Dẫn Lối Vào Tim Em

Chương 21: NỖI ÁM ẢNH BẠO LỰC




Hàn Chấn Đông vừa ra khỏi thang máy đi xuống sảnh lớn đã chạm mặt Lạc An Tâm. Vốn có nghe qua chuyện tình cảm giữa Lãnh Bá Siêu và cô cho nên ngay khi chạm mặt, anh khẽ nhướng mày, lạnh giọng nói khéo:

- "Nếu ai đó đến tìm Lãnh tổng thì hôm nay trở về tay không rồi, bởi vì anh ấy không có ở đây."

Nghe những lời này, Lạc An Tâm lập tức lên tiếng:

- "Tại sao anh biết?"

Hàn Chấn Đông ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng người đối diện, dõng dạc nói:

- "Bởi vì mấy ngày vừa qua cậu ấy chưa từng đến công ty."

Dứt lời, anh lấy ra từ bên trong túi áo chiếc danh thiếp đưa về phía Lạc An Tâm, gỏn gọn nói:

- "Đây là danh thiếp của tôi. Luật sư Hàn Chấn Đông chuyên giải quyết các hành vi tố tụng, gây ảnh hưởng đến quyền lợi của cá nhân hay tổ chức."

Nói dứt câu, anh dõng dạc bước ngang qua người Lạc An Tâm, sau đó còn không quên nói vọng lại:

- "Và đặc biệt hơn là giải quyết những người có ý định phá hoại gia đình người khác."

- "Anh..."

Lạc An Tâm hiểu rõ ẩn ý mà tức giận lớn tiếng. Tuy nhiên người kia đã bước ra khỏi cánh cửa chính mà ngồi vào bên trong xe, anh khẽ nhếch môi cười lạnh sau đó lên ga rời đi.

Đang chăm chú lái xe, tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên, Hàn Chấn Đông ngay lập tức mở máy. Phía bên kia truyền đến giọng nói của người phụ nữ trung niên:

- "Cậu chủ, cô gái ấy vẫn trốn ở một góc không chịu hợp tác tắm rửa cũng như bôi thuốc."

- "Được rồi dì Trương, tôi sẽ ghé mua ít đồ ăn, sau đó trở về nhà. Cứ để cô ấy lấy lại bình tĩnh trước đã."

Hàn gia...

Hàn Chấn Đông hai tay xách hai túi thức ăn, có cả bánh ngọt dõng dạc tiến vào bên trong nhà. Ngay khi nhìn thấy anh, dì Trương từ phía nhà bếp lật đật chạy ra nhận lấy túi đồ, vẻ mặt bất lực mà chỉ tay về phía căn phòng ở trên lầu.

- "Nhờ dì soạn ra dĩa sau đó mang lên trên phòng giúp tôi."

- "Vâng, thưa cậu chủ."

Nói rồi, Hàn Chấn Đông chậm rãi bước về phía căn phòng nằm cạnh ngay phòng ngủ của anh mà nhẹ nhàng mở tung cửa, chậm rãi tiến vào bên trong.

Hàn Chấn Đông đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng nhưng chẳng thấy ai. Mãi một lúc sau, anh tinh mắt phát hiện dáng người nhỏ bé đang tỏ ra sợ hãi mà nấp dưới gầm giường.

- "Đừng sợ. Mọi chuyện kết thúc rồi. Từ bây giờ trở đi, cô không còn sống trong cảnh bị người khác đánh đập nữa."

Giọng điệu anh lúc này vô cùng nhẹ nhàng nhằm thuyết phục người đang nấp dưới giường chui ra ngoài. Đôi mắt tròn xoe chứa đựng nỗi sợ hãi mà nhìn chăm chăm vào người Hàn Chấn Đông. Liền lập tức, anh sớm hiểu ra điều gì đó mà cởi bỏ chiếc áo vest trên người, sau đó ném lên giường. Hiện tại chỉ còn chiếc áo thun cao cổ trắng, chậm rãi nói chậm từng chữ:

- "Cô nhìn xem, tôi không phải đám người giả dạng người tốt mà đưa cô vào tròng để bạo lực thân thể."

Ngừng một lát, anh lại nói tiếp:

- "Nhưng tôi cũng không phải người tốt hoàn toàn. Tôi thẳng tính, khô khan, có sao nói vậy. Nếu cô cứ nấp mãi vào góc tối, không chịu bước ra vùng sáng thì mãi mãi chẳng bao giờ nhìn thấy bầu trời trên cao vốn đẹp và trong xanh đến nhường nào."

Dứt lời, anh xoay người, toan mở cửa bước ra khỏi phòng liền nghe thấy giọng nói ú ớ, nức nở của người phía sau. Cô gái lúc này chậm rãi bò ra khỏi gầm giường, toàn thân thương tích đầy mình cùng với mái tóc xù xòa che đi nửa gương mặt giống như một kẻ ăn xin. Cô được Hàn Chấn Đông đưa về đã hơn một tuần. Nhưng vì nỗi ám ảnh bị kẻ buôn người bạo lực cho nên mất đi niềm tin vào con người mà từ chối ý tốt của anh. Suốt cả một tuần không tắm rửa khiến cơ thể cô bây giờ đã bốc mùi, vết thương trên người cũng vì thế mà nhiễm trùng, lở loét khắp nơi.