Dẫn Dắt Từng Bước

Chương 61




Edit: Việt Quất

Beta: Thiên Điểu

Đã một thời gian không gặp Lý Tư Di nên thứ Bảy này, Cố Ảnh đã hẹn cô ấy cùng ăn tối.

Hai người hẹn nhau trong một quán lẩu vị Tứ Xuyên mới mở ở trung tâm thành phố, Cố Ảnh vừa tới được vài phút, Lý Tư Di cũng xuất hiện trước cửa.

"Ở đây." Cố Ảnh đã ngồi vào chỗ vẫy vẫy tay với cô ấy.

Đợi cô ấy ngồi xuống phía đối diện, Cố Ảnh rót cho cô ấy một cốc trà: "Sao ra nhiều mồ hôi thế?"

"Xế chiều tớ ra ngoài trời phát tờ rơi." Lý Tư Di nâng cốc trà lên uống một ngụm: "Nóng chết tớ rồi."

"Mau lau mồ hôi đi." Cố Ảnh đưa tờ giấy cho cô ấy, thuận miệng hỏi: "Mấy người nhà mẹ nuôi cậu không tìm cậu nữa đó chứ?"

"Không tìm nữa." Lý Tư Di lau mồ hôi xong cười một tiếng: "Chuyện này may mà nhờ có luật sư Giang Tuân giới thiệu cho, anh ấy rất lợi hại, vài ba câu đã dọa cả nhà mẹ nuôi tớ nói không ra lời rồi, chỉ có thể không ngừng gật đầu."

"Vậy tốt rồi." Cố Ảnh đưa menu cho cô ấy, bảo cô ấy gọi món: "Hủy bỏ quan hệ nhận nuôi thì sao?"

"Vừa làm xong thủ tục mấy hôm trước rồi." Lý Tư Di thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng tớ cũng tự do rồi."

"Chúc mừng." Cố Ảnh thật lòng cảm thấy mừng cho cô ấy: "Sau này đối xử với bản thân tốt một chút."

Nghe được câu này, tay Lý Tư Di thoáng ngừng: "Tớ vừa nghe được câu này của cậu hai hôm trước."

Cố Ảnh tò mò khẽ nhướng chân mày: "Ai nói với cậu?"

"Thì cái anh luật sư đó." Lý Tư Di chọn món xong đưa menu cho nhân viên phục vụ, cô ấy hắng giọng, không tự nhiên nói: "Tớ có một cảm giác không biết có đúng hay không."

"Cảm giác gì?" Rất ít khi Cố Ảnh thấy Lý Tư Di có vẻ do dự thế này, nhất thời cảm thấy lạ lẫm.

"Chính là..." Lý Tư Di chống khuỷu tay lên bàn, xích lại gần cô hơn chút: "Tớ cảm giác anh ấy đang theo đuổi tớ."

Cố Ảnh cười phụt, thấy Lý Tư Di trừng mắt, cô lập tức ngừng cười: "Vậy sao cậu cảm giác được? Anh ta làm cái gì?"

"Không phải lần trước cậu bảo Giang Tuân không ứng tiền giúp tớ đó sao?" Lý Tư Di phân tích: "Cậu nói xem anh ấy đi cùng tớ tới Túc Dương mấy chuyến, tạm thời không nói việc anh ấy hỗ trợ và đưa ra kiến thức chuyên môn, chỉ nói thời gian đã tốn không ít, kết quả anh ấy lại quá tốt, một xu cũng không lấy, chỉ nói muốn tớ mời cơm."

Lý Tư Di cau mày lại: "Ban đầu tớ còn tưởng rằng anh ấy nể mặt Giang Tuân không lấy tiền, tớ còn hỏi anh ấy, cậu đoán xem anh ấy nói thế nào?"

Cố Ảnh thuận theo hỏi: "Nói thế nào?"

Lý Tư Di nhớ hôm đó cô ấy hỏi vấn đề này xong, mắt người đàn ông nhìn chằm chằm cô với vẻ sâu xa, hỏi ngược lại: "Liên quan gì đến cậu ta?"

"Tóm lại anh ấy nói không phải." Lý Tư Di cảm giác hơi nóng vừa dịu xuống lại muốn vọt lên, cô ấy uống một ngụm nước, nói tiếp: "Với mấy hôm trước anh ấy mua một căn hộ ở khu tớ, sau đó mời tớ đi xem phim chiếu rạp với anh ấy để chúc mừng."

Cố Ảnh thực sự không kìm nổi nụ cười trên mặt nữa: "Rất rõ ràng là anh ta đang theo đuổi cậu đó, cậu nói xem đâu phải lần đầu tiên cậu yêu, sao lại ở đây đoán tới đoán lui giống như một cô bé vậy?"

"Cái chính là vì tớ cảm thấy rất... khó tin được." Lý Tư Di suy nghĩ rồi nói: "Cậu nói xem tớ chỉ là một nhân viên tư vấn bất động sản, người ta là luật sư tốt nghiệp đại học, anh ấy vừa ý tớ ở điểm nào chứ?"

Nếu không phải gần đây biểu hiện của anh ấy càng ngày càng rõ ràng, Lý Tư Di cũng không đoán theo hướng này.

"Sao có thể nói rõ chuyện này được?" Cố Ảnh lộ ra vẻ người từng trải: "Nói ví dụ như lần đầu tiên gặp Giang Tuân tớ đã thích anh ấy rồi, đó là cảm giác rung động từ trái tim, tớ biết tớ thích anh ấy, nhưng nếu cậu hỏi tớ thích anh ấy ở điểm nào, tớ lại không nói ra được ấy."

Lý Tư Di cười nhạo: "Chẳng lẽ không phải cậu nhìn trúng mặt anh ta à?"

"..." Cố Ảnh cười tủm tỉm, nói: "Anh ấy cũng nói vậy."

Lý Tư Di được đà nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, dạo này tình hình cậu sao rồi? Cậu còn ở chỗ Khổng Oánh không?"

Bên cạnh có phục vụ mang đồ ăn lên, Cố Ảnh nghiêng người sang bên cạnh: "Đúng vậy."

"Ế?" Lý Tư Di ngân âm cuối lên: "Hai người lầu trên lầu dưới còn chưa dọn sang ở chung với anh ta à?"

"Đợi một thời gian nữa." Cố Ảnh cười cười: "Tớ còn chưa chuẩn bị tâm lý xong."

Đây cũng là câu trả lời cô nói với Giang Tuân lần trước. Trong suy nghĩ của cô, ở chung không khác nào hoàn toàn bước vào cuộc sống của đối phương, tất cả khuyết điểm và tính tình đều sẽ bị phóng đại vô hạn, theo đó mâu thuẫn cũng sẽ tăng nhiều. Mặc dù hiện tại cô và Giang Tuân có vẻ vẫn chưa nảy sinh mâu thuẫn gì.

Nhưng cô cảm thấy sau khi ở chung, những thứ này sẽ khó mà tránh khỏi.

Cũng không phải cô không muốn, nói thẳng ra là cô đang sợ.

Còn Giang Tuân thì đương nhiên là tôn trọng suy nghĩ của cô, tùy theo hứng cô.

"Được rồi." Lý Tư Di cười cô: "Xem cậu có thể kiên trì được bao lâu!"

Cố Ảnh: "..."

Sau đó sự thật chứng minh cô không kiên trì được bao lâu thật.

Hai người ăn lẩu xong, đi tới trung tâm thương mại gần đó đi dạo quanh một lát rồi ai về nhà nấy.

Lúc Cố Ảnh sắp đến cửa nhà thì bất ngờ gặp được Dương Kiệt không biết tại sao lại xuất hiện ở nơi này.

"Tiểu Kiệt?"

Dương Kiệt đứng ở dưới tàng cây long não ngay cửa tiểu khu, trên đầu cậu đội một chiếc mũ lưỡi trai, đang cúi đầu xem điện thoại.

Có lẽ là không nghe được, Cố Ảnh lớn tiếng gọi hơn, cậu cũng không hề có chút phản ứng.

Vì vậy Cố Ảnh đi về đằng trước mấy bước, đứng yên tại chỗ cách cậu một bước, đuôi mắt đối phương nhận ra có người đến gần mới đưa mắt nhìn qua.

Dương Kiệt thấy cô, đầu tiên là thoáng sửng sốt, sau đó nhanh chóng kịp phản ứng lại gật đầu một cái với cô.

Cố Ảnh thấy bên tai cậu có đeo máy trợ thính lại mở miệng lần nữa: "Sao em ở đây?"

Hai tay Dương Kiệt làm vài thủ ngữ, sau đó đưa túi nilon xách trong tay đưa cho cô, ý là nhờ cô mang cho Khổng Oánh.

Cố Ảnh liếc đồ trong túi, có vẻ là thuốc cảm mạo, mắt cô hơi híp lại sáng rực lên: "Sao em không tự đưa lên?"

Dương Kiệt cười nhẹ lắc đầu, không đợi Cố Ảnh nói thêm gì, cậu đã xoay người đi về phía trạm tàu điện ngầm.

"Đợi chút." Cố Ảnh gọi cậu, đến khi cậu quay đầu nhìn lại thì phất phất tay: "Không sao, về chú ý an toàn nhé."

Dương Kiệt gật đầu một cái, xoay người rồi tiếp tục rời đi.

Cố Ảnh vừa đi vào tiểu khu vừa nhắn WeChat cho cậu: [Nếu như có người mình thích thì nhất định phải cố gắng tranh thủ nhé.]

Về đến nhà, Cố Ảnh phát hiện đèn phòng khách không sáng, bên trong tối đen.

Nhìn sang xa xa chỉ có một tia ánh sáng trắng ấm áp lộ ra từ khe cửa phòng Khống Oánh.

Cô đi tới trước cửa phòng cô ấy gõ cửa một tiếng, chỉ trong chốc lát, bên trong truyền tới giọng Khổng Oánh có vẻ hơi khàn khàn: "Mời vào."

Cố Ảnh mở cửa vào phòng, phát hiện Khổng Oánh đã nằm trên giường: "Ngủ rồi à?"

Khổng Oánh đưa lưng về phía cô "dạ" một tiếng.

"Có phải ốm rồi không?" Cố Ảnh đi tới mép giường nhẹ giọng hỏi.

Khổng Oánh rầu rĩ nói: "Không sao, chỉ cảm vặt chút thôi ạ."

"Thảo nào." Cố Ảnh cười khẽ: "Làm Tiểu Kiệt nhà chúng ta lo lắng, em xem đây không phải còn đưa thuốc tới cho em đây à."

Khổng Oánh thoắt cái xoay người nhìn qua, mắt và mũi cô gái đỏ lên, nhìn một cái là biết vừa khóc: "Đây là anh ấy đưa ạ?"

"Đúng vậy." Cố Ảnh đặt thuốc trên tủ đầu giường, định ra ngoài đun nước nóng cho cô ấy: "Lúc chị về gặp em ấy ở cổng tiểu khu, không biết đã đứng đó bao lâu rồi."

Cố Ảnh không biết rốt cuộc tình huống của hai người này là thế nào, cô không hỏi nhiều, cũng không nói nhiều, chẳng qua là nói sự thật cho cô ấy.

Uống thuốc xong, tâm trạng Khổng Oánh rõ ràng khá hơn nhiều.

Cố Ảnh dặn dò mấy câu rồi yên tâm trở về phòng mình.

Gần đây Giang Tuân lại bắt đầu bận rộn, gần như hôm nào cũng làm thêm giờ.

Cố Ảnh tắm xong nằm lên giường, cầm điện thoại đang định gửi WeChat cho anh thì tin nhắn của anh đã nhảy tới trước cô một bước: [Về rồi à?]

Cố Ảnh trở mình nằm sấp trên giường trả lời: [Ừm, đã chuẩn bị đi ngủ, anh tan làm chưa?]

G: [Tan làm rồi, cuối tuần tới em có nghỉ hai ngày không?]

Cuối tuần tới? Cố Ảnh nhớ hình như là nghỉ, cô thoát WeChat ra mở bảng phân công trực xác nhận lại, đúng là nghỉ thật: [Em có nghỉ, sao thế?]

G: [Dẫn em đi ngắm sao.]

Cố Ảnh chớp mắt, nhắn lại một dấu hỏi chấm: [?]

Giang Tuân trả lời bằng tin nhắn thoại: [Không phải em nói muốn cùng anh đi ngắm sao à?]

Giọng cười của người đàn ông vang lên trong căn phòng tĩnh mịch, gò má Cố Ảnh lập tức nóng lên.

Thì ra anh vẫn còn nhớ mười chuyện kia, những chuyện còn lại trên tờ giấy đó anh đã làm cùng cô rồi, chỉ có ngắm sao là chưa có.

Cố Ảnh cho là anh nói ngắm sao là phải đi tới khu núi gần đó hoặc tìm một công viên nằm trên bãi cỏ ngắm.

Kết quả đến ngày sắp lên đường, cô mới biết, Giang Tuân định dẫn cô đi bãi biển.

"Chúng ta đi thế này có phải gấp quá không?" Trên đường tới sân bay, Cố Ảnh hỏi.

"Tối nay ở lại một đêm, chiều mai về." Giang Tuân đã đặt vé máy bay khứ hồi trước, anh nhìn qua: "Không phải quan trọng nhất là buổi tối ngắm sao ư?"

"..." Cũng đúng.

Chỗ Giang Tuân đặt trước là một thị trấn bên bờ biển ở phương Nam, mấy ngày này khí trời quang đãng, rất thích hợp để ngắm sao.

Hơn nữa hôm nay là cuối tuần, khắp bãi cát trên bờ biển đều là đủ loại lều vải lớn nhỏ.

Cố Ảnh và Giang Tuân cũng thuê một cái.

Đỉnh lều vải được làm từ chất liệu nhựa trong suốt, người nằm bên trong mở mắt ra là có thể ngắm sao.

"Giang Tuân." Hai tay Cố Ảnh đặt sau đầu, nhìn sao tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời, cô nhẹ giọng mở miệng: "Anh thích em từ khi nào?"

Giang Tuân nghiêng đầu nhìn cô: "Em đoán xem."

"..." Thật ra trong lòng Cố Ảnh đã có câu trả lời, đúng lúc có thể chứng thực: "Là sau khi em ngồi cùng bàn với anh à?"

Chuyện ngồi cùng bàn với anh vừa khéo vào không bao lâu sau sinh nhật lần đó của anh, mấy hôm trước Cố Ảnh nhớ lại thì phát hiện hình như anh thay đổi thái độ với cô bắt đầu từ lúc đó.

Giang Tuân cười khẽ một tiếng: "Có lẽ là còn trước đó."

"Vậy là lúc nào?" Nếu như không phải khi đó, Cố Ảnh thật sự không đoán được ta, dẫu sao trước đó, mặc dù Giang Tuân không tỏ vẻ ghét cô nhưng cũng không quá đặc biệt thân thiện, chẳng qua là duy trì lịch sự cơ bản giữa bạn cùng lớp.

"Bản thân anh cũng không chắc, chỉ là," Giọng Giang Tuân thản nhiên: "Anh vẫn luôn rất thích em gọi tên anh."

Cố Ảnh nghiêng đầu nhìn anh, ánh trăng bàng bạc chiếu sáng gò má góc cạnh rõ ràng cùng với độ cong nhẹ nơi khóe miệng của anh.

Trong lòng cô khẽ rục rịch, đột nhiên lật nửa người tiến tới hôn khóe miệng anh một cái: "Giang Tuân."

"Ừm."

Cố Ảnh lại hôn cái nữa: "Giang Tuân."

Giang Tuân xoa đầu cô: "Ừm."

Gương mặt Cố Ảnh chứa ý cười: "Sau này em có thể gọi anh cả đời."

Giang Tuân khẽ nhướng chân mày: "Không phải trước đó còn muốn gọi chồng sao?"

"Em cảm thấy gọi tên rất hay." Dưới ánh sáng yếu ớt có thể thấy rõ mặt Cố Ảnh dần đỏ ửng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Yết hầu Giang Tuân trượt lên xuống trong cổ họng, anh giữ đầu cô, há miệng ngậm lấy môi cô.

Hình như anh cảm thấy hôn vậy không đã ghiền, Giang Tuân lại xoay người đổi vị trí cho cô.

Cách đó không xa, sóng biển vỗ vào bờ cát, du khách xung quanh đang nô đùa tận hưởng.

Thời khắc này, Cố Ảnh cảm giác tất cả mọi thứ chung quanh đều biến thành ảo ảnh.

Tất cả giác quan của cô đều bị người trước mặt chiếm lấy.

Hồi lâu sau, Cố Ảnh cảm giác hơi thở trong phổi mình đều sắp bị anh khuấy đảo đến cạn kiệt, rốt cuộc anh buông cô ra.

Giang Tuân nằm lên đầu vai cô, tiếng hít thở của hai người khi không hôn hòa lẫn với tiếng sóng biển nơi đằng xa.

Đỉnh đầu là ánh sao lấp lánh, đẹp đến nỗi khiến người ta không biết là mơ hay là thực.

Hơi thở trở lại bình thường, Giang Tuân nằm về chỗ cũ: "Sao đẹp không?"

Cố Ảnh vẫn nhìn chằm chằm gò má anh: "Đẹp."

Giang Tuân cảm nhận được tầm mắt cô, liếc cô một cái: "Anh hỏi sao mà."

"Anh chính là sao đó." Cố Ảnh nói: "Không phải lần trước em đã nói anh là sao em hái từ trên trời xuống đó sao?"

"Nhưng lần trước em cũng đâu nói là sao." Nhớ đến xưng hô cô gọi mình lần trước, Giang Tuân không nhịn được bật cười.

"..." Sao trên bầu trời bị em hái xuống, trở thành bảo bối của em.

Những lời này, Cố Ảnh không dám nói ra miệng.

"Gọi lần nữa xem nào?" Giang Tuân nghiêng người qua chống đầu, nhìn cô.

"..." Cố Ảnh không hé miệng.

"Không gọi à?" Trong đôi mắt tựa trăng non của Giang Tuân đượm ý cười, mà giọng lại khá nhàn tản: "Được, vậy lát nữa gọi lại."

Rốt cuộc đêm đó, cô vẫn gọi "Bảo bối", mà không chỉ một lần.

Sau khi đi biển về, không được mấy hôm, Giang Tuân đi sang vùng khác công tác.

Bảo là phải ở đó chừng một tuần lễ.

Buổi tối ngày thứ năm sau khi Giang Tuân đi công tác, Cố Ảnh gọi điện cho anh.

Chuông điện thoại kêu rất lâu không ai nghe máy, cô vội vàng tắt máy.

Giờ đã mười giờ đêm rồi, anh vẫn đang làm ư?

Không gọi được cho anh, Cố Ảnh cũng không có lòng dạ nào đi ngủ, dứt khoát ôm điện thoại lướt Weibo.

Sau đó khoảng mười phút, Giang Tuân gọi điện thoại lại.

Giọng người đàn ông khàn khàn khác thường: "Vẫn chưa ngủ à?"

"Chưa." Cố Ảnh thoáng lo lắng: "Anh sao thế? Sao nghe giọng khàn vậy?"

"Không sao." Giang Tuân nói nhẹ nhàng: "Vừa về khách sạn, chắc là hơi mệt."

Cố Ảnh từng chứng kiến dáng vẻ anh mệt mỏi, lúc đó anh nói chuyện uể oải nhưng không có khàn khàn giống như bây giờ.

Nghĩ đến một khả năng, Cố Ảnh học theo giọng điệu không nhanh không chậm của anh, nói: "Giỏi lắm."

Cô nói: "Lại uống rượu đúng không?"

Giang Tuân như bị cô nói đến ngẩn ra, mấy giây sau mới bật cười.

Anh không thừa nhận cũng không bác bỏ, chỉ cười, dường như cách sóng điện thoại cũng có thể cảm nhận được tiếng thở khẽ của anh.

Cố Ảnh chôn mặt vào trong chăn, yên lặng chờ anh cười xong.

"Cố Ảnh." Giang Tuân dừng cười, nhả giọng vừa khàn vừa trầm: "Bảo bối của em nhớ em rồi."