Sài Ung cùng Bùi Cảnh Diệu uống nước xong, cáo từ rời đi.
Bùi Cảnh Diệu đi phía trước, muốn nói lại thôi.
Lư Hoa Anh không một lần liếc mắt nhìn hắn.
Hắn một bụng tâm tư nói không nên lời, lưu luyến: "Tam nương, chờ chúng ta đem kinh thư đưa đến Tây Châu, còn sẽ đến thăm ngươi!"
Lư Hoa Anh nhìn theo bọn họ rời đi, nâng Vương Dư trở về phòng.
"Phi Phi, có vẻ như Sài Thế Tử và Bùi công tử thực sự là người tốt, không giống những kẻ trước kia..."
Vương Dư nhắc tới chuyện cũ, hình ảnh một vài người hiện lên trong suy nghĩ, thở dài một hơi, không nói thêm câu gì nữa, lặng lẽ nhìn Lư Hoa Anh.
Khi đó, gia quyến Lư gia bị nhốt trong một gian viện, có người đem theo quần áo và đồ ăn đến, Vương Dư mới đầu thực sự cảm kích, cho tới khi thấy được ý đồ của bọn họ.
Đoạn thời gian đó trở thành một cơn ác một mà tất cả những người thuộc Lư gia đều muốn quên đi.
Lư Hoa Anh bình thản: "A tẩu, tẩu nhìn không lầm, Thế tử và Ngũ Lang không phải người xấu".
Tẩu tử bệnh từ tâm, nếu nghĩ càng nhiều, bệnh càng khó chữa, nàng không muốn làm tẩu tử lo lắng.
Sắc mặt Vương Dư hòa hoãn một chút.
Lư Hoa Anh chờ Vương Dư ngủ, nàng cầm đồ ăn đi ra ngoài, nàng dùng Hồ ngữ gọi nhỏ mấy tiếng, những đôi chân trần của đám hài tử lon ton chạy tới trước mặt nàng.
"Tam Nương, hôm nay Chu công tử không có ra cửa!"
Lư Hoa Anh đưa đồ ăn cho tụi nhỏ: "Nếu Chu công tử mang theo người tới tìm ta, mấy đứa sẽ làm như thế nào?"
Đám tiểu hài tử trăm miệng một lời: "Đem Vương Dư tẩu tử cùng ca ca của tỷ giấu đi".
Lư Hoa Anh cười cười, chờ bọn nhỏ tản đi, nàng bỗng bước nhanh về phía một cái góc tối.
"Ai ở đó? Ra đây!"
Nàng nắm chặt chày giã thuốc.
Một bóng người từ trong bóng tối nhẹ nhàng nhảy ra, ôm quyền nói: "Tam Nương tiểu thư, đừng hiểu lầm, tiểu nhân tên Phổ Bố, được Sài Thế tử phái tới! Sài thế tử lo Trình công tử làm khó Tiểu thư, phái tiểu nhân đi theo để phòng ngừa vạn nhất xảy ra điều không hay. Còn có, Thế tử có thứ giao cho Tiểu thư, sợ đưa trực tiếp tiểu thư không nhận nên để tiểu nhân giao cho tiểu thư".
Hắn lấy ra một bọc nhỏ, đưa cho Lư Hoa Anh.
Lư Hoa Anh buông chày giã thuốc, tiếp nhận và mở cái bọc nhỏ.
Chiếc lược ngọc hình bán nguyệt chạm khắc hồng nhạn nằm trong lòng bàn tay nàng.
Lư Hoa Anh ngẩn ra.
Phố Bố giải thích: "Thế tử nói, đây là vật cũ của tiểu thư, nếu bị lưu lạc tới nơi khác, thì rất khó khăn khi muốn tìm về, cho nên công tử đã tự chủ trương mua về. Tiểu thư múa Tây Lương đao vũ xuất sắc tuyệt luân, thế tử may mắn được thưởng thức, không uổng hành trình lần này đến Tây Châu. Tặng lược ngọc lại cho chủ cũ, thỉnh tiểu thư nhận lấy. Mẹ đẻ của Thế tử là người ở Tây Lương, thế tử nói, chờ khi thế tử từ Tây Châu trở về, mong có thể thỉnh giáo tiểu thư kiến thức Tây Lương đao pháp, hi vọng tiểu thư không tiếc chỉ giáo".
Lư Hoa Anh ngẩng đầu nhìn về hướng Sài Ung rời đi, lược ngọc trong tay trơn bóng tinh tế, trong màn đêm phát ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt.
Người đã sớm đi xa.
Từ khi Bùi Cảnh Diệu nhận ra nàng, nàng vẫn luôn lãnh đạm đề phòng. Bùi Cảnh Diệu không hiểu nàng đề phòng điều gì, nhưng Sài Ung nhìn ra được tình cảnh của nàng. Nhìn dáng vẻ bề ngoài, Sài Ung là cái dạng bất cần đời, thích ứng trong mọi hoàn cảnh ăn chơi trác táng, không nghĩ tới lại là người chu đáo, người phái tới là một người Hồ, dáng vẻ không bắt mắt, còn sợ nàng không nhận lại lược ngọc, nên đưa ra việc thỉnh đao pháp.
Cái lí do này, nàng không cách nào cự tuyệt.
Lược ngọc là mẫu thân để lại cho nàng, thời điểm mẫu thân qua đời vì bạo bệnh, nàng cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ có vật này để tưởng niệm.
"Trước xin cảm tạ Thế tử" Lư Hoa Anh cất lược ngọc, "Chờ khi Thế tử trở về, ta sẽ chỉ đao pháp Tây Lương".
Phố Bố thở phào nhẹ nhõm, lui xuống.
Lư Hoa Anh xoay người trở về phòng.
Toàn thân nàng đau nhức, cứng ngắc. Không có nước ấm để thư hoãn, giờ đun nước tốn củi, tốn thêm nước. Nàng chỉ đành lau qua thân thể, lấy bột đậu đã được giã nhuyễn ra sân, rây nhiều lần, rồi trộn đều.
Trăng treo đỉnh đầu, đến giữa đêm, Lư Hoa Anh mới thở phào một hơi, đem đồ vừa làm xong đặt bên giường, mặc nguyên y phục đi ngủ.
Ngày mai trở dậy còn phải đi lao dịch.
Trình Sán, Chu Uy, Trường sử,... chuyện càng lan xa, càng ngày càng thêm nhiều phiền toái.
Những ngày như vậy dường như không có kết thúc.
Nàng không thể ngã xuống.
Ngoài cửa sổ một trận gió lạnh phất qua, thổi vào trong căn nhà đất, xuyên qua tấm mành cửa, đi cả vào giấc mơ của Lư Hoa Anh.
Gió tây ảm đạm quét qua nơi đất cằn hoang vu, khiến bầu trời đầy cát bụi.
Trong cơn gió gào thét, Lư Hoa Anh bước từng bước về phía trước, cát bụi ngập tràn trong không khí, trước mắt chỉ có một mảng mênh mông cát vàng, cái gì cũng không thể thấy rõ. Gió thổi cát đánh vào mặt, khăn che mặt dù dày đến mấy lớp, vẫn cảm thấy đau rát.
Nàng không thể nhớ rõ được bản thân từ đâu tới đây, vì cái gì ở trên sa mạc. Giữa đất trời mênh mang, gió tây mù mịt, nàng càng đi càng chậm, càng không biết chính mình đang đi đâu.
"Phi Phi!"
Trong gió cát truyền đến âm thanh êm dịu, đem tâm trí Lư Hoa Anh ra khỏi mê mang.
Lư Hoa Anh mười lăm tuổi ngẩng đầu lên.
Gió cát tan đi, lộ ra một thân ảnh mảnh khảnh đang đi ở phía trước, khênh trên vai một đòn gánh.
Y quay đầu lại, là một thanh niên tuổi trẻ, cao và gầy, trên người mặc một kiện áo cũ, trên mặt dính đầy cát, da mặt bị thổi đến nứt nẻ, giống như bị dao khắc lên từng vệt, chỗ da nứt còn rỉ máu, từng sợi máu chảy xuống loang lổ, cũng dính đầy cả cát, nhìn rất dọa người.
"Đi bộ mệt rồi phải không?"
Thanh niên hỏi, đôi môi cử động càng thêm nứt nẻ, rướm máu.
Lư Hoa Anh nhìn mảnh đất cát sỏi dưới chân, lại ngẩng đầu nhìn dãy núi đá phía xa xa, bị gió thổi bào mòn, gió qua khe núi rít lên tiếng rên rỉ kì quái. Trong lòng nàng, một ý định chợt nảy lên, nước mắt rơi ra vài giọt, nàng mở miệng: "Toàn thân ta chỗ nào cũng đau nhức, thật sự đi không được, ngươi đưa ta tới được đây, ta thực sự rất cảm kích, ngươi đi đi, đuổi theo sư phụ đi, không cần đưa ta đi nữa, hãy để ca ca đón ta trở lại thành Trường An."
Thanh niên trầm mặc một lát, buông quang gánh xuống, mở giỏ lấy hàng lí.
Lư Hoa Anh không khỏi vui mừng.
Thanh niên im lặng nhìn nàng vài lần, cầm hành lí lên, nhưng lại không bỏ đi như Lư Hoa Anh nghĩ, y đặt hành lí sang bên giỏ còn lại và buộc chặt. Một bên giỏ giờ đã trống không, y ngẩng đầu nói với Lư Hoa Anh:
"Phi Phi, ngồi vào trong đi, ta mang nàng đi".
Y nhẹ giọng, ngữ khí bình thản, lại có một loại chân thành và tin tưởng đến cố chấp.
Lư Hoa Anh hạ dần khóe môi cười.
Nàng đứng bất động: "Ta rất nặng, so với con dê còn nặng hơn".
Nói xong, nàng nặng nề nhẩy lên hai cái, để chứng tỏ bản thân thật sự nặng.
Chàng thiếu niêng như không nghe thấy gì, vươn tay về phía nàng: "Ta cũng từng vác dê rồi. Phi Phi, tới đây, ta mang nàng đi".
Y thực sự từng vác dê leo núi.
Nàng quên mất xuất thân của y.
Lư Hoa Anh năm 15 tuổi á khẩu không trả lời được, trước mặt chàng thanh niên, sự tùy hứng của nàng giống như nước sôi đổ vào tuyết.
Nàng bất đắc dĩ đi lên, khom lưng ngồi vào trong sọt.
Thân thể lung lay một chút, sọt được gánh nhấc bổng lên.
Thanh niên thẳng lưng, nâng quang gánh nặng, một tay đỡ gánh, một tay giữ dây thừng, ổn trọng tâm gánh trước sau không lay động rồi cất bước đi.
Từng gánh cả con dê nên từng bước đi rất vững vàng.
Lư Hoa Anh cuộn mình ngồi trong sọt, mắt nhìn thiếu niên, thấy từng giọt mồ hội nhỏ giọt từ cằm người thiếu niên xuống dưới cát, có giọt còn nhuộm hồng màu máu.
"Ngươi để ta xuống đi" Nàng cảm thấy áy náy "Ta hết mệt rồi".
Thanh niên lắc đầu.
"Ta khi còn nhỏ giúp trong chùa trồng chọt, được học cách gánh đồ nặng từ các tăng nhân có kinh nghiệm, cách dùng lực này chính là xảo kính". Giọng y ôn nhu, trầm thấp "Một chút cũng không mệt".
Nói rồi, thanh niên ngừng lại một chút.
"Phi Phi thực nhẹ, không nặng".
Hắn nói thêm câu, trên môi thêm nứt rách, máu thấm ra.
Lư Hoa Anh rời mắt đi.
Thanh niên rũ mắt nhìn nàng một cái, kéo một tấm vải, chùm lên người nàng: "Phi Phi, nàng ngủ một lát đi".
Lư Hoa Anh ừ một tiếng.
Đòn gánh bị sức nặng hai bên sọt làm cho trĩu xuống, kẽo kẹt theo từng bước chân, sọt cũng nhẹ nhàng đong đưa. Nàng cuộn mình như quả trứng, ngủ thiếp đi tự lúc nào không hay, bình yên ngủ giữa tiếng gió cát như thể ma khóc, sói tru.
Lư Hoa Anh từ trong mộng bừng tỉnh lại, cơn nhức mỏi từ trong xương cốt lan khắp cả người.
Nàng lồm cồm bò dậy, nhìn Vương Dư đã yên giấc, nàng xoa xoa bả vai còn ê ẩm, đấm eo và chân. Nhớ tới bóng dáng mảnh khảng trong giấc mộng, nàng thất thần, khóe môi hiện nụ cười.
"Thì ra ngươi cũng sẽ nói dối".
Dù nàng 15 tuổi nhẹ đến đâu, nàng ít nhất vẫn nặng tới trăm cân*, y làm sao có thể vừa gánh nàng, vừa gánh hành lí của cả hai mà không mệt mỏi.
[*trăm cân ở Trung Quốc = 50kg ở Việt Nam]
Nàng thời niên thiếu, nghe như vậy cũng liền tin tưởng hắn!
Lư Hoa Anh nằm trở về chỗ, nhắm mắt ngủ lần nữa.
Sáng hôm sau, nàng cầm hộp đồ hôm qua đã làm sẵn: "Đây là công thức mì ta làm cho Minh phủ Phu nhân".
Tư hộ nhớ chuyện này, cầm lấy cái hộp rồi bảo: "Ta đang muốn tìm ngươi, Quận Vương phân phó, ngươi hôm nay không cần lao dịch".