Biên tập: Mèo
“Chẳng phải tối qua dữ dằn lắm sao? Sao giờ nhát vậy?”
Thời gian như ngừng trôi.
Giờ phút này đây, thực lòng Cố Ảnh rất muốn quay trở về đêm qua bịt miệng mình lại.
Cô cố trấn tĩnh, cuối cùng quyết định giả ngơ: “Ý anh là sao? Anh…… Đang nói gì vậy?”
“Vậy thì ngẩng đầu lên.” Tay Giang Tuân ôm eo cô siết mạnh hơn: “Nhìn anh này.”
Cố Ảnh buộc phải ngẩng đầu, vẻ mặt thoạt nhìn vẫn điềm tĩnh.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hôm Nay, Vợ Chồng Cậu Ba Bỏ Nhau Chưa?
2. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
3. Gặp Em Đúng Lúc
4. Cô Vợ Hờ Của Cố Tổng
=====================================
Nhìn nhau giây lát, bất chợt Giang Tuân bật cười: “Coi ra phải chuốc rượu em thì em mới nhớ ra được.”
“……”
“Thế nhưng em mà uống rượu rồi thì anh lại phải hầu hạ em, thôi thì để anh nhắc lại cho em nhớ nhé.” Giang Tuân nhìn vào mắt cô, dửng dưng cất lời: “Tối qua em khá nhiệt tình, ôm anh đòi gọi chồng ơi, rồi còn đòi lột quần áo anh ——”
“Giang Tuân.” Thật sự Cố Ảnh không cách nào nghe anh bịa tiếp nữa, lúng ta lúng túng ngắt lời anh: “Em nhớ rồi.”
Thay vì tiếp tục đội vài cái nồi không có thật, chi bằng thành thật thừa nhận việc mình đã làm.
“Nhớ rồi à.” Giọng Giang Tuân du dương trầm bổng: “Thế những chuyện khác thì sao?”
“Chuyện khác là chuyện gì?” Ánh mắt Cố Ảnh lảng đi.
“Thí dụ như đưa thẻ phòng cho anh, chủ động hôn anh, rồi còn hỏi anh ——”
“Nhớ rồi, nhớ rồi.” Cố Ảnh ngắt lời anh lần nữa, khuôn mặt nóng bừng như sắp nổ tung: “Em nhớ hết rồi.”
“Nhớ hết thì được rồi.” Trong đôi mắt đen sâu hút của Giang Tuân lấp ló nụ cười: “Nào nói nghe xem, em muốn làm cái nào trước?”
“Hay để lần sau nhé?” Cố Ảnh liếm môi, khó nhọc nói: “Bây giờ em muốn đi tắm.”
“Để lần sau gọi chồng cũng được.” Giang Tuân nắm tay cô chậm rãi di chuyển xuống: “Sẵn dịp này hay là cho em ngắm cơ bụng trước nhé?”
Bàn tay Cố Ảnh cuộn chặt thành nắm, cứng đờ không nhúc nhích.
Thấy cả người cô cứng ngắc, Giang Tuân ung dung buông cô ra, lùi người ra xa: “Thôi thì chờ em tắm xong cũng được.”
“Để lần sau nhé.” Thấy tay anh dời khỏi eo mình, lập tức Cố Ảnh xoay người quay lưng về phía anh: “Em phải chuẩn bị tâm lí đã.”
Giang Tuân chăm chú nhìn cô nàng tóc tai bù xù với trí tưởng tượng phong phú kia, lẳng lặng cong môi cười: “Mất bao lâu đây?”
“……” Cố Ảnh nhích người về phía trước, đồng thời chậm rãi đưa tay tốc chăn lên: “Giờ còn sớm mà, anh ngủ thêm lát nữa đi.”
Tay Giang Tuân chống đầu, để mặc Cố Ảnh xuống giường, hững hờ nói: “Chẳng phải tối qua dữ dằn lắm sao? Sao giờ nhát vậy?”
“……” Cố Ảnh xuống giường suôn sẻ, ôm theo quần áo vọt về hướng phòng tắm.
Đến khi cô tắm xong quay trở ra thì phát hiện người ban đầu vẫn nằm trên giường đã mặc quần áo chỉnh tề tự lúc nào, đang ngồi trên xô pha xem điện thoại.
“Sao anh không ngủ thêm đi?” Cố Ảnh đi ra phòng khách nhỏ, thuận miệng hỏi: “Không mệt sao?”
Giang Tuân cất điện thoại, giương mắt: “Anh đã làm gì đâu?”
“Hở?”
“Chẳng phải em hỏi anh có mệt không sao?” Giang Tuân biếng nhác tựa người ra ghế xô pha, hơi nhướng mày: “Em đâu cho anh cơ hội đó.”
“……” Bây giờ không còn nằm trên giường nữa, hai người lại cách nhau một khoảng an toàn, lá gan Cố Ảnh cũng to hơn, cô nói: “Chẳng phải tối qua em đã cho anh cơ hội rồi sao.”
“……”
Cố Ảnh giả vờ điềm nhiên bước đến rót nước uống: “Tại anh không chịu nắm bắt thôi.”
“Được lắm.” Giang Tuân gật gù từ tốn, cười khẽ mấy tiếng.
Nghe thấy hai chữ đấy, mi mắt Cố Ảnh máy nhẹ, dự cảm có điều không lành sắp xảy ra.
Quả nhiên, lúc cô uống nước xong đi ngang ghế xô pha, cổ tay bị người tóm chặt, đối phương hơi tăng lực kéo một cái cô đã yên vị trên đùi anh.
“Em nghĩ anh không dám làm gì em hả?” Giang Tuân nắm lấy cằm cô, gương mặt chầm chậm xáp lại: “Giờ làm vẫn kịp đấy.”
Chữ cuối cùng biến mất giữa hai đầu môi.
Phút chốc hơi thở Cố Ảnh bị cướp lấy.
Rõ ràng Giang Tuân dùng nụ hôn này để trừng phạt cô nên động tác chẳng hề dịu dàng chút nào.
Cố Ảnh chỉ biết vòng tay ôm cổ anh, đáp ứng đòi hỏi từ anh.
Chẳng biết qua bao lâu, rốt cuộc Giang Tuân cũng thả cô ra.
Ngay khi cô cho rằng mọi chuyện đã kết thúc, môi Giang Tuân lướt xuống cổ cô, in xuống từng nụ hôn nhẹ mạnh luân phiên.
Hơn nữa nó có chiều hướng dần đi xuống.
Cố Ảnh rụt người ra sau: “Giang Tuân.”
“Hửm?” Giang Tuân nghiêng đầu gặm cắn xương đòn cô.
Âm cuối Cố Ảnh nói nghe hơi thào thào: “Em đói bụng.”
Giang Tuân ngừng động tác, cằm gác lên vai cô, cười lên mấy tiếng: “Nhát cáy.”
Tầm hơn mười phút sau, hai người có mặt tại nhà hàng của khách sạn nằm ở tầng ba.
Tại đây Cố Ảnh gặp được một vài người quen, đó là Dương Kiệt và Đường Khoa.
“Ơ kìa, giờ chưa đến chín giờ nữa mà.” Lúc hai người đi ngang mặt Đường Khoa, anh ta giả bộ xem giờ: “Sao xuống sớm thế?”
Giang Tuân ngó lơ câu chọc ghẹo của anh ta, dẫn Cố Ảnh đến chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ: “Em ngồi đây đi, muốn ăn gì để anh đi lấy.”
“Lấy giúp em bát cháo.” Cố Ảnh đáp.
“Không phải em bảo đói sao?” Giang Tuân buồn cười hỏi: “Mỗi bát cháo mà đủ no à?”
“……” Mắt Cố Ảnh lảng đi: “Vậy lấy thêm cho em một quả trứng đi.”
Một lát sau, Giang Tuân bê đến cho cô kha khá món: “Người không được bao cân thịt mà còn định ăn kiêng sao?”
“…… Tối qua em uống rượu nên giờ cứ thấy ăn không vô.” Cố Ảnh bưng bát cháo lên hớp một ngụm.
“Lần sau còn uống nữa không?” Giang Tuân nhẹ giọng hỏi.
“Xem tình hình đã.” Cố Ảnh cầm quả trứng gà lên bắt đầu bóc vỏ.
“……”
Đang ăn sáng được nửa chừng, Đường Khoa bước đến hỏi họ ăn xong có muốn đi chơi cùng luôn không.
“Không đi đâu.” Giang Tuân trả lời: “Bọn tao bận hẹn hò rồi.”
Cố Ảnh: “……”
Đường Khoa: “……”
Đường Khoa câm nín bỏ đi.
Ăn xong, hai người ra khỏi khách sạn, khoé môi Cố Ảnh không khỏi nhếch lên: “Mình đi hẹn hò ở đâu thế?”
“Công viên trò chơi.” Tay Giang Tuân vỗ về đỉnh đầu cô: “Hôm nay dẫn em đến đó vui chơi cả ngày cho thoả thích.”
Cố Ảnh ngẩn người, một thoáng qua đi, cô hỏi tiếp: “Anh vẫn còn nhớ à?”
Hôm 1 tháng mười sinh nhật cô, Giang Tuân tặng cho cô cả thùng quà to, anh hỏi cô còn thích món quà nào khác hay là còn nguyện vọng nào mà lúc nhỏ chưa thực hiện được không.
Cố Ảnh trả lời rằng muốn đến công viên chơi, Giang Tuân bảo sẽ dẫn cô đi ngay lúc đó.
Nhưng hôm đó trời đã tối, Cố Ảnh nghĩ rằng có đi thì cũng không chơi được lâu, bèn bảo để sau này nếu gặp dịp cô muốn đến công viên chơi cả ngày.
“Tất nhiên, không phải anh đã đồng ý với em rồi sao?” Giang Tuân dắt tay cô dạo bước ven đường: “Việc anh đã hứa, trước nay luôn giữ lời mà.”
Trái tim Cố Ảnh xao động không yên.
Hình như đây không phải lần đầu tiên cô nghe thấy những lời này từ miệng Giang Tuân.
*
Sau lễ khai giảng vào học kì I năm lớp 12, nhờ làm thêm tại Cam Tuyết nên cô để dành được ít tiền, hơn nữa có Cố Từ kề cạnh săn sóc cô từng chút, những cảm xúc tiêu cực khi bị vứt bỏ lần hai được xoa dịu phần nào.
Lúc đi học, cô dần dần lấy lại được dáng vẻ hoạt bát trước đây của mình, thái độ đối với Giang Tuân đồng thời cải thiện đôi chút.
Khi đó hai người vẫn ngồi cùng bàn, sau khi tâm trạng đã tốt hơn, cô không cố tình giữ khoảng cách với Giang Tuân nữa, lại bắt đầu hỏi bài anh, tìm anh mượn đồ linh tinh.
Thế nhưng những ngày tháng như thế không kéo dài được lâu, một hôm nọ tan học trở về cô nhi viện, mẹ viện trưởng gọi Cố Ảnh vào văn phòng, bà nói với cô về chuyện có người muốn tài trợ cho cô ra nước ngoài.
Lúc đấy phản ứng đầu tiên của Cố Ảnh chính là từ chối.
Cô không muốn đi.
Khi đó cô chưa từng rời khỏi Vân Thành, làm sao dám một thân một mình xuất ngoại. Không thông thạo tiếng nước ngoài, không quen biết bất kì ai, ngẫm nghĩ thì khó mà chấp nhận được.
Cố Ảnh nói cho mẹ viện trưởng nghe suy nghĩ của mình, đồng thời cam đoan rằng sau khi vào đại học cô có thể tự mình trang trải cuộc sống.
Dĩ nhiên, Cố Từ không ép cô, song bà vẫn nhắc nhở cô rằng cơ hội này là hiếm có, bảo cô nhất định phải suy nghĩ thật kĩ càng.
Suy đi tính lại hai ngày, cô vẫn giữ nguyên suy nghĩ đấy, vì vậy cô bảo với mẹ viện trưởng từ chối ý tốt của bên kia hộ mình.
Nhưng qua mấy hôm, bên tài trợ cử người đến cô nhi viện tìm cô. Người đó là chú Ngụy mà cô đã từng nhắc đến trước đấy, ông ấy trò chuyện với cô rất lâu.
Cũng chính vào ngày hôm đó, cô quyết định xuất ngoại.
Một ngày sau khi Cố Ảnh quyết định xuất ngoại, vào tiết thứ tư giờ thể dục, cô vừa chạy hết một vòng 800 mét thì trước mắt bỗng xuất hiện một chai nước.
Cô nhìn theo bàn tay với từng khớp xương rõ ràng, bắt gặp gương mặt hết sức điển trai của cậu bạn dưới ánh mặt trời lộ rõ vẻ bực dọc.
Cố Ảnh nhận chai nước, hạ thấp giọng nói tiếng cảm ơn.
“Sao hả?” Môi Giang Tuân khẽ nhếch lên: “Chạy có 800 mét mà sao ỉu xìu vậy?”
“Đâu có.” Cố Ảnh cầm chai nước, ngập ngừng đưa tay chỉ về một hướng khác: “Nếu cậu đã nói xong rồi, vậy tớ đi tìm Ngữ Mộng đây?”
“Chờ đã.” Giang Tuân ra hiệu cho cô đi đến chỗ bóng cây bên cạnh: “Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Cố Ảnh chậm chạp đi theo cậu đứng dưới tán cây: “Cậu muốn nói gì?”
“Tớ hỏi lại cậu lần nữa.” Đầu mày Giang Tuân hằn lên vẻ nghiêm nghị: “Lần trước cậu có nhận được tin nhắn của tớ không?”
Ngón tay Cố Ảnh giật giật, bàn tay vô thức chà xát chai nước khoáng.
Giây lát, cô lắc đầu: “Tớ không nhận được.”
Giang Tuân trầm giọng gọi: “Cố Ảnh.”
“Hả?” Cố Ảnh nhìn thẳng vào mắt cậu, chưa khi nào nỗi mặc cảm và tủi thân ngập tràn trong cõi lòng như lúc này.
Khoảng lặng ngắn ngủi qua đi, dường như Giang Tuân buông một tiếng thở dài: “Tớ chỉ muốn nói với cậu rằng, việc mà tớ đã hứa trước nay luôn giữ lời.”
Cố Ảnh nhớ như in hôm đó sau khi mình rời khỏi sân tập đã chạy vào nhà vệ sinh nữ khóc một trận.
*
“Sao mà ngây ngẩn ra thế?” Giang Tuân lên tiếng kéo cô ra khỏi dòng hồi ức: “Lên xe.”
Một chiếc taxi đỗ lại đằng trước mình, cửa sau xe đã mở, Cố Ảnh khom lưng ngồi vào xe.
Một giờ đồng hồ sau, Giang Tuân dẫn cô đến Happy Valley Park[1].
[1] Công viên giải trí nổi tiếng tại Bắc Kinh.
Nào ngờ lại chạm mặt bọn Đường Khoa mà khi nãy vừa gặp ở nhà hàng khách sạn ngay tại cổng vào.
“Ái chà, hẹn hò hẹn đến tận đây à?” Đường Khoa tinh quái hỏi: “Có cần tôi giả vờ như không quen biết hai người không?”
“Khỏi cần.” Giang Tuân đưa cho Cố Ảnh tấm vé vừa mua, chẳng thèm liếc nhìn anh ta lấy một cái: “Để tao giả vờ được rồi.”
Đường Khoa: “……”
Sau khi vào trong, dù hai nhóm cố tình không đi cùng song lúc nào cũng đụng mặt nhau.
Cố Ảnh và Giang Tuân đi đến khu Lâu đài cổ tích, lại tiếp tục chạm mặt nhóm Đường Khoa đang đứng đằng trước chụp hình.
Một cô gái trong nhóm đó trông thấy hai người thì niềm nở chạy đến: “Sếp, để em chụp giúp sếp và bạn gái sếp vài kiểu ảnh nhé?”
Cố Ảnh nhìn Giang Tuân, nghĩ rằng anh sẽ từ chối, song lại thấy anh ung dung lấy điện thoại ra, mở ứng dụng chụp ảnh rồi đưa sang cho cô gái ấy: “Được.”
“Hai người đứng vào giữa thêm chút nữa đi ạ.” Cô gái nhận điện thoại lùi lại đằng sau vài bước: “Làm động tác thân mật hơn nữa nhé.”
Có rất nhiều người đang đứng chụp ảnh trước toà lâu đài, Giang Tuân cũng chẳng muốn chen vào giữa cuộc vui làm gì, anh khoác tay Cố Ảnh, thong thả chỉ đạo: “Chụp thế này được rồi.”
“Dạ, 3——2——”
Ngay giây cuối cùng, Cố Ảnh bỗng cảm nhận được có bàn tay véo vành tai mình, cô vô thức ngửa đầu nhìn qua người đứng kế bên, đúng lúc Giang Tuân nghiêng đầu nhìn lại.
Vào khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, điện thoại đã chụp lại được đúng hình ảnh đó.
“Ohh wow! Siêu đỉnh luôn!” Cô gái trả lại điện thoại cho Giang Tuân mà không quên “chậc chậc” tấm tắc mấy tiếng: “Sếp ơi, hai anh chị đẹp đôi quá xá.”
“Cảm ơn.” Giọng Giang Tuân nghe hời hợt song lại không giấu đi được nét vui vẻ hiện rõ trên khuôn mặt.
Cô gái ấy đi rồi, Cố Ảnh nghiêng người muốn xem ảnh: “Cho em xem thử đi.”
Giang Tuân đưa điện thoại cho cô: “Xem thoải mái đi.”
Cố Ảnh cầm điện thoại đi đến một góc vắng người gần đó, chỉnh sáng màn hình.
Cô nghĩ rằng lúc đó chụp vội thì biểu cảm của mình sẽ không đẹp, sự thật không phải. Bên trong ảnh chụp, khoé môi cô mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt trong veo ánh lên vẻ khó hiểu, trông như đang có điều thắc mắc.
Giang Tuân đứng trong tư thế nhàn nhã, lúc nghiêng đầu nhìn cô, khoé miệng cũng nhích lên nụ cười khe khẽ.
Quả thật là chụp rất đỉnh.
“Đăng lên bản tin bạn bè giúp anh đi.” Chất giọng trầm ấm vang lên kế bên, Cố Ảnh nghe tiếng nhìn theo: “Sao?”
Giang Tuân đưa mắt lướt nhẹ qua điện thoại của mình, nhắc lại: “Đăng lên bản tin bạn bè hộ anh.”
“Đăng ảnh này luôn sao?” Cố Ảnh tưởng đâu mình nghe nhầm: “Đăng lên bản tin?”
“Ừm.” Giang Tuân nói trêu cô: “Ban nãy véo tai có một cái mà em điếc luôn rồi sao?”
“……” Cố Ảnh cúi đầu tìm app WeChat rồi mở ra, thêm ảnh chụp vào bài đăng sau đó lại ngẩng đầu, hỏi: “Ghi gì bây giờ?”
Giang Tuân lơ đãng trả lời: “Tùy em thôi.”
“……” Cố Ảnh quyết định không soạn bài đăng, chỉ đăng mỗi bức ảnh.
Cô đăng ảnh lên rồi trả lại điện thoại cho Giang Tuân.
Anh cầm lấy điện thoại không thèm xem lại mà thẳng tay đút nó vào túi quần: “Đi nào, qua bên kia chơi tiếp.”
Mặt mày Cố Ảnh tươi rói, rảo bước theo anh.
Có vẻ như cô hiểu tại sao Giang Tuân muốn đăng bức ảnh này lên bản tin bạn bè.
Anh đang tuyên bố chủ quyền giúp mình.
Bất luận khi nãy đăng bài lên bản tin bạn bè hay hôm qua khi anh dẫn cô đến gặp mặt đồng nghiệp, anh luôn dùng cách thức riêng của mình mang đến cho cô cảm giác an toàn.
Hôm đó, hai người chơi ở Happy Valley đến tối mịt mới về lại khách sạn.
Sáng hôm sau liền đáp chuyến bay trở về Vân Thành.
Cố Ảnh nghỉ ngơi ở nhà thêm hai ngày rồi quay trở lại bệnh viện làm việc.
Hôm nay là thứ hai, cô trực ca ngày tại khu điều trị nội trú. Mười giờ sáng, người nhà của một thai phụ mang đến tặng cô hộp dâu tây.
Cố Ảnh nếm thử một quả, thấy vị rất ngọt, vậy nên hỏi thăm cô ấy mua nó ở đâu.
Người nọ trả lời rằng của nhà mình trồng, nghe Cố Ảnh nói muốn mua nên mới bảo xế chiều sẽ đem đến thêm cho cô.
Tất nhiên Cố Ảnh không lấy không dâu tây của cô ấy, chiều hôm đó cô ấy lại đem đến một thùng dâu tây lớn, Cố Ảnh thanh toán tiền cho cô ấy theo mức giá thị trường.
Cô chia dâu tây ra, một phần để lại phòng làm việc, phần còn lại định làm quà biếu gửi đến chỗ chú Nguỵ.
Cố Ảnh chưa từng đến công ty của chú Nguỵ tìm ông ấy, bởi vì nhiều lần ông ấy tỏ ý không muốn gặp mặt cô, có lẽ không muốn cô đến quấy rầy ông.
Nhưng mà thỉnh thoảng cô sẽ gửi chút ít trái cây đến biếu ông để bày tỏ lòng biết ơn của mình.
Đến giờ tan làm, Cố Ảnh thay quần áo rồi ôm theo thùng dâu tây rời khỏi khu nội trú.
Xe việt dã của Giang Tuân đã đỗ lại trước cửa khu nội trú.
Ngồi vào xe, Cố Ảnh vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Anh thích ăn dâu tây không?”
Giang Tuân không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em muốn mua dâu tây ăn à?”
“Không phải.” Cố Ảnh chỉ tay về băng ghế phía sau: “Trong thùng em vừa để dưới kia có dâu tây đấy, nếu anh thích ăn thì em sẽ chừa lại cho anh một ít, nếu không thì em sẽ gửi hết đi.”
“Gửi cho ai?” Giang Tuân khởi động xe rời đi.
“Người đã tài trợ tiền cho em ấy.” Cố Ảnh nói: “Ông ấy cũng sống ở thành phố này.”
“Ở cùng một thành phố sao em không tự đưa cho người ta?” Giang Tuân thoáng ngừng lại, chần chừ hỏi: “Hay là hôm nào em gọi điện hẹn với ông ấy, hai chúng ta mời ông ấy ăn bữa cơm?”
“Không cần.” Cố Ảnh đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lẩm bẩm trong miệng: “Chắc ông ấy không đồng ý đâu.”
Nói chưa hết lời, tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, Cố Ảnh cúi đầu xem qua, cuộc gọi đến từ viện trưởng Lý, cô ấn nghe: “Con chào viện trưởng Lý ạ.”
“Tiểu Ảnh, con có đang bận làm không?” Viện trưởng Lý hỏi.
“Dạ không bận, con vừa tan làm.” Cố Ảnh hỏi: “Cô tìm con có việc gì ạ?”
“À thật ra thì,” Viện trưởng Lý giải thích, “Hôm nay người tài trợ cho con có gọi điện đến cô nhi viện hỏi xin ảnh gần đây của con, cô tìm trên trang cá nhân của con nhưng không thấy bức ảnh nào cả, hay là con gửi cho cô xin một bức nhé?”
“Cần ảnh gần đây của con sao ạ?” Lòng Cố Ảnh thoáng thấy hơi bất an: “Là chú Ngụy sao cô?”
“Không phải.” Viện trưởng Lý trả lời: “Một người phụ nữ, bà ấy bảo làm chung công ty với ông Nguỵ, sau đó thì ông Nguỵ cũng gọi điện đến bảo cô gửi ảnh qua cho bà ấy.”
“Vâng ạ.” Im lặng trong chốc lát, Cố Ảnh cụp mắt, nhẹ giọng trả lời: “Lát nữa con sẽ gửi cho cô.”
Hết chương 48