Dẫn Dắt Từng Bước

Chương 1




Cố Ảnh thấy quần của cô ấy đã ướt hết, chất lỏng dinh dính dây ra mặt ghế da.Biên tập: Mèo

Cố Ảnh thu mắt, bất đắc dĩ trả lời:【 Vẫn kẹt cứng một chỗ. 】

Khi suy nghĩ này nảy ra trong đầu cô, quả thật Cố Ảnh đã bị chính mình dọa sợ.

Có người lấy thêm cả chăn lông che chắn ngoài cửa xe.Còn có người đưa sang cho cô một chai nước khoáng, đã mở sẵn nắp chai.“Nhìn như muốn sinh rồi đấy, hay là bế cô ấy qua cầu trước đã rồi hẵng tính?”Lý Tư Di tức tới bật cười: “Bồ đang bỡn mình đó hả? Nãy giờ bồ làm gì? Mình gọi mấy cuộc điện thoại rồi mà bồ không chịu bắt máy.”Cố Ảnh ngồi xổm xuống lối đi bộ, khăn quàng cổ của cô chẳng biết đã biến đâu mất tự lúc nào, trên chiếc áo măng tô màu trắng dính đầy máu, đôi tay cũng bê bết máu.“Có muốn lên xe không?”

Cô vừa mới về nước chưa được bao lâu, năm ấy lúc rời đi trong thành phố vẫn chưa có tuyến đường sắt đô thị, gần khu dân cư hiện giờ cô đang sống cũng không có trạm tàu nào cả, Cố Ảnh hiếm khi ngồi tàu điện nên tất nhiên chẳng ưu tiên nghĩ đến loại phương tiện giao thông này.

Cố Ảnh nhìn quanh bốn phía, bất chợt ánh mắt dán chặt vào nơi nào đó.

Vân Thành những ngày đầu tháng 12, nhiệt độ hạ xuống không độ, cả thành phố giống hệt như một hầm băng khổng lồ.

“Thôi khỏi.” Cố Ảnh thẳng thừng từ chối.

Cố Ảnh vẫn nhớ như in, “Đấy là máu chó.”

Cố Ảnh không để tâm đến mà chỉ lặng lẽ nhìn ánh đèn đỏ sau đuôi xe kéo thành hàng dài vô tận ở phía trước.

Ngay cao điểm giờ tan tầm, người người đổ ra con đường trung tâm thành phố chật cứng như nêm.

Căn bản Cố Ảnh vẫn không biết rằng mình chính là nguyên nhân khiến mọi người xôn xao, mãi đến khi thấy có người nhìn chằm chằm vào quần áo của cô với ánh mắt hốt hoảng thì mới dần tự ý thức được, hoá ra do quần áo mình dính đầy máu đã hù dọa mọi người.

Xe cứu thương đến, bác sĩ từ trên xe đi xuống hỏi thăm rõ ràng tình huống xong rồi nhanh chóng trở lại xe lấy túi sơ cấp cứu vào trong xe cùng đỡ đẻ với Cố Ảnh.

Cố Ảnh bị kẹt ở giữa cầu đã được một lúc lâu, coi ra bác tài xế taxi còn nóng ruột hơn cả cô, than phiền liên tục chừng hơn mười phút đồng hồ rồi vẫn chưa chịu ngừng.

Tác giả có lời: 

Có người hỏi cô có muốn vào xe họ nghỉ ngơi một chốc hay không, Cố Ảnh lắc đầu khéo léo khước từ.

Ông ấy cứ thao thao bằng giọng bản địa, đại khái ý nói đáng ra ông không nên nhận cuốc xe này, cứ thế ánh mắt nhìn cô qua gương chiếu hậu cũng mang theo sự trách móc.

Lúc này, đèn đường phía sau hai người đến giờ hẹn sáng lên, ánh đèn vàng hắt vào khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông, anh hơi nhướng mắt lắc lắc chai nước trong tay đưa về phía cô.

Người trước mặt cô ngồi xổm xuống đổ nước ra tay cô, mùi hương mát lành phả vào mặt, bỗng khiến Cố Ảnh thấy bối rối không rõ nguyên do.

Cố Ảnh không để tâm đến mà chỉ lặng lẽ nhìn ánh đèn đỏ sau đuôi xe kéo thành hàng dài vô tận ở phía trước.

“Chứ bồ không có ngày nghỉ luôn hả?” Đột nhiên Lý Tư Di nhớ ra gì đó, chuyển đề tài: “Không lẽ bồ vẫn chưa quên được chàng trai mà bồ từng thích hồi cấp ba đó chứ?”

Hết chương 01

Tiếng chuông di động vang lên, thông báo có tin nhắn WeChat đến từ cô bạn thân Lý Tư Di của cô:【 Đến nơi chưa? 】

Một lúc sau, trong xe vang lên tiếng khóc của trẻ con, đám đông đang yên lặng đứng chờ xung quanh đồng loạt vỗ tay tán thưởng, anh chàng béo đứng bên cạnh cửa xe thì rơm rớm nước mắt.

ps: Trong truyện này tôi vẫn dùng cách gọi cô nhi viện, nhưng thực tế hiện nay uỷ ban thành phố đã đổi tên nó thành viện phúc lợi.

Bác ấy đi rồi, cô vội ngoảnh đầu lại mới biết người bên cạnh đã bỏ đi từ lâu.

Cố Ảnh thu mắt, bất đắc dĩ trả lời:【 Vẫn kẹt cứng một chỗ. 】

Có người lấy thêm cả chăn lông che chắn ngoài cửa xe.

“Đừng khách sáo, xin lỗi lúc nãy bác đã nghi ngờ cháu,” Bác gái choàng khăn quàng cổ giúp cô, cười tủm tỉm nói: “Cũng do bác chưa bao giờ gặp cô bác sĩ nào vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp như cháu cả.”

Cứ đi cứ đi, tâm tư của cô dần trôi xa, bước chân bước về trước cũng dần dà chậm lại.

Lí Tư Di:【...... Bồ mà đi bộ là qua cầu luôn rồi đấy. 】

Cố Ảnh cúi đầu, dè dặt cẩn thận vươn hai bàn tay đầy máu ra.

Bác tài vẫn đang lảm nhảm oán thán đằng trước, Cố Ảnh nghĩ cứ ngồi yên trong xe mãi thế này cũng chẳng phải giải pháp, thế là nhắn lại một tin:【 Vậy giờ mình xuống xe luôn đây. 】

Đường nét gương mặt Cố Ảnh sắc sảo, dáng mắt là chuẩn mắt hạnh, đôi mắt sáng hiền hoà, mang lại cảm giác ngây thơ thuần khiết cho người đối diện, chứ chẳng phải một bác sĩ có thể cầm dao mổ xẻ.

Sau khi thương lượng với bác tài xế, cô ứng phó thanh toán tiền xe xong, Cố Ảnh mở cửa bước xuống xe.

“Không sao đâu.” Cố Ảnh chẳng bận tâm, “Ngồi mãi trong xe cũng thấy không thoải mái.”

Khẩu khí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép ấy của Lý Tư Di chọc Cố Ảnh phì cười, “Mình làm gì có thời gian vờn trai đẹp chứ, bận chết đi được ấy.”

Mới vừa bước vào lối đi bộ, thì điện thoại của Lý Tư Di gọi đến, “Bồ đi bộ thật đó hả?”

“Mình quên mất.” Cố Ảnh sờ sờ mũi.

Tiếng xe cứu thương càng lúc càng xa, mọi hỗn loạn cứ vậy lặng lẽ kết thúc.

Trong đấy có một bà bác nhìn hàng dài xe dày đặc trên con đường phía trước, lo lắng hỏi: “Này cậu, trong nhất thời 120 không đến đây được đâu, vợ cậu có chờ nổi không?”

Cố Ảnh ừm một tiếng.

Lý Tư Di tức tới bật cười: “Bồ đang bỡn mình đó hả? Nãy giờ bồ làm gì? Mình gọi mấy cuộc điện thoại rồi mà bồ không chịu bắt máy.”

“Rửa tay đi.” Chất giọng trầm ấm êm tai vang lên phía trên đỉnh đầu, cảm giác thân quen in sâu trong kí ức chợt ùa về.

“Có lạnh không hả? Mà bồ không cần vội làm gì.” Lý Tư Di nói, “Tiểu Kiệt phải tăng ca, phỏng phải chờ thêm cả tiếng nữa.”

Tiếng chuông di động vang lên, thông báo có tin nhắn WeChat đến từ cô bạn thân Lý Tư Di của cô:【 Đến nơi chưa? 】

“Không sao đâu.” Cố Ảnh chẳng bận tâm, “Ngồi mãi trong xe cũng thấy không thoải mái.”

Cô bình tĩnh hỏi: “Nước ối vỡ khi nào vậy?”

Sau khi thương lượng với bác tài xế, cô ứng phó thanh toán tiền xe xong, Cố Ảnh mở cửa bước xuống xe.

“Bồ nói xem sao bồ không đi tàu điện ngầm vậy?” Lý Tư Di thắc mắc, “Tàu điện ngầm tiện lợi thế kia.”

Sau khi anh chàng nghe xong, hết sức trịnh trọng cúi người với cô: “Xin nhờ hết vào cô.”

“Mình quên mất.” Cố Ảnh sờ sờ mũi.

“Vậy giờ cô sẽ đỡ đẻ giúp tôi sao?” Sản phụ hỏi.

Thấy cửa sổ ghế phụ lái dần hạ xuống, gương mặt khôi ngô của Giang Tuân ló ra, “Có muốn lên xe không?”

“Dạ đúng.” Cố Ảnh nhận lấy khăn giấy lau tay, “Cháu cám ơn bác.”

Cô vừa mới về nước chưa được bao lâu, năm ấy lúc rời đi trong thành phố vẫn chưa có tuyến đường sắt đô thị, gần khu dân cư hiện giờ cô đang sống cũng không có trạm tàu nào cả, Cố Ảnh hiếm khi ngồi tàu điện nên tất nhiên chẳng ưu tiên nghĩ đến loại phương tiện giao thông này.

Cô gỡ khăn quàng cổ xuống che hai vệt máu to đậm trước ngực, sau đó không thèm quan tâm đến những ánh mắt với thái độ khác thường xung quanh, cứ cắm mặt đi thẳng về trước.

“Vậy thôi để mình trò chuyện giết thời gian với bồ ha.” Lý Tư Di ngồi trong quán trà sữa, còn đang lo không có việc gì làm.

“Vậy thôi để mình trò chuyện giết thời gian với bồ ha.” Lý Tư Di ngồi trong quán trà sữa, còn đang lo không có việc gì làm.

“Dĩ nhiên rồi.” Cố Ảnh vỗ vỗ tay cô ấy, “Cô cũng sẽ bình an.”

Bản thân Cố Ảnh cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng mà giờ cô đâu thể nào cởi quần áo ra được, lạnh lắm.

“Được thôi.” Gió lớn thổi lồng lộng trên mặt sông, hơi lạnh thấu xương như kim châm đâm xuyên qua mấy lớp quần áo khiến cô giá buốt hết cả người. Cố Ảnh khép lại vạt áo, cằm vùi sâu vào chiếc khăn quàng cổ.

“Đúng rồi, hôm bồ về nước ấy, mình có đăng tấm ảnh hai đứa mình chụp chung ở sân bay lên trang cá nhân, sau đó có mấy anh đồng nghiệp hỏi mình bồ đã có bạn trai chưa đấy.” Lý Tư Di thăm dò hỏi: “Hay là mình giới thiệu cho bồ một người nhé?”

Biên tập:

Chuẩn bị đâu vào đấy xong hết, Cố Ảnh quay trở vào xe giúp sản phụ điều chỉnh tư thế ngay ngắn, “Bây giờ cô hãy nghe theo tôi, lúc cơn co thắt đến phải nín thở hít thật sâu vào, sau đó dùng hết sức rặn mạnh xuống, khi cơn co đứt quãng cứ thả lỏng tự nhiên là được.”

“Thôi khỏi.” Cố Ảnh thẳng thừng từ chối.

Cố Ảnh ừm một tiếng, “Bây giờ trên người mình toàn là máu, bồ thấy rồi đừng có mà sợ thót đấy.”

Lý Tư Di thở dài một hơi: “Bồ cũng 26 rồi, lăn lộn ở nước ngoài nhiều năm mà vẫn không có mảnh tình nào hết. Mình mà có gương mặt giống như bồ, gặp trai đẹp vờn quanh tán tỉnh, sao mà để cô đơn lẻ bóng tới giờ chứ!”

Thái độ điềm tĩnh chuyên nghiệp của Cố Ảnh khiến sản phụ yên tâm hơn hẳn, cô ấy cũng cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều so với ban nãy, “Lúc 4 giờ đã bắt đầu thấy hơi đau. Sau đó chúng tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến bệnh viện, lúc ra khỏi nhà cơn đau đã nhiều hơn rồi, đâu biết lại bị kẹt đường thế này ôi......”

Khẩu khí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép ấy của Lý Tư Di chọc Cố Ảnh phì cười, “Mình làm gì có thời gian vờn trai đẹp chứ, bận chết đi được ấy.”

“Tôi tin.” Ánh mắt sản phụ trở nên kiên định, cô ấy nắm lấy tay Cố Ảnh, nước mắt không kìm được rơi xuống, “Xin nhờ cô, nhất định phải đảm bảo bình an cho con tôi.”

“Chứ bồ không có ngày nghỉ luôn hả?” Đột nhiên Lý Tư Di nhớ ra gì đó, chuyển đề tài: “Không lẽ bồ vẫn chưa quên được chàng trai mà bồ từng thích hồi cấp ba đó chứ?”

Nhưng Cố Ảnh biết rõ, đấy là biểu hiện anh bắt đầu mất kiên nhẫn.

Nhắc đến chuyện này, cô bạn chợt thấy hứng thú, “Mình quên mất không hỏi, vậy rồi sau đó bồ có theo đuổi được cậu ta không?”

Thình lình nhắc đến sự tình đã qua từ lâu, nét mặt Cố Ảnh thoáng ngẩn ra, đang định trả lời thì cùng lúc đó tiếng kêu cầu cứu với giọng nức nở vang lên hút lấy sự chú ý của cô: “Phải làm sao đây? Vợ tôi sắp sinh rồi, có ai giúp chúng tôi không!”

Thêm một cơn co thắt nữa ập đến, sản phụ đau đớn đến nỗi toàn thân run rẩy.

Người kêu cứu là một anh chàng vóc người hơi béo thoạt nhìn độ hơn hai mươi tuổi, bên trong chiếc xe phía sau lưng anh ta thi thoảng vang lên tiếng rên rỉ đau đớn khó kìm được của phụ nữ cùng tiếng khóc thút thít.

“Bây giờ đâu thể tuỳ tiện di chuyển được.”

“Mình có việc rồi, thôi không nói chuyện với bồ nữa.” Cố Ảnh cúp điện thoại, chân bước nhanh hơn đi đến nơi tiếng kêu phát ra.

Lúc này cả tốp người tụ tập đứng bên chiếc xe, luôn tay nghĩ biện pháp hỗ trợ, có người gọi 110 cũng có người gọi 120.

Bởi vì không gian trong xe không đủ thoáng nên phải mở cửa xe.

Lúc này cả tốp người tụ tập đứng bên chiếc xe, luôn tay nghĩ biện pháp hỗ trợ, có người gọi 110 cũng có người gọi 120.

“Không sao đâu bác ạ.” Cố Ảnh không để bụng chút nào, đừng nói hiện giờ nơi đây không phải bệnh viện, cô không mặc áo blouse trắng thế này dù ở bệnh viện vẫn sẽ có người nghi ngờ.

Cô rất muốn ngoảnh đầu lại nhìn về hướng nào đó ngay đằng sau mình, nhưng không dám.

“Nhìn như muốn sinh rồi đấy, hay là bế cô ấy qua cầu trước đã rồi hẵng tính?”

Không gian bên trong xe nhỏ hẹp, bà bầu kia nằm co quắp trên băng ghế sau, trông vô cùng đau đớn.

“Có muốn lên xe không?”

“Bây giờ đâu thể tuỳ tiện di chuyển được.”

Sau khi đổ hết một chai nước, tay cô đã được rửa sạch khoảng bảy tám phần.

“Bồ nói xem sao bồ không đi tàu điện ngầm vậy?” Lý Tư Di thắc mắc, “Tàu điện ngầm tiện lợi thế kia.”

Trong đấy có một bà bác nhìn hàng dài xe dày đặc trên con đường phía trước, lo lắng hỏi: “Này cậu, trong nhất thời 120 không đến đây được đâu, vợ cậu có chờ nổi không?”

“Này cháu gái, đây là khăn quàng cổ của cháu hả?” Rửa tay xong, có bác gái đi tới đưa khăn giấy cho cô, trên tay bà ấy còn cầm theo khăn quàng cổ của cô.

Anh chàng béo cúi người lau mồ hôi trên trán giúp cô vợ đang chịu đựng đau đớn dữ dội bên trong xe, giọng nói lộ vẻ bất lực, “Tôi không biết.”

“Tôi không nghĩ rằng sẽ sinh nhanh như vậy.” Sản phụ cố nén nước mắt nãy giờ rốt cuộc ngay khắc này không nhịn được khóc oà lên, “Bác sĩ, con tôi không sao chứ?”

“Thông cảm, làm ơn nhường đường giùm.” Cố Ảnh đẩy đám người đứng bên cạnh chiếc xe ra, nói với anh chồng đang khoanh tay chịu chết: “Tôi là bác sĩ sản khoa, tôi có thể giúp được hai người.”

Anh chàng béo cúi người lau mồ hôi trên trán giúp cô vợ đang chịu đựng đau đớn dữ dội bên trong xe, giọng nói lộ vẻ bất lực, “Tôi không biết.”

Anh chồng vội vàng mở cửa sau xe ra mời Cố Ảnh lên xe, kích động tới nổi nói năng lộn xộn: “May quá, tôi...... Cám ơn bác sĩ, làm phiền cô.”

Cố Ảnh không nói hết, đầu của đứa bé đã xuống vị trí rất thấp, nếu kéo dài thêm nữa không chỉ dẫn đến tình trạng thiếu oxy mà còn có nguy cơ bị nhiễm trùng vùng kín.

Cố Ảnh không dám dây dưa thêm nữa, khom lưng định bước lên xe thì có bác gái đứng đằng sau lên giọng nhắc khéo cô: “Cô gái trẻ cô có làm được không? Cô chắc chỉ là thực tập sinh thôi? Đây là hai mạng người đấy, không làm xằng bậy được đâu.”

Sản phụ làm theo.

Cố Ảnh không ngoảnh đầu lại, trả lời: “Ngay lúc này hẳn không có ai phù hợp hơn tôi.”

“Có lạnh không hả? Mà bồ không cần vội làm gì.” Lý Tư Di nói, “Tiểu Kiệt phải tăng ca, phỏng phải chờ thêm cả tiếng nữa.”

Còn có người đưa sang cho cô một chai nước khoáng, đã mở sẵn nắp chai.

Cô không có thói quen mang thẻ ngành theo bên người, bằng không thì cũng giống như chú cảnh sát, oai phong rút thẻ ngành ra đưa đến trước mặt cho bà ấy sáng mắt.

Trên trán cô lấm tấm mồ hôi, vài sợi tóc rơi ra loà xoà bên tai.

Không gian bên trong xe nhỏ hẹp, bà bầu kia nằm co quắp trên băng ghế sau, trông vô cùng đau đớn.

Thình lình nhắc đến sự tình đã qua từ lâu, nét mặt Cố Ảnh thoáng ngẩn ra, đang định trả lời thì cùng lúc đó tiếng kêu cầu cứu với giọng nức nở vang lên hút lấy sự chú ý của cô: “Phải làm sao đây? Vợ tôi sắp sinh rồi, có ai giúp chúng tôi không!”

Cố Ảnh thấy quần của cô ấy đã ướt hết, chất lỏng dinh dính dây ra mặt ghế da.

“Được thôi.” Gió lớn thổi lồng lộng trên mặt sông, hơi lạnh thấu xương như kim châm đâm xuyên qua mấy lớp quần áo khiến cô giá buốt hết cả người. Cố Ảnh khép lại vạt áo, cằm vùi sâu vào chiếc khăn quàng cổ.

Cô bình tĩnh hỏi: “Nước ối vỡ khi nào vậy?”

“Khoảng hai giờ rưỡi chiều.” Sản phụ giãy giụa muốn ngồi dậy.

Lý Tư Di thở dài một hơi: “Bồ cũng 26 rồi, lăn lộn ở nước ngoài nhiều năm mà vẫn không có mảnh tình nào hết. Mình mà có gương mặt giống như bồ, gặp trai đẹp vờn quanh tán tỉnh, sao mà để cô đơn lẻ bóng tới giờ chứ!”

“Cô nằm yên trước đã.” Cố Ảnh đè cô ấy nằm xuống lần nữa, tay ấn nhẹ rồi mạnh mấy cái trên bụng cô ấy, “Sao lúc đấy không đến bệnh viện ngay?”

Đồng thời truyện này chỉ tập trung vào tuyến tình cảm, và không đề cập quá nhiều đến nghề nghiệp của nữ chính.

“Tôi không nghĩ rằng sẽ sinh nhanh như vậy.” Sản phụ cố nén nước mắt nãy giờ rốt cuộc ngay khắc này không nhịn được khóc oà lên, “Bác sĩ, con tôi không sao chứ?”

Lí Tư Di:【...... Hay bồ đi bộ qua cầu luôn đi. 】

Cố Ảnh nói xong ngoảnh đầu lại mở cửa xe, nói với anh chàng béo đứng bên ngoài tình hình trước mắt.

“Tạm thời không việc gì cả.” Cố Ảnh vừa kiểm tra cho cô ấy vừa hỏi: “Các cơn co thắt của cô kéo dài bao lâu rồi?”

Hết chương 01

Thái độ điềm tĩnh chuyên nghiệp của Cố Ảnh khiến sản phụ yên tâm hơn hẳn, cô ấy cũng cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều so với ban nãy, “Lúc 4 giờ đã bắt đầu thấy hơi đau. Sau đó chúng tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến bệnh viện, lúc ra khỏi nhà cơn đau đã nhiều hơn rồi, đâu biết lại bị kẹt đường thế này ôi......”

Thêm một cơn co thắt nữa ập đến, sản phụ đau đớn đến nỗi toàn thân run rẩy.

Sản phụ và em bé nhanh chóng được đẩy vào trong xe cứu thương, Cố Ảnh đi bên cạnh bác sĩ nói ngắn gọn tình trạng của sản phụ và em bé, sau đó thoáng nhìn qua đứa bé đang nằm trong vòng tay của y tá một cái rồi mới xoay người đi khỏi đó.

“Hít thở sâu, đừng căng thẳng nhé.” Cố Ảnh nhìn vào mắt cô ấy, giọng nói nghiêm túc hoà lẫn sự khích lệ tinh thần: “Nhóc con vội vã muốn ra rồi, chắc cô không thể chờ xe cứu thương đến được.”

Cố Ảnh không nói hết, đầu của đứa bé đã xuống vị trí rất thấp, nếu kéo dài thêm nữa không chỉ dẫn đến tình trạng thiếu oxy mà còn có nguy cơ bị nhiễm trùng vùng kín.

“Vậy giờ cô sẽ đỡ đẻ giúp tôi sao?” Sản phụ hỏi.

Ngay cao điểm giờ tan tầm, người người đổ ra con đường trung tâm thành phố chật cứng như nêm.

Cố Ảnh tháo sợi dây buộc tóc trên cổ tay ra buộc mái tóc dài đen nhánh của mình thành kiểu đuôi ngựa, “Cô tin tưởng tôi chứ?”

Nhóm người đang vây xung quanh rất phối hợp, nhanh chóng tản ra, chỉ còn lại hai người phụ nữ tự nhận từng có kinh nghiệm sinh con cầm bình giữ nhiệt đựng nước ấm tình nguyện đứng bên cạnh hỗ trợ.

“Tôi tin.” Ánh mắt sản phụ trở nên kiên định, cô ấy nắm lấy tay Cố Ảnh, nước mắt không kìm được rơi xuống, “Xin nhờ cô, nhất định phải đảm bảo bình an cho con tôi.”

“Dĩ nhiên rồi.” Cố Ảnh vỗ vỗ tay cô ấy, “Cô cũng sẽ bình an.”

Trông bộ dạng có hơi nhếch nhác.

Cố Ảnh nói xong ngoảnh đầu lại mở cửa xe, nói với anh chàng béo đứng bên ngoài tình hình trước mắt.

Cố Ảnh ngơ ngẩn ngửa mặt lên, bất ngờ chẳng kịp phòng bị chạm phải đôi mắt trong veo sâu thăm thẳm.

Sau khi anh chàng nghe xong, hết sức trịnh trọng cúi người với cô: “Xin nhờ hết vào cô.”

Nhắc đến chuyện này, cô bạn chợt thấy hứng thú, “Mình quên mất không hỏi, vậy rồi sau đó bồ có theo đuổi được cậu ta không?”

Thông báo xong, Cố Ảnh bảo anh hãy chuẩn bị sẵn quần áo cho em bé, khăn ẩm, kéo, băng gạc và các vật dụng cần thiết khác, rồi mới bảo mọi người đang đứng vây xung quanh ngoài này tạm thời tản ra.

“Mình có việc rồi, thôi không nói chuyện với bồ nữa.” Cố Ảnh cúp điện thoại, chân bước nhanh hơn đi đến nơi tiếng kêu phát ra.

Bởi vì không gian trong xe không đủ thoáng nên phải mở cửa xe.

Dòng xe cộ chầm chậm di chuyển, một chiếc xe việt dã màu đen chạy đến đỗ bên cạnh Cố Ảnh, cô theo bản năng nghiêng đầu nhìn sang.

Nhóm người đang vây xung quanh rất phối hợp, nhanh chóng tản ra, chỉ còn lại hai người phụ nữ tự nhận từng có kinh nghiệm sinh con cầm bình giữ nhiệt đựng nước ấm tình nguyện đứng bên cạnh hỗ trợ.

Có người lấy thêm cả chăn lông che chắn ngoài cửa xe.

Bên trong chiếc xe việt dã màu đen đậu đằng sau, một người đàn ông với gương mặt trẻ trung và phong thái xuất chúng tựa lưng vào ghế lái lẳng lặng nhìn cảnh tượng phía trước, sau khi thấy Cố Ảnh lên xe thì thu tầm mắt lại, tóc mái loà xoà che đi ánh mắt ảm đạm.

Vân Thành những ngày đầu tháng 12, nhiệt độ hạ xuống không độ, cả thành phố giống hệt như một hầm băng khổng lồ.

Chuẩn bị đâu vào đấy xong hết, Cố Ảnh quay trở vào xe giúp sản phụ điều chỉnh tư thế ngay ngắn, “Bây giờ cô hãy nghe theo tôi, lúc cơn co thắt đến phải nín thở hít thật sâu vào, sau đó dùng hết sức rặn mạnh xuống, khi cơn co đứt quãng cứ thả lỏng tự nhiên là được.”

Sản phụ làm theo.

Sau vài lần như thế, Cố Ảnh quỵ gối xuống ghế tay bắt đầu đè lên bụng cô ấy, “Tôi biết rất đau, cô hãy cố chịu đựng chút nhé.”

Ước chừng khoảng hai mươi phút sau, rốt cuộc đầu đứa bé cũng ra được, cùng lúc đó, tiếng xe cứu thương từ xa vọng đến, còn có thêm xe mô tô cảnh sát đi trước mở đường.

“Có muốn lên xe không?”

Cố Ảnh không dám dây dưa thêm nữa, khom lưng định bước lên xe thì có bác gái đứng đằng sau lên giọng nhắc khéo cô: “Cô gái trẻ cô có làm được không? Cô chắc chỉ là thực tập sinh thôi? Đây là hai mạng người đấy, không làm xằng bậy được đâu.”

Xe cứu thương đến, bác sĩ từ trên xe đi xuống hỏi thăm rõ ràng tình huống xong rồi nhanh chóng trở lại xe lấy túi sơ cấp cứu vào trong xe cùng đỡ đẻ với Cố Ảnh.

Một lúc sau, trong xe vang lên tiếng khóc của trẻ con, đám đông đang yên lặng đứng chờ xung quanh đồng loạt vỗ tay tán thưởng, anh chàng béo đứng bên cạnh cửa xe thì rơm rớm nước mắt.

Sản phụ và em bé nhanh chóng được đẩy vào trong xe cứu thương, Cố Ảnh đi bên cạnh bác sĩ nói ngắn gọn tình trạng của sản phụ và em bé, sau đó thoáng nhìn qua đứa bé đang nằm trong vòng tay của y tá một cái rồi mới xoay người đi khỏi đó.

Tiếng xe cứu thương càng lúc càng xa, mọi hỗn loạn cứ vậy lặng lẽ kết thúc.

Cố Ảnh ngồi xổm xuống lối đi bộ, khăn quàng cổ của cô chẳng biết đã biến đâu mất tự lúc nào, trên chiếc áo măng tô màu trắng dính đầy máu, đôi tay cũng bê bết máu.

Cô cuống quýt chuyển tầm mắt nhìn thẳng về phía trước, dòng xe ở đầu cầu đã bắt đầu di chuyển nhanh hơn, chắc không bao lâu nữa đường sẽ được thông thoáng.

Trên trán cô lấm tấm mồ hôi, vài sợi tóc rơi ra loà xoà bên tai.

“Hít thở sâu, đừng căng thẳng nhé.” Cố Ảnh nhìn vào mắt cô ấy, giọng nói nghiêm túc hoà lẫn sự khích lệ tinh thần: “Nhóc con vội vã muốn ra rồi, chắc cô không thể chờ xe cứu thương đến được.”

Trông bộ dạng có hơi nhếch nhác.

Cố Ảnh ừm một tiếng.

Có người hỏi cô có muốn vào xe họ nghỉ ngơi một chốc hay không, Cố Ảnh lắc đầu khéo léo khước từ.

Còn có người đưa sang cho cô một chai nước khoáng, đã mở sẵn nắp chai.

Cố Ảnh vươn tay định nhận lấy, nhưng đối phương đã tránh khỏi bàn tay cô.

“Rửa tay đi.” Chất giọng trầm ấm êm tai vang lên phía trên đỉnh đầu, cảm giác thân quen in sâu trong kí ức chợt ùa về.

Cố Ảnh ngơ ngẩn ngửa mặt lên, bất ngờ chẳng kịp phòng bị chạm phải đôi mắt trong veo sâu thăm thẳm.

Cô nhân cơ hội này nhìn thoáng về phía sau, phát hiện người mới nãy vẫn đứng đó giờ không thấy đâu nữa, “Chắc còn khoảng 20 mét nữa.”

Lúc này, đèn đường phía sau hai người đến giờ hẹn sáng lên, ánh đèn vàng hắt vào khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông, anh hơi nhướng mắt lắc lắc chai nước trong tay đưa về phía cô.

Cố Ảnh thấy quần của cô ấy đã ướt hết, chất lỏng dinh dính dây ra mặt ghế da.

Cố Ảnh cúi đầu, dè dặt cẩn thận vươn hai bàn tay đầy máu ra.

Cũng bởi, vết máu đỏ sẫm dính trên áo quần trắng tinh nhìn quá đỗi rợn người.

Người trước mặt cô ngồi xổm xuống đổ nước ra tay cô, mùi hương mát lành phả vào mặt, bỗng khiến Cố Ảnh thấy bối rối không rõ nguyên do.

Sau khi đổ hết một chai nước, tay cô đã được rửa sạch khoảng bảy tám phần.

“Này cháu gái, đây là khăn quàng cổ của cháu hả?” Rửa tay xong, có bác gái đi tới đưa khăn giấy cho cô, trên tay bà ấy còn cầm theo khăn quàng cổ của cô.

Cố Ảnh thở dài: “Mới nãy mình làm thêm giờ.”

“Dạ đúng.” Cố Ảnh nhận lấy khăn giấy lau tay, “Cháu cám ơn bác.”

“Đừng khách sáo, xin lỗi lúc nãy bác đã nghi ngờ cháu,” Bác gái choàng khăn quàng cổ giúp cô, cười tủm tỉm nói: “Cũng do bác chưa bao giờ gặp cô bác sĩ nào vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp như cháu cả.”

Đường nét gương mặt Cố Ảnh sắc sảo, dáng mắt là chuẩn mắt hạnh, đôi mắt sáng hiền hoà, mang lại cảm giác ngây thơ thuần khiết cho người đối diện, chứ chẳng phải một bác sĩ có thể cầm dao mổ xẻ.

“Tạm thời không việc gì cả.” Cố Ảnh vừa kiểm tra cho cô ấy vừa hỏi: “Các cơn co thắt của cô kéo dài bao lâu rồi?”

“Không sao đâu bác ạ.” Cố Ảnh không để bụng chút nào, đừng nói hiện giờ nơi đây không phải bệnh viện, cô không mặc áo blouse trắng thế này dù ở bệnh viện vẫn sẽ có người nghi ngờ.

Bác ấy đi rồi, cô vội ngoảnh đầu lại mới biết người bên cạnh đã bỏ đi từ lâu.

Cố Ảnh nhìn quanh bốn phía, bất chợt ánh mắt dán chặt vào nơi nào đó.

Chiếc xe việt dã màu đen đậu đằng sau cách cô không xa, dáng người đàn ông cao ráo đứng nghiêng người dựa vào lưng xe, tay phải cầm di động áp vào bên tai.

Màn đêm buông xuống, người đàn ông ấy cụp mắt, vẻ mặt dửng dưng.

Không biết anh đang nói chuyện với ai, thi thoảng đôi môi mỏng mấp máy vài câu, tay hờ hững gõ gõ vào cửa kính xe, khiến người ta có cảm giác xa cách.

Nhưng Cố Ảnh biết rõ, đấy là biểu hiện anh bắt đầu mất kiên nhẫn.

Khi suy nghĩ này nảy ra trong đầu cô, quả thật Cố Ảnh đã bị chính mình dọa sợ.

Cố Ảnh tiếp tục rảo bước về phía trước, ban nãy người đổ đầy mồ hôi, đón lấy cơn gió lạnh thổi qua rét thấu tận xương, giống như có cái gì đó lành lạnh dính trên người, cực kì khó chịu.

Cô cuống quýt chuyển tầm mắt nhìn thẳng về phía trước, dòng xe ở đầu cầu đã bắt đầu di chuyển nhanh hơn, chắc không bao lâu nữa đường sẽ được thông thoáng.

Cố Ảnh tiếp tục rảo bước về phía trước, ban nãy người đổ đầy mồ hôi, đón lấy cơn gió lạnh thổi qua rét thấu tận xương, giống như có cái gì đó lành lạnh dính trên người, cực kì khó chịu.

Nhóm trai gái trẻ tuổi từ phía đối diện đi tới, chợt hai cô bé nữ sinh nhảy thẳng xuống làn đường dành cho xe lưu thông để lách qua khỏi cô.

Căn bản Cố Ảnh vẫn không biết rằng mình chính là nguyên nhân khiến mọi người xôn xao, mãi đến khi thấy có người nhìn chằm chằm vào quần áo của cô với ánh mắt hốt hoảng thì mới dần tự ý thức được, hoá ra do quần áo mình dính đầy máu đã hù dọa mọi người.

Cố Ảnh tháo sợi dây buộc tóc trên cổ tay ra buộc mái tóc dài đen nhánh của mình thành kiểu đuôi ngựa, “Cô tin tưởng tôi chứ?”

Thông báo xong, Cố Ảnh bảo anh hãy chuẩn bị sẵn quần áo cho em bé, khăn ẩm, kéo, băng gạc và các vật dụng cần thiết khác, rồi mới bảo mọi người đang đứng vây xung quanh ngoài này tạm thời tản ra.

Cũng bởi, vết máu đỏ sẫm dính trên áo quần trắng tinh nhìn quá đỗi rợn người.

Bản thân Cố Ảnh cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng mà giờ cô đâu thể nào cởi quần áo ra được, lạnh lắm.

Cô gỡ khăn quàng cổ xuống che hai vệt máu to đậm trước ngực, sau đó không thèm quan tâm đến những ánh mắt với thái độ khác thường xung quanh, cứ cắm mặt đi thẳng về trước.

Cứ đi cứ đi, tâm tư của cô dần trôi xa, bước chân bước về trước cũng dần dà chậm lại.

Tác giả có lời: 

Cô rất muốn ngoảnh đầu lại nhìn về hướng nào đó ngay đằng sau mình, nhưng không dám.

Cú điện thoại của Lý Tư Di cắt ngang dòng suy nghĩ rối rắm trong đầu cô, “Bồ đang ở đâu đó?”

Cố Ảnh hắng giọng mấy cái, “Vẫn ở trên cầu, mình đang đi đây ——”

Cố Ảnh hắng giọng mấy cái, “Vẫn ở trên cầu, mình đang đi đây ——”

Cô nhân cơ hội này nhìn thoáng về phía sau, phát hiện người mới nãy vẫn đứng đó giờ không thấy đâu nữa, “Chắc còn khoảng 20 mét nữa.”

Lý Tư Di tức tới bật cười: “Bồ đang bỡn mình đó hả? Nãy giờ bồ làm gì? Mình gọi mấy cuộc điện thoại rồi mà bồ không chịu bắt máy.”

Cố Ảnh thở dài: “Mới nãy mình làm thêm giờ.”

Giọng Lý Tư Di tỏ vẻ ngạc nhiên, “Bồ tăng ca ngay giữa cầu luôn hả? Có thai phụ à?”

Cố Ảnh ừm một tiếng, “Bây giờ trên người mình toàn là máu, bồ thấy rồi đừng có mà sợ thót đấy.”

Cố Ảnh bị kẹt ở giữa cầu đã được một lúc lâu, coi ra bác tài xế taxi còn nóng ruột hơn cả cô, than phiền liên tục chừng hơn mười phút đồng hồ rồi vẫn chưa chịu ngừng.

“Có bộ dạng nào của bồ mà mình chưa từng nhìn thấy đâu cơ chứ.” Lý Tư Di cười giòn một tiếng: “Mình nhớ hồi nhỏ lúc tụi mình còn ở cô nhi viện, có lần bồ đi đâu về mà người dính đầy máu, mẹ viện trưởng nhìn thấy sợ khiếp đi được.”

Cố Ảnh vẫn nhớ như in, “Đấy là máu chó.”

Dòng xe cộ chầm chậm di chuyển, một chiếc xe việt dã màu đen chạy đến đỗ bên cạnh Cố Ảnh, cô theo bản năng nghiêng đầu nhìn sang.

Mới vừa bước vào lối đi bộ, thì điện thoại của Lý Tư Di gọi đến, “Bồ đi bộ thật đó hả?”

Thấy cửa sổ ghế phụ lái dần hạ xuống, gương mặt khôi ngô của Giang Tuân ló ra, “Có muốn lên xe không?”