Đan Hoàng Võ Đế

Chương 4028: Đại kết cục, sau này không gặp lại (2)




Tiêu Phượng Ngô mím môi, hít sâu một hơi, đứng lên nói:

- Ta có một yêu cầu.

Bên cạnh Chu Thanh Thọ thầm nói:

- Nói thì nói đi, đứng lên làm gì.

Tiêu Phượng Ngô chỉ chỉ bên ngoài:

- Chúng ta đi ra bên ngoài?

Tâm tình Chu Thanh Thọ không tốt, hắn trầm giọng nói:

- Đừng hồ nháo, tranh thủ thời gian nói đi.

- Yêu cầu của rất đơn giản, bây giờ có thể thực hiện ngay. Chỉ cần đi ra bên ngoài đứng một lúc.

Chu Thanh Thọ không để ý tới hắn, rời khỏi ba tầng bàn tròn, nhanh chân đi ra bên ngoài.

Khương Nghị đứng dậy, cũng đi theo ra ngoài.

- Gia hỏa này lại muốn làm cái gì.

Bọn người Chu Thanh Thọ lần lượt đứng dậy, cũng ra bên ngoài.

Những người khác đụng đụng ánh mắt nhau, đều ngồi ở chỗ đó nhìn ra ngoài.

Chu Thanh Thọ đi đến ngoài điện, giẫm lên bậc thang, đi đến quảng trường trước đại điện, sau khi nhìn khắp nơi:

- Ngay chỗ này.

- Sau đó thì sao?

Khương Nghị nhìn Tiêu Phượng Ngô, ánh mắt đã ướt át, dù sao... Hắn cũng có thể nhìn thấu lòng người, nhìn thấy suy nghĩ trong lòng Tiêu Phượng Ngô.

- Không có yêu cầu khác, chính là để lại một kỷ niệm.

Tiêu Phượng Ngô xoa xoa cái mũi chua xót, vung ra một viên tinh thạch, tung bay ở trước mặt bọn hắn.

- Tinh Thạch Ký Ức, giữ lại hình ảnh. Sau này nhớ ngươi, nhìn một chút.

Đám người mới vừa đi tới nấc thang đã nhao nhao ngừng lại, bọn hắn nhìn khối tinh thạch kia, lại nhìn Chu Thanh Thọ đang toét miệng cười, đôi mắt trong nháy mắt đã mông lung, trái tim giống như bị cái gì nắm chặt lấy.

- Được thôi, đến đây!!

Khương Nghị đưa lưng về phía đại điện Chu Tước rộng rãi, mặt hướng Tinh Thạch Ký Ức.

Tiêu Phượng Ngô nắm lấy vai Khương Nghị, hô to với Tinh Thạch Ký Ức:

- Đây là huynh đệ của ta, Khương Nghị.

Khương Nghị lộ nụ cười, cũng choàng lấy vai Tiêu Phượng Ngô:

- Đây là huynh đệ của ta, Tiêu Phượng Ngô.

- Ha ha...

Tiêu Phượng Ngô khoa trương cười to, dùng sức vỗ bả vai Khương Nghị, hai mắt cũng đã tràn đầy lệ nóng.

- Còn có ta!!

Chu Thanh Thọ đột nhiên phóng tới tới, từ phía sau nhào về phía bọn hắn, đè bả vai hai người lại, bỗng nhiên nhảy dựng lên:

- Ta, Chu Thanh Thọ!

- Ta ta...

Đại Vương hất ra móng vuốt, phóng tới, bỗng nhiên nhô lên đám người:

- Còn có bản Đại Vương!

- Ta đây!! Đừng quên ta!

Tặc Điểu vỗ cánh gáy to, bay đến trước mặt bọn họ.

- Các ngươi thật sự là...

- Chừa chỗ cho ta nữa.

Hàn Ngạo xông lại, bỗng nhiên đè đầu Tiêu Phượng Ngô lại, từ phía sau thò đầu ra:

- Ta, Hàn Ngạo!!

- Ta, Khương Bân!!

Khương Bân đột nhiên xuất hiện, cưỡi lên trên cổ Đại Vương.

- Ngươi đang cưỡi ai đấy.

Đại Vương đong đưa cái đầu.

- Ta làm bối cảnh cho các ngươi.

Hồng Hoang Thiên Long bổ nhào tới, ngẩng đầu vỗ cánh phía sau bọn họ, thân hình khổng lồ nhấc lên long khí cuồn cuộn.

- Ta, Hồng Hoang Thiên Long.

- Sao lại không gọi ta, quá xấu rồi.

- Còn có chỗ ngồi không?

- Ta cũng có thể tới không...

Dương Biện, Lý Dần, Phượng Bảo Nam, thậm chí là Đông Hoàng Như Yên, vân vân… hơn mười bóng người từ từng nơi tụ tới, tất cả đều là chen đến cùng một chỗ.

Trong đại điện, các chủ nhân tinh hệ đều lần lượt đi ra, nhìn tràng diện náo nhiệt phía trước, đều lộ ra nụ cười hiểu ý.

- Tới đây tới đây, đều dọn xong tư thế. Đây chính là ký ức sau cùng, hình ảnh quý giá nhất. Đều lấy tinh khí thần của mình mà biểu diễn ra!

Tiêu Phượng Ngô đứng ở phía trước, khống chế Tinh Thạch Ký Ức.

- Đến đây, chuẩn bị xong.

- Một... Hai... Ba...

Theo Tiêu Phượng Ngô la lên, đám người nhanh chóng dọn xong tư thế.

Bọn hắn hướng Tinh Thạch Ký Ức, cố gắng lộ ra nụ cười.

Bọn hắn bao quanh Khương Nghị.

Bọn hắn cười xán lạn.

Bọn hắn cử chỉ khoa trương.

Chỉ là, sau khi Tiêu Phượng Ngô thét lên ba, lại đột nhiên không còn hô nữa.

Có chút không đành lòng.

Có chút không dám.

Đám người hướng phía Tinh Thạch Ký Ức, duy trì tư thế và nụ cười, lại không biết trong lúc bất giác... hai mắt lại mông lung.

- Lần nữa.

- Một... Hai...

- Cùng ta hô!

- Ba...

Đám người cùng kêu lên la lên, thanh âm vang dội, nụ cười xán lạn, nước mắt lại đồng thời tràn mi mà ra:

- Chúng ta... Sau này không gặp lại...

Tinh thạch lấp lóe, thời gian dừng lại.

Hai mắt Khương Nghị mông lung, nước mắt trượt xuống gương mặt, hắn nhìn từng khuôn mặt quen thuộc bên cạnh một chút, đủ loại chuyện cũ giống như dòng sông chảy qua trong lòng.

Từ Bạch Hổ quan, đến La Phù sơn mạch, từ hoàng triều đến thánh địa, từ Thương Huyền đến Thiên Khải, từ vũ trụ lại đến hư vô.

Từng màn... Long đong, kích tình, điên cuồng, phóng khoáng...

Khương Nghị thì thào khẽ nói:

- Cám ơn các ngươi, vẫn luôn ở đây. Cám ơn các ngươi, một đường làm bạn. Kỷ nguyên mới, chính thức bắt đầu.

Nội bộ đế quốc, tất cả tinh hệ toàn diện mở ra, động đá vôi thời không đỡ tiếp thâm không.

Chiến trường Bách tộc giáng lâm, theo Thiên Tư bảng, Thiên Kiêu bảng, Thánh Hùng bảng, oanh động đế quốc.

Bên ngoài Đế quốc, tam đại đế quốc hoàn thành kết nối trăm tỉ dặm vũ trụ, liên quan song song hướng về hư vô vô tận phát ra triệu hoán, chờ đợi Tiên Tôn mới, đế quốc mới.

...

Kỷ nguyên năm một ngàn bảy trăm, vị Tiên Tôn thứ tư giáng lâm, đế quốc thứ tư kết nối.

...

Kỷ nguyên năm mười một ngàn, lần lượt có ba vị Tiên Tôn giá lâm, một vị rời khỏi, hai vị gia nhập liên minh.

Đến tận đây, lục quốc tinh hải tổ kiến, dần dần hình thành một nguồn lực lượng cường đại, cũng bắt đầu cường thế khai phách vô tận hư vô, phát triển phạm vi tinh hải tới phạm vi lớn.

Kỷ nguyên năm mười ba ngàn, Tinh Hải Vô Tận mở rộng đến thập đại đế quốc, rốt cuộc Khương Nghị cũng có thể yên tâm, lập tức triển khai các hạng bố trí.

Kết giao bên trong phạm vi tinh hải bắt đầu trạng thái bình thường hóa, đồng thời càng ngày càng phồn hoa.

Kỷ nguyên năm một trăm năm mươi ngàn, Tần Mệnh, Đường Diễm, Vô Vọng, ba vị chủ nhân tinh hệ, chính thức rời khỏi đế quốc, du đãng Tinh Hải Vô Tận, viết lên truyền kỳ hoàn toàn mới thuộc về mình.

Trong một trăm năm mươi ngàn năm, Khương Nghị tổng kết ra kinh nghiệm từ trong bí cảnh nội bộ đế quốc, toàn bộ truyền thụ cho bọn họ.

Hi vọng...

Tương lai của bọn hắn, hết thảy đều thuận lợi!

Hi vọng...

Truyền kỳ của bọn hắn, có thể đầy đủ đặc sắc!