Dẫn Lửa

Chương 102




Lâm Kinh Thước đi công tác gần nửa tháng, căn chung cư không có hơi người, bốn phía cũng tích tụ một lớp bụi nhẹ.

Cô khoác áo vest có mùi thuốc lá trầm hương, được ôm vào ghế sô pha, đôi mắt rủ xuống, im lặng nhìn Hạ Tư Phạm xắn tay áo trắng tinh lên lau sạch từng tấc một trong phòng. Hiển nhiên anh không giỏi làm những chuyện lặt vặt này, chỉ lấy khăn trong ngăn tủ ra, coi như loại dùng một lần. Ngọn đèn trong phòng vệ sinh lắc lư, sàn nhà ướt sũng, lúc anh đẩy cửa ra vẫn còn dính bọt trắng.

Hạ Tư Phạm miễn cưỡng thu dọn lại một chỗ cho cô nghỉ ngơi trước. Lúc trời gần sáng, anh không quên lời dặn của cô, tưới chút nước cho hoa hải đường bên bệ cửa sổ, sương trắng dính vào áo sơ mi của anh, mang theo mùi hoa u nhã.

Chờ lần nữa trở lại sô pha, đỡ cô đang vùi vào áo vest dậy, cẩn thận đưa nước ấm tới bên môi cô.

Lông mi cong cong của Lâm Kinh Thước khẽ run, cổ họng sắp cháy khô đợi được làm ẩm, giọng nói vẫn khàn khàn: “Sau này đừng tốn tiền oan uổng nữa ——”

Hạ Tư Phạm quỳ một gối trên sàn nhà lạnh lẽo, cổ tay thon dài dừng thoáng dừng lại, hiểu cô ám chỉ điều gì.

Thời gian chậm rãi trôi qua, bình thường lúc hừng đông, con chó ngao Tây Tạng trên lầu sẽ sủa điên cuồng không ngừng.

Cô thấy Hạ Tư Phạm giả vờ không hiểu, dứt khoát nói rõ ràng một chút: “Con chó ngao Tây Tạng của nhà Doãn Hạm kia là nhặt được trong thùng rác, không thuần chủng, không đáng giá đến năm mươi vạn đâu. Bà ấy có thể nhặt một con, sau này cũng có thể nhặt thêm một con nữa.”

“Sẽ không.”

Hạ Tư Phạm ngẩng đầu, mái tóc ngắn đen nhánh như mực trải qua một đêm chật vật hơi rũ xuống trước trán, cũng khiến gương mặt của anh bớt lạnh lùng hơn thường ngày: “Anh đã ký thỏa thuận với bà ấy, điều thứ nhất là không được nuôi chó ở đây.”

Lâm Kinh Thước: “…”

Yên lặng một chốc lâu, còn muốn nói gì đó, đôi môi trắng bệch khẽ nhúc nhích.

Hạ Tư Phạm giơ tay xoa xoa gò má cô, rất dịu dàng: “Em còn bệnh, ưu tư sẽ làm bệnh tình nặng thêm.”

Nhiệt độ da thịt rõ ràng thoáng qua rồi biến mất, lời nói của Lâm Kinh Thước nghẹn ngào trong miệng được nước ấm cuốn đi, ngay cả đáy mắt cũng mờ mịt.

*

Cô bệnh ba ngày liên tục, Hạ Tư Phạm cũng mặt dày tới đây ba ngày.

Căn hộ rốt cuộc cũng được anh dọn dẹp sạch sẽ không còn một hạt bụi, nói sẽ không quấy rầy cuộc sống bình thường của cô thì cũng rất tuân thủ giới hạn. Sáng sớm lúc Lâm Kinh Thước rời giường ra cửa đều thấy anh mặc âu phục giày da đứng ở đầu cầu thang đằng kia, trong tay xách theo bữa sáng mới ra lò, thay đổi đa dạng mang đến cho cô.

Lúc đầu Lâm Kinh Thước không muốn cảm kích, đã nhắc nhở là Liễu Thành Trúc sẽ nấu bữa sáng ở rạp hát, mặc dù bên này cô không nấu ăn, nhưng không đến mức ngày nào cũng ăn bên ngoài.

Hạ Tư Phạm lại nhận ra một tầng ý nghĩa khác trong lời nói của cô.

Lâm Kinh Thước ghét bỏ bữa sáng của anh mua ngoài tiệm ăn nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe bằng đàn anh tự tay làm.

Lúc rảnh rỗi anh lại vào trong nhóm Wechat, @Tạ Thầm Ngạn và Dung Già Lễ.

Sau đó, lại lựa chọn nghe theo đề nghị của cậu hai Dung.

Lâm Kinh Thước cả đời này ngoại trừ bảo vệ đoàn kịch ra thì không có gì cả, ngay cả một chỗ đặt chân cũng không tìm được.

Hạ Tư Phạm ghi nhớ vài điểm.

Anh phải chuẩn bị cho Lâm Kinh Thước một căn nhà chỉ thuộc về cô, còn phải ở gần khu thắng cảnh, không thể ép buộc cô chịu ơn, cũng không thể cáu kỉnh với cô, ngày nào đó cho dù thật sự tan rã, cũng phải tặng cho cô một bó hoa, chúc phúc cô có một kết cục viên mãn……

Tạ Thầm Ngạn: [Lâm Kinh Thước với anh vẫn chưa xong à?]

Hạ Tư Phạm rơi vào trầm mặc, ngẫm lại thái độ của cô thì vẫn có thể mô phỏng hai khả năng, sẽ ăn buổi sáng của anh nhưng không vui vẻ gì lắm, ban đêm về nhà nhìn thấy anh đứng chờ ở đèn đường phía trước rạp hát, nhưng lại ngầm đồng ý duy trì trạng thái này.

Cuối cùng vẫn là Dung Già Lễ nhắn vào nhóm an ủi anh: [Cô ấy không cho anh danh phận thì anh an phận làm tình nhân của cô ấy đi, bên nhau lâu dài, sau này muốn thượng vị cũng là anh đứng hàng thứ nhất.]

Hạ Tư Phạm nhấn mạnh: [Tôi chưa từng nghĩ sẽ duy trì quan hệ tình nhân với Lâm Kinh Thước.]

Tạ Thầm Ngạn và Dung Già Lễ đứng cùng một chiến tuyến, hiếm khi từ bi khuyên anh: [Đừng nóng vội.]

Lâm Kinh Thước học hí khúc, mười năm kiên trì vất vả dù khô khan vô vị.

Ngay cả người yêu cũng không oán không hận chỉ yêu một người.

Sự quật cường đó đã thấm sâu vào tận xương tủy, nếu dùng sức mạnh ép buộc, cô sẽ có cách tự hủy diệt, không chịu khuất phục trước quyền thế.

Về phương diện tình cảm thì Hạ Tư Phạm thua xa Tạ Thầm Ngạn. Thừa dịp chạng vạng cuối tuần, Hạ Nam Chi về nhà tổ ăn cơm với bố mẹ, anh dặn thư ký Nghê chuẩn bị một hộp vòng tay ngọc bích, nhân lúc trưởng bối không có ở đây đã đưa cho cô.

Lại mịt mờ hỏi một câu, giả sử Tạ Thầm Ngạn năm xưa không tuân thủ đức hạnh của người chồng, đính hôn cùng vị tiểu thư khác, cô sẽ tha thứ cho cậu ấy như thế nào?

Hạ Nam Chi quay mặt sang nhìn anh ấy nửa giây, như có điều suy nghĩ, đầu ngón tay hơi dùng sức kéo đứt vòng tay: “Tha thứ? Đùa kiểu quốc tế gì vậy, cả đời này em cũng không thể tha thứ cho anh ấy, còn muốn anh ấy đau đến không chết đi sống lại nhìn em kết hôn với rất nhiều người đàn ông môn đăng hộ đối khác cũng sẽ không kết hôn với anh ấy!”

Hạ Tư Phạm trầm mặc một lúc lâu, lại hỏi: “Không có đường cứu vãn sao?”

“Không.” Lòng báo thù của Cá Con ngốc nghếch rất nặng, không chút nghĩ ngợi nói: “Em sẽ hận anh ấy cả đời, chờ đến bảy tám mươi tuổi, anh ấy nằm vào trong quan tài, em có chống quải trượng cũng phải tới đạp cho một phát.”

Dứt lời.

Đôi mắt trong suốt của cô nhìn Hạ Tư Phạm ngồi ngay ngắn trước mặt, dưới ánh đèn lấp lánh chiếu rọi, dường như anh đã gầy đi, ngũ quan càng thêm thâm thúy, cũng may cốt cách vốn ưu việt, khí chất quyền thế kia lại càng áp bức lòng người.

“Phạm Phạm, anh có tâm sự à?”

Hạ Tư Phạm thấp giọng nói không có, suy nghĩ vài giây, lại dặn dò cô: “Ở nhà nên đối xử với Tạ Thầm Ngạn tốt một chút.”

Hạ Nam Chi: “…?”

Hạ Tư Phạm nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, cầm lấy áo khoác âu phục đặt trên ghế lên, chậm rãi mặc vào: “Anh còn có việc, đi trước đây.”

Lâm Kinh Thước từ rạp hát về nhà sớm nửa tiếng, giống như thường ngày, đèn đường giả cổ ở góc hẻm sâu là con đường cô phải đi qua.

Khác với thường ngày, nơi đó không có bóng dáng của Hạ Tư Phạm đâu nữa.

Cô cười nhạt, quả nhiên đã hình thành một thói quen không thích hợp.

Hai mươi phút đi bộ, Lâm Kinh Thước cũng sắp quên cảm giác một mình đi hết là như thế nào.

Khi gió lạnh thấu xương từ bên cạnh thổi tới, cô mới giật mình cảm thấy mùa đông đã đến. Khi cơn gió ngang qua, vành tai dưới mái tóc dài mềm mại sẽ se lạnh, từ xa có xe ấn còi về phía bóng lưng cô đơn của cô, chó cưng đi ngang qua cho dù có dây dẫn cũng sẽ rục rịch muốn xông tới sủa vài tiếng.

Lâm Kinh Thước xoa xoa đầu ngón tay thấm lạnh, chỉ đi về phía trước, đón gió tuyết, không quay đầu lại.

Mở khóa cửa căn hộ và đi vào.

Còn chưa sáng đèn, Lâm Kinh Thước vừa cởi áo khoác lông ra thì ngoài cửa đã vang lên hai tiếng gõ cửa.

Không khí đột nhiên yên tĩnh.

Thân thể cô căng thẳng đến cực hạn, không nhúc nhích.

Cách cánh cửa mỏng manh, vài giây sau, giọng nói quen thuộc của Hạ Tư Phạm truyền đến, giống như do dự một lát mới thốt ra: “Em không cần mở cửa đâu, anh chỉ muốn biết là em đã trở về hay chưa thôi.”

“Kinh Thước.”

“Nếu em ở nhà thì gõ xuống bàn một tiếng, được không?”

Hàng mi Lâm Kinh Thước khẽ rũ, nhìn chằm chằm ngón tay đang nắm chặt áo khoác, không lên tiếng.

Ngoài cửa, Hạ Tư Phạm dường như đã sớm quen với thái độ lãnh đạm này của cô, cũng không nói tiếp.

Theo thời gian trôi qua chừng mười phút.

Lâm Kinh Thước không nghe thấy có bất kỳ âm thanh nào nữa mới bật đèn lên, bình tĩnh làm chuyện của mình. Bỗng nhiên có dự cảm, cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng, đầu ngón tay cầm sách hơi dùng sức, cuối cùng vẫn đứng dậy khỏi mép giường.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra.

Hạ Tư Phạm đang ngồi trên bậc thang không có chỗ nào trốn tránh, trong không khí lãnh lẽo tràn ngập mùi thuốc cùng với hộp thuốc đặt trên mặt đất.

Ngón tay Lâm Kinh Thước đặt ở nắm cửa không buông xuống, tầm mắt quét nhìn một vòng, cuối cùng rơi vào trên cánh tay có mấy vết máu của Hạ Tư Phạm: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Hạ Tư Phạm nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của cô, lập lờ trả lời: “Không cẩn thận bị trầy da.”

Lâm Kinh Thước nhíu đầu mày thanh tú, vài giây sau, muốn đóng cửa lại.

Hạ Tư Phạm kịp thời đến ngăn cản, không khéo đột nhiên đập mạnh vào cánh tay không bị thương của anh, làn da màu trắng lạnh nháy mắt bầm tím, nhìn qua vô cùng thê thảm, xương mày anh nhíu chặt, nhịn xuống cảm giác đau đớn: “Hôm nay kẹt xe, anh sợ muộn nên bỏ xe chạy bộ, bị một học sinh trung học đạp xe đụng phải.”

Anh vẫn chậm nửa bước, lại giành giật từng giây chạy tới căn hộ.

Ban đầu anh cũng không để ý đến vết thương trên cánh tay, chỉ biết là giống như đầu gối lúc trước, đau vào tủy xương.

Tim Lâm Kinh Thước run rẩy không thôi, như là rối loạn gì đó: “Hạ Tư Phạm, anh có ấu trĩ không cơ chứ?”

Hạ Tư Phạm nở nụ cười tự giễu, ở trước mặt cô đã sớm không còn tôn nghiêm gì đáng nói và hình tượng người cầm quyền Hạ thị, tựa như phàm phu tục tử tầm thường nhất của chúng sinh, cầu xin cô có thể cho mình một ánh mắt.

Thấy Lâm Kinh Thước còn muốn mắng mình, Hạ Tư Phạm cũng không biết giờ phút này nghĩ như thế nào, giả bộ làm chính nhân quân tử lâu nay bỗng nhiên không muốn giả bộ nữa, cánh tay mang theo máu kéo cô lại ôm chặt vào lồng ngực, tiếng tim đập cùng nhiệt độ nóng rực rõ ràng truyền qua cho cô, bóp cằm cô rồi hôn sâu.

Phanh một tiếng, cánh cửa kia bị gió lạnh thổi mạnh đóng lại.

Cổ áo Lâm Kinh Thước trượt xuống, lộ ra nửa vòng cung trắng như tuyết, sau đó, mái tóc dài như vẩy mực cũng tản ra.

Bất kể là nụ hôn hay vết máu trên cánh tay anh đều dính trên người cô.

Cho đến khi bị bàn tay trắng mịn tát hai cái, anh mới thở hổn hển ngừng lại.

Anh chậm rãi rút bàn tay đã chạm vào váy cô ra, dưới ánh đèn, dường như trên đó còn dính vết nước: “Nếu anh tiếp tục, em sẽ báo cảnh sát chứ?”

Lâm Kinh Thước duy trì giọng điệu tỉnh táo, nhàn nhạt châm chọc: “Xem ra anh rất muốn mọi người biết chuyện anh ‘không được’?”

Vẻ mặt Hạ Tư Phạm đột nhiên lạnh đi, giơ tay tắt đèn, giọng nói trong bóng tối lộ ra vẻ nguy hiểm vô tận: “Thử xem.”



Âm thanh tinh tế của nhựa lại dường như rất chói tai.

Đầu ngón tay Lâm Kinh Thước không chút khách sáo bóp vào giữa xương sống sau lưng anh, cơn đau đớn không thể tránh khỏi kia rất bén nhọn, chẳng mấy chốc lại bị cảm giác nói không nên lời thay thế. Không biết qua bao lâu, cô ở trong chăn đệm, bên tai và sau cổ đều là mồ hôi, bắp chân nhỏ như không xương cũng mệt mỏi trượt xuống.

Lúc trán Hạ Tư Phạm dán lên, mi mắt cô rũ xuống, đôi môi đỏ mọng nhuốm vài phần khàn khàn mệt mỏi nói: “Lúc trước Tạ Thầm Ngạn vì muốn khiến Tiểu Lý Nhi thương hại, rõ ràng chỉ bị mảnh vỡ rạch chút máu nhưng lại tự đập cho cánh tay bị thương, chiêu này của anh là học theo cậu ấy à?”

Lâm Kinh Thước đã nhìn thấu, đặc biệt là lúc anh lấy bao cao su từ trong túi ra.

Vết thương ở cánh tay, hết đường chối cãi.

Hạ Tư Phạm không nói gì, cánh tay lại dùng sức ôm chặt thân thể cô.

Lâm Kinh Thước ngủ thẳng đến hừng đông, sau khi rời giường mặc quần áo tử tế, cô không còn nhiệt tình đáp lại anh như ban đêm nữa, gương mặt bị ánh sáng nhu hòa ngoài cửa sổ bao phủ, biểu cảm rất nhạt, vừa xoay lại thì thấy người đàn ông anh tuấn nằm ở bên giường cũng đã tỉnh lại, giọng nói trầm thấp từ tính tràn ra, còn loáng thoáng mang theo chút chờ mong: “Kinh Thước, anh có mua một tòa nhà ở tiểu khu Văn Đông cách rạp hát kịch mười phút, nơi đó dùng để làm ký túc xá cho người của đoàn kịch, được không?”

Anh muốn Lâm Kinh Thước dọn qua đó ở, lại không tìm được cơ hội thích hợp để mở miệng.

Mượn lý do cải thiện cuộc sống cho đoàn diễn, Hạ Tư Phạm kéo cổ tay cô qua, nhẹ nhàng chạm vào vết bầm tím nhạt phía trên, giọng cũng chậm lại: “Anh muốn giúp em nhận nuôi các đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ giống như Phù Tâm Yên, chỉ là cung cấp môi trường sống thôi, em đừng từ chối.”

Lâm Kinh Thước mở miệng hỏi: “Anh dựa vào cái gì để giúp tôi?”

Bàn tay Hạ Tư Phạm nổi gân xanh, nắm chặt tay cô không nhúc nhích.

Sau đó, anh nghe Lâm Kinh Thước châm chọc: “Dựa vào việc chúng ta đã lên giường?”

Ở trên giường, về sau cô không còn giãy dụa nhiều nữa, ở trong mắt Hạ Tư Phạm lại không khác gì đang ngầm đồng ý.

Bây giờ tỉnh dậy, lời nói của Lâm Kinh Thước lại giống hệt như hai cái tát tối hôm qua, thanh thản nhưng lạnh lùng: “Tôi sẽ không báo cảnh sát, dù sao với một người phụ nữ trưởng thành khỏe mạnh, thỉnh thoảng cũng cần phải giải quyết như cầu.”

Đôi mắt u ám của Hạ Tư Phạm nhìn cô chằm chằm, tựa như chỉ trong nháy mắt đã thấm đẫm sương lạnh của mùa đông.

“Vậy tại sao em lại chọn anh?”

Lâm Kinh Thước hơi cúi người, vì đang đứng nên ngược lại thân hình mỏng manh của cô có chút cao thượng, nhìn anh ở khoảng cách gần: “Đã từng dùng anh để tiêu khiển một lần nhưng anh vẫn còn kiên nhẫn tự tìm tới cửa chờ được tiêu khiển, còn không rõ sao?”

Không khí hai bên đột nhiên yên tĩnh đến nghẹt thở.

Hạ Tư Phạm giận quá hóa cười, môi mỏng cong lên độ cong sắc bén: “Được, em tiếp tục tiêu khiển đi.”

Lâm Kinh Thước không kịp phản ứng là có ý gì, cổ tay bị anh lần nữa kéo xuống đống lộn xộn trên giường.

*

Đại khái là Hạ Tư Phạm đã giả vờ quá lâu, lâu đến mức khiến người ta quên mất anh là một thương nhân trời sinh lạnh lùng vô tình chỉ biết đặt lợi ích lên làm đầu, cũng không làm ăn lỗ vốn.

Lần làm vào buổi sáng này Lâm Kinh Thước thấy đau, cho dù có bị ăn một roi bất ngờ thì tấm lưng cũng không hề cong, bây giờ lại cuộn tròn người lại, những giọt nước mắt ướt át nghẹn ngào nơi khóe mắt, trán vùi sâu vào gối đầu, cuối cùng ngủ say lúc nào cũng quên mất.

Lúc tỉnh táo lại lần nữa, tầm mắt mông lung vô thức nhìn về phía bên kia giường.

Hạ Tư Phạm vẫn chưa đi, để ngực trần, đường cong cơ bắp hoàn mỹ từ vùng bụng trở xuống được chăn che lại, đang cầm điện thoại di động bàn giao công việc với thư ký, thấy cô mở mắt mơ màng nhìn chằm chằm mình, anh cũng chỉ dừng lại hai giây, lại bình tĩnh tiếp tục.

Chờ cúp máy xong.

Tâm tình anh vô cùng tốt, cúi đầu hôn lên trán Lâm Kinh Thước: “Buổi chiều anh có một sự kiện thương mại phải tham gia, nếu em mệt thì đừng đến rạp hát nữa, thư ký sẽ đưa đồ ăn tới cho em.”

Lâm Kinh Thước nhắm mắt lại, mặc kệ anh.

Hạ Tư Phạm tựa như không để bụng, xốc chăn lên nhặt âu phục nằm vương vãi trên mặt đất mặc lại vào người. Trước khi đi, anh lại quay về bên giường, hôn cô: “Em coi anh là trò tiêu khiển, anh xem em là bà xã, hai bên công bằng.”

“……”

Anh điên rồi sao???

*

Hạ Tư Phạm trước nay nói được làm được, từ hôm nay trở đi thật sự coi cô là bà xã.

Lâm Kinh Thước phát hiện trong nhà trọ đã mua thêm không ít đồ dùng thuộc về đàn ông, phòng bếp nhỏ hẹp vứt bỏ cũng đổi dụng cụ làm bếp tinh xảo và bát đĩa sứ. Anh lại học Tạ Thầm Ngạn, một hai muốn tự mình nghiên cứu sách dạy nấu ăn, nấu ra ba món mặn một món canh.

Lâm Kinh Thước ăn ngay nói thật, mùi vị không được tốt lắm.

Hạ Tư Phạm ung dung lau sạch vết nước trên ngón tay dài, đường hoàng nói với cô: “Nếu mùi vị ngon, em nên hoài nghi anh gọi đồ ăn bên ngoài.”

Huống hồ nghe Hạ Nam Chi thỉnh thoảng nhắc tới, Tạ Thầm Ngạn cũng không phải ngay từ đầu đã có tài nghệ nấu nướng tương đương với đầu bếp, cũng phải lao động khổ sai nghiên cứu ra.

Có loại hình kinh doanh nào mà anh chưa gặp trên bàn đàm phán?

Chỉ là chút việc nấu ăn thôi mà, chẳng lẽ lại làm khó được anh?

Sự thật chứng minh, tài nấu nướng của Hạ Tư Phạm càng ngày càng khó ăn, ngay cả món rau đơn giản nhất cũng để bị cháy khét, Lâm Kinh Thước hoàn toàn không thích về nhà cùng anh dùng bữa tối, đều là ăn no ở rạp hát rồi mới cố ý về chậm bốn mươi phút.

Mỗi lần như thế, sẽ nhìn thấy bóng dáng màu đen của Hạ Tư Phạm lẻ loi ngồi chờ trước bàn ăn, ánh đèn mờ nhạt tôn lên gương mặt thâm thúy của anh.

Lâm Kinh Thước không hiểu anh mắc chứng cố chấp gì, thỉnh thoảng ban đêm hai người bị tình cảm đột nhiên nảy nở cũng sẽ thân mật hôn sâu hồi lâu, thừa dịp anh không tỉnh táo, cô lại quá mức tỉnh táo hỏi: “Anh có từng nghĩ tới chưa? Có lẽ sau khi chúng ta tách ra một thời gian, tình cảm dịu đi, anh sẽ không còn bám dính như thế này nữa?”

Hạ Tư Phạm áp lòng bàn tay vào gáy cô, vuốt tới vuốt lui: “Em chơi anh chán rồi à?”

Lâm Kinh Thước trầm mặc một lát, nói: “Có chút.”

Trong khoảnh khắc.

Cô có thể rõ ràng nhận thấy cơ bắp của Hạ Tư Phạm căng đến cực điểm, lần nữa giận quá hóa cười, môi mỏng cắn đau cô: “Lâm Kinh Thước, em có chán đi nữa cũng phải chán cả đời.”

Hạ Tư Phạm cũng sẽ bực bội, sau đó thật sự tách ra ba ngày không xuất hiện nữa.

Cuộc sống bình lặng như nước của Lâm Kinh Thước vẫn tiếp tục như cũ, tất cả mọi người trong đoàn kịch, bao gồm cả Liễu Thành Trúc cũng không biết trong thời gian cô dọn ra ngoài đã dây dưa với Hạ Tư Phạm. Có lần mọi người tụ tập dưới sân khấu nói chuyện phiếm, trong lúc vô tình Đinh Phù Lê thốt ra một câu: “Khoảng thời gian trước em có thấy anh trai của Tiểu Lý Nhi ở khu thắng cảnh.”

Lâm Kinh Thước rũ hàng mi cong cong, trong lúc lơ đãng khẽ run rẩy vài lần.

Ở đây chỉ có Lan Duyệt không biết tình hình trước đây, tò mò hỏi: “Anh ấy là ông chủ quyền cao chức trọng, sao lại tới đây?”

Hạ Nam Chi ngoại trừ đi lưu diễn cùng đoàn kịch thì thỉnh thoảng cũng sẽ nhận một số kịch bản quay phim, không phải ngày nào cũng tới đây.

Cho dù đến đây, cũng là chồng mới cưới của cô Tạ Thầm Ngạn lái xe đưa đón.

Đinh Phù Lê nằm sấp trên ghế dài, thỉnh thoảng lắc lắc nôi em bé, nói: “Em không tiến lên chào hỏi…”

Hạ Tư Phạm cao quý xa không với tới.

Điểm ấy Đinh Phù Lê vẫn ghi tạc ở đáy lòng, sở dĩ nhắc tới chỉ là bởi vì bắt gặp một người sống an nhàn sung sướng như Hạ Tư Phạm lại vì cứu một đứa trẻ ba tuổi bị xe đạp đi ngang qua đụng phải, kết quả còn bị mẹ của đứa trẻ đó coi là kẻ buôn người mà ném quả cam vào người anh.

Sau khi nói ra những gì đã thấy, vẻ mặt anh ấy vô cùng hoang mang: “Tôi nghĩ anh ta sẽ rất hung dữ, ít nhất cậu học sinh trung học đạp xe đạp kia cũng đừng hòng chạy trốn.”

Lan Duyệt si mê nói: “Aaaaaa, người vĩ đại thường có tấm lòng nhân ái!”

Toàn bộ quá trình Lâm Kinh Thước chỉ im lặng lắng nghe, đầu ngón tay lẳng lặng nắm chặt chén trà.

Chạng vạng tối trên đường trở về nhà trọ, cô đang do dự có nên gửi tin nhắn cho Hạ Tư Phạm không, đứng trước cửa chậm chạp chưa mở khóa, cầm điện thoại di động chỉnh sửa từng chữ rồi muốn click gửi đi, lại ngừng lại.

Cho đến khi cánh cửa trước mắt đột nhiên mở ra từ bên trong.

Lâm Kinh Thước kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, Hạ Tư Phạm đã biến mất ba ngày đang mặc âu phục thẳng tắp đứng ở đó, khuy măng sét được cởi ra, để lộ một nửa cánh tay màu trắng lạnh, trên đó vẫn còn vài vết sẹo nhạt màu chưa khỏi hẳn, dưới ánh sáng không gì có thể che giấu được.

Ngoài cửa sổ, mặt trời vừa xuống núi, có lẽ là không ngờ cô trở về sớm, giọng của Hạ Tư Phạm vô cùng nhạt nhẽo, nhưng nhanh chóng giải thích với cô: “Anh phải đi công tác chừng mười ngày, muốn tới mua thêm chút đồ ăn cho nhà trọ của em. Mùa đông giá rét, một số hoa quả không dễ hư thối, còn nữa, nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh nếu em không muốn nấu thì mang tới rạp hát đi, tổ yến anh đã bảo quản gia hầm trước, chia ra nửa tháng, đặt ở tầng ba trong tủ lạnh.”

Vừa dứt lời.

Thân hình cao thẳng của Hạ Tư Phạm nghiêng sang một bên, ngay cả áo khoác ngoài cũng không cầm, đi lướt qua người cô.

Giống như muốn trao đổi vị trí chủ nhân và người ngoài, giọng nói cũng thấp đi vài phần: “Vào đi.”

Lâm Kinh Thước đi vào trong nửa bước, lại dừng lại.

Cô nghiêng mắt, bình tĩnh nhìn Hạ Tư Phạm còn đứng tại chỗ, dưới ánh mắt u ám của anh, không hiểu sao cô lại có chút khó chịu, loại tư vị là nảy sinh trong vô thức. Trước khi Phù Tâm Yên qua đời bà cũng kéo lê thân thể bệnh nhân chuẩn bị cho cô rất nhiều thứ.

Cũng y như vậy, dặn dò rất kỹ.

Những thứ này đủ dùng hơn nửa năm, thiếu cái gì thì bổ sung cái đó, không nhớ kỹ thì kêu đàn anh bổ sung.

Lâm Kinh Thước một khi đã mệt tâm là có thể tuyệt thực, không màng đến thế tục, uống một ngụm nước cũng có thể sống.

Chỉ là sống trong yên lặng và tê liệt.

Trước khi đi, Hạ Tư Phạm giơ tay ôm cô một cái, dường như có thể xoa dịu sự tan vỡ trong đáy mắt cô: “Chờ anh về.”

Lâm Kinh Thước vô thức nắm chặt khuy măng sét lạnh như băng của anh, hé môi nói: “Anh đi công tác, có thể dẫn thêm một người không?”