Dẫn Lửa Thiêu Thân

Chương 32: 32: Không Thể




Hắn lập tức phản bác: “Đi cả ngày dính bụi bẩn, người nên suy nghĩ cho em ấy một chút, chủ ý này là con đưa ra.”

“Hồ nháo, mượn miệng người khác nói đến bản lĩnh còn không có, thật không thể nhìn ra nổi một điểm tốt.” Lão phu nhân tức giận đùng đùng.

“Ngồi xuống đi.” Lam Nhật Tâm điềm đạm nói tiếp “Sức khỏe của bà dạo này không tốt, con đừng chọc tức người nữa.”

Cao Tử Hạ níu tay hắn, bản thân cũng không phải dạng người nhạy cảm hở chút là nhảy cẫng lên, cô chủ động đi đến ghế trống, cách lão phu nhân một ghế.

Nắm tay siết chặt rồi dần thả lỏng, Lam Vũ Hàn đi đến kéo ghế giúp cô.

Bầu không khí phẳng lặng như tờ, tiếng bát đũa không khua vào nhau, ăn không phát ra tiếng động và nhiều thứ quy tắc khắc nữa, cô đều thực hiện tốt.

Ngồi cùng bàn với kẻ mình không thích, Lam Vũ Hàn chẳng có tâm trạng, mà vốn dĩ bọn họ đã ăn trước đó. Chiếc ly thủy tinh với thiết kế sang trọng được quản gia đặt bên cạnh, cùng chai rượu có in hình con kỳ lân kiêu sa.

Cao Tử Hạ đã ngồi xuống thì phải diễn cho tốt, ăn vài cọng rau cho qua thời gian.

“Người đã thấy tin tức sáng nay chưa? Anh Vũ Hàn bị đám phóng viên đưa lên trang đầu, mọi người đang bàn tán sôi nổi về Lam Gia.” Ánh mắt Diên Ảnh liên tục chuyển động, quan sát sắc của lão phu nhân.

Lão phu nhân nhai hết thức ăn hỏi: “Phản ứng của họ thế nào?”

Cô ta bày ra vẻ mặt khó xử: “Nói ra thì không được tốt lắm.”

“Đều là chỗ quen biết, có gì mà tốt với không tốt.” Lam Nhật Tân điềm tĩnh mở miệng.



“Dư luận đang chỉ trích việc Tiểu Hạ nhờ vào việc anh Vũ Hàn mở đường mà có được vai diễn, con biết là không phải như vậy, em ấy đều nhờ vào nỗ lực mà đạt được, chỉ là người ngoài không hiểu.” Diên Ảnh tỏ ra thương tâm cực độ.

Lam Vũ Hàn không mấy quan tâm đến chuyện phiếm mà người ngoài kể, một tay lắc lư ly rượu làm cho dòng nước trắng tinh sóng sánh dưới ánh đèn, tay còn lại nắm chặt bàn tay Cao Tử Hạ, hắn cẩn thận sờ lên làn da nhẵn mịn.

Thứ cảm nhận được rõ nhất đó chính là nhiệt độ của người kia, lạnh. Lam Vũ Hàn xoay đầu nhìn Diên Ảnh, ánh mắt chứa đựng sự thù hận đến cực điểm.

Ngày đó hắn không cùng Cao Tử Hạ rong rủi trong rừng, chẳng biết cô đã sợ thế nào, trải qua một đêm ra sao. Thứ mà bản thân biết đó chính là hình ảnh con mèo bị xù lông, bàn tay mất tự nhiên vì đau, quần áo lấm lem gương mặt vì mất ngủ mà trở nên phờ phạc.

Chỉ là xót thương, thứ hắn ghét nhất lúc đó ngoại trừ giương mắt nhìn cô lê từng bước chân về phòng mà không thể làm gì.

Bày ra vẻ mặt đau khổ, không thể!

Nói lời dịu dàng, không hề, hắn thờ ơ đến đáng sợ.

“Có chuyện đó sao?” Nghiêm Hải Quỳnh quay ngoắt, chất vấn.

Bị hỏi bất ngờ, Cao Tử Hạ có chút mất tự nhiên: “Là do con bất cẩn, không nên đồng ý cho anh ấy đưa đi mới phải.”

Thái độ của Nghiêm Hải Quỳnh khác xa so với lúc sáng, lời nói mang theo sự dọa nạt khiến người khác áp lực không thôi.

Bà ấy khó chịu ra mặt: “Đừng làm xấu mặt Lam Gia, cô nên cẩn trọng hơn.”

“Sau này con sẽ cẩn thận.” Cao Tử Hạ buồn bã đáp.



Sắp đến phải diễn, về nhà càng phải diễn, đặt bút ký rồi nên phải chấp nhận, hai mươi tỷ cũng không dễ nuốt.

“Người đừng trách mắng em ấy, đều là bị bọn người phóng viên nhiều chuyện.” Diên Ảnh nhẹ giọng khuyên ngăn.

Lam Vũ Hàn nhấp ngụm rượu, cố đè lại cơn tức giận đang trào dâng ngay cổ.

Diên Ảnh uyển chuyển nói: “Ngày mai anh Vũ Hàn nhận chức tổng giám đốc của công ty chi nhánh của tập đoàn Lam Thị, con muốn đến chúc mừng, người cho phép con đến đó được không?”

“Được chứ, sáng mai con cứ để Vũ Hàn chở đi.” Lão phu nhân nhanh chóng đáp ứng.

Sau bữa ăn, Diên Ảnh đứng dậy chủ động phối hợp với người làm dọn dẹp bát đũa, điều này làm Cao Tử Hạ sáng mắt thêm được một chút. Trước đây không nên cố chấp với nghề nghiệp cảnh sát, bó buộc mình trong căn phòng không tính là chật hẹp, mỗi bữa ăn đều phải tự bày tự đẹp, lủi thủi một mình, vài lần đi ăn với đồng nghiệp thì không tính.

Cô nên hưởng thụ cuộc sống, yêu bản thân mình mới phải, lăn lộn bên ngoài để rồi không có lấy một công nhận. Những điều đó cũng thôi đi, đến ngay cả ý nghĩ ghi điểm trong mắt tên đội trưởng cũng bị phá vỡ tan tành.

Đều đã nỗ lực cả rồi, chẳng qua trong mắt đội trưởng tiêu chuẩn quá cao.

Lam Vũ Hàn đưa tay che mắt cô lại, giọng nói thì thầm: “Tôi không để em làm những việc đó đâu, nếu bắt buộc cũng phải là tôi làm.”

Tâm trạng đang lộn xộn, hắn trực tiếp giúp cô ổn định, vừa buồn vừa muốn cười, hoàn cảnh không cho phép cười phải kìm nén đến ứ nước mắt.

Cao Tử Hạ cười vì hành động của Diên Ảnh, tự hỏi sao phải làm những điều đó để lấy lòng người khác, trong khi bản thân đâu đến nỗi tệ hại?

“Vậy chúng ta làm gì?” Cô nhỏ giọng hỏi.