Đắn Đo - Thụy Bất Tỉnh

Chương 14




Cuối năm cả hai đều bận rộn, hai công ty đều họp thường niên, họp các buổi thương nghiệp, tụ tập gia đình, lịch trình được sắp kín đến một tháng sau.

Trước đó Tào Giai Giai cố gắng hết sức chọn những trường hợp cần sự xuất hiện của Bà Tư, tránh những bữa tiệc tư nhân, bây giờ thì cái nào cũng cần tham gia, vì trợ lý riêng của Tư Thừa Nam đã trực tiếp trả lời từng thư mời một, rằng sẽ mang theo người cùng tham dự.

Cuối cùng vợ chồng Tư Thừa Nam cũng gặp mặt Thang Tư Mẫn trong ngày Lễ kỷ niệm của tập đoàn Tống thị.

Phong cách ăn mặc và trang điểm của Thang Tư Mẫn vẫn thoải mái như trước, bản thân cô ta đã xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng đầm trắng càng thêm phong tình, bây giờ trong trường hợp như thế, đi giày cao gót cùng lối trang điểm đậm càng hút mắt hơn.

Tuy Thang Tư Mẫn có tâm tư muốn cứu vãn tình yêu, nhưng Tào Giai Giai công khai để lộ ván bài như thế, cô ta đương nhiên không thể làm ra chuyện chen chân vào hôn ước giữa hai người, chỉ có thể duy trì trạng thái xã giao lịch sự và chu đáo.

Lý trí chung quy vẫn là lý trí, con người dẫu gì cũng không phải là máy móc.

Lúc Thang Tư Mẫn nhìn thấy Tào Giai Giai rúc vào trong lòng Tư Thừa Nam, hình ảnh cử chỉ thân mật của hai người khi ở cùng khiến cô ta không tránh khỏi căng thẳng, động tác chắn rượu hay sửa lại váy áo cho vợ mình quả thật không giống diễn trò chút nào, sự thân mật ấy diễn cách nào cũng chẳng ra được.

Lần đầu tiên Thang Tư Mẫn phải quan sát thật kỹ Tào Giai Giai, cô ta nhận ra bản thân đã đánh giá sai thái độ của Tào Giai Giai với Tư Thừa Nam rồi.

Gặp nhau trong toilet là do Thang Tư Mẫn đặc biệt theo sau.

“Cô Tào, tiện nói chuyện đôi câu chứ?”

“Tiện.”

“Nếu phán đoán của tôi không sai, thì cô Tào đây thích Tư Thừa Nam đúng chứ?”

“Đúng.”

Bất ngờ thay Tào Giai Giai lại không phủ nhận, Thang Tư Mẫn cười cười, nhìn cô gái so tuổi còn nhỏ hơn cô ta, cô ta hỏi: “Vậy thì những lời mà cô Tào nói với tôi lúc ở bệnh viện là có ý gì?”

“Cô Thang, cô quá hà khắc với bản thân rồi, nhìn đâu cũng thấy người khác luôn mang theo ý thù địch với cô, nói đến cùng là cô tự đánh giá chính mình quá thấp mà thôi. Cô tức giận với tôi đại khái là vì biết tôi và Tư Thừa Nam là hôn nhân thật. Lúc trước tôi không nói chuyện này với cô là vì thấy không cần thiết, chúng tôi đăng ký kết hôn, là chuyện hợp tình hợp pháp. Tự cô từ bỏ tình yêu, lại kỳ vọng đối phương sẽ vì cô mà thủ thân như ngọc và chỉ có duy mình cô, không hề công bằng với anh ấy.”

“Tôi đi ra ngoài trước, một lát nữa rồi cô hãy ra, tôi không muốn dính phải cái chuyện máu chó bị Tư Thừa Nam phát hiện ra chút nào.”

“À đúng rồi, bỏ đi xuất thân gia thế và khế ước hôn nhân, nếu như Tư Thừa Nam không thể toàn tâm toàn ý yêu con người của tôi, thì tôi quyết không giữ lại.”

Tào Giai Giai rời đi trước, cũng mất đi ba phần hứng thú với trận cạnh tranh này, tính cách của Thang Tư Mẫn thế kia thật không có thực lực cạnh tranh gì sất.

Thang Tư Mẫn ngây người trong nhà vệ sinh hồi lâu, đồng nghiệp gọi đến cô ta mới đi ra ngoài.

Bỏ đi lòng tự trọng cũng không dễ dàng gì cho cam, nhưng là lần đầu tiên cô ta ý thức ra được vấn đề giữa mình và Tư Thừa Nam, từ phụ huynh nhà họ Tư cho đến Tào Giai Giai và gần nhất là lần nói chuyện với Tư Thừa Nam, thái độ của cả ba đều nhất trí cho ra một cái nhìn.

Thang Tư Mẫn biết bản thân nên thông suốt, nhưng giữa cô và Tư Thừa Nam nào có phải là anh đơn phương theo đuổi, từ cấp ba khi cô ta bắt đầu phải chịu đựng cha mình bị giễu cợt, cũng như những gièm pha khi mẹ chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác, luôn có chàng trai khiến cô ta không thể rời mắt.

Bữa tiệc kết thúc, Thang Tư Mẫn đứng bên cửa sổ nhìn Tư Thừa Nam ôm vợ rời đi, lòng trống rỗng.

“Diễn kịch cho người ngoài thôi, tuần trăng mật của Thừa Nam còn đi chơi với chúng tôi, sau khi kết hôn cũng tách ra ở riêng.” Tống Tề đi lên nói với Thang Tư Mẫn.

Anh ta còn nói rất nhiều, mà càng nói sắc mặt Thang Tư Mẫn càng bình ổn lại.

Đúng rồi, thanh niên nam nữ ở cùng một phòng thi thoảng cũng có thể lau súng cướp cò, không thể hiện điều gì cả, nói không chừng Tào Giai Giai có ý định quyến rũ thôi, không sao cả, không sao cả.

Thang Tư Mẫn nói với chính mình.