Dẫn Lửa Thiêu Thân

Chương 40: 40: Nghèo!




Cao Tử Hạ chỉ muốn nhanh chóng tìm thứ mình cần tìm, không muốn vướng vào mấy thứ phiền phức. Bước chân nhanh chóng đi qua, nào ngờ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

“Cao tiểu thư, đã tối rồi còn muốn đi đâu sao?” Cô ta khinh thường nói tiếp “Anh Vũ Hàn không thích người lạ vào phòng mình, đừng nói là bị đuổi rồi đấy chứ, quá đáng thường đi mà.”

“Tôi được lão phu nhân sắp xếp phòng bên cạnh anh Vũ Hàn, cô có muốn ở cùng không.” Diên Ảnh đứng dậy tiến đến gần “Tôi cũng có thói sạch sẽ, hay là cô ngủ dưới sàn nha.”

Cao Tử Hạ trừng mắt nhìn lên lầu, giọng nói thánh thót vừa đủ nghe: “Phạt anh ngủ ở sofa, có ý kiến gì không?”

Diên Ảnh quay đầu nhìn theo hướng của cô, bất ngờ khi nhìn thấy Lam Vũ Hàn đang đứng phía trên.

Hắn vừa tắm xong không nhìn thấy Cao Tử Hạ lập tức chạy đi tìm, vừa hay chứng kiến được cảnh tượng thú vị này, con mèo nhà hắn đang tức giận kìa.

Khóe môi cong cong, hắn đáp: “Không có.”

Cao Tử Hạ nhanh chóng rời đi, Lam Vũ Hàn chậm rãi đuổi theo phía sau, hoàn toàn không ngó ngàng gì đến thân hình nóng bỏng của Diên Ảnh, cô ta muốn khoe vòng một của mình nhưng đáng tiếc hắn là một người vừa điếc vừa mù có chọn lọc.

Chỉ nhìn vòng một của vợ mình khi ngâm trong bồn tắm, chỉ nghe lời vợ mình vừa mới phạt ngủ ở sofa.

“Bên ngoài lạnh, chưa khoác thêm áo đã chạy lung tung.” Lam Vũ Hàn nhanh như cắt đã xuất hiện bên cạnh.

Cao Tử Hạ lo lắng nói: “Kịch bản, tôi còn bỏ ở xe của anh, giờ muốn lấy.”

“Tôi đã cất giúp em rồi, đặt ở kệ sách.” Hắn trực tiếp nắm tay người kéo ra khỏi hầm xe.



Cảnh vật về đêm được thắp sáng bởi ánh đèn của Lam Gia, rõ ràng từng nhành hoa ngọn cỏ, làn gió khẽ lướt qua mang theo cảm giác lành lạnh, Cao Tử Hạ rèn luyện thân thể này được một thời gian, tuy bền bỉ được một chút nhưng ắt hẳn vẫn còn nhiều bất cập.

Cô xoa xoa hai bàn tay tạo hơi ấm, ánh mắt bận ngắm cảnh vật yên bình nơi đây.

Lam Vũ Hàn nắm lấy hai bàn tay của con mèo nhà mình, xoa xoa một lúc, mùi hương trên cơ thể đối phương như đang câu dẫn, hắn nói: “Vào trong thôi.”

“Một chút nữa.” Cô chần chừ hỏi “Anh muốn gì từ chỗ Diên Ảnh, tôi không hiểu ý định cho cô ấy vào nhà rồi mặc ý tung hoành như thế?”

Câu trả lời vô cùng kiên định, hắn đáp: “Tôi đã nói muốn hại gia đình cô ta tán gia bại sản rồi mà.”

“Tôi không có quyền lên tiếng… Nhưng mà đừng làm chuyện gì phạm pháp đấy.” Cô như vô tình nhắc nhở, trong lòng lại để ý đến chuyện ấy khá nhiều.

Bọn họ đi dạo một chút rồi vào trong, tay trong tay mà đi, Diên Ảnh cố trụ ngồi ở sảnh để rồi nhìn thấy cảnh tình cảm mặn nồng. Tức giận, ganh tỵ đều thể hiện hết trên mặt, cô ta là diễn viên nhưng khả năng quá tệ.

Lam Vũ Hàn mắt không thèm nhìn đến chỗ đó, một mạch dắt con mèo lên phòng. Cô nằm sấp trên giường xem kịch bản, hắn ngồi ở bàn làm việc chăm chú xem số liệu, mỗi người mỗi việc vô cùng chăm chú và nghiêm túc.

Người thì ngủ trên giường êm chăn ấm, người thì ôm sách ngủ trên sofa.

Ngày hôm nay Lam Vũ Hàn thức giấc trước, vệ sinh cá nhân, tắm qua một lượt chuẩn bị tất cả Cao Tử Hạ mới lồm cồm bò dậy, gương mặt ngu ngu ngồi trên giường chưa chịu di chuyển.

“Em muốn đi xe nào?” Hắn vừa thắt cà vạt vừa hỏi.

Cao Tử Hạ ngẫm nghĩ một lúc thì đáp: “Tôi thấy trong bãi đỗ xe có chiếc Bugatti Centodieci trắng.”



Nghe được đáp án này Lam Vũ Hàn vô cùng hài lòng, bởi vì đó là sở thích của người xưa mà, vẫn không đổi không uổng công hắn săn lùng.

“Nhưng mà, chiếc nào cũng được.” Cao Tử Hạ nhất thời quên mất mình gắn liền với chữ nghèo, làm gì còn được sở hữu những thứ như vậy nữa chứ?

Đời trước trong lần truy bắt tội phạm bỏ trốn, cô đã dùng nó để đuổi theo. Cảm giác phải nói trên cả tuyệt vời, bị gửi giấy phạt về gia đình cũng tuyệt vời không kém. Khoảng thời gian đó là khi bản thân đã thuần thục mới dám cả gan như vậy.

“Nhớ cẩn thận.” Lam Vũ Hàn tiến đến vài bước từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt ẩn hiện vài phần lạnh nhạt “Xe hư cũng được tốt nhất là em không sao.”

Cô xoay đầu tránh né ánh mắt chết chóc kia, bình tĩnh nói: “Anh mới là người phải cẩn thận, tôi không muốn thấy vết thương nào trên người anh nữa.”

“Được, nghe em.” Hắn cuối người trùng hợp cô đang xoay đầu lại.

Khoảng cách gần Cao Tử Hạ vội bịt miệng lui ra sau, hấp tấp nói: “Tôi chưa đánh răng, có nghe thấy mùi không?”

Cô vùi đầu vào chăn: “Thật mất mặt.”

Lam Vũ Hàn còn lạ gì cái thói quen đánh răng sắp mục của cô, trước khi ngủ cả hai đã đánh răng cẩn thận cả rồi, không có mùi gì lạ chẳng qua con mèo phản ứng thái quá mà thôi.

“Tôi sắp đi làm rồi, không định nhìn mặt sao?” Hắn nhếch môi nói.

Cao Tử Hạ vẫy vẫy tay muốn đuổi người đi càng nhanh càng tốt, hở chút là gương mặt cô nóng bừng, thật khó coi. Đời trước da mặt của cô cực kỳ cực kỳ dày, đứng trước người mình thích mặt không biến sắc, ghen mà không thể để biểu cảm lên mặt.

Bởi thế đâu ai biết cô thích đội trưởng, theo cách nhìn của người xung quanh đội trưởng là một người làm việc nghiêm túc, cô là một thành viên dùng tiền có được vị trí, không ra gì. Chẳng có chút sơ hở để người khác phải nghi ngờ hay đặt điều về mối quan hệ tình cảm của cô.