cung đình tao nhã.

Nói tóm lại, dưới sự theo dõi của mấy ánh mắt ở hiện trường, ngay cả liếc nhìn Tạ Thầm Ngạn cô cũng không hề.

Mọi người lén lút bàn tán:

[Huhuhu, tôi là fan CP trung thành của đôi thanh mai trúc mã này đấy, còn tưởng sếp tổng đến thăm ban sẽ cùng Hạ Nam Chi bắn hint tung tóe chứ. Thật sự chỉ là hôn nhân plastic thôi sao?]

[Vừa nhìn cô là biết ngay cẩu độc thân chính hiệu, càng kiềm chế mặt ngoài thì lúc riêng tư lại càng quấn quýt triền miên đấy.]

[Sao tôi lại thấy Hạ Nam Chi đơn phương tránh hiềm nghi nhỉ, cô không chú ý sao? Ánh mắt Tạ Thầm Ngạn lúc nào cũng nhìn chằm chằm cô ấy, Hạ Nam Chi mang giày đế chậu hơi lắc lư một chút, chân mày anh ấy liền nhíu lại, còn dặn trợ lý đưa bánh bích quy cho cô ấy ăn.]

[Hạ Nam Chi cười với Hoàng thượng, ha ha ha mau nhìn đi, hình như Tạ Thầm Ngạn đang nhíu mày đúng không!!!]

Mọi người cũng dần dần không còn chú ý đến vấn đề quan trọng nữa, chỉ tập trung đếm xem khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Tạ Thầm Ngạn sẽ trở nên lạnh lùng bao nhiêu lần sau mỗi cảnh quay.

Kết thúc quay phim thì đã gần chạng vạng tối.

Đạo diễn cũng đàm phán được kinh phí đầu tư cho một bộ phim khác từ Tạ Thầm Ngạn, đang muốn biểu hiện thiện ý, đặt trước một phòng bao tốt nhất để cảm ơn sự ưu ái của kim chủ.

Ai ngờ vừa quay đầu đã không thấy bóng dáng cao quý kia đâu.

Hạ Nam Chi vẫn chưa tẩy trang đã chạy tới dưới tàng cây nhãn quen thuộc ở Hoành Điếm, cầm đồ hộp cho mèo gọi Hạ Lai lại.

Đợi một lát, cô tìm được con mèo nhỏ kia, ngược lại còn nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ phía sau.

Xoay người lại, cô nhìn thấy Tạ Thầm Ngạn cũng đi theo sau mình, bước chân không nhanh không chậm, hoàn cảnh yên tĩnh xung quanh càng tôn lên dáng vẻ như người mẫu nam cao cấp trên sân khấu của anh. Chỉ là chưa đợi Hạ Nam Chi kịp thưởng thức, một nhúm lông xù màu cam mềm mại từ xa chạy như bay đến.

Cô mở miệng, giọng điệu thoáng vẻ vui mừng: “Hạ Lai!”

Hạ Nam Chi có đồ hộp trong tay, sẵn sàng đón nhận sự nhiệt tình của chú mèo mướp này.

Giây tiếp theo.

Lại trơ mắt nhìn Hạ Lai nhào tới góc quần tây của Tạ Thầm Ngạn, dường như còn làm nũng, meo meo cọ xát cái đầu tròn vo vào chân anh.

A a a!!!

Hạ Nam Chi không ngờ ngay cả con mèo cũng mê trai không lối thoát, cô giẫm lên giày đế chậu hoa chạy chậm tới, suýt nữa vấp phải hòn đá nhỏ, may mà Tạ Thầm Ngạn đúng lúc vươn cánh tay ra, lại tự nhiên ôm eo cô, trầm giọng nói: “Không sợ ngã à?”

Có anh ở đây, dù có nhắm mắt bước tới thì Hạ Nam Chi cũng không sợ ngã.

Lúc này trong mắt cô đều là hình ảnh Hạ Lai rủ lòng vẫy đuôi với anh, đầu ngón tay không chút khách sáo túm lấy cổ áo anh chất vấn: “Anh xịt nước hoa catnip* lên người đúng không?”

(*catnip: sản phẩm chiết xuất từ cỏ bạc hà, giúp chó mèo thư giãn, giải tỏa căng thẳng, chìm đắm trong sự mê man bất tận.)

Đáy mắt Tạ Thầm Ngạn thấp thoáng ý cười: “Em ngửi thử xem.”

Hạ Nam Chi thật sự kề sát vào sườn cổ thon dài của anh, ngoại trừ mùi Tuyết Vấn mát lạnh quen thuộc kia thì không có mùi hương xa lạ nào khác, hệt như mùi trên người cô. Vậy thì thật kỳ lạ. Đang định lên án con mèo nhỏ thấy sắc quên bạn.

Tạ Thầm Ngạn thuận thế bế cô lên, giọng điệu bình thường: “Thịnh Kỳ sẽ cho nó ăn.”

Không chỉ Hạ Lai mê mẩn nam sắc của anh, hiển nhiên Hạ Nam Chi cũng chẳng phân biệt được cao thấp, nhưng lại cố ý giơ ngón tay lên, lướt dọc theo đường quai hàm hoàn mỹ của anh trượt thẳng xuống yết hầu, cười nhạo nói: “Tạ Thầm Ngạn, anh thật sự rất dính người đấy, em vừa mới vào đoàn ngày đầu tiên đã chạy tới thăm ban, nhất định phải gặp em 24/24 sao?”

Đối diện với đôi mắt trong veo đầy đắc ý của cô, Tạ Thầm Ngạn lại nói: “Sao em biết anh đến thăm ban?”

“Đến thăm ban với tư cách người nhà ——” Giọng nói trong trẻo của Hạ Nam Chi kéo dài, nhắc lại không sót một chữ câu nói của anh trong video trên hot search.

Dù thế nào cô cũng phải giành chiến thắng vẻ vang một lần, cho dù chỉ số thông minh không thắng được Tạ Thầm Ngạn thì cũng phải giành lại chút mặt mũi.

Ai ngờ.

Cô đã đánh giá thấp tên đàn ông chó má bị đứt dây thần kinh xấu hổ này.

Trước khi ôm cô lên chiếc Rolls Royce màu đen, Tạ Thầm Ngạn nhàn nhã ghé vào tai cô, hạ thấp giọng nói: “Tiểu Lý Nhi, anh tới để ‘tưới tắm’ cho em.”

Hạ Nam Chi cam chịu trở thành bại tướng dưới tay anh: “Coi như anh thắng.”



Rời khỏi Hoành Điếm, cân nhắc đến chuyện mấy ngày nay cô còn cảnh quay chưa quay xong, nơi này lại cách biệt thự Tư Nam quá xa.

Tạ Thầm Ngạn đặt một gian phòng tổng thống trên tầng cao nhất ở khách sạn năm sao gần đó, lại chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, cũng không vội vàng đến mức lúc không còn người ngoài lại sốt sắng đè cô lên giường, ngược lại ngay cả hôn nhẹ cơ bản nhất cũng không có.

Hạ Nam Chi muốn hôn anh, lại thấy Tạ Thầm Ngạn đút cho cô một miếng thịt gà, giọng điệu nhàn nhã thoáng vẻ bất đắc dĩ: “Không vội.”

“….”

Bầu không khí yên tĩnh vài giây, Hạ Nam Chi nhai kỹ nuốt chậm, đồng thời rất nghiêm túc nhấn mạnh: “Em không hề.”

Tạ Thầm Ngạn vẫn bình tĩnh, hiển nhiên là không tin lời nói trong sạch của cô.

Chờ cho cô ăn no, anh lại tự mình đi vào phòng tắm xả nước, chuẩn bị hầu hạ cô tắm rửa thay quần áo.

Trong lúc đó Thịnh Kỳ có tới một chuyến, đưa một số văn kiện hợp đồng cần ký tên, nhân tiện báo cáo đã cho Hạ Lai ăn. Vì có Hạ Nam Chi mà bây giờ con mèo nhỏ này ở Hoành Điếm nhận được rất nhiều sự chú ý, cá khô đồ hộp không thiếu.

Hạ Nam Chi lười biếng nằm trên sô pha lắng nghe, vẻ mặt tỉnh ngộ: “Thảo nào lại miễn dịch với đồ hộp của tôi.”

Thịnh Kỳ cười cười, lập tức lui ra ngoài.

Hai mươi phút sau.

Ống quần Tạ Thầm thấm ướt chút nước, từ phòng tắm bước ra, thấy Hạ Nam đang ngồi trên sô pha, làn váy như nước lướt qua mắt cá chân trắng như tuyết, gần như sắp chạm tới đất, tư thái rất nhàn nhã, ngón tay mảnh khảnh lật văn kiện cơ mật xem.

Như thể não cá ngốc nghếch có thể hiểu được, nhưng cô biết đọc chữ, hàng mi cong cong rũ xuống khẽ chớp: “Tại sao Dung Già Lễ cũng đầu tư vào Bắc Lâm đ*o của Hồng Kông? Còn tìm anh huy động vốn nữa? Đây không phải là mục tiêu mà Phạm Phạm nhà em bán cuộc hôn nhân để giành lấy sao?”

Hỏi ra vài mối hoang mang xong, cô quay khuôn mặt xinh đẹp nhìn về phía Tạ Thầm Ngạn đang chậm rãi rót ly nước uống.

Không khí yên tĩnh mấy giây.

Hạ Nam Chi theo phản xạ có điều kiện ngồi dậy khỏi sô pha: “Hai người…”

Cô không quá chắc chắn, ngay cả giọng nói cũng hơi ngắt quãng: “Không phải định âm mưu bắt tay, chuẩn bị hố Hạ Tư Phạm hàng trăm tỷ đó chứ?”

Tạ Thầm Ngạn uống hết một phần ba ly nước, môi mỏng thấm ướt, dưới ánh đèn rực rỡ càng trở nên đẹp mắt: “Nam Chi, để văn kiện xuống.”

Hạ Nam Chi giấu tay ra sau lưng: “Nếu em xé đi, Phạm Phạm nhất định sẽ thưởng cho em một tòa núi vàng.”

Tạ Thầm Ngạn như cười như không nhìn cô giãy dụa vô ích, cũng tung ra lợi thế mê người, thấp giọng nói: “Em không xé, anh thưởng cho em một ngọn núi kim cương.”’

Cầu vai và sườn cổ trắng mịn của Hạ Nam Chi thẳng tắp, cô sửng sốt giây lát, cũng không phải bị dao động, mà là cho dù xé rách cũng vô dụng.

Chỉ là cô có chút lo lắng, sau khi ngẫm nghĩ một lúc, cô khẽ hỏi: “Anh với Dung Già Lễ định hợp lực độc chiếm Bắc Lâm đ*o của Hồng Kông, trong nhà anh còn còn có thanh niên trai tráng nào có thể cử đi liên hôn với cô Lôi sao? Đừng bảo là anh định ‘gả’ Thầm Thời đi đấy nhé?”

“Thứ anh muốn là Bắc Lâm đ*o, còn Dung Già Lễ muốn thu mua sản nghiệp trăm năm của nhà họ Lôi ở Hồng Kông mà không cần liên hôn.”

Hiển nhiên Tạ Thầm Ngạn và Dung Già Lễ làm việc càng tàn nhẫn hơn.

Không cần con gái như hoa như ngọc của người ta, thứ cần chỉ là gia nghiệp ——

Tốt xấu gì Hạ Tư Phạm sát vách chỉ muốn cùng nhà họ Lôi đôi bên cùng có lợi, hợp tác kinh doanh cả hai cùng giàu có.

Hạ Nam Chi ngẫm nghĩ giây lát, còn nói: “Không đúng, Hạ Tư Phạm sẽ không để cho các anh thực hiện được.”

Anh ấy chưa từng thất bại trong giới kinh doanh, sao có thể dễ dàng để người ta trộm nhà chứ?

“Nếu như Hạ Tư Phạm bỏ cuộc giữa chừng thì sao?”

“Bỏ cuộc?”

Đầu óc của Hạ Nam Chi quả thật không đủ dùng, cơ thể mảnh mai nhào vào lồng ngực anh, giấy tờ văn kiện bỗng chốc rơi đầy thảm nhưng không ai đến ý đến: “Chẳng lẽ em và các anh không sống cùng một hành tinh sao? Sao cứ cảm giác sau Tết các anh làm được không ít chuyện lớn, còn em vẫn đang suy nghĩ xem tối nay mấy giờ đi ngủ, ngày mai ra ngoài mặc váy gì cho đẹp nhỉ!”

Ngón tay thon dài của Tạ Thầm Ngạn nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của cô, môi mỏng nhếch lên, giọng nói càng đè thấp: “Làm một mỹ nhân ngốc nghếch vô lo vô nghĩ cũng đủ khiến người ta vui vẻ rồi, nghĩ cách kiếm tiền, trong nhà có một người là đủ rồi.”

Hạ Nam Chi cũng không phải người không có lương tâm, cô khẽ lắc đầu: “Không được, em phải về nhà tổ một chuyến.”

“Về đó làm gì?”

“Cứu vớt Phạm Phạm nhà em.”

Cô đẩy Tạ Thầm Ngạn đang nắm chắc phần thắng dự án Bắc Lâm đ*o ở Hồng Kông ra, xách theo làn váy, chân trần giẫm lên thảm, nói: “Tổn thất hàng trăm tỷ như vậy, cho dù liệt tổ liệt tông nhà họ Hạ không đội mồ sống dậy thì bà cô đã quy y cửa Phật của nhà em cũng không nhịn được, chắc chắn sẽ xuống núi ngay trong đêm để đánh gãy chân anh ấy.”

Nhà họ Hạ có một bà cô từng tung hoành trong giới kinh doanh, một mình nắm quyền lực nhưng cả đời không chồng không con.

Bình thường cũng không lộ diện.

Nhưng ấn tượng của Hạ Nam Chi cực kỳ sâu sắc, nếu đã lộ diện, nhà họ Hạ từ trên xuống dưới cho dù chó mèo đi ngang qua cũng không có cuộc sống tốt đẹp.

Bác cả và bố cô rất kính trọng người này.

Chỉ vì nếu không phải lúc còn trẻ bà cô vất vả một mình gánh vác cơ nghiệp của nhà họ Hạ khi hai đứa cháu trai còn nhỏ, có lẽ trong danh sách hào môn bây giờ đã không có tên nhà họ Hạ. Người bố đứng đầu gia tộc của cô rất có thể đã làm tu sĩ ở ngôi chùa nào đó.

Cũng sẽ không gặp được mẹ cô ——

Trên đời này lại càng không có Tiểu Lý Nhi đáng yêu như vậy ra đời.

Tạ Thầm Ngạn cúi người đưa giày cao gót cho cô, cực kỳ thờ ơ nói: “Anh đưa em về.”

Bàn tay mảnh mai của Hạ Nam Chi tự nhiên khoác lên vai anh, sau khi mang giày xong, cô yếu ớt nói: “Anh định đến xem trò cười của Phạm Phạm à?”

Đúng lúc này điện thoại di động vang lên.

Là tin nhắn từ mẹ cô.

Bà ấy gọi cô về nhà tổ gấp, Hạ Tư Phạm sắp bị bà cô ăn chay niệm Phật đánh chết rồi!!!

Hạ Nam Chi khẽ chớp mắt, không chút do dự lựa chọn tình thân máu mủ vĩ đại, đầu ngón tay ấn vào màn hình, ở trước mặt Tạ Thầm Ngạn nhanh chóng trả lời một tin nhắn:

[Mẹ, mẹ bảo bà cô khoan hẵng đánh, con dẫn tên đầu sỏ bẫy tiền của gia đình chúng ta về đây!]