Đầu óc của Công tử thông minh hơn họ Tuân kia gấp vạn lần, quả là anh tài. Có điều, hắn chung quy vẫn chỉ mới tiếp xúc với chiến sự, khó tránh khỏi chuyện lý luận suông, có chỗ sơ sót.
Từ ải Già Hồ tiếp tục đi về phía Tây chính là thành Thạch Yến.
Thành Thạch Yến, trước khi bị người Tây Tiên Ti chiếm giữ cũng là một nơi trọng trấn. Bởi vì vị trí địa hình nơi đây có hình dạng giống như yết hầu cho nên lúc đầu được đặt tên là “Thạch Yết”, sau lâu dần mới đổi thành “Thạch Yến”.
Từ phía Tây thành chạy dài độ khoảng vài trăm dặm là biển Thạch Yến, phía Bắc là đại mạc, ngoảnh về phía Nam là quan ải Già Hồ kéo dài đến tận dãy núi Sở hiểm trở. Ở giữa chỉ có một con đường đất bằng hẹp dài hơn ba mươi dặm là có thể qua lại, nối liền hai thành.
Địa thế như vậy quả thực là bảo địa trời cho để mai phục cướp bóc, chặn hậu vây diệt.
Tôi nhìn bản đồ, hỏi Công tử: “Theo ý của Công tử, nếu như người Tiên Ti muốn chặt đứt con đường lương thảo của ta thì sẽ tập kích vào chỗ nào?”
Công tử nói – “Ta cũng đang suy nghĩ về vấn đề này. Nếu như muốn chặt đứt đường lương thảo, nhất định cần phải dựa vào lợi thế địa lý, thế núi hiểm trở hoặc sông ngòi. Nhưng từ Lương Châu tới đây đều là đường đi bằng phẳng rộng rãi, ngẫu nhiên chỉ có nơi này là hiểm yếu nhất nhưng lại không đủ để trú đóng.”
Tôi nói – “Nếu như luận về hiểm yếu, vậy ải Già Hồ thì sao?”
Công tử đang định mở miệng, ánh mắt lại chợt lóe lên.
Hắn lập tức xem lại bản đồ, nhìn chằm chằm vào ải Già Hồ, sau đó ánh mắt liền khóa chặt vào đoạn giữa ải Già Hồ và thành Thạch Yến.
“Chỗ này.” – Hắn chỉ vào bản đồ nói – “Theo như lời mật thám hồi báo thì nơi này bởi vì gần với biển Thạch Yến cho nên cây cối vô cùng tươi tốt rậm rạp, là nơi lý tưởng để ẩn nấp. Nếu như Thốc Phát Bàn giấu binh mã ở đây, đợi đến khi quân ta tấn công thành Thạch Yến, dựa vào ải Già Hồ, chặt đứt đường lui…”
Hắn còn chưa nói hết câu, mày đã nhíu chặt.
Tôi khiếp sợ nói – “Nếu nói như vậy, người Tiên Ti dễ dàng buông tha cho ải Già Hồ, quả nhiên là có mưu đồ khác!”
Công tử nói – “Nhưng ải Già Hồ dễ thủ khó công như vậy, đám bọn chúng làm thể nào để đoạt lại? Nếu như không nắm chắc hoàn toàn thì sao lại dám bày ra kế như vậy?”
Tôi nói – “Chẳng bằng Công tử đem nghi ngờ này báo cáo lại với Tướng quân, nếu như Tướng quân có thể tháo giải thì chẳng phải là đại thiện hay sao? Đại quân sắp sửa xuất phát, sự tình trọng đại, không nên kéo dài!”
Công tử nghe vậy, ánh mắt liền ngời sáng, vẻ mặt dứt khoát.Mặc dù Công tử luôn khoác lên mình chiếc mặt nạ xa rời thế ngoại nhưng kỳ thực cũng chỉ là một thiếu niên đơn thuần, ôm một bầu máu nóng dễ xung động.
Tôi ở trong phòng yên lặng chờ đợi, chưa đến nửa canh giờ thì Công tử đã quay trở lại.
Thần sắc hắn cực kỳ không vui, chẳng đợi tôi giúp thay y phục đã đem bội đao ném sang một bên.
“Chủ bộ, Chủ bộ, nếu ta chỉ muốn làm một Chủ bộ thì tới Hà Tây làm cái gì!” – Công tử căm giận nói.
Ta không cần đoán cũng biết, hoài bão của hắn lại thất bại rồi, sau khi dò hỏi một hồi thì quả nhiên như vậy.
Sau khi Tuần Thượng nghe xong những suy đoán của Công tử liền mỉm cười nói – “Những lời của Nguyên Sơ rất có lý, vậy theo ý cháu thì phản quân làm thế nào để đoạt lại ải Già Hồ?”
Công tử nói – “Điều này cũng là ưu tư của tại hạ. Tại hạ nguyện lĩnh năm trăm binh đi trinh sát, tuần tra quan ngoại, quét sạch mầm hoạ, xin Tướng quân chấp thuận!”
Tuần Thượng nghe vậy thì vô cùng an lòng, sau khi khích lệ Công tử một phen liền lệnh cho hắn lĩnh hai ngàn binh mã, ở lại trấn giữ ải Già Hồ.
Không chỉ có Công tử mà Thẩm Xung và Hoàn Tương cũng bị giữ lại.
“Nguyên Sơ lo lắng cực kỳ chính xác, ải Già Hồ là nơi trọng yếu, không thể khinh thường. Nguyên Sơ là chủ bộ, Dật Chi là lục sự, Tử Tuyền cũng là người gánh trọng trách hậu cần. Có chư vị ở lại trấn thủ, ta cũng có thể kê cao gối ngủ mà không cần lo lắng gì.” – Tuần Thượng trả lời như vậy.
Tôi an ủi nói với Công tử – “Nếu như Công tử đã nhắc nhở Tướng quân rồi vậy thì Tướng quân nhất định sẽ có điều đề phòng. Công tử cũng đã tận hết trách nhiệm của một phụ tá, đừng nên quá khắt khe làm gì.”
Có điều Công tử vẫn cứ buồn bực, rầu rĩ không vui.
Tôi cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hành động của Tuần Thượng chính là những gì tôi muốn.
Giờ Thốc Phát Bàn đang đợi sẵn ở tiền phương, trước thành Thạch Yến nhất định sẽ là một hồi ác chiến, tôi chẳng bằng cứ bảo vệ cái mạng nhỏ của hai chúng tôi cùng Thẩm Xung trước. Có điều Công tử đương lúc hăng hái, tuyệt đối sẽ không có chuyện chấp nhận lý do đào tẩu để giữ mạng, cho nên tôi chỉ có thể lấy tiến làm lùi.
Vì vậy, tôi cổ vũ Công tử đến góp ý với Tuần Thượng, không phải là vì thực sự muốn giúp Công tử thỉnh chiến mà là vì tôi biết Tuần Thượng nhất định sẽ cự tuyệt.
Giống như những lời Thẩm Xung nói, Tuần Thượng từ Lương Châu một mạch truy kích đến tận đây, tin thắng trận cũng đã truyền về vài lần. Mắt thấy kỳ công ở trước mặt, lão há có thể đi tin đám người Tiên Ti lại giăng một cái bẫy lớn như thế để chờ lão?
Mà Công tử, Thẩm Xung và Hoàn Tương là hậu duệ quý tộc, đối với Tuần Thượng mà nói, kỳ thực có chút đau đầu.
Ba người bọn họ ai cũng là con cháu xuất thân từ những gia tộc nhất nhì trong kinh, nếu như có gì sơ sót thì ở Lạc Dương nhất định sẽ có cả đám người chờ lột da lão.
Tuần Thượng chẳng những không thể tùy tiện sai sử bọn họ như phụ tá thực sự mà còn phải bảo vệ chu toàn. Cho nên tất nhiên không đời nào lão để cho bọn họ lĩnh binh đi đánh trận thật. Đại chiến trước mặt, ổn thoả nhất vẫn là tìm một chỗ không tai không hoạ, đem ba vị tổ tông này nhét vào đó, ngày ngày cung phụng chu đáo, đôi bên chả ai làm phiền đến ai, cả nhà đều vui.
Cho nên khi Công tử đến xin ra trận, sẽ chỉ khiến cho Tuần Thượng nhớ tới củ khoai nóng phỏng tay này, sau đó danh chính ngôn thuận mà giữ ba người họ lại ải Già Hồ. Thứ nhất, vừa không làm bẽ mặt mấy vị trong kinh, thứ hai, mắt không thấy thì tâm không phiền, vẹn cả đôi đường.
Thẩm Xung hoàn toàn không dị nghị gì với quyết định này, nói – “Nếu như đã là lệnh của Tướng quân thì chúng ta cứ tận trung với chức vụ của mình là được.”
Hoàn Tương còn vui mừng hơn cả tôi. Hắn đã sớm chán ngấy cái việc ngày ngày đường sá lặn lội, dù sao thì sổ quân công cũng đã ghi tên hắn, nay vớ được mấy ngày nhàn rỗi lại chả mừng húm như bắt được vàng.
Hắn nhìn Công tử, chẳng chút liêm sỉ mà giở giọng xúi giục – “Ta nghĩ sắp xếp như vậy vẫn có chỗ thiếu chu toàn. An nguy của hậu phương liên quan đến sống chết. Theo ta ấy à, Lương Châu càng quan trọng hơn, chẳng bằng hai người dứt khoát theo ta đi tuần tra đường lương, đến thẳng Vũ Uy.”
Công tử chán hẳn.Tuần Thượng lo sợ Thốc Phát Bàn chuồn mất, sau khi chiếm được ải Già Hồ, còn chưa kịp nghỉ ngơi hồi phục đã vội vã đích thân lĩnh binh đi về hướng thành Thạch Yến.
Quan thành đột nhiên trở nên an tĩnh hơn nhiều.
Công tử đứng ở trên đầu tường thành dõi mắt theo dấu bụi mờ do đại quân để lại, đầu mày nặng trĩu, trầm mặc không nói một lời.
“Nơi này cách thành Thạch Yến chưa đến ba mươi dặm, quân tiên phong đều là kỵ tốt, trong đêm nay là có thể tới nơi. Ngày mai khi trời vừa hửng sáng là có thể công thành.”
Công tử ừm một tiếng, có vẻ không mấy tập trung.
Thẩm Xung hỏi – “Đệ vẫn đang lo lắng chuyện Thốc Phát Bàn muốn đoạt lại ải Già Hồ sao?”
Công tử nói – “Đúng vậy.”
Thẩm Xung lại hỏi – “Nếu đã vậy, ta cũng có cùng một câu hỏi như Tướng quân. Hắn đoạt lại bằng cách nào?”
Công tử thở dài một tiếng, trả lời – “Ta vẫn chưa nghĩ ra được.”
Tôi thấy thời cơ đã tới liền ho một tiếng, xen miệng vào – “Hay là để nô tỳ thử gieo một quẻ xem sao, biết đâu lại có câu trả lời.”
Thẩm Xung lẫn Công tử đều kinh ngạc.
Công tử tức khắc nói – “Tử bất ngữ quái lực loạn thần*, việc quân quốc há có thể dùng gieo quẻ để giải đáp.”*_"Tử bất ngữ, quái lực loạn thần" là một câu trong Luận ngữ của Khổng Tử có nghĩa là "Khổng Tử không nói, chỉ sợ dùng sức sẽ phân tâm làm rối loạn thần trí"Thẩm Xung vậy mà lại nhìn tôi, cười cười nói với Công tử – “Ta lại cho rằng cũng có thể thử một lần.”
Công tử ngờ vực nhìn Thẩm Xung.
Thẩm Xung nói – “Tả truyện* có nói, những chuyện quốc gia đại sự như binh đao đều cần cúng tế. Từ xưa đến nay, thánh quân, hiền thần đều không xa cách được quỷ thần, từ đó có thể thấy được cách này cũng có chỗ hữu dụng. Ta nghe nói Nghê Sinh rất có thiên chất, Nguyên Sơ nếu đã không thể nghĩ thông, ngại gì mà không gieo một quẻ thử xem?”*_"Tả truyện" hay còn gọi là "Tả thị Xuân Thu" là tác phẩm sớm nhất của TQ viết về lịch sử phản ánh giai đoạn từ năm 722 TCN đến năm 468 TCNHoàn Tương đứng ở bên cạnh nghe vậy cũng nói – “Ta cũng nghĩ như vậy.”
Thẩm Xung nói với tôi – “Nghê Sinh, nàng gieo một quẻ đi. Nếu như thật sự ứng nghiệm, ta sẽ có thưởng.”
Tôi nhìn Công tử, thần sắc hắn có vẻ không chắc chắn nhưng cũng không tỏ ý phản đối. Tôi xem như là hắn ngầm đồng ý, liền cười cười móc đồ nghề từ trong người ra.
Quân sĩ đứng xung quanh đều hiếu kỳ nhìn tôi chằm chằm. Công tử dù khinh thường nhưng cũng không nhịn được mà thỉnh thoảng lại đưa mắt liếc qua. Tôi ngồi hướng Bắc, mặt quay về phía Nam, ra vẻ như nghiêm túc gieo quẻ, lại chậm rãi tính đốt ngón tay.
Thẩm Xung vô cùng kiên nhẫn, đợi tôi gieo quẻ tính toán xong xuôi mới hỏi – “Thế nào?”
Tôi nói – “Quẻ này thượng Khôn hạ Đoài, ý ngầm có huyệt. Tối qua, nô tỳ có quan sát tinh tượng, sao chổi phạm Bạch Hổ, họa ở Tây Nam. Nói tóm lại, theo dị tượng mà đoán, nên tới góc thành phía Tây Nam thăm dò, có lẽ có điều thu hoạch.”
Mọi người nghe vậy đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Góc thành Tây Nam?” – Công tử nhíu mày, “Không phải chỗ đó là bãi tha ma của người Tiên Ti hay sao?”
Thẩm Xung nhìn tôi, sắc mặt cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.
Hoàn Tương tỏ ra hào hứng – “Nếu vậy chi bằng chúng ta cứ thử tới góc thành Tây Nam xem thử một phen là biết ngay.”
Tướng sĩ xung quanh đều đáp lại, lập tức phái người đi về phía Tây Nam thành.
“Đêm qua nàng chỉnh lý công văn cả đêm, lấy đâu ra thời gian đi quan sát tinh tượng?” – Lúc đi xuống khỏi thành lâu, Công tử liền nhịn không được hỏi tôi.
Tôi trấn định nói – “Tất nhiên là sau khi công tử ngủ rồi mới đi, xem tinh tượng thì phải xem lúc nửa đêm mới chuẩn được.”
Công tử nhìn tôi nhưng không nói thêm gì nữa.
Góc Tây Nam của quan thành chính là chỗ ngôi miếu đổ nát kia, mọi người đi tới nơi nhưng vẫn do dự không tiến vào.
Đám tướng lĩnh nói với Công tử – “Chủ bộ, nơi này chôn cả xác người lẫn động vật của dân Tiên Ti. Tướng quân nghi đều là thi thể bị nhiễm dịch bệnh, từng hạ lệnh cho chúng binh sĩ không được tới gần.”
Công tử liếc mắt nhìn tôi nói – “Xác nhiễm dịch bệnh thì làm sao? Hôm qua khi xe lương được chuyển tới không phải cũng mang theo rất nhiều thạch vôi lẫn hùng hoàng để phòng dịch hay sao? Vừa đúng lúc hữu dụng, mang tới rắc lên đi.”
Đám tướng lĩnh vội vàng vâng dạ, lệnh cho quân sĩ làm theo.
Sau nửa ngày bận rộn, bọn họ bắt đầu khai quật nền miếu. Đột nhiên, một phiến đá bất ngờ sụp xuống để lộ ra một hang động.
“Là địa đạo!” – Quân sĩ hưng phấn hô to – “Chủ bộ, Đô đốc! Có một địa đạo!”
Thẩm Xung và Hoàn Tương đều đang ngồi dưới tàng cây, nghe vậy liền giật mình kinh ngạc, vội đứng dậy.
Công tử đưa mắt nhìn tôi, như thể không sao tin được.