Hơn hai tháng trước...
Mạc Hạ Diên Thích*.
[Mạc Hạ Diên Thích*: đây là tên một địa điểm, nơi đầu tiên mà Pháp sư Huyền Trang của nhà Đường đặt chân đến khi đi Thiên Trúc thỉnh kinh]
Ánh mắt trời như thiêu đốt vạn vật, vùng đất khoác lên dáng vẻ tĩnh mịch, gió thổi giữa sa mạc cát vàng vô biên, cuốn bụi bay khắp đất trời. Một vài nơi cát lún như thác nước, một vài nơi khác những đụn cát đẩy cao chót vót, giống như những cơn sóng vàng chầm chầm chuyển động, nhấp nhô và lao lên đến tận bầu trời.
Có một đoàn người đang chật vật đi trên biển cát.
Sài Ung đầy mồ hôi, mặt y dính nhiều lớp cát, lớp cát lau đi để lại trên nền da những vệt trắng đen rõ rệt do cháy nắng, cát mài lên da mặt đau như dao cắt. Y lắc lắc túi đựng nước da cừu đã cạn khô từ lâu vẫn treo ở bên hông, y liếm đôi môi nứt nẻ và ngoảnh đầu lại nhìn.
Tại nơi y đứng, đã không còn có thể nhìn thấy Ngọc Môn Quan - yếu hầu của thành Qua Châu- cũng không thể thấy được con phượng hoàng vàng trên đỉnh cao nhất của cung điện thành Lạc Dương, một con phượng hoàng mang ánh kim chói lọi hướng xuyên thẳng lên trời.
Trước mắt y, chỉ có cát vàng và sỏi đá, hoang vắng và thê lương.
Sau lưng truyền đến tiếng ho khan, bạn đồng hành của y, Bùi Cảnh Diệu đang ngẩng cổ, giơ cao túi đựng nước, hắn dùng sức đập mạnh vào túi đựng, nhưng chẳng giọt nước nào chảy xuống, ngược lại hắn bị sặc một miệng đầy cát. Sau một hồi sặc sụa ho khan, hắn cười khổ: "Ta thật không nghĩ lần này rời kinh, đang sống sờ sờ tự dưng lại chết khát. Chết thì cũng thôi, nhưng chết vô dụng như này, truyền đến tai mấy quan thần trong triều, chắc chắn họ lại được thể cười đến rụng cả răng".
Sài Ung cười, lại lần nữa lau cát trên mặt, âm thầm tính toán lộ trình: "Kiên trì một hai ngày nữa, hẳn là ra khỏi cái sa mạc này rồi".
Bùi Cảnh Diệu dắt túi nước khô quắt teo tóp trở lại eo, thở dài nói: "Mọi người đều nói vùng đất này văn minh thấp kém, đất cằn cỗi ngàn dặm, mặt đất toàn cát, không có nổi ngọn cỏ sinh sống. Trước kia ta còn không tin, chỉ mong chờ có thể tới Tây Châu mở mang kiến thức, lúc này đúng là mở mang đến đau khổ! Khó trách lúc rời kinh, Mẫu thân kêu trời khóc đất, ngăn không cho ta rời phủ".
Những người đồng hành xung quanh nghe y nói, liền quay đầu lại nhìn, ném cho y ánh mắt khó chịu và oán giận.
Bọn họ đều giống như Sài Ung và Bùi Cảnh Diệu, đều là công tử của danh môn vọng tộc. Bọn họ hàng ngày sống ở nơi phồn hoa thịnh vượng, từ nhỏ đều sống trong nhung lụa, ngọc thực cẩm y mà lớn lên. Họ từng ngắm vũ cơ phong tình vạn chủng ở Quy Từ, từng được thấy Ngọc bích trong suốt ở Vu Điền, được thưởng thức rượu thơm nổi tiếng ở Tây Châu, nhưng chưa từng ra khỏi Ngọc Môn Quan. Lần này đi cũng là lần đầu họ được thấy nhiều cát như thế, bảy tám ngày liên tiếp chỉ thấy toàn cát là cát, không chim muông, không cây cỏ, không nước, người gần như khô kiệt mà phía trước chỉ có cát trải dài tới vô tận.
Đang lúc họ thở ngắn than dài thì phía trước truyền đến âm thanh la hét ầm ĩ, tiếng quát mắng, kêu la thẳm thiết, tiếng khẩn cầu hỗn loạn vang lên.
Bùi Cảnh Diệu lập tức thúc ngựa tiến về phía trước, ngó đầu nhìn quanh, trong chốc lát hắn hừ nhẹ một tiếng, quay đầu lại nhìn đội ngũ đồng hành của mình, đưa mắt ra hiệu, biểu cảm đầy vẻ châm chọc.
Đội ngũ nhìn nhau, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Phía trước là hàng người, ở giữa, một nam tử thân mặc áo gấm, miệng rộng, đang phẫn nộ mắng chửi. Tay hắn cầm roi ngựa, giận giữ vung tay quất vào mặt của hộ vệ, mấy chục roi cũng chưa ngừng, cho đến khi da thịt rách toạc, máu tươi chảy ròng ròng.
Những người xung quanh không đành lòng nhìn, nhưng vì thân thận của nam tử miệng rộng nên cũng không ai dám nói gì.
"Quận Vương bớt giận. Những tên này đều là người bọn người ngu xuẩn, dốt nát, ngài là Quận Vương thiên kim chi tử, cần gì để ý tới bọn chúng." Tổng quản tạp vụ hai tay dâng túi nước, cười giả lả, lên tiếng xin lỗi.
Hắn thở hổn hển, vứt bỏ roi ngựa, giật lấy túi nước, ngửa cổ uống ừng ực liền vài hớp rồi ném xuống đất. Cơn giận vẫn chưa nguôi, hắn chỉ tay lên trời nói tiếp: "Bản Quận Vương tuân theo thánh chỉ, hộ tống Xá lợi, Pháp khí, kinh sách 'Đại Vân Kinh' đến chùa Tây Châu để cung phụng. Chiếu chỉ của triều đình chắc chắn đã đưa tới từ lâu, vì sao quan viên Tây Châu chưa phái người đến nghênh đón? Đợi sau khi ra khỏi cái vùng đất khô cằn chết tiệt này, bản quận vương nhất định phải tấu tội bọn họ".
Quan viên hộ tống vâng vâng dạ dạ, không dám nhiều lời.
Bùi Cảnh Diệu nhìn bóng lưng của nam tử độc đoán phía xa, nhỏ giọng mắng mấy câu, rồi làm ra vẻ mặt quỷ với nhóm bạn đồng hành.
Sài Ung nhìn Bùi Cảnh Diệu, nhẹ đá hắn một cái, cười nói nhỏ: "Bùi Ngũ Lang*, họa là từ miệng mà ra".
[*Ngũ Lang: cách xưng hô thời này là ngoài dùng cách gọi "họ + công tử/ tiểu thư" thì còn cách gọi bằng "(họ) + thứ tự sinh trong nhà + Lang/ Nương". Ví dụ Bùi Cảnh Diệu được sinh ra thứ năm trong các anh chị em, lại là con trai thì sẽ gọi là Ngũ Lang, còn Lư Hoa Anh sinh thứ ba trong nhà, là con gái, sẽ được gọi là Tam Nương.]
Bùi Cảnh Diệu rùng mình, lập tức ngập miệng lại.
Đội ngũ tiếp tục hướng lên phía trước, nam tử miệng rộng độc đoán thỉnh thoảng lại dừng lại, trút giận lên thị vệ cùng quan viên hộ tống. Ai cũng khó chịu nhưng lại chẳng có ai dám nói gì, chỉ càng thêm ân cần mà hầu hạ.
Lộ trình giống như Sài Ung đã tính toán, sau một ngày một đêm, đến rạng sáng, khi mà đất trời vẫn còn trắng hơi sương, xa xa cuối chân trời mơ hồ ẩn hiện hình bóng một ngọn núi. Quan viên hộ tống lộ vẻ mặt kinh hỉ: "Chư vị công tử, đến nhìn này, phía trước có vài ngọn núi, xem như chúng ta đã ra khỏi sa mạc rồi. Ước chừng khoảng 50 dặm chỗ chân núi còn có thị trấn".
Mệt mỏi và kiệt sức không ngăn được những tiếng hoan hô phấn khởi, mắt ai lấy đều sáng lên, họ phi nước đại về phía trước.
Tiếng móng ngựa hỗn loạn và giòn tan, vang vọng tận trời xanh. Gió cát tiêu tán, đường nét núi non mỗi lúc thêm rõ ràng, mênh mang trên sa mạc dần xuất hiện từng nhúm cỏ hoang, sau đó là xuất hiện sinh vật sống. Sau một hồi, họ tiến vào rừng cây, bắt gặp con sông quanh co khúc khuỷu, còn có cả chùa chiền cao chót vót.
Trị trấn hiển hiện trước mắt họ.
Đội ngũ phi ngựa chạy như bay vào trong trấn, cuốn tung từng lớp cát bụi bên đường lên không chung, chim chóc trên cây bị kinh động, ríu rít tung cánh bay khỏi những nhánh cây.
Đội ngũ chạy dọc theo con sông, hầu hết nhà cửa nơi này đều là nhà đất, hai bên đường xá trong trấn đều có cây xanh che rợp bóng. Con sông vắt ngang qua trấn, nước sông trong vắt như gương.
Mọi người cười nói, nhảy xuống ngựa, tới ven bờ sông. Viên quan hộ tống lưu lại mấy hộ vệ, sau đó sắp xếp chuẩn bị lại công văn vào thành.
Sài Ung rót nước đầy túi đựng bằng da dê, ngồi ì dưới bóng cây, nắm chặt túi nước, uống một cách thích thú.
Nước sông mát lạnh, len lỏi trong cổ họng khô khốc. Rõ ràng chỉ là nước sông nhưng ai cũng thấy nước ngọt ngào dị thường.
Bỗng nhiên, bên bờ sông vang đến tiếng ồn, bọt nước văng khắp nơi, một nam tử cưỡi ngựa tiến vào lòng sông, y không chỉ không xuống ngựa mà còn lùa luôn cả đàn ngựa xuống cùng.
Mọi người đang ngồi xổm bên bờ không kịp phòng ngự, bị nước bắn ướt lên tận đầu, trợn mắt há mồm nhìn người đàn ông ở giữa sông lột xiêm y, chỉ để lại mỗi chiếc quần nội y, lại còn vui sướng cười ha hả.
Bùi Cảnh Diệu phản ứng lại đầu tiên, "Ọe..." một tiếng nôn hết nước sông vừa mới nuốt xuống yết hầu, hét lên: "Võ Diên Hưng! Ngươi uống nước đái ngựa không ai quản ngươi, đừng làm liên hụy người khác".
Võ Diên Hưng ngạo nghễ liếc nhìn Bùi Cảnh Diệu, khẽ khịt mũi, kì cọ người hồi lâu không chịu lên bờ.
Mọi người không khỏi buồn nôn, thầm mắng Võ Diên Hưng mặt mày vô sỉ, đổ bỏ túi nước vừa múc được, sau đó lội ngược lên cao hơn để đổ đầy nước.
Bùi Cảnh Diệu nổi giận đùng đùng, đi đến bên Sài Ung ngồi xuống, nghiên răng nghiến lợi vài tiếng.
"Được rồi" Sài Ung cười cười, lại đá đá Bùi Cảnh Diệu: "Chờ Kinh Thư được đưa tới Tây Châu xong, chúng ta trở về Lạc Dương liền trở thành người lập được công lớn, thăng quan phát tài chỉ là chuyện nhỏ. Đến lúc đấy quang tông diệu tổ, những người ngày xưa từng cười nhạo ngươi ăn chơi trác táng đều phải rửa mắt mà nhìn, các nương tử xinh đẹp muốn tranh nhau gả cho ngươi còn không được, uống phải tí nước đái ngựa này tính làm cái gì!?"
Bùi Cảnh Diệu bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu, đè nén không được nhưng vẫn cười rồi mắng: "Ngươi mới uống nước đái ngựa ý!"
Gia tộc hắn cũng là danh gia, tuy rằng niên thiếu có nghịch ngợm bướng bỉnh, nhưng vẫn biết giữ chừng mực.
Sau khi tiên đế băng hà, Thái hậu lên triều, đề bạt một đám ác quan. Đám ôn thần, ác thần này không chỉ quỷ quyệt, xảo trá mà còn hung ác, nham hiểm, bọn họ phát triển rầm rồ hình ngục, phát minh ra đủ loại khổ hình tra tấn mà chỉ nghe đến thôi cũng khiến người nghe phải rợn người. Dưới sự đàn áp, hãm hại và buộc tội của ác thần, không ít các quan đại thần bị xoát nhà, diệt tịch, số lượng cũng lên đến cả ngàn người. Chỉ trong vài năm, các văn võ đại thần nghe tiếng bọn họ đã sợ vỡ mật.
Thời điểm Thái Hậu quân lâm thiên hạ, cải nguyên xưng đế ở Lạc Dương, gia tộc Võ thị nhờ cậy một người đắc đạo, gà chó cũng thăng thiên. Kể từ đó, khí thế Võ Diên Hưng ngày một kiêu ngạo.
Bùi Cảnh Diệu trong lòng hiểu rõ, dù hắn có không ưa Võ Diên Hưng đến mức nào, cũng chỉ có thể chịu đựng, tránh bị bắt gặp rồi buộc tội bất mãn hoàng tộc, lại thêm mồm mép của mấy tên ác quan trong triều, đâu chỉ là sống không bằng chết, còn liên hụy cả gia tộc bị diệt vong.
Sài Ung duỗi đôi chân gác lên gò đất, gối đầu lên tay nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Vừa mơ màng chìm vào mộng thì Bùi Cảnh Diệu bất ngờ vỗ lên vai hắn:
"Tam Lang, ngươi nhìn xem, Võ Diên Hưng hình như xảy ra chuyện!"
Sài Ung giật mình mở to mắt, hướng về dòng sông nhìn kĩ. Nước sông lúc này đã vẩn đục, con tuấn mã đen bơi nổi trên mặt sông, còn chủ nhân của nó thì không thấy đâu.
Trên bờ, hộ vệ cũng nhận ra có điều bất thường, vội vàng tiến gần tới bờ sông xem xét. Hắn kinh hoàng chỉ tay vào giữa sông rồi hét lên:
"Quận Vương đuối nước!"
Bọn họ đều là quân phủ Tây Châu điều động tới, đều không biết bơi.
Dưới bóng cây, Bùi Cảnh Diệu bật dậy, nhanh chóng cởi áo ngoài, nếu Võ Diên Hưng chết đuối trước mặt bọn họ, khi xử tội thì những người ở đây không ai thoát được liên can.
Sài Ung cũng đứng lên, nhưng giơ tay ngăn cản Bùi Cảnh Diệu.
Bùi Cảnh Diệu nghi hoặc, quay đầu nhìn hắn, trên mặt xẹt qua một tia cười xấu xa, hạ giọng hỏi: "Mặc kệ hắn?"
Sài Ung lắc đầu, thong thả ung dung cởi bỏ áo ngoài, tháo dây lưng, thoát ủng, gỡ xuống bội kiếm, loan đao, không chút hoang mang, ngược lại còn bình tĩnh: "Võ Diên Hưng thân hình to lớn chắc nịch, hắn cũng lại khỏe nữa, ngươi xuống cứu hắn, hắn chỉ vùng vẫy hai, ba cái là kéo cả ngươi chìm xuống theo. Ngươi cũng bơi kém, để ta xuống cho".
Y đi đến bên bờ sông, quan sát mặt nước sau đó mới nhẩy vào lòng sông. Đám hộ vệ đứng ở chỗ nước cạn, trăm miệng một lời nhao nhao hò hét: "Thế tử, Quận Vương ở phía trước của ngươi".
Sài Ung tìm đúng phương hướng, hít một hơi thật sâu, lặn xuống. Y mò mẫm một hồi, tìm thấy cánh tay Võ Diên Hưng, vội vàng nắm lấy.
Võ Diên Hưng dường như đã bất tỉnh và không còn vùng vẫy nữa.
Sài Ung đẩy hắn ta nổi lên mặt nước và kéo vào bờ.
Đám hộ vệ chạy tới phụ giúp một tay kéo Võ Diên Hưng lên bờ.
Quan viên hộ tống sợ tới mức hồn siêu phách lạc, liền lập tức đưa Võ Diên Hưng vào trong thị trấn tìm đại phu.
Sau một phen rối ren, Võ Diên Hưng nôn nước ra khỏi bụng. Hắn nhìn thấy đoàn đội vậy xung quanh, không cười hắn nhưng ánh mắt không giấu được sự nhạo báng hắn. Hắn thẹn quá hóa giận, chỉ vào quan viên mà rống to:
"Các người muốn hại bản vương! Bản Vương phải trừng trị các người...!"
Bọn quan viên âm thầm kêu khổ.
Tây Châu khô hạn, lâu rồi không mưa, nửa năm nay đến sông cũng đã khô cạn. Sông trong trấn vốn là được dân đào để dẫn nước tưới tiêu cho đồng ruộng, vốn không phải sông tự nhiên, vậy nên ngày trời nóng bức, nước sông ngược lại lại lạnh, rất dễ trượt rút.
Viên quan hộ tống cho rằng rời khỏi sa mạc vốn có thể vạn sự vô ưu, nào ngờ Võ Diên Hưng lại nhảy xuống sông nước tưới tiêu để tắm rửa.
Võ Diên Hưng không thể xuống giường, vì vậy đội ngũ chỉ có thể ở ngủ lại trong thị trấn với nhau.
Sài Ung tắm rửa một thân toàn cát, xử lý tốt vết thương trên người, sau đó y ngả lưng nằm xuống liền ngủ.
Vào đêm, ngoài cửa hỗn loạn tiếng vó ngựa, tiếng hét âm ĩ, viên quan hộ tống gõ cửa, cười khổ, mời đoàn đội công tử mau chóng thu thập hành lý, nhanh chóng tiếp tục lên đường.
Tại chính viện, bọn quan viên ra ra vào vào, ai lấy đều mang vẻ mặt lo lắng và sợ hãi.
Đến chiều hôm sau, Võ Diên Hưng lên cơn sốt cao, hắn nôn mửa và tiêu chảy, sau đó mắt trợn lên, kèm theo những cơn co giật liên tục.
Đại phu lắc đầu, nói rằng y thuật không đủ tinh thông, bó tay bất lực. Bây giờ chỉ còn cách nhanh chóng đưa Võ Diên Hưng tới Liễu Thành gần nhất tìm đại phu giỏi chữa trị.
Liễu Thành là một trong năm quận thuộc Tây Châu.
Bọn quan viên không dám trì hoãn, một mặt phái người phi nhanh về Liễu Thành báo tin, mắt khác lập tức khởi hành.
Sau khi đoàn đội đi được 30 dặm thì hộ vệ báo tin đã chạy tới Liêu Thành trước. Liễu Thành huyện lệnh biết tin, lo lắng Võ Diên Hưng sẽ chết trên đường đi, ông ta vội vàng tự mình đem đại phu tốt nhất thành đi đón.
Hộ vệ dựng lều trại tại chỗ, các đại phu lập tức chuẩn trị, đan dược, sắc thuốc,...còn có cả mấy tăng sư ở bên ngoài tụng kinh cầu phúc.
Người ngã ngựa đổ, náo loạn cả một đêm.
Bọn quan viên lo lắng đề phòng, không ai dám chợp mắt. Có người lặng lẽ lệnh thân tín đưa tin về nhà, báo người nhà nhanh chóng thu dọn đồ và tiền bạc, đem theo thân thích đi lánh nạn.
Nhóm người Bùi Cảnh Diệu cũng sợ xảy ra chuyện, thỉnh thoảng phái hộ vệ đi dò la tin tức, chỉ có Sài Ung tìm một góc yên tĩnh, ngủ đến ngon lành.
Liễu Thành huyện lệnh niệm phật suốt cả một đêm.
Ngày hôm sau, Võ Diên Hưng nhàn nhã tỉnh dậy, lại hồi sức để tiếp tục chửi rủa.
Đại phu nói rằng hắn đã ổn.
Các quan viên sau một đêm đều thở phào nhẹ nhõm.
Căn bệnh của Võ Diên Hưng đến nhanh cũng đi nhanh. Ba ngày sau, khi đoàn đội tới Liễu Thành, hắn ta đã có thể tung tăng chạy nhảy, sinh long hoạt hổ.
Bọn quan viên sợ vị này dâng tấu trách phạt bọn họ, bọn họ liền vắt óc nghĩ cách hầu hạ lấy lòng.
Liễu Thành huyện lệnh buông công vụ, ngày đêm tự dâng chén thuốc cho Võ Diên Hưng, đến bản thân cũng không nghỉ ngơi yên ổn được. Ngày Võ Diên Hưng khỏi hẳn bệnh, ông ta lập tức tổ một bữa tiệc lớn để tẩy trần.
Bên trong đình viện rộng lớn, lều nỉ được dựng lên, muôn vàn đèn nến được thắp lên lung linh rực rỡ, trên bàn tiệc bày đủ loại sơn hào hải vị. Hai Nhạc kĩ người Quy Từ ngồi diễn tấu đàn tỳ bà, đàn hạc, sáo Khương, đàn Không, đàn cổ, bài tiêu, trống Hạt. Còn có Vũ cơ mắt xanh như ngọc bích, da tựa tuyết, y phục rực rỡ, nhẹ nhành uyển chuyển ca vũ dưới ánh đèn, thiên kiều bá mị, quyến rũ động lòng người.
Võ Diên Hưng ngồi chủ vị, Liễu Thành huyện lệnh và thuộc hạ ngồi xung quanh, bọn họ phát huy tối đa khả năng xu nịnh của bản thân. Võ Diên Hưng lấy làm đắc ý, sau vài chén rượu, lòng thêm lâng lâng, hắn ôm lấy Vũ cơ, khoe khoang hiểu biết của bản thân, nói năng ngông cuồng.
Những công tử thế gia khác bị bọn quan viên phớt lờ, trong lòng chỉ cười nhạo. Tất cả bọn họ vây quanh bên cạnh Sài Ung, nâng chén thẩm rượu, bình luận về mỹ nhân, không quan tâm Võ Diên Hưng.
Thấy bản thân bị phớt lờ, Võ Diên Hưng đang say sưa bỗng phát bực, hắn nheo mắt nhìn Sài Ung, quay sang huyện lệnh và nói: " Điệu nhảy của Chá Chi, Hồ Toàn và Đạt Ma ta đều đã xem chán ở thành Trường An và Lạc Dương. Nghe bảo vẫn là điệu nhảy của Tây Lương rất có phong tình. Các người có nữ nô Tây Lương không? Bảo nàng ta tới biểu diễn Tây Lương vũ cho ta coi!"
Tiệc đang náo nhiệt, bỗng chốc yên tĩnh lại. Bọn công tử xấu hổ nhìn nhau, Bùi Cảnh Diệu buông chén rượu, căm tức nhìn Võ Diên Hưng, ánh mắt âm trầm.
Không khí nặng nề, Võ Diên Hưng sảng khoái khi có thể ở trước mặt mọi người nhục nhã Sài Ung. Hắn nhơn nhơn tự đắc, xoa xoa ngực của Hồ vũ cơ đang nằm trong lòng, không kiên nhẫn thúc giục Liễu Thành huyện lệnh: "Cái Liễu Thành này chẳng nhẽ không có nổi một vũ cơ Tây Lương sao?"
Liễu Thành huyện lệnh đang ở cuối nhiệm kì, ông ta ngóng trông sớm ngày được triệu hồi trở về Trung Nguyên. Nếu lúc này bị Võ Diên Hưng gõ một cái, đời này ông ta khỏi phải nghĩ đến về Trung Nguyên. Tiền đồ lúc này bị treo trên người Võ Diên Hưng, ông ta không dám đắc tội lão Phật tổ này, chỉ đành đứng dậy, dặn dò tư hộ:
"Truyền Tam Nương đến và biểu diễn Tây Lương vũ"