Đắn Đo - Thụy Bất Tỉnh

Chương 12




Thang Tư Mẫn hẹn Tư Thừa Nam ăn cơm, bèn chọn một nhà hàng gần công ty anh. Cả hai đều rõ hướng đi của cuộc nói chuyện lần này, Tư Thừa Nam không nói nhiều, chờ cô ta lên tiếng.

“Thừa Nam, lúc chúng ta ở bên nhau ắt là em đã khiến anh mệt mỏi lắm nhỉ,” Cô ta hỏi, ngữ điệu chân thành.

Phải là rất mệt, Thang Tư Mẫn kiêu ngạo lại nhạy cảm, lúc nào cũng không muốn chiếm hời tiền bạc, vậy nên nơi hai người hẹn hò và chi phí rất có hạn, luôn AA, tặng quà còn đau đầu hơn, thư ký vạn năng của Tư Thừa Nam còn chẳng tìm ra được món quà nào mà không mạo phạm đến Thang Tư Mẫn.

Tư Thừa Nam bận, nhưng vẫn muốn phối hợp với thời gian của cô ta để hẹn hò, mọi lần đều tan trong không vui, Thang Tư Mẫn không chịu qua đêm ở chung cư của anh, cũng không chịu cho siêu xe của anh dừng ở dưới lầu nhà mình.

“Ngày đó em thường hay suy nghĩ, nếu em không đi học ở trường Cấp ba Tư nhân thì tốt rồi, chúng ta sẽ không gặp được nhau. Rõ ràng không phải là hai người cùng thế giới, gặp được nhau cùng lắm cũng chỉ làm tăng thêm phần tiếc nuối.” Thang Tư Mẫn chủ động thẳng thắn bày tỏ nội tâm của mình, Tư Thừa Nam nghe, anh cũng muốn biết những điều ấy.

“Tình cảm ba mẹ em vẫn luôn nhạt nhẽo, sau này em mới biết được mẹ em đã bò lên giường chủ tịch công ty ba em, đổi lấy một lời hứa hẹn xuất ngoại du học và một trường cấp ba tư nhân cho em. Em đã nhìn thấy người vợ của người đàn ông kia, bà ta tự tìm đến cửa nhà em nói chuyện ngay trước mặt ba em và em, đó là lần đầu tiên em cảm nhận được tầng lớp thượng lưu hạ nhục một người lại có thể nhẹ bẫng đến thế.”

“Lần thứ hai là mẹ tôi.” Tư Thừa Nam tiếp lời.

Nét mặt Thang Tư Mẫn trở nên bối rối trong chớp mắt, lần họ cãi nhau kịch liệt nhất là cái lần Tư Thừa Nam không màng cô ta phản đối đã nói chuyện này ra với gia đình, một tháng sau mẹ Tư mời cô ta đến nhà họ Tư tham gia tiệc. Mẹ Tư không thể hiện trực tiếp ra sự bất mãn với cô ta, nhưng sau khi bữa tiệc dần kết thúc, có một vị khách nữ len lén đàm tiếu về câu chuyện cũ một người phụ nữ nghèo leo được lên cành cao, mẹ Tư dùng một bữa tiệc để cho cô ta biết rằng mình không xứng.

“Cô không hề nghĩ nếu một ngày nào đó chúng ta kết hôn, cô làm vợ tôi sẽ phải ứng phó với những trường hợp ấy không ngừng nghỉ, và sẽ có rất nhiều lúc cô còn phải dùng chính thân phận ấy để sắp xếp cho những trường hợp như vậy.” Tư Thừa Nam nói.

“Anh chắc đã hận em lắm, mẹ anh…” Thang Tư Mẫn hỏi, ngón tay quấn chặt lấy nhau.

“Là tự cô muốn chia tay.” Tư Thừa Nam đáp.

Sau bữa tiệc ấy mấy tháng, mẹ Tư lại hẹn gặp Thang Tư Mẫn, hai người không biết đã nói gì, Thang Tư Mẫn nói lời quá đáng, khiến mẹ Tư tức giận đến nỗi tái phát bệnh tim nhập viện.

Nhà họ Tư không cho cô ta bước chân vào bệnh viện dù chỉ một bước, Tư Thừa Nam không màng ngày đêm chăm nom ở bệnh viện, gặp lại nhau đã là một tuần sau, Thang Tư Mẫn cho rằng anh sẽ tức giận nổi nóng, song anh chỉ mệt mỏi nhìn cô ta và rằng, “Tư Mẫn, anh rất mệt, hôm nào chúng ta lại nói sau.”

Một tuần đó Thang Tư Mẫn đã suy nghĩ rất nhiều, cảm xúc ngữ điệu của mẹ Tư ngày đó khiến cô ta nhớ đến sự nhục nhã khốn khó nhất trong đời kia, cô ta cũng từng thử nói vài câu khơi thông, thậm chí lúc mẹ Tư chuẩn xác nói rằng hai người không hợp cô ta đã đáp lại: “Con và Thừa Nam bên nhau tuyệt đối không phải vì tiền bạc của anh ấy, anh ấy rất ưu tú.”

Nhưng vẫn xúc động, Thang Tư Mẫn chỉ trích mẹ Tư lợi dụng những lời nghị luận đàm tiếu của người khác để cô ta biết khó mà lui, mẹ Tư nghe vậy cũng chỉ cười như thể ai đó đã xác nhận được kết luận của chính mình.

“Cô và Thừa Nam bên nhau, những lời nghị luận về thân phận và xuất thân của cô tuyệt đối sẽ không vì sự chấp nhận của chúng tôi mà ngừng lại, cái cô đối mặt tuyệt đối không chỉ là những lời bình của đám người dưới. Cô Thang cảm thấy bản thân có thể hạ cái tôi và sự kiêu ngạo của mình xuống, vì con trai tôi mà chấp nhận áp lực ấy cả đời chăng?”

“Hai người bên nhau tại sao cứ nhất mực phải là đằng gái thỏa hiệp? Cháu không ngại cùng Thừa Nam sống cuộc đời bình thường, anh ấy cũng không phải chủ động tiếp nhận công ty, đúng không ạ?”

Câu này rất đúng, nhà họ Tư có hai người con, Tư Thừa Bắc vì tình yêu mà định cư ở nước Mỹ xa xôi, con dâu cả cũng chỉ là một nhân viên công vụ xuất thân bình thường, năm nhất đại học Tư Thừa Nam đã cùng Bạch Tương gầy dựng sự nghiệp riêng, có lý tưởng của chính mình. Về lần khắc khẩu ấy của hai người, đến nay Tư Thừa Nam cũng không biết nội dung cụ thể, anh đã từng nghi ngờ có phải thái độ mạnh mẽ của mẹ mình đã gây tổn thương cho Thang Tư Mẫn, nhưng hiện tại anh đã không còn muốn biết nữa.

Tào Giai Giai nói đúng, dựa vào tính cách chuẩn mực của mẹ Tư, nhất định sẽ không dùng lời lẽ gây tổn thương cho hậu bối.

“Đã qua rồi, nếu mẹ tôi mạo phạm đến cô, tôi xin lỗi cô lần nữa.” Tư Thừa Nam muốn kết thúc cuộc trò chuyện này.

“Thừa Nam, phải là em xin lỗi, lúc tuổi trẻ đã đặt nặng lòng tự tôn quá, nhưng trừ lòng tự tôn ra thì em có còn gì nữa đâu? Ai ai cũng nói em không xứng, em càng sợ tình cảm của anh dành cho em chỉ là thương cảm.”

“Thừa Nam, em chỉ muốn biết, anh còn tình cảm gì với em không? Em biết anh và Tào Giai Giai chỉ là diễn kịch. Em vẫn luôn suy nghĩ, nếu tối hôm ấy em đến…”

Sau khi Thang Tư Mẫn đơn phương nói chia tay Tư Thừa Nam đã giữ lại một lần, hẹn cô gặp nhau ở nơi cả hai thường hẹn hò để nói chuyện lại, lúc đó Tào Giai Giai nhận một công việc cần xuất ngoại, chỉ cần xuất ngoại một năm thì công việc của cô ta có thể bò lên một vị trí cao mới. Cô ta chọn sự nghiệp, cô ta muốn dùng tốc độ nhanh nhất để đạt điều kiện xứng đôi với Tư Thừa Nam.

“Tôi và Tào Giai Giai là cuộc hôn nhân thật sự.” Tư Thừa Nam nói, Thang Tư Mẫn trắng cả mặt.