Biên tập: Mèo
“Thật ra không chỉ mỗi cô ta thôi đâu, tất cả các cô gái đều muốn cướp anh khỏi tay em.”
Trong khuôn viên trường rộng lớn, người đến người đi nối bước nhau, thi thoảng tiếng chuông xe đạp réo rắt vang lên.
Dưới tán cây bạch quả ven đường, hai người đứng đối mặt với nhau.
Suy đoán trong lòng đã được chứng thực, cổ họng Cố Ảnh nghẹn ứ, cô nuốt nước bọt, cố gắng kìm nén nỗi xúc động đang liên tục trào dâng: “Ừm.”
Cô không dám nói thêm gì nữa, vì sợ mình không dằn được cảm xúc.
“Tính khí này của em lạ thật nhỉ?” Giang Tuân nói bằng giọng ôn hoà: “Lời mình từng nói lúc say thì phải đợi sau khi uống say mới có thể nhớ ra sao?”
“……” Cố Ảnh suy tư giây lát, tạm thời không nói với anh chuyện mình đã gặp Đan Hạo Thiên, hạ thấp giọng hỏi ra hết nghi hoặc trong lòng: “Lúc đấy tại sao anh…… lại đồng ý với em?”
“Vậy tại sao lúc đó em lại giao hẹn với anh như thế?” Giang Tuân hỏi vặn.
Tại sao lại bảo anh đợi mình?
Mặc dù cô không nhớ ra, nhưng cô chẳng hề nghi ngờ về thực hư của chuyện này.
Bởi vì ý nghĩ này luôn tồn tại trong nội tâm cô, cô rất thích Giang Tuân, muốn được hẹn hò với anh, muốn được bên cạnh anh, không đành lòng để hai người cắt đứt liên lạc với nhau như thế.
Những lời này lúc tỉnh táo cô chẳng bao giờ dám nói ra, đồng thời không cách nào nói ra được.
Nhưng phần nào trong số đó vẫn có thể nói ra.
“Có lẽ là vì em luyến tiếc anh.” Cố Ảnh nói.
Giang Tuân “ừm” một tiếng, dắt tay cô tiếp tục bước về phía trước.
Ở bên anh lâu vậy rồi, Cố Ảnh chẳng cần mất quá nhiều thời gian để hiểu được tiếng “ừm” này của anh có nghĩa là gì.
Nó có nghĩa là, anh cũng như thế.
“Vậy những năm qua anh có từng hối hận bao giờ chưa?” Cố Ảnh cúi đầu, hỏi thật khẽ.
Giang Tuân nghiêng đầu liếc nhìn sang cô: “Có chứ.”
Tiếng Cố Ảnh khàn khàn: “Là khi nào vậy?”
“Lần mà em trả áo cho anh.” Giang Tuân mỉm cười tự giễu: “Có điều cũng chẳng hối hận được bao lâu, không phải tối đó đã chủ động nhắn tin cho em sao?”
Hô hấp Cố Ảnh nghẹn lại.
Cô nhớ rất rõ lần đó.
Lần đó chạm mặt anh tại phòng bệnh của Trương Nghi Đình, Cố Ảnh gọi anh ra ngoài, trả lại áo cho anh.
Khi đấy anh đã đáp lại câu hỏi bừa của cô bằng một thái độ rất không thân thiện: “Chẳng phải cô bảo tôi chờ ở đây sao? Vừa mới nói xong đó đã quên luôn rồi sao?”
Lúc ấy Cố Ảnh không hiểu sự khó chịu của anh xuất phát từ đâu.
Giờ đây ngẫm lại, thật ra những lời đó của anh rõ là câu chất vấn có chủ đích, mà cô hoàn toàn không hiểu được tại sao, còn giận dỗi đáp trả anh bằng giọng khiêu khích: “Tôi không nghĩ anh ngoan tới vậy.”
Khi đó vẻ mặt của Giang Tuân giống hệt vừa nãy, mang theo chút tự giễu, hỏi: “Tôi ngoan?”
Chắc hẳn lúc đấy anh đã rất thất vọng về cô?
Thế nên anh đã hối hận.
Hối hận đã đồng ý chờ cô.
Nhưng anh cũng nói, anh không hối hận được bao lâu.
Tối đó anh đã nhắn tin cho cô hỏi về chiếc bật lửa.
“Giang Tuân.” Cố Ảnh cố nén lại tiếng nức nở trong cổ họng: “Anh có thể giận em mà.”
“Giận chuyện gì đây?” Khoé miệng Giang Tuân khẽ nhích lên: “Giận em đến tận giờ mới nhớ ra hay giận em đã để anh chờ đợi quá lâu?”
“Sao cũng được mà.” Cố Ảnh nghẹn ngào nói.
“Được rồi.” Giang Tuân dắt tay cô rẽ vào một con đường nhỏ: “Lúc hối hận anh đã giận rồi.”
Cố Ảnh đuổi kịp bước chân anh.
Rượu đã lên men trong đầu, dần dà chiếm trọn tâm trí cô.
Cô dùng chút lí trí còn sót lại, nhớ lại những lần Giang Tuân giận dỗi cô sau khi họ gặp lại nhau.
Ngoại trừ lần tại bệnh viện, còn có lần cô mời anh ăn cơm nhưng cuối cùng lại cho anh leo cây bởi vì mẹ viện trưởng ngã bệnh.
Sau đó gọi điện thì anh không nghe máy, cũng không trả lời tin nhắn.
Lúc đấy Cố Ảnh thấy rất khó chịu, đồng thời nghĩ rằng anh quá hẹp hòi.
Cũng không hiểu được nghĩa của câu “Cô vẫn luôn như vậy, quấy rầy giấc mộng đẹp của người ta rồi cho người ta leo cây.” đấy của anh.
Thật ra khi đó anh không biết việc cô hoàn toàn không nhớ gì về chuyện này, đứng dưới góc độ của anh thì hành động của mình giống như đang đùa bỡn anh.
Một người kiêu ngạo giống như anh, đến cùng vẫn tha thứ cho cô, cũng chưa từng nhắc gì đến chuyện này.
Lần thứ ba là lần ở cô nhi viện, cô chủ động nhắc đến chuyện này, sau khi anh biết cô không nhớ thì đột ngột nổi nóng. Cố Ảnh chỉ nhớ lúc đấy cô cảm thấy anh đang chuyện bé xé ra to, thế là dùng một bữa lẩu đền bù cho có lệ.
Nghĩ về những điều đó khiến lòng cô thấy rất khó chịu.
Tâm trạng buồn bã, đầu óc thì chếnh choáng.
Bước chân Cố Ảnh trở nên liêu xiêu.
Giang Tuân trông thấy cô suýt nữa bước hụt chân, vội níu tay cô lại, chuyển sang đỡ cánh tay cô: “Đi nổi không đó?”
“Đi nổi mà.” Cố Ảnh đáp: “Hơi chóng mặt chút thôi.”
“Đến phía trước ngồi nghỉ một lát đi.”
Giang Tuân dắt tay cô đến ngồi xuống băng ghế dài đặt cạnh bờ hồ.
Nương theo ngọn đèn đường mờ tối bên cạnh, anh thấy rõ đôi mắt Cố Ảnh ngân ngấn nước.
“Khó chịu lắm không?” Giang Tuân hờn giận trách: “Để xem sau này em còn dám uống rượu nữa không!”
“Giang Tuân.” Cố Ảnh nghiêng người ôm lấy eo anh, giọng nói đầy nức nở: “Em xin lỗi.”
Xin lỗi đã để anh chờ lâu như vậy!
Xin lỗi vì em đã quên mất lời hẹn của chúng ta.
“Xin lỗi gì nữa đây?” Giang Tuân ôm lấy vai cô, hiểu tại sao cô nói xin lỗi: “Đâu phải em không thực hiện lời hứa, muộn một chút cũng không sao mà.”
“Sao?” Còn lời hứa gì nữa?
“Em nói anh đợi em, em trở về sẽ theo đuổi anh.” Giang Tuân cười khẽ: “Chẳng phải em đã làm được rồi sao?”
“……” Thì ra là như vậy, Cố Ảnh thấy hơi lạnh, cô rụt tay lại chuyển sang luồn tay vào bên trong áo măng tô ôm lấy anh: “Vậy em còn nói gì nữa không?”
“Em chỉ nhớ được một phần thôi à?” Giang Tuân hỏi.
“Ừm, không nhớ hết được.”
“Còn nói gì nữa chứ.” Giang Tuân buồn cười: “Còn gì ngoài mặc sức làm nũng nữa chứ.”
“……” Đầu óc Cố Ảnh trở nên mơ màng, cũng chẳng buồn phản bác lại lời anh.
Chủ yếu do cô cảm thấy điều này cũng chẳng phải không thể xảy ra.
*
Thật ra Giang Tuân không nói sai.
Tối hôm đó nhận được cuộc gọi từ cô, chưa kịp lên tiếng bỗng nghe thấy tiếng khóc nức nở vang lên.
Cô bạn khóc nghe rất tội nghiệp, liên tục gọi tên cậu.
Cô gọi một tiếng, Giang Tuân đáp lại một tiếng, không hối thúc cô nói chuyện, chừng như đang đợi cô bình ổn cảm xúc.
Qua một hồi lâu sau, cô mới bắt đầu nói chuyện: “Giang Tuân, cậu có thể chờ tớ không?”
Khoảng thời gian đó tâm trạng của Giang Tuân luôn rất khó chịu, ngày nào cũng bực dọc vô cớ, nghe cô nói vậy tất nhiên câu trả lời chẳng thể nào dễ chịu cho được: “Tại sao chứ?”
“Bởi vì…… bởi vì……” Tiếng Cố Ảnh ngập ngừng truyền đến từ đầu dây bên kia: “Tớ luyến tiếc cậu.”
“Vậy thì sao chứ?” Ngữ điệu Giang Tuân dịu đi phần nào.
“Cậu chờ tớ nhé, sau khi xuất ngoại nhất định tớ sẽ cố gắng học tập, cố gắng trở nên ưu tú giống như cậu.” Cố Ảnh vừa khóc thút thít vừa nói: “Tớ ưu tú rồi, tớ, tớ sẽ trở về đây theo đuổi cậu, được chứ?”
Giang Tuân không trả lời.
“Giang Tuân.” Cố Ảnh gọi tên cậu.
“Hửm.”
“Được không hả?”
“……”
“Tớ sợ lắm.”
“Sợ cái gì?”
“Sợ sau này sẽ không còn gặp lại cậu nữa.”
“Không đâu.”
“Giang Tuân.” Cố Ảnh lại gọi tên cậu, lần này tiếng nức nở nặng nề hơn.
“Hử.”
“Cậu chờ tớ được không?” Cố Ảnh hỏi: “Sau này tớ sẽ đối xử thật tốt với cậu.”
“……”
“Được không hả?”
“……”
“Được không?”
“Cậu đi bao lâu thì về?” Rốt cuộc Giang Tuân cũng chịu lên tiếng.
“Chắc chắn học xong tớ sẽ về ngay.” Cố Ảnh trả lời.
“Vậy được.”
“Cậu…… cậu nói ‘vậy được’?” Cố Ảnh cất lời bằng giọng thật cẩn trọng: “Nghĩa là đã đồng ý có đúng không?”
Giang Tuân “ừm” một tiếng.
Thích Cố Ảnh tự lúc nào chính bản thân cậu cũng không biết, nhưng thích là thích.
Lần đó cô nói không nhận được tin nhắn, thật sự Giang Tuân rất giận.
Nhưng mấy hôm sau cậu phát hiện tâm trạng cô sa sút là vì chuyện gia đình, cơn giận liền nguôi đi.
Khi đó cậu đã nghĩ, chờ thêm một chút nữa thôi, chờ cô điều tiết được cảm xúc, chờ cô trưởng thành hơn, sau khi tốt nghiệp cấp ba cũng được.
Nào ngờ bây giờ cô lại nói muốn xuất ngoại, rồi còn phải chờ cô ưu tú hơn.
Bản thân Giang Tuân cũng cảm thấy chuyện này nghe thật hoang đường, nhưng sau khi đã đồng ý với cô, cảm giác khó chịu chất chứa trong lòng mấy ngày qua dường như tức khắc tiêu tan đi rất nhiều.
Có lẽ cậu cũng luyến tiếc chứ nhỉ!
Nhưng mà không ngờ cô lại đưa ra thêm một yêu cầu: “Vậy chúng ta cứ quyết định như thế nhé, nhưng mà có thể tớ sẽ không liên lạc với cậu, cậu…… tốt nhất là cậu cũng đừng liên lạc với tớ.”
“Tại sao?” Giang Tuân hỏi.
“Bởi vì một khi giữ liên lạc với cậu tớ sẽ nhớ cậu, như vậy thì chắc chắn tớ sẽ không cách nào chuyên tâm học hành được.” Cố Ảnh bắt đầu nói năng không lưu loát, giọng nghe đang rất buồn ngủ.
“Không liên lạc thì cậu sẽ không nhớ sao?” Giang Tuân cho rằng cô đang nguỵ biện.
“Không liên lạc thì tớ có thể cố nhịn được.” Cố Ảnh nói xong thút thít lên thành tiếng: “Nếu giữ liên lạc thì tớ không thể nào kìm lòng được nữa.”
“Tùy cậu.” Giang Tuân vô cảm đáp lời.
*
Khi đó anh không biết tại mình lại nghe lời cô như vậy, bảo đừng liên lạc là không liên lạc thật.
Một cơn gió thổi qua, người đang nép trong lồng ngực mình hơi rụt người lại.
Giang Tuân ôm chặt cô vào lòng mình: “Đi thôi, đi về.”
“Nhưng em chưa được nhìn thấy nơi anh từng học.” Cố Ảnh nói: “Em muốn đến xem thử.”
Cô muốn dùng cách này để tham dự vào một phần quá khứ của anh.
“Được.” Giang Tuân kéo cô đứng dậy, sau khi chắc chắn cô vẫn có thể đi đứng vững vàng thì tiếp tục dắt tay cô đi về phía trước.
Dọc đường đi qua bất kì toà nhà tiêu biểu nào Giang Tuân đều sẽ giới thiệu cho cô biết.
Đi chưa được bao lâu, bỗng nhiên Cố Ảnh ngồi xổm xuống: “Em nghỉ đã.”
Ý thức của cô đã hoàn toàn bị rượu xâm chiếm.
Giang Tuân cũng nửa ngồi xổm xuống theo cô: “Đi không nổi sao?”
“Không phải.” Cố Ảnh nói: “Nghỉ một lát rồi đi tiếp.”
“Sao em uống rượu rồi thì cứ thích ngồi xổm như thế vậy?” Giang Tuân vừa thấy bất lực lại vừa thấy buồn cười: “Lên ghế ngồi nhé, chịu không?”
“Không chịu.”
Giang Tuân nhướng mày, xem ra lần này quả thật không tỉnh táo: “Lại muốn biến thành nấm à?”
“Vậy anh có muốn hái em đem về nhà không?” Cố Ảnh bó gối, mơ màng nhìn anh.
Đoạn đối thoại từ mấy tháng trước lại được tái diễn, Giang Tuân cưới: “Anh hái về nhà rồi mà, bây giờ em đã là…… nấm của anh.”
Cố Ảnh gần như mất hẳn nhận thức: “Vậy anh có thử chưa?”
“Em hỏi thử kiểu nào?” Giang Tuân vươn tay véo má cô: “Thử sơ qua rồi, rất ngọt.”
Cố Ảnh bật cười: “Em biết ngay mà.”
“……” Giang Tuân thở dài: “Anh cõng em nhé?”
“Được.” Cố Ảnh chậm chạp nằm bò trên lưng anh, gò má tựa vào bả vai anh.
Giang Tuân cõng cô đi về: “Hôm nay dạo tới đây thôi ha, nếu em muốn đến nữa, đợi lần sau khi em tỉnh táo rồi anh lại dẫn em đến đây.”
“Được.” Tay Cố Ảnh ghì chặt cổ anh.
“Nè, em nới tay ra một chút đi.” Giang Tuân hơi ngoái đầu lại: “Anh không thở được.”
“Sao lại không thở được?” Cố Ảnh nghiêng đầu: “Em đâu có bịt mũi hay miệng anh đâu.”
“……” Giang Tuân kiên nhẫn nhắc nhở cô: “Em ôm cổ anh.”
Cố Ảnh phản ứng chậm chạp đôi giây, rốt cuộc sau đó cũng chịu nới tay ra: “Như vậy được chưa?”
Giang Tuân đáp “ừm” một tiếng.
“Giang Tuân.” Cố Ảnh khụt khịt mũi, nhỏ giọng thủ thỉ: “Em chóng mặt quá.”
“Ai kêu em uống rượu?” Thật ra tối nay Giang Tuân cũng uống kha khá, nhưng thường thì anh luôn có thể kiểm soát để bản thân mình không uống say.
“Không ai kêu hết, tự em muốn uống thôi.” Cố Ảnh buồn bã nói: “Em nghĩ đến việc bắt anh chờ đợi nhiều năm như vậy thì rất khó chịu, em thấy mình không xứng đáng.”
“Vẫn nghĩ đến chuyện này sao?” Giang Tuân trầm mặc giây lát, như để trấn an cô, hiếm khi nói nhiều thêm đôi câu: “Những năm qua anh đâu chỉ đợi chờ em, anh bận học hành, anh có công việc. Hằng ngày anh luôn bận rộn với công việc riêng của mình, chỉ có điều đồng thời trong lòng có thêm sự chờ đợi mà thôi.”
Căn bản Cố Ảnh không chú tâm đến lời anh đang nói, lúc đầu óc chợt tỉnh cô lại nghĩ đến một chuyện khác: “Giang Tuân.”
“Hử?”
“Có phải em còn nói với anh trước lúc em trở về không được liên lạc với em không?”
“Ừ.”
Cổ họng Cố Ảnh nghẹn thắt, thì ra đây chính là lí do mà anh ra nước ngoài nhưng lại không đến gặp mặt cô sao?
Cố Ảnh dụi mặt vào cổ anh: “Sao anh ngoan ngoãn thế?”
Một lần nữa Giang Tuân lại nghe được từ ‘ngoan’ từ miệng cô, cảm xúc chẳng còn mảy may dao động: “Chứ không phải em thích anh ngoan sao?”
“Ừm, em thích lắm.” Cố Ảnh hơi buồn ngủ, giọng nói cũng trở nên mơ hồ: “Vậy nên anh phải giữ gìn sự riêng tư của mình cho thật tốt đó.”
Giang Tuân ngừng bước chân: “Nói vậy ý gì?”
“Bởi vì có người đang tìm anh.” Cố Ảnh càu nhàu: “Có người đang xúi giục người khác đi tìm thông tin về anh.”
Nghe cô nói, Giang Tuân hỏi lại: “Ai?”
“Một người tên là Maruko Chương Thụ.” Cố Ảnh nghiêm túc căn dặn: “Anh bảo vệ năm phút thôi là được, trong vòng năm phút này anh tuyệt đối không được lộ mặt, cũng đừng nói cho ai khác biết cách thức liên lạc với anh.”
Mi mắt Giang Tuân giật liên hồi, chẳng biết mình có nên hỏi tiếp hay không.
Cố Ảnh thấy anh không trả lời thì hơi bất mãn: “Có nghe thấy chưa?”
Giang Tuân thở dài: “Nghe thấy rồi.”
Cố Ảnh hài lòng nhếch môi: “Vậy thì tốt, cô ta không có cơ hội thoát FA đâu.”
“Ai thoát FA?”
“Maruko Chương Thụ đấy!” Cố Ảnh nói xong thì cau mày, hơi cụt hứng tiếp lời: “Thật ra không chỉ mỗi cô ta thôi đâu, tất cả các cô gái đều muốn cướp anh khỏi tay em.”
Hết chương 46