Quân Tiên Ti tập kích ải Già Hồ ước chừng khoảng hai ngàn người, hiện tại chỉ còn sót lại mấy chục tù binh.
Điều này khiến tôi có chút hối hận, nếu sớm biết Công tử còn có tính toán như vậy thì tôi đã bày ra một kế sách bớt đổ máu hơn một chút rồi. Bởi vì quân sĩ phe ta xuống tay quá nặng dẫn đến tình trạng y phục trên xác quân địch nhiễm máu quá nhiều, ngay cả quần áo của kẻ còn sống cũng bẩn lem bẩn luốc, muốn tìm một bộ lành lặn cũng khó.
May mà Công tử muốn tập kích vào ban đêm, nếu dùng bụi than che đi vết máu, đoán chừng cũng không nhìn ra được dấu vết gì. Vả lại, y phục của người Tiên Ti cũng không quá cầu kỳ, chỉ cần ăn vận sơ sài, đội thêm cái mũ chóp thì trong đêm tối nhập nhoạng, chẳng ai biết đấy là đâu.
Tất cả mọi người cải trang xong hết một lượt, tay phải quấn thêm một mảnh vải bố màu trắng để phân biệt. Không lâu sau, đại đội binh mã đã tập kết đầy đủ. Bóng người đan xen trong ánh lửa lập loè, vận lực chờ xuất phát.
Sau khi Thẩm Xung biết kế hoạch của Công tử, chẳng hề nhiều lời chọn ngay một bộ y phục bằng da mặc vào. Phía Công tử thì khó khăn hơn chút đỉnh, lúc tôi cầm bộ y phục mới lột từ trên người một tên Tiên Ti cùng chiếc mũ da đưa cho Công tử, hắn liền lộ ra vẻ ghét bỏ.
“Không mặc không được à?” – Hắn hỏi.
“Công tử đi tiên phong, nhất định phải giả trang cho giống một chút. Bằng không, nếu để cho kẻ khác liếc mắt một cái là nhận ra được thì chẳng phải là bao nhiêu công sức đều đổ sông đổ biển hết cả.” – Tôi vừa nói vừa trùm bộ y phục lên người hắn, lại chỉ về phía cách đó không xa – “Huynh nhìn biểu công tử đi, người ta đã mặc xong từ lâu giờ đi chuẩn bị ngựa rồi kia kìa.”
Công tử liếc nhìn Thẩm Xung, cuối cùng cũng im lặng mặc cho tôi muốn làm gì thì làm.
Kỳ thực hắn cũng không quá tán đồng với cách giả trang thành người Tiên Ti này của tôi nhưng lại không thể không thừa nhận cách này lợi nhiều hơn hại. Đem tám trăm quân đi tập kích quân địch với số lượng lớn hơn gấp mười lần, phải giở chút mánh lới là điều tất nhiên.
Y phục của người Tiên Ti đúng là thô ráp, khác hoàn toàn với loại vải vóc mà Công tử vẫn thường sử dụng nhưng sau khi giúp hắn thắt đai đội mũ đàng hoàng, tôi lại có phần sửng sốt.
Có lẽ là do thói quen chung đụng sớm chiều, tôi hoàn toàn không phát hiện ra vóc dáng của hắn so với hồi trước đã vạm vỡ hơn nhiều lắm. Bộ y phục Tiên Ti rộng thùng thình mặc ở trên người hắn không những không lộ ra vẻ lôi thôi nhếch nhác mà ngược lại còn toát ra khí chất hào sảng bất kham.
Tôi nhìn hắn, không khỏi cảm thán Công tử đúng là “mỹ nhân”, cho dù là áo gai vải bố cũng không giấu nổi vẻ khuynh quốc khuynh thành.
Lúc này, tôi đột nhiên lại nhớ ra một chuyện khác, nghe đồn lão tặc Thốc Phát Bàn kia yêu thích những thứ độc nhất vô nhị, chay mặn gì cũng xơi tuốt…
“Có gì không ổn à?” – Công tử thấy tôi đột nhiên ngây người, liền hỏi.
“Mặt huynh trắng quá.” – Tôi nói, bốc một nắm tro rơm trát đầy lên mặt hắn.
Công tử – “…”Đại quân của Tuần Thượng đóng quân ở trước thành Thạch Yến. Trước khi bị Thốc Phát Bàn tập kích thì phần lớn binh sĩ còn đang mơ màng trong mộng đẹp.
Quân Tiên Ti tập kích từ bên hông, dùng tên tẩm lửa bắn vào doanh trại. Thế lửa hừng hực nhất thời dấy lên.
Tuần Thượng bừng tỉnh từ giấc ngủ say, nhanh chóng nhận được cấp báo địch tập kích do quân truyền tới. Lão thất kinh vội vàng mặc y phục lao ra khỏi doanh trướng.
Bên ngoài chỉ thấy ánh lửa ngập trời, khói đặc cuồn cuộn, quân sĩ ai ấy đều hoảng hốt kinh sợ. Ngựa chiến giãy cương chạy lồng tứ phía, cảnh tượng hỗn loạn đến cực điểm.
Lúc đại quân hạ trướng dựng trại, quan trọng nhất vẫn là xe lương vì vậy bèn xếp ngựa chiến vây quanh để bảo vệ.
Thốc Phát Bàn vô cùng có kiên nhẫn, tựa như vây săn, chỉ lệnh cho thủ hạ phóng hỏa trong doanh như muốn bức con mồi phải chui ra.
Tuần Thượng quả nhiên trúng kế, thấy doanh trại bị lửa bao vây tứ phía liền ra lệnh tập kết binh mã đột phá vòng vây ra bên ngoài. Nhưng binh mã vừa mới thò một chân ra khỏi doanh liền lập tức bị quân Tiên Ti tấn công từ cả hai phía. Mặc dù đại quân chiến đấu rất hăng hái nhưng quân Tiên Ti lại có chuẩn bị từ trước, lần lượt chặn giết, đánh cho lực lượng đột phá vòng vây tan tác không còn manh giáp.
Thốc Phát Bàn đích thân lĩnh binh, xông thẳng vào chỗ trung tâm, ôm dã tâm lấy được đầu của Tuần Thượng. Nhưng trong lúc binh đã đang dốc hết sức để truy kích thì từ phía sau lưng nổi lên từng hồi âm thanh dồn dập.
Tiếng vó ngựa rầm rập phía xa càng lúc càng vang rõ. Hơn một vạn ngựa chiến không biết từ đâu đột nhiên phi thẳng về phía quân Tiên Ti, tất cả chỗ ngựa này đều là ngựa mà quân Tiên Ti chuẩn bị sẵn.
Tộc Tiên Ti có sở trường đánh tập kích, khi xuất chinh thường có thói quen chuẩn bị ngựa dự bị. Đám ngựa này đều là bị kẻ khác dùng lửa xua ra từ chỗ nấp, sợ đến lồng lên. Trên thân bọn chúng đều bị buộc bó đuốc, ngay cả dây cương cũng rối bện hết vào nhau, tiếng ngựa hí vang trời, chỉ trong nháy mắt đã làm loạn hết đội hình trận tuyến của quân Tiên Ti,
Thốc Phát Bàn kinh hãi, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì phía bên kia đã loạn hết cả lên. Rất nhiều binh lính Tiên Ti đang bao vây đại quân của Tuần Thượng đột nhiên lại bị đao kiếm chém ngã từ sau lưng.
Năm trăm kỵ tốt từ Lạc Dương tới vốn dĩ đều là tinh binh dùng để bảo vệ kinh sư. Lấy năm trăm kỵ tốt này làm quân chủ lực, kẻ chủ mưu trận tập kích này thừa dịp quân Tiên Ti còn chưa kịp định thần, tả xung hữu đột, những nơi kỵ binh đi qua đều khiến cho người ngã ngựa đổ.
Tất nhiên, tất cả nhưng điều này đều là do tôi hóng được từ miệng đám binh sĩ ba hoa khoác lác sau khi trận chiến đã kết thúc.
Còn lúc ấy, tôi đương cưỡi ngựa theo sát bên cạnh công tử, mắt không ngừng nhìn bốn phương tám hướng.
Kỳ thực, so ra thì tôi lo lắng cho Thẩm Xung hơn là lo cho Công tử.
Công tử thường ngày luôn chăm chỉ luyện võ, bên cạnh còn có không ít hộ vệ thân thủ phi phàm. Tuy đây là lần đâu tiên hắn ra trận nhưng người bình thường rất khó mà làm hắn bị thương nổi. Song Thẩm Xung thì không như vậy, võ công của chàng chỉ thuộc dạng thường thường, nay để chàng ra trận giết giặc đúng là đã làm khó người ta. Vả lại sau khi thâm nhập vào trận địch, đối mặt với bao vây tứ phía, một khi hộ vệ bên cạnh lâm vào tình huống khó giữ vẹn toàn thì chàng lại càng dễ gặp nguy hiểm.
Cho nên, lúc đầu khi bàn bạc Công tử mới muốn để Thẩm Xung ở lại trấn giữ Già Hồ. Nhưng Thẩm Xung lại sống chết không đồng ý, nói rằng nhất định phải có người tới báo cho Tuần Thượng biết về ý đồ của địch, nếu để cho người khác làm việc này chỉ e sẽ lại sinh rắc rối.
Lời này không cãi được, Công tử chỉ đành đồng ý.
Quả nhiên, trong lúc hỗn chiến, tôi nhìn thấy quân sĩ bảo vệ bên cạnh Thẩm Xung bị đâm ngã xuống khỏi ngựa, một tên khác nhằm thẳng về phía chàng mà xông tới. Tôi vội giục ngựa, giơ nỏ trong tay lên bắn ngã tên kia.
Thẩm Xung đang định vung đao lên đỡ thì lại thấy đối phương đột nhiên ngã xuống, trong phút chốc thần sắc hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Nghê Sinh.”
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến một tiếng gầm lên, tôi còn chưa kịp hoàn hồn lại thì đã bị một luồng nhiệt nóng phả thẳng vào mặt.
Một gã Tiên Ti đứng ở phía sau tôi tự lúc nào, trên ngực bị đao đâm xuyên qua, giây phút gã trợn trắng mắt ngã xuống, để lộ ra khuôn mặt của Công tử.
“Ra phía sau ta.” – Công tử quát lên, dứt lời liền thúc ngựa phi về phía trước. Giọng nói kia cực kỳ mạnh mẽ, tựa như con thú non lần đầu nếm được vị của máu tươi, nửa hưng phấn nửa quyết liệt.
Tôi đành phải thu chiếc nỏ lại, ngoan ngoãn tránh ở phía sau lưng hắn.
Trong gió đêm tràn ngập mùi tanh của máu, có thể mơ hồ nhìn thấy được sắc đỏ sẫm nhiễm trên áo choàng của Công tử. Hắn càng đánh càng hăng, liên tiếp chém chết mấy kẻ địch, cùng với kỵ tốt mở ra một con đường máu tách đôi trận hình của quân Tiên Ti.
Quân Tiên Ti bị bao vây cả hai phía, không thể không chia quân ứng phó với quân tập kích. Nhưng chém giết hết một hồi mới nhận ra đối phương cũng mặc trang phục giống hệt như mình, trong bóng đêm tối mờ không thể phân biệt được rõ đâu là bạn đâu mới là địch.
Lúc này, binh mã của Tuần Thượng cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần.
Có kẻ hô to – “Người nào lấy được đầu của Thốc Phát Bàn, thưởng mười vạn tiền!”
Hoàn Tương đúng là kẻ phá gia chi tử, tôi nói thưởng chừng một vạn là đủ rồi, hắn lại cứ khăng khăng phải mười vạn mới có khí thế.
Mười vạn tiền kia đủ để mua lại toàn bộ gia sản của một tên tiểu địa chủ rồi. Haizzz, đúng là công tử quý tộc không biết đến đói khổ của thế gian, vung tay không chút nhân tính.
Quân sĩ tháo chạy sau khi biết được có viện quân, lại nghe được hiệu lệnh thì sĩ khí nhất thời đại chấn. Thừa dịp thế công của quân Tiên Ti chậm lại liền nhanh chóng tập kết với nhau, chuyển thủ thành công. Cục diện trận hỗn chiến dần dần xoay chuyển, quân Tiên Ti vì mục đích vây diệt khiến cho mặt trận bị kéo dài, hiện tại lại bị quân sĩ phía ta chia vụn để đánh.
Sau khi thành công bước đầu, Công tử và Thẩm Xung chia binh làm hai đường. Công tử tiếp tục thừa dịp đêm tối đi tập kích quấy rối quân địch, còn Thẩm Xung thì tới hợp lực cùng Tuần Thượng.
“Nghê Sinh, nàng đi theo Dật Chi!” – Công tử quay đầu nói với tôi, dứt lời liền dẫn theo binh sĩ lao vào trong vòng địch.
Thẩm Xung thúc ngựa chạy tới, bảo tôi – “Không cần lo lắng cho đệ ấy, nàng đi theo ta.”
Áo choàng của Thẩm Xung hơi bẩn, máu nhuộm một mảng lớn, không biết là có từ trước hay do lúc nãy chém giết để lại. May mắn là chàng không bị thương, trong ánh sáng nhá nhem tôi chỉ nhìn thấy được một đôi mắt lấp lánh.
Tôi dạ một tiếng sau đó ngoan ngoãn đi theo, đáy lòng lại không khỏi có chút tiếc nuối. Giá như nơi này không phải là chiến trường hỗn loạn thì tốt rồi, tôi có thể dính chặt vào người Thẩm Xung, chẳng đi đâu hết.
Tuy Công tử đã khuấy loạn được thế cờ của Thốc Phát Bàn nhưng trời lại đang dần sáng, quân Tiên Ti sẽ không tiếp tục bị mắc lừa nữa. Binh mã của Tuần Thượng trải qua một lần tập kích doanh trại đã tổn thương nguyên khí, còn Công tử lại chỉ dẫn theo tám trăm người, cho dù có tập hợp hết số binh mã còn lại, muốn lùi về ải Già Hồ thì cũng phải chấp nhận đánh một trận ác chiến với quân Tiên Ti.
Nếu vậy thực sự quá nguy hiểm, tôi cần phải tính toán kế hoạch khác.
Ban đầu Công tử vốn muốn đi tìm Thốc Phát Bàn rồi chém đầu gã. Tiếc rằng, chiến trường quá rộng lớn, cho dù Công tử có biết vị trí của Thốc Phát Bàn ở đâu đi chăng nữa thì dẫn theo một đại đội nhân mã như vậy cũng phải trải qua chém giết trùng trùng. So ra thì, đơn thương độc mã lại dễ dàng hơn nhiều.
Cho nên, vào lúc Thẩm Xung cuối cùng cũng hội hợp với đại quân của Tuần Thượng, tôi liền thừa lúc hỗn loạn không ai để ý lẻn ra ngoài, đi về hướng Bắc.
Người Tiên Ti không giống với người Trung Nguyên, khoái cắm một cái cờ lớn ngay chỗ thống soái như thể thông báo cho toàn bộ quân địch biết thủ cấp của kẻ đầu sỏ đang ở đây, có điều vẫn có một vài dấu vết để lần theo. Ví như đám bọn chúng đều thích đứng ở nơi cao, tiện nhìn xa trông rộng. Hoặc ví như, bọn chúng truyền lệnh đều dựa vào phát hiệu, mà người thổi kèn hiệu lại luôn đứng bên cạnh chủ soái.
Song hiện tại, những điều này đều vô dụng.
Thốc Phát Bàn là kẻ đa nghi, lại sợ chết. Ở trong cái thời mà chư hầu hỗn chiến này, cũng chính điểm ấy đã giúp gã nổi lên được ở Tây Bắc và sống sót được dưới sự vây quét của Tần vương. Đêm còn chưa tan, Thốc Phát Bàn nhất thời không thể tra rõ quân số của kẻ tập kích cũng như lai lịch của kẻ nọ, gã nhất định không thể ngồi yên. Xung quanh lại toàn là nơi hoang dã, chẳng có chỗ hiểm yếu nào có thể ẩn nấp được, Thốc Phát Bàn muốn an toàn thì chỉ có thể trốn vào thành Thạch Yến.
Tôi chọn lấy một hướng kín đáo không người, chạy về phía thành Thạch Yến. Đương lúc giục ngựa phi nhanh thì trước mặt đột ngột nhảy ra một tên Tiên Ti. Hắn nhảy xổ về phía tôi, miệng la hét, cả người nồng nặc mùi rượu, dường như đang hỏi tôi là kẻ nào, vì sao lại một mình chạy tới chỗ này.
Dựa vào chút ánh sáng nhá nhem, tôi cẩn thận nhìn kĩ kẻ nọ, là một Bách binh trưởng*. Xung quanh ngoại trừ hắn thì chẳng còn ai nữa, có lẽ là đầu mục của thủ quân canh gác lối đi quan trọng ở gần đây, đang trốn thuộc hạ tìm một chỗ vắng vẻ để giải cơn thèm rượu.*_Bách binh trưởng tương đương đại đội trưởng trong quân đội thời hiện đạiNom hắn chẳng lớn hơn tôi là mấy, nhìn lối ăn vận thì có vẻ như xuất thân không tệ. Có lẽ cũng giống như Công tử và Thẩm Xung, là con cháu quý tộc vừa vào quân ngũ đã được nhận chức trọng.
Đối với dạng người như vậy, tiền chưa chắc đã hữu hiệu. Tôi nhìn hắn cười cười, móc lấy bầu rượu treo ở lưng ngựa giơ lên, lắc lắc.
Quả nhiên, thần sắc kẻ nọ lập tức dao động, tiến lại gần, đưa tay giật lấy bầu rượu từ trong tay tôi. Hắn mở nắp ra, ngửi một hơi, nhất thời lộ ra vẻ hài lòng.
Ngay vào lúc hắn ngửa cổ dốc bầu rượu vào họng, tôi đột ngột áp lại gần, dùng cánh tay vòng qua cổ, vật hắn ngã xuống. Kẻ nọ bất ngờ không kịp đề phòng, bị tôi đẩy ngã xuống đất, đè ở dưới người. Hắn hiển nhiên là chưa từng học được cách làm thế nào để phá giải sát chiêu kiểu này, giãy giụa muốn kêu lên nhưng lại chỉ phí công. Cánh tay tôi đè chặt trên cổ họng hắn khiến cho hắn không thể phát ra được âm thanh nào, tay còn lại vận hết khí lực ấn đầu hắn bẻ một nhát, tiếng xương cổ gãy vang lên, cả người hắn lập tức mềm nhũn ra.
Quá lâu rồi không làm mấy chuyện kiểu này thành ra không mấy quen tay.
Tôi há mồm thở hổn hển, nghỉ cả hồi lâu mới đứng dậy được. Sau khi nhìn quanh, tôi liền kéo cái xác vào trong bụi cỏ cao gần đó, còn đem ngựa giấu kỹ.
Tên Bách binh trưởng này mặt mũi cũng coi như thanh tú, cải trang thành hắn không khó lắm. Đầu tiên tôi lột sạch quần áo trên người hắn sau đó tròng vào người mình, tiếp đó móc một cái hộp nhỏ từ trong hầu bao mở ra, hộp được chia thành từng ô nhỏ, đựng thuốc màu đủ loại.
Đáng tiếc, nhiều năm không thực hành khiến cho tay nghề của tôi giảm xuống đáng kể, lại thêm vào ban đêm không nhìn thấy rõ cho nên chỉ có thể hóa trang đại khái một chút, nhưng cũng nhờ vậy mà không dễ bị phát hiện sơ hở.
Bên hông kẻ kia còn đeo một miếng lệnh bài, tôi cũng tiện tay mà đeo lên người.
Tôi nhìn sắc trời sắp sáng, chuyện này không thể chậm trễ nữa vì vậy liền nhảy lên ngựa của tên Bách binh trưởng kia, quát một tiếng giục ngựa tiếp tục chạy về phía trước.