Dẫn Dắt Từng Bước

Chương 14




Biên tập: Mèo

Cố Ảnh không để ý rằng bầu không khí xung quanh đã dần yên lặng, nói xong rồi mới phát hiện cả bàn người đang nhìn chằm chằm cô và Giang Tuân.

Cô vội vàng chạy ra đón đường cậu, chặn ngang Giang Tuân giữa lối đi hành lang, “Giang Tuân, tớ có chuyện muốn hỏi cậu.”

Vốn ban đầu Cố Ảnh không biết anh đang nói chuyện với mình, mãi đến khi thấy đối phương cứ nhìn chằm chập vào cô, mới hỏi lại, “Đang nói tôi sao?”Khâu An Nam không vội đi ngay, mà nhìn sang Cố Ảnh.“Nóng lòng dữ vậy sao?” Giang Tuân đưa sang cho cô tờ khăn giấy, “Lúc nào muốn xem cứ tìm tôi, không lấy tiền đâu.”“Giang Tuân, anh đừng nói thêm gì nữa.”

Biên tập:

Hành động lịch sự đấy của mình được anh diễn giải thành ý tứ như vậy, quả thật Cố Ảnh khâm phục vô cùng, “Người không thèm để ý người khác là anh đó chứ?”

Ngước mắt lên, trong phút chốc cô nhìn thấy bên phía ngoài hành lang được ráng chiều nhuộm màu vàng đỏ thấp thoáng có bóng người đi tới, chỉ cần một cái liếc mắt thôi, Cố Ảnh đã nhận ra cậu ấy.

Biên tập: Mèo

“Hôm nay biết trả đũa lại nữa à?” Giang Tuân nhướng mày.

Khâu An Nam không vội đi ngay, mà nhìn sang Cố Ảnh.

“......” Xưa giờ đối mặt với anh, Cố Ảnh hiếm khi thấy cứng họng thế này, “Anh bị hâm à?”

“Đâu có đâu có.” Người nọ cười xoà mấy tiếng: “Tôi chỉ tò mò thôi.”

“Giang Tuân, anh đừng nói thêm gì nữa.”

Giang Tuân hơi giương mắt, “Mắng người khác vậy là không đúng đâu đấy.”

Đâu ngờ rằng người nào đó kiên quyết không cho cô toại nguyện.

Chẳng phải mới nãy bọn họ nói chơi xì tố sao? Sao bây giờ lại đổi thành đánh mạt chược?

“......” Cuộc đối thoại kì quái này kết thúc bằng sự câm nín của Cố Ảnh.

Giang Tuân thu lại nụ cười nhẹ trên môi, ánh mắt cậu nhìn xuyên qua khung cửa sổ rộng mở liếc về phía đám nam sinh ở đằng sau đang hóng xem kịch vui, trong đôi mắt ánh lên vẻ cảnh cáo rõ ràng.

“Ông nói vậy ý gì?” Giang Tuân thản nhiên nhìn lại, trên mặt chẳng có vẻ gì gọi là mất tự nhiên, “Tôi là người không kể tình người thế à?”

Trước giờ vào lớp tự học buổi tối, vài nam sinh trong lớp tụ tập với nhau cùng bàn luận về dòng điện thoại đấy, đặt tên gọi cho những màu sắc ấy là hồng ngây thơ, xanh lá lẳng lơ, đen quý phái và Vũ Đằng lam.

Phải một lát nữa mới chính thức vào tiệc, màn hình lớn trên sân khấu đang trình chiếu những tấm ảnh đủ kiểu dáng đáng yêu của Táo Nhỏ, khách mời ngồi bên dưới thì chuyện trò với nhau hết sức rôm rả.

Hai người chọn một góc ngồi xuống, môi Khâu An Nam mấp máy, thế nhưng tiếng hát của ông anh ngồi đằng trước càng lúc càng lớn dần, át hoàn toàn giọng nói của anh ta.

Bàn Cố Ảnh ngồi chỉ có hai cô gái, cô nàng kia cũng giống như cô ngồi im lặng nhìn ảnh chiếu trên màn hình.

“......” Mi mắt Giang Tuân giật giật, sau đó dường như anh thở dài một hơi, đứng lên đi theo nhóm người kia.

Vốn ban đầu Cố Ảnh không biết anh đang nói chuyện với mình, mãi đến khi thấy đối phương cứ nhìn chằm chập vào cô, mới hỏi lại, “Đang nói tôi sao?”

Đề tài bàn luận trên bàn dần trở nên thiếu đứng đắn, không biết ai mở đề nhắc đến tin tức gần đây ở quốc đảo nọ có cô diễn viên nghiệp dư mới nổi, cả đám đàn ông như tìm được chủ đề chung, bắt đầu tự nêu lên quan điểm của mình về việc đấy.

Anh vừa đi khỏi, thì Khâu An Nam cũng vừa bước đến sau lưng Cố Ảnh, “Em đã ăn xong chưa?”

Chợt có người đặt câu hỏi: “Giang Tuân, ông có xem chưa?”

“Chưa xem.” Cố Ảnh nghe anh biếng nhác lên tiếng trả lời.

Mặt Cố Ảnh nóng bừng, vài lần chạm mặt gần đây, cô luôn cảm nhận được Giang Tuân khác hẳn với thời còn học cấp ba.

“Giang Tuân, anh đừng nói thêm gì nữa.”

Cô nghiền ngẫm một lát, khung cảnh này không biết sao lại làm cho Cố Ảnh nhớ đến một chuyện xảy ra thật lâu về trước.

“Cậu đừng có ba hoa.” Trương Nghi Đình đưa mắt nhìn Cố Ảnh đầy ẩn ý, “Mình thấy chủ ý của cậu không phải vậy đúng không?”

Hồi còn học cấp ba, hãng điện thoại trái cây nổi tiếng cho ra mắt dòng sản phẩm 5C mới, dòng điện thoại này khác với những dòng trước đó là nó có thêm nhiều màu sắc khác nhau —— hồng, xanh lá, lam.

[3] Là người mẫu, diễn viên phim JAV.

Họ đi theo sau Trương Nghi Đình vào một gian phòng rộng tương đương với căn phòng bên ngoài.

Trước giờ vào lớp tự học buổi tối, vài nam sinh trong lớp tụ tập với nhau cùng bàn luận về dòng điện thoại đấy, đặt tên gọi cho những màu sắc ấy là hồng ngây thơ, xanh lá lẳng lơ, đen quý phái và Vũ Đằng lam.

Lúc gần kết thúc buổi tiệc, giọng chồng Trương Nghi Đình qua mi-crô vang lên trên sân khấu.

Thấy có người bước vào, mấy người trên bàn bài đấy đồng loạt nhìn sang.

Nguồn gốc tên gọi những màu đầu tiên đại khái Cố Ảnh hiểu được, nhưng màu cuối cùng thì cô chưa từng nghe đến.

“Cô ấy tiễn người thân ra cửa rồi, có bảo chúng ta lên lầu đợi trước.” Tay Khâu An Nam chỉ lên lầu, “Lát nữa cô ấy sẽ lên sau.”

Vì vậy bước chân Cố Ảnh ngừng hẳn lúc đi tới phía sau bọn họ, vẻ mặt tò mò hỏi: “Vũ Đằng lam là gì vậy?”

Cậu bạn khác cố gắng nín cười đề nghị, “Cậu đi mà hỏi Giang Tuân ấy, bảo cậu ấy nói cho cậu biết.”

May mà không lâu sau đó Trương Nghi Đình đi đến, “Ngồi đây làm gì? Trong kia có phòng riêng nữa, đi thôi, chúng ta vào trong trò chuyện.”

Một cậu bạn trong số đó ngoảnh đầu lại, cười hỏi: “Cậu không biết sao?”

“Không thì ai vào đây?” Giọng nói tiếng cười của Giang Tuân trong bầu không khí ồn ào này lọt vào tai Cố Ảnh thật rành mạch, “Để tôi gửi tài nguyên cho cô.”

Khâu An Nam nhún vai, “Không làm khác được, đám cưới Nghi Đình anh không dự rồi, lần này mà không đến nữa, anh sợ tình bạn của bọn anh chấm hết từ đây quá.”

Nơi họ vào là một đại sảnh, có vài người ngồi sẵn trong đấy, vài người đang hát hò, nhưng không có nhóm Giang Tuân và Đường Khoa ở đó.

Cố Ảnh lắc đầu.

Mấy người kia nhận được tín hiệu, tức khắc ngồi thẳng người lên, cúi đầu chăm chú đọc sách.

Cậu bạn khác cố gắng nín cười đề nghị, “Cậu đi mà hỏi Giang Tuân ấy, bảo cậu ấy nói cho cậu biết.”

Nhưng mà khó khăn lắm Khâu An Nam mới trở về một chuyến, dĩ nhiên phải nể mặt người ta, ít nhất cũng phải nói chuyện một lát rồi mới đi.

Cố Ảnh nghi ngờ liếc bọn họ một cái, gương mặt phấn khích và nụ cười thiếu đứng đắn trên mặt mấy người này khiến trực giác mách bảo cô rằng đấy chắc chắn không phải kiến thức tốt lành gì.

Hành động lịch sự đấy của mình được anh diễn giải thành ý tứ như vậy, quả thật Cố Ảnh khâm phục vô cùng, “Người không thèm để ý người khác là anh đó chứ?”

Cố Ảnh sát lại gần cậu, nhỏ giọng hỏi: “Cậu có biết Vũ Đằng lam[1] không?”

Vừa nói ra lời này, hai người họ đồng loạt sững sờ.

Trong mắt cô, căn bản Giang Tuân chẳng dính dáng gì những thứ mờ ám đó, thế nên cô phản bác ngay: “Chắc chắn cậu ấy không biết.”

Ánh mắt từng người trong số họ đều hiện lên hoặc ít hoặc nhiều vẻ ngạc nhiên và dò xét.

Cố Ảnh lắc đầu.

Ngay cả người làm chuyện không đường hoàng như cô đây còn chẳng biết, thì sao mà Giang Tuân biết được chứ.

Cô ấy đi rồi, nơi xô pha chỉ còn lại hai người là Khâu An Nam và Cố Ảnh.

Đêm hè tiếng ve kêu, tiếng ếch râm ran, gió đêm vi vu thổi.

Cậu bạn lên tiếng đầu tiên lại nói tiếp với ngữ khí vô cùng chắc nịch rằng: “Tin tôi đi, chắc chắn cậu ấy biết.”

“Cho tôi tên tài khoản sao lưu đi.” Giang Tuân nói.

Lời này của cậu ta trực tiếp kéo sự tò mò của Cố Ảnh lên đến đỉnh điểm.

[1], [2] 武藤蓝 (Vũ Đằng Lam) một kiểu chơi chữ của 武藤兰 (Vũ Đằng Lan), Vũ Đằng Lan (Mutou Ran) là nghệ danh của nữ diễn viên Asakawa Ran, diễn viên phim JAV.

Cậu bạn lên tiếng đầu tiên lại nói tiếp với ngữ khí vô cùng chắc nịch rằng: “Tin tôi đi, chắc chắn cậu ấy biết.”

Ngước mắt lên, trong phút chốc cô nhìn thấy bên phía ngoài hành lang được ráng chiều nhuộm màu vàng đỏ thấp thoáng có bóng người đi tới, chỉ cần một cái liếc mắt thôi, Cố Ảnh đã nhận ra cậu ấy.

Cô dứt khoát ngồi thẳng lưng lên, giả vờ như đang chuyên tâm uống trà.

Cô vội vàng chạy ra đón đường cậu, chặn ngang Giang Tuân giữa lối đi hành lang, “Giang Tuân, tớ có chuyện muốn hỏi cậu.”

Đêm hè tiếng ve kêu, tiếng ếch râm ran, gió đêm vi vu thổi.

“Thôi vậy, vậy bọn chị đi trước đây, lát ăn xong em nhớ ở lại đấy.” Trương Nghi Đình không khuyên tiếp nữa, mà dẫn Khâu An Nam đi về phía trước.

Hai tay cậu bỏ vào túi quần, đứng tựa lưng vào tường, ánh mắt mơ màng mà trong veo nhìn thẳng vào cô, “Hỏi đi.”

“An Nam có muốn vào chơi không?” Trương Nghi Đình cũng hỏi.

Cố Ảnh sát lại gần cậu, nhỏ giọng hỏi: “Cậu có biết Vũ Đằng lam[1] không?”

Cố Ảnh bực dọc giật lấy tờ giấy trong tay anh, lau qua loa bên khoé miệng, giương mắt, “Giang Tuân.”

Đề tài bàn luận trên bàn dần trở nên thiếu đứng đắn, không biết ai mở đề nhắc đến tin tức gần đây ở quốc đảo nọ có cô diễn viên nghiệp dư mới nổi, cả đám đàn ông như tìm được chủ đề chung, bắt đầu tự nêu lên quan điểm của mình về việc đấy.

“Vũ Đằng Lan?[2]” Vẻ mặt Giang Tuân sửng sốt, ánh mắt từ khó tin qua hai giây ngắn ngủi chuyển dần sang hứng thú, cậu cười nhẹ, “Cậu biết không?”

Thế mà Giang Tuân lại nghe lời không nói nữa, nhưng nhìn khoé môi đang cong lên ấy của anh, lúc này đây Cố Ảnh thấy cực kì gai mắt.

Cố Ảnh vẫn đang nhớ chuyện kia, trả lời theo bản năng: “Aoi Sora.”

“Tớ có biết đâu.” Cố Ảnh nói: “Tớ muốn biết, bọn họ bảo cậu biết đấy.”

Giang Tuân thu lại nụ cười nhẹ trên môi, ánh mắt cậu nhìn xuyên qua khung cửa sổ rộng mở liếc về phía đám nam sinh ở đằng sau đang hóng xem kịch vui, trong đôi mắt ánh lên vẻ cảnh cáo rõ ràng.

“......”

“Không đi nữa.” Khâu An Nam giống như đang nói đùa, hỏi: “Anh định xin vào bệnh viện chỗ em làm đấy, hoan nghênh anh chứ?”

Mấy người kia nhận được tín hiệu, tức khắc ngồi thẳng người lên, cúi đầu chăm chú đọc sách.

Khâu An Nam nhìn chăm chú nụ cười tươi tắn của cô, khóe môi bất giác cong lên.

Thực ra Cố Ảnh thật sự rất thích nhìn Giang Tuân cười, nếu đổi lại là ngày thường chắc chắn cô sẽ ngắm đến mê mẩn, nhưng hiện giờ đầu óc của cô hoàn toàn bị sự tò mò chiếm cứ, “Là gì vậy? Cậu nói cho tớ biết đi.”

“Đương nhiên không phải rồi.” Cố Ảnh cười cười, “Ở chỗ bé Táo Nhỏ hết rồi.”

Giang Tuân hơi khom người xuống, cậu cúi đầu, trong giọng nói có một chút ý đùa ngả ngớn khó phát hiện: “Vậy cậu có biết Aoi Sora[3] không?”

Giang Tuân hơi khom người xuống, cậu cúi đầu, trong giọng nói có một chút ý đùa ngả ngớn khó phát hiện: “Vậy cậu có biết Aoi Sora[3] không?”

Bên phải căn phòng có quầy bar và khu vực bày trí vài bộ xô pha, bên trái là một bàn người đang chơi mạt chược.

Chẳng phải mới nãy bọn họ nói chơi xì tố sao? Sao bây giờ lại đổi thành đánh mạt chược?[1], [2] 武藤蓝 (Vũ Đằng Lam) một kiểu chơi chữ của 武藤兰 (Vũ Đằng Lan), Vũ Đằng Lan (Mutou Ran) là nghệ danh của nữ diễn viên Asakawa Ran, diễn viên phim JAV.

[3] Là người mẫu, diễn viên phim JAV.

“Hở?”

Hai tay cậu bỏ vào túi quần, đứng tựa lưng vào tường, ánh mắt mơ màng mà trong veo nhìn thẳng vào cô, “Hỏi đi.”

Mặt Cố Ảnh nóng bừng, vài lần chạm mặt gần đây, cô luôn cảm nhận được Giang Tuân khác hẳn với thời còn học cấp ba.“Giang Tuân, anh đừng nói thêm gì nữa.”[3] Là người mẫu, diễn viên phim JAV.

“Tớ có biết đâu.” Cố Ảnh nói: “Tớ muốn biết, bọn họ bảo cậu biết đấy.”

Cảm giác cánh tay vừa bị người ta đụng nhẹ, ngay lập tức Cố Ảnh quay trở về từ miền kí ức.

“Giang Tuân, anh đừng nói thêm gì nữa.”

“Đồ ăn sắp lên rồi, cẩn thận đấy.” Giang Tuân ngồi bên cạnh nhắc nhở cô.

“Hôm nay biết trả đũa lại nữa à?” Giang Tuân nhướng mày.

Lúc này Cố Ảnh mới phát hiện người phục vụ đang đứng sau lưng chuẩn bị dọn món khai vị trên bàn xuống, ngay lập tức cô dịch ghế mình ra một chút để cho bọn họ thao tác dễ dàng.

Đang định nói gì đó, chợt nghe từ phía bàn bài bên kia vang đến một giọng nam hơi trầm, “Cố Ảnh.”

Đợi người phục vụ rời đi rồi, Giang Tuân thuận miệng hỏi: “Vừa nãy suy nghĩ gì đấy?”

Từ chối lời mời của họ, ba người cùng ngồi xuống ghế xô pha.

Cố Ảnh vẫn đang nhớ chuyện kia, trả lời theo bản năng: “Aoi Sora.”

“......”

Cuộc trò chuyện của cả ba xoay quanh một số chuyện lí thú hồi còn ở nước ngoài, hầu như là Trương Nghi Đình và Khâu An Nam nói, Cố Ảnh ngồi bên cạnh nghe, thỉnh thoảng lại chêm vào đôi ba câu.

Trong mắt cô, căn bản Giang Tuân chẳng dính dáng gì những thứ mờ ám đó, thế nên cô phản bác ngay: “Chắc chắn cậu ấy không biết.”

Giờ mới nhận ra sự thật rằng đó chỉ là ảo giác của riêng cô, Giang Tuân chưa hề thay đổi.

Vừa nói ra lời này, hai người họ đồng loạt sững sờ.

“Công việc của em ở chỗ mới ổn cả chứ?” Im lặng đôi giây, Khâu An Nam hỏi.

“Em ăn xong rồi.” Cố Ảnh đứng lên nhìn phía sau lưng anh ta, “Chị Nghi Đình đâu?”

“Rất tốt.” Cố Ảnh nói, “Lần này anh về nước sẽ ở lại bao lâu?”

Sau khi thấy ánh mắt lạnh lùng của Giang Tuân dần dần loé lên ý cười đầy xấu xa, trong tình cảnh bối rối, miệng luôn nhanh hơn não, Cố Ảnh vội sửa lời: “Không phải, là Vũ Đằng Lan.”

Thực ra Cố Ảnh thật sự rất thích nhìn Giang Tuân cười, nếu đổi lại là ngày thường chắc chắn cô sẽ ngắm đến mê mẩn, nhưng hiện giờ đầu óc của cô hoàn toàn bị sự tò mò chiếm cứ, “Là gì vậy? Cậu nói cho tớ biết đi.”

Nói xong rồi cô chỉ hận không thể tìm cái lỗ để mà chui vào.

Cố Ảnh ngoảnh đầu lại, tầm mắt nhìn thoáng qua người đang đứng bên cạnh Trương Nghi Đình.

Dường như Giang Tuân nghĩ đến chuyện gì đấy, miệng bật cười thành tiếng thật khẽ.

Hết chương 14

Cố Ảnh nghi ngờ liếc bọn họ một cái, gương mặt phấn khích và nụ cười thiếu đứng đắn trên mặt mấy người này khiến trực giác mách bảo cô rằng đấy chắc chắn không phải kiến thức tốt lành gì.

Thấy anh sắp sửa lên tiếng, Cố Ảnh nhìn sang, dùng ánh mắt và lời nói ngăn anh lại, “Giang Tuân, anh đừng nói thêm gì nữa.”

“......” Cuộc đối thoại kì quái này kết thúc bằng sự câm nín của Cố Ảnh.

Thế mà Giang Tuân lại nghe lời không nói nữa, nhưng nhìn khoé môi đang cong lên ấy của anh, lúc này đây Cố Ảnh thấy cực kì gai mắt.

Anh chàng húi cua buông thõng hai tay dáng điệu thờ ơ, “Vẫn chưa biết ai thắng ai thua đâu.”

Cô dứt khoát ngồi thẳng lưng lên, giả vờ như đang chuyên tâm uống trà.

Giang Tuân hơi giương mắt, “Mắng người khác vậy là không đúng đâu đấy.”

Cố Ảnh gật đầu, đi cùng anh ta lên khu phòng vip trên lầu 3.

“Chưa xem.” Cố Ảnh nghe anh biếng nhác lên tiếng trả lời.

Cố Ảnh thầm cảm thấy may mắn vì vừa rồi bọn họ nói rất nhỏ, mọi người xung quanh đều đang bận tán gẫu với nhau, bằng không nơi này sẽ thành hiện trường xả thân liều chết của cô.

Uống mấy ngụm trà, tâm trạng Cố Ảnh đã bình tĩnh trở lại, nghĩ chắc chuyện này đến đây là xong.

Đâu ngờ rằng người nào đó kiên quyết không cho cô toại nguyện.

Thấy anh sắp sửa lên tiếng, Cố Ảnh nhìn sang, dùng ánh mắt và lời nói ngăn anh lại, “Giang Tuân, anh đừng nói thêm gì nữa.”

“Cho tôi tên tài khoản sao lưu đi.” Giang Tuân nói.

Cô nghiền ngẫm một lát, khung cảnh này không biết sao lại làm cho Cố Ảnh nhớ đến một chuyện xảy ra thật lâu về trước.

Vốn ban đầu Cố Ảnh không biết anh đang nói chuyện với mình, mãi đến khi thấy đối phương cứ nhìn chằm chập vào cô, mới hỏi lại, “Đang nói tôi sao?”

“Không thì ai vào đây?” Giọng nói tiếng cười của Giang Tuân trong bầu không khí ồn ào này lọt vào tai Cố Ảnh thật rành mạch, “Để tôi gửi tài nguyên cho cô.”

Cứ thế Cố Ảnh bị chọc sặc, uống cả mấy ngụm trà mà vẫn không hết khó chịu.

“Nóng lòng dữ vậy sao?” Giang Tuân đưa sang cho cô tờ khăn giấy, “Lúc nào muốn xem cứ tìm tôi, không lấy tiền đâu.”

“Tiền bối Khâu.” Cố Ảnh đứng dậy bước ra khỏi chỗ ngồi, môi nở nụ cười nhẹ, “Anh về thật sao?”

Phải một lát nữa mới chính thức vào tiệc, màn hình lớn trên sân khấu đang trình chiếu những tấm ảnh đủ kiểu dáng đáng yêu của Táo Nhỏ, khách mời ngồi bên dưới thì chuyện trò với nhau hết sức rôm rả.

Cố Ảnh bực dọc giật lấy tờ giấy trong tay anh, lau qua loa bên khoé miệng, giương mắt, “Giang Tuân.”

“Hở?”

“Vũ Đằng Lan?[2]” Vẻ mặt Giang Tuân sửng sốt, ánh mắt từ khó tin qua hai giây ngắn ngủi chuyển dần sang hứng thú, cậu cười nhẹ, “Cậu biết không?”

Cả bàn mạt chược đấy như được anh tôn thêm chút cảm giác sang trọng.

“Anh im đi.”

Cố Ảnh không để ý rằng bầu không khí xung quanh đã dần yên lặng, nói xong rồi mới phát hiện cả bàn người đang nhìn chằm chằm cô và Giang Tuân.

Khâu An Nam mặc bộ vest màu xám, trên tay cầm theo áo khoác măng tô cùng màu, nụ cười tươi rói trên mặt như cơn gió xuân sang.

Ánh mắt từng người trong số họ đều hiện lên hoặc ít hoặc nhiều vẻ ngạc nhiên và dò xét.

Khi các món ăn được bày lên đầy đủ, cô cầm đũa của mình lên chuẩn bị dùng bữa.

Anh chàng mới nãy khen cô xinh đẹp thong thả lên tiếng: “Cô gái dám bảo Giang Tuân im miệng, tôi mới gặp lần đầu đấy, coi ra không đơn giản chỉ là bạn học của ông đâu ha.”

Lời đó của anh ta là nói với Giang Tuân, nhưng ánh mắt lại dừng trên người Cố Ảnh.

Chẳng qua thời trung học mình mãi rập khuôn ấn tượng về anh, lòng cứ đinh ninh hình tượng anh chính là cậu bạn học giỏi tính cách lạnh lùng.

“Ông nói vậy ý gì?” Giang Tuân thản nhiên nhìn lại, trên mặt chẳng có vẻ gì gọi là mất tự nhiên, “Tôi là người không kể tình người thế à?”

“Đâu có đâu có.” Người nọ cười xoà mấy tiếng: “Tôi chỉ tò mò thôi.”

Một cậu bạn trong số đó ngoảnh đầu lại, cười hỏi: “Cậu không biết sao?”

Vì vậy bước chân Cố Ảnh ngừng hẳn lúc đi tới phía sau bọn họ, vẻ mặt tò mò hỏi: “Vũ Đằng lam là gì vậy?”

Mặt Cố Ảnh nóng bừng, vài lần chạm mặt gần đây, cô luôn cảm nhận được Giang Tuân khác hẳn với thời còn học cấp ba.

Giờ mới nhận ra sự thật rằng đó chỉ là ảo giác của riêng cô, Giang Tuân chưa hề thay đổi.

Chẳng qua thời trung học mình mãi rập khuôn ấn tượng về anh, lòng cứ đinh ninh hình tượng anh chính là cậu bạn học giỏi tính cách lạnh lùng.

Cảm giác cánh tay vừa bị người ta đụng nhẹ, ngay lập tức Cố Ảnh quay trở về từ miền kí ức.

Thật ra anh cũng có dáng vẻ thiếu đứng đắn.

“Mọi người có vào chơi luôn không?” Chồng Trương Nghi Đình đã ngồi sẵn ở đó, thấy bọn họ bước vào lịch sự ngỏ ý mời.

Đang nghĩ ngợi lung tung, vai Cố Ảnh bị người ta vỗ nhẹ một cái, giọng Trương Nghi Đình vang lên: “Em xem ai vừa đến này.”

Dường như Giang Tuân nghĩ đến chuyện gì đấy, miệng bật cười thành tiếng thật khẽ.

Cố Ảnh ngoảnh đầu lại, tầm mắt nhìn thoáng qua người đang đứng bên cạnh Trương Nghi Đình.

Khâu An Nam mặc bộ vest màu xám, trên tay cầm theo áo khoác măng tô cùng màu, nụ cười tươi rói trên mặt như cơn gió xuân sang.

Đang nghĩ ngợi lung tung, vai Cố Ảnh bị người ta vỗ nhẹ một cái, giọng Trương Nghi Đình vang lên: “Em xem ai vừa đến này.”

“Đồ ăn sắp lên rồi, cẩn thận đấy.” Giang Tuân ngồi bên cạnh nhắc nhở cô.

“Tiền bối Khâu.” Cố Ảnh đứng dậy bước ra khỏi chỗ ngồi, môi nở nụ cười nhẹ, “Anh về thật sao?”

Cố Ảnh thầm cảm thấy may mắn vì vừa rồi bọn họ nói rất nhỏ, mọi người xung quanh đều đang bận tán gẫu với nhau, bằng không nơi này sẽ thành hiện trường xả thân liều chết của cô.

Khâu An Nam nhún vai, “Không làm khác được, đám cưới Nghi Đình anh không dự rồi, lần này mà không đến nữa, anh sợ tình bạn của bọn anh chấm hết từ đây quá.”

“Cậu đừng có ba hoa.” Trương Nghi Đình đưa mắt nhìn Cố Ảnh đầy ẩn ý, “Mình thấy chủ ý của cậu không phải vậy đúng không?”

Cô ấy nói xong thì nụ cười trên mặt Khâu An Nam thoáng qua vẻ mất tự nhiên.

Nghe ý bọn anh chuẩn bị kéo nhau đi chơi bài, Cố Ảnh không biết kiểu chơi bài mà họ vừa nói là gì, cũng không có định đi cùng với họ, vẫn ngồi tại chỗ chờ Trương Nghi Đình đến tìm cô.

Vốn dĩ Cố Ảnh định ăn cơm xong sẽ về nhà, ngủ bù chiều nay để tối còn đi làm.

“Đương nhiên không phải rồi.” Cố Ảnh cười cười, “Ở chỗ bé Táo Nhỏ hết rồi.”

Câu nói dí dỏm và nụ cười vô cùng tự nhiên của cô đã hoá giải bầu không khí thoáng bối rối giữa bọn họ.

Lời đó của anh ta là nói với Giang Tuân, nhưng ánh mắt lại dừng trên người Cố Ảnh.

Trương Nghi Đình ý thức được câu nói của mình hơi bộp chộp, nhanh chóng chuyển đề tài, “Dùng bữa ngay bây giờ thôi, chị dẫn An Nam vào chỗ ngồi đã nhé.”

Khâu An Nam không vội đi ngay, mà nhìn sang Cố Ảnh.

Lời này của cậu ta trực tiếp kéo sự tò mò của Cố Ảnh lên đến đỉnh điểm.

Trương Nghi Đình thấy thế, bước chân ngừng lại quay sang hỏi Cố Ảnh, “Hay em đi cùng với bọn chị lên phía trước ngồi nhé?”

Hồi còn học cấp ba, hãng điện thoại trái cây nổi tiếng cho ra mắt dòng sản phẩm 5C mới, dòng điện thoại này khác với những dòng trước đó là nó có thêm nhiều màu sắc khác nhau —— hồng, xanh lá, lam.

“Thôi ạ.” Cố Ảnh lắc đầu, “Bộ đồ ăn của em bày ra cả rồi.”

“Anh im đi.”

“Thôi vậy, vậy bọn chị đi trước đây, lát ăn xong em nhớ ở lại đấy.” Trương Nghi Đình không khuyên tiếp nữa, mà dẫn Khâu An Nam đi về phía trước.

“Tôi sao?” Cố Ảnh không ngờ anh sẽ hỏi mình, đành phải trả lời thành thật: “Tôi chỉ biết chơi mạt chược thôi.”

Nhìn bọn họ đi khỏi rồi, Cố Ảnh mới quay trở lại ngồi vào vị trí ban nãy của mình.

Anh ta dặn mọi người dùng bữa xong thì đừng vội rời đi, nhớ ở lại tham gia hoạt động chiều nay, nơi để bài bạc ca hát được sắp xếp xong cả rồi.

“Thôi ạ.” Cố Ảnh lắc đầu, “Bộ đồ ăn của em bày ra cả rồi.”

Khi các món ăn được bày lên đầy đủ, cô cầm đũa của mình lên chuẩn bị dùng bữa.

Trước khi ăn Cố Ảnh đưa mắt nhìn lướt sang Giang Tuân ngồi kế bên, thấy môi anh mím chặt, nét mặt lạnh lùng, so với dáng vẻ đùa trêu ban nãy như hai người hoàn toàn khác nhau.

Suốt cả bữa ăn, hai người không nhìn nhau lấy một cái.

Đợi người phục vụ rời đi rồi, Giang Tuân thuận miệng hỏi: “Vừa nãy suy nghĩ gì đấy?”

Lúc gần kết thúc buổi tiệc, giọng chồng Trương Nghi Đình qua mi-crô vang lên trên sân khấu.

“......” Xưa giờ đối mặt với anh, Cố Ảnh hiếm khi thấy cứng họng thế này, “Anh bị hâm à?”

Lúc này Cố Ảnh mới phát hiện người phục vụ đang đứng sau lưng chuẩn bị dọn món khai vị trên bàn xuống, ngay lập tức cô dịch ghế mình ra một chút để cho bọn họ thao tác dễ dàng.

Anh ta dặn mọi người dùng bữa xong thì đừng vội rời đi, nhớ ở lại tham gia hoạt động chiều nay, nơi để bài bạc ca hát được sắp xếp xong cả rồi.

Vốn dĩ Cố Ảnh định ăn cơm xong sẽ về nhà, ngủ bù chiều nay để tối còn đi làm.

Đang nói chuyện đột nhiên Trương Nghi Đình đưa tay chỉ về phía bàn bài, “Vậy hai người nói chuyện tiếp đi, mình đi xem chồng mình có thắng được tiền không đã.”

Nhưng mà khó khăn lắm Khâu An Nam mới trở về một chuyến, dĩ nhiên phải nể mặt người ta, ít nhất cũng phải nói chuyện một lát rồi mới đi.

“Giang Tuân, đi chơi chút đi.” Anh chàng tóc húi cua ngồi đối diện nôn nóng đứng dậy, “Nghe bảo ông chơi xì tố siêu lắm đúng không, chơi với tôi lát nào.”

Giang Tuân hé môi dưới nhưng không trả lời, cũng không tỏ rõ thái độ.

Giang Tuân hé môi dưới nhưng không trả lời, cũng không tỏ rõ thái độ.

Đường Khoa cười đứng lên, đôi bàn tay chập vào nhau xoa xoa liên tục, “Nó chờ có nhiêu đó thôi đấy.”

Trước khi ăn Cố Ảnh đưa mắt nhìn lướt sang Giang Tuân ngồi kế bên, thấy môi anh mím chặt, nét mặt lạnh lùng, so với dáng vẻ đùa trêu ban nãy như hai người hoàn toàn khác nhau.

Anh chàng húi cua buông thõng hai tay dáng điệu thờ ơ, “Vẫn chưa biết ai thắng ai thua đâu.”

Cố Ảnh ngoảnh đầu lại, “Hả?”

Nghe ý bọn anh chuẩn bị kéo nhau đi chơi bài, Cố Ảnh không biết kiểu chơi bài mà họ vừa nói là gì, cũng không có định đi cùng với họ, vẫn ngồi tại chỗ chờ Trương Nghi Đình đến tìm cô.

Giang Tuân lề mề chưa chịu đứng dậy, mãi đến lúc có người đến giục anh, anh mới cất di động vào túi, nghiêng đầu nhìn sang Cố Ảnh, “Tiếp theo cô định làm gì?”

Đường Khoa cười đứng lên, đôi bàn tay chập vào nhau xoa xoa liên tục, “Nó chờ có nhiêu đó thôi đấy.”

“Tôi sao?” Cố Ảnh không ngờ anh sẽ hỏi mình, đành phải trả lời thành thật: “Tôi chỉ biết chơi mạt chược thôi.”

Hồi cô còn bé, các cụ già trên phố Thiên Kiêu thường kê bàn ngoài phố đánh mặt chược, trải qua quá trình dài mưa dầm thấm đất cuối cùng Cố Ảnh cũng lĩnh hội được tinh hoa dân tộc đấy.

“......” Mi mắt Giang Tuân giật giật, sau đó dường như anh thở dài một hơi, đứng lên đi theo nhóm người kia.

Anh vừa đi khỏi, thì Khâu An Nam cũng vừa bước đến sau lưng Cố Ảnh, “Em đã ăn xong chưa?”

“Em ăn xong rồi.” Cố Ảnh đứng lên nhìn phía sau lưng anh ta, “Chị Nghi Đình đâu?”

“Cô ấy tiễn người thân ra cửa rồi, có bảo chúng ta lên lầu đợi trước.” Tay Khâu An Nam chỉ lên lầu, “Lát nữa cô ấy sẽ lên sau.”

Khu vực vui chơi giải trí mà Thẩm Dập sắp xếp nằm ngay tại lầu 3 khách sạn này.

Cố Ảnh chạm phải ánh mắt Giang Tuân từ phía xa, người đàn ông ấy ngồi bên trong góc, chán nản đùa với chiếc bật lửa trên tay, trông dáng vẻ vừa kiêu ngạo lại bất cần.

Cố Ảnh gật đầu, đi cùng anh ta lên khu phòng vip trên lầu 3.

Nơi họ vào là một đại sảnh, có vài người ngồi sẵn trong đấy, vài người đang hát hò, nhưng không có nhóm Giang Tuân và Đường Khoa ở đó.

Hai người chọn một góc ngồi xuống, môi Khâu An Nam mấp máy, thế nhưng tiếng hát của ông anh ngồi đằng trước càng lúc càng lớn dần, át hoàn toàn giọng nói của anh ta.

Ngay cả người làm chuyện không đường hoàng như cô đây còn chẳng biết, thì sao mà Giang Tuân biết được chứ.

Cố Ảnh không nghe được gì cả, nhìn anh ta cười có lỗi, sau đó ngồi im lại thưởng thức tiếng ca như muốn cướp mạng người đấy.

May mà không lâu sau đó Trương Nghi Đình đi đến, “Ngồi đây làm gì? Trong kia có phòng riêng nữa, đi thôi, chúng ta vào trong trò chuyện.”

Họ đi theo sau Trương Nghi Đình vào một gian phòng rộng tương đương với căn phòng bên ngoài.

Câu nói dí dỏm và nụ cười vô cùng tự nhiên của cô đã hoá giải bầu không khí thoáng bối rối giữa bọn họ.

Bên phải căn phòng có quầy bar và khu vực bày trí vài bộ xô pha, bên trái là một bàn người đang chơi mạt chược.

Thấy có người bước vào, mấy người trên bàn bài đấy đồng loạt nhìn sang.

Trương Nghi Đình thấy thế, bước chân ngừng lại quay sang hỏi Cố Ảnh, “Hay em đi cùng với bọn chị lên phía trước ngồi nhé?”

Cố Ảnh chạm phải ánh mắt Giang Tuân từ phía xa, người đàn ông ấy ngồi bên trong góc, chán nản đùa với chiếc bật lửa trên tay, trông dáng vẻ vừa kiêu ngạo lại bất cần.

Cả bàn mạt chược đấy như được anh tôn thêm chút cảm giác sang trọng.

Chẳng phải mới nãy bọn họ nói chơi xì tố sao? Sao bây giờ lại đổi thành đánh mạt chược?

“Mọi người có vào chơi luôn không?” Chồng Trương Nghi Đình đã ngồi sẵn ở đó, thấy bọn họ bước vào lịch sự ngỏ ý mời.

Cố Ảnh chuyển tầm mắt sang chỗ anh ta, lắc đầu.

“An Nam có muốn vào chơi không?” Trương Nghi Đình cũng hỏi.

Khâu An Nam xua tay, “Tôi không, mọi người cứ chơi đi.”

Từ chối lời mời của họ, ba người cùng ngồi xuống ghế xô pha.

“Tất nhiên hoan nghênh rồi.” Cố Ảnh cười.

Cuộc trò chuyện của cả ba xoay quanh một số chuyện lí thú hồi còn ở nước ngoài, hầu như là Trương Nghi Đình và Khâu An Nam nói, Cố Ảnh ngồi bên cạnh nghe, thỉnh thoảng lại chêm vào đôi ba câu.

Đang nói chuyện đột nhiên Trương Nghi Đình đưa tay chỉ về phía bàn bài, “Vậy hai người nói chuyện tiếp đi, mình đi xem chồng mình có thắng được tiền không đã.”

Cô ấy đi rồi, nơi xô pha chỉ còn lại hai người là Khâu An Nam và Cố Ảnh.

“Công việc của em ở chỗ mới ổn cả chứ?” Im lặng đôi giây, Khâu An Nam hỏi.

“Rất tốt.” Cố Ảnh nói, “Lần này anh về nước sẽ ở lại bao lâu?”

“Không đi nữa.” Khâu An Nam giống như đang nói đùa, hỏi: “Anh định xin vào bệnh viện chỗ em làm đấy, hoan nghênh anh chứ?”

“Tất nhiên hoan nghênh rồi.” Cố Ảnh cười.

Khâu An Nam nhìn chăm chú nụ cười tươi tắn của cô, khóe môi bất giác cong lên.

Đang định nói gì đó, chợt nghe từ phía bàn bài bên kia vang đến một giọng nam hơi trầm, “Cố Ảnh.”

Hết chương 14

Cố Ảnh ngoảnh đầu lại, “Hả?”

Nguồn gốc tên gọi những màu đầu tiên đại khái Cố Ảnh hiểu được, nhưng màu cuối cùng thì cô chưa từng nghe đến.

Giang Tuân vẫy tay với cô, “Qua đây tí đi.”

Khu vực vui chơi giải trí mà Thẩm Dập sắp xếp nằm ngay tại lầu 3 khách sạn này.Vừa nói ra lời này, hai người họ đồng loạt sững sờ.Hết chương 14