Dẫn Dắt Từng Bước

Chương 5




Biên tập: Mèo

Khu buồng bệnh khoa sản gồm có hai tầng, tầng thứ hai có hai căn phòng SUPER VIP, trong đấy bày trí xa hoa, không gian rất rộng, tất nhiên chi phí cũng chẳng dễ chịu chút nào.

Thấy anh đứng dậy, Cố Ảnh thầm thở phào nhẹ nhõm.Trong phòng bệnh khoa sản thường xuyên sẽ có bạn bè thân thích của người bệnh đến thăm em bé, không lấy gì làm lạ, bình thường bọn cô chẳng quan tâm cứ thế mà đi lướt qua.Giang Tuân nghe anh ta lảm nhảm, khẽ nhíu mày, đến cùng vẫn không hé nửa lời.“Tôi ngoan?”

[3] 白月光 (Ánh trăng sáng): ám chỉ bản thân ái mộ một người nhưng không được ở bên, giống như ánh trăng sáng chỉ có thể ngắm nhìn nhưng lại xa vời không thể nào với tới.

Khoảng cách này của hai người đan xen giữa khuôn phép và ám muội.

Lần nữa gặp lại Giang Tuân là vào ngày trước lễ Giáng Sinh.

“Giang Tuân.”

Trong phòng bệnh khoa sản thường xuyên sẽ có bạn bè thân thích của người bệnh đến thăm em bé, không lấy gì làm lạ, bình thường bọn cô chẳng quan tâm cứ thế mà đi lướt qua.

Kiểm tra xong hết tất cả phòng bệnh, chỉ còn lại căn phòng VIP cuối cùng, người ở bên trong đấy chính là Trương Nghi Đình.

Hai giờ chiều, như thường lệ Cố Ảnh đến kiểm tra khu buồng bệnh.

“Mối tình đầu?” Thẩm Dập hỏi.

Hoàn toàn không ngờ sẽ gặp được anh ở nơi này, bước chân Cố Ảnh khựng lại.

Hai giờ chiều, như thường lệ Cố Ảnh đến kiểm tra khu buồng bệnh.

Thấy anh đứng dậy, Cố Ảnh thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay Cố Ảnh có một ca mổ khẩn cấp cho thai phụ.

Trở lại tầng khu nằm viện của khoa sản, Cố Ảnh cầm theo túi đựng áo khoác định bước vào phòng VIP, trước khi gõ cửa cô theo bản năng nghiêng người nhìn thoáng về hướng ngoặt vào cầu thang.

Giang Tuân nghe thấy ngẩng đầu ngó qua, ánh mắt hai người giao nhau trong khoảnh khắc.

Chẳng lẽ hành vi hiện giờ của mình khiến anh hiểu lầm?

Lần nữa gặp lại Giang Tuân là vào ngày trước lễ Giáng Sinh.

May mà mổ kịp thời, mẹ con bình an.

Khi ấy chỉ nghĩ đơn giản rằng do tính cách anh vốn đã vậy, nên chưa bao giờ thấy gì đó không thoải mái.

Cố Ảnh cũng kiến nghị cô ấy sinh thường.

Giang Tuân ngồi vùi nửa người vào ghế sô pha, hai chân ung dung duỗi thẳng, tư thế biếng nhác.

“Hả?” Trương Nghi Đình ngây ra một chốc mới phản ứng trở lại, “À, họ là bạn cùng phòng thời đại học của chồng chị, bạn chí cốt ấy.”

Giang Tuân đơ mặt ra, bị câu này chọc tức cười.

Lúc đấy Cố Ảnh đang chuẩn bị giao ban cho bác sĩ ca tối, sau khi nhận được tin ngay lập tức vào phòng phẫu thuật.

“Không gì đâu, đây là trách nhiệm của em mà.” Cố Ảnh mỉm cười quay sang, khoé mắt không tự chủ cứ liếc nhìn sang hướng nào đó.

May mà mổ kịp thời, mẹ con bình an.

“Tôi ngoan?”

Có lẽ hai lần ba bận bị thái độ không mấy thân thiện đấy của anh kích thích, Cố Ảnh bật thốt ra: “Tôi không nghĩ anh ngoan tới vậy.”

Thai phụ đấy là người quen của cô, tên Trương Nghi Đình, là chị tiền bối hồi cô còn du học nước ngoài, hai tháng vừa qua khám thai định kì đều do một tay cô đảm nhận.

Đường Khoa nhìn anh vài giây, chợt ánh mắt loé lên, “Tao đi hỏi Đan Hạo Thiên.”

Bốn giờ sáng hôm nay Trương Nghi Đình xuất hiện cơn gò tử cung, lúc đến bệnh viện đã nở ba ngón tay.

Chỉ có điều hôm nay sự chú ý của cô đã bị người đàn ông đang nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha chơi điện thoại hút lấy.

“Bạn cùng lớp hồi cấp ba.” Dường như khó chịu vì mấy câu hỏi dồn dập tới, Giang Tuân nhả ra mấy chữ rồi lại cầm điện thoại lên, rõ ràng bộ dạng đấy như không muốn nhắc đến chủ đề này nữa khiến cho cơn tò mò của hai người kia lên đến đỉnh điểm.

Giang Tuân ngồi vùi nửa người vào ghế sô pha, hai chân ung dung duỗi thẳng, tư thế biếng nhác.

“Vậy giờ tôi đi lấy ngay, nhanh thôi.” Cố Ảnh bỏ lại câu đấy rồi thì xoay người chạy đi.

Lại đi qua phòng khách một lần nữa, Cố Ảnh thả chậm bước chân.

Hai giờ chiều, như thường lệ Cố Ảnh đến kiểm tra khu buồng bệnh.

“Đây.” Cố Ảnh bước đến trước mặt anh đưa túi đựng áo khoác sang, thuận miệng nói: “Tôi tưởng anh quay lại phòng bệnh rồi.”

Cô ấy nói xong, hỏi thêm: “Không được ở quá lâu sao?”

Sự im lặng và ánh mắt chẳng hề tránh né này của cô như đang tạo thành thế đối đầu trong thinh lặng.

“Bác sĩ Cố đến rồi?” Ngồi kế bên cửa ra vào là chồng của Trương Nghi Đình, vừa thấy Cố Ảnh đi vào anh ta mỉm cười đứng dậy, “Hôm nay vất vả cho em quá.”

Chỉ có điều hôm nay sự chú ý của cô đã bị người đàn ông đang nhàn nhã ngồi trên ghế xô pha chơi điện thoại hút lấy.

Bất kể vị trí thai nhi hay tình trạng sức khoẻ sản phụ đều rất thích hợp để sinh thường.

Từ góc này, có thể nhìn thấy vạt áo của Giang Tuân.

Giang Tuân ngồi vùi nửa người vào ghế sô pha, hai chân ung dung duỗi thẳng, tư thế biếng nhác.

Ở góc cầu thang, người đàn ông vẫn đứng nguyên tư thế như trước khi cô rời đi, lưng tựa vào vách tường, ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt xuống khắc hoạ xương hàm dưới của anh, đường góc cạnh rõ ràng.

Trong phòng bệnh khoa sản thường xuyên sẽ có bạn bè thân thích của người bệnh đến thăm em bé, không lấy gì làm lạ, bình thường bọn cô chẳng quan tâm cứ thế mà đi lướt qua.

Thai phụ đấy là người quen của cô, tên Trương Nghi Đình, là chị tiền bối hồi cô còn du học nước ngoài, hai tháng vừa qua khám thai định kì đều do một tay cô đảm nhận.

Hoàn toàn không ngờ sẽ gặp được anh ở nơi này, bước chân Cố Ảnh khựng lại.

Bất kể vị trí thai nhi hay tình trạng sức khoẻ sản phụ đều rất thích hợp để sinh thường.

May mà mổ kịp thời, mẹ con bình an.

Bốn giờ sáng hôm nay Trương Nghi Đình xuất hiện cơn gò tử cung, lúc đến bệnh viện đã nở ba ngón tay.

“Không gì đâu, đây là trách nhiệm của em mà.” Cố Ảnh mỉm cười quay sang, khoé mắt không tự chủ cứ liếc nhìn sang hướng nào đó.

Giang Tuân ngồi vùi nửa người vào ghế sô pha, hai chân ung dung duỗi thẳng, tư thế biếng nhác.

Ai ngờ khi vào đến phòng sinh, cô ấy hoàn toàn không biết cách dùng sức, bởi vì thời gian kéo dài quá lâu dẫn đến tình trạng suy thai cấp, không còn cách nào khác buộc phải chuyển sang sinh mổ.

Hôm nay Cố Ảnh có một ca mổ khẩn cấp cho thai phụ.

Bất kể vị trí thai nhi hay tình trạng sức khoẻ sản phụ đều rất thích hợp để sinh thường.

Giang Tuân ngồi vùi nửa người vào ghế sô pha, hai chân ung dung duỗi thẳng, tư thế biếng nhác.

Cố Ảnh cũng kiến nghị cô ấy sinh thường.

Sau đấy Cố Ảnh không gửi thêm tin nhắn hay gọi điện đến, sợ làm phiền anh.

Kiểm tra xong hết tất cả phòng bệnh, chỉ còn lại căn phòng VIP cuối cùng, người ở bên trong đấy chính là Trương Nghi Đình.

[2] Khoá trường thọ: biểu tượng của sự may mắn trong văn hoá Phương Đông, mang ý nghĩa phúc khí của trăm nhà sẽ tập trung vào người mang theo.

“Không gì đâu, đây là trách nhiệm của em mà.” Cố Ảnh mỉm cười quay sang, khoé mắt không tự chủ cứ liếc nhìn sang hướng nào đó.

“Chị thay Táo Nhỏ cảm ơn dì Cố Ảnh nhiều nhé.” Chưa kịp mỉm cười đáp lại thì gương mặt Trương Nghi Đình đã cứng đờ, “Ây da, đau chết mất.”

Thai phụ đấy là người quen của cô, tên Trương Nghi Đình, là chị tiền bối hồi cô còn du học nước ngoài, hai tháng vừa qua khám thai định kì đều do một tay cô đảm nhận.

“Không gì đâu, đây là trách nhiệm của em mà.” Cố Ảnh mỉm cười quay sang, khoé mắt không tự chủ cứ liếc nhìn sang hướng nào đó.

Cố Ảnh trộm nhìn sắc mặt anh, anh nghe cô nói xong thì rơi vào trầm ngâm, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Cô vừa định hỏi lại lần nữa, thì đã thấy Giang Tuân bật cười khó hiểu, “Được thôi.”

Bất kể vị trí thai nhi hay tình trạng sức khoẻ sản phụ đều rất thích hợp để sinh thường.

Kiểm tra xong hết tất cả phòng bệnh, chỉ còn lại căn phòng VIP cuối cùng, người ở bên trong đấy chính là Trương Nghi Đình.

Biên tập: Mèo

Dưới lớp khẩu trang cánh môi đỏ của Cố Ảnh mím chặt lại, sau đó rảo bước vào bên trong.

Dưới lớp khẩu trang cánh môi đỏ của Cố Ảnh mím chặt lại, sau đó rảo bước vào bên trong.

Khu buồng bệnh khoa sản gồm có hai tầng, tầng thứ hai có hai căn phòng SUPER VIP, trong đấy bày trí xa hoa, không gian rất rộng, tất nhiên chi phí cũng chẳng dễ chịu chút nào.

Nhưng mà Cố Ảnh căng thẳng không chỉ vì thái độ của Giang Tuân, mà còn vì biểu cảm trên gương mặt hai người ngồi bên cạnh anh.

Bất kể vị trí thai nhi hay tình trạng sức khoẻ sản phụ đều rất thích hợp để sinh thường.

Giang Tuân chầm chậm ngẩng đầu, mặt không cảm xúc.

Thai phụ đấy là người quen của cô, tên Trương Nghi Đình, là chị tiền bối hồi cô còn du học nước ngoài, hai tháng vừa qua khám thai định kì đều do một tay cô đảm nhận.

“Chẳng phải cô bảo tôi chờ ở đây sao?” Giang Tuân nhướng mày, “Vừa mới nói xong đó đã quên luôn rồi sao?”

May mà mổ kịp thời, mẹ con bình an.

Biên tập:

Cố Ảnh cũng kiến nghị cô ấy sinh thường.

Lúc Cố Ảnh bước vào, có vài người đang ngồi ghế trên sô pha ngoài phòng khách.

Bởi vì hôm nay là đêm bình an, nên Trương Nghi Đình lấy tên mụ cho em bé là Táo Nhỏ.[1]

Bốn giờ sáng hôm nay Trương Nghi Đình xuất hiện cơn gò tử cung, lúc đến bệnh viện đã nở ba ngón tay.

Bốn giờ sáng hôm nay Trương Nghi Đình xuất hiện cơn gò tử cung, lúc đến bệnh viện đã nở ba ngón tay.

Nhìn nhau hai giây, anh lại điềm nhiên như không thu mắt tiếp tục cúi đầu xem điện thoại.

Nhìn nhau hai giây, anh lại điềm nhiên như không thu mắt tiếp tục cúi đầu xem điện thoại.

Bốn giờ sáng hôm nay Trương Nghi Đình xuất hiện cơn gò tử cung, lúc đến bệnh viện đã nở ba ngón tay.

Bất kể vị trí thai nhi hay tình trạng sức khoẻ sản phụ đều rất thích hợp để sinh thường.

Bất kể vị trí thai nhi hay tình trạng sức khoẻ sản phụ đều rất thích hợp để sinh thường.

Hoàn toàn không ngờ sẽ gặp được anh ở nơi này, bước chân Cố Ảnh khựng lại.

Lúc đấy Cố Ảnh đang chuẩn bị giao ban cho bác sĩ ca tối, sau khi nhận được tin ngay lập tức vào phòng phẫu thuật.

Ai ngờ khi vào đến phòng sinh, cô ấy hoàn toàn không biết cách dùng sức, bởi vì thời gian kéo dài quá lâu dẫn đến tình trạng suy thai cấp, không còn cách nào khác buộc phải chuyển sang sinh mổ.

Người Giang Tuân cứng ngắc, anh cười khẩy: “Không đến lượt tao đùa.”

Cố Ảnh cũng kiến nghị cô ấy sinh thường.

Lúc đấy Cố Ảnh đang chuẩn bị giao ban cho bác sĩ ca tối, sau khi nhận được tin ngay lập tức vào phòng phẫu thuật.

Họ từ vẻ ngạc nhiên ban đầu chuyển sang soi xét, rồi biến thành sự hứng thú tìm tòi nghiên cứu nghe hóng chuyện.

Kiểm tra xong hết tất cả phòng bệnh, chỉ còn lại căn phòng VIP cuối cùng, người ở bên trong đấy chính là Trương Nghi Đình.

May mà mổ kịp thời, mẹ con bình an.

“Có phải cô nương nhà người ta đang đeo đuổi mày không?” Đường Khoa nói: “Thẩm Dập nói bác sĩ Cố luôn điềm tĩnh đúng mực, ban nãy nói chuyện với mày nghe e dè tới vậy, có phải mày đùa bỡn với người ta không?”

Hai giờ chiều, như thường lệ Cố Ảnh đến kiểm tra khu buồng bệnh.

[1] Người Trung Quốc thường gọi đêm 24/12 là đêm Bình An. Dù không phải truyền thống, họ vẫn kỷ niệm ngày này một cách đặc biệt bằng cách gửi tặng nhau những quả táo màu đỏ bắt mắt. Trong tiếng Trung, quả táo được phát âm là “Píng guǒ”, đồng âm với chữ Bình trong từ đêm Bình An “Píng’ān yè”.

Chỉ có điều hôm nay sự chú ý của cô đã bị người đàn ông đang nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha chơi điện thoại hút lấy.

Cố Ảnh ngả người ra sau, dù gì lời mới nãy của cô rành rành là cố tình khiêu khích.

“......” Ý của cô là sợ anh sẽ đi khỏi bệnh viện, chứ không phải bắt anh đứng đây chờ.

Trong phòng bệnh khoa sản thường xuyên sẽ có bạn bè thân thích của người bệnh đến thăm em bé, không lấy gì làm lạ, bình thường bọn cô chẳng quan tâm cứ thế mà đi lướt qua.

Giang Tuân cụp mắt, cười chọc ghẹo, “Bộ dạng cô Cố đêm đó quả thật có chút khó quên.”

Cô dẫn đầu ra khỏi phòng bệnh, đi đến lối rẽ vào cầu thang bộ ở phía đối diện.

Lúc Cố Ảnh bước vào, có vài người đang ngồi ghế trên sô pha ngoài phòng khách.

Giang Tuân như thường lệ không xem qua đã từ chối thẳng, “Sao cậu không hỏi thầy.”

Kiểm tra xong hết tất cả phòng bệnh, chỉ còn lại căn phòng VIP cuối cùng, người ở bên trong đấy chính là Trương Nghi Đình.

Giang Tuân ngồi vùi nửa người vào ghế xô pha, hai chân ung dung duỗi thẳng, tư thế biếng nhác.

Tuy rằng hồi học cấp ba cách nói chuyện của anh vẫn lạnh nhạt hờ hững, nhưng cảm giác hiện giờ lại không giống vậy.

Lúc đấy Cố Ảnh đang chuẩn bị giao ban cho bác sĩ ca tối, sau khi nhận được tin ngay lập tức vào phòng phẫu thuật.

Lần nữa gặp lại Giang Tuân là vào ngày trước lễ Giáng Sinh.

[2] Khoá trường thọ: biểu tượng của sự may mắn trong văn hoá Phương Đông, mang ý nghĩa phúc khí của trăm nhà sẽ tập trung vào người mang theo.

Hoàn toàn không ngờ sẽ gặp được anh ở nơi này, bước chân Cố Ảnh khựng lại.

Khu buồng bệnh khoa sản gồm có hai tầng, tầng thứ hai có hai căn phòng SUPER VIP, trong đấy bày trí xa hoa, không gian rất rộng, tất nhiên chi phí cũng chẳng dễ chịu chút nào.

Dưới lớp khẩu trang cánh môi đỏ của Cố Ảnh mím chặt lại, sau đó rảo bước vào bên trong.

“Không gì đâu, đây là trách nhiệm của em mà.” Cố Ảnh mỉm cười quay sang, khoé mắt không tự chủ cứ liếc nhìn sang hướng nào đó.

Trong phòng bệnh khoa sản thường xuyên sẽ có bạn bè thân thích của người bệnh đến thăm em bé, không lấy gì làm lạ, bình thường bọn cô chẳng quan tâm cứ thế mà đi lướt qua.

Lúc Cố Ảnh bước vào, có vài người đang ngồi trên ghế xô pha ngoài phòng khách.

Lúc này cô đeo khẩu trang, phỏng Giang Tuân không nhận ra cô.

Trong phòng bệnh khoa sản thường xuyên sẽ có bạn bè thân thích của người bệnh đến thăm em bé, không lấy gì làm lạ, bình thường bọn cô chẳng quan tâm cứ thế mà đi lướt qua.

“Cậu thì không.” Lúc cô nói câu ấy ánh mắt cũng giống hệt như bây giờ.

Bốn giờ sáng hôm nay Trương Nghi Đình xuất hiện cơn gò tử cung, lúc đến bệnh viện đã nở ba ngón tay.

Chỉ có điều hôm nay sự chú ý của cô đã bị người đàn ông đang nhàn nhã ngồi trên ghế xô pha chơi điện thoại hút lấy.

Giang Tuân nghe thấy ngẩng đầu ngó qua, ánh mắt hai người giao nhau trong khoảnh khắc.

Sao cô cứ có cảm giác mình vừa bị cười nhạo vậy chứ?

Giang Tuân nghe thấy ngẩng đầu ngó qua, ánh mắt hai người giao nhau trong khoảnh khắc.

Hơn nữa, anh cũng chẳng phải kiểu người sẽ nghe theo lời người khác.

“Tớ không dám hỏi thầy, sợ thầy chê tớ ngốc.” Cố Ảnh chớp chớp mắt, giả vờ đáng thương.

Giang Tuân ngồi vùi nửa người vào ghế xô pha, hai chân ung dung duỗi thẳng, tư thế biếng nhác.

Giang Tuân ngồi vùi nửa người vào ghế sô pha, hai chân ung dung duỗi thẳng, tư thế biếng nhác.

Hoàn toàn không ngờ sẽ gặp được anh ở nơi này, bước chân Cố Ảnh khựng lại.

“Anh có thể đứng đây chờ tôi một lát không?” Cố Ảnh nhanh chóng nói ra mục đích chính của mình: “Tôi để áo khoác trong phòng làm việc, đợi tôi đi lấy đưa trả anh nhé, tôi đã giặt sạch sẽ rồi.”

Dưới lớp khẩu trang cánh môi đỏ của Cố Ảnh mím chặt lại, sau đó rảo bước vào bên trong.

Dưới lớp khẩu trang cánh môi đỏ của Cố Ảnh mím chặt lại, sau đó rảo bước vào bên trong.

Nhìn nhau hai giây, anh lại điềm nhiên như không thu mắt tiếp tục cúi đầu xem điện thoại.

Giang Tuân nhìn cô, chợt nhớ về những ngày cấp ba, trong buổi học chính trên lớp hay giờ tự học ban đêm, cô sẽ ôm theo cả đống bài tập không biết giải đến hỏi anh, “Giang Tuân, cậu giảng lại giúp tớ bài tập này được không? Tớ không hiểu.”

“Bác sĩ Cố đến rồi?” Ngồi kế bên cửa ra vào là chồng của Trương Nghi Đình, vừa thấy Cố Ảnh đi vào anh ta mỉm cười đứng dậy, “Hôm nay vất vả cho em quá.”

Tin nhắn gửi đi buổi tối mấy hôm trước hệt hòn đá ném xuống biển khơi, người ta không thèm trả lời.

Ai ngờ khi vào đến phòng sinh, cô ấy hoàn toàn không biết cách dùng sức, bởi vì thời gian kéo dài quá lâu dẫn đến tình trạng suy thai cấp, không còn cách nào khác buộc phải chuyển sang sinh mổ.

“Cái gì?” Đường Khoa nghe không rõ, “Nếu không phải, vậy rốt cuộc mối quan hệ của hai tụi mày là gì?”

Ai ngờ khi vào đến phòng sinh, cô ấy hoàn toàn không biết cách dùng sức, bởi vì thời gian kéo dài quá lâu dẫn đến tình trạng suy thai cấp, không còn cách nào khác buộc phải chuyển sang sinh mổ.

Đường Khoa chỉ vào túi đồ trong tay anh: “Đồ này là cô ấy mua cho mày sao?”

Hai giờ chiều, như thường lệ Cố Ảnh đến kiểm tra khu buồng bệnh.

“......” Cô Cố, không phải chưa từng có ai gọi cô như thế, nhưng mà nghe cách xưng hô đấy từ miệng Giang Tuân, chẳng hiểu vì sao cảm thấy không cách nào thoải mái cho được.

Chờ Giang Tuân đi qua đứng trước mặt mình, cô gỡ khẩu trang, dò hỏi: “Mấy hôm trước tôi cầm áo khoác của anh, anh còn nhớ chứ?”

“Không gì đâu, đây là trách nhiệm của em mà.” Cố Ảnh mỉm cười quay sang, khoé mắt không tự chủ cứ liếc nhìn sang hướng nào đó.

Dưới lớp khẩu trang cánh môi đỏ của Cố Ảnh mím chặt lại, sau đó rảo bước vào bên trong.

Mẹ cô ấy ngồi bên cạnh thấy vậy, vội vàng lấy tăm bông thấm nước chấm lên môi dưới giúp cô ấy.

Thẩm Dập nhận bao lì xì, hỏi dồn: “Sao mày quen bác sĩ Cố vậy?”

Giang Tuân nghe thấy ngẩng đầu ngó qua, ánh mắt hai người giao nhau trong khoảnh khắc.

Giang Tuân nghe thấy buồn cười, “Vậy tớ đây cậu không sợ sao?”

Nhìn nhau hai giây, anh lại điềm nhiên như không thu mắt tiếp tục cúi đầu xem điện thoại.

Quà này Cố Ảnh đã chuẩn bị từ sớm, là một cái khoá trường thọ[2].

Lúc đấy Cố Ảnh đang chuẩn bị giao ban cho bác sĩ ca tối, sau khi nhận được tin ngay lập tức vào phòng phẫu thuật.

Trong phòng bệnh khoa sản thường xuyên sẽ có bạn bè thân thích của người bệnh đến thăm em bé, không lấy gì làm lạ, bình thường bọn cô chẳng quan tâm cứ thế mà đi lướt qua.

Dưới lớp khẩu trang cánh môi đỏ của Cố Ảnh mím chặt lại, sau đó rảo bước vào bên trong.

Hơi thở mát lạnh của người đàn ông dần tiến tới gần, bóng dáng cao ráo phủ lên người cô.

Phòng bên trong là nơi nghỉ ngơi của sản phụ và em bé.

Giang Tuân nghe thấy ngẩng đầu ngó qua, ánh mắt hai người giao nhau trong khoảnh khắc.

“Chị khỏe hơn chưa?” Cố Ảnh đi qua kiểm tra vết mổ Trương Nghi Đình, “Bình phục khá tốt đấy.”

“Vết mổ hơi đau xíu.” Gương mặt Trương Nghi Đình tái nhợt, giọng oán thán, “Em nói xem sao chị xui dữ vậy? Bị đau tới hai lần.”

Bốn giờ sáng hôm nay Trương Nghi Đình xuất hiện cơn gò tử cung, lúc đến bệnh viện đã nở ba ngón tay.

“Chị đừng nghĩ vậy mà, bình an cả là được rồi.” Cố Ảnh thở dài, “Dù gì chuyện này cũng đâu ai lường trước được.”

Kiểm tra xong hết tất cả phòng bệnh, chỉ còn lại căn phòng VIP cuối cùng, người ở bên trong đấy chính là Trương Nghi Đình.

“Sao lại vậy chứ?” Trương Nghi Đình rầu rĩ nói: “Lúc đó chị không còn chút sức lực nào hết, ngày thường đâu có yếu ớt như vậy.”

Nên mới khiến cô thấy sượng sùng.

“Cái này có liên quan gì tới yếu ớt hay không đâu, có thể do chị quá căng thẳng.” Cố Ảnh lấy trong túi áo ra một hộp quà nhỏ nhắn xinh xinh để trên tủ đầu giường, “Quà gặp mặt cho Táo Nhỏ đây nha.”

Bởi vì hôm nay là đêm bình an, nên Trương Nghi Đình lấy tên mụ cho em bé là Táo Nhỏ.[1]

Quà này Cố Ảnh đã chuẩn bị từ sớm, là một cái khoá trường thọ[2].

Lúc đấy Cố Ảnh đang chuẩn bị giao ban cho bác sĩ ca tối, sau khi nhận được tin ngay lập tức vào phòng phẫu thuật.

Cố Ảnh cũng kiến nghị cô ấy sinh thường.Hiện giờ đã đụng mặt anh ở đây, áo khoác cũng mới vừa được tiệm giặt ủi gửi đến bệnh viện, Cố Ảnh không muốn bỏ qua cơ hội này nữa.Kiểm tra xong hết tất cả phòng bệnh, chỉ còn lại căn phòng VIP cuối cùng, người ở bên trong đấy chính là Trương Nghi Đình.[1] Người Trung Quốc thường gọi đêm 24/12 là đêm Bình An. Dù không phải truyền thống, họ vẫn kỷ niệm ngày này một cách đặc biệt bằng cách gửi tặng nhau những quả táo màu đỏ bắt mắt. Trong tiếng Trung, quả táo được phát âm là “Píng guǒ”, đồng âm với chữ Bình trong từ đêm Bình An “Píng’ān yè”.

Lúc Cố Ảnh bước vào, có vài người đang ngồi trên ghế xô pha ngoài phòng khách.

Giang Tuân hơi nhướng mi, rồi sau đó bỏ điện thoại xuống đứng lên.

Cố Ảnh trộm nhìn sắc mặt anh, anh nghe cô nói xong thì rơi vào trầm ngâm, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Cô vừa định hỏi lại lần nữa, thì đã thấy Giang Tuân bật cười khó hiểu, “Được thôi.”[2] Khoá trường thọ: biểu tượng của sự may mắn trong văn hoá Phương Đông, mang ý nghĩa phúc khí của trăm nhà sẽ tập trung vào người mang theo.

“Không gì đâu, đây là trách nhiệm của em mà.” Cố Ảnh mỉm cười quay sang, khoé mắt không tự chủ cứ liếc nhìn sang hướng nào đó.

Hoàn toàn không ngờ sẽ gặp được anh ở nơi này, bước chân Cố Ảnh khựng lại.

“Chị thay Táo Nhỏ cảm ơn dì Cố Ảnh nhiều nhé.” Chưa kịp mỉm cười đáp lại thì gương mặt Trương Nghi Đình đã cứng đờ, “Ây da, đau chết mất.”

“Chị đừng cử động, nói ít thôi.” Cố Ảnh bấm ống bơm giảm đau giúp cô ấy, “Trong vòng sáu tiếng chị không được uống nước đâu đấy, lo mà tiết kiệm nước bọt đi.”

Trương Nghi Đình liếm đôi môi khô khốc, ngoan ngoãn nằm yên.

Mẹ cô ấy ngồi bên cạnh thấy vậy, vội vàng lấy tăm bông thấm nước chấm lên môi dưới giúp cô ấy.

“Mà hình như cũng sắp được sáu tiếng rồi.” Cố Ảnh bước đến nôi trẻ em đổi đầu cho bé Táo Nhỏ đang nằm trong đấy, “Chờ thêm lát nữa chị bảo chồng chị giúp chị trở mình đi, sau khi xì hơi thì có thể ăn được rồi.”

Cô bước đến bên giường kiểm tra bình truyền dịch, vờ như lơ đãng hỏi: “Mấy người ngồi ngoài kia là bạn chị sao?”

Hai tay bỏ trong túi áo của cô khẽ nắm, giương mắt lên chống chế lại ánh mắt thâm sâu khó lường của anh, nhất thời chẳng biết nên đáp trả thế nào.

“Hả?” Trương Nghi Đình ngây ra một chốc mới phản ứng trở lại, “À, họ là bạn cùng phòng thời đại học của chồng chị, bạn chí cốt ấy.”

Cố Ảnh: “......”

Cố Ảnh nhấc chân bước sang đấy.

Ai ngờ khi vào đến phòng sinh, cô ấy hoàn toàn không biết cách dùng sức, bởi vì thời gian kéo dài quá lâu dẫn đến tình trạng suy thai cấp, không còn cách nào khác buộc phải chuyển sang sinh mổ.

Cô ấy nói xong, hỏi thêm: “Không được ở quá lâu sao?”

“Dạ đâu có.” Trong nháy mắt vẻ mặt Cố Ảnh trở nên mất tự nhiên, “Chỉ cần không ồn đến chị và em bé là được rồi.”

Cô bước đến bên giường kiểm tra bình truyền dịch, vờ như lơ đãng hỏi: “Mấy người ngồi ngoài kia là bạn chị sao?”

Tránh để cô ấy nói chuyện quá nhiều, Cố Ảnh kiểm tra xong, sau khi dặn dò thêm mấy việc cần chú ý thì đi khỏi phòng bệnh.

Khi cô nói câu này, đôi mắt hạnh trong veo ngời sáng, ẩn chứa sự trông mong.

Lại đi qua phòng khách một lần nữa, Cố Ảnh thả chậm bước chân.

“Mà hình như cũng sắp được sáu tiếng rồi.” Cố Ảnh bước đến nôi trẻ em đổi đầu cho bé Táo Nhỏ đang nằm trong đấy, “Chờ thêm lát nữa chị bảo chồng chị giúp chị trở mình đi, sau khi xì hơi thì có thể ăn được rồi.”

Lúc này cô đeo khẩu trang, phỏng Giang Tuân không nhận ra cô.

Hết chương 05

Tin nhắn gửi đi buổi tối mấy hôm trước hệt hòn đá ném xuống biển khơi, người ta không thèm trả lời.

Hai giờ chiều, như thường lệ Cố Ảnh đến kiểm tra khu buồng bệnh.

Trương Nghi Đình liếm đôi môi khô khốc, ngoan ngoãn nằm yên.

Không biết do không thấy hay vốn dĩ không thèm quan tâm cô.

Sau đấy Cố Ảnh không gửi thêm tin nhắn hay gọi điện đến, sợ làm phiền anh.

“À.” Giang Tuân trả lời lấy lệ, “Tôi không để ý.”

Hiện giờ đã đụng mặt anh ở đây, áo khoác cũng mới vừa được tiệm giặt ủi gửi đến bệnh viện, Cố Ảnh không muốn bỏ qua cơ hội này nữa.

Với ánh sáng mờ ảo ở cầu thang, thoáng chốc bầu không khí trở nên căng thẳng.

Vì thế khi đã đi đến trước cửa, cô đứng lại, quay sang.

“Giang Tuân.”

Sau ngần ấy năm xa cách, đây là lần đầu tiên mình gọi tên anh, Cố Ảnh có cảm giác dường như đã qua mấy đời rồi vậy.

Giang Tuân nghe thấy ngẩng đầu ngó qua, ánh mắt hai người giao nhau trong khoảnh khắc.

Giang Tuân chầm chậm ngẩng đầu, mặt không cảm xúc.

Hết chương 05

Thai phụ đấy là người quen của cô, tên Trương Nghi Đình, là chị tiền bối hồi cô còn du học nước ngoài, hai tháng vừa qua khám thai định kì đều do một tay cô đảm nhận.

Trái lại là hai người ngồi bên cạnh anh, Đường Khoa và Thẩm Dập tỏ vẻ ngạc nhiên, nhìn cô rồi lại liếc sang Giang Tuân, dường như trên mặt viết rành rành “Ôi mẹ ơi, hai người biết nhau sao.”

“Có chuyện gì?” Nhìn cô hai giây rồi thôi, Giang Tuân thờ ơ hỏi.

“Anh có thể ra ngoài một lúc không?” Cố Ảnh bị thái độ xa cách đấy của anh ảnh hưởng, giọng trở nên căng thẳng.

Nhưng mà Cố Ảnh căng thẳng không chỉ vì thái độ của Giang Tuân, mà còn vì biểu cảm trên gương mặt hai người ngồi bên cạnh anh.

Họ từ vẻ ngạc nhiên ban đầu chuyển sang soi xét, rồi biến thành sự hứng thú tìm tòi nghiên cứu nghe hóng chuyện.

Nên mới khiến cô thấy sượng sùng.

Hoàn toàn không ngờ sẽ gặp được anh ở nơi này, bước chân Cố Ảnh khựng lại.

Giang Tuân hơi nhướng mi, rồi sau đó bỏ điện thoại xuống đứng lên.

Cái liếc mắt ấy khiến cô rụt tay về.

Thấy anh đứng dậy, Cố Ảnh thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cô dẫn đầu ra khỏi phòng bệnh, đi đến lối rẽ vào cầu thang bộ ở phía đối diện.

Ai ngờ khi vào đến phòng sinh, cô ấy hoàn toàn không biết cách dùng sức, bởi vì thời gian kéo dài quá lâu dẫn đến tình trạng suy thai cấp, không còn cách nào khác buộc phải chuyển sang sinh mổ.

Chờ Giang Tuân đi qua đứng trước mặt mình, cô gỡ khẩu trang, dò hỏi: “Mấy hôm trước tôi cầm áo khoác của anh, anh còn nhớ chứ?”

Giang Tuân cụp mắt, cười chọc ghẹo, “Bộ dạng cô Cố đêm đó quả thật có chút khó quên.”

“......” Cô Cố, không phải chưa từng có ai gọi cô như thế, nhưng mà nghe cách xưng hô đấy từ miệng Giang Tuân, chẳng hiểu vì sao cảm thấy không cách nào thoải mái cho được.

Một lát sau, tầm mắt Giang Tuân quét thấy hàng mi cô khẽ run, anh cười nhạt, ngay sau đấy xoay người rời khỏi cầu thang.

Ấy cũng có nghĩa là ngay từ đầu anh đã nhận ra mình, trái lại mình thật buồn cười khi hôm trước đã gửi tin nhắn đó cho anh.

Kiểm tra xong hết tất cả phòng bệnh, chỉ còn lại căn phòng VIP cuối cùng, người ở bên trong đấy chính là Trương Nghi Đình.

“Hai ngày trước tôi có gửi tin nhắn cho anh hỏi cách trả lại áo, nhưng không thấy anh trả lời,” Cố Ảnh nói xong rồi bổ sung thêm một câu: “Có tấm danh thiếp trong túi áo khoác, tôi thấy số điện thoại của anh trên đấy.”

“À.” Giang Tuân trả lời lấy lệ, “Tôi không để ý.”

“Chị đừng cử động, nói ít thôi.” Cố Ảnh bấm ống bơm giảm đau giúp cô ấy, “Trong vòng sáu tiếng chị không được uống nước đâu đấy, lo mà tiết kiệm nước bọt đi.”

Thái độ này của anh không khỏi nhắc Cố Ảnh nhớ lại lời trước đó của Lý Tư Di: Thật sự cách nói chuyện của Giang Tuân nghe rất không thân thiện.

“Bác sĩ Cố đến rồi?” Ngồi kế bên cửa ra vào là chồng của Trương Nghi Đình, vừa thấy Cố Ảnh đi vào anh ta mỉm cười đứng dậy, “Hôm nay vất vả cho em quá.”

Cố Ảnh cũng kiến nghị cô ấy sinh thường.

Tuy rằng hồi học cấp ba cách nói chuyện của anh vẫn lạnh nhạt hờ hững, nhưng cảm giác hiện giờ lại không giống vậy.

Khi ấy chỉ nghĩ đơn giản rằng do tính cách anh vốn đã vậy, nên chưa bao giờ thấy gì đó không thoải mái.

Lần nữa gặp lại Giang Tuân là vào ngày trước lễ Giáng Sinh.

Chẳng lẽ hành vi hiện giờ của mình khiến anh hiểu lầm?

“Anh có thể đứng đây chờ tôi một lát không?” Cố Ảnh nhanh chóng nói ra mục đích chính của mình: “Tôi để áo khoác trong phòng làm việc, đợi tôi đi lấy đưa trả anh nhé, tôi đã giặt sạch sẽ rồi.”

“Anh có thể ra ngoài một lúc không?” Cố Ảnh bị thái độ xa cách đấy của anh ảnh hưởng, giọng trở nên căng thẳng.

Khi cô nói câu này, đôi mắt hạnh trong veo ngời sáng, ẩn chứa sự trông mong.

Giang Tuân nhìn cô, chợt nhớ về những ngày cấp ba, trong buổi học chính trên lớp hay giờ tự học ban đêm, cô sẽ ôm theo cả đống bài tập không biết giải đến hỏi anh, “Giang Tuân, cậu giảng lại giúp tớ bài tập này được không? Tớ không hiểu.”

Giang Tuân như thường lệ không xem qua đã từ chối thẳng, “Sao cậu không hỏi thầy.”

“Tớ không dám hỏi thầy, sợ thầy chê tớ ngốc.” Cố Ảnh chớp chớp mắt, giả vờ đáng thương.

Giang Tuân nghe thấy buồn cười, “Vậy tớ đây cậu không sợ sao?”

“Cậu thì không.” Lúc cô nói câu ấy ánh mắt cũng giống hệt như bây giờ.

“Chị đừng nghĩ vậy mà, bình an cả là được rồi.” Cố Ảnh thở dài, “Dù gì chuyện này cũng đâu ai lường trước được.”

Giang Tuân không thèm ngước mắt, dùng hành động trả lời bọn họ “Mẹ lũ chúng mày đừng làm phiền ông nữa, ông không rảnh trình báo”.

Cố Ảnh trộm nhìn sắc mặt anh, anh nghe cô nói xong thì rơi vào trầm ngâm, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Cô vừa định hỏi lại lần nữa, thì đã thấy Giang Tuân bật cười khó hiểu, “Được thôi.”

[1] Người Trung Quốc thường gọi đêm 24/12 là đêm Bình An. Dù không phải truyền thống, họ vẫn kỷ niệm ngày này một cách đặc biệt bằng cách gửi tặng nhau những quả táo màu đỏ bắt mắt. Trong tiếng Trung, quả táo được phát âm là “Píng guǒ”, đồng âm với chữ Bình trong từ đêm Bình An “Píng’ān yè”.

Tiếng cười đấy nghe như trào phúng vừa như đang tự giễu, chung quy không hề vui vẻ.

“Vậy giờ tôi đi lấy ngay, nhanh thôi.” Cố Ảnh bỏ lại câu đấy rồi thì xoay người chạy đi.

Buồng bệnh cách phòng khám bệnh một khoảng khá xa, Cố Ảnh dùng tốc độ nhanh nhất chạy về văn phòng lấy áo khoác, rồi ngay lập tức quay lại không dám chậm trễ một giây.

Trở lại tầng khu nằm viện của khoa sản, Cố Ảnh cầm theo túi đựng áo khoác định bước vào phòng VIP, trước khi gõ cửa cô theo bản năng nghiêng người nhìn thoáng về hướng ngoặt vào cầu thang.

Thái độ này của anh không khỏi nhắc Cố Ảnh nhớ lại lời trước đó của Lý Tư Di: Thật sự cách nói chuyện của Giang Tuân nghe rất không thân thiện.

Cái liếc mắt ấy khiến cô rụt tay về.

Trái lại là hai người ngồi bên cạnh anh, Đường Khoa và Thẩm Dập tỏ vẻ ngạc nhiên, nhìn cô rồi lại nhìn Giang Tuân, dường như trên mặt viết rành rành “Tôi tàng hình, hai người cứ tự nhiên.”

Từ góc này, có thể nhìn thấy vạt áo của Giang Tuân.

Lúc đấy Cố Ảnh đang chuẩn bị giao ban cho bác sĩ ca tối, sau khi nhận được tin ngay lập tức vào phòng phẫu thuật.

Cố Ảnh nhấc chân bước sang đấy.

Ở góc cầu thang, người đàn ông vẫn đứng nguyên tư thế như trước khi cô rời đi, lưng tựa vào vách tường, ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt xuống khắc hoạ xương hàm dưới của anh, đường góc cạnh rõ ràng.

“Đây.” Cố Ảnh bước đến trước mặt anh đưa túi đựng áo khoác sang, thuận miệng nói: “Tôi tưởng anh quay lại phòng bệnh rồi.”

“Chẳng phải cô bảo tôi chờ ở đây sao?” Giang Tuân nhướng mày, “Vừa mới nói xong đó đã quên luôn rồi sao?”

Lúc Cố Ảnh bước vào, có vài người đang ngồi ghế trên sô pha ngoài phòng khách.

“......” Ý của cô là sợ anh sẽ đi khỏi bệnh viện, chứ không phải bắt anh đứng đây chờ.

Hơn nữa, anh cũng chẳng phải kiểu người sẽ nghe theo lời người khác.

Thẩm Dập nhìn anh chằm chặp: “Mày với bác sĩ Cố là quan hệ như nào đấy?”

Lúc Cố Ảnh bước vào, có vài người đang ngồi ghế trên sô pha ngoài phòng khách.

Có lẽ hai lần ba bận bị thái độ không mấy thân thiện đấy của anh kích thích, Cố Ảnh bật thốt ra: “Tôi không nghĩ anh ngoan tới vậy.”

Với ánh sáng mờ ảo ở cầu thang, thoáng chốc bầu không khí trở nên căng thẳng.

Ai ngờ khi vào đến phòng sinh, cô ấy hoàn toàn không biết cách dùng sức, bởi vì thời gian kéo dài quá lâu dẫn đến tình trạng suy thai cấp, không còn cách nào khác buộc phải chuyển sang sinh mổ.

Giang Tuân đơ mặt ra, bị câu này chọc tức cười.

Chẳng mấy khi nghe được Cố Ảnh buông lời cạnh khoé người khác thế này, anh bỗng bước lên trước mấy bước về phía cô.

Giang Tuân tuỳ tay ném túi đồ trên tay xuống xô pha, lấy ví da ra móc một bao lì xì màu đỏ với câu chúc “Thông minh lanh lợi” đưa cho Thẩm Dập, “Cầm này.”

[3] 白月光 (Ánh trăng sáng): ám chỉ bản thân ái mộ một người nhưng không được ở bên, giống như ánh trăng sáng chỉ có thể ngắm nhìn nhưng lại xa vời không thể nào với tới.

Hơi thở mát lạnh của người đàn ông dần tiến tới gần, bóng dáng cao ráo phủ lên người cô.

Cố Ảnh không kịp lùi về sau thì đã nghe được giọng anh khẽ khàng hỏi: “Tôi ngoan?”

Nhìn nhau hai giây, anh lại điềm nhiên như không thu mắt tiếp tục cúi đầu xem điện thoại.

Khoảng cách này của hai người đan xen giữa khuôn phép và ám muội.

Hai giờ chiều, như thường lệ Cố Ảnh đến kiểm tra khu buồng bệnh.

Giọng điệu của anh nghe như đang hỏi mà cũng giống như đang tức tối chất vấn lại cô.

Ấy cũng có nghĩa là ngay từ đầu anh đã nhận ra mình, trái lại mình thật buồn cười khi hôm trước đã gửi tin nhắn đó cho anh.

Cố Ảnh ngả người ra sau, dù gì lời mới nãy của cô rành rành là cố tình khiêu khích.

Hai tay bỏ trong túi áo của cô khẽ nắm, giương mắt lên chống chế lại ánh mắt thâm sâu khó lường của anh, nhất thời chẳng biết nên đáp trả thế nào.

Giang Tuân như thế này gây cảm giác áp lực trước giờ chưa từng có cho cô, nhưng mà giờ đây chẳng hiểu sao cô không muốn cam phận hèn nữa.

Sự im lặng và ánh mắt chẳng hề tránh né này của cô như đang tạo thành thế đối đầu trong thinh lặng.

Một lát sau, tầm mắt Giang Tuân quét thấy hàng mi cô khẽ run, anh cười nhạt, ngay sau đấy xoay người rời khỏi cầu thang.

“Chị khỏe hơn chưa?” Cố Ảnh đi qua kiểm tra vết mổ Trương Nghi Đình, “Bình phục khá tốt đấy.”

Cố Ảnh: “......”

Sao cô cứ có cảm giác mình vừa bị cười nhạo vậy chứ?

Giang Tuân quay trở lại buồng bệnh, vừa vào phòng khách thì Đường Khoa và Thẩm Dập đã sốt sắng vây lấy anh.

“Bác sĩ Cố đến rồi?” Ngồi kế bên cửa ra vào là chồng của Trương Nghi Đình, vừa thấy Cố Ảnh đi vào anh ta mỉm cười đứng dậy, “Hôm nay vất vả cho em quá.”

May mà mổ kịp thời, mẹ con bình an.

Thẩm Dập nhìn anh chằm chặp: “Mày với bác sĩ Cố là quan hệ như nào đấy?”

Thai phụ đấy là người quen của cô, tên Trương Nghi Đình, là chị tiền bối hồi cô còn du học nước ngoài, hai tháng vừa qua khám thai định kì đều do một tay cô đảm nhận.

Đường Khoa chỉ vào túi đồ trong tay anh: “Đồ này là cô ấy mua cho mày sao?”

Giang Tuân tuỳ tay ném túi đồ trên tay xuống xô pha, lấy ví da ra móc một bao lì xì màu đỏ với câu chúc “Thông minh lanh lợi” đưa cho Thẩm Dập, “Cầm này.”

Thẩm Dập nhận bao lì xì, hỏi dồn: “Sao mày quen bác sĩ Cố vậy?”

Ai ngờ khi vào đến phòng sinh, cô ấy hoàn toàn không biết cách dùng sức, bởi vì thời gian kéo dài quá lâu dẫn đến tình trạng suy thai cấp, không còn cách nào khác buộc phải chuyển sang sinh mổ.

“Có phải cô nương nhà người ta đang đeo đuổi mày không?” Đường Khoa nói: “Thẩm Dập nói bác sĩ Cố luôn điềm tĩnh đúng mực, ban nãy nói chuyện với mày nghe e dè tới vậy, có phải mày đùa bỡn với người ta không?”

Kiểm tra xong hết tất cả phòng bệnh, chỉ còn lại căn phòng VIP cuối cùng, người ở bên trong đấy chính là Trương Nghi Đình.

Người Giang Tuân cứng ngắc, anh cười khẩy: “Không đến lượt tao đùa.”

“Cái gì?” Đường Khoa nghe không rõ, “Nếu không phải, vậy rốt cuộc mối quan hệ của hai tụi mày là gì?”

“Cái này có liên quan gì tới yếu ớt hay không đâu, có thể do chị quá căng thẳng.” Cố Ảnh lấy trong túi áo ra một hộp quà nhỏ nhắn xinh xinh để trên tủ đầu giường, “Quà gặp mặt cho Táo Nhỏ đây nha.”

“Bạn cùng lớp hồi cấp ba.” Dường như khó chịu vì mấy câu hỏi dồn dập tới, Giang Tuân nhả ra mấy chữ rồi lại cầm điện thoại lên, rõ ràng bộ dạng đấy như không muốn nhắc đến chủ đề này nữa khiến cho cơn tò mò của hai người kia lên đến đỉnh điểm.

“Mối tình đầu?” Thẩm Dập hỏi.

“Ánh trăng sáng?”[3] Đường Khoa đoán.

“Tôi ngoan?”

Giang Tuân không thèm ngước mắt, dùng hành động trả lời bọn họ “Mẹ lũ chúng mày đừng làm phiền ông nữa, ông không rảnh trình báo”.

Đường Khoa nhìn anh vài giây, chợt ánh mắt loé lên, “Tao đi hỏi Đan Hạo Thiên.”

Đan Hạo Thiên cũng là bạn cùng lớp hồi cấp ba của Giang Tuân, nếu hai người này có gì đó với nhau, chắc chắn anh ta biết.

Giang Tuân nghe anh ta lảm nhảm, khẽ nhíu mày, đến cùng vẫn không hé nửa lời.

“Có phải cô nương nhà người ta đang đeo đuổi mày không?” Đường Khoa nói: “Thẩm Dập nói bác sĩ Cố luôn điềm tĩnh đúng mực, ban nãy nói chuyện với mày nghe e dè tới vậy, có phải mày đùa bỡn với người ta không?”Cô bước đến bên giường kiểm tra bình truyền dịch, vờ như lơ đãng hỏi: “Mấy người ngồi ngoài kia là bạn chị sao?”[3] 白月光 (Ánh trăng sáng): ám chỉ bản thân ái mộ một người nhưng không được ở bên, giống như ánh trăng sáng chỉ có thể ngắm nhìn nhưng lại xa vời không thể nào với tới.

Hơn nữa, anh cũng chẳng phải kiểu người sẽ nghe theo lời người khác.Cố Ảnh ngả người ra sau, dù gì lời mới nãy của cô rành rành là cố tình khiêu khích.Sự im lặng và ánh mắt chẳng hề tránh né này của cô như đang tạo thành thế đối đầu trong thinh lặng.Hết chương 05